Chương 300: Có hứng thú liên thủ với ta một trận không?
"Không cần."
Chỉ hai chữ nhạt như nước, không nhiều biến hóa, nhưng lại toát ra khí thế vô hình khiến người ta không thể trái lời.
Vệ Anh theo bản năng khẽ gật đầu.
Chỉ sau mấy hơi thở, nàng chợt nhận ra điều gì không ổn, sắc mặt trở nên khẩn trương: "Một mình ngươi..."
Lời chưa dứt, đã thấy một bóng người đột ngột lướt tới trước mặt Thiên Phác Tử, một chưởng đánh thẳng vào đan điền hắn.
Vệ Anh kích động đến suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Là nàng!
Là nàng thật rồi!
Là Ngu Chiêu!
Nàng đã kết Anh rồi!
Tốc độ tu luyện của Ngu Chiêu nhanh đến mức khiến bất kỳ kẻ nào từng quen biết nàng, khi nhìn thấy nàng đều không khỏi kinh hãi cảm thán.
Bùm!
Chỉ nghe một tiếng chấn động trầm đục, thân ảnh của Ngu Chiêu bị đánh bật ra xa.
Thiên Phác Tử vẫn đứng vững như núi, sắc mặt tái nhợt lộ ra vẻ trào phúng lạnh lùng.
Nếu nàng dùng thần hồn để đối kháng, hắn còn có chút kiêng kỵ. Thế mà nàng lại định lấy linh lực để đối đầu với hắn? Đúng là chán sống!
Nhớ đến chuyện mình vừa bị nàng chơi một vố, vẻ ung dung giữa đôi mày Thiên Phác Tử chuyển thành ác độc.
Hắn đạp mạnh một bước, thân ảnh nhẹ như gió lao về phía Ngu Chiêu.
Khi địch bị thương, phải giết ngay.
Hắn sẽ không cho nàng lần thứ hai thi triển huyễn thuật.
Thiên Phác Tử truy sát Ngu Chiêu. Lão tổ Đồ gia và một lão quái Nguyên Anh khác thấy thế cũng lập tức lao tới trợ chiến.
Bốn vị tu sĩ Nguyên Anh, khí tức tức khắc hợp thành một luồng sát cơ cuồn cuộn, khiến cả bầu trời dường như tối lại.
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau cứu người!"
Hoa Đồ nhìn thấy Thiên Phác Tử có người giúp, sợ Ngu Chiêu bị thiệt, bèn lập tức phóng tới, hai chân chạy còn nhanh hơn cả khi hóa thú.
Trước khi đi còn không quên nhắc nhở Vệ Anh đang ngẩn người.
Dù sao cũng là tinh anh mà Thái Bạch Thư Viện dày công bồi dưỡng, Vệ Anh nhanh chóng hiểu rõ tình thế, bỏ qua ý định ban đầu, gọi Ninh sư muội và Sa sư đệ cùng nhau giải cứu các hài đồng bị trói trên cột ngọc.
Ngoài họ ra, tại đó còn có đám tay chân của tổ chức Thiên Khiển.
Bọn chúng coi Thiên Phác Tử như thần linh, dù hắn không có mặt, vẫn ngoan cố thực hiện kế hoạch hắn đã an bài.
Vì vậy, sáu người của Thái Bạch Thư Viện buộc phải ra tay tiêu diệt chúng trước rồi mới đi cứu người.
……
Bên kia.
Ngu Chiêu dẫn ba người Thiên Phác Tử đến một nơi hoang vu vắng vẻ rồi đứng lại, ngừng tấn công.
Ba người kia cũng dừng bước theo.
Nhân lúc đó, Hoa Đồ lướt tới đứng cạnh nàng, cùng vai kề vai chuẩn bị nghênh địch.
Hai bên đứng đối diện, không ai mở lời, nhưng sát khí đã âm thầm lan tỏa giữa trời đất.
Lúc này, Thiên Phác Tử mở miệng, giọng chắc như đinh đóng cột:
"Ta đang nghĩ là ai, thì ra lại là ngươi – Ngu Chiêu."
"Lại"?
Ngu Chiêu nhanh chóng nắm bắt được chữ kia có điều bất thường, tâm tư chuyển động.
Lão tổ Đồ gia cùng lão quái Nguyên Anh còn lại nghe vậy thì sắc mặt đại biến, trong thần tình lộ rõ vẻ e ngại.
Hiển nhiên, bọn họ cũng từng nghe danh Ngu Chiêu, biết rõ lai lịch của nàng.
Ngu Chiêu và Hàn Tâm Lan đều là đệ tử tông môn, nhưng ý nghĩa đằng sau cái tên mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.
Thân phận của nàng không chỉ đơn giản là đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông. Không hề nói quá, nàng chính là người đứng đầu trong lớp tu sĩ trẻ tuổi, là kẻ được toàn bộ tu chân giới đặt nhiều kỳ vọng.
Nếu nàng xảy ra chuyện, tất sẽ chấn động toàn giới tu chân như một cơn sóng dữ cuốn trào.
Tất cả những ai từng tiếp xúc với nàng, dù chỉ một tia liên hệ, đều sẽ bị điều tra kỹ lưỡng, không để sót dù chỉ là dấu vết nhỏ nhất.
Nói cách khác, nếu Ngu Chiêu chết, thì kẻ đã hại chết nàng ta cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp.
Lão tổ Đồ gia tuy lá gan không tính là quá nhỏ, nhưng cũng chẳng phải kẻ gan to tày trời.
Hắn dám bắt cóc Hàn Tâm Lan đến từ Bách Hoa Cốc, nhưng nếu bảo hắn ra tay với Ngu Chiêu, đối đầu với Ngũ Hành Đạo Tông, thì cho dù có cho hắn thêm một ngàn lá gan nữa, hắn cũng không dám.
Lão quái Nguyên Anh còn lại cũng có suy nghĩ chẳng khác là bao.
Hai người chỉ mới chạm mặt Ngu Chiêu một lần, chiến ý đã tiêu tan quá nửa.
Lúc này, Thiên Phác Tử vẫn chưa hay biết rằng, hai tín đồ mà hắn tự cho là trung thành tận tâm kia đã bắt đầu dao động, tùy thời sẵn sàng phản bội hắn.
Hắn vẫn còn lớn tiếng quát tháo Ngu Chiêu.
Đại khái là chất vấn nàng vì sao không yên phận ở lại Ngũ Hành Đạo Tông mà chạy ra ngoài lo chuyện bao đồng, hôm nay chính là ngày chết của nàng, vân vân và mây mây.
Hắn nói hùng hồn khí thế là thế, nhưng đối diện lại là Ngu Chiêu và Hoa Đồ — một người trầm mặc suy tư, một kẻ không hề để tâm.
Ngu Chiêu thì còn đang cân nhắc về khả năng có liên hệ giữa nàng và Thiên Phác Tử, còn Hoa Đồ thì chẳng buồn nghe mớ lời dài dòng vô nghĩa kia, chỉ coi hắn đang đánh rắm mà thôi.
Thế là, giọng nói của Thiên Phác Tử càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt càng lúc càng đỏ, thậm chí có xu hướng chuyển sang tím tái.
May thay, Ngu Chiêu không để hắn xấu hổ quá lâu.
Nàng mở miệng hỏi: “Ngươi và Quỷ Lão có quan hệ gì?”
Quỷ Lão chính là tà tu đã bị Ngu Chiêu giết chết không lâu trước đây.
Bà ta vì luyện huyết đan, đã điên cuồng bắt giữ các yêu thú con, thậm chí còn dám mưu đồ nhắm đến tổ địa của yêu thú trong Long Đàm Sơn Mạch, cuối cùng tự chuốc lấy diệt vong.
Sở dĩ Ngu Chiêu nghi ngờ Quỷ Lão và Thiên Phác Tử có liên hệ, một là vì cả hai đều nhằm vào trẻ nhỏ, lại còn dùng những phương pháp tương tự như huyết tế, hai là trong thời gian gần đây, người từng có xung đột với nàng cũng chỉ có mấy kẻ như Quỷ Lão.
Ngoài những điều đó ra, nàng thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác.
“Hừ! Quỷ Lão? Là cái thá gì? Ta không quen biết!” Thiên Phác Tử lập tức phủ nhận.
Ngu Chiêu lạnh lùng cười khẽ.
Không thừa nhận cũng chẳng sao — nàng càng thích tự tay moi lấy điều mình muốn từ trong đầu kẻ địch.
Nàng vung tay, Phù Sinh Kính hiện ra trước ngực.
Ba người Thiên Phác Tử thần sắc nghiêm nghị, lập tức nâng cao cảnh giác, trong chớp mắt đã thi triển hàng chục tầng kết giới linh lực bảo hộ quanh thân.
Ngu Chiêu chuẩn bị truyền linh lực vào Phù Sinh Kính thì đột nhiên động niệm, quay đầu nhìn về phía Hoa Đồ, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt khó thấy.
Hoa Đồ vô thức rùng mình, vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.
Ngu Chiêu khẽ hỏi: “Có hứng thú liên thủ với ta một trận không?”
“Có!!!”
Hoa Đồ gầm lên một tiếng, hai chiếc răng nanh ẩn hiện cũng lập tức lộ rõ ra hoàn toàn.
Suốt dọc đường này, chẳng phải hắn vẫn luôn trông chờ giây phút này hay sao!
“Ta phải làm gì?” Hào hứng là vậy, nhưng Hoa Đồ vẫn có chút căng thẳng.
Hắn vừa sợ không thể thể hiện toàn bộ thực lực, lại vừa lo ảnh hưởng đến sự phát huy của Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu liền truyền âm vài câu bên tai hắn, sau đó còn vỗ nhẹ lên Phù Sinh Kính trước ngực mình.
Hai mắt Hoa Đồ lập tức sáng bừng, không ngừng gật đầu:
“Được! Được! Cứ làm thế đi!”
Thiên Phác Tử không biết Ngu Chiêu và Hoa Đồ đang bàn tính điều gì, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu như có mèo cào, còn dâng lên một loại bất an khó diễn tả.
Hắn lập tức ý thức được không thể tiếp tục trì hoãn, liền quát lớn ra lệnh cho lão tổ Đồ gia và lão quái Nguyên Anh còn lại cùng nhau tiến lên tru diệt tà ma.
Tà ma ở đây, đương nhiên là chỉ Ngu Chiêu.
Hai lão tổ kia trong lòng trăm lần không muốn, nhưng bởi nể sợ uy danh của Thiên Phác Tử, nên đành phải làm theo.
Lúc này mới thấy rõ sự khác biệt giữa tự nguyện và miễn cưỡng.
Thiên Phác Tử xông lên đầu tiên, hai tín đồ kia trên mặt thì làm ra vẻ phẫn nộ nóng nảy, nhưng lại lề mề bước theo sau, tốc độ chậm chạp chẳng khác rùa bò.
Ngu Chiêu thấy bọn chúng tiến đến, liền ung dung tháo Lô Hương Liên Hoa từ bên hông ra, vung tay ném đi.
Là kẻ tinh thông thần hồn chi thuật, Thiên Phác Tử đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại khi phối hợp huyễn thuật với hương liệu, vội vàng nín thở, tránh né sang bên phải.
Hai kẻ còn lại cũng bắt chước theo.
Trong khoảnh khắc, thế công lập tức hỗn loạn.
0 comments