Vo Tinh Dao Chuong 304

By Quyt Nho - tháng 6 12, 2025
Views

Chương 304: Thiên lý hiển hiện, báo ứng chẳng sai

Kỳ thực, không chỉ có Lam Tử Du, mà tất cả mọi người trên Độc Nguyệt Phong, kể cả nàng ta đều không nhìn ra được rằng Lam Tử Du lại có thứ tâm tư khác đối với Ngu Chiêu.

Dẫu sao thì trước kia thái độ của Lam Tử Du đối với Ngu Chiêu quả thật tệ hại đến cực điểm. Những người khác cho dù có bất mãn với Ngu Chiêu, nể mặt tình nghĩa sư huynh muội thuở xưa cũng sẽ lưu lại chút đường lui.

Chỉ có Lam Tử Du là chẳng chút kiêng dè, muốn mắng là mắng, lời lẽ sắc bén không nói, còn từng công khai rêu rao chuyện xấu của Ngu Chiêu, khiến nàng mang danh nhơ nhớp trong Ngũ Hành Đạo Tông.

Chẳng lẽ… đây chính là cách mà Lam Tử Du biểu lộ sự yêu thích ư?

Vậy thì Ngu Chiêu thật sự là xui xẻo đến cùng cực, lại bị hắn để ý tới.

Bên này, Lam Tử Du vẫn đang chìm trong chấn động khi hay tin Ngu Chiêu kết anh.

Tuy rằng hắn từng nhiều lần chịu thiệt dưới tay nàng, nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn luôn xem Ngu Chiêu là tiểu sư muội năm xưa – người bị mắng không dám cãi, bị đánh không dám đánh trả.

Cho dù Ngu Chiêu đã giành hạng nhất trong đại hội luận đạo giới tu chân, hắn vẫn chưa thật sự nhận thức được thực lực chân chính của nàng.

Cho đến khi Diệp Tụng Tâm nói với hắn rằng Ngu Chiêu đã kết anh, hắn mới như tỉnh khỏi giấc mộng mê mờ quá khứ.

Ngu Chiêu đã không còn như xưa nữa.

Nàng là thiên chi kiêu nữ chân chính.

Sau khi trải qua đại nạn phải trùng tu đạo cơ, nàng vẫn có thể vượt mặt tất cả mọi người.

Còn thiên tư mà hắn từng lấy làm kiêu ngạo, đặt trước mặt nàng thì chẳng đáng nhắc tới.

Lam Tử Du càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Tất cả mọi người đều đang tiến về phía trước, chỉ có hắn giậm chân tại chỗ, thậm chí còn đang thoái lui!

Hắn sống còn có ý nghĩa gì nữa?

[Đinh! Cảnh báo! Cảnh báo! Khí vận của nhân vật công lược mục tiêu đang tụt dốc mạnh, nghi có dấu hiệu muốn tìm đến cái chết, thỉnh ký chủ mau chóng ngăn cản!]

Diệp Tụng Tâm bị âm thanh cảnh báo đột ngột vang lên trong thức hải dọa đến hồn vía bay lên chín tầng trời.

Cúi đầu nhìn xuống—

Quả nhiên, từ trong mắt Lam Tử Du, nàng thấy rõ sự thống khổ và tuyệt vọng gần như sắp tràn ra ngoài.

Điều này bất giác khiến Diệp Tụng Tâm nhớ đến cái đêm Lam Tử Du hiểu lầm rằng hai người họ loạn tính (H) sau khi uống rượu.

Lúc ấy, hắn cũng mang vẻ mặt tuyệt vọng, sinh ý muốn tự vận.

“Chát!”

Oán cũ hận mới chồng chất, Diệp Tụng Tâm bất ngờ giáng xuống một cái tát.

Một tát này, nàng ta không hề nương tay, dùng đủ mười phần lực đạo, đánh cho Lam Tử Du đang ngồi thẳng bị lệch người, ngã nhào ra đất.

Cảm nhận rõ sự nóng rát bỏng tay từ lòng bàn tay truyền đến, da đầu Diệp Tụng Tâm liền tê rần vì khoái cảm.

Chính là cảm giác này.

Sảng khoái!

Lam Tử Du bị cái tát của Diệp Tụng Tâm đánh cho choáng váng.

Nửa bên mặt hắn tê rần không cảm giác.

Mùi tanh đặc trưng của máu nơi khoang miệng nhắc nhở hắn — đây không phải là mộng.

“Ngươi…”

Lam Tử Du giận dữ, vừa định phát tác, thì Diệp Tụng Tâm đột nhiên quỳ phịch xuống trước mặt hắn, nước mắt tuôn rơi tức thì.

“Nhị sư huynh, muội không cố ý đánh huynh đâu, muội chỉ là muốn huynh tỉnh táo lại! Huynh có biết khi thấy huynh như vậy, trong lòng muội đau đớn thế nào không! Hu hu hu…”

Diệp Tụng Tâm khóc như hoa lê gặp mưa.

Ngược lại, Lam Tử Du chẳng thể bùng nổ nữa.

Một bụng tức nghẹn lại trong ngực, lên chẳng được, xuống chẳng xong.

Chỉ cảm thấy cả lồng ngực sắp nổ tung.

“Nhị sư huynh, huynh cứ hận muội đi, cứ đánh muội đi, muội thà bị huynh đánh đến chết, cũng không muốn nhìn thấy huynh như thế này nữa, muội thật sự rất đau lòng…”

Diệp Tụng Tâm vốn dĩ rất biết cách làm nũng.

Cơn giận của Lam Tử Du trong tiếng khóc của nàng cũng tiêu tan phần lớn, chỉ là vẫn còn chút uất ức: “Cho dù muội có đau lòng đến đâu cũng không thể đánh vào mặt ta chứ…”

Còn đánh cho mặt hắn sưng vù luôn rồi!

“Nhị sư huynh, xin lỗi, nhưng muội thật sự không nghĩ ra cách nào khiến huynh vực dậy được, đành phải dùng hạ sách này. Đau lắm không?”

“Nhi sư huynh, xin lỗi, nhưng muội thật sự không nghĩ ra cách nào khiến huynh vực dậy được, đành phải dùng hạ sách này. Đau lắm không?”

Nàng dè dặt vươn tay, định chạm lên gò má sưng đỏ của Lam Tử Du.

Lam Tử Du bực dọc né tránh.

Diệp Tụng Tâm lại tiếp tục đưa tay ra.

Lam Tử Du vẫn né.

Qua ba lần năm lượt, cuối cùng lại là Lam Tử Du nhượng bộ trước.

Một luồng khí lạnh từ đầu ngón tay của Diệp Tụng Tâm truyền sang gò má của Lam Tử Du.

“Nhị sư huynh, chắc đau lắm đúng không… thật sự xin lỗi huynh…”

Lam Tử Du sững người nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Diệp Tụng Tâm, nghe giọng nói dịu dàng ấy của nàng ta, chút oán khí còn sót lại trong lòng cũng tan biến không dấu vết.

Hắn vẫn luôn biết tiểu sư muội có tình ý với mình, nhưng hắn không có cảm tình nam nữ với nàng ta, cũng không thể hồi đáp tấm chân tình ấy.

Thế nhưng tiểu sư muội vẫn luôn lặng lẽ thích hắn, ngưỡng mộ hắn, đem cả trái tim đặt cả lên người hắn.

Cái tát lần này, chắc hẳn nàng đã phải lấy hết can đảm mới có thể làm được, trong lòng nàng chắc chắn còn khó chịu hơn cả hắn.

Ánh mắt Lam Tử Du nhìn Diệp Tụng Tâm bỗng thêm vài phần thương xót.

Lúc hắn suy sụp, tiểu sư muội ắt hẳn cũng âm thầm lo lắng cho hắn ở một góc nào đó.

Chỉ riêng vì nàng thôi, hắn cũng không thể tiếp tục chôn mình trong u sầu.

“Tiểu sư muội, ta nghĩ thông rồi. Ta sẽ vực dậy lại, không tự buông thả mình nữa.”

“Hả?”

Diệp Tụng Tâm chớp mắt.

Những lời nàng chuẩn bị kỹ càng còn chưa kịp nói ra, sao Lam Tử Du đã tự ngộ ra rồi?

“Tiểu sư muội, muội cũng đừng lo cho ta nữa. Muội nhìn xem, muội gầy đi rồi kìa.”

Diệp Tụng Tâm: “...?”

Lam Tử Du mù chắc?

Dạo gần đây nàng vừa mới đột phá Kim Đan kỳ, thể trạng đã cải thiện, trên mặt cuối cùng cũng có chút thịt.

Nàng còn vì thế mà vui vẻ không thôi, thế mà Lam Tử Du lại nói nàng gầy đi?

Rõ ràng là nàng béo lên rồi mà!

Thế nhưng chỉ từ một câu ấy, nàng liền đoán ra tâm tư thật sự của Lam Tử Du.

Lam Tử Du là không nỡ thấy nàng vì yêu mà đau khổ, nên mới quyết tâm vực dậy?

Diệp Tụng Tâm khẽ tặc lưỡi một tiếng.

May thay, Lam Tử Du vẫn là Lam Tử Du, tự phụ đến nực cười.

Nàng đã tát hắn một cái rõ đau, thế mà hắn vẫn một mực cho rằng nàng yêu hắn, lại còn yêu đến chết đi sống lại.

Hắn tìm lại được tự tin từ trên người nàng, nên mới cảm thấy bản thân vẫn còn có giá trị.

Thôi thì, chỉ cần Lam Tử Du có thể tập trung trở lại vào việc tu luyện, nàng nguyện làm một kẻ si tình khờ khạo trong mắt hắn cũng được.

Huống hồ gì nàng còn được một cái tát, chẳng thiệt gì.

Hai người không hẹn mà ăn ý, bầu không khí giữa họ dần dần cũng trở nên hòa hợp.

Động phủ của Thanh Diễn chân nhân.

Một mảnh hỗn độn.

Thanh Diễn chân nhân chống một tay lên vách tường, sắc mặt trắng bệch, trán đầm đìa mồ hôi.

Trong thức hải, một giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo vẻ bất đắc dĩ.

“Thanh Diễn, ngươi với ta vốn là một thể. Trừ phi ta tự nguyện, bằng không ngươi không thể đuổi ta khỏi thức hải của ngươi. Hà tất phải cố chấp như vậy?”

“Câm miệng! Ngươi không phải ta! Ngươi là tà vật hóa thân, làm loạn đạo tâm của ta!”

Giọng của Thanh Diễn chân nhân khàn khàn, lẫn đầy chán ghét.

“Haizz…”

Thần hồn khẽ thở dài.

Thanh Diễn chân nhân là bản thể của hắn ở thế giới này, tính cách và tư duy giống hệt nhau, nên hắn hiểu rất rõ – Thanh Diễn không phải không tin hắn, mà là không muốn tin.

Hắn không muốn tin rằng tiểu đệ tử mà hắn nâng niu lại là tà vật. Không muốn tin rằng Ngu Chiêu - kẻ mà hắn từng vứt bỏ như phế thải, lại sở hữu một trái tim thuần khiết đến thế.

Giống như khi xưa, rõ ràng hắn đã phát hiện ra tu luyện của Diệp Tụng Tâm có điểm khác thường, thế nhưng lại cố tình giả vờ không thấy, mặc nàng ta lớn mạnh từng bước một, cuối cùng gây ra đại họa ngập trời.

Nay, khi chân tướng đã rõ ràng, hắn muốn sửa chữa lỗi lầm. Nhưng Thanh Diễn chân nhân thì cứ cố chấp mãi, không chịu nghe lời can gián.

Lẽ nào kiếp này lại lặp lại sai lầm của kiếp trước?

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua trong đầu thần hồn, ngay sau đó hắn chợt cảm thấy toàn thân băng giá.

Thanh Diễn chân nhân chính là bản thân hắn kiếp trước.

Mà hắn, kẻ xuyên hồn đến dị thế, chẳng phải giống như Ngu Chiêu – người đã hao tâm tổn sức can gián bọn hắn trong kiếp trước đó sao?

Thiên đạo hiển linh, báo ứng chẳng sai.

Thánh nhân quả nhiên không gạt ta.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments