Thu Bong Chuong 868

By Quyt Nho - tháng 6 14, 2025
Views

Chương 868: Sắp vào mộng rồi

Bạch Ấu Vi cùng Thẩm Mặc và Đỗ Lai đi đến đại sảnh nghỉ ngơi, đưa thẻ mời bạn bè cho giám sát viên xem.

“Là mê cung số 1, nếu muốn vào giấc mơ của người khác, đạo cụ này dùng được không?” Bạch Ấu Vi hỏi quý ông thỏ.

Giám sát viên nhận lấy tấm thẻ, nhìn một lượt rồi hỏi: “Cho hỏi ai là người muốn sử dụng đạo cụ này?”

“Tôi.” — Bạch Ấu Vi đáp: 

“Lần trước ông nói tôi đã mở khóa hai mê cung, tôi đã vào mê cung số 5 rồi, giờ vào tiếp chắc là được vào mê cung số 1 chứ?”

Giám sát viên không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: 

“Việc vào mê cung nào sẽ do hệ thống quyết định, giám sát viên không có quyền can thiệp.”

“Vậy ông chỉ cần nói đạo cụ này dùng được hay không thôi.” — Bạch Ấu Vi nhún vai, giọng điệu thản nhiên:

“Dùng được thì tôi thử, không dùng được thì tôi về.”

Quý ông thỏ mỉm cười, trả lại tấm thẻ cho cô: 

“Đạo cụ có thể dùng được. Nhưng chỉ có một tấm, nên chỉ một người được vào.”

“Tôi vào một mình, muốn vào mê cung số 1, giấc mơ của Phó Diệu Tuyết.” — Cô chỉ hai người đàn ông đứng cạnh: 

“Họ chỉ đến tiễn tôi thôi.”

Quý ông thỏ liếc nhìn hai người đàn ông kia, sau đó quay lại nhìn cô, nói: 

“Xác định chứ? Theo quy tắc, hai vị Quốc vương không thể cùng ở trong một mê cung. Đây là để tránh việc số lượng mảnh ghép khi hoàn thành không được phân phối công bằng. Nếu cô vào mê cung nơi có Quốc vương khác, thì dù vượt ải thành công cũng không được nhận thưởng.”

“Không sao. Dù sao tôi cũng có đủ mảnh ghép rồi.” — Bạch Ấu Vi nói: 

“Mau mở cửa mê cung đi, người bên cạnh tôi đây đang sốt ruột lắm rồi đó~”

Đỗ Lai không để ý đến lời châm chọc của cô, anh nhìn nghiêng sang khuôn mặt của Bạch Ấu Vi, từng chữ một nói rõ ràng: 

“Bạch Ấu Vi, chỉ cần cô có thể đưa Diệu Tuyết ra ngoài, từ giờ trở đi, trong mọi trận chiến, chúng tôi sẽ giúp cô.”

Giọng anh nghiêm túc như đang tuyên thệ.

Bạch Ấu Vi bật cười lạnh nhạt: “Bọn anh ấy à, lo mà sống sót đã rồi hãy hứa hẹn sau nhé~”

Giám sát viên đầu thỏ vung tay lên, một khối lập phương phát sáng khổng lồ hiện ra trước mắt họ — giống như lối vào của các mê cung trước đây.

“Xin hãy cầm thẻ mời và bước vào.” — Quý ông thỏ hơi cúi người làm động tác mời: 

“Vì đây là giấc mơ của người khác nên thân phận của cô sẽ thay đổi theo giấc mơ đó. Các đạo cụ mang theo cũng sẽ bị giới hạn, vì trong mộng đối phương không thể mơ ra những đạo cụ cô đang có. Nhưng đừng lo, một khi rời khỏi giấc mơ, mọi đạo cụ sẽ quay lại tay cô nguyên vẹn như cũ.”

“Biết rồi.”

Bạch Ấu Vi đeo túi vải lên vai, nhẹ vỗ vào bề mặt túi — “Tôi chỉ mang theo hai món, giờ có thể vào chưa?”

Giám sát viên gật đầu, nhường đường cho cô.

Bạch Ấu Vi bước lên hai bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Mặc.

Không biết nghĩ tới điều gì, cô quay lại, đi nhanh về phía anh. Chưa kịp tới nơi, Thẩm Mặc đã bước lên ôm cô thật chặt.

“Thôi nào…” — Bạch Ấu Vi bật cười trong vòng tay anh: 

“Đừng làm như thể sinh ly tử biệt thế. Với em thì mê cung số 1 chẳng có gì nguy hiểm đâu, em sẽ sớm ra thôi.”

Thẩm Mặc thấp giọng: “Vẫn là để anh đi thì hơn.”

“Anh?” — Bạch Ấu Vi lại bật cười:

“Anh mà có thể thuyết phục được Phó Diệu Tuyết quay về thì đúng là lạ luôn. Cô ta là kiểu người… Thôi bỏ đi, có nói anh cũng không hiểu. Tóm lại là nhớ em là được rồi.”

Cô ôm lấy anh, cảm thán: “Tiếc thật, giá mà em được vào giấc mơ của anh thì tốt quá. Em muốn xem thử, trong mộng người trong lòng anh có phải là em không.”

Thẩm Mặc khẽ cười: “Anh chưa từng nằm mơ.”

“Đúng là câu trả lời thiếu lãng mạn nhất luôn đấy…” — Bạch Ấu Vi lắc đầu thở dài.

“Anh chỉ mơ đúng một kiểu mơ thôi.” — Thẩm Mặc cúi người, ghé sát tai cô thì thầm điều gì đó.

Mặt Bạch Ấu Vi hơi ửng đỏ, cô liếc anh một cái đầy thẹn thùng và trách móc:
“...Học đâu ra cái kiểu giả bộ đứng đắn xong lại bất ngờ tấn công vậy hả?”

Thẩm Mặc hôn nhẹ lên má cô, nói: “Về sớm nhé.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments