Vo Tinh Dao Chuong 302

By Quyt Nho - tháng 6 10, 2025
Views

Chương 302: Rốt cuộc có đẹp hay không?

Vệ Anh đột ngột ngẩng đầu.

Quả nhiên thấy nơi chân trời có hai chấm đen nhỏ đang cấp tốc bay về phía bọn họ.

Rõ ràng chẳng nhìn rõ dung mạo, nhưng Vệ Anh lại lập tức nhận ra, người bên phải chính là... Ngu Chiêu!

Ngu Chiêu đã quay về!

Bọn họ thắng rồi!

“A a a a!”

Sa sư đệ cùng đám đệ tử khác hưng phấn hét ầm lên.

Tưởng chừng sẽ bỏ mạng ở núi Trích Tinh, nào ngờ thời cuộc đảo chiều, bọn họ gặp được Ngu Chiêu và thu được kỳ tích.

Hàn Tâm Lan hai mắt lấp lánh ngước nhìn về phía trước.

Đó chính là Ngu Chiêu sư tỷ mà Mạc sư tỷ cùng các sư tỷ muội khác ngày nào cũng nhắc tới sao?

Quả thật lợi hại quá!

Đám hài tử nhỏ xíu chưa hiểu chuyện chỉ biết các ca ca tỷ tỷ tới cứu mình, vui vẻ không thôi, nên cũng vỗ tay reo hò theo.

Khi Ngu Chiêu và Hoa Đồ hạ xuống trước mặt mọi người, liền đối diện với vô số ánh mắt sáng lấp lánh.

“Ngu sư tỷ…”

Vệ Anh vốn bụng đầy điều muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy Ngu Chiêu, liền nghẹn lời nơi cổ họng, nước mắt lưng tròng.

Ninh sư muội, Sa sư đệ cùng các sư huynh muội khác thấy Vệ Anh xúc động đến thế, cũng không khỏi mỉm cười mà như muốn khóc theo.

“Ngu Chiêu sư tỷ! Ân cứu mạng khó lấy gì báo đáp, tiểu nữ nguyện dùng thân báo đáp, để đáp lại đại ân của sư tỷ!”

Hàn Tâm Lan bước xông ra từ trong đám người, cắn môi dưới, mắt ngập xuân tình, ngượng ngùng nhìn về phía Ngu Chiêu, giọng nói mềm mại đáng yêu, hoàn toàn khác với vẻ dữ dằn khi nàng mắng lão tổ nhà họ Đồ lúc trước.

Vệ Anh cùng mọi người tròn mắt sững sờ, trừng mắt nhìn Hàn Tâm Lan đầy phẫn nộ.

Hoa Đồ cũng lập tức cảm thấy nguy cơ, đôi đồng tử màu vàng nhạt hung dữ trừng mắt nhìn Hàn Tâm Lan.

Hàn Tâm Lan hoàn toàn làm lơ ác ý xung quanh, đôi mắt long lanh như nước, vừa e thẹn vừa tò mò ngắm nhìn Ngu Chiêu.

Sư tỷ Ngu Chiêu thật đẹp.

Giờ nàng ấy mà ngã xuống, rơi vào lòng sư tỷ, có bị cho là cố ý không nhỉ?

Sư tỷ sẽ đỡ lấy nàng ấy chứ?

A, ngượng quá đi mất...

Phải nói rằng, Hàn Tâm Lan quả không hổ danh đệ tử Bách Hoa Cốc, từ nàng, Ngu Chiêu mơ hồ thấy được bóng dáng của mấy gương mặt thân quen.

Có lẽ vì nàng nhìn Hàn Tâm Lan chằm chằm mà chẳng nói gì, nên cảm giác nguy hiểm trong lòng Hoa Đồ lại càng dâng cao.

Hắn nghĩ tới những đoạn trong thoại bản kể về cảnh phu nhân xử lý tiểu thiếp, lập tức quyết định đem áp dụng.

“Ngươi chính là Hàn Tâm Lan của Bách Hoa Cốc? Vị hôn phu của ngươi vừa nghe tin ngươi mất tích, đã dẫn các sư huynh sư muội của ngươi chạy khắp nơi tìm kiếm.”

Ánh mắt ôn nhu như nước của Hàn Tâm Lan lập tức đóng băng khi nhìn sang Hoa Đồ: “Vị hôn phu? Là cái gì chứ?”

Lúc Đồ Vân Thiên bỏ đi không từ biệt, Hàn Tâm Lan đã không còn định nối lại tình xưa. Nàng muốn tới Đồ gia cũng chỉ để dứt khoát đoạn tuyệt, tránh về sau bị dây dưa.

Sau đó lại xảy ra chuyện nàng bị gia chủ Đồ gia hạ dược, còn bị lão tổ nhà họ bắt làm vật tế hiến.

Dù những việc này không liên quan đến Đồ Vân Thiên, hắn cũng không hề hay biết, nhưng tổ phụ và phụ thân hắn có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi ấy, thật khó khiến người ta không nghi ngờ liệu trong huyết mạch có di truyền thứ bản tính đê tiện hay không.

Tóm lại, Hàn Tâm Lan và Đồ Vân Thiên là hoàn toàn không thể, thậm chí chỉ nghe tên hắn thôi cũng đủ khiến nàng ấy buồn nôn.

Hoa Đồ sốt ruột, đang định nhắc tới thân phận của Đồ Vân Thiên, liền bị ánh mắt như đao của Ngu Chiêu liếc tới, lập tức thức thời mà ngậm miệng.

Nhờ sự xen ngang giữa hắn và Hàn Tâm Lan, bầu không khí vốn nặng nề cuối cùng cũng dịu bớt đi phần nào.

Ngu Chiêu vốn định đến Thái Bạch Thư Viện một chuyến, chỉ là tình hình hiện tại không tiện đi cùng Vệ Anh và mọi người.

Vì thế, nàng chỉ hàn huyên vài câu, đồng thời ngầm bày tỏ sẽ tới bái phỏng Thái Bạch Thư Viện sau một thời gian ngắn nữa.

Vệ Anh và mấy người đồng hành tự nhiên vui mừng không xiết, trong lòng đã bắt đầu sắp xếp việc nghênh đón Ngu Chiêu.

Về phần bọn trẻ bị bắt đến đây, bọn họ đưa xuống núi rồi giao lại cho Thành chủ Nam Phong thành, để thành chủ liên lạc với các quan viên các thành khác thu xếp.

Mạc Từ và Kinh Nam vốn đang ở ngoài tìm sư muội, vừa nghe tin Ngu Chiêu đã tìm được Hàn Tâm Lan, lập tức dẫn theo Đồ Vân Thiên tiến về Nam Phong thành, hội ngộ cùng hai người.

Chỉ là lần gặp lại giữa hai vị sư tỷ muội, lại không như Ngu Chiêu tưởng tượng, không có lấy nửa phần tình thâm ý thiết.

Hàn Tâm Lan vừa gặp mặt đã bị mắng một trận như cuồng phong vũ bão, cả tâm lẫn thân đều được “gột rửa” đến cực điểm.

Về phần Đồ Vân Thiên, Hàn Tâm Lan chẳng thèm gặp mặt, trực tiếp đuổi hắn đi.

Trải qua chuyện này, nàng mới hiểu ra một đạo lý:

— Nữ nhân, không cần phải giữ đạo đức quá cao đối với nam nhân.

— Tư tưởng của sư môn, vẫn là quá tiên tiến rồi.

...

Trong khách điếm.

Hoa Đồ ngượng ngập kéo kéo bộ xiêm y mới may, giọng nhỏ như muỗi: “... Có đẹp không?”

Đây là kiểu "y phục nam giới" đang thịnh hành nhất trong thành Nam Phong thời gian gần đây.

Hắn còn phải dựa vào thân phận nguyên mẫu trong thoại bản thì mới cướp được một bộ từ đơn đặt hàng của tiệm, có thể nói là vô cùng quý giá.

Ngu Chiêu giật giật gân xanh trên trán, lảng tránh câu hỏi, ngược lại hỏi: “Ngươi có tính toán gì sau này?”

Hoa Đồ hỏi lại: “Vậy ngươi định đi đâu?”

Ngu Chiêu trầm ngâm giây lát rồi đáp: 

“Nghe nói cách Nam Phong thành nghìn dặm có một nơi hiểm địa, trong đó có rất nhiều linh hoa hiếm gặp, ta định tới đó hái chút linh hoa về chế hương.”

Hoa Đồ bật thốt: “Vậy ta đi với ngươi.”

Nói xong, hắn phát hiện ánh mắt của Ngu Chiêu đang dừng lại rất lâu trên người mình.

Trong đầu hắn hỗn loạn, liền vội vã nói: “... Bộ đồ mới của ta, đẹp không?”

Ngu Chiêu: …

Nàng im lặng một lúc, rồi đứng dậy: “Ngày mai khởi hành.”

Nói xong, nàng bước ra khỏi phòng.

Hoa Đồ gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là... đẹp hay không đẹp chứ?”

Hôm sau.

Ngu Chiêu từ biệt ba sư tỷ muội là Mạc Từ, Kinh Nam, Hàn Tâm Lan, rồi cùng Hoa Đồ lên đường đến nơi hiểm địa.

...

Ngũ Hành Đạo Tông.

Nơi ở của Bảo Hoa Tán Nhân.

Diệp Tụng Tâm thập thò ló đầu quan sát, thấy trong sân chỉ có một mình Vong Sinh, liền nũng nịu gọi vọng vào:

“Vong Sinh ca ca~”

Vong Sinh đang cúi đầu đếm kiến.

Một con, hai con, ba con…

“Vong Sinh~ Vong Sinh ca ca~~”

Vong Sinh vẫn tiếp tục đếm kiến.

Chín con, mười con, mười một con…

“Vong Sinh!”

“A nha!”

Vong Sinh kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Diệp Tụng Tâm còn tưởng rốt cuộc hắn cũng chịu trả lời mình.

Thế nhưng Vong Sinh lại cúi đầu đếm lại từ đầu.

Một con, hai con, ba con…

Diệp Tụng Tâm tức đến suýt khóc.

Một kẻ ngốc như hắn, dựa vào đâu lại được Thiên Đạo ưu ái chứ!

Nàng ta hít sâu điều tức, điều chỉnh lại tâm tình, kiên trì tiếp tục đứng ngoài cửa gọi tên hắn.

Cho đến khi Tu La xuất hiện, đứng bên cạnh nhìn nàng ta chằm chằm như hổ rình mồi, nàng ta mới lưu luyến ba bước ngoái đầu, buồn bã rời đi.

Nhưng nàng ta vẫn chưa có ý định từ bỏ, chuẩn bị ngày mai quay lại tiếp tục.

Dạo gần đây, nàng ta không có mục tiêu nào có thể hút vận khí, sống rất khổ sở.

Ban đầu, nàng định hút cạn vận khí của Lam Tử Du, để tu bổ căn cơ.

Nhưng Hệ thống lại nói cho nàng biết: vận khí của một người là có thể tái sinh, nhất là những người được Thiên Đạo sủng ái, càng dễ phục hồi lại.

Nếu như Lam Tử Du có thể vượt qua kiếp nạn này và vực dậy lần nữa, thì vận khí của hắn cũng sẽ khôi phục.

Điều đó có nghĩa là, chỉ cần giữ gìn cẩn thận, Lam Tử Du có thể trở thành "túi máu" vận khí liên tục, để nàng hút mãi không hết.

Vì vậy, nàng quyết định tạm thời buông tha cho Lam Tử Du, nhắm vào mục tiêu mới.

Vong Sinh, chính là người mà nàng mới chọn.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments