Chương 7: Đụng Trúng Ôn Thiệu Hàn
Đường Điềm không để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm không rời của Phó Hi, lập tức tiếp lời Thẩm Yến Lễ: "Vâng, Thẩm tiên sinh."
Nói xong, cô quay người, đặt đồ trong tay lên chiếc xe đẩy phía sau.
Sắc mặt rạng rỡ rõ rệt, khác hẳn với vẻ u ám lúc nãy của cô.
Ba người còn lại trên bàn ăn dường như không mấy quan tâm đến việc có người giúp việc đứng bên cạnh, ngoài Phó Hi, hai người còn lại thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.
Trịnh Lệ Ngọc và Lưu Huệ Hoa cũng cố gắng nhịn cười, không dám thể hiện sự háo hức trước mặt các tiên sinh, dù gì họ cũng đang đói.
Đường Điềm đang vui vẻ định rời đi, thì giọng nói của Liễu Hiểu Chi đột ngột vang lên: "Đường Điềm cùng hai người đi ăn trước đi, tôi ở lại đây là được rồi."
Lời nói tinh tế và nụ cười dịu dàng của Liễu Hiểu Chi như một gáo nước lạnh dội thẳng lên Trịnh Lệ Ngọc và Lưu Huệ Hoa, khiến hai người không biết nên đi hay ở lại.
Liễu Hiểu Chi nói vậy là vì hiểu tính Đường Điềm – cô hẳn sẽ không để cô ta thể hiện sự tốt đẹp của mình trước mặt các tiên sinh. Thế nên lúc này Đường Điềm nhất định sẽ đề nghị ở lại cùng.
Cô ta đầy tự tin nhìn Đường Điềm, nhưng…
"Ồ, được."
Đường Điềm chẳng hề bất ngờ. Nữ chính vốn được xây dựng là người chu đáo, cảm hóa bốn nam chính bằng sự ân cần của mình, sao có thể dễ dàng "bỏ rơi" họ lúc này?
Cô đáp lại một câu, rồi rời khỏi khu vực bàn ăn một cách dứt khoát.
Liễu Hiểu Chi: "?"
Phó Hi hơi sửng sốt, nhìn đôi chân thon dài đều đặn của cô, di chuyển nhanh như thể sợ chậm một giây sẽ bị gọi quay lại.
Rồi anh lại nhìn Liễu Hiểu Chi đang ngồi đối diện chéo bên kia. Khuôn mặt cô ta ngoài sự ngạc nhiên còn thấp thoáng vẻ khó coi.
Phó Hi không nhịn được bật cười. Sao giờ anh mới phát hiện… mấy người giúp việc này cũng nhiều "drama" ra phết.
Thẩm Yến Lễ liếc nhìn anh: "Cười gì thế?"
Phó Hi: "Không có gì, chỉ là phát hiện ra chút chuyện thú vị."
Thẩm Yến Lễ hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm.
Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc liếc nhau, rồi theo chân Đường Điềm rời khỏi phòng ăn. Liễu Hiểu Chi bị kẹt lại, sắc mặt phải nói là cực kỳ khó coi.
Cô ta thậm chí không thể tin nổi, Đường Điềm – người luôn ghen tị với cô ta – lại chẳng quan tâm đến việc cô ta thể hiện lòng tốt và vẻ đẹp trước mặt các tiên sinh.
Thẩm Yến Lễ không nhìn Liễu Hiểu Chi: "Cô cũng đi ăn đi, chỗ này tạm thời không cần người phục vụ."
Liễu Hiểu Chi nén giận, miễn cưỡng gật đầu với Thẩm Yến Lễ.
Ở nhà ăn của nhân viên, Đường Điềm đang hâm nóng bữa tối. Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc biết rõ đây là "công lao" của cô, nên không còn châm chọc hay nói móc như trước.
“Đinh…”
Lò vi sóng phát ra âm báo. Đường Điềm lấy đồ ăn ra, không để ý đến hai người kia, lẳng lặng ngồi xuống bàn ăn một mình.
Chẳng bao lâu, Liễu Hiểu Chi cũng bước vào, đi ngang qua Đường Điềm, cố ý dò xét phản ứng của cô.
Tâm trí Đường Điềm đặt hết vào việc ăn, ngoài việc phát hiện cô ta vào thì chẳng để ý gì thêm.
Tay nghề đầu bếp ở đây thực sự đỉnh cao,"nắm gọn" khẩu vị của Đường Điềm.
Khi cô đang tập trung ăn, bên cạnh bỗng vang lên tiếng kéo ghế.
Liễu Hiểu Chi ngồi xuống bên cạnh cô. Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc đang ngồi gần đó nhìn nhau, đều khá bất ngờ khi thấy cô ta chủ động tiếp cận Đường Điềm.
Đường Điềm liếc qua, coi như không thấy.
"Đường Điềm, nếu chuyện lúc nãy bị quản gia biết, có khi cô sẽ bị trách phạt đấy." Liễu Hiểu Chi giả vờ khó xử, muốn tạo áp lực tâm lý khiến cô không ăn nổi.
Đường Điềm gắp đồ ăn không ngừng, hờ hững: "Không sao."
Ăn no rồi tính tiếp.
Liễu Hiểu Chi: "..."
Nhìn cô ăn ngon lành chẳng bị ảnh hưởng gì, Liễu Hiểu Chi thấy như bị nghẹn…
"Cách làm của cô thật ra thì..." Cô ta định lên tiếng chỉ trích để khiến Đường Điềm thấy tội lỗi.
Đường Điềm: "Tôi không muốn nghe." – cắt lời gọn lỏn.
Liễu Hiểu Chi: "…"
Lời còn chưa kịp nói đã bị nghẹn lại, khí thế cũng tiêu tan.
Đường Điềm không buồn quan tâm đến Liễu Hiểu Chi. Cô không có đủ kiên nhẫn để nhường nhịn một người cứ mãi muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Sau thái độ dứt khoát ấy, suốt bữa ăn, Liễu Hiểu Chi không dám mở miệng châm chọc nữa.
Ăn xong, Đường Điềm vào bếp rửa sạch khay ăn dưới vòi nước.
Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc liếc nhìn về phía sau bếp, rồi lại quay sang nhìn gương mặt u ám của Liễu Hiểu Chi.
Cả hai đều không chọn thời điểm này để đến gần cô ta vì sợ bị “vạ lây”.
Sau bữa tối, Đường Điềm lấy một phần trái cây trong tủ lạnh, đứng ngay đó ăn hết dâu tây lớn và dưa vàng đã được cắt sẵn.
Không thể không khen – đồ ăn ở đây thật sự quá tuyệt, Đường Điềm rất hài lòng.
Khi cô ăn xong xuôi, mấy "nam chính" vẫn đang ngồi trong phòng ăn nhâm nhi trò chuyện.
Đường Điềm cùng Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc quay lại khu vực phòng ăn của gia chủ.
Cô đứng phía sau Phó Hi, chờ bọn họ nói chuyện xong để lên lầu, cô còn phải tan ca.
Khi Thẩm Yến Lễ nói muốn rời đi, ánh mắt anh chợt dừng lại ở Đường Điềm phía đối diện.
Cô đang gật gù buồn ngủ, hai mắt mở không ra nổi. Thẩm Yến Lễ hơi sững người – giọng mấy người đàn ông không hề nhỏ, phải nói là khá ồn ào, thế mà cô vẫn ngủ gật được?
Dù không ưa gì cô, Thẩm Yến Lễ cũng không phải người thích gây khó dễ. Sau khi cụng ly với ba người còn lại, anh chủ động đề nghị lên nghỉ sớm.
Thẩm Yến Lễ: "Ngủ sớm đi, mai còn làm việc."
Nhắc đến công việc, Phó Hi hơi cau mày, vốn định ở ẩn để sáng tác, nhưng mấy hoạt động đã hẹn từ hai tháng trước, giờ không đi không được.
"Cậu lên trước đi, tôi ngồi thêm chút nữa." Phó Hi tựa lưng vào ghế, vẻ lạnh lùng khiến anh càng thêm quyến rũ.
Lưu Huệ Hoa lén nhìn anh, tim đập loạn nhịp. Cô thầm thích Phó Hi, vì trong bốn tiên sinh, chỉ có anh là dễ gần hơn cả. Thẩm tiên sinh và Ôn tiên sinh nhìn thì ôn hòa, nhưng thực ra lại lạnh lùng khó gần. Còn Bùi tiên sinh... mặt lạnh tim còn lạnh hơn, cực kỳ đáng sợ!
Thẩm Yến Lễ vừa định đứng dậy, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau Phó Hi…
Đường Điềm nghe thấy anh nói muốn lên nghỉ, lập tức tỉnh hẳn, mắt sáng rỡ. Khi Phó Hi nói muốn ngồi thêm chút nữa, cô không kìm được bĩu môi nhẹ, cả người xụi xuống.
Khóe miệng Thẩm Yến Lễ hơi nhếch lên – vẻ mặt biểu cảm đầy đủ mọi cảm xúc của cô khiến anh thấy buồn cười. Anh kéo tay áo xuống, không để ý đến cô nữa, rời khỏi phòng ăn.
Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn cũng đứng dậy theo sau. Ôn Thiệu Hàn ngồi cùng phía với Phó Hi, nên khi rời đi phải đi ngang sau lưng anh.
Khi Ôn Thiệu Hàn sắp đi qua, Phó Hi – người vừa nói sẽ ngồi thêm lúc nữa – thấy mấy người kia đều đi rồi, cũng không muốn ở lại nữa.
Anh dịch ghế đứng dậy. Đường Điềm thấy Ôn Thiệu Hàn sẽ đi tới phía này nên theo phản xạ bước lên trước một bước nhường đường nên đứng rất gần ghế của Phó Hi. Không ngờ đúng lúc đó Phó Hi cũng đứng dậy.
Trong lúc hoảng hốt, cô vội lùi nửa bước để tránh va vào ghế, nhưng lại vô tình đụng vào một bức "tường thịt" – va thẳng vào lòng người đàn ông.
Ôn Thiệu Hàn lập tức cứng đờ – hình như bị đụng phải chỗ nhạy cảm.
Đường Điềm không phát hiện ra mu bàn tay phải của mình vô tình chạm vào chỗ không nên chạm, chỉ thấy vai phải hơi đau – cảm giác đau nhẹ có thể bỏ qua. Nhưng cô không hiểu, rõ ràng phòng ăn rộng rãi như vậy, sao Ôn Thiệu Hàn không đi lùi ra xa vài bước?
Hiển nhiên Ôn Thiệu Hàn cũng không ngờ đến tình huống này, lông mày khẽ nhíu, cúi mắt nhìn Đường Điềm, tưởng rằng cô cố tình…
Nhưng rồi lại thấy Đường Điềm đưa tay trái xoa vai phải, gương mặt xinh đẹp đến choáng ngợp lúc này lại hơi tái nhợt – có vẻ là bị dọa sợ.
Ôn Thiệu Hàn thấy cô không giống như cố tình… dụ dỗ mình. Hoặc là… cô diễn quá đạt?
Anh không vội kết luận mà chỉ nhíu mày, một tay đút túi để che đi phản ứng khác thường rồi không nói một lời bước nhanh ra khỏi phòng ăn, không hề liếc lại Đường Điềm – người vẫn muốn mở miệng nhưng không biết nói gì.
Nhìn bóng lưng Ôn Thiệu Hàn, Đường Điềm âm thầm thở phào nhẹ nhõm – may là không đụng phải Bùi Giác, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, cho rằng cô cố tình.
Ôn Thiệu Hàn là người khá điềm đạm, tính tình cũng dễ chịu hơn.
Nhưng chuyện này cũng đâu phải lỗi của cô, ai mà ngờ Phó Hi lại đột ngột đứng dậy? Cô còn chưa kịp phản ứng gì nữa mà…
Chương 8: Đưa Sữa Cho Bùi Giác
Vì chuyện xảy ra quá đột ngột, khi những người còn lại trong phòng ăn kịp phản ứng thì Ôn Thiệu Hàn đã sải bước rời khỏi nhà ăn.
Phó Hi quét mắt nhìn Đường Điềm từ trên xuống dưới, biết cô không cố ý, dù sao thì anh đứng dậy quá bất ngờ, đúng lúc Thiệu Hàn đi sát qua nên va phải cũng không phải điều gì lạ.
Anh thấy cô vô thức dùng tay trái xoa vai phải, bờ vai cô rất gầy, xương quai xanh lộ ra trắng trẻo và tinh tế.
“Không sao chứ?”
Hiếm khi Phó Hi mở miệng quan tâm, có lẽ là vì anh cũng gián tiếp khiến cô bị va trúng, nên bỗng dưng có chút đồng cảm.
Nhưng vừa hỏi xong anh đã hối hận, người trước mặt lại là kiểu phụ nữ biết tận dụng thời cơ trèo lên cao, lỡ đâu lại tưởng anh có ý với cô...
Đường Điềm chỉ nghĩ anh tiện miệng hỏi, buông tay khỏi vai phải: “Không sao, không đau.”
Phó Hi thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, lại nhìn cô đầy nghi hoặc.
Đường Điềm đẩy ghế lại vào dưới bàn ăn, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Hi đang nhìn cô chằm chằm, như thể đang nhìn một… sinh vật quý hiếm.
Đường Điềm: “?”
Phản ứng đầu tiên của cô là đưa tay sờ mặt, chẳng lẽ trên mặt cô có gì sao?
“Phó tiên sinh, có chuyện gì không?” Gương mặt cô nhẵn nhụi không có gì lạ, thế anh ta nhìn cô chằm chằm làm gì?
Phó Hi sực tỉnh, dáng người cao ráo thẳng tắp, lộ ra khí chất lười nhác nhưng luôn mang theo vẻ ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống.
“Không có gì.” Dứt lời anh liền rời đi.
Đường Điềm nhìn bóng lưng anh, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng cô cũng không để tâm lắm.
Trong bốn người đàn ông này, hình như chỉ có Ôn Thiệu Hàn là trông có vẻ tính cách ổn định nhất. Thẩm Yến Lễ thì nhìn có vẻ nho nhã, thực chất lại đầy ngạo khí của người bề trên.
Còn Bùi Giác và Phó Hi, một người lạnh mặt lạnh tim, người kia thì tính khí thất thường — đều là kiểu được mọi người vây quanh tâng bốc.
Xem ra, dù trong công việc cô cũng phải giữ khoảng cách an toàn với đám đàn ông này mới được.
Cảnh cô vô tình va phải Ôn Thiệu Hàn ban nãy, bị Liễu Hiểu Chi, Trịnh Lệ Ngọc và Lưu Huệ Hoa nhìn thấy. Với “hiểu biết” của họ về Đường Điềm, cộng thêm những chuyện cô từng làm trước kia, họ đều cho rằng cô cố tình đụng vào Ôn Thiệu Hàn.
Ánh mắt họ nhìn cô lập tức trở nên khác lạ, cho rằng cô đúng là chưa từ bỏ, chỉ cần có cơ hội là liền tìm cách quyến rũ các “ông chủ”.
Đường Điềm ngẩng mắt liếc qua ba người đang tỏ vẻ lạ thường, biết trong đầu họ lại đang tự tưởng tượng ra đủ chuyện, cô chẳng buồn bận tâm, dọn dẹp phần bàn của Phó Hi rồi chuẩn bị tan ca.
Cô vừa chấm công tan ca, đang vươn vai duỗi người thì Liễu Hiểu Chi vội vã bước đến.
Đường Điềm tưởng cô ta cũng đến chấm công liền đứng sang bên nhường đường.
“Đường Điềm, chị Ngô bảo cô mang một ly sữa lên cho Bùi tiên sinh.” Liễu Hiểu Chi đã kể chuyện cô va phải Ôn Thiệu Hàn cho chị Ngô nghe.
Chị Ngô là người khôn khéo, lời người khác nói chị ấy chỉ tin một nửa, lần này bảo Đường Điềm mang sữa cho Bùi Giác, chính là để thử cô.
Đường Điềm không tin ngay, mà lấy điện thoại ra kiểm tra, thấy trong nhóm công việc đúng là có tin nhắn của chị Ngô nhắc cô mang sữa lên cho Bùi tiên sinh.
“Được, tôi đi đây.” Cô không có phản ứng gì thừa thãi, bước về phía quầy bar.
Từ tận đáy lòng, Liễu Hiểu Chi không tin lần này Đường Điềm có thể vượt qua thử thách của chị Ngô, cô ta rất tự tin, ngày Đường Điềm bị đuổi đi… chắc sắp tới rồi.
Đường Điềm mang ly sữa bước vào thang máy, lên tầng hai, giơ tay gõ cửa phòng Bùi Giác.
“Vào đi.”
Giọng nói vọng ra từ trong phòng không mang chút cảm xúc nào, lạnh như băng.
Đường Điềm đẩy cửa, không bước hẳn vào phòng mà đứng ngay ngưỡng cửa nói: “Bùi tiên sinh, chị Ngô bảo tôi mang cho anh một ly sữa.”
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “chị Ngô”, ý là: không phải cô xung phong đòi mang sữa, cô cũng chẳng muốn đâu.
Bùi Giác nghe thấy giọng cô, ánh mắt rời khỏi bản kế hoạch dự án mới của công ty, nhìn ra cửa, thấy là cô thì lông mày lạnh lùng nhíu chặt. Anh không nổi giận, chỉ tỏ ra không vui.
Đường Điềm chỉ muốn nhanh chóng đặt ly sữa xuống rồi đi ngay.
Cô không liếc nhìn xung quanh rồi bước vào, không chọn đặt lên bàn làm việc của anh mà đặt ly sữa ấm lên bàn trà,.
Vừa quay người đi được hai bước, giọng nói lạnh băng của Bùi Giác vang lên sau lưng cô.
Đường Điềm quay lại, nhìn anh khó hiểu.
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen láy lấp lánh của cô dường như có thể móc lấy trái tim người khác.
Bùi Giác im lặng vài giây: “Mang sữa lại đây cho tôi.”
Giọng điệu lạnh nhạt, Đường Điềm nhanh chóng hiểu ra, đi đến bàn trà, bưng ly sữa ấm tới đặt bên bàn làm việc của anh.
Cô cũng không hỏi kiểu “còn gì cần tôi giúp không” gì cả, chỉ lễ phép nói: “Bùi tiên sinh nghỉ ngơi sớm.”
Nói xong lập tức rời khỏi phòng, không nấn ná dù chỉ một giây, bước chân nhẹ nhàng như thể sau lưng cô có thú dữ đang rượt.
Bùi Giác liếc nhìn một cái, gương mặt sắc sảo như tạc vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, chỉ lướt nhìn cô một giây rồi tiếp tục xem tài liệu.
Ngoài cửa phòng anh, Đường Điềm xách khay xuống lầu, chắc là không có “biến” gì xảy ra, cuối cùng cũng được tan ca.
Trong bốn người đàn ông kia, chỉ có Bùi Giác vừa phải xử lý công việc của Tập đoàn Bùi Thị, vừa hoàn hảo theo đuổi ước mơ âm nhạc của mình, chẳng trách vừa giỏi giang vừa siêu giàu, lại còn có gương mặt cực phẩm.
Nếu cô cũng sinh ra ở Roma* thì chắc chắn sẽ chọn nằm dài hưởng thụ rồi. Nhưng cả hai đời đều rỗng túi, đời trước cuối cùng cũng gom đủ tiền để nghỉ ngơi một khoảng thời gian, ai ngờ lại gặp tai nạn đến mất cả mạng.
* sinh ra ở Roma: ý chỉ vừa sinh ra đã ở vạch đích, không cần cố gắng hay nỗ lực mà vẫn dễ dàng đạt được thành quả.
Càng nghĩ càng chán nản, Đường Điềm dứt khoát không nghĩ nữa.
Cô vừa xuống đến tầng một, thì điện thoại trong phòng Bùi Giác ở tầng hai bắt đầu rung.
Bùi Giác xoa huyệt thái dương đang nhức, cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ quản lý.
Quản lý: Bùi tổng, cô giúp việc ban nãy có làm gì khiến anh khó chịu không?
Anh nhìn lướt qua tin nhắn, nhanh chóng gõ vài chữ.
Bùi Giác: Không.
Gửi xong, anh không quan tâm thêm đến tin nhắn của quản lý, rõ ràng không hề để ý chuyện cô giúp việc mang sữa ban nãy.
Đường Điềm xuống tầng một, liếc mắt đã thấy hai người đang đứng cạnh cầu thang.
Là Liễu Hiểu Chi và Trịnh Lệ Ngọc.
Cô không qua đó hỏi chuyện, mà quay lại quầy bar rửa sạch khay, rồi đặt vào tủ khử trùng.
Còn Liễu Hiểu Chi và Trịnh Lệ Ngọc thì từ lúc Đường Điềm mang sữa lên lầu đã đứng chờ ở tầng dưới, chỉ chờ nghe thấy tiếng Bùi Giác nổi giận.
Nhưng đến khi Đường Điềm rời tầng hai, họ vẫn không nghe thấy một tiếng nào từ trên vọng xuống. Kết quả này khiến cả hai người đều vô cùng kinh ngạc.
Hai người nhìn Đường Điềm cầm khay đi về phía quầy bar, rồi quay sang nhìn nhau…
“…Chị Hiểu Chi, hình như Đường Điềm không có ý quyến rũ Bùi tiên sinh nữa thì phải.” Không thì sao Bùi tiên sinh lại bình tĩnh đến thế?
Liễu Hiểu Chi đang cau mày thì trước khi Trịnh Lệ Ngọc nhìn qua, đã lập tức thả lỏng nét mặt, dịu dàng nói: “Có lẽ lần trước là hiểu lầm. Sau này nếu cần mang trái cây hay sữa cho Bùi tiên sinh, Đường Điềm đi cũng được.”
“Làm gì có chuyện hiểu lầm! Bùi tiên sinh đâu phải người hay nổi nóng vô cớ, tâm tư của Đường Điềm… ai mà không nhìn ra.”
Chỉ trong tích tắc, Trịnh Lệ Ngọc lại bị kéo về chuyện lần trước, hình tượng Đường Điềm trong lòng cô ta lập tức trở về mức coi thường như trước.
Liễu Hiểu Chi tuy lộ vẻ khó xử nhưng cũng không bênh vực gì cho Đường Điềm. Trong lòng cô ta thì lại cảm thấy thất vọng với tình hình yên ắng trước mắt, có vẻ như Đường Điềm đã bắt đầu trở nên dè dặt hơn…
Nghĩ đến vẻ ngoài quá đỗi nổi bật của Đường Điềm, Liễu Hiểu Chi cảm thấy phải tìm mọi cách đuổi cô ra khỏi đây. Cô ta cực kỳ ghét gương mặt kia và vóc dáng nóng bỏng ấy của cô.
Trong một căn phòng của người giúp việc ở tầng một, Đường Điềm nhìn đồng hồ thấy mới 9 giờ, cô mở tủ lạnh mini trong phòng lấy ra một hộp cherry ướp lạnh, vừa ăn vừa xem phim.
Dù là nguyên chủ hay cô của hiện tại, cả hai gần như không có người bạn thân nào, vì vậy tài khoản mạng xã hội của cô cả ngày đều rất yên ắng, hiển nhiên hiện giờ cũng là vậy.
Đường Điềm là kiểu người có thể tận hưởng sự cô độc, có hay không có bạn bè đối với cô mà nói cũng chẳng phải điều quan trọng.
Khoảng mười giờ, cô đi tắm xong rồi leo lên giường nằm, mệt mỏi cả ngày, một đêm ngủ yên không mộng mị.
Chương 9: Che Ô Cùng Bùi Giác
Thời tiết tháng Sáu thất thường, mới một giây trước còn nắng ráo rực rỡ, giây sau đã mây đen kéo đến, mưa trút như thác đổ.
Đường Điềm đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cơn mưa xối xả ngoài trời, đầu óc trống rỗng, cứ thế mà ngẩn người.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng còi xe, trong biệt thự cũng vang lên tiếng bước chân có chút hỗn loạn, cô mới quay đầu nhìn lại.
Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa mỗi người cầm một chiếc ô, gương mặt Liễu Hiểu Chi trông rất lo lắng, như thể sợ mấy vị tiên sinh bị ướt mưa.
Đường Điềm ban đầu tưởng bấy nhiêu người đi đón là đủ rồi, nên không có ý định ra ngoài, nhưng lại bị Lưu Huệ Hoa để ý thấy.
Cũng không phải vì mắt của Lưu Huệ Hoa quá tinh, mà là vừa liếc một cái đã thấy Đường Điềm đứng bên cửa sổ, nhìn cơn mưa ngoài kia, ánh mắt cô có phần đờ đẫn, giống như một bức tượng điêu khắc tinh xảo xinh đẹp, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Ngoài Liễu Hiểu Chi chỉ chú tâm vào mấy vị tiên sinh, những người còn lại đều liếc nhìn Đường Điềm, nhưng cũng không để tâm quá lâu.
Chỉ có Lưu Huệ Hoa là không ưa nổi cái vẻ thảnh thơi của cô. Dù số người che ô cho mấy vị tiên sinh đã đủ, nhưng… thì sao chứ?
"Đường Điềm, mau lại đây, ở đây còn một cái ô nữa." Giọng nói của Lưu Huệ Hoa vang to, gọi cô cùng đi che ô cho mấy vị tiên sinh.
Đường Điềm không từ chối, vừa nói vừa đi về phía cửa chính biệt thự:
"Mấy người đi trước đi, tôi theo sau."
Lưu Huệ Hoa thấy đạt được mục đích thì không gây khó dễ nữa, bung ô rồi bước vào màn mưa xối xả.
Đường Điềm bước ra cửa, lấy hai cây ô treo trên giá trước cửa biệt thự, mở một cây ra, những giọt nước mưa rơi xuống hòa lẫn vào cơn mưa đang trút.
Vài người giúp việc phía trước bước vội về phía những chiếc xe, Đường Điềm cũng chỉ cách họ vài bước.
Cô nghiêng nhẹ chiếc ô, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời u ám, cơn mưa này xem chừng chưa thể ngớt ngay được.
Vài chiếc xe sang trọng dừng cách đó không xa, người đầu tiên bước xuống là Ôn Thiệu Hàn, người gần anh nhất là Liễu Hiểu Chi thì chần chừ, cứ như muốn phân thân ra mấy người, không muốn để ai khác che ô cho mấy vị tiên sinh.
Trịnh Lệ Ngọc vừa định đưa ô ra thì đã thấy tài xế từ trong xe bước xuống, nhanh tay che ô cho Ôn Thiệu Hàn.
Ánh mắt của tài xế nhìn các cô có phần trách móc: sao lại chậm như vậy? Ông chủ đã xuống xe rồi mà vẫn chưa ai che ô cho ngài ấy.
Ôn Thiệu Hàn là người điềm đạm, dù bị ướt một chút cũng không giận hay tỏ thái độ khó chịu gì.
Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc hiểu rõ ánh mắt trách móc của tài xế, liền cảm thấy oan ức. Không phải họ chậm, mà là do hành động lưỡng lự của Liễu Hiểu Chi khiến họ cũng do dự theo.
Ôn Thiệu Hàn vừa đi về phía biệt thự được mấy bước thì nhìn thấy Đường Điềm đang đi sau cùng. Hình ảnh cô hôm trước vô tình va phải anh, lúc cánh tay lướt nhẹ qua người anh lại bất chợt hiện lên trong đầu.
Đường Điềm thấy anh nhìn qua, liền lên tiếng: "Ôn tiên sinh."
Ôn Thiệu Hàn khẽ gật đầu với cô, lướt qua vai cô mà đi.
"Đường Điềm, lại đây."
Cửa kính một chiếc xe sang phía trước hạ xuống, nửa gương mặt của chị Ngô ở ghế phụ hiện ra trước tầm mắt Đường Điềm.
Cô nhanh chóng bước tới: "Chị Ngô."
Chị Ngô nhìn mấy người giúp việc đang chen nhau trước xe của Thẩm Yến Lễ, tức đến mức suýt phát điên. Chen lấn như vậy để làm gì? Mà cây ô duy nhất trong xe lại bị tài xế bỏ quên ở công ty.
Đường Điềm liếc nhìn ghế sau, thấy Bùi Giác đang ngồi bên trong.
"Chị Ngô, em cầm hai cây ô, một cây cho chị, vậy làm phiền Phó tiên sinh tự che ô vậy."
Nghe vậy, cơn tức của chị Ngô cũng dịu xuống. Cô gái đang đứng dưới mưa trước mặt này nhìn sao cũng không giống loại người có tâm tư xấu xa, lại còn thực sự rất xinh đẹp nữa. Nếu không phải xuất thân quá kém, chị còn từng nghĩ đến việc ký hợp đồng với cô.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, thật sự ký cùng cô thì chuyện lợi ích rắc rối lắm. Chỉ riêng việc Đường Điềm từng làm người giúp việc trong biệt thự này, đã là điều cấm kỵ trong giới giải trí.
"Được."
Chị Ngô xuống xe, nhận lấy chiếc ô cô đưa, mở ra, chợt nhớ ra gì đó, liền nói: "Em đưa Bùi Tổng về biệt thự, đừng để cậu ấy bị ướt."
Đường Điềm thấy khó hiểu. Bùi Giác cao ráo như vậy, tự cầm ô về cũng được mà, tại sao lại cần cô phải che ô cho anh nữa? Chẳng phải như thế thì cô sẽ bị ướt sao?
Cô còn chưa kịp mở miệng, chị Ngô đã một mình đi xuyên màn mưa về phía biệt thự.
Đường Điềm thầm thở dài, ướt thì ướt vậy, về thay đồng phục là được rồi.
Cô đi tới bên cửa sau phía bên trái, gõ nhẹ hai cái vào cửa kính.
"Bùi tiên sinh, chị Ngô bảo tôi tới đón ngài về biệt thự." Cô cố ý nhấn mạnh là chị Ngô bảo, để tránh bị hiểu lầm là mình chủ động tiếp cận hay quyến rũ anh.
Cửa sau mở ra, gương mặt lạnh lùng của Bùi Giác hiện rõ trước mắt cô. Bộ vest cắt may vừa vặn trên người khiến anh càng toát lên vẻ lạnh lùng và cao quý, tạo cảm giác người khác không dám lại gần.
Anh rất cao, đứng trước mặt cô, cảm giác áp lực mạnh mẽ.
Đường Điềm giơ cao chiếc ô trong tay, miễn cưỡng che được đầu anh, nhưng… những giọt mưa nghiêng tạt thẳng vào người cô.
Bùi Giác cúi mắt liếc cô một cái, rồi giơ tay cầm lấy cây ô trong tay cô, nghiêng về phía cô một chút, cán ô đặt ở giữa hai người.
Đường Điềm kinh ngạc nhìn quanh, trong cơn mưa như trút, chỉ có vạt áo của cô bị ướt chút ít, còn Bùi Giác… chỉ một lát ngắn ngủi mà ống quần đen của anh đã gần như ướt một nửa.
"Bùi tiên sinh, chị Ngô nói không thể để anh bị ướt." Không biết chị Ngô có trừ lương cô vì chuyện này không nữa?
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ che ô cùng cô bước về phía biệt thự.
Vì diện tích che của chiếc ô không lớn, cô lại không thể dựa quá gần cũng không thể đứng quá xa, nếu không cả hai sẽ bị ướt hết, nên khoảng cách này thực sự khó kiểm soát.
Anh và cô đi rất gần nhau, ngoài mùi mưa còn có mùi thơm lạnh nhàn nhạt từ người anh phảng phất quanh mũi cô.
Phía bên kia, Liễu Hiểu Chi đang ở dưới ô của Thẩm Yến Lễ, cố ý dựa gần anh. Ngẩng đầu lên lại thấy một nam một nữ đang cùng đi đến, người đàn ông cao lớn tuấn tú che ô cho Đường Điềm, gần như không để cô bị mưa ướt.
Liễu Hiểu Chi sững người, không thể tin nổi: Bùi tiên sinh lại đang che ô cho Đường Điềm?!
Thẩm Yến Lễ cũng nhìn thấy, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có gì lạ, dường như chuyện Bùi Giác làm thế là hoàn toàn bình thường.
Lúc Phó Hi xuống xe, mưa còn lớn hơn nữa, anh mắng thầm vài câu "Thời tiết quỷ quái gì thế này!", rồi cùng Lưu Huệ Hoa đi về biệt thự.
Ở cửa biệt thự, Phó Hi lại than vãn: "Trời đang xanh, nắng vẫn còn mà nói mưa là mưa." Anh cực kỳ ghét trời mưa, may mà không bị ướt nhiều.
Lưu Huệ Hoa che ô cho anh thì bị ướt hết cả người, cảm thấy rất chật vật, bèn nói với chị Ngô một tiếng rồi về phòng thay đồ.
Trong số tất cả người giúp việc, chỉ có Đường Điềm là bị ướt ít nhất.
Đường Điềm nhìn Bùi Giác đang thay giày, anh gần như bị ướt nửa người. Chị Ngô gọi cô qua một bên.
Cô tưởng chị Ngô định trừ lương cô vì để Bùi Giác bị ướt.
"Chị Ngô, có thể trừ ít một chút không?" Cô vừa mở miệng đã muốn “mặc cả”, tuy lương cao thật, nhưng trừ nhiều thì ai mà chịu nổi.
Chị Ngô sững người, rồi hiểu ra ý cô, bật cười:
"Em nghĩ gì vậy? Chị là người không nói lý thế sao?"
"Bùi tiên sinh bị ướt không phải lỗi của em, sẽ không trừ lương đâu, em yên tâm đi."
Đường Điềm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chị Ngô."
"Chị gọi em qua, là muốn nói… chuyện cũ chị sẽ không truy cứu nữa, cũng sẽ không thử thăm dò em thêm lần nào nữa. Nhưng… thật sự không được nảy sinh những suy nghĩ kia." Chị Ngô vừa mềm mỏng vừa nghiêm khắc.
Đường Điềm vội vàng gật đầu, thậm chí còn không biết chị Ngô từng thử dò xét cô khi nào, nhưng chuyện này là điều tốt, chẳng ai muốn làm việc trong môi trường luôn bị nghi ngờ cả.
"Em sẽ không thế nữa đâu." Cô cam đoan chắc nịch.
0 comments