Chương 859: Thật quá kỳ lạ
Đỗ Lai không đời nào vô cớ đến tìm Bạch Ấu Vi.
Bởi vì tờ bốc thăm may mắn đã nói với anh ta rằng, hy vọng cuối cùng là Bạch Ấu Vi, nên anh ta mới kiên trì đến vậy, hết lần này đến lần khác cầu xin cô đi cứu Phó Diệu Tuyết.
Cuối cùng Bạch Ấu Vi cũng mềm lòng, nói với Đỗ Lai rằng cô sẽ cân nhắc.
Đỗ Lai nói:
“Diệu Tuyết bây giờ đã trở thành búp bê, cho nên dù có nhịn ăn, nhịn uống, không ngủ trong thời gian dài thì cơ thể cũng sẽ không sao. Tôi, Trần Huệ và Leonid vẫn còn là thần dân, điều đó đủ để chứng minh cô ấy hiện tại vẫn ổn.
Nhưng mà, ở trong giấc mơ càng lâu, sẽ càng khó phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật. Nếu đến khi trò chơi chiến dịch bắt đầu mà cô ấy vẫn chưa ra khỏi mê cung số 1... thì đến lúc đó, cô ấy sẽ bị loại khỏi trò chơi, còn chúng tôi cũng sẽ biến thành dân thường. Vậy nên... Bạch Ấu Vi, mong cô sớm đưa ra quyết định.”
Nói xong, Đỗ Lai cuối cùng cũng rời khỏi nhà họ Thẩm.
Bầu không khí vui vẻ thoải mái ban nãy, vì sự xuất hiện của anh ta mà tan biến sạch sẽ.
Thẩm Phi giống như một người giao đồ ăn, xách túi giữ nhiệt đi vào, vừa bước vào đã nói liến thoắng:
“Hôm nay mấy nhà tụ tập ăn uống hết, đầu bếp thì cực kỳ khan hiếm, mẹ với dì hai đều đang canh ở chỗ bếp. Hai người bảo tôi mang trước một phần về, còn hai ba món nữa, đợi nấu xong rồi đưa sau.”
Cậu vừa nói vừa lần lượt lấy từng hộp cơm ra khỏi túi giữ nhiệt. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả phòng im lặng, không ai nhúc nhích, bèn sững lại:
“Mọi người… sao vậy?”
“Haizz…” Ba Thẩm thở dài, xoay người bước vào bếp.
Thầy Thừa cũng thở dài theo, ngồi xuống ghế với vẻ mặt đầy ưu tư.
Đàm Tiếu kéo nhẹ tay Phan Tiểu Tân, hai người mỗi người nắm một vốc hạt dưa, tiếp tục vừa ăn vừa tán dóc.
Bầu không khí dường như dần dần trở lại bình thường.
Nhưng Bạch Ấu Vi thì không thể nào cười nổi nữa. Trong đầu cô vẫn vang vọng mãi những lời Đỗ Lai nói trước khi rời đi —
Cô không muốn biết bà ấy đang ở đâu sao?
Không muốn biết bà ấy sống thế nào sao?
Bá ấy có lẽ là người thân duy nhất của cô trên thế gian này rồi, đúng không?
...
Liên quan đến Phó Diệu Tuyết, Đỗ Lai chắc chắn sẽ không nói dối. Nếu mảnh cầu pha lê kia thực sự có thể cho cô thấy vị trí của mẹ mình, thì đúng là cô có thể dựa vào đó để tìm được mẹ.
Thẩm Mặc để ý đến nét mặt của Bạch Ấu Vi, nhẹ giọng nói:
“Nguy hiểm lắm, em không cần thiết phải liều như vậy. Nếu muốn tìm dì Vương, mình có thể nghĩ cách khác.”
Anh đang nhắc nhở cô: Có nhiều cách để tìm người, không nhất thiết phải dựa vào đạo cụ của Đỗ Lai. Bởi vì một khi chấp nhận giao dịch, nghĩa là cô phải bước vào mê cung, mà mê cung thì quá nguy hiểm. Nếu đi mà không về được, cái giá phải trả quá lớn.
Bạch Ấu Vi nhíu mày, suy nghĩ rất kỹ:
“…Em đoán được tại sao thẻ bốc thăm lại gợi ý Đỗ Lai đến tìm em rồi.”
“Sao cơ?” – Thẩm Mặc hỏi.
Cô nhíu chặt lông mày:
“Bởi vì em có đạo cụ đó… nhưng đó không phải điều quan trọng nhất. Điều cần làm rõ bây giờ là tại sao Phó Diệu Tuyết lại không ra được.”
Thẩm Mặc không hài lòng, sắc mặt hơi lạnh: “Em vẫn muốn đi à?”
“Em đâu có ngốc. Nếu chuyện đó không chắc chắn, em sẽ không làm liều.” – Bạch Ấu Vi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rõ:
“Ngay cả Đỗ Lai và Trần Huệ còn ra được khỏi mê cung số 1, chẳng lẽ em kém họ đến mức không thể làm được sao? Em chỉ thấy lạ thôi, Phó Diệu Tuyết là người... đầu óc linh hoạt, thủ đoạn lại tàn nhẫn, chưa kể mang theo bao nhiêu đạo cụ, sao lại bị kẹt lại trong đó được?”
Thẩm Mặc nhíu chặt mày: “Em nói vậy, nghĩa là trong lòng em vẫn muốn đi.”
“Em cũng không biết nữa...” – Bạch Ấu Vi khẽ thở dài:
“Chuyện này thật sự quá kỳ lạ. Khi về đến trụ sở, mình qua thăm Trần Huệ một chút nhé? Em muốn hỏi cô ấy mê cung số 1 rốt cuộc là như thế nào.”
Thẩm Mặc biết cô chưa từ bỏ ý định. Anh giơ tay vuốt nhẹ tóc bên tai cô:
“Ăn cơm trước đã, về rồi tính tiếp.”
Bạch Ấu Vi gật đầu.
0 comments