Thu Bong Chuong 856

By Quyt Nho - tháng 6 08, 2025
Views

Chương 856: Há cảo

Thẩm Mặc im lặng hồi lâu.

Không trách được bác cả bảo vào bếp cả buổi mà chẳng có động tĩnh gì — với kiểu làm như thế này, đến tối đen chưa chắc đã nấu xong nổi một món.

Anh lau khô tay, ném khăn giấy vào thùng rác, rồi hỏi ba mình: “Giờ làm gì nữa ạ?”

“Há cảo tôm tươi.” Ba Thẩm bày mấy miếng vỏ bánh vừa cán xong ra trước mặt anh, có chút tự đắc: 

“Không ngờ ba lại có năng khiếu làm món bột đấy. Con nhìn thử xem, độ dày mỏng này, có phải đều nhau lắm không?”

Thẩm Mặc không đáp, im lặng lấy một miếng vỏ bánh, xúc một muỗng nhỏ nhân cho vào, gập đôi vỏ lại, bóp chặt hai mép, rồi lại hỏi: “Ba gói được mấy cái rồi?”

Ba Thẩm đáp: “Hai cái.”

“….” Tay Thẩm Mặc hơi khựng lại, bóp hơi mạnh, khiến nhân tràn cả ra ngoài.

Anh cảm thấy, ba không phải đang chuẩn bị bữa tối cho họ, mà là đang… tự đắm chìm trong cảm xúc của chính mình.

Giống như trước kia, khi thưởng thức một loại trà, ba sẽ nghiên cứu cả cuộc đời cây trà; đọc một bài thơ, sẽ đi đến nơi nhà thơ từng sống. Nói chung, ba luôn chú trọng trải nghiệm hơn kết quả. Nên giờ đây, có lẽ ông đang “trải nghiệm cuộc sống” trong căn bếp.

Ba Thẩm cẩn thận nâng hai cái há cảo vừa gói lên lòng bàn tay, trưng ra cho hai người nhìn.

Bạch Ấu Vi như bị cái gì nhập, ôm ngực kêu lên: 

“Trời ơi… đẹp quá trời đẹp! Kích thước, hình dáng y chang nhau, đến cả mấy nếp gấp cũng đều tăm tắp nữa! Bác ơi, đây thật sự là lần đầu bác gói há cảo sao? Đẹp thế này, cháu còn không nỡ ăn!”

Ba Thẩm cười, đặt há cảo xuống: “Chỉ có điều làm hơi chậm, đẹp đến mấy mà không ăn được thì cũng vô ích thôi.”

Cũng may là ông còn chút tự nhận thức.

Thẩm Mặc im lặng gói há cảo, động tác rất nhanh — lấy vỏ, cho nhân, gập lại, bóp mép — một cái là xong.

Dù hình dáng không thể so với hai cái há cảo “tinh xảo thủ công” của ba, nhưng hơn hẳn ở tốc độ.

“Ba đi cán thêm ít vỏ bánh nữa, hai đứa cứ ngồi gói trước đi.” Ba Thẩm nhường chỗ cho họ rồi quay đi lấy bột.

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi cùng nhau ngồi gói há cảo.

Phần lớn là Thẩm Mặc gói.

Bạch Ấu Vi ban đầu còn gói ra hình dáng đàng hoàng, sau đó càng lúc càng tùy hứng, lúc thì thêm đôi tai, lúc thì nặn ra cái đuôi, đến cuối cùng không ai biết rốt cuộc cô đang gói há cảo, bánh bao, hay một thứ gì khác.

Thẩm Mặc lấy bột chấm vào mũi cô, trêu: “Hồi nhỏ em chơi đất sét chưa đủ à?”

“Không phải chưa đủ, là chưa từng được chơi luôn ấy chứ.” Bạch Ấu Vi vừa nặn bốn cái chân nhỏ cho cái há cảo trên tay, vừa nghiêm túc nói: 

“Em muốn gói mấy cái đặc biệt một chút, để lúc anh ăn có thể nhận ra được đâu là của em làm.”

Thẩm Mặc bật cười: “Không nhận ra mới là lạ.”

Bạch Ấu Vi lại tò mò hỏi: “Anh gói nhanh vậy, trước kia học rồi à?”

“Không có học chính thức.” Thẩm Mặc vừa gói vừa nói: 

“Hồi còn trong quân đội, mỗi dịp lễ Tết sẽ tổ chức mấy chương trình sinh hoạt chung, có cả hoạt động gói há cảo để mọi người gắn kết với nhau.”

Anh khựng lại một chút, thấp giọng nói: 

“Tính ra… anh lớn lên bên cạnh ông nội, đây là lần đầu tiên anh thấy ba chuẩn bị bữa tối.”

“Ba em thì biết nấu ăn đấy. Trong ấn tượng của em, tay nghề ổng cũng ổn lắm, ngon hơn cả bảo mẫu làm.” Bạch Ấu Vi hồi tưởng: 

“Nhưng từ lúc em bị tật chân, ổng không còn nấu cho em nữa. Hồi đó ổng với mẹ em cãi nhau suốt ngày, rồi dọn ra ngoài, sau đó chẳng bao giờ quay lại.”

Thẩm Mặc dừng tay, nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Có phải đang nhớ họ không?”

Bạch Ấu Vi lắc đầu: “Mấy năm đầu thì có, giờ thì nhạt dần rồi…”

Thẩm Mặc khẽ xoa đầu cô.

Bạch Ấu Vi cười, đập nhẹ tay anh: “Xấu tính ghê! Bột dính đầy tóc em rồi nè!”

Thẩm Mặc nói: “Là em dính khi gói há cảo nãy giờ đó.”

“Còn không chịu nhận hả!” Bạch Ấu Vi cũng lấy bột bôi lại lên người anh.

Hai người bắt đầu đùa nghịch trong bếp.

Đang đùa vui thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Không biết ai đó đột nhiên hét to:

“Bạch Ấu Vi!!!”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments