Chương 82: Vân Dịch thăng cấp
Một đêm ngon giấc.
Khi Bạch Trà Trà thức dậy, Tống Yến đã lại nấu xong ba bát mì trứng.
“……”
Thật sự rất ngon, nhưng nếu sáng nào cũng ăn mì trứng thì cô sợ sớm muộn gì mình cũng sẽ ngán mất.
Vì vậy, sau khi ăn sáng xong, Bạch Trà Trà lập tức kéo Tống Yến ra một góc.
Cô lấy từ không gian ra một đống đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn: sủi cảo, hoành thánh nhỏ, bánh bao chiên nước, bánh cay, bánh bao thịt lớn, bánh hấp, cháo kê, cháo bí đỏ, cháo trứng bắc thảo thịt nạc, quẩy, trứng luộc ngâm nước tương v.v...
Cô gom tất cả nhét vào không gian của Tống Yến.
“Từ nay chúng ta có thể thay đổi món ăn sáng mỗi ngày.”
Tống Yến gật đầu.
Có lẽ sau này anh cũng nên học thêm vài món ăn sáng khác...
Thu dọn xong hết đồ, Bạch Trà Trà lại dạo một vòng quanh ngân hàng này.
Cuối cùng, cô tháo toàn bộ máy tính, màn hình giám sát và bình chữa cháy trong ngân hàng.
Một đêm trôi qua, ngoài cửa ngân hàng đã tụ lại một đám zombie bị mùi thịt người hấp dẫn đến.
Cửa vừa mở, bọn chúng lập tức gào thét nhào tới.
Tống Yến lập tức tung một tia điện xuống, lũ zombie vây quanh tức thì hóa thành than đen, chỉ còn có thể lờ mờ nhìn thấy tinh hạch đỏ rực bên trong hộp sọ.
Dây leo nhọn lướt qua đám than cháy.
Tất cả tinh hạch đều được chuyển đến tay Bạch Trà Trà.
Phía trước là trung tâm thành phố D — nơi dân cư đông đúc, lưu lượng xe lớn, sau tận thế thì zombie và xe cộ vắt ngang vắt dọc khắp nơi.
Xe thì đâm vào lan can bên đường, xe thì lao vào cửa hàng, có xe bị lật giữa đường, có xe va chạm liên hoàn dồn đống lại.
Tống Yến không lấy xe ra nữa mà nói: “Chúng ta đi bộ tới, vừa đi vừa giết zombie.”
Anh lại nhìn về phía Vân Dịch: “Đừng cố gồng, khi dị năng cạn thì lấy tinh hạch ra hấp thụ, nếu mệt quá thì nói một tiếng, chúng ta tìm chỗ gần đó nghỉ ngơi, hồi phục rồi lại ra ngoài.”
Vân Dịch gật đầu thật mạnh, cậu sẽ không kéo chân sau đâu.
Bạch Trà Trà muốn bảo Đậu Bao giúp đào tinh hạch, lúc này mới phát hiện Đậu Bao lại không biết chạy đi đâu nữa rồi.
Mùi thịt người trên người ba người chính là cách dẫn dụ zombie tốt nhất.
Zombie vốn đang đi loạn như ruồi không đầu lập tức trở nên điên cuồng, lao về phía ba người.
Bạch Trà Trà không còn tâm trí nghĩ đến Đậu Bao, chỉ đành tập trung tinh thần xông lên giết địch.
Tống Yến đã chạy lên trước dẫn đầu.
Từng tia điện đánh rực trời lóe lên, zombie ngã rạp từng đám.
Vừa nãy còn ở trước mặt cô, vậy mà trong chớp mắt Tống Yến đã biến mất khỏi chỗ, xuất hiện giữa một đám zombie khác.
Lưỡi dao không gian vô hình xoay vòng trong không khí, tạo thành một cơn lốc xoáy.
Tứ chi đứt đoạn của zombie bay tứ tung khắp nơi.
Bạch Trà Trà không khỏi tán thưởng, kỹ năng quần công, quá đỉnh!
Cô cũng không chịu thua, những lưỡi dao kim loại nhỏ xíu như mưa sa từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng vào đầu zombie.
Thuận tay phóng ra một bức tường đất về phía Vân Dịch, chắn giúp cậu đòn đánh lén từ phía sau.
Cô xoay người, một trận hỏa quang bốc lên, một đám zombie bị thiêu thành tro bụi, chỉ còn lại tinh hạch rơi tại chỗ.
Hàng loạt dây leo trồi lên từ dưới đất, tinh hạch lập tức biến mất.
Vân Dịch bị kỹ năng của hai người làm cho choáng ngợp, há hốc miệng đến suýt rớt cằm.
Hương hoa nồng đậm từ người cậu ngày càng lan tỏa, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Zombie đang chạy điên cuồng bỗng khựng lại, quay sang cắn xé đồng loại bên cạnh một cách điên cuồng.
Bạch Trà Trà đứng giữa đống xác zombie, không quên giơ ngón cái về phía Vân Dịch.
Vân Dịch cười tươi như hoa nở.
Chiến lực của ba người quá mạnh, zombie cấp một hai hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Dù đã mất hết lý trí, bọn chúng cũng nhận ra được ba người này cực kỳ nguy hiểm.
Zombie bắt đầu do dự, không dám tiến lên.
Nhưng chỉ do dự một chút, chúng đã nhận được mệnh lệnh từ một zombie cấp cao: “Tấn công!”
Chỉ trong tích tắc, dao động năng lượng phát ra, Bạch Trà Trà lập tức bắt được tín hiệu ấy.
Cô nhanh chóng xách Vân Dịch chạy vèo đến bên cạnh Tống Yến: “Gần đây có một con zombie cấp 5 đang điều khiển chúng!”
Zombie cấp 5 thật sự đã xuất hiện.
Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ vốn không định đối đầu với cấp 5 lúc này.
Tống Yến lập tức nắm lấy tay Bạch Trà Trà và Vân Dịch, dùng kỹ năng dịch chuyển không gian mang theo hai người biến mất khỏi vòng vây của zombie.
Trước khi biến mất, Bạch Trà Trà còn không quên bảo dây leo gom hết tinh hạch mà Tống Yến đánh ra.
Sau khi liên tục dịch chuyển ba lần, Tống Yến cũng bắt đầu cảm thấy hao tổn sức lực.
Nhưng may mắn là họ đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
“Tìm chỗ khôi phục dị năng một lát, rồi lại sang khu khác tiếp tục giết!”
“Được!”
Bạch Trà Trà và Vân Dịch liên tục gật đầu.
Họ nhanh chóng dọn dẹp một cửa tiệm, ba người chui vào bên trong hấp thụ tinh hạch, nghỉ ngơi tạm thời để hồi phục dị năng.
Bạch Trà Trà nhân cơ hội đi vệ sinh, len lén chui vào không gian, khi trở ra thì lại đầy máu sống trở lại.
Hiện tại ba người đều có rất nhiều tinh hạch mới đào.
Vân Dịch cảm thấy bản thân chỉ thiếu một bước nữa là lên cấp bốn.
Quả nhiên vừa ra ngoài chưa lâu, họ đã bắt được một con zombie cấp bốn.
Dị năng gây ảo giác của Vân Dịch chỉ khiến nó tự hại mình được một lát rồi nó lại hồi phục bình thường.
Sau khi nỗ lực hết sức, Vân Dịch giao lại chiến trường cho Tống Yến và Bạch Trà Trà.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, vài hiệp đã giải quyết xong con zombie cấp bốn.
Đào ra được một viên tinh hạch màu vàng, Bạch Trà Trà và Tống Yến tìm một nơi tạm nghỉ, quay lại giúp Vân Dịch thăng cấp.
Mục tiêu hôm nay đã hoàn thành, ba người chuẩn bị mai tiếp tục chiến đấu.
Vân Dịch chui vào lều của mình để thăng cấp.
Bạch Trà Trà và Tống Yến ngồi bên ngoài trò chuyện.
“Trước khi đến đã biết zombie ở thành phố D rất nhiều, nhưng không ngờ lại nhiều đến mức này, thật sự là quá mức rồi.”
“Quả thật không bình thường.”
Tống Yến lấy từ không gian ra một chai sữa Wahaha, cắm ống hút đưa cho Bạch Trà Trà, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, em có để ý không, càng vào sâu bên trong, cấp bậc zombie càng cao.”
Bạch Trà Trà tự nhiên nhận lấy chai nước, tiện tay nhét một quả táo vào lòng Tống Yến.
Cô nhớ là anh khá thích ăn táo.
Cô hút một ngụm sữa Wahaha, hồi tưởng lại: “Đúng thật.
Bên ngoài thì toàn zombie cấp một lẻ tẻ, càng vào trong thì zombie cấp một, cấp hai càng đông.
Thậm chí còn có cả cấp ba và cấp bốn.
Hôm nay còn phát hiện ra một con cấp năm.”
Càng nói cô càng thấy rùng mình.
“Chẳng lẽ bên trong còn có zombie cấp sáu, cấp bảy? Mấy vòng zombie này giống như đang bảo vệ gì đó vậy.”
Sắc mặt Tống Yến cũng trở nên nghiêm trọng.
Tận thế mới xảy ra bao lâu mà zombie đã thăng cấp nhanh đến thế.
“Sau này giết zombie phải cẩn thận hơn, đừng đi quá sâu vào trung tâm thành phố, không đánh nổi thì chạy.”
“Được.”
Bạch Trà Trà cũng không định đem mạng mình ra đùa. Thăng cấp quan trọng thật, nhưng có mạng để thăng cấp mới là quan trọng nhất.
Đến chiều, Vân Dịch mới từ trong lều đi ra.
Mặt cậu đỏ bừng, mắt sáng rực, khóe miệng sắp nứt tới mang tai.
“Hahaha, tôi lên cấp bốn rồi!”
Tống Yến mỉm cười, cũng cảm thấy mừng cho Vân Dịch.
Bạch Trà Trà lại lấy ra một hộp trái cây sấy đưa cho Vân Dịch: “Chúc mừng, chúc mừng nhé.”
“Ôi trời, hộp lần trước anh còn chưa nỡ ăn, lại cho anh thêm nữa hả.”
Vân Dịch cười đến nở hoa trên mặt.
Đến bữa tối, Đậu Bao lại lấm lem quay về.
Bạch Trà Trà vui mừng phát hiện — Đậu Bao đi cả ngày mà lại lên cấp năm rồi!
Chương 83: Lại Gặp Người Sống Sót
Bạch Trà Trà đang tắm cho Đậu Bao trong không gian.
Vừa xoa xoa tiểu gia hỏa trong lòng bàn tay, cô vừa thầm kinh ngạc vì không ngờ nó lại vừa lợi hại vừa ngoan ngoãn đến vậy.
Nó thậm chí còn biết phải cố gắng thăng cấp.
Ban đầu cô còn tính giúp Đậu Bao tìm một viên tinh hạch cấp năm để thăng cấp, nhưng rốt cuộc chẳng cần cô giúp gì cả.
“Đậu Bao ngoan quá đi mất, Đậu Bao của mẹ thật giỏi!”
Bạch Trà Trà vừa giúp nó vuốt lông vừa không tiếc lời khen ngợi.
Đậu Bao thích nhất là được nghe lời hay.
Sau khi tắm xong, cô còn hái cho nó một quả dị năng.
Hiện tại sản lượng quả dị năng đã tăng, mỗi ngày Đậu Bao đều được ăn ít nhất một quả.
Hiện giờ đội của bọn họ có hai người cấp năm và hai người cấp bốn.
Nhưng họ vẫn cần bốn viên tinh hạch cấp năm.
Cô và Vân Dịch mỗi người cần một viên, còn Tống Yến thì cần hai viên.
Giờ ba người một hổ đối phó với một con zombie cấp năm thì chắc chắn không thành vấn đề.
Chỉ là zombie cấp bốn đã có thể điều khiển zombie cấp thấp hơn rồi, zombie cấp năm lại càng có thể thao túng nhiều hơn, thậm chí còn có bản năng tránh lợi tìm hại.
Không dễ mà bắt được.
Sau buổi huấn luyện hôm nay, Bạch Trà Trà cảm thấy dị năng ngũ hệ của mình đã đạt đỉnh cấp bốn, có lẽ rất nhanh sẽ thăng cấp.
Năng lực thể chất của cô thì đã đạt cấp năm, nhưng để lên cấp sáu thì không nhanh được.
Hiện chỉ ở mức trung cấp của cấp năm.
Sân sau túp lều tranh dù chất đầy vật tư, nhưng cả thung lũng vẫn còn rất rộng, nhiều chỗ còn rất trống trải.
Những ngọn núi hùng vĩ xung quanh vẫn bị sương mù bao phủ, không nhìn rõ được.
Mỗi ngày sau khi huấn luyện xong, Bạch Trà Trà lại có thêm nhiệm vụ nấu ăn.
Tất cả đều được chia thành từng phần cơm hộp.
Hoặc cho vào bình giữ nhiệt để lúc ăn tiện lấy ra.
Mỗi ngày họ đều bận rộn đi săn, lúc nghỉ ngơi thực sự không muốn phải nấu nướng gì nữa.
Cô có không gian nên có thể chuẩn bị sẵn và trữ từ trước, mỗi bữa đều có thể ăn đồ nấu sẵn, thực sự rất tiện và nhanh gọn.
Giờ cô có chút thấu hiểu cảm giác của những người lính đi hành quân tác chiến rồi, quân đội thực sự cần một đội hậu cần nấu ăn.
Hiện tại cô còn có thể nói là đã chuẩn bị sẵn từ căn cứ thành phố A.
Nhưng thời gian lâu dần chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Bạch Trà Trà đang nghĩ, nếu có thể có một đồng đội chuyên phụ trách hậu cần nấu nướng thì tốt biết mấy.
—
Cháo kê, trứng kho, bánh bao thịt lớn.
Bữa sáng hôm nay cuối cùng cũng thay đổi khẩu vị.
Ba người ăn no uống đủ, thu dọn đồ đạc.
Vân Dịch tinh thần sảng khoái bước ra ngoài, xung phong nhận làm người đi đầu.
Cậu muốn thử uy lực của dị năng ảo giác cấp bốn.
Hôm qua nơi trú tạm mà họ tìm được khá kín đáo, xung quanh hầu như không có zombie nào.
Tống Yến đưa hai người dịch chuyển đến khu vực khác. Quả nhiên ở đây zombie nhiều hơn hẳn.
Vân Dịch ra tay đầu tiên, giải phóng dị năng. Hương hoa vốn đã không quá nồng nay lại càng nhạt đi. Nhạt đến mức gần như không thể ngửi thấy.
Đám zombie đang gầm gừ lao về phía họ đột nhiên khựng lại, hai tay buông thõng lắc lư, đầu cũng bắt đầu lắc lư theo. Trông như những con cừu non lạc đường.
Sau đó chúng bất ngờ quay sang cắn xé lẫn nhau.
Vân Dịch xoa cằm nhìn cảnh tượng trước mắt mà trầm ngâm suy nghĩ.
Ừm, phạm vi thi triển dị năng đã lớn hơn gấp đôi so với trước. Thời gian duy trì cũng dài gấp đôi. Lũ zombie dường như càng đắm chìm trong ảo cảnh, khó mà thoát ra được.
Chỉ tiếc là cậu chỉ có thể khiến mục tiêu trúng dị năng sinh ra ảo giác với môi trường hoặc vật thể trước mắt, chứ không thể điều khiển suy nghĩ của chúng.
Đang tiếc nuối nghĩ ngợi.
Khóe mắt Vân Dịch bỗng thấy Bạch Trà Trà tìm một chỗ ngồi xuống.
Một con zombie cấp ba như một học sinh tiểu học bị gọi lên bảng, đứng cúi đầu trước mặt cô.
Rồi nó vươn tay, đưa viên tinh hạch màu đỏ trong tay cho cô.
Bạch Trà Trà tỏ vẻ “dạy được rồi đấy” mà gật đầu, nhận lấy tinh hạch.
Đồng thời dùng tinh thần lực ra lệnh cho con zombie trước mặt.
Bảo nó đi đào thêm tinh hạch về cho cô.
Không chỉ điều khiển được con cấp ba này, mà cả hai con cấp ba khác gần đó cũng bị cô khống chế.
Tiếp theo là một màn cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Tống Yến và Vân Dịch đứng một bên, chẳng làm gì cả.
Chỉ thấy hai con zombie cấp ba đó lao vào đám zombie cấp một cấp hai, điên cuồng cắn xé.
Móng vuốt đen sắc nhọn không chút do dự đâm vào đầu zombie khác, xoáy một vòng rồi moi ra viên tinh hạch to bằng quả bóng bàn, có viên trắng có viên đỏ.
Não dịch đục ngầu pha lẫn chất lỏng không rõ phun tung tóe.
Hai con zombie cấp ba moi được tinh hạch cũng không dám ăn, mà đặt sang một bên.
Sau đó tiếp tục lao vào cắn xé đồng loại, moi ra tinh hạch của bọn chúng.
Cảnh tượng vừa đẫm máu vừa ghê tởm.
Bạch Trà Trà thì thích thú ngắm nhìn hai tiểu đệ zombie của mình hành động.
Tống Yến và Vân Dịch thì trơ mắt nhìn chúng ngoan ngoãn mang toàn bộ tinh hạch dâng lên trước mặt Bạch Trà Trà.
Vân Dịch nhìn Bạch Trà Trà đầy cảm xúc: “Ghen tị muốn chết! Em sướng quá đi mất! Còn có thể điều khiển zombie như tiểu đệ nữa chứ! Giá mà anh cũng có dị năng hệ tinh thần thì tốt biết mấy!”
Nói càng nhiều lại càng thấy đau lòng.
Đây chẳng phải là hiệu quả mà cậu luôn muốn sao?
Bạch Trà Trà không mấy hài lòng mà lắc đầu.
“Em cũng chỉ điều khiển được mấy con cấp ba trở xuống, lại còn phải trong điều kiện xung quanh không có zombie cao cấp.
Nếu có zombie cao cấp khác điều khiển chúng thì chưa chắc chúng còn nghe lời em.
Trừ phi sau này em đạt được năng lực cao hơn có thể điều khiển được cả zombie cấp cao.”
“Thế cũng đã giỏi lắm rồi đấy Trà Trà!”
Vân Dịch thật sự sắp bị Bạch Trà Trà làm tức chết, cậu đã ghen tị muốn chết rồi, vậy mà cô vẫn không thấy thỏa mãn, còn cảm thấy mình chưa đủ lợi hại.
Vân Dịch vừa định nói thêm gì đó thì đột nhiên có tiếng động cơ xe vọng đến từ xa, và âm thanh đó ngày càng gần.
Bạch Trà Trà bật dậy: “Có zombie cấp năm đang đuổi theo một nhóm người đến đây!”
—
Hơn chục chiếc xe mô tô cảnh sát đang lao đi như điên trên con đường.
Sau lưng là một bầy zombie đuổi sát không rời.
Dẫn đầu là một con zombie nam trung niên cởi trần nửa người trên.
Mặt zombie dính đầy chất dơ bẩn, không nhìn rõ ngũ quan, hốc mắt xung quanh đôi mắt đã bị cắn nát, chỉ còn thấy nhãn cầu trắng dã lồi ra ngoài.
Chỉ có thể lờ mờ thấy tinh hạch trong não phản chiếu ánh sáng xanh qua đồng tử ở chính giữa.
Phần thân trên để lộ đầy những vết thương lởm chởm do bị cắn xé.
Một số vết thương đã sâu đến tận xương, xương trắng lộ ra trên thân thể dơ bẩn lại càng thêm đáng sợ.
Một chân zombie bị vẹo hẳn cổ chân, bàn chân cũng cong quái dị. Nhưng tốc độ di chuyển lại không hề bị ảnh hưởng.
Chân còn lại đạp nhẹ xuống đất, zombie lập tức bật cao lên không.
Sau khi tiếp đất vững vàng, nó liền dễ dàng vượt qua khoảng cách mà người thường không bao giờ với tới.
Con zombie này có vẻ lúc còn sống là một vận động viên, kỹ năng nhảy xa, nhảy cao vô cùng tốt.
Zombie cấp năm đã có dị năng của riêng mình.
Dựa theo thể chất khi còn sống, có vẻ dị năng của nó là hệ tốc độ.
Những người đàn ông trên hơn chục chiếc mô tô đều đầy tuyệt vọng.
Con zombie đằng sau sắp đuổi kịp rồi.
Hôm nay chắc chắn bọn họ không thể thoát.
Không có họ bảo vệ, những người sống sót vất vả lắm mới sinh tồn được kia, còn có thể sống tiếp thế nào đây?
Chiếc mô tô dẫn đầu đột nhiên bẻ cua gấp, dừng lại ngay tại chỗ.
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm, không thấy rõ gương mặt, nhưng vóc người cao lớn thẳng tắp, giơ tay ra hiệu cho các xe khác.
Giọng nói to rõ, tốc độ nói rất nhanh: “Lão Dương, anh dẫn người khác đi trước, tôi chặn nó lại!”
Một chiếc mô tô khác cũng phanh gấp, trượt tới cạnh anh ta.
“Tôi không đi, mấy người đi trước đi!”
Càng lúc càng nhiều xe mô tô quay đầu dừng lại.
“Chúng tôi đều không đi, có chết thì cùng chết!”
“Đúng vậy! Có chết cùng chết! Chúng tôi không đi!”
“Má nó, hôm nay ông đây liều mạng với lũ quái vật này!”
Chương 84: Không cần phải giả vờ nữa
“Lão Dương! Dị năng của tôi mạnh nhất ở đây, tôi ở lại cầm chân bọn chúng, anh dẫn mọi người mau rút lui!”
Lũ zombie đã tiến sát đến nơi. Nếu không đi ngay, sẽ chẳng ai thoát nổi!
Vương Lạc sốt ruột đến mức muốn phát điên!
Lão Dương đúng là cứng đầu như lừa!
“Tôi không đi! Để anh em khác đi! Dị năng của cậu với tôi giống nhau, có gì mà mạnh nhất? Một mình cậu không cản nổi nó, chẳng khác nào đi tìm chết! Chúng ta cùng nhau liều, may ra còn kéo dài thêm được chút thời gian.”
Vương Lạc biết không thể thuyết phục nổi lão Dương, cũng biết lời lão nói là sự thật.
Anh không thể tiếp tục thuyết phục nữa, chỉ đành quay sang bảo những người khác: “Tôi và lão Dương ở lại, mọi người mau đi đi!”
Thấy những người khác vẫn do dự, Vương Lạc hét lớn: “Đừng quên còn rất nhiều người sống sót đang chờ chúng ta quay về! Nếu chúng ta chết hết ở đây, họ phải làm sao?!”
Lão Dương cũng quát to: “Còn không cút nhanh cho tôi! Cứ chần chừ, chẳng ai thoát được đâu!”
Chưa kịp nói thêm lời nào, con zombie cấp 5 đã lao thẳng đến, nhằm vào lão Dương ở hàng đầu.
Vương Lạc cũng không chần chừ nữa, hét lớn: “Lão Dương!”
Anh rút ra con dao lớn gắn trên xe mô tô cảnh sát, lao lên cùng lão Dương đánh thẳng vào zombie cấp 5.
Mắt của những người khác đều đỏ hoe.
Họ hiểu rõ, Vương Lạc và lão Dương đang dùng mạng sống của mình để giành lấy thời gian cho họ.
Lũ zombie phía sau tuy không nhanh bằng con zombie cấp 5, nhưng cũng đã sắp đuổi kịp.
“Đi thôi!”
Từ trong đám đông, có người bỗng khàn giọng hét lớn, rồi là người đầu tiên khởi động xe mô tô rút đi.
Những xe còn lại chần chừ trong chốc lát, cuối cùng cũng tăng tốc rời đi.
Họ không thể phụ lòng hy sinh của Vương Lạc và lão Dương. Họ không chiến đấu vì bản thân, mà còn vì những người phía sau đang cần được bảo vệ.
Lần này là Vương Lạc và lão Dương. Lần sau, sẽ là họ!
Vương Lạc là dị năng giả hệ kim cấp 3.
Lão Dương là dị năng giả hệ sức mạnh cấp 3.
Cả hai đều hiểu rõ, với thực lực của mình, họ không phải là đối thủ của zombie cấp 5.
Huống hồ sau lưng còn là cả đàn zombie.
Nhưng họ vẫn gồng mình chống đỡ.
Chỉ cần cầm chân thêm một giây, phía sau sẽ an toàn thêm một giây.
Zombie cấp 5 thân thể linh hoạt, tốc độ cực nhanh.
Vương Lạc phát động dị năng hệ kim, lắp ráp mọi kim loại xung quanh thành một bức tường chắn phía trước lão Dương.
Đồng thời điều khiển nhiều vật kim loại từ bốn phương tám hướng ném tới tấn công zombie.
Lão Dương thì mạnh đến kinh người.
Bức tường kim loại trước mặt vậy mà bị anh ta nhấc lên bằng hai tay, ném thẳng vào zombie.
Zombie cấp 5 linh hoạt tránh thoát được rất nhiều mảnh kim loại bay tới.
Đồng thời còn dùng chính bức tường kim loại làm điểm bật nhảy liên tục, chỉ trong vài nhịp thở đã vượt qua bức tường, lao thẳng về phía lão Dương.
Mười ngón tay sắc như dao mở rộng, miệng nhe ra, cắn tới cổ của lão Dương.
Tốc độ của zombie quá nhanh, đến mức Vương Lạc và lão Dương hoàn toàn không kịp nhìn rõ, chứ đừng nói đến phản ứng.
Giữa cấp 3 và cấp 5 là khoảng cách không thể vượt qua.
Tim lão Dương chùng xuống, anh đột nhiên mỉm cười nhìn Vương Lạc, nhắm mắt lại: “Tôi đi trước một bước!”
Đồng tử Vương Lạc co rút, toàn thân lạnh toát.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Một tấm khiên tinh thần vô hình chắn ngay trước lão Dương.
Lão Dương đột nhiên biến mất tại chỗ.
Zombie cấp 5 cắn và vồ hụt vào khoảng không, như thể bị thứ gì đó vô hình cản lại.
Nó sững lại trong giây lát, rồi lại há to miệng định cắn lần nữa.
Rõ ràng là cắn vào không khí, vậy mà răng nó lại kêu "rắc" một tiếng giòn tan.
“Gào~”
Zombie gào lên một tiếng chói tai, càng điên cuồng lao về phía Vương Lạc đang sững sờ bên cạnh.
Một bóng người lao vụt lên từ sau lưng Vương Lạc, nắm đấm phủ ánh kim giáng thẳng vào trán zombie.
“Rắc!”
Lại thêm một tiếng xương gãy khẽ vang lên.
Zombie cấp 5 có chút ý thức, nó nhanh chóng lùi lại né tránh, nhưng bóng người kia không hề kém cạnh về tốc độ.
Nhanh đến mức để lại tàn ảnh.
Chân mang dị năng hệ kim tung cú đá chính xác vào cổ chân quái dị của zombie, khiến chân nó gập ngược hoàn toàn.
Cả bàn chân bị đá bật ngửa lên trên.
Cùng lúc đó, một tia điện và một luồng lửa sáng rực cũng giáng xuống cơ thể zombie.
“Gào~”
Tiếng gào thảm thiết của zombie càng thê lương.
Lũ zombie phía sau điên cuồng tràn tới.
Vân Dịch đứng ở đầu gió, thả hương hoa.
May mắn là hôm nay gió lại thổi đúng về phía đàn zombie.
Vương Lạc thấy đàn zombie đang gào thét bỗng nhiên quay sang cắn xé lẫn nhau.
Thấy zombie cấp 5 không còn để ý tới mình nữa, anh vội quay đầu tìm kiếm lão Dương đã biến mất.
“Ở đây.”
Anh nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy lão Dương đang bình an vô sự đứng dưới mái hiên của một cửa hàng.
Trên mặt lão cũng là biểu cảm kinh hồn chưa kịp hoàn hồn và vui mừng sống sót giống hệt anh.
Không kịp nói gì nhiều, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức quay lại chiến đấu.
Zombie cấp 5 thì họ không địch lại, nhưng với đám zombie con thì vẫn còn chiến được.
Vô số dây leo mọc lên từ đất, tạo thành một cái lồng bện chặt nhốt zombie cấp 5 lại. Những đầu dây sắc nhọn không chút do dự đâm vào những vết thương lở loét trên người zombie.
Chúng giống như đang xâu kim luồn chỉ, xuyên qua lại khắp cơ thể zombie, biến nó thành một con rối dây leo.
Bạch Trà Trà giơ nắm đấm phủ vàng lên, đấm liên tục vào đầu zombie cấp 5.
“Bịch bịch bịch.”
Cái đầu bị đập đến nát bét.
Một viên tinh hạch màu xanh rơi ra, được Bạch Trà Trà đón lấy.
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh như suối nguồn phun ra một dòng nước, rửa sạch tinh hạch đến bóng loáng.
Màn sương nước đột ngột xuất hiện bị ánh mặt trời chiếu vào tạo thành một vầng cầu vồng tuyệt đẹp.
Chẳng ai có thời gian để thưởng thức vẻ đẹp ấy.
Sóng nước như chiếc chuông thủy tinh khổng lồ, gom lại thành một khối, trùm lên đàn zombie.
Vương Lạc và lão Dương đứng giữa đàn zombie, tận mắt chứng kiến sóng nước giết sạch đám zombie mà không hề vấy đến người họ dù chỉ một giọt.
Vô số đầu dây leo nhọn chui lên từ lòng đất, như những con rắn nhỏ len lỏi vào đầu từng con zombie, rồi lập tức biến mất.
Biến mất cùng chúng là vô số tinh hạch zombie.
Mấy ngày qua sử dụng kỹ năng diện rộng liên tục đã giúp Bạch Trà Trà càng thành thạo kỹ năng mới.
Dây leo của cô như tay của mình vậy, chỉ cần chạm vào là có thể thu thẳng vào không gian bằng tinh thần lực.
Nhanh hơn nhiều so với việc từng viên từng viên nhặt bằng tay như trước.
Đậu Bao đang tàng hình nằm phơi nắng trên nóc nhà, đôi mắt hổ nửa mở nửa khép, đảo qua đảo lại trên mặt đất.
Thấy lũ zombie bị tiêu diệt sạch, đôi mắt tròn xoe của nó mới từ từ nhắm lại.
Ôi chao, chủ nhân mami lợi hại quá đi, đến nó – đại nhân Đậu Bao – còn chưa kịp ra tay đã xong cả rồi.
Xem ra phải cố gắng nâng cao thực lực mới được.
Tinh hạch cấp 6 đúng là khó nhằn, cái tên xấu xí đó giảo hoạt lắm, chủ nhân mami bây giờ cũng chưa phải đối thủ của hắn.
Vẫn nên im hơi lặng tiếng đã.
Chờ đến khi hai đồng đội của chủ nhân mami cũng lên cấp 5, bốn đánh một.
Hoặc, đợi chủ nhân mami ăn quả lên cấp 6.
……
Lũ zombie gần đó đã bị quét sạch hoàn toàn.
Vương Lạc và lão Dương không biết nói gì hơn ngoài lòng biết ơn, hai người tháo mũ bảo hiểm, bước lên phía trước.
“Cô em này, hai cậu nữa, thật sự cảm ơn mọi người nhiều lắm!”
Lão Dương vừa xoa tay, người đàn ông cao to khỏe mạnh lại lộ vẻ ngại ngùng.
Cái người ban nãy còn “ông đây” một câu “ông đây” hai câu, bây giờ trông cứ như cô dâu nhỏ, nhìn còn thấy đáng yêu.
Cả hai người họ đều để tóc ngắn sát, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt kiên nghị, trông tuổi tác cũng xấp xỉ Tống Yến và Vân Dịch.
Chỉ là Vân Dịch trông thư sinh, nho nhã hơn.
Còn hai người này nhìn phát biết ngay kiểu đàn ông cứng cỏi.
Tống Yến lúc không đeo kính có khí chất khá giống hai người họ, nhưng khí thế mạnh mẽ hơn, ánh mắt mang sát khí.
Anh rất hiếm khi cười, mỗi lần không biểu cảm mà nhìn người khác luôn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, khó gần.
Lúc đeo kính, anh trông nho nhã đi nhiều.
Bạch Trà Trà luôn cảm thấy cặp kính đó là vật phong ấn bản chất thật của Tống Yến.
Từ khi rời khỏi căn cứ thành phố A, chưa từng thấy anh đeo kính lại.
Vân Dịch từng lén nói với cô, Tống Yến lúc mới vào đại học, chẳng ai dám lại gần.
Vì trông anh ấy dữ quá, chẳng giống người tốt. Chỉ có Vân Dịch vô tư mới dám đến gần anh.
Sau đó Tống Yến mới đeo kính, kiềm lại khí chất bạo liệt, tu dưỡng tính cách, trông có vẻ giống sinh viên hơn.
Từ đó bạn học xung quanh mới dám thử bắt chuyện với anh.
Gần giống như những gì Bạch Trà Trà từng đoán.
Tống Yến chỉ đang giả vờ.
Nhưng giờ là mạt thế rồi, không cần phải giả vờ nữa…

0 comments