Chương 60: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 9
Thẩm Cận Dịch đi theo nhân viên cửa hàng, nói nhỏ mấy câu. Người nhân viên ấy quay đầu lại nhìn Cố Kiều Kiều với vẻ ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
Cố Kiều Kiều không phải đợi lâu, nhân viên lại quay trở lại, phía sau còn đi cùng một người đàn ông cao ráo, vóc dáng thẳng tắp.
Cố Kiều Kiều chỉ liếc mắt một cái rồi lại quay về nhìn chú mèo con.
Nhân viên giới thiệu: “Đây là nhân viên giao hàng của cửa tiệm, lát nữa sẽ giúp cô đem đồ về nhà nhé.”
“Vâng, làm phiền rồi.”
Cố Kiều Kiều mắt mỉm cười, khẽ gật đầu với anh ta.
Nhưng trong lòng lại thầm cười nhạt: Có món hàng nào cần người mặc đồ của thương hiệu LV giao tận nơi sao?
E là người có ý say rượu không phải tại rượu mạnh rồi. (ý chỉ người có ý đồ thì tất cả chỉ là viện cớ mà thôi)
Còn nữa, cái vẻ ngoài kia cũng đâu giống nhân viên giao hàng, có nhà vận chuyển nào tuyển người đẹp trai phong độ đến thế?
Tuy cô không hay ra ngoài, nhưng cũng là người có học, biết lên mạng tìm hiểu mà.
Cố Kiều Kiều không biểu lộ gì, cùng nhân viên ra quầy thanh toán. Mèo con đã được cho vào túi mèo, do Thẩm Cận Dịch đeo trên lưng.
Thanh toán xong, Thẩm Cận Dịch hỏi: “Cô Cố ở đâu vậy? Có cần đi xe không?”
“Không cần đâu, ở ngay khu đối diện, chúng ta đi bộ qua là được.”
“Vậy được.”
Thẩm Cận Dịch diễn vai rất nhập, đeo túi mèo sau lưng, hai tay còn xách theo hai túi lớn, nhìn có chút buồn cười.
Cố Kiều Kiều nhìn anh: “Có cần tôi mang giúp không?”
Cô nhỏ nhắn chỉ cao 1m60, còn Thẩm Cận Dịch cao tận 1m85, Cố Kiều Kiều nói chuyện phải hơi ngẩng mặt lên mới nhìn thấy anh.
Vì cô che chắn quá kỹ, từ góc nhìn của Thẩm Cận Dịch chỉ có thể thấy được đôi mắt như mắt hồ ly của cô.
Đôi mắt ấy thực sự rất đẹp.
Cố Kiều Kiều đi rất chậm, từ tốn dẫn Thẩm Cận Dịch băng qua đường, đi vào vườn hoa khu dân cư.
Đang là tháng Chín, nắng vẫn còn gắt, hơn nữa cô còn che kín mít, tóc dưới nón đã ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Cận Dịch cũng không dễ chịu gì hơn. Một cậu ấm quen sống sung sướng, lần đầu phải xách nặng đi xa thế này.
Cánh tay mỏi nhừ, nhưng cũng không dám thể hiện ra.
Anh âm thầm mắng mình bị ma ám rồi, sao lại nghĩ ra cái chủ ý dở hơi thế này chứ.
Cả hai không nói lời nào suốt quãng đường. Vào thang máy, Cố Kiều Kiều hỏi han: “Đồ nặng quá phải không? Anh có thể đặt xuống một chút cũng được, tôi ở tầng 16, thang máy cũng không nhanh lắm đâu.”
“Được.” Quá nặng thật, Thẩm Cận Dịch cũng không từ chối, đặt hai túi lớn xuống sàn.
Thẩm Cận Dịch thuận miệng hỏi: “Cô đeo khẩu trang với đội mũ thế này không thấy nóng sao?”
Cố Kiều Kiều cười khẽ, tiếng cười vang vọng trong thang máy kín, nghe khiến lòng Thẩm Cận Dịch tê dại, có chút ngứa ngáy.
Không ai biết anh là người mê giọng nói. Có rất nhiều giọng dễ nghe, nhưng điều anh thích lại là ngữ điệu.
Ngữ khí và tiếng cười của Cố Kiều Kiều hoàn toàn trúng gu thẩm mỹ của anh.
Cố Kiều Kiều lơ đãng nói: “Xấu quá, không dám lộ mặt ra ngoài dọa người.”
Thẩm Cận Dịch sững người, xấu?
Anh nghĩ tới đôi mắt kia của Cố Kiều Kiều, thế nào cũng không liên quan gì tới từ “xấu” cả.
“Cô Cố thật biết nói đùa.”
Đinh—
Đúng lúc này thang máy mở cửa, đã tới tầng 16.
Cố Kiều Kiều bước ra khỏi thang máy: “Tôi đâu có nói đùa đâu ~”
Cô nói câu đó đầy nghiêm túc, nhưng ngữ điệu lại chẳng có chút thành khẩn nào.
Thẩm Cận Dịch nhún vai, thấy cô mở cửa thì cũng theo vào: “Cần thay dép không?”
Nhà Cố Kiều Kiều chưa từng có ai khác bước vào, nên cô cũng không chuẩn bị dép đi trong nhà dùng một lần, liền nói luôn: “Không sao, anh cứ vào đi.”
Cô cúi xuống thay dép.
Thẩm Cận Dịch đặt đồ xuống đất, cũng cởi giày.
Cố Kiều Kiều liếc nhìn anh, cũng tạm ổn đấy chứ, khá lễ phép.
Nhưng anh ta chỉ đến giao hàng thôi, sao cô lại để người ta vào nhà làm gì?
Thẩm Cận Dịch cũng đột nhiên nghĩ đến điểm này, có hơi ngại, liền hỏi: “Hay để tôi lắp giá mèo giúp cô nhé?”
Cố Kiều Kiều gật đầu: “Vậy thì phiền anh rồi.”
Thẩm Cận Dịch bế mèo con màu đen từ túi ra, đưa cho Cố Kiều Kiều, sau đó lấy mấy thanh gỗ trong túi ra và bắt đầu lắp ráp.
May mà món này trước đó anh từng lắp cho em gái, nếu không thì đã bại lộ rồi.
“Chào mèo con, đặt tên gì cho em mới được nhỉ?”
“Hay gọi là Tiểu Hắc Hắc nhé?”
Cố Kiều Kiều ôm mèo con nhẹ nhàng, vừa vuốt ve lông nó, vừa nói chuyện.
Nghe Cố Kiều Kiều trò chuyện với mèo, Thẩm Cận Dịch vừa lắp giá vừa quan sát căn hộ.
Căn nhà không lớn nhưng trông còn mới, gần như không có đồ trang trí hay vật dụng lặt vặt nào.
Không có hơi thở cuộc sống, giống như không phải nơi ở lâu dài.
Anh hỏi Cố Kiều Kiều: “Giá mèo này lắp ở đâu?”
Cố Kiều Kiều chỉ vào sofa: “Giúp tôi lắp bên cạnh sofa nhé, cảm ơn.”
Thẩm Cận Dịch gật đầu, chỉ trong vài động tác là xong, còn giúp cô dọn sẵn bát thức ăn và cát mèo.
Cố Kiều Kiều ôm mèo nói lời cảm ơn: “Hôm nay thật sự làm phiền anh rồi, cảm ơn nhé.”
“Không có gì.” Thẩm Cận Dịch gật đầu, “Cô Cố có thể kết bạn WeChat với tôi, sau này nếu mèo có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi.”
Một người giao hàng xin WeChat thì hơi gượng ép, nhưng Cố Kiều Kiều không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn lấy điện thoại quét mã kết bạn.
Thẩm Cận Dịch đồng ý, ghi chú là “Cô Cố”.
Cố Kiều Kiều thấy mọi thứ đã xong, bắt đầu tiễn khách: “Hôm nay phiền anh rồi.”
“Công việc thôi, cô Cố khách sáo rồi.”
Thẩm Cận Dịch mang giày vào, Cố Kiều Kiều đặt mèo xuống, ra mở cửa.
Chỗ cửa ra vào hơi chật, hai người đứng gần nhau.
Thẩm Cận Dịch ngửi thấy mùi hương mơ hồ trên người cô, giống hoa nhưng lại như mùi cỏ cây.
Anh không kìm được mà nuốt nước bọt, len lén hít sâu một hơi.
Cố Kiều Kiều mở cửa: “Tôi không tiễn anh nữa nhé, bye~”
Thẩm Cận Dịch gật đầu, Cố Kiều Kiều đóng cửa lại.
Cô tháo mũ, khẩu trang và kính đặt lên tủ cạnh cửa, nghe tiếng bước chân ngoài hành lang dần xa rồi mới bước vào trong.
Nhìn giá mèo, Cố Kiều Kiều khẽ cười đầy ẩn ý.
Mọi cuộc gặp gỡ, không có điều gì là ngẫu nhiên, chỉ có sắp đặt mà thôi.
Chương 61: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 10
Đến hơn bốn giờ, thấy thời gian cũng đã vừa phải, Giang Cẩm Dục liền nhắn tin cho Cố Kiều Kiều:
[Kiều Kiều, em tỉnh chưa?]
[Ngủ ngon không?]
Cố Kiều Kiều đang chơi đùa với mèo, vừa thấy là tin của Giang Cẩm Dục, cô liếc nhìn chú mèo con, chụp cho anh một bức ảnh.
Cố Kiều Kiều: [Tỉnh rồi đó~ Em còn đi đón một bé mèo con về chơi cùng nữa~]
Giang Cẩm Dục thấy bức ảnh thì sững người. Mèo thì anh không mấy hứng thú, nhưng bàn tay trắng nõn như ngọc đang vuốt mèo lại khiến anhnghẹt thở.
Đầu ngón tay thon dài của cô gái nổi bật hơn cả dưới bộ lông đen nhánh của con mèo.
Móng tay cô không sơn móng, được cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ.
Anh bỗng nhiên rất muốn nắm lấy bàn tay đó, rồi đặt một nụ hôn lên để xem cảm giác có giống như ngọc thật không.
Nghĩ đến đây, tai anh cũng đỏ lên. Vốn đang ngồi thoải mái trên ghế sô pha, giờ anh không kiềm được mà hơi cử động người.
Giang Cẩm Dục: [Mèo đáng yêu thật.]
Giang Cẩm Dục: [Tên gì vậy?]
Cố Kiều Kiều: [Nó tên là Đại Bạch Bạch~]
Giang Cẩm Dục bật cười, thật là dễ thương. Hắn mở phần chuyển khoản, nhập vào 2000 tệ, ghi chú: Mua đồ ăn vặt cho Đại Bạch Bạch.
Cố Kiều Kiều thấy khoản chuyển tiền thì gửi tin nhắn thoại. Giọng cô gái trong trẻo, ngọt ngào nhưng mang theo chút nghi hoặc: "Anh sao cứ chuyển tiền cho em hoài vậy?"
Cố Kiều Kiều: "Anh không sợ em là kẻ lừa đảo à?"
Giang Cẩm Dục đột nhiên muốn gọi video với cô, anh muốn nhìn mặt cô, xem biểu cảm của cô.
Giang Cẩm Dục: [Anh không sợ.]
Giang Cẩm Dục: [Kiều Kiều, mình gọi video được không?]
Cố Kiều Kiều trả lời rất nhanh: [Không muốn!]
Cô còn gửi một sticker mèo con đang khóc, kèm theo dòng chữ: [Vì em xấu lắm…]
Giang Cẩm Dục: [Anh thấy ảnh tự chụp của em trên tường rồi mà, Kiều Kiều, sao lại nói mình xấu được chứ?]
Cố Kiều Kiều: [Anh không hiểu đâu, em thật sự rất xấu…]
Giang Cẩm Dục cảm nhận được nỗi buồn của cô, cũng không nỡ ép gọi video nữa, đành lui một bước:
[Kiều Kiều, vậy mình gọi thoại được không?]
[Anh muốn nghe giọng em, trò chuyện một chút được không?]
Nói xong, anh lại gửi thêm một khoản chuyển tiền, lần này là 5000 tệ.
Cố Kiều Kiều: [?]
Cố Kiều Kiều: [Gọi thoại thì được, nhưng chuyển tiền em sẽ không nhận đâu nha~]
Cô chủ động gọi thoại, phía Giang Cẩm Dục bắt máy ngay lập tức.
Cố Kiều Kiều bật loa ngoài, tiện tay đặt điện thoại lên ghế sô pha bên cạnh.
Khác với lúc trò chuyện trong game, đây là lần đầu tiên Giang Cẩm Dục gọi thoại trò chuyện với Cố Kiều Kiều, anh thậm chí còn hơi hồi hộp.
Anh thử gọi một câu: "Kiều Kiều?"
Cố Kiều Kiều nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm hửm? Dục ca ca?"
Giang Cẩm Dục bật cười, giọng nói tràn đầy cưng chiều:
"Kiều Kiều, em nhận tiền đi mà, anh là loại ngốc nghếch có tiền, chẳng có việc gì lại thích chuyển khoản cho người khác."
Cố Kiều Kiều bị chọc cười: "Dục ca ca, ai lại tự nhận mình vừa ngốc vừa lắm tiền vậy~"
Cố Kiều Kiều: "Nhưng mà như vậy không được đâu nha, lỡ gặp phải kẻ lừa đảo thì bị lừa hết cả gia tài đó!"
Giang Cẩm Dục duỗi dài hai chân lên bàn trà, toàn thân thả lỏng nằm cuộn lại trên ghế sô pha.
"Kiều Kiều đừng lo, dù có đến vài nghìn kẻ lừa đảo cũng không lừa hết gia sản của anh được đâu." Anh nói đầy tự tin.
Cũng là đang cố ý cho Cố Kiều Kiều biết về tiềm lực tài chính của mình.
"Hừ hừ." Cố Kiều Kiều hừ nhẹ, "Dục ca ca không chỉ là đại streamer có trăm vạn fan, mà còn là thiếu gia nhà giàu nữa ha~"
Giang Cẩm Dục: "Chính xác, nên Kiều Kiều nhận tiền thì đừng cảm thấy áp lực gì cả."
"Vậy… cảm ơn ông chủ nhé?"
Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Cố Kiều Kiều truyền vào tai Giang Cẩm Dục, khiến anh cảm thấy tê dại.
Giang Cẩm Dục: "Kiều Kiều, anh thấy IP của em hiển thị ở Tỉnh Hải, em ở thành phố nào vậy?"
Cố Kiều Kiều: "Em ở Hải Thị đó~"
Giang Cẩm Dục bỗng nhớ ra cô từng nói là vẫn còn đang học đại học, nhưng mấy hôm nay thời gian trò chuyện chẳng giống sinh viên đang đi học chút nào.
Hắn dò hỏi: "Em học ở Đại học Hải Thị sao?"
Cố Kiều Kiều trả lời không do dự: "Đúng rồi~ Nhưng em sắp tốt nghiệp rồi á."
Giang Cẩm Dục: "Vậy giờ em ít tiết học rồi hả?"
Cố Kiều Kiều im lặng. Một lúc lâu vẫn không nói gì.
Giang Cẩm Dục bỗng thấy tim thắt lại. Anh đã bắt đầu nghĩ, nếu cô nói dối thì cũng không sao, anh vốn không phải kiểu người coi trọng bằng cấp hay trường học. Chỉ cần con người cô là thật, thế là đủ.
Những thứ khác… không quan trọng.
Giang Cẩm Dục: "Không muốn nói cũng không sao đâu, Kiều Kiều…"
Cố Kiều Kiều cất tiếng, ngắt lời hắn: "Dục ca ca, thật ra em chưa từng đến lớp bao giờ hết."
Giọng cô rất bình tĩnh.
Giang Cẩm Dục chết lặng, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện con mèo của Cố Kiều Kiều, tim bỗng siết lại.
Cố Kiều Kiều:
"Em chẳng đã nói em rất xấu rồi sao, vì quá xấu nên em chưa từng dám bước ra ngoài mà không che giấu… Em không dám đến trường… Em sợ người khác sẽ nhìn thấy khuôn mặt của em…"
Giọng cô gái vốn lúc nào cũng tươi tắn hoạt bát, giờ lại trở nên trầm lắng, thậm chí còn run rẩy.
Giang Cẩm Dục rối bời trong lòng. Cô nói rất nghiêm túc, nhưng ảnh tự chụp anh thấy cũng đâu phải giả. Chẳng lẽ cô lấy ảnh của người khác?
Anh mím môi, bực bội châm một điếu thuốc.
Cố Kiều Kiều thật quá bí ẩn, toàn thân đều toát lên vẻ huyền hoặc. Dù cô nói mình rất xấu, anh vẫn không thể ngừng muốn tìm hiểu cô, muốn vén màn bí ẩn này.
Giới hạn của anh cũng không ngừng hạ thấp — từ việc chấp nhận cô có thể là kẻ lừa đảo, đến việc chấp nhận cô không xinh đẹp cũng không sao.
Anh...
Giang Cẩm Dục còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại thốt ra: "Kiều Kiều, mỗi ngày em đều không ra khỏi nhà sao?"
Anh vậy mà vẫn còn đang xót xa cho cô.
Rít mạnh một hơi thuốc, anh thật sự… hết thuốc chữa rồi.
Đã rơi vào hố của Cố Kiều Kiều, không thể thoát ra nữa.
0 comments