Vo Tinh Dao Chuong 204

By Quyt Nho - tháng 3 08, 2025
Views

CHƯƠNG 204: Diệp sư muội, muội đã trêu chọc một con trùng vương 

Người dịch: Danh Vu

"Tử U Lan!"

Diệp Tụng Tâm đứng sau một cái cây trông thấy, nàng ta ngưng thần nhìn chăm chú đóa hoa màu tím đang lay động theo gió trên vách núi đá. Hô hấp có chút dồn dập. 

Tử U Lan là tam phẩm đan dược dùng trong Long Huyết Đan, giá cả không ít.

Khi đã trông thấy nó, nàng nhất định không thể bỏ qua.

Diệp Tụng Tâm cảnh giác quan sát bốn phía quanh U Tử Lan. Sau khi đợi một ngày một đêm, xác nhận quanh mình không có linh lực dao động của kẻ khác cũng có tư tâm giống nàng. Nàng ta khẽ nhón mũi chân, mạnh mẽ như khỉ mà leo dọc theo vách núi. Rất nhanh đã đến gần U Tử Lan. 

Mắt thấy Tử U Lan đã gần trong gang tấc. 

Nàng chậm rãi vươn cánh tay.

Vút ——

Tiếng xé gió đầy bén nhọn đột ngột vang lên.

Diệp Tụng Tâm thần sắc khẽ biến, vô ý thức rút ra chủy thủ, bỗng nhiên phía bên phải bên cạnh vung đi.

Bang!

Tia lửa từ đâu bắn ra bốn phía. 

Thân thể Diệp Tụng Tâm bị đẩy lùi ra dưới cú va chạm vừa rồi. 

Nhân cơ hội này, nàng ta nhanh chóng hái xuống Tử U Lan rồi ném vào túi trữ vật không gian. Nàng ta lắc thân mình một cái rồi nhảy xuống vách núi, co cẳng chạy. 

"Chi chi!"

Một con yêu thú có tướng mạo kỳ lạ sửng sốt một chút trước một màn vừa rồi, nó tức giận kêu to vài tiếng, lập tức đuổi theo.

Cảnh rừng xung quanh nhanh chóng lướt qua tầm mắt nàng. 

Diệp Tụng Tâm khẽ cắn môi, con ngươi rung động, thần sắc kinh hoàng. 

Trốn chạy một đêm, linh khí trong cơ thể nàng ta gần như cạn kiệt, cước bộ hai chân di chuyển càng ngày càng nhỏ.

Nhưng nàng không dám dừng lại nửa bước. 

Bởi vì nàng ta biết mình một khi dừng bước, thứ đang chờ đợi nàng sẽ là cái miệng đẫm máu của con yêu thú kia. 

Nàng ta hối hận rồi. 

Sớm biết có yêu thú bảo hộ cho Tử U Lan, nàng ta đã không tùy tiện có ý đồ với nó.

Sau khi than thân trách phận cho sự xui xẻo của chính mình, nàng không khỏi giận chó đánh mèo lên hệ thống.

"Hệ thống, ngươi vì cái gì không nhắc nhở ta sớm chút!"

Hệ thống giữ im lặng, không biết là chột dạ hay vẫn là khinh thường trả lời vấn đề của Diệp Tụng Tâm. 

Tiếng yêu thú kêu gào ngày càng gần sau lưng, Diệp Tụng Tâm không rảnh thời gian để oán trách hệ thống thêm nữa. Nàng ta đem toàn bộ linh lực rót dưới chân, nhưng tốc độ vẫn không thể khống chế được mà dần hạ xuống. 

Nàng ta lại xuyên qua một lùm cây thấp bé. 

Đột nhiên.

Xuất hiện đầu trọc bắt mắt ngay tầm mắt. 

Hai mắt Diệp Tụng Tâm sáng rỡ. 

"Sư huynh cứu mạng!"

Ngay lúc nàng ta hô cầu cứu, trong lòng còn có chút lo sợ bất an, nàng không xác định được người này có nguyện cứu nàng không. 

Dù sao hòa thượng ở Thiền Âm tự không hề giống trong lời đồn là dễ nói chuyện. 

Cũng may nàng lần này gặp cũng không phải là Bất Ngôn tính tình cuồng ngạo, mà là sư huynh Bất Ưu. 

Bất Ưu hòa thượng phát giác ra sự tồn tại của đối phương sớm hơn Diệp Tụng Tâm. Lúc này hắn chính là cố ý đứng lại đây đợi nàng. 

Không chỉ có như thế, gặp Diệp Tụng Tâm ở đây dù cho nàng ta không có chủ động kêu cứu thì hắn cũng vẫn đẩy lui con yêu thú kia. 

"Bất Ưu sư huynh, đa tạ huynh đã xuất thủ tương trợ, nếu không có huynh ở đây, chi e muội đã bị yêu thú ăn mất rồi."

Diệp Tụng Tâm sau khi trải qua sự truy đuổi đường dài, hơi thở đã sớm không ổn định. Đáy mắt nàng còn vướng theo hơi nước nhàn nhạt, bày ra bộ dáng kiều mỵ, mềm mại. 

Bất Ưu cười nhạt một tiếng: "Diệp sư muội khách khí rồi, đệ tử của thất đại tông môn đi ra bên ngoài thế này dĩ nhiên là phải hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Đây là điều bần tăng nên làm."

Diệp Tụng Tâm nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện lên nhiều cảm xúc xáo trộn. 

Nàng đã rất lâu chưa được gặp người bình thường dạng này. 

Người bình thường thế này thật khiến cho nàng không nỡ đem toàn bộ khí vận cướp đoạt đi.

"Hệ thống, khí vận của Bất Ưu có giá trị bao nhiêu?"

Lần này, hệ thống xuất hiện rất nhanh.

【 Đinh! Trước mắt khí vận của Bất Ưu đang có giá trị là 6000 điểm!】

6000!

Sự mê mang không nỡ qua đi, Diệp Tụng Tâm nhìn về Bất Ưu với con mắt lộ rõ dục vọng mãnh liệt. Chút tâm tư dao động trong nháy mắt bị nàng triệt để bỏ qua. 

Nàng ta nếu có thể đem toàn bộ giá trị khí vận của Bất Ưu chuyển thành linh lực thì nhất định sẽ đột phá lên Kim Đan Kỳ.

Đây là dụ hoặc mà nàng ta không cách nào kháng cự nổi. 

Cho nên nàng ta chỉ có thể lựa chọn hi sinh Bất Ưu.

Người xuất gia không phải đều có lòng từ bi cứu giúp chúng sinh sao?

Bất Ưu chắc hẳn sẽ hiểu được sự bất đắc dĩ của nàng. 

"Bất Ưu sư huynh, thực lực của muội thấp thế này mà hành tẩu tại Phù Không đảo thực sự quá nguy hiểm. Muội có thể cùng huynh đồng hành một đoạn thời gian không?. Chờ đến khi gặp được các sư huynh sư tỷ đồng môn của Ngũ Hành Đạo tông rồi muội sẽ rời đi. Lúc ấy tuyệt đối sẽ không làm phiền huynh thêm một ngày, có thể chứ?"

Diệp Tụng Tâm từ trước tới nay luôn dùng phương thức ôn nhu quan tâm này để nói chuyện với người khác. Giọng nói thầm thì ôn nhu, phảng phất lớn tiếng một chút cũng là thất lễ.

Bất Ưu nhìn vẻ mặt ngây thơ thuần thiện của Diệp Tụng Tâm, trong lòng hắn không khỏi nhớ tới sư đệ Bất Ngôn. 

Đệ ấy từng nói có người muốn ăn hắn. 

Hắn lúc ấy còn vẫn không hiểu.

Bây giờ xem ra mơ hồ lĩnh ngộ được thâm ý của hắn. 

Bất Ưu có chút do dự.

"Bất Ưu sư huynh, muội nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà. Van cầu huynh mang muội theo đi mà."

Diệp Tụng Tâm liên tục đưa ra đòn phản công lấy lòng. 

Cuối cùng Bất Ưu vẫn là đáp ứng.

Hắn nghĩ có thể ngay tại Phù Không Đảo rộng lớn thế này gặp được nhau cũng có thể coi hắn và Diệp Tụng Tâm có duyên. 

Nếu đã có duyên, cái này nói không chừng chính là Phật Tổ đối với hắn thiết lập khảo nghiệm.

Dù cho không phải là khảo nghiệm, hắn cũng có thể coi như đây là một trận tu hành.

Tóm lại, trốn tránh cũng không phải là giải pháp tốt đẹp. Tốt nhất cứ thản nhiên đối mặt, thuận theo tự nhiên. 

Thế là, Diệp Tụng Tâm đã được trải nghiệm cảm giác mọi toan tính nhiệt tình của mình hoàn toàn trở thành công cốc. 

Vô luận nàng như thế nào hướng Bất Ưu lấy lòng ra sao thì thái độ của Bất Ưu vẫn trước sau như một khách khí hữu lễ, không dám nửa phần quá thân cận. 

Chỉ cần nàng không mở miệng, Bất Ưu liền tuyệt đối sẽ không nói chuyện với nàng. 

Mỗi ngày phật châu không rời tay, so với cái miệng thúi của con lừa trọc kia còn khó đối phó hơn. 

Lá từ tâm nhiều lần vấp phải trắc trở, khó tránh khỏi có chút nhụt chí, không tự chủ được liền mang theo một vài tính tình nhỏ nhen lộ ra. 

Diệp Tụng Tâm không có đuổi kịp bước chân nên dẫn đến nàng bị đám trùng để mắt mắt tới. 

Ông ——

Ngay lúc đám trúng tiến tới, Diệp Tụng Tâm còn không có kịp phản ứng. Mãi cho đến khi hệ thống hung hăng giật điện nàng một chút thì nàng mới hoàn hồn. Vừa chạy vừa lo kêu cứu: “Sư huynh cứu mạng!"

Tiếng cầu cứu quen thuộc thành công để Bất Ưu dừng lại bước chân. 

Hắn quay trở lại, nhìn xem đám trùng trên không trung, mặc niệm một tiếng: "A Di Đà Phật."

Sau đó, hắn ném ra một cái bát tử kim sắc. 

Bát tử kim vừa lộ ra bên ngoài, miệng chén liền rất nhanh to thành một người lớn có kích thước nhỏ. Bỗng nhiên nó khẽ hút!

Đội ngũ của đám trùng đang chỉnh tề trong nháy mắt bị tách ra.

Vô số đám trùng giãy dụa bị hút vào bên trong bát tử kim, đám trùng còn lại cũng bị quấy đến quay cuồng, cánh mất một chỗ.

Lúc này, tiếng kêu của côn trùng cao vút vang lên. 

Đám trùng còn đang đau khổ giãy dụa kia sau khi nghe được thanh âm liền đào tẩu tứ phía. 

Đợi con trùng cuối cùng thành công bị hút vào trong, bát tử kim liền trở lại bình thường, nằm gọn trong tay Bất Ưu. 

"Bất Ưu sư huynh, huynh lại cứu muội một mạng nữa, muội thật không biết nên mở miệng cảm tạ thế nào cho tốt."

Lá từ tâm với vành mắt hoen đỏ chạy tới, một mặt ngưỡng mộ nhìn chăm chú lên Bất Ưu với ánh mắt ôn nhu như nước. 

Bất Ưu thần sắc nhàn nhạt: "Diệp sư muội, ngươi đã trêu chọc phải một con trùng vương. Tốt nhất hãy đi sau lưng bần tăng, đừng lại chạy loạn."

"Trùng vương?"

Diệp Tụng Tâm khẽ giật mình.

Ngoại trừ cái lúc ngắt lấy Tử U Lan, từ lúc đầy đến bay giờ nàng luôn một mực ở cùng một chỗ với Bất Ưu. Nàng làm sao lại có khả năng chọc phải trùng vương? 

"Bất Ưu sư huynh, huynh là đang cùng muội nói giỡn sao hay sao?" Đôi mắt Diệp Tụng Tâm khẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười nói tự nhiên.

Bất Ưu lắc đầu: "Người xuất gia sao dám lừa dối, con trùng vương kia đã để mắt tới ngươi, chúng ta nhất định phải nhanh tìm tới những người khác, nếu còn tiếp tục thế này, ngươi sẽ rất nguy hiểm."

Diệp Tụng Tâm không cười nỗi nữa. 

  • Share:

You Might Also Like

0 comments