Thu Bong Chuong 863

By Quyt Nho - tháng 6 12, 2025
Views

Chương 863: Cho anh ta luôn

Bạch Ấu Vi khẽ cười, không nói gì.

Đỗ Lai lại lên tiếng, gần như là cầu xin: 

“Bây giờ cô đã biết cách vượt qua mê cung rồi, với cô mà nói nó hoàn toàn không còn nguy hiểm nữa. Chỉ cần vào trong truyền một câu… Bạch Ấu Vi, tôi biết chắc chắn cô có cách cứu Diệu Tuyết. Làm ơn, tôi cầu xin cô!”

Bạch Ấu Vi vẫn không dao động, cô mỉm cười, bình thản đáp: 

“Anh chờ thêm chút nữa đi. Phó Diệu Tuyết là người thông minh, biết đâu cô ấy tự tìm được cách thoát ra.”

“Cô ấy sẽ không ra được đâu!” – Đỗ Lai nghiến răng, gần như sụp đổ: 

“Càng ở lâu trong giấc mơ, càng dễ lẫn lộn giữa mơ và thật! Cô ấy sẽ quên hết mọi thứ ngoài đời, hoàn toàn chấp nhận mọi thiết lập và cốt truyện trong giấc mơ! Rồi sẽ mắc kẹt ở đó mãi mãi!!!”

Bạch Ấu Vi nghe xong thì im lặng một lúc, giọng bình thản nói: 

“Người quyết định bước vào mê cung là cô ấy, thì cô ấy cũng nên chuẩn bị tinh thần đối mặt với hậu quả.”

Nói xong, cô vỗ nhẹ vai Trần Huệ, dịu dàng bảo: “Cứ từ từ dưỡng sức, mấy hôm nữa chị lại đến thăm.”

Nói xong liền quay người bước ra khỏi phòng bệnh, lướt ngang qua Đỗ Lai.

Thẩm Mặc vẫn nán lại trong phòng bệnh thêm chút, rồi mới lên tiếng: 

“Đỗ Lai, anh đã từng nghĩ đến khả năng… có thể Phó Diệu Tuyết không phải không thoát được, mà là cô ấy không muốn thoát không?”

Sắc mặt Đỗ Lai sầm xuống, vô cùng khó coi.

Thẩm Mặc không nhìn anh ta nữa, quay người đi theo Bạch Ấu Vi, cả hai dần rời khỏi khu y tế.

Đỗ Lai không cam lòng, nhìn theo bóng lưng hai người, hét lên: 

“Bạch Ấu Vi! Mẹ cô sống hay chết, cô thật sự không quan tâm chút nào sao?!”

Chân Bạch Ấu Vi hơi khựng lại, rồi lại nhanh chóng bước đi tiếp, cùng Thẩm Mặc rời khỏi khu điều trị.

Đỗ Lai siết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào khung cửa, mắt đỏ ngầu.

Anh ta thật sự… đã hết cách rồi.

Trở về phòng, Bạch Ấu Vi ngồi xuống mép giường, ánh mắt có chút mơ hồ.

Thẩm Mặc biết cô đang nghĩ đến mê cung số 1.

“Cho dù chúng ta đã biết manh mối mấu chốt của mê cung số 1, cho dù nó không còn nguy hiểm, thì cũng không cần thiết phải đi vào ngay lúc này. Trận chiến thứ ba sắp bắt đầu rồi, nếu vì mê cung mà ảnh hưởng đến thắng thua trong chiến dịch thì hại nhiều hơn lợi.”

Anh dịu dàng khuyên nhủ: “Bất kỳ việc gì, trước khi giành được chiến thắng tuyệt đối, đều có thể tạm gác lại.”

Bao gồm cả việc tìm mẹ của Bạch Ấu Vi.

Nếu lúc này tìm, liệu có ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu? Có thất bại không? Có chết trong game không? Nếu cả mạng sống cũng không giữ được, thì dù tìm lại được mẹ, chẳng phải cũng vẫn bị chia cắt sao? Khác gì nhau đâu?

Nhưng thực ra, Bạch Ấu Vi chưa từng định đi tìm Vương Tĩnh Hiền.

Cô có con đường của riêng mình. Mẹ cô, đương nhiên cũng có con đường riêng. Dù là ruột thịt máu mủ, cũng không ngăn được họ sống ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Bạch Ấu Vi ngồi yên lặng thật lâu, rồi lục trong chiếc túi vải, lấy ra một tấm thẻ và đưa cho Thẩm Mặc.

“Đưa cái này cho Đỗ Lai.” – cô nói.

Thẩm Mặc nhận lấy, cau mày.

[Thẻ Mời Bạn Bè: Người giữ thẻ có thể tiến vào khu vực không được mời, hoặc một số khu vực bị phong tỏa.]

“Thứ này dùng được trong mê cung sao?” – Thẩm Mặc không chắc chắn.

“Chắc là được…” – Bạch Ấu Vi khẽ thở dài: 

“Ngoài thứ này ra, em thật sự không nghĩ ra lý do nào khiến lá xăm của Đỗ Lai lại dẫn anh ta đến tìm tôi. Muốn cứu Phó Diệu Tuyết, không chỉ cần một người chưa từng vào mê cung số 1, mà còn cần đạo cụ có thể tiến vào giấc mơ của người khác.”

Thật lòng mà nói, theo như Thẩm Mặc hiểu về Bạch Ấu Vi, cô vốn không phải là người thích giúp đỡ người khác một cách vô điều kiện.

Anh nhìn cô chăm chú, rồi hỏi: “Em định lấy thứ này để trao đổi với anh ta à?”

Bạch Ấu Vi lắc đầu, thản nhiên nói: 

“Cho anh ta luôn đấy. Thật kỳ lạ đúng không? Em không thích Đỗ Lai, cũng chẳng ưa gì Phó Diệu Tuyết. Nhưng không hiểu sao… em không muốn thấy hai người đó bị chia cắt.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments