Chương 864: Điên rồi sao?
Bạch Ấu Vi bảo Thẩm Mặc mang đạo cụ đến giao cho Đỗ Lai, sau đó cũng không bận tâm đến chuyện đó nữa, tập trung vào việc thu thập tin tình báo, sắp xếp lại các đạo cụ để chuẩn bị cho trận chiến thứ ba.
Tuy nhiên, cho dù cô không chủ động để ý, thì những tin đồn râm ran khắp nơi vẫn tự động truyền vào tai cô.
Khắp nơi trong tòa nhà tổng bộ đều đang bàn tán xôn xao: Đỗ Lai đã treo thưởng trong căn cứ.
— Chỉ cần có ai sẵn sàng tiến vào mê cung số 1 để cứu Phó Diệu Tuyết, anh ta sẵn lòng giao ra toàn bộ đạo cụ và thông tin mình đang nắm giữ, hơn nữa còn cung cấp chiến lược vượt mê cung hoàn toàn miễn phí, cam đoan đảm bảo an toàn cho người thực hiện.
Đống đạo cụ của anh ta quả thực khiến người khác động lòng, tiếc là… chẳng có ai chịu đi.
Ai cũng biết mê cung rất nguy hiểm. Đang sống yên ổn, ai lại tự dưng chui đầu vào đó để tìm cảm giác mạnh?
Huống chi, những người thật sự cần đạo cụ thì hoặc là “Quốc vương”, hoặc là “Thần dân”. Bây giờ trong toàn căn cứ chỉ còn lại vài người có vai trò đó, nếu ngay cả họ còn không muốn đi, thì còn ai vào được nữa?
Trừ khi Nghiêm Thanh Văn thay đổi ý định, may ra mới còn một tia hy vọng.
…
Buổi chiều tối, Bạch Ấu Vi ngồi trong phòng mình, sắp xếp những đạo cụ còn lại thành từng hàng. Cô đang suy nghĩ xem mấy món nhìn thì vô dụng này, ngoài công dụng chính ra, liệu có thể khai thác thêm giá trị nào khác không.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, cửa phòng bị gõ mạnh.
Giọng Chu Thư vang lên ngoài cửa:
“Vi Vi! Mau xuống xem đi, Đỗ Lai tuyển người vào mê cung, mà người được chọn lại là Thẩm Minh Viễn!”
Bạch Ấu Vi đi tới mở cửa, khó hiểu hỏi: “Thẩm Minh Viễn là ai?”
Chu Thư ngẩn người: “Cậu không biết à? Thẩm Minh Viễn là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn Thẩm thị, cũng là bố của Thẩm Mặc!”
Bạch Ấu Vi cũng sững sờ, trừng mắt nhìn:
“Đây không phải đang làm loạn sao? Cho dù không chiêu mộ được ai, Đỗ Lai cũng không nên chọn ông ấy chứ?!”
Thẩm Minh Viễn đã hơn bốn mươi tuổi rồi! Ông ta chưa từng vào trò chơi! Lại càng chưa từng đặt chân vào mê cung!
Đỗ Lai điên rồi à?!
…Không đúng, phải nói là: Ba Thẩm điên rồi à?!
“Cậu xuống xem đi, Thẩm Mặc cũng đang ở đó.” Chu Thư lo lắng nói:
“Nhìn Thẩm Mặc… có vẻ không ổn lắm.”
Bạch Ấu Vi thay giày rồi đi cùng cô xuống dưới. Vừa bước vào thang máy thì gặp Thẩm Phi cũng đang đi tìm cô.
Thẩm Phi nhìn thấy Bạch Ấu Vi, ấp úng nói: “Ba tôi… ba tôi bảo tôi tới tìm cô, khuyên anh tôi đừng cản chú vào mê cung…”
Bạch Ấu Vi vừa vào thang máy vừa nói:
“Muốn vào mê cung thì các người cũng để ông ấy tự đi sao?! Mê cung nguy hiểm như vậy, Thẩm Mặc chắc chắn sẽ không đồng ý!”
“Đỗ Lai nói anh ta sẽ cung cấp chiến lược…” Thẩm Phi do dự đáp, “Nghe nói sẽ không gặp nguy hiểm. Chỉ cần vào đó một chuyến là có thể cải thiện thể chất, đạo cụ thu được cũng có thể trao lại hết cho các cậu, giúp các cậu tham chiến.”
“Nếu chiến lược vô dụng thì sao?” Bạch Ấu Vi bất lực nói:
“Mê cung có thể xảy ra bất kỳ chuyện gì! Một khi chiến lược của Đỗ Lai không hiệu quả, bác trai sẽ bị mắc kẹt trong đó, đến lúc đó không ai cứu được! Mấy người không phải đang gây thêm rắc rối thì là gì?”
Cô quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Phi:
“Lát nữa tôi sẽ ngăn Thẩm Mặc lại, còn cậu phải kéo bác trai về, đừng để ông ấy tiếp tục dính dáng đến Đỗ Lai nữa! Nghe rõ chưa?!”
“…Hả?” – Thẩm Phi cứng đờ cả mặt. Rõ ràng cậu là người được bố cử đi thuyết phục giúp, sao bây giờ lại bị Bạch Ấu Vi điều động ngược lại rồi?!
Tới tầng trệt, Bạch Ấu Vi cùng Chu Thư và Thẩm Phi đi ra ngoài. Rất nhanh, họ nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Mặc.
Quả nhiên, anh đang tranh cãi với ba mình. Sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi. Xung quanh còn có không ít người tụ tập xem náo nhiệt.
Đỗ Lai thì ngồi ở một bên, gương mặt không hề có cảm xúc, ánh mắt lạnh tanh xa cách.
Thấy Bạch Ấu Vi bước nhanh đến gần, anh ta hơi nhướng mày.
0 comments