Vo Tinh Dao Chuong 200

By Quyt Nho - tháng 3 04, 2025
Views

CHƯƠNG 200: Ngài thừa nhận, đúng là không nỡ rời bỏ khỏi Ngu Chiêu

Người dịch: Danh Vu

Ngu Chiêu đang muốn tiến lên đem Dao Cơ đá xuống đài so tài thì khí tức Dao Cơ đột nhiên hỗn loạn, sắc mặt xuất hiện hoa văn màu đỏ dị dạng nổi lên.

Ngu Chiêu không nói hai lời, nhanh chóng lui về phía sau.

Tế Đao trưởng lão tay mắt lanh lẹ, cấp tốc bày ra một đạo trận pháp xung quanh Dao Cơ. 

Sau đó, chỉ nghe được một tiếng vang oành nổ ra, cả người Dao Cơ hóa thành một vũng máu sương mù, hòa tan vào không gian. 

"Dao Cơ.....tự bạo?"

Đám người ngạc nhiên kinh hô. 

Chỉ là một trận so tài, làm sao phải cực đoan đến vậy.

Chẳng lẽ là vì khuôn mặt bị hủy hoại, cho nên Dao Cơ nhất thời nghĩ quẩn, mới nghĩ đến phương thức cực đoan là tự sát?

Đám người cảm thấy quá khó hiểu, thậm chí cảm thấy đến không hiểu thấu nổi. 

Ngu Chiêu mắt tối lại, trong đầu hiển hiện chính là hình ảnh Dao Cơ tử vong trước mặt nàng. 

Không phải cừu hận, cũng không phải điên cuồng, mà là cầu khẩn cùng hối hận.

Nàng tựa hồ rõ ràng chính mình tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, nhưng lại bất lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện phát sinh.

Lại liên tưởng đến trên người nàng như có như không có mùi hoa mai, Ngu Chiêu như có điều suy nghĩ.

"Ngu Chiêu thắng!"

Tế Đao trưởng lão lớn tiếng tuyên cáo thắng lợi của Ngu Chiêu. 

Đám người một lần nữa đem lực chú ý tập trung vào người Ngu Chiêu, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Trước những tiếng hoan hô như sấm rền, Ngu Chiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần, hướng bọn họ gật đầu ra hiệu, ánh mắt tựa như lơ đãng đảo qua Diệp Tụng Tâm trong đám người.

Diệp Tụng Tâm, là ngươi sao?

Tế Đao trưởng lão đem toàn bộ dấu vết còn lại của Dao Cơ toàn bộ thu liễm, công bố với mọi người sẽ đem an táng thoả đáng, sau đó ngựa không dừng vó mà chủ trì trận thi đấu cuối cùng giữa các tông môn.

Hai tiểu đội Ngũ Hành Đạo tông cùng Thiên Kiếm Môn đi từ hai phương hướng khác nhau đi đến đài so tài. 

Cầm đầu hai đội là Liễu Tranh cùng Chu Kim Việt nhìn nhau cười một tiếng.

Sau đó ăn ý đồng thời xuất thủ.

Những người còn lại cũng đều tự tìm đối thủ tốt cho mình, trên sàn đấu chỉ còn loé lên các loại linh quang.

"Các ngươi cảm thấy tông môn nào có khả năng thắng nhất?"

"Đó còn cần phải hỏi sao, khẳng định là Ngũ Hành Đạo tông! Chu sư tỷ của Ngũ Hành Đạo tông xinh đẹp kiêu kỳ, nàng nếu không thắng, thiên lý khó dung!"

"Liễu sư tỷ của Thiên Kiếm Môn cũng rất lợi hại, nói không chừng sẽ có kết quả không tưởng tượng được phát sinh."

"......"

Năm nay thi đấu tại Tu Chân giới hiện lên rất nhiều nhân vật thiên tài, có thể gần như được coi là ngàn năm có một.

Đám người mỗi người phát biểu ý kiến riêng của mình, cái gì cũng nói.

Ánh mắt Ngu Chiêu đảo từ Chu Kim Việt đến Liễu Tranh, Trương Tuấn, rồi đến đám người Quý Hàn Châu. 

Tất cả mọi người đều phát huy mười phần ổn định, khác biệt duy nhất chỉ ở một mình ở giữa thực lực cùng trình độ phối hợp ăn ý. 

Vừa lúc hai điểm này, Ngũ Hành Đạo tông càng chiếm ưu thế.

Ngu Chiêu có thể nhìn ra khoảng thời gian này, Quý Hàn Châu tiến bộ rất lớn, chắc hẳn lần trở lại Thiên Kiếm Môn đấy đã ngày đêm khổ luyện, không dám có chút lười biếng.

Nhưng mà hắn dù sao cũng vừa Kết Đan không lâu, mặc dù kiếm nghệ của hắn có thể đền bù sự chênh lệch cho tu vi. Tuy nhiên, hắn đang đối mặt là đệ tử đứng đầu Ngũ Hành Đạo tông. 

Chỉ trong gang tấc, liền có thể ảnh hưởng thắng bại. 

Cho nên một trận chiến này, Ngũ Hành Đạo tông tất thắng.

Ngay lúc tên bắn của Chu Kim Việt đụng lệch kiếm trong tay Liễu Tranh, Liễu Tranh đắng chát cười một tiếng.

Nàng thua.

"Ngũ Hành Đạo tông thắng!"

Trên đài cao.

Tễ Nguyên Tông chủ cười giống một đóa hoa loa kèn nở, nghiêng người không ngừng chắp tay với Trùng Dương chưởng môn: "Đã nhường đã nhường!"

Trùng Dương chưởng môn trong lòng bị đè nén, nhưng vẫn cất giọng khiếm nhường đối đáp với Tễ Nguyên Tông chủ: "Nào có nào có, vẫn là đệ tử quý tông lợi hại hơn."

Tễ Nguyên Tông chủ chép miệng hai lần: "Lời này cũng không phải giả, dù sao dẫn đội lần này thế mà là Đại đệ tử thân truyền ta-Chu Kim Việt, ha ha ha ha ha ha, cuối cùng không cho ta mất mặt."

Các tông chủ trưởng lão còn lại sửng sốt một chút, chỉ vào hắn, dở khóc dở cười lắc đầu.

Trùng Dương chưởng môn tức giận đến ruột gan đều đau.

Nguyên lai lão gia hỏa này không phải khách sáo, mà là gài bẫy cho hắn nhảy hố. 

Mượn đệ tử đến khen cho chính mình?

Không cần mặt mũi!

Tễ Nguyên Tông chủ xuân phong đắc ý, thấy Thanh Diễn chân nhân cũng thuận mắt mấy phần.

Nhưng nghĩ tới trong tay áo còn mấy lọ dược hoàn, lập tức lại cảm thấy có chút không cười được. 

Ngày mai chính là ngày diễn ra nghi thức trao giải, cũng không biết Thanh Diễn chân nhân có thể hay không náo loạn ra cái dạng gì. 

Thật phát sầu.

......

"Cạn ly!"

Mười mấy cái chén rượu đồng thời giơ cao, trong không khí tràn đầy khí tức hoan hỉ. 

Hôm nay vãn yến là do Đại sư huynh Diêm Sơn chủ trì, bọn người Chu Kim Việt hiệp trợ tổ chức, người đến đều là có quan hệ tốt với Ngu Chiêu.

Tư Đồ Hiên cùng Dược Vô Kỵ ngồi giữa một đám đệ tử tông môn, hơi có vẻ lạc lẽo nhưng rồi sau mấy lần nâng ly cạn chén về sau đã rất nhanh liền nhập cuộc. 

Ngu Chiêu làm trong mắt mọi người lúc này là đối tượng trọng tâm cần chúc rượu, không ngừng có người tiến lên mời rượu.

Diêm Sơn vì yến tiệc lần này đã tiêu hết cả tiền vốn, lặng lẽ đem rượu ngon trân quý của chưởng môn Vấn Đỉnh Các dời ra ngoài không ít. 

Ngu Chiêu ai tới cũng không cự tuyệt.

Chỉ chốc lát sau, nàng liền có cảm giác chuếnh choáng. 

Mặc dù trên mặt nàng không có biểu hiện ra nhưng trong đôi mắt thanh lãng đã nhiễm một tàng hơi nước. Ý thức dù duy trì sự thanh tỉnh nhưng phản ứng chậm hơn so với ngày thường. 

Đó chính là lý do mà Tô Minh đứng trước mặt nàng một lúc lâu đến vậy mà giờ nàng mới có phản ứng. 

Nàng nhíu nhíu mày, trên mặt lộ rõ ràng sự không thích thú, đang muốn lách qua thì Tô Minh lại gọi nàng.

"Ngu Tiểu Chiêu! Huynh có lời muốn nói với muội!"

Thanh âm Tô Minh không có chút nào thu liễm, những người khác đang ngồi nhao nhao quay đầu nhìn về phía hắn.

Chu Kim Việt cùng Quý Hàn Châu nhanh chóng đứng lên.

Chu Kim Việt lạnh lùng nói: "Ngươi có chuyện gì có thể trực tiếp ở đây mà nói."

"Không, đệ chỉ cùng Ngu Tiểu Chiêu nói."

Tô Minh ngoan cường nhìn chằm chằm Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu rất muốn nói là nàng không muốn nghe.

Nhưng mà rượu của Bách Luyện chưởng môn quả thật ngon mười phần, nàng nhất thời bị tắt tiếng, không cách nào phát ra âm thanh.

Mấy người Chu Kim Việt không biết nội tình, còn tưởng rằng Ngu Chiêu là chấp nhận đề nghị của Tô Minh, rất chi là quan tâm đưa họ sang chỗ khác nói chuyện. 

Ngu Chiêu: !

"Chu sư tỷ......"

"Ngu Tiểu Chiêu!"

Thanh âm Tô Minh át đi tiếng gọi của Ngu Chiêu.

Hắn tình cảm dạt dào nói: "Ngu Tiểu Chiêu, muội hãy trở về đi, từ khi muội rời đi, đám người Đại sư huynh bọn hắn mỗi ngày đều mặt ủ mày chau, liền ngay cả sư tôn cũng càng thêm hỉ nộ vô thường. Tất cả mọi người rất nhớ muội, muội liền chủ động hướng sư tôn nhận sai rồi trở về đi.

Về sau muội nói thế nào, huynh liền làm như thế đó, hết thảy lấy muội làm chủ, tiểu sư muội cũng chỉ có thể xếp phía sau muội. 

Muội cũng không cần tức giận nữa, có được hay không?"

Thật ra, Tô Minh cũng là hạ quyết tâm thật lớn, mới dám đến tìm Ngu Chiêu.

Dù sao Ngu Chiêu trước đây không lâu đã cự tuyệt hắn một lần, tôn nghiêm của hắn không cho phép lại bị giẫm đạp lần thứ hai.

Nhưng bây giờ hắn suy nghĩ minh bạch rồi.

Hắn không nghĩ lại nhìn thấy Ngu Chiêu cùng người khác cười cười nói nói, lại đem hắn bài xích bên ngoài.

Hắn thừa nhận, chính là không nỡ rời bỏ khỏi Ngu Chiêu.

Trước kia hắn có thể đã không tốt, nay hắn nguyện ý thay đổi. Mục đích cũng chỉ vì Ngu Chiêu một lần nữa trở lại Độc Nguyệt Phong. Mọi người lại giống như trước kia sinh hoạt hòa thuận với nhau, hắn hi sinh tôn nghiêm một chút cũng không vấn đề. 

Nói xong, hắn thấp thỏm đợi phản ứng của Ngu Chiêu. 

"Cút."

Thần sắc Tô Minh cứng đờ: "Muội mới nói cái gì?"

"Ta nói cút!"

Ánh mắt Ngu Chiêu vẫn có chút mông lung, mơ màng do rượu gây ra nhưng ngữ khí lại kiên định lạ thường.

Nàng chỉ là uống say, cũng không phải là uống choáng váng hỏng đầu. 

Vài câu xin lỗi dễ dàng thế, liền muốn để nàng quên đi đoạn quá khứ đau thương kia. Muốn nàng trở lại Độc Nguyệt Phong tiếp tục làm trâu làm ngựa, vĩnh viễn cũng không có khả năng.

Từ ngày nàng rời khỏi Độc Nguyệt Phong đến giờ, nàng không có ý định quay đầu.

Tô Minh ngón tay hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, hốc mắt dần dần phiếm hồng.

"Vì cái gì? Nói cho huynh vì cái gì!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments