Chương 109: Không Thể Nào
Phó Hi trưng ra vẻ mặt lạnh lùng: “Bất kể trước đây cô ấy có ở bên anh hay không, bây giờ, cô ấy là bạn gái tôi, là vợ tương lai của tôi.”
Liễu Hiểu Chi nhìn dáng vẻ bá đạo cùng lời nói tràn ngập chiếm hữu của Phó Hi, lại một lần nữa sinh lòng ngưỡng mộ Đường Điềm. Không ngờ Phó Hi lại kiên định với cô ấy đến vậy.
Thẩm Yến Lễ tuy đã mất đi đoạn ký ức đó, nhưng anh hiểu rõ bản thân mình. Nếu không yêu, anh tuyệt đối sẽ không ở bên Đường Điềm, lại càng không thể mỗi lần thấy Đường Điềm thân mật với người đàn ông khác là tim liền đau thắt.
Lời của Phó Hi chẳng hề làm lay chuyển Thẩm Yến Lễ. Anh nói với Phó Hi:
“Tôi đã mất trí nhớ, huống hồ, anh với Đường Điềm vẫn chưa kết hôn. Cạnh tranh công bằng thôi.”
Nghe vậy, Phó Hi tức đến bật cười: “Anh còn biết xấu hổ không khi nói ra câu đó?”
Thẩm Yến Lễ không bị khiêu khích, bình thản đáp: “Giành lại bạn gái mình, cần gì sĩ diện.”
Giọng Phó Hi lạnh băng: “Trước tiên phải qua được cửa ải của tôi đã.”
Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ đối diện với anh, mùi thuốc súng giữa hai người đàn ông khiến cả người ngoài cũng cảm thấy e ngại.
Liễu Hiểu Chi sốt ruột không thôi, biết mình đã gây ra đại họa. Rõ ràng cô ta không mong kết quả này, tại sao... mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cô ta không ngờ Thẩm Yến Lễ dù mất trí nhớ cũng muốn tranh giành Đường Điềm với Phó Hi! Trong lòng Liễu Hiểu Chi nghẹn lại đến khó chịu.
Từ bối rối đến bất lực, Đường Điềm nhìn Thẩm Yến Lễ, gương mặt từng thân thuộc nay lại xa lạ.
“Thẩm tiên sinh, thật ra không chỉ anh mất trí nhớ, Phó Hi cũng từng mất trí nhớ, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt, anh ấy đã theo đuổi tôi.”
Phó Hi nhìn về phía Đường Điềm, cô quay đầu lại mỉm cười với anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô đẹp đến mức khiến anh muốn nhốt cô trong căn biệt thự tối tăm, để cả đời cô chỉ có thể thấy mỗi mình anh.
Khoảng thời gian ở bên nhau, Đường Điềm đã suy nghĩ rất kỹ. Phó Hi không phải yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, mà là... cảm xúc trước khi mất trí nhớ trỗi dậy.
Trong ba người đàn ông, Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ đều từng gặp cô nhưng chỉ có Phó Hi mới có phản ứng như vậy.
Đường Điềm là người rất rõ ràng trong mọi việc. Phó Hi... luôn khiến cô cảm thấy ấm áp, trừ việc anh có chút không biết kiềm chế trong truyện đó.
Cô lại nhìn về phía Thẩm Yến Lễ:
“Chuyện giữa tôi và Phó Hi vốn là chuyện riêng của hai người, tôi nói ra là muốn cho anh biết, giữa tôi và anh đã kết thúc rồi. Anh nói không muốn buông tay, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi không hề có tình cảm.”
Từ lúc mất trí nhớ đến giờ, những lần gặp mặt, ánh mắt anh nhìn cô chỉ có lạnh lùng vô tận và ánh nhìn xa lạ của người ngoài, Đường Điềm không thể không nhận ra.
Phó Hi không kìm được, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc mềm của cô. Anh có cô là đủ.
Thẩm Yến Lễ lặng lẽ nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Anh đại khái hiểu vì sao trước đây lại yêu em.”
Đường Điềm thoáng hoang mang. Hình như cô không nói về chủ đề này mà?
Phó Hi nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo. Anh hiểu Thẩm Yến Lễ hơn Đường Điềm. Người như anh ta, một khi muốn một người hay một thứ gì, sẽ không dễ dàng buông tay. Nhất là người như Đường Điềm, từng yêu rồi thì nhất định sẽ lại yêu lần nữa, chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm Yến Lễ lại nói với Đường Điềm: “Tình cảm có thể nuôi dưỡng, anh không thích thấy em thân mật với người đàn ông khác.”
Phó Hi cười khẩy: “Muốn giành thì cứ thử xem.”
Đường Điềm nhìn hai người họ sắp lao vào đánh nhau, thở dài bất lực. Những lời cô vừa nói đúng là phí công.
Cô thầm thở phào vì Thẩm Yến Lễ không có khả năng khôi phục trí nhớ. Nếu không, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không nhường cô cho bất kỳ ai.
“Mọi chuyện đã rõ ràng, tôi và Phó Hi đi trước.”
Đường Điềm không dám nhìn vào mắt Thẩm Yến Lễ nữa, đứng dậy kéo Phó Hi rời đi.
Phó Hi lười biếng đặt tay lên eo cô, rời đi mà không thèm nhìn Thẩm Yến Lễ một cái.
Phòng tổng thống chỉ còn lại Thẩm Yến Lễ và Liễu Hiểu Chi. Thẩm Yến Lễ không nhìn sang bên mà chỉ đứng dậy cài khuy áo vest.
Anh để lại một câu: “Ngày mai cô sẽ nhận ba lần tiền lương trong tài khoản.” Nói xong, anh sải bước rời khỏi phòng.
Liễu Hiểu Chi che mặt bật khóc, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ. Mọi nỗ lực đều đổ xuống sông xuống biển. Lần này, không còn một Đường Điềm thứ hai âm thầm an ủi cô nữa.
Tại hành lang tầng hai, Đường Điềm bị Phó Hi ôm chặt vào lòng. Anh không nói lời nào, nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt đều tràn đầy yêu thương, như đang nói với cả thế giới rằng anh yêu cô đến mức nào.
Một bóng người đứng tựa vào tường, như đã chờ hai người từ lâu.
Ôn Thiệu Hàn cụp mắt, không nhìn ai, nhưng Phó Hi lại nhận ra điểm bất thường của anh ta, bèn ôm người trong lòng chặt hơn.
Đường Điềm sao lại không biết, Ôn Thiệu Hàn khác với Thẩm Yến Lễ. Sau đêm đó, Ôn Thiệu Hàn biết rõ cô từng ở bên anh ta.
“Tôi nghe thấy rồi.”
Hành lang vang lên giọng nói trầm ấm của Ôn Thiệu Hàn, nho nhã lễ độ nhưng lại mang theo nguy hiểm khắp nơi.
Anh ta dường như chẳng sợ sự tồn tại của Phó Hi, chỉ muốn tìm Đường Điềm.
Phó Hi là người thông minh, đại khái cũng đoán ra bạn trai thứ hai của Đường Điềm là ai.
Anh sa sầm mặt, định kéo cô rời khỏi đây.
Đường Điềm hoảng loạn, Ôn Thiệu Hàn còn đáng sợ hơn cả Thẩm Yến Lễ. Anh ta giỏi tấn công tâm lý, lại điềm đạm không vội vàng, không sợ phải chờ đợi lâu.
Ngay giây tiếp theo, cổ tay phải của cô bị Ôn Thiệu Hàn nắm lấy, ngón tay lặng lẽ vuốt nhẹ làn da cô.
Ôn Thiệu Hàn nhìn cô, hiếm khi lạnh giọng: “Chia tay với cậu ta đi.”
Phó Hi mắt đỏ ngầu, lập tức muốn gỡ tay anh ta ra nhưng phát hiện đối phương hoàn toàn không có ý định buông.
Anh giận dữ tung một cú đấm vào mặt điển trai của Ôn Thiệu Hàn.
Có lẽ sợ Đường Điềm bị giật mạnh sẽ đứng không vững, Ôn Thiệu Hàn buông tay ra. Anh ta bị đấm một cú, kính mắt bị lệch và rơi xuống đất.
Đường Điềm sợ hãi vội kéo Phó Hi rời đi: “Đừng đánh nữa, Phó Hi, chúng ta về nhà.”
Phó Hi đã tức giận đến cực điểm, sao có thể chịu dừng tay.
Ôn Thiệu Hàn không thèm để ý đến chiếc kính rơi dưới đất, nói: “Anh cứ đánh đi, đánh xong Đường Điềm sẽ là của tôi.”
Phó Hi bị câu nói mặt dày đó chọc điên, định đấm tiếp, nhưng Đường Điềm không muốn hai người đánh nhau, liền kéo tay anh thật mạnh.
Sợ làm cô bị thương, Phó Hi kịp thời thu lại cú đấm sắp tung ra.
“Muốn cướp cô ấy? Kiếp sau đi, kiếp này cô ấy là của tôi.”
Ôn Thiệu Hàn không để ý đến máu rỉ ra ở khóe môi, mỉm cười: “Nói vậy, anh không định trả cô ấy cho tôi?”
Phó Hi lại tức đến bật cười: “Đường Điềm là con người, không phải đồ vật.”
Ôn Thiệu Hàn cũng mỉm cười nhìn anh, tuy trên mặt có vết thương, nhưng không làm giảm đi nét điển trai thanh tú của anh ta.
“Cách anh có được Đường Điềm cũng chưa chắc đã sạch sẽ gì.”
Phó Hi cười lạnh, đôi mắt đào hoa tràn đầy sát khí: “Thì sao? Bây giờ cô ấy là người của tôi.”
Ôn Thiệu Hàn nhìn sang Đường Điềm, chậm rãi nói: “Tương lai là người của ai cũng không chắc.”
Phó Hi ánh mắt âm u: “Cứ thử xem.”
Đường Điềm thấy Thẩm Yến Lễ đang từ từ bước tới đầu hành lang, sợ rằng sẽ xảy ra đại hỗn chiến.
Cô nói với Ôn Thiệu Hàn: “Hồi đó đã nói rõ là không can thiệp lẫn nhau. Bây giờ tôi đã có bạn trai, xin anh buông tha cho tôi.”
Ôn Thiệu Hàn lại dịu dàng trả lời cô: “Không thể nào.”
“Tôi đổi ý rồi. Thấy em và Phó Hi thân mật như vậy, tôi không thể chịu đựng nổi.”
Chương 110: Mất Kiểm Soát
Thái độ cứng đầu không nghe ai của cả Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ khiến Đường Điềm hoàn toàn bó tay, cô vội kéo Phó Hi rời khỏi hiện trường.
Không thể ngăn cản hành vi của họ, cô đành kéo Phó Hi đi để ổn định tình hình đang mất kiểm soát.
Phó Hi hận không thể đánh cho bọn họ một trận, may mà Đường Điềm kịp thời kéo anh đi, mới tránh được một trường cảnh hỗn loạn tiếp tục leo thang.
Nhìn bóng lưng Đường Điềm và Phó Hi rời đi, Ôn Thiệu Hàn giơ tay lau máu nơi khóe môi, cúi người nhặt cặp kính gọng vàng bị rạn nứt, chậm rãi đeo lại.
Bộ dạng nhếch nhác, nhưng khí chất vẫn ung dung.
Thẩm Yến Lễ dừng trước mặt anh ta, quan sát anh rồi hỏi: “Cô ấy và anh có quan hệ gì?”
Ôn Thiệu Hàn cong môi cười, vết rạn nơi tròng kính che đi tia cười kỳ lạ trong đáy mắt anh ta: “Quan hệ rất thân mật.”
Vẻ mặt Thẩm Yến Lễ lạnh lùng, anh suy nghĩ về khoảng thời gian Đường Điềm ở bên Ôn Thiệu Hàn, rồi liếc nhìn hai bóng người đã khuất cuối hành lang.
Khoảng thời gian vừa rồi, anh gần như đã hiểu rõ tính cách của Đường Điềm. Còn Ôn Thiệu Hàn, anh quá quen thuộc: vẻ ngoài nho nhã, thực chất lại không màng đạo đức.
Nếu Ôn Thiệu Hàn thật sự thích Đường Điềm, chuyện giành bạn gái của bạn thân anh ta hoàn toàn có thể làm được.
Chỉ là bây giờ ai cũng mất trí nhớ, suy đoán của anh chẳng có bằng chứng, chỉ có Đường Điềm mới biết sự thật.
Thẩm Yến Lễ không nói gì, lặng lẽ lướt qua Ôn Thiệu Hàn rồi rời khỏi tầng hai.
Ôn Thiệu Hàn nhìn theo bóng lưng anh, khẽ bật cười. Anh không nhớ cũng chẳng sao, cảm xúc trong lòng anh vẫn rõ ràng — không thể chịu được việc Đường Điềm nép trong vòng tay người đàn ông khác.
Thời gian và sự kiên trì, anh không thiếu.
Tại bãi đỗ xe ngoài trời, Phó Hi ôm Đường Điềm vào xe, không nán lại buổi tiệc nữa.
Đường Điềm nhìn gương mặt u ám của anh, hiểu anh đang rất khó chịu, cô đưa tay chạm vào má anh.
Phó Hi hôn nhẹ lên tay cô, ôm cô chặt hơn, giọng trầm thấp: “Anh không sao.”
Cô cũng không biết nên nói gì để an ủi, bởi những người đàn ông từng có liên quan đến cô đều là bạn thân của anh. Việc này đặt vào trên người bất cứ ai cũng không thể thờ ơ được.
Đường Điềm muốn nói lại thôi...
Phó Hi hiểu cô đang nghĩ gì, nhẹ giọng trấn an: “Anh hiểu rõ bọn họ, họ đều không phải người tốt.”
Cô sững người, không ngờ anh lại tin tưởng cô đến vậy.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể cô đã bị anh ôm vào lòng. Đường Điềm vừa hoàn hồn đã nghe thấy giọng anh khàn khàn:
“Em nhạy cảm như thế, sao có thể chống lại được cám dỗ từ họ.”
Đường Điềm lại nghe thấy câu này. Lần đầu là khi anh ra mặt giúp cô, còn bây giờ... cô không biết nên xấu hổ hay tức giận.
“Anh... đừng nói linh tinh.”
Phó Hi rất hay ghen, nhưng sợ cô không vui nên không nhắc lại nữa.
Ánh mắt sâu thẳm rơi lên người cô: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”
Đường Điềm nào ngờ, vừa nãy mặt anh còn tối sầm, giờ đã bắt đầu trở nên không yên phận.
Cô vội vàng định rời khỏi vòng tay anh, nhưng anh giữ chặt, không để cô ngồi một mình.
“Vừa rồi... ưm ưm...”
Xe lăn bánh, trong khoang tách biệt với ghế lái chỉ còn tiếng hôn và những âm thanh khác.
Tính khí anh thất thường như vậy, Đường Điềm thật sự khó lòng chịu nổi.
Từ sau bữa tiệc đó, Phó Hi càng chú ý đến cô hơn, gần như luôn kề sát bên cạnh.
Anh cũng ngày càng bận, không còn dáng vẻ lười nhác như trước, mà bắt đầu nghiêm túc với công việc.
Đường Điềm nhận ra anh đang nỗ lực giữ lấy cô, bởi cả Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn đều có năng lực và địa vị mạnh mẽ trong sự nghiệp. Do ba Phó tài giỏi nên trước giờ Phó Hi luôn sống khá buông thả.
Có lẽ giờ anh đã nhận ra, hai tình địch kia đều là những người kiên trì và không dễ buông tay.
Đường Điềm lặng lẽ ủng hộ anh từ phía sau, cũng cố gắng hạn chế ra ngoài.
Dù sao cũng không thể chắc chắn Ôn Thiệu Hàn sẽ không dùng lại chiêu cũ, kéo cô rời khỏi Phó Hi.
Nhưng Phó Hi lại không nỡ để cô mất tự do, thường sau khi xong việc sẽ đưa cô đi du lịch, mua sắm, hoặc dắt cô đi dạo quanh biệt thự sau bữa tối.
Nửa đêm, tại tập đoàn Bùi thị, Bùi Giác đóng laptop lại, mệt mỏi day trán.
Sự kiện bữa tiệc đã qua nửa tháng, hôm nay anh mới biết Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn đã đánh nhau.
Anh gửi tin trong nhóm chat bốn người:
[Nghe thư ký Ngô nói, hai người đánh nhau? Vì chuyện gì vậy?]
Một phút trôi qua, không ai trả lời, nhóm chỉ còn ba người hiển thị đang online.
Hai phút sau, nhóm chỉ còn hai người, ngay sau đó — chỉ còn lại mình anh.
Bùi Giác: “?”
Anh cau mày nhìn màn hình điện thoại, nhận ra sự việc nghiêm trọng.
Gọi điện cho ba người kia, họ đều nghe máy, nhưng không ai nhắc đến chuyện xảy ra ở buổi tiệc.
Bùi Giác liền dặn thư ký điều tra rõ mọi chuyện.
Đến tận khuya hôm sau, anh mới bảo thư ký báo cáo kết quả.
Thư ký Ngô thuật lại mọi việc ngắn gọn, nhưng rõ ràng mạch lạc.
Bùi Giác nghe xong mà huyệt thái dương giật mạnh — thì ra là vì tranh giành bạn gái của Phó Hi, chính là Đường Điềm.
Anh lập tức gọi điện cho Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn, cảnh cáo hai người không được làm chuyện như thế nữa.
Giọng anh trầm khàn đầy từ tính, nghiêm túc nói với Thẩm Yến Lễ:
“Cho dù trước kia hai người từng yêu nhau, thì giờ cô ấy là bạn gái của Phó Hi.”
Thẩm Yến Lễ im lặng không nói, Bùi Giác hiểu rõ tính cách bọn họ, biết cách nắm đúng điểm yếu.
Anh dựa lưng vào ghế làm việc, giọng trầm xuống: “Yến Lễ, nếu bị tôi phát hiện cậu và Thiệu Hàn chen chân vào, cậu biết tôi sẽ làm gì.”
Thư ký Ngô đứng chờ bên cạnh, như một sát thủ mặt lạnh luôn sẵn sàng hành động, không mang theo chút cảm xúc.
Thời gian lặng lẽ trôi qua hai tháng. Một buổi chiều, Đường Điềm nằm trên ghế lười, vừa nghe nhạc vừa lim dim ngủ.
Tháng trước Phó Hi đã cầu hôn cô và cô đồng ý. Hai hôm trước họ vừa tổ chức lễ đính hôn long trọng, mệt đến mức giờ vẫn chưa hồi sức. Tất nhiên, cũng có một phần là “do Phó Hi gây ra”.
Trong giấc ngủ, má cô bị ai đó véo nhẹ. Đường Điềm chậm rãi mở mắt, thấy Phó Hi mặc âu phục, ánh mắt đầy cưng chiều và nụ cười dịu dàng.
Cô dụi mắt: “Anh về rồi à?”
Phó Hi ôm cô vào lòng, giọng nhẹ nhàng: “Ừ, vừa họp xong.”
Chương 111: Hôn Lễ
Đường Điềm đứng dậy, hai tay ôm lấy eo anh, tựa vào lòng anh. Anh mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô.
Phó Hi nói: “Ba mẹ anh đã chọn ngày lành tháng tốt, hôn lễ sẽ tổ chức vào tháng Năm.”
Tháng Năm? Vậy là chỉ còn khoảng một tháng rưỡi nữa.
Đường Điềm gật đầu: “Vậy em cần chuẩn bị gì?”
Phó Hi cúi xuống hôn lên môi cô: “Chuẩn bị làm cô dâu của anh.”
Cô ngượng đến trừng mắt với anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”
“Làm cô dâu của anh chẳng phải là chuyện nghiêm túc sao?”
Phó Hi chẳng thèm quan tâm đến sự xấu hổ và vùng vẫy của cô, bế thốc cô lên, sải bước vào biệt thự, vác cô lên lầu hai, bắt đầu làm những chuyện không nghiêm túc.
Hai ngày trước, trong lễ đính hôn, ba mẹ nguyên chủ đến, mang theo cả em trai. Khi thấy Đường Điềm tìm được một người đàn ông giàu có như vậy, họ cười niềm nở đến nịnh bợ.
Dù ba mẹ và ông nội Phó không nói gì, nhưng có thể nhìn ra nụ cười của họ đều nhạt đi, nhất là khi ở buổi tiệc đính hôn trước mặt nhiều nhân vật quyền quý như vậy.
Lúc ấy Đường Điềm cũng thấy đau đầu, kéo ba mẹ và em trai ra một góc khuyên họ nên giữ thái độ bình thường, không cần quá lấy lòng.
Lúc đó họ mới bớt phô trương đi một chút. Phó Hi thì không để tâm, vẫn rất tôn trọng ba mẹ vợ, lại còn rất chiều chuộng em trai cô.
Về của hồi môn, họ cũng hiểu không thể quá đáng, dùng 95% sính lễ để chuẩn bị đồ cưới, chủ yếu là vì số sính lễ nhà họ Phó đưa ra quá lớn, khiến họ sợ hãi.
Lần hiếm hoi họ tỏ ra có chút lương tâm, nghĩ rằng con gái cưới vào một gia đình như vậy, đã phải bỏ ra rất nhiều tâm sức, tính cách cũng trở nên dịu dàng và chững chạc hơn.
Thấy con gái thay đổi, hai ông bà cũng không còn mặt mũi nào để tiếp tục lợi dụng cô nữa, hơn nữa số tiền cô đưa cũng đã đủ nhiều rồi.
Thật ra, sính lễ mà nhà họ Phó ban đầu đưa ra còn nhiều hơn nữa, nhưng Đường Điềm đã từ chối, mất công thuyết phục rất lâu mới có thể giảm xuống một nửa. Đây đã là giới hạn cuối cùng của nhà họ Phó, không thể thấp hơn.
Việc Đường Điềm dốc sức giảm bớt sính lễ khiến ba mẹ Phó có phần áy náy, trước đó họ còn tưởng cô ham tiền của Phó Hi, không ngờ... là do họ nghĩ nhiều rồi.
Vì vậy, cho dù ba mẹ cô có khiến nhà họ Phó mất mặt đôi chút, họ vẫn luôn đối xử rất tốt với Đường Điềm.
Mục đích của việc giảm sính lễ chính là vì cô nghĩ cho bố mẹ nguyên chủ. Số tiền lớn như vậy nếu khiến họ trở nên giàu lên đột ngột, có thể là điều tốt, cũng có thể thành tai họa.
Phó Hi mặc kệ cô muốn làm gì, của anh chính là của cô. Cổ phần trong tập đoàn Phó thị cũng có phần dành cho cô, chút sính lễ đó chẳng đáng là gì.
Hai hôm trước tổ chức tiệc đính hôn, Phó Hi chỉ mời Bùi Giác, không mời Thẩm Yến Lễ hay Ôn Thiệu Hàn. Từ sau buổi tiệc kia, giữa họ không còn bất cứ liên hệ nào nữa.
Phó Hi vẫn luôn cảnh giác với họ, anh giấu Đường Điềm rất kỹ, không để bất kỳ ai có cơ hội ra tay.
Dù họ chưa có hành động gì, nhưng Phó Hi hiểu rõ, cả hai đều đang chờ thời cơ.
Tại một căn biệt thự ở khu vực sầm uất thành phố S, buổi sáng sớm, Thẩm Yến Lễ đặt một bức tranh vừa hoàn thành lên giá vẽ.
Anh mở cửa sổ để tranh khô tự nhiên.
Rồi anh đứng dậy, tháo tạp dề trên người, treo lên giá áo, quay người chuẩn bị rời khỏi phòng tranh.
Cơn gió từ bên ngoài lùa vào khá mạnh, làm tấm vải phủ lỏng lẻo trong phòng tranh rơi xuống đất.
Thẩm Yến Lễ dừng bước, quay lại đóng một cánh cửa sổ, gió lập tức nhẹ hẳn đi.
Khi quay người bước ra ngoài, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở một bức tranh cũ, người trong tranh khiến lòng anh rung động.
Mỹ nhân trong tranh cười rạng rỡ, hòa cùng bầu trời xanh và mây trắng phía sau, tạo thành một giấc mộng chữa lành trái tim anh.
Thẩm Yến Lễ đứng trước bức tranh rất lâu không chịu rời đi, như thể trong tim anh thiếu mất một mảnh, trống rỗng mà chẳng thể tìm thấy ký ức.
Thời gian một tháng rưỡi trôi qua trong chớp mắt. Hai ngày trước lễ cưới, cả nhà họ Phó bắt đầu bận rộn. Đường Điềm thì vẫn ổn, chủ yếu là do Phó Hi không nỡ để cô mệt.
Ba mẹ và ông nội Phó thì lại rất thích lo toan việc này, ai cũng vui vẻ tràn đầy tinh thần.
Đường Điềm nghe theo tất cả, dù sao cô cũng chẳng rành việc tổ chức đám cưới.
Chiếc váy cưới đặt riêng khi đó là do mẹ Phó cùng cô đi gặp nhà thiết kế. Phó Hi cũng muốn đi theo nhưng bị mẹ Phó cản lại, nói như vậy mới có bất ngờ.
Ngày trước lễ cưới, chiếc váy cưới trị giá khủng được giao đến, mẹ Phó cũng không cho Phó Hi nhìn. Khi Đường Điềm mặc váy cưới bước ra, mẹ Phó và nhà thiết kế đều kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Nhà thiết kế khen ngợi khiến Đường Điềm đỏ mặt, mẹ Phó thì cười tươi như hoa, từ đáy lòng yêu quý cô con dâu xinh đẹp này.
Thời gian trôi đến ngày cưới, Đường Điềm mặc váy cưới ngồi trong biệt thự chờ Phó Hi đến đón dâu.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào vui nhộn, Phó Hi đẩy cửa bước vào, thấy Đường Điềm đang mặc váy cưới, trùm khăn voan, ngồi trên giường chờ anh đến.
Phó Hi như mơ hồ, chậm rãi bước đến quỳ xuống, nắm chặt đôi tay mềm mại của cô.
Anh khẽ gọi: “Vợ à.”
Đường Điềm nhìn anh qua tấm khăn voan, nở nụ cười e thẹn, khẽ siết tay anh coi như đáp lại.
Phó Hi yêu chết những hành động dễ thương thế này của cô, bế cô lên, vượt qua đám đông mà bước ra ngoài.
Trong lễ cưới, cô dâu chú rể trao nhẫn, Đường Điềm mỉm cười nghe anh nói lời thề, trao tay cho anh, nhìn chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út, rồi anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
Từ đầu đến cuối, Phó Hi không hề vén khăn voan của Đường Điềm, chỉ để giảm bớt ánh mắt thèm muốn từ người khác.
Sau đó, Đường Điềm thay bộ lễ phục đi chúc rượu. Phó Hi mặt lạnh không muốn cô phải đi, nhưng bị ba mẹ nhỏ giọng mắng cho một trận còn cô thì đứng bên cười trộm.
Bị bố mẹ mắng, Phó Hi nhìn cô, đôi mắt hoa đào ánh lên nụ cười, ánh mắt luôn dõi theo cô không rời.
Sau khi cùng Phó Hi chúc rượu xong, Đường Điềm một mình lên lầu nghỉ ngơi. Cô mệt quá, không chịu nổi nữa, chủ yếu là vì đôi giày cưới cô đi có chút cao.
Lên đến phòng trang điểm ở tầng hai, cô bắt đầu tháo từng chiếc trâm trên đầu.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô tưởng là chuyên viên trang điểm bước vào. Tiếng bước chân dừng lại cách cửa không xa, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Đường Điềm định lên tiếng nói với "chuyên viên trang điểm" vừa bước vào, thì phát hiện sau lưng không có động tĩnh. Quay đầu nhìn lại—
Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đứng quay lưng về phía cô, đang cúi đầu nhìn bức ảnh cưới đặt trên bàn.
Vì dáng người, chiều cao và kiểu tóc đều giống Phó Hi, nên cô không nghĩ ngợi gì, cho rằng anh lên đây để ở bên cô.
Đường Điềm dịu dàng gọi: “Chồng à, anh không ở dưới lầu liệu có ổn không?”
~~~ Lời bạn Quýt ~~~
Phải công nhận tác giả miêu tả nhiều chi tiết nhỏ nhưng lại liên quan chặt chẽ đến những chi tiết phát sinh sau này (có thể là trước đó) Các bạn đọc hết sẽ thấy sự thâm thúy của tác giả nha!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
0 comments