Chương 1: Xuyên Sách
Mùa mưa, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mặt đất khô ráo, lớp bụi mỏng bay lên rồi tan biến trong làn mưa.
Đang ôm bộ chăn cuối cùng trong tay, Đường Điềm vội vã chạy vào biệt thự giữa cơn mưa như trút nước.
Cơn mưa đột ngột khiến cô không kịp mang dù, chỉ kịp lao ra ngoài thu dọn chăn đệm đang phơi. Đặt chăn xuống, cô nhìn lại người mình và mái tóc đã ướt sũng.
Nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, cô thở dài một hơi, trong lòng vẫn chưa dám tin chuyện xuyên không là thật.
Chỉ mới hôm qua, cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại “nữ chính được cả nhóm nâng niu chiều chuộng”, nhưng lại trở thành nữ phụ độc ác nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp, vòng một đẫy đà nhưng đầu óc rỗng tuếch. Khi cô xuyên tới, cơ thể của nữ phụ này đã chết bất ngờ trong phòng.
Trong cuốn tiểu thuyết đó, nữ chính đảm nhiệm công việc bảo mẫu (người giúp việc) cho nhóm nhạc nam nổi tiếng, bằng tâm hồn trong sáng và dịu dàng của mình, cô ấy đã chữa lành trái tim của bốn chàng trai lạnh lùng, trở thành người duy nhất trong lòng họ.
Còn nữ phụ độc ác cũng làm công việc bảo mẫu tại biệt thự này, nhưng luôn cố ý quyến rũ các thành viên trong nhóm, khiến họ cực kỳ chán ghét.
Sau đó, vì ghen tị với sự yêu thích mà nữ chính nhận được từ các chàng trai, nữ phụ nhiều lần bày mưu hãm hại nữ chính, từ đó càng khiến bốn người đàn ông thêm thương xót nữ chính, và cuối cùng đuổi nữ phụ ra khỏi biệt thự. Hành vi của nữ phụ bị bại lộ, cô ta trở thành kẻ mà ai gặp cũng muốn trừng trị.
Đường Điềm vốn định rời khỏi nơi này ngay lập tức, tránh xa nhóm nhạc nam và cả nữ chính. Nhưng theo ký ức của cơ thể nguyên bản, hợp đồng mà cô ấy đã ký vẫn còn thời hạn nửa năm nữa mới kết thúc, trước đó không thể nghỉ việc được.
Nếu cố chấp rời đi, cô sẽ phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng rất lớn. Thân phận ban đầu của nữ phụ vốn không phải tiểu thư nhà giàu, sao mà trả nổi?
Dù bản tính cô vốn “thuận theo tự nhiên”, nhưng nhìn số tiền bồi thường trên hợp đồng, cô thà chết lần nữa còn hơn là móc tiền ra trả.
Không còn cách nào khác, cô đành tiếp tục làm công việc này, cố gắng tránh xa mấy thiếu gia trong nhóm nhạc kia, hạn chế tiếp xúc với nữ chính, nói ít càng tốt, im lặng được thì càng tốt hơn. Cô nghĩ nếu cứ thế này thì có lẽ có thể sống sót qua nửa năm còn lại.
Sân biệt thự chìm trong cơn mưa nặng hạt, gió lớn thổi nghiêng màn mưa, giữa trưa mà trời tối sầm, cứ như sắp có sấm sét đánh xuống bất cứ lúc nào.
Đằng sau cô vang lên tiếng bước chân, Đường Điềm vừa xoay người lại, đã thấy một cô gái mặc đồng phục giống hệt cô bước tới ôm bộ chăn vừa thu vào, không buồn nhìn cô lấy một cái, rồi lặng lẽ đi thẳng vào biệt thự.
Cứ như việc nói một câu với cô cũng là hành động tốn thời gian vô ích.
Đường Điềm biết rõ thân phận nguyên bản này không được ai trong biệt thự chào đón, cô liếc qua bóng lưng đối phương rồi cúi đầu nhìn bộ đồng phục bị ướt.
Bộ đồng phục trắng đen đan xen bị mưa làm ướt sũng, một số chỗ vải dính chặt vào làn da trắng mịn như tuyết, đôi chân dài thẳng thon lộ ra trắng nõn như phát sáng.
Cô đưa tay kéo vạt váy bị dính nước, có vẻ phải quay về phòng thay đồng phục mới, chứ mặc thế này làm việc thì khó chịu quá.
Cô vừa quay người đi về phía hành lang bên phải tầng một được vài bước, cửa lớn liền vang lên tiếng bước chân gấp gáp, giọng của chị Ngô từ ngoài vọng vào:
“Đường Điềm, lại đây giúp một tay!” Nói xong, chị ấy nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, sắc mặt và hành động đều đầy vội vã.
Đường Điềm đành chịu, mặc bộ đồng phục ướt nhẹp đi theo sau quản lý.
Bên ngoài biệt thự, lúc trước mưa vẫn ào ào, giờ đã dịu lại. Cây cỏ trong sân tươi tốt, từng giọt mưa nhẹ như sương mù tạo thành một bức tranh sống động.
Nhưng Đường Điềm không rảnh mà ngắm cảnh, trước cửa biệt thự đậu một chiếc xe chuyên dụng. Quản lý mở cửa xe, hai trợ lý bước xuống trước, gương mặt đầy lo lắng.
Họ cẩn thận đỡ một người đàn ông đang say rượu trong xe xuống, nhưng thân hình cao 1m87 của anh ta khiến hai trợ lý không đỡ nổi. Quản lý sốt ruột, vội gọi Đường Điềm lại giúp một tay.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau đỡ Yến Lễ vào phòng!” Quản lý vẫy tay gọi cô.
Dù không muốn đụng chạm người đàn ông này chút nào, nhưng giờ cô chỉ có thể nghe theo, cùng họ đỡ anh ấy vào.
Thấy hai người kia đã đỡ hai cánh tay, cô vòng ra phía sau Thẩm Yến Lễ, nhưng lại không biết nên đặt tay vào đâu để đỡ.
Thẩm Yến Lễ cau mày, lộ vẻ khó chịu, định đẩy mọi người ra nhưng cơ thể đã ngà ngà say, không thể đứng vững, lảo đảo lui về sau một bước.
Vừa hay Đường Điềm đang chuẩn bị đỡ anh từ phía sau, thấy vậy cô vội dùng hai tay chống vào lưng anh, ngăn anh ngã đè lên mình.
Đôi tay mềm mại xuyên qua lớp vải mỏng áp vào vùng thắt lưng nhạy cảm, Thẩm Yến Lễ cúi đầu, vô thức bật ra tiếng rên khe khẽ. Mấy người đang tất bật đỡ anh không để ý, chỉ lo anh ngã, ai nấy đều rối cả lên.
Đường Điềm thì chẳng nghe thấy gì, cô vẫn còn hoảng hốt, đẩy anh vào trong phòng.
Cuối cùng cũng may mắn đỡ được anh lên phòng tầng hai mà không có chuyện gì.
Quản lý buông tay, lau mồ hôi trên trán — người này mà ngã bị thương thì biết ăn nói sao với nhà họ Thẩm?
“Được rồi, để một người ở lại chăm sóc cậu ấy.” Quản lý quay sang Đường Điềm.
“Gì cơ?” Đường Điềm đang thở hổn hển, thầm mắng: Thẩm Yến Lễ nhìn thì gầy, mà thật ra người rắn chắc, lại cao to, đỡ anh ta lên tầng đúng là quá cực!
“Tôi á?” Cô kinh ngạc chỉ vào mình.
Hai trợ lý thì như lẽ đương nhiên, xoay người rời khỏi phòng. Quản lý chợt nhớ ra, mấy hôm trước có người nói Đường Điềm hình như... không được “đàng hoàng” lắm.
Quản lý do dự, nghĩ một lúc rồi nói: “Một mình cô không lo được đâu, gọi Liễu Hiểu Chi đến cùng trông cậu ấy đi.” Có hai người ở đó thì không lo chuyện nữ giúp việc này có ý đồ rồi.
Đường Điềm lập tức gật đầu. Liễu Hiểu Chi chính là nữ chính. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho nữ chính, bảo cô ấy lên tầng hai.
Lát nữa cô phải tranh thủ thời gian xuống lầu thay bộ đồng phục khác, ướt nhẹp thế này rất khó chịu.
Quản lý đang quan sát Đường Điềm. Ban đầu chị ta tính sa thải cô, nhưng giờ thấy cô có vẻ không có ý đồ gì với Thẩm Yến Lễ. Vừa rồi khi bảo cô trông Thẩm Yến Lễ, vẻ mặt cô rất bất ngờ. Khi đổi ý bảo gọi Liễu Hiểu Chi lên, cô còn không hề tỏ ra tiếc nuối, lập tức đồng ý và liên hệ ngay như chỉ sợ chậm một giây.
Quản lý thoáng nghi ngờ nhưng rồi tặc lưỡi bỏ qua. Tuyển người làm bảo mẫu phải kiểm tra nhiều vòng, vừa mới đuổi một người, còn chưa kịp tuyển thêm. Giờ mà đuổi tiếp thì rắc rối, chuyện này cứ để sau vậy.
Chẳng mấy chốc, quản lý và hai trợ lý rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Điềm và Thẩm Yến Lễ đang nằm trên ghế sofa.
Đường Điềm nhìn Thẩm Yến Lễ đang nằm ngửa trên sofa, cổ áo mở lơi, đôi chân dài — chân phải gác lên ghế, chân trái buông thõng xuống. Mái tóc hơi rối của anh không làm lu mờ khuôn mặt tuấn tú, ngược lại càng tôn thêm vẻ lười biếng, gợi cảm.
Cô sững người vài giây. Cùng lúc đó, Thẩm Yến Lễ nhíu mày, chậm rãi xoay người...
Lúc nãy mọi người đưa anh vào, không biết ai đã va phải bàn trà trước sofa. Nếu giờ anh ngã khỏi ghế, rất có thể sẽ đập đầu vào bàn.
Đường Điềm: “!”
Phản ứng cực nhanh, cô lập tức đẩy bàn trà ra, phát ra tiếng “rít” chói tai, rồi vội vàng kéo lấy Thẩm Yến Lễ đang rơi xuống.
Cô còn chưa kịp khen bản thân phản ứng nhanh, cổ tay đã bị Yến Lễ nắm chặt kéo xuống, cả người cô mất thăng bằng ngã nhào xuống ghế, thân thể mang theo hương thơm nhàn nhạt của anh đè nặng lên người cô.
Trước mắt Đường Điềm tối sầm, cảm giác như không khí bị ép ra ngoài. Hơi thở nóng rực của người đàn ông rơi đúng vào cổ cô, khiến làn da ở đó đỏ bừng lên.
Tai và cổ cô vốn rất nhạy cảm, cô không kiềm được bật lên tiếng rên khe khẽ, đưa tay đẩy Yến Lễ ra. Anh nặng quá, đẩy mãi cũng không nhúc nhích.
“Thẩm Yến Lễ... anh dậy đi, anh sắp đè chết tôi rồi...” Đường Điềm gần như không thở nổi, nhưng bất kể cô đẩy thế nào, Thẩm Yến Lễ dường như đã say đến mức không còn ý thức.
~~~~~~ Lời Bạn Quýt ~~~~~~
・Về thiết đặt nhân vật
Như tác giả đã viết bối cảnh của truyện là trong một bộ tiểu thuyết. Nhóm nhạc nam nhắc đến trong truyện không phải nhóm nam idol nhé. Họ chỉ đơn thuần làm nhạc, viết nhạc, chơi nhạc và ca hát thôi.
Tác giả dùng từ “bảo mẫu” để chỉ người giúp việc trong biệt thự của nhóm nam chính.
・Về xưng hô và ngôi thứ ba trong truyện
Vì truyện có khá nhiều đoạn miêu tả nội tâm nên việc thống nhất ngôi thứ ba trong truyện là hơi khó nên Quýt sẽ cố gắng cập nhật và beta lại sau
Nữ chính ⇔ Nam chính: tôi - anh ⇔ tôi - cô / tôi - em
Người khác → Nam chính: cậu, cậu ấy/ anh, anh ấy
Chương 2: Bị Đè Lên
Đường Điềm cố gắng đẩy anh ra, nhưng hai tay cô bị anh đè chặt không thể cử động, chỉ có thể dồn sức mà đẩy. Nhưng sức cô vốn yếu, bị Thẩm Yến Lễ đè như vậy, làm sao có thể đẩy nổi anh.
Cô thử đẩy anh mấy lần mà không có chút hiệu quả, hơi thở nóng bỏng phả vào bên cổ trắng ngần khiến cả người Đường Điềm như tan chảy, tim cô đập loạn không ngừng.
Cô thật sự không biết phải làm sao...
Lúc này, cửa phòng phát ra tiếng động, có người từ bên ngoài mở cửa bước vào.
Liễu Hiểu Chi vừa mở cửa ra liền sững sờ vì cảnh tượng dưới ghế sofa — chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đè lên một người phụ nữ, anh ta nằm úp xuống bất động.
Liễu Hiểu Chi: “???”
“Hai người…” Giọng nói và biểu cảm của cô ta đầy vẻ tổn thương. Thẩm Yến Lễ chính là người cô thầm thích, còn cảnh tượng trước mắt vô hình trung như một nhát dao đâm vào tim cô.
Đường Điềm bị Thẩm Yến Lễ đè bên dưới nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó là giọng của Liễu Hiểu Chi, như vớ được cọng rơm cứu mạng, liền vội vàng lên tiếng.
“Mau, mau giúp tôi đỡ anh ấy dậy, tôi sắp không thở nổi rồi!” Đường Điềm không nhìn thấy biểu cảm lúc này của Liễu Hiểu Chi, nhưng cô rất gấp gáp nhờ giúp đỡ. Không chỉ khó thở, mà cả lồng ngực cô cũng bị đè đến đau tức.
Xem ra Thẩm Yến Lễ thật sự đã say, đè chặt lấy cô không hề nương tay, nặng muốn chết.
Liễu Hiểu Chi hoàn hồn từ cơn sốc, lập tức chạy tới giúp đỡ.
Trong lúc hai người lúng túng xoay sở, cuối cùng cũng lật được Thẩm Yến Lễ qua một bên. Đường Điềm lập tức thoát ra khỏi người anh mà không chần chừ một giây nào.
Cô thở dốc, tay chân tê rần.
“Cảm ơn cô.” Đường Điềm cảm kích nói với Liễu Hiểu Chi.
Liễu Hiểu Chi nhìn cô gái trước mặt với mái tóc và quần áo có chút xộc xệch nhưng vẫn tỏa ra sức hút mãnh liệt. Gương mặt rực rỡ như đóa hoa tường vi của Đường Điềm khiến người khác khó lòng rời mắt.
Dù biết rằng vừa rồi giữa cô và Thẩm Yến Lễ chưa xảy ra chuyện gì, nhưng… trong lòng Liễu Hiểu Chi vẫn thấy rất khó chịu.
“Không cần cảm ơn.” Liễu Hiểu Chi khẽ cười đáp lại.
Nụ cười của Đường Điềm mang theo vẻ mệt mỏi. Đỡ Thẩm Yến Lễ lên lầu rồi lại bị anh đè lên, đẩy anh ra cũng dùng hết sức lực, bây giờ cô kiệt sức thật rồi.
Cô nhìn Thẩm Yến Lễ đang nằm say trên ghế sofa, nghĩ bụng cứ để anh ngủ ở đó, cô không muốn động vào anh thêm lần nào nữa.
“Hiểu Chi, quần áo tôi ướt rồi, tôi muốn xuống lầu thay đồ.” Đường Điềm không cần soi gương cũng biết mình lúc này trông thảm hại cỡ nào.
Liễu Hiểu Chi đang bưng chậu nước từ phòng tắm đi ra, hiểu chuyện gật đầu: “Vậy cô xuống thay đồ rồi lên lại nhé.”
Đường Điềm gật đầu: “Cảm ơn cô.”
Liễu Hiểu Chi mỉm cười với cô, bất kể Đường Điềm có xuống thay đồ hay không, cô ta tuyệt đối sẽ không để cô đụng vào Thẩm Yến Lễ thêm lần nào nữa.
Đường Điềm không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉnh lại bộ đồng phục công việc trên người sao cho tạm nhìn được, rồi quay người rời khỏi phòng.
Cô vốn không có ý định kết thân với nữ chính Liễu Hiểu Chi vậy nên ngày thường chỉ cần cư xử lễ phép là đủ.
Cửa phòng khẽ khép lại, Đường Điềm bước ra hành lang, vừa đến chỗ cầu thang thì nghe thấy tiếng bước chân từ giữa cầu thang vọng đến, cô định bước xuống thì khựng lại, nhìn kỹ...
Phó Hi xuất hiện với bộ đồ thể thao năng động, tai đeo tai nghe thể thao, ngoại hình tuấn tú pha chút bất cần, toát lên vẻ vừa chính vừa tà.
Khi thấy cô xuất hiện, đôi mắt phượng của anh hơi nhướng lên, lặng lẽ quan sát cô một lượt.
Bộ đồng phục của Đường Điềm có phần lộn xộn, chỗ bị nước tạt ướt vẫn còn dính dính bám vào da.
Đồng phục là váy đen trắng, các nữ giúp việc khác mặc thì chỉ đến ngang đầu gối, trông rất bình thường, nhưng vì thân hình cô cao ráo nên váy chỉ che đến giữa đùi, hơn nữa vóc dáng lại gợi cảm, thường bị người ta chọc là "ngực to não nhỏ", mặc đồng phục này càng nổi bật hơn hẳn giữa các nữ giúp việc khác.
Lúc này, tóc cô rối nhẹ, dung nhan rực rỡ như hoa đào hoa lý có chút yếu mềm, bộ váy đồng phục ôm sát thân thể, phần ngực căng đầy lộ rõ, vải váy hơi ướt dính vào da, bên cổ trắng như tuyết bị hơi thở nóng bỏng của Thẩm Yến Lễ làm đỏ lên, vẫn còn vương sắc hồng nhạt, trông vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Ánh mắt Phó Hi dừng lại trên người cô trong chốc lát, rồi không dừng bước, tiếp tục đi lên cầu thang.
Đường Điềm không ngờ lại đụng trúng Phó Hi, sững người một chút rồi nhanh chóng nép sang một bên nhường đường.
Phó Hi đi ngang qua cô, khi thân hình cao lớn sắp rẽ vào hành lang thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô với thái độ kiêu ngạo lạnh nhạt.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt anh lại một lần nữa quét qua người cô, rồi hỏi: “Người khiến Bùi Giác tức giận hôm trước là cô phải không?”
Anh nghe nói có một nữ giúp việc hôm trước đưa cà phê cho Bùi Giác, đã cố tình làm bộ làm tịch trong phòng cậu ấy, ý đồ quyến rũ quá rõ ràng.
Kết quả là chọc giận Bùi Giác, cậu ấy lập tức đuổi cô ra khỏi phòng.
Đường Điềm thừa hưởng ký ức của chủ cũ, đương nhiên biết anh đang nói đến chuyện gì, liền hơi ngượng ngùng gật đầu thừa nhận.
Cô cúi đầu ngại ngùng mà đẹp đến mức khiến người ta động lòng.
Phó Hi im lặng một hồi, nhìn cô thêm mấy giây, khi quay đi còn khẽ cười khinh miệt, rõ ràng là coi thường việc cô đi quyến rũ Bùi Giác.
Đường Điềm mặc kệ anh cười khẩy hay coi thường, Phó Hi tuy là một trong những chủ nhân của căn biệt thự này, nhưng chẳng liên quan gì đến cô. Anh có nghĩ sao về cô thì cô cũng chẳng quan tâm.
Nhìn bóng lưng anh khuất dần, cô vội vàng đi xuống lầu, đồng phục trên người dính sát rất khó chịu, phải nhanh chóng về phòng thay ra.
Làm giúp việc ở đây lương cũng khá cao, mỗi người đều có một phòng riêng trong biệt thự.
Tuy nhiên vì các thành viên nhóm nhạc nổi tiếng này không thích quá nhiều người trong nhà, nên chỉ thuê vài người giúp việc cố định. Vài ngày trước còn cho nghỉ một người nữa.
Ngoài mấy người ở lại biệt thự, những người giúp việc khác chỉ đến dọn dẹp rồi rời đi, không sống trong nhà.
Đường Điềm chạy vội về phòng mình ở tầng một, đóng cửa lại, vừa đi qua gương thì lại quay lại nhìn.
Trong gương là một thân hình uyển chuyển, toàn thân mang theo một vẻ đẹp rối loạn. Cô kéo váy xuống một chút, may mà bên trong váy đồng phục có sẵn quần bảo hộ, nếu không không biết làm sao mà làm việc được nữa.
Đường Điềm nhanh chóng lấy bộ đồng phục mới thay ra. Cởi bộ đồng phục ướt sũng đang mặc, phần ngực mềm mại bị Thẩm Yến Lễ đè lên giờ vẫn còn đau âm ỉ.
Cô cúi đầu nhìn vùng da trắng bị đè đến đỏ lên, nhức đầu vô cùng. Ở kiếp trước cũng vậy, ngực to đến mức mỗi lần mua đồ phải chọn size rộng, kiếp này vẫn y chang...
Cô thở dài một hơi, đành chấp nhận số phận, nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau.
Sau khi thay đồ xong và rời khỏi phòng thì đã mười phút trôi qua. Cô không tiện ở lại trong phòng lâu, nhanh chóng quay lên lầu hai, vào lại phòng của Thẩm Yến Lễ.
Liễu Hiểu Chi đang lau tay và cổ cho Thẩm Yến Lễ, nghe thấy tiếng mở cửa liền tỏ ra không vui.
Đường Điềm bước lại gần, thấy Liễu Hiểu Chi đang chăm chú lau tay cho anh, liền cúi người bưng chậu nước đi vào nhà tắm. Cô đổ nước cũ đi, rồi lấy thêm một chậu nước ấm.
Khi đặt xuống bên cạnh Liễu Hiểu Chi, sắc mặt cô ta mới dịu đi một chút.
Đường Điềm không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Liễu Hiểu Chi, chỉ đơn giản nghĩ là nên thay nước nóng.
Nhưng cô có thể cảm nhận được Liễu Hiểu Chi dường như rất phản cảm việc cô lại gần Thẩm Yến Lễ. Khi lau tay cho anh, cơ thể Liễu Hiểu Chi có vẻ đề phòng, Đường Điềm muốn không nhận ra cũng khó.
Cô giả vờ như không để ý đến sự cảnh giác ấy, rồi thảnh thơi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Quản lý yêu cầu cô và Liễu Hiểu Chi ở lại chăm sóc Thẩm Yến Lễ, nên tạm thời cô không thể rời đi. Liễu Hiểu Chi đang bận lau tay cổ cho anh, cũng sắp xong rồi.
Cô chẳng có việc gì làm, cứ ngồi không như vậy thôi.
Khi Liễu Hiểu Chi lau xong, Đường Điềm liền tự giác xách chậu nước vào phòng tắm, cố ý làm chậm từng động tác.
Không phải cô làm việc chậm thật, mà là cố ý kéo dài thời gian. Tiếp theo cũng không còn việc gì, chỉ cần canh bên cạnh Thẩm Yến Lễ, lúc này không cần vội vàng.
Khi từ nhà tắm bước ra, cô lại ngồi xuống chỗ cũ.
Liễu Hiểu Chi ngồi đối diện không thèm để ý tới cô, thỉnh thoảng lại dịu dàng nhìn Thẩm Yến Lễ, còn đưa tay vuốt tóc anh.
Đường Điềm nhìn cảnh tượng tràn ngập bong bóng màu hồng ấy mà nhớ lại trong nguyên tác, nữ chính Liễu Hiểu Chi vốn thầm yêu Thẩm Yến Lễ, thường xuyên chăm sóc anh như thế, rồi cũng dần dần chiếm được trái tim của ba người thiếu gia còn lại trong nhóm nhạc.
Cô chống cằm, yên lặng nhìn Liễu Hiểu Chi chăm sóc Thẩm Yến Lễ.
Tiếng ve, tiếng chim thỉnh thoảng vang lên từ bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng rực rỡ, nhưng trong phòng lại tĩnh lặng đến lạnh lẽo, không một tiếng động. Nhìn nhìn một hồi, mí mắt của cô bắt đầu sụp xuống, trải qua một hồi “chiến đấu” với cơn buồn ngủ, thân thể cô từ từ ngả xuống sofa, rồi ngủ thiếp đi.
Chương 3: Mang trái cây vào phòng
Ánh chiều tà xuyên qua tấm rèm cửa, rọi xuống chiếc ghế sofa. Trên ghế, Thẩm Yến Lễ cau mày, chậm rãi mở mắt ra. Anh định đưa tay xoa thái dương đang đau âm ỉ, nhưng ánh mắt vừa lướt đến chiếc ghế đối diện chéo thì lập tức khựng lại.
Trên ghế đối diện, Đường Điềm đang nửa nằm nửa ngồi, gương mặt khi ngủ trông yên bình. Dù đang trong giấc mơ, vẻ đẹp dịu dàng như khiến hoa đạm sắc, trăng thu mình của cô vẫn khiến người khác không thể rời mắt.
Bộ đồng phục trên người cô không thể che được vóc dáng quyến rũ, đường cong mềm mại, đầy mê hoặc khiến ai nhìn cũng không nỡ rời đi.
Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ dừng lại nơi đôi chân dài nuột nà của cô. Làn da mịn màng như thể chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức ửng đỏ...
Anh khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lúc này, Liễu Hiểu Chi đang nằm gục bên cạnh bỗng tỉnh lại. Thấy Thẩm Yến Lễ đã mở mắt, cô ta lập tức trở nên tỉnh táo.
“Thẩm tiên sinh, anh tỉnh rồi ạ?” Giọng nói cô ta nhẹ nhàng.
Ánh mắt Thẩm Yến Lễ rời khỏi người Đường Điềm, giọng nói khàn khàn:
“Ừ, là chị Ngô bảo hai người trông tôi à?”
Vừa dứt lời, Đường Điềm cũng dụi mắt tỉnh dậy. Thấy Thẩm Yến Lễ đang xem đồng hồ, đầu óc cô vẫn còn mơ màng, chưa tỉnh hẳn.
Liễu Hiểu Chi liếc nhìn Đường Điềm xinh đẹp rạng ngời như phát sáng, trong lòng có chút không vui. Nhưng nhớ lại tính cách khiến người khác khó ưa của Đường Điềm, sự lo lắng trong lòng cô ta lập tức vơi đi.
“Vì lo cho sự an toàn của anh, chị Ngô bảo tôi và Đường Điềm ở lại trông chừng.” Liễu Hiểu Chi vừa nói vừa rót một ly nước ấm đưa cho Thẩm Yến Lễ.
Đường Điềm ngồi bên cạnh không đứng dậy giúp đỡ. Cô biết nếu mình chạy đi rót nước sẽ giống như đang cố gắng lấy lòng Thẩm Yến Lễ – điều đó hoàn toàn không cần thiết. Hơn nữa, đây là một phân đoạn tình cảm nhẹ nhàng giữa nữ chính và một trong bốn nam chính, cô – một vai nữ phụ độc ác – không thể giành đất diễn được.
Vì vậy cô chỉ yên lặng ngồi một bên, như một người vô hình.
Liễu Hiểu Chi trong lúc rót nước vẫn không nhịn được liếc nhìn Đường Điềm thêm lần nữa. Trước đây, Đường Điềm luôn chủ động nịnh nọt các vị tiên sinh, tranh việc để thể hiện bản thân.
Lần này, Liễu Hiểu Chi đã chuẩn bị tinh thần bị giành lấy ly nước. Nhưng đến khi ly nước được đưa tận tay Thẩm Yến Lễ, Đường Điềm vẫn đang khẽ ngáp, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Thẩm Yến Lễ nhận thấy ánh nhìn của Liễu Hiểu Chi, liền quay sang nhìn về phía đối diện.
Đúng lúc đó, Đường Điềm đưa bàn tay trắng ngần che trước mặt, vừa ngáp xong thì phát hiện cả hai người đối diện đều đang nhìn mình...
Đôi mắt mơ màng của cô đảo qua đảo lại giữa hai người, vẻ mặt đầy nghi hoặc: lẽ nào trong lúc làm việc không được ngáp? Không đến mức có quy định kỳ quái thế chứ?
Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ như đang đánh giá cô. Những hình ảnh trước đó hiện lên trong đầu anh – cô cố ý tạo dáng trước mặt anh, giọng nói đầy ám chỉ và trêu chọc.
Nhưng giờ đây, đôi mắt đen láy của cô lại trong veo, vô tội đến lạ thường, khiến anh vô thức cau mày, cho rằng cô đang giả vờ thoái lui để tiến tới.
“Ra ngoài.” Giọng Thẩm Yến Lễ lạnh băng, nói với Đường Điềm.
Không khí trong phòng lập tức đông cứng. Liễu Hiểu Chi không dám lên tiếng, vừa liếc Thẩm Yến Lễ vừa lén nhìn Đường Điềm với ánh mắt vui mừng.
Cô ta nghĩ Đường Điềm nhất định sẽ xấu hổ, hoặc tủi thân đến bật khóc.
Ai ngờ, Đường Điềm “vụt” một cái đứng dậy khỏi sofa, hoàn toàn không có chút tức giận hay buồn bã nào, thậm chí còn mang vẻ gấp gáp:
“Vâng, Thẩm tiên sinh.”
Dưới ánh nhìn của hai người, cô rời khỏi phòng mà không hề lưu luyến.
Vừa khép cửa lại, Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm – cuối cùng cũng thoát khỏi căn phòng ngột ngạt của Thẩm Yến Lễ. Ở đó, từng hành động của cô đều cực kỳ gò bó.
Cô bước nhẹ chân xuống lầu, người làm vệ sinh đã tan làm từ lâu, cả biệt thự sắp chìm vào đêm tối, yên ắng không một tiếng động.
Công việc của cô vẫn chưa xong, chưa thể về phòng. Nếu để quản gia phát hiện, sẽ bị trừ lương.
Lầu hai, trong phòng Thẩm Yến Lễ lúc này chỉ còn anh và Liễu Hiểu Chi.
Cô ta ngượng ngùng đến mức không dám nhìn thẳng vào anh. Thẩm Yến Lễ xoa trán, nói:
“Cô cũng đi làm việc đi, tôi không cần người trông.”
So với thái độ lạnh nhạt dành cho Đường Điềm, rõ ràng cách anh đối xử với Liễu Hiểu Chi dịu dàng hơn nhiều.
Từng cử chỉ của Liễu Hiểu Chi đều toát lên vẻ nhẹ nhàng. Cô ta khẽ gật đầu, đứng dậy nhưng không quên dặn dò:
“Nếu anh thấy không khỏe ở đâu, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Nếu không... tôi sẽ lo lắng.”
Nói xong, cô ta còn liếc anh một cái, không rõ anh có thấy phiền với sự quan tâm này hay không.
Thẩm Yến Lễ tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại: “Ừ.”
Liễu Hiểu Chi vui mừng định rời đi, vừa xoay người, sau lưng vang lên giọng nam trầm khàn:
“Lúc tôi ngã xuống, có đè lên người cô không?”
Liễu Hiểu Chi giật mình. Trong đầu hiện lên cảnh tượng cô vừa vào phòng đã nhìn thấy: Đường Điềm bị đè dưới người anh, còn gọi cô ta cầu cứu – âm thanh ấy dường như vẫn vang vọng bên tai.
Không hiểu vì sao, cô ta lại gật đầu: “Tôi không sao đâu, Thẩm tiên sinh không cần lo.”
Thẩm Yến Lễ không nghi ngờ lời cô ta: “Ừ, tôi sẽ bù đắp cho cô.”
Liễu Hiểu Chi nghe vậy thì vui sướng, nhưng để tránh bị phát hiện đang nói dối, cô ta không dám nhận sự bù đắp đó – sợ Thẩm Yến Lễ biết mình đang giả vờ.
“Không cần đâu, ngài đừng để trong lòng.” Cô ta hiểu rõ, biết cách lùi để tiến mới có thể khiến Thẩm Yến Lễ chú ý. Sau chuyện này, cô ta nhất định sẽ có vị trí đặc biệt trong lòng anh.
Nghĩ đến đó, cô ta không khỏi phấn khích.
Thẩm Yến Lễ không đáp lại, dường như bất kể cô ta nói gì, anh vẫn sẽ bù đắp cho cô ta.
Không ai biết liệu sự dịu dàng hiểu chuyện của Liễu Hiểu Chi có khiến anh động lòng hay không.
Tại lầu một, Đường Điềm hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang diễn ra ở phòng Thẩm Yến Lễ.
Cô vừa cắt xong trái cây, chia thành bốn phần, sắp xếp đẹp mắt. Cô còn phải ghi nhớ sở thích và thói quen ăn uống của bốn người đàn ông kia – ai ghét loại nào thì không bỏ vào, ai thích loại nào thì phải cho nhiều hơn.
Lương cao không phải dễ lấy, làm người giúp việc cũng chẳng đơn giản.
Vừa thở dài, Đường Điềm vừa cho bốn đĩa trái cây vào tủ lạnh để làm mát, lát nữa sẽ mang đến từng phòng.
“Cạch” – tiếng tủ lạnh khép lại vang lên nhẹ nhàng. Cái tủ lạnh này rất đắt, phải đóng nhẹ tay, lỡ làm hỏng thì cô không đền nổi.
Đường Điềm vừa định quay lại quầy bar dọn dẹp thì Trịnh Lệ Ngọc, cô gái cô từng gặp lúc phơi đồ ban trưa, đã đứng phía sau, gương mặt lạnh lùng.
Cô liếc nhìn Trịnh Lệ Ngọc một cái rồi chẳng buồn để ý, quay về mở vòi nước, bình thản rửa thớt và dao.
Lần đầu tiên bị Đường Điềm ngó lơ, Trịnh Lệ Ngọc cảm thấy kỳ lạ. Trước giờ toàn là cô ta làm khó Đường Điềm, còn Đường Điềm thì luôn tâng bốc, cố moi thông tin về bốn vị tiên sinh, thậm chí còn định quyến rũ họ.
Hôm nay cô ta đoán Đường Điềm chắc lại sắp ra tay. Mới hôm kia đã làm Bùi tiên sinh không vui, không biết tối nay lại định giở trò gì.
Nhưng cô ta cũng chẳng định ngăn cản – tốt nhất để chị Ngô đuổi luôn Đường Điềm đi.
“Quản gia nói, tối nay phần trái cây của Bùi tiên sinh để tôi mang đi.” Giọng điệu và tư thế của Trịnh Lệ Ngọc rất cao ngạo, rõ ràng chẳng xem Đường Điềm ra gì.
Tiếng nước chảy vẫn không thể che hết sự khó chịu trong lời nói của cô ta. Đường Điềm vẫn thản nhiên rửa thớt.
Nghe xong, cô không ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh đáp: “Ồ.”
Trịnh Lệ Ngọc tưởng cô sẽ như trước đây, nịnh nọt và nhường việc đưa trái cây cho cô ta. Ai ngờ, ngoài một tiếng “Ồ”, chẳng có phản ứng gì nữa.
Cô ta đứng tại chỗ đợi mãi không thấy động tĩnh, chỉ thấy Đường Điềm dọn sạch quầy bar rồi quay người rời đi. Ánh mắt Trịnh Lệ Ngọc vẫn đờ đẫn dõi theo bóng cô.
Cô không hiểu tại sao hôm nay Đường Điềm lại không giành phần việc? Lẽ nào định thay đổi cách quyến rũ?
Đường Điềm đã rời khỏi bếp, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng ăn dành cho nhân viên. Đến giờ ăn tối rồi, cô phải tranh thủ ăn nhanh.
Cô lấy từ tủ lạnh phần cơm nhân viên mà đầu bếp đã chuẩn bị sẵn trước khi tan ca, mở lớp bọc bên ngoài rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Chẳng mấy chốc, hương thơm lan tỏa khắp phòng, Đường Điềm vui vẻ lấy cơm ra, ngồi xuống ghế bắt đầu ăn.
Mấy ngày nay, điều khiến cô hài lòng nhất ngoài mức lương cao thì chính là bữa ăn dành cho nhân viên ở đây.
Tay nghề đầu bếp đúng là đỉnh của chóp, hoàn toàn chinh phục được dạ dày của cô.
0 comments