Bao mau nhom nhac nam 115 116 117

By Quyt Nho - tháng 7 16, 2025
Views

Chương 115: Phỏng vấn

Buổi trưa, Đường Điềm thu dọn hành lý rồi chuẩn bị trả phòng.

Công ty cô sắp đến nằm ở một thành phố khác, phải ngồi tàu cao tốc khoảng năm tiếng. Cô đã hẹn với bên đó, ngày mai sẽ đi phỏng vấn.

Cô cố tình đeo khẩu trang để tránh những rắc rối không cần thiết.

Đường Điềm kéo vali đến ga tàu cao tốc, lên chuyến tàu đi thành phố N.

Cô hy vọng buổi phỏng vấn lần này có thể diễn ra suôn sẻ, nếu không thì thật sự không biết còn có thể xin việc ở đâu nữa. Bất kỳ công ty nào có vị trí phù hợp, cô đều đã gửi hồ sơ, nhưng đều như đá chìm đáy biển.

Tới thành phố N, Đường Điềm thuê một khách sạn gần công ty để ở tạm, đợi xem tình hình phỏng vấn ngày mai rồi mới tính chuyện tìm nhà.

Tối hôm đó, nằm trên giường, cô lại nghĩ đến Phó Hi — dù sao cũng từng bên nhau một thời gian dài, đã quen với sự hiện diện của anh ấy.

Tuy nhiên, việc phiên bản của anh ở thế giới này không còn yêu cô nữa, có khi lại là chuyện tốt. Anh không cần phải giằng co với Thẩm Yến Lễ hay Ôn Thiệu Hàn, cũng không phải bận tâm quá nhiều chuyện phiền toái.

Cô cũng vậy, cuối cùng không còn phải lo lắng bị Thẩm Yến Lễ hay Ôn Thiệu Hàn giở thủ đoạn. Cảm giác như cả thế giới đều trở nên yên bình.

Tất nhiên, nếu buổi phỏng vấn ngày mai không diễn ra thuận lợi, thì thứ duy nhất cô còn lo lắng chính là không tìm được việc làm.

Đường Điềm ngáp một cái, rúc vào chăn rồi thiếp đi.

Hôm sau, cô dậy sớm trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy dài chỉn chu. Do thời gian gấp gáp nên cô chưa kịp chuẩn bị trang phục phù hợp cho buổi phỏng vấn.

Khi cô bước tới trước tòa nhà của công ty, nhìn từ vị trí đắc địa và vẻ ngoài của tòa cao ốc, có thể thấy công ty này khá có thực lực.

Tại phòng nhân sự, Đường Điềm ngồi trước mặt trưởng phòng với tâm trạng lo lắng bất an.

Cô thận trọng trả lời từng câu hỏi của trưởng phòng.

Hai người quản lý phòng nhân sự trao đổi với nhau một lúc, không để cô về nhà chờ thông báo, mà trực tiếp nói kết quả:

"Ngày mai cô có thể đến làm việc."

Đường Điềm kinh ngạc mở to mắt, vội vàng đáp lại: "Vâng, cảm ơn ạ."

Trưởng phòng thấy cô thở phào nhẹ nhõm thì bật cười:

"Không cần căng thẳng như vậy đâu, thoải mái một chút. Tháng đầu tiên là thời gian thử việc, mức lương chắc cô cũng đã nắm rõ rồi chứ?"

Đường Điềm nhanh chóng trả lời: "Vâng, tôi đã tìm hiểu qua về mức lương rồi ạ."

"Được rồi, mong chờ sự gia nhập của cô vào ngày mai."

Hai người quản lý đứng lên bắt tay cô, Đường Điềm cũng lịch sự lần lượt bắt tay lại.

Rời khỏi công ty, Đường Điềm ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, tâm trạng cực kỳ tốt, cô dự định sẽ mua một suất lẩu giảm giá để ăn mừng.

Đúng là lạ thật, khi mọi chuyện thuận lợi thì làm gì cũng suôn sẻ.

Buổi chiều, cô tìm được một căn hộ giá cả hợp lý gần công ty. Cô khá hài lòng: nhà hướng nam, có ban công, giá thuê cũng rất ổn, cô lập tức thuê luôn.

Đường Điềm trải chăn và vỏ chăn đã giặt sấy xong, ngồi lên chiếc ghế lắc ở ban công, ngắm bầu trời xanh mây trắng bên ngoài.

Dù nhà nhỏ, nhưng vẫn không thể cản trở cảm giác thư thái này.

Tối hôm đó, cô ra khu phố thương mại gần đó mua ba bộ áo sơ mi và quần âu để mặc đi làm. Có việc làm rồi nên lúc trả tiền cũng không thấy xót xa nữa.

Hôm sau, cô thay bộ đồ công sở, trang điểm nhẹ rồi đi làm.

Sự xuất hiện của cô khiến không ít người trong công ty kinh ngạc, nam nữ từ các phòng ban khác đều lấy cớ “đi ngang qua”, rối rít tìm cách nhìn xem nữ nhân viên mới rốt cuộc xinh đến mức nào.

Vừa nhìn thấy, ai nấy đều không kìm được mà trầm trồ — còn đẹp hơn cả tưởng tượng.

Trong số đó cũng có người hay “lướt mạng” đã nhận ra Đường Điềm nên bắt đầu rỉ tai bàn tán.

Có người bên cạnh còn tưởng là scandal gì ghê gớm, nhưng thực ra chỉ là chuyện nhỏ.

"Người đẹp thế kia, dụ dỗ người ta thì là do người ta không biết quý trọng thôi."

"Đúng đấy."

Người biết chuyện nói nhỏ: "Cô ấy dụ dỗ là Tổng Giám đốc Bùi đó."

Mọi người lập tức im bặt. Tổng Giám đốc Bùi có khí chất lạnh lùng thuộc dạng ‘người lạ chớ đến gần’, mà cô còn dám dụ dỗ, đúng là phải có gan to lại cần mưu lược.

Có người thì thì thầm: "Tổng Giám đốc Bùi thì ai chẳng muốn dụ dỗ?" Nhưng vấn đề là ai dám, và ai có cơ hội chứ?

Một vài cô gái ở các phòng ban khác từng mơ mộng kiểu "tổng tài bá đạo yêu tôi", bỗng chốc sinh lòng ngưỡng mộ Đường Điềm. Đúng là gan dạ thật! Họ từng gặp Tổng Giám đốc Bùi trong tiệc cuối năm, khí thế của người ở vị trí cao không phải chuyện đùa.

Ngày đầu đi làm, nói thật thì Đường Điềm có phần lo lắng, sợ rằng dư luận sẽ khiến người khác nhìn cô bằng ánh mắt định kiến.

Nhưng sau một ngày làm việc, cô phát hiện bản thân lo hơi quá — ai nấy đều là người nghiện công việc, cô chỉ có thể thốt lên: không hổ là công ty dưới trướng nhà họ Bùi.

Công việc rất bận rộn, tám tiếng trôi qua rất nhanh. Mọi người trong phòng đều nghiêm túc làm việc, không có mấy chuyện đấu đá, giành giật hay chơi xấu nhau.

Là một công ty có thể gắn bó lâu dài.

Tan làm, đi ngang qua tiệm hoa, Đường Điềm dừng lại bước vào, mua hai bình hoa và vài bó hoa tươi.

Về nhà, cô cắt tỉa sơ rồi cắm vào bình.

Nhìn những bông hoa trên bàn, cuộc sống như có thêm hy vọng.

Ngày qua ngày trôi qua, cô thuận lợi vượt qua giai đoạn thử việc, trở thành nhân viên chính thức của công ty.

Khi nhận được tháng lương đầu tiên, Đường Điềm liền nhanh chóng gửi tiết kiệm, chi tiêu tiết kiệm hơn.

Có thể vì công việc bận rộn, cô sống yên bình ở thành phố N suốt nửa năm trời.

Trở lại làm một người dân bình thường, những lời bàn tán trên mạng về cô cũng đã sớm lặng xuống.

Trong công ty cũng có không ít người theo đuổi cô, nhưng đều bị cô từ chối — hiện tại cô chưa có ý định yêu đương trở lại.

Chương 116: Tiệc Tất Niên

Mùa đông, hôm nay Đường Điềm được nghỉ, cô vừa định ra ngoài dạo phố thì làn không khí lạnh lẽo vừa tràn ra ngoài cửa khiến cô quyết định quay vào lấy thêm một chiếc khăn choàng.

Khi đi ngang qua một tiệm hoa nổi tiếng ở thành phố N, cô bị những đóa hoa bên trong thu hút và vô thức bước vào.

Cùng lúc đó, một chiếc xe sang dừng lại ven đường. Thư ký Ngô từ ghế phụ mở cửa bước nhanh vào cửa hàng hoa.

Sau khi thanh toán xong, Đường Điềm quay người lại và nhìn thấy Thư ký Ngô ăn mặc chỉnh tề, trông đúng chất tinh anh trong giới. Cô cảm thấy hình như mình đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra được.

Cô không nghĩ nhiều, bế bó hoa mình vừa mua rồi bước ra khỏi tiệm. Vừa ra đến cửa, gió mạnh thổi tung chiếc khăn quàng quấn trên cổ cô.

Đường Điềm dừng bước lại, chỉnh lại khăn choàng.

Từ chiếc xe sang gần đó, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người phụ nữ đứng trước cửa tiệm hoa mặc áo khoác dài màu cà phê, quàng khăn, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng cuốn hút. Mái tóc đen như lụa, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp đến mức người ta khó lòng rời mắt.

Khuôn mặt tuấn tú không tì vết của Bùi Giác không biểu cảm, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây, sau đó lại xuyên qua Đường Điềm nhìn về phía Thư ký Ngô đang ôm bó hoa bước ra.

Đường Điềm không hề hay biết người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe sang bên đường lúc này chính là Bùi Giác.

Cô đi tới quầy bán đậu hũ thối bên kia đường, mua một phần, vừa quay đầu lại thì thấy có người đang tháo tấm poster của Thẩm Yến Lễ ở trạm xe buýt.

Đường Điềm liếc nhìn hai lần rồi dời mắt đi.

Chỉ mới mười ngày trước, nhóm người Bùi Giác đã tuyên bố rút khỏi giới giải trí.

Việc này vốn không có trong nguyên tác, lý do cụ thể cũng không được nói rõ. Cô cũng không mấy quan tâm đến chuyện của các nam chính nữa, dù sao thì họ đã chẳng còn liên quan gì đến cô.

Đường Điềm bước đi trên con phố ẩm thực, hiếm hoi thấy một tiệm bán trà thanh nhiệt nên mua một cốc. Cốc nước cầm trong tay ấm áp, cô uống một hơi cạn sạch rồi bỏ vỏ quýt khô vào miệng.

Khách trong quán bên cạnh nhìn cô như nhìn một nữ chiến binh, ngẩn người không nói nổi lời nào. (trà thảo mộc hơi khó uống á)

Ăn uống no nê xong, cô vội vàng quay về nhà, cắm hoa vào bình.

Thời gian lại trôi qua hơn hai tháng, Tết đã cận kề. Ngày mai là tiệc tất niên của công ty, hôm nay cô sẽ cùng đồng nghiệp đi tàu cao tốc đến thành phố S để tham dự.

Đường Điềm từng đề nghị không đi, nhưng quản lý không đồng ý. Tiệc tất niên một năm một lần sao có thể vắng mặt được.

Quản lý còn nói: “Biết đâu em lại được thưởng thì sao! Mà tiền thưởng cũng kha khá đấy.”

Đường Điềm biết là không thể từ chối được nữa. Trốn được năm nay, cũng trốn không được năm sau. Trừ khi cô không còn làm ở công ty này nữa, nhưng mà cô rất hài lòng với nơi này, làm việc cũng rất vui vẻ.

Trong tiệc tất niên có nhiều người như vậy, Bùi Giác chắc sẽ không chú ý đến cô. Hơn nữa, cho dù có chú ý thì cũng chẳng sao.

Dư luận trên mạng sớm đã lắng xuống. Có khi Bùi Giác còn chẳng thèm liếc nhìn cô một cái.

Tuy nghĩ vậy, nhưng trước khi lên đường, cô vẫn cố tình chọn mặc bộ đồ xấu nhất, tính ngồi suốt buổi trong góc.

Chiều hôm sau, tại một hội trường lớn trong khách sạn lớn ở thành phố S, Đường Điềm không ngờ nhân viên của nhiều chi nhánh công ty lại đông như vậy, mà vị trí công ty cô được sắp xếp lại gần sân khấu đến thế.

Cô đành ngồi cùng quản lý và đồng nghiệp ở hàng ghế thứ hai bên tay phải, mà hàng đầu tiên chính giữa chính là chỗ ngồi của Bùi Giác.

Một số công ty có chương trình biểu diễn, may mắn là năm nay không đến lượt công ty cô.

Trước cửa hội trường bỗng chốc yên lặng. Đường Điềm cũng theo ánh nhìn của mọi người nhìn ra.

Bùi Giác với dáng người cao ráo như ngọc, sải bước đi tới. Khuôn mặt tuấn mỹ vô song, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ tỏa ra khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Anh đưa tay tháo nút áo vest, chậm rãi ngồi vào vị trí chính giữa hàng đầu.

Sự xuất hiện của anh khiến khung cảnh ồn ào khi nãy lập tức trở nên tĩnh lặng.

Đường Điềm nhìn thấy Bùi Giác, trong đầu lập tức hiện lên những ký ức đáng xấu hổ khi nguyên chủ từng quyến rũ anh: cố tình cúi xuống trước mặt anh, cố tình chạm vào tay anh, đủ kiểu ve vãn... Mãi cho đến khi anh nổi giận lần nữa thì cô mới dừng lại và chuyển sang tán tỉnh Thẩm Yến Lễ và Phó Hi.

So với lần đầu xuyên không thì lần này ký ức hiện ra còn nhiều hơn. Cô càng thêm khâm phục sự liều lĩnh của nguyên chủ — đúng là gan to thật.

Người dẫn chương trình được mời đều là những MC nổi tiếng, nhanh chóng khuấy động không khí hội trường.

Chương trình nhanh chóng đến phần trao giải, MC cầm danh sách gọi từng người lên nhận giải.

“Công ty khu Nam thành phố N, Đường Điềm — giành giải Nhân viên xuất sắc nhất của chi nhánh!”

Đường Điềm: “?”

Đồng nghiệp bên cạnh vội thúc giục: “Điềm Điềm, mau lên nhận giải đi!”

Quản lý cũng nháy mắt liên tục với cô: “Phải biểu hiện cho tốt nhé.”

Khoảnh khắc Đường Điềm đứng lên, cô cảm nhận thế nào là “vạn chúng chú mục” (được vạn con mắt treo dõi) — mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cô đành cắn răng bước lên sân khấu, bên dưới vang lên tiếng xì xào.

Cô nhanh chóng nhận lấy chiếc cúp và phong bao đỏ dày cộp.

Người dẫn chương trình nhìn thấy cô, mắt sáng rực lên: “Cô Đường, xin hãy chia sẻ đôi chút về những gì cô đã đạt được trong công việc năm nay.”

Chiếc micro đặt giữa sân khấu, mà ngay giữa hàng ghế khán giả chính là Bùi Giác. Ánh mắt đầu tiên cô chạm phải — chính là ánh mắt của anh.

Bùi Giác ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, dáng vẻ ung dung mà vẫn phong độ. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ như được tạc khắc, anh lặng lẽ nhìn Đường Điềm trên sân khấu.

Đường Điềm giả vờ như không có gì, vội vã dời ánh mắt đi, rồi trước bao ánh mắt của mọi người, bắt đầu phát biểu cảm ơn quản lý, cảm ơn những đồng nghiệp tốt bụng đã không ngại giúp đỡ cô — khiến không ít người cảm động đến rơi nước mắt, làm quản lý bên dưới cũng rối tinh rối bời.

Quản lý ngồi dưới ghế nhấp nhổm đứng dậy, ra sức nháy mắt về phía Tổng giám đốc Bùi, suýt chút nữa là kêu cô là tổ tông luôn rồi.

Đường Điềm hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn Tổng giám đốc Bùi. Không có Tổng giám đốc Bùi thì không có cuộc sống tốt đẹp hiện tại của tôi.”

Cô thậm chí không dám liếc về phía trung tâm nữa, sợ sẽ đối mặt ánh mắt của anh.

Quản lý xúc động và tự hào đến mức đứng dậy vỗ tay rầm rầm, còn giơ ngón tay cái với cô.

Người dẫn chương trình đón lấy lời: “Nói hay lắm. Cô Đường đây xinh đẹp thế này, đã có bạn trai chưa?”

Đường Điềm có hơi lúng túng, không biết có nên nói thật không. Cô thực sự không muốn ai tiếp tục tặng hoa, tặng quà để theo đuổi mình nữa.

Nhưng nếu không nói thật thì cả công ty cô đều biết cô sống độc thân, chẳng có bạn trai nào cả.

Người dẫn chương trình không chịu buông tha, định tự tiến cử mình.

Người đàn ông ngồi chính giữa nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, ra hiệu cho MC chuyển sang phần tiếp theo.

Người dẫn chương trình lập tức thả cô xuống sân khấu, chuyển sang phần trao giải cho người tiếp theo.

Chương 117: Gây Chú Ý

Đường Điềm cầm phong bao lì xì chạy về hàng ghế thứ hai, trong lúc đi ngang qua, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng dường như liếc nhìn cô một cái, nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cô ngồi lại chỗ, đồng nghiệp bên cạnh khẽ nói: “Xem thử phong bao của cậu có bao nhiêu.”

Đường Điềm không từ chối, đưa phong bao cho cô ấy xem. Đồng nghiệp "oa" lên một tiếng, dùng tay đo độ dày của phong bao.

“Ước chừng khoảng tám nghìn tệ.”

Đường Điềm đoán bằng mắt, nhưng cũng không xác định được.

Quản lý ngồi bên nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, khẽ nói: “Một vạn đó.”

Đường Điềm ngạc nhiên nhìn quản lý: “Thật sự nhiều như vậy sao?”

Quản lý gật đầu: “Tất nhiên, các năm trước nhân viên xuất sắc cũng được thưởng mười nghìn.” Nhưng bao lì xì năm nay của cô dường như còn dày hơn mọi năm, chắc là ông nhìn nhầm.

Cô nhanh chóng cất phong bao vào túi, không ngờ công ty dưới trướng Tập đoàn Bùi Thị lại có đãi ngộ tất niên tốt đến vậy.

Cô nói với quản lý và đồng nghiệp: “Về rồi tôi sẽ mời mọi người đi ăn.”

Quản lý không thiếu bữa đó của cô: “Không cần, em giữ lại mà dùng.”

Nữ đồng nghiệp cũng nói: “Khi đi làm mời tụi này ly cà phê là được rồi.”

Đường Điềm cũng không khách sáo, dù sao cũng đã thân thiết với nhau.

“OK.”

Mỗi lần nữ đồng nghiệp thấy cô làm động tác tay “OK”, lại muốn ôm chặt lấy cô mà hôn một cái, không chịu nổi! Sao cô có thể dễ thương đến vậy!

Đến khi toàn bộ tiết mục kết thúc, vừa đúng sáu giờ rưỡi, Bùi Giác dáng người cao ráo tuấn tú rời đi đầu tiên trong ánh mắt tiễn đưa của mọi người.

Đường Điềm đi theo dòng người xuống lầu tới bàn tiệc hội tất niên, cô cùng quản lý và đồng nghiệp vào một phòng bao VIP dưới lầu.

Quản lý vốn định gọi luôn đồng nghiệp kia đi cùng, nhưng nghĩ đến việc Đường Điềm năm nay được giải nhân viên xuất sắc, để cô đi theo là thích hợp nhất.

“Đi nào, Đường Điềm, đi với tôi.”

Đường Điềm chưa hiểu gì, đồng nghiệp bên cạnh biết quản lý muốn đưa cô đi chúc rượu Tổng Giám đốc Bùi nên vội vàng thúc giục:

“Mau đi đi, Tiểu Điềm, chuyện tốt tới rồi.”

Được xuất hiện trước mặt Tổng Giám đốc Bùi, chắc chắn là chuyện tốt chứ chẳng có gì xấu.

Thời gian qua làm việc cùng nhau, mọi người sớm đã quên mất lùm xùm của cô trên mạng trước đó.

Cô mù mờ đi theo quản lý, đi đâu vậy? Chẳng lẽ là đi nhận cua hoàng đế của tiệc tất niên? (Bên Trung dịp Tết mấy nhà khá giả họ hay gửi cua to với cá để chúc tất niên ý)

Cho đến khi quản lý đi thẳng đến một phòng bao VIP sang trọng, Đường Điềm đứng ở cửa lập tức khựng lại.

Sau khi quản lý vào phòng, nhân viên giúp đẩy cửa ra, quản lý vừa định nói: “Tiểu Điềm, qua đây nào.” quay đầu lại nhìn thì đâu còn thấy bóng dáng cô đâu.

Quản lý vội vàng bước ra ngoài, thấy cô đứng lưỡng lự không muốn vào, ông thấy đau đầu, lần đầu tiên gặp nhân viên không có chí tiến thủ như vậy.

“Tiểu Điềm, lát nữa chúc Tổng Giám đốc Bùi một câu tốt lành là được, rượu để tôi uống.” Dù sao cũng không thể để một cô gái uống rượu, hơn nữa rượu này cực kỳ đắt, ông cũng chỉ có dịp Tết mới được nếm thử.

Nghe ông nói vậy, Đường Điềm cũng biết không thể chần chừ thêm nữa, vừa rồi còn lên sân khấu nhận thưởng, giờ cũng đâu ngại chuyện này.

Cô lấy hết can đảm gật đầu thật mạnh với quản lý, rồi đi bên cạnh ông bước vào phòng bao.

Quản lý chào hỏi Tổng Giám đốc Bùi và các lãnh đạo cấp cao khác của Tập đoàn Bùi thị, trong việc tạo mối quan hệ thì ông đúng là có bản lĩnh.

Sau khi kính rượu xong, quản lý nháy mắt ra hiệu cô lại gần.

Đường Điềm trong lòng hơi căng thẳng, nhìn bóng lưng cao ngạo tao nhã của Bùi Giác, ngay cả sau gáy của anh cũng đẹp đến mức khiến người ta muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Cô bước tới, đứng bên cạnh Bùi Giác.

Bùi Giác mặc vest chỉnh tề, toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng kiêu sa, từ tốn quay sang nhìn cô. Hai người đứng khá gần nhau, hương thơm từ người cô lan tỏa trong bầu không khí thanh lãnh của anh.

Đường Điềm cảm nhận được ánh mắt của anh, chỉ kịp đối mặt với ánh nhìn điềm tĩnh trong một giây, rồi vội vàng tránh đi.

“Chúc Tổng Giám đốc Bùi năm mới phát tài, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”

Giọng nói trầm khàn từ tính của Bùi Giác vang lên nhẹ nhàng: “Cô cũng vậy.”

Thư ký Ngô đưa phong bao cho cô: “Tấm lòng của Tổng Giám đốc Phó.”

Đường Điềm nhìn phong bao đỏ dày cộp được đưa tới, lập tức vui vẻ nhận lấy, không giấu được sự phấn khích, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ đầy nụ cười.

“Cảm ơn Tổng Giám đốc Bùi.”

Bùi Giác tựa lưng vào ghế với dáng vẻ lười nhác mà tao nhã, ánh mắt lướt nhẹ qua nụ cười trên gương mặt cô mà không nói gì.

Đường Điềm cầm phong bao đi theo sau quản lý, không một vị lãnh đạo nào bắt cô kính rượu Tổng Giám đốc Bùi, dường như trong Tập đoàn Bùi thị không có thói quen làm khó phụ nữ.

Quản lý uống vài ly rồi biết ý rời đi, Đường Điềm cũng nhanh chóng đi theo ông ra ngoài.

Tiệc tối hội tất niên rất thịnh soạn, Đường Điềm ăn được không ít món đắt tiền, ăn uống no nê xong, mọi người rủ nhau đi hát karaoke.

Đường Điềm viện cớ mệt, nói muốn về khách sạn nghỉ ngơi.

Quản lý không ép, bảo cô gọi xe về, dặn dò chú ý an toàn.

Cả công ty đều đi hát, chỉ có mình cô không đi.

Sau khi cuộc vui kết thúc, Đường Điềm đứng một mình ở trạm xe buýt chờ xe. Ở đây gọi xe về khách sạn tốn hơn ba mươi tệ, dù đã nhận hai phong bao lớn, cô vẫn muốn tiết kiệm, dù sao cũng không vội.

Cô mặc áo khoác đen, mang đôi bốt cổ ngắn màu cà phê, tay xách túi đen, mái tóc đen bị gió đêm thổi nhẹ, đẹp đến mức khiến người ta xao xuyến chỉ trong một khoảnh khắc.

Một chiếc xe sang chậm rãi dừng trước mặt cô, cửa kính ghế phụ hạ xuống, lộ ra gương mặt thư ký Ngô với nụ cười lịch sự.

“Cô Đường, cô đang định về khách sạn à?”

Đường Điềm đưa tay vén sợi tóc bị gió thổi vào má: “Vâng.”

Hôm đó cô gặp thư ký Ngô ở tiệm hoa, chẳng trách thấy quen mặt, thì ra từng gặp anh ở biệt thự Thiên Cầm Loan, khi anh đến tìm Bùi Giác.

Anh nói: “Đúng lúc tiện đường, để tôi đưa cô về.”

Đường Điềm còn chưa kịp từ chối, thư ký Ngô đã cảm thấy cô khách sáo quá, liền xuống xe mở cửa ghế sau.

“Mời cô Đường.”

Đường Điềm thấy Bùi Giác đang ngồi trong xe, anh ẩn mình trong bóng tối, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vóc dáng nghiêng người hoàn mỹ nổi bật khiến người ta không thể rời mắt.

Đúng lúc đó, chiếc xe phía sau bấm còi khiến cô giật mình, vội vàng ngồi vào xe.

Thư ký Ngô đóng cửa xe, rồi trở lại ghế phụ.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments