Bao mau nhom nhac nam 16 17 18

By Quyt Nho - tháng 6 13, 2025
Views

Chương 16: Chính là cô

Phản ứng của Lưu Huệ Hoa lại khác hoàn toàn với Đường Điềm. Phó Hi là người mà Lưu Huệ Hoa thầm mến, đương nhiên cô ta muốn tiếp cận anh, thế nên cô ta lập tức giơ tay rất nhanh.

“Quản gia, ngày mai để tôi theo cùng Phó tiên sinh.”

Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không phải cô đi.

Không ngờ quản gia lại liếc nhìn Lưu Huệ Hoa đang háo hức giơ tay, sau đó lại quay sang nhìn Đường Điềm – người rõ ràng thở phào như trút được gánh nặng.

“Đường Điềm, ngày mai cô đến theo cùng Phó tiên sinh. Có chuyện gì thì đến tìm tôi.” Quản gia trực tiếp chỉ đích danh Đường Điềm.

Biểu cảm của Lưu Huệ Hoa lập tức sụp đổ, cô ta tưởng mình nghe nhầm. Thấy Đường Điềm nhíu đôi mày đẹp tỏ ý phản kháng, cô ta mới xác nhận không hề nghe sai – người được giao nhiệm vụ là Đường Điềm, không phải mình.

“Quản gia…” Lưu Huệ Hoa không thể tin nổi mà mở to mắt nhìn quản gia. Rõ ràng cô ta đã nhận việc, tại sao lại không để cô ta đi mà lại giao cho Đường Điềm – người chẳng hề muốn đi?

Quản gia lúc này mới thở dài một hơi: “Tốt nhất là cô nên dừng suy nghĩ gì đó với Phó tiên sinh đi.”

Rõ ràng đến vậy, còn ai không nhìn ra? Với cái kiểu ấy, sao bà ấy có thể yên tâm để Lưu Huệ Hoa đi cùng Phó tiên sinh? Tuy rằng Phó tiên sinh sẽ chẳng để tâm đến cô ta, nhưng đối với cậu ấy, đó vẫn là một gánh nặng.

Lưu Huệ Hoa tức đến không chịu nổi, nhưng lại không thể không nhượng bộ. Cô ta lườm Đường Điềm một cái đầy bất mãn: Cuối cùng vẫn là để cô được lợi!

Đường Điềm thì một vạn lần không muốn. Việc đưa đồ ăn vào phòng Phó Hi xong rồi rời đi thì còn đỡ, chứ phải đứng bên hồ bơi canh chừng anh, còn phải luôn sẵn sàng đưa khăn tắm thì hoàn toàn khác.

“Quản gia, có thể đổi người khác được không?” Đường Điềm do dự vài giây, cuối cùng vẫn hỏi ra.

Quản gia càng kiên định hơn: “Chính là cô. Sau này khi các tiên sinh đi bơi, đều sẽ do cô phụ trách.”

Đường Điềm: “!” Cô sắp nổ tung rồi. Sao càng từ chối lại càng bị giao thêm việc thế này?!

“Quản gia, tôi không muốn đi.” Đường Điềm thẳng thắn bày tỏ sự không tình nguyện.

Lúc này, Lưu Huệ Hoa lập tức chen lời: “Quản gia, cô ấy không muốn thì để tôi đi!” Đây là cơ hội ngàn vàng, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Đường Điềm.

Quản gia không hề dao động: “Chuyện này đã quyết định rồi, ai làm việc nấy đi.” Nói xong, bà ấy lại bận rộn đi dặn dò những người giúp việc khác.

Quản gia đi khuất, không hề để lại chút cơ hội thương lượng nào cho hai người.

“Cô đúng là may mắn thật đấy.” Lưu Huệ Hoa tức giận mỉa mai Đường Điềm.

Đường Điềm vốn đã phiền não, nghe lời châm chọc của cô ta càng thêm khó chịu.

Cô lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Huệ Hoa: “So với cô thì tôi may hơn thật.”

Lưu Huệ Hoa bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho giận tím mặt: “Cô! Cô đừng tưởng lại muốn quyến rũ mấy vị tiên sinh. Nếu không tôi sẽ đến mách với chị Ngô, để chị ấy đuổi việc cô!”

Đường Điềm bình tĩnh đáp lại: “Là cô muốn quyến rũ họ thì có. Có thì nói thẳng ra đi, nhìn bộ dạng cuống lên lúc nãy của cô kìa. Chỉ tiếc quản gia nhìn thấu tâm tư của cô nên mới giao việc cho tôi.”

Lưu Huệ Hoa tức đến mức như muốn nhào đến cắn cô: “Đường Điềm! Cô đừng có đắc ý! Đợi tôi bắt được bằng chứng cô quyến rũ các vị tiên sinh, cô sẽ bị chị Ngô đuổi việc!”

Đường Điềm thật ra lại muốn bị đuổi việc, như thế sẽ không phải trả phí vi phạm hợp đồng, còn có thể thuận lợi thoát khỏi số phận nữ phụ độc ác trong truyện.

“Cô cứ đi tìm đi, nếu cô khiến chị Ngô đuổi tôi, tôi còn phải cảm ơn cô đấy.”

Cô thật ra đã nghĩ đến việc giả vờ quyến rũ mấy nhân vật chính để bị đuổi việc, nhưng lại lo sẽ lặp lại cái kết bi thảm như trong nguyên tác, vì dù sao cô cũng đang sống trong thân phận nữ phụ độc ác.

Thế nên cô mới định cứ yên ổn làm việc đến khi hết hợp đồng. Giờ chỉ còn năm tháng nữa thôi, chỉ cần cẩn thận một chút, tránh rắc rối, bình an vượt qua khoảng thời gian đó là được.

Hơn nữa sau khi rời khỏi biệt thự, cô sẽ có một khoản tiền tiết kiệm kha khá, có thể mở một cửa hàng nhỏ, sống cuộc đời ung dung tự tại.

Khi nói mấy câu vừa rồi, vẻ mặt và giọng nói của Đường Điềm đều rất nghiêm túc, như thể… cô không hề nói đùa.

Lưu Huệ Hoa sững người, rồi lại nhớ đến những hành vi trước kia của cô, liền nghĩ chắc chắn Đường Điềm đang âm mưu gì đó – ví dụ như đến lúc đó sẽ kéo cô ta chết chung…

“Tôi mới không bị cô dắt mũi đâu.” Lưu Huệ Hoa thấy không đấu lại được, chỉ đành ôm một bụng tức giận bỏ đi.

Nghĩ đến việc ngày mai phải canh chừng Phó Hi, đầu Đường Điềm liền đau nhức. Phó Hi… cái miệng của anh nổi tiếng độc địa, không biết từ khi nào lại bắt đầu thích trêu chọc cô, như thể đó là thú vui mới của anh vậy.

Còn chuyện quản gia nói sau này cả ba vị tiên sinh còn lại cô cũng phải đi cùng… Bùi Giác, Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ hiếm khi xuống bơi, nên không cần lo lắng.

Đường Điềm rẽ vào một khúc quanh rồi quay lại quầy bar, chuẩn bị rửa khay vừa dùng.

Lúc này, Tống Vũ đi vào quầy trái cây, trông có vẻ đang mang tâm sự. Nhìn thấy Đường Điềm đang rửa khay, cô ấy lập tức đến gần, kể hết những chuyện mà tối qua Liễu Hiểu Chi đã nói với cô.

Tống Vũ tuy không có nhiều kinh nghiệm, nhưng Đường Điềm mới là người thật sự đã giúp cô. Mục đích của Liễu Hiểu Chi là khiến cô ấy cô lập Đường Điềm, còn muốn cô ấy nhìn Đường Điềm bằng ánh mắt định kiến.

Trong lúc kể, Tống Vũ luôn để ý đến biểu cảm của Đường Điềm.

Cứ tưởng cô sẽ tức giận, không ngờ nghe xong rồi sắc mặt vẫn chẳng thay đổi.

“Chị Đường Điềm…” Tống Vũ tưởng cô tức đến mức lặng thinh.

Đường Điềm tắt vòi nước, đặt khay đã rửa sạch lên giá.

“Tống Vũ, những lời của Liễu Hiểu Chi là thật.” Tuy chuyện đó là do nguyên chủ gây ra, nhưng giờ cô chính là nguyên chủ.

Tống Vũ ngạc nhiên đến trợn mắt, bị sự thẳng thắn của cô làm cho chấn động.

“Chị Đường Điềm, em biết chị nhất định có nỗi khổ riêng hoặc là hiểu lầm gì đó…”

Đường Điềm lại nói: “Trước kia chị thật sự có ý định quyến rũ mấy vị tiên sinh, muốn có được sự giàu sang, để đạt được bước nhảy vọt về tầng lớp xã hội.”

Tống Vũ không biết nên nói gì, môi mấp máy nhưng chẳng phát ra tiếng.

Đường Điềm nói tiếp: “Nhưng sau đó chị nhận ra việc làm này hết sức viển vông nên đã từ bỏ. Giờ chị chỉ chuyên tâm làm việc, không còn ôm ảo tưởng gì với các vị tiên sinh nữa.”

Giọng cô rất rõ ràng, thẳng thắn thừa nhận mình từng có ý đồ đó.

“Vì vậy, chị không có nỗi khổ gì, cũng không có hiểu lầm nào ở đây.”

Tống Vũ: “…Chị Đường Điềm, quá khứ là quá khứ.” Hiện tại và tương lai chị không còn quyến rũ ai nữa thì sẽ không bị sa thải.

Đường Điềm thật không ngờ Tống Vũ lại nói như vậy, cô còn tưởng đối phương sẽ tránh xa mình, không ngờ…

Nghe xong lời cô vừa nói, Tống Vũ càng thêm tin tưởng chị Đường Điềm là người tốt.

“Hơn nữa, mấy vị tiên sinh ai cũng quyền thế, giàu có, nổi tiếng, lại cao ráo đẹp trai, dù là trong giới giải trí hay thương trường đều có sức ảnh hưởng cực lớn. Người như vậy, ai mà không thích? Ai mà không động lòng? Có mấy ai có thể miễn nhiễm được chứ?”

Tống Vũ càng nói càng hiểu vì sao chị Đường Điềm trước đây lại muốn quyến rũ các vị tiên sinh.

Đường Điềm bật cười khẽ: “Những lời này đừng để người thứ ba nghe thấy, không thì lại tưởng hai chúng ta đang âm mưu quyến rũ các tiên sinh.”

Tống Vũ vội đảo mắt nhìn quanh. May mà lúc này trong quầy trái cây chỉ có cô ấy và chị Đường Điềm.

“Tóm lại, em sẽ luôn đứng về phía chị Đường Điềm.” Dù người khác có nói gì đi nữa.

Đường Điềm thật sự không ngờ chỉ vì một hành động tử tế hôm trước mà lại có được một người bạn.

Cô nở nụ cười rạng rỡ với Tống Vũ: “Cảm ơn em.”

Cú đòn nhan sắc bất ngờ trước mắt khiến Tống Vũ mở to mắt, nín thở vì sợ phá hỏng khoảnh khắc mỹ lệ này.

Tống Vũ cảm thấy chị Đường Điềm rất xứng đôi với bất kỳ vị tiên sinh nào. Cô chưa từng gặp ai đẹp rực rỡ như chị ấy cả.

Chương 17: Bị cô đá xuống hồ bơi

Sáng sớm hôm sau, Đường Điềm bước ra khỏi phòng, vừa định khép cửa thì khóe mắt thoáng thấy một bóng người cao lớn đứng nơi hành lang không xa.

Cô nhìn kỹ thì hóa ra là Thẩm Yến Lễ. Anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cô.

Đường Điềm không khỏi thắc mắc tại sao anh lại đứng đó nhìn cô? Họ vốn luôn khinh thường và chán ghét cô, chẳng phải nên như trước đây—lạnh nhạt, coi cô như vô hình hay sao?

Cô thu ánh mắt lại, khép cửa phòng rồi xoay người đi về phía hồ bơi. Nhưng chưa đi được bao xa thì thấy Thẩm Yến Lễ cũng đang bước tới gần.

Cô tưởng anh có việc gì muốn nói nên đứng lại chờ.

Thẩm Yến Lễ sải bước về phía cô. Dáng người anh cao ráo thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, đứng trước mặt Đường Điềm tỏa ra áp lực vô hình.

Đường Điềm vô thức lùi lại nửa bước: “Thẩm tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thẩm Yến Lễ liếc mắt nhìn về phía phòng cô: “Cô ở phòng đó?”

Đường Điềm ngẩn người nhìn lại phòng mình, chần chừ vài giây rồi gật đầu:  “Vâng, thưa Thẩm tiên sinh.”

Cô tưởng Thẩm Yến Lễ cảm thấy cô ở gần họ quá nên muốn cô chuyển đi chỗ khác xa hơn.

Thẩm Yến Lễ chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh như nước của cô, một lúc sau mới nói: “Nếu có gì cần thì cứ nói với quản gia.”

Sự quan tâm bất ngờ khiến Đường Điềm càng thêm hoang mang. Cô thật sự kinh ngạc, Thẩm Yến Lễ làm sao vậy? Anh không phải rất ghét cô sao?

Cô không cho rằng chuyện xảy ra tại căn phòng kính hôm trước có thể khiến khoảng cách giữa hai người được thu hẹp, huống hồ cô cũng chẳng có ý định kéo gần mối quan hệ này. Càng tránh xa càng tốt.

“Cảm ơn Thẩm tiên sinh, tôi không cần gì cả.”

Thẩm Yến Lễ làm như không nghe thấy lời khách sáo của cô: “Cô đi ăn sáng à?”

Đường Điềm lắc đầu: “Phó tiên sinh muốn bơi, tôi qua chuẩn bị khăn tắm và đồ dùng.”

Phó Hi muốn bơi sao? Thẩm Yến Lễ ít khi bơi, thường chỉ tập thể hình trong phòng gym của biệt thự.

“Vậy đi đi.” Anh cũng không cản cô làm việc.

Đường Điềm gật đầu, lúc quay đi thì bước chân chậm rãi, sau đó càng lúc càng nhanh. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Phó Hi cũng không quá đáng sợ.

Còn Thẩm Yến Lễ hôm nay… thật khó đoán. Anh cho cô cảm giác như thể… anh đang để mắt đến cô.

Cô vỗ trán tự nhủ đừng suy nghĩ linh tinh. Hẳn là đối với Thẩm Yến Lễ, việc chán ghét cô còn không kịp, liếc thêm một cái cũng là do thấy cô chướng mắt mà thôi.

Có lẽ anh chỉ thấy cô ở quá gần họ, nên muốn bảo quản gia sắp xếp cho cô chuyển ra xa. Còn việc anh vừa nãy nói lời quan tâm, chắc chỉ là lời khách sáo mà thôi.

Đường Điềm chuẩn bị xong khăn tắm và nước uống, đẩy xe đến hồ bơi, rồi ngồi xuống ghế chờ Phó Hi.

Mười phút sau, Phó Hi bước ra hồ bơi, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng.

Anh ta chưa lại gần mà giọng nói đầy lười biếng đã vang đến tai cô: “Ôi! Xem ai đây nhỉ?”

Đường Điềm cố nhịn không đảo mắt: “Chào buổi sáng.”

Phó Hi mỉm cười tiến lại gần: “Tôi nói sao dạo này cô không còn lả lơi trước mặt chúng tôi nữa, thì ra là thay đổi chiến lược à?”

Anh ta đưa tay nhấc cằm cô lên, bàn tay vừa chạm vào làn da mềm mại như ngọc khiến anh hơi sững người, rồi lập tức trấn tĩnh lại, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô: 

“Chiêu ‘lấy lùi làm tiến’? Hay là ‘thả câu dài bắt cá lớn’?”

Hơi thở của anh gần sát khiến tim Đường Điềm đập nhanh hơn.

Cô cố làm lơ cảm giác ngượng ngùng khó kiểm soát, dù gì cũng chưa từng cách đàn ông gần thế này bao giờ.

Tai cô đỏ bừng, né tay anh rồi cố giữ giọng bình tĩnh: “Phó tiên sinh, tôi chỉ nghe nhạc của anh chứ chưa xem phim anh đóng. Nhưng nếu anh đi đóng phim, chắc chắn cũng sẽ có thành tựu.”

Phó Hi thích nhất là lúc cô "vặn" lại anh. Anh bật cười sảng khoái: “Tôi biết cô đang mỉa mai tôi diễn lố, nhưng mà…”

Anh lại cúi xuống gần sát cô, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô nói tiếp: “Cô vẫn thẹn thùng rồi đấy.”

Ánh mắt Phó Hi dời từ mặt cô xuống tai. Đôi tai trắng hồng nhỏ nhắn thật khiến người ta muốn ngậm lấy mà trêu đùa…

Ý nghĩ mờ ám đó vừa thoáng qua, nụ cười đùa cợt nơi môi anh lập tức biến mất.

Đường Điềm đỏ mặt tía tai, lùi lại: “Phó tiên sinh, rốt cuộc là anh định bơi hay định trêu tôi?”

Phó Hi thẳng người, hừ lạnh từ trên cao nhìn xuống: “Vậy thì cô sẽ thất vọng đấy. Cô vẫn chưa đủ hấp dẫn bằng hồ bơi này đâu.”

Đường Điềm thở phào, cuối cùng anh cũng trở lại "bình thường".

Phó Hi thấy cô nhẹ nhõm ra mặt thì lại thấy buồn cười: “Cô diễn giỏi thật đấy, chiêu ‘lấy lùi làm tiến’ của cô cao tay quá.”

Đường Điềm chịu hết nổi, bước lên hai bước, giật phăng áo choàng tắm của anh.

“Ê ê ê! Này! Cô làm gì thế! Cô gái háo sắc! Không chờ được muốn xem cơ bụng tôi à…”

Chưa nói dứt câu thì trên mông chỉ mặc mỗi quần bơi của anh đã bị bàn chân trắng nõn mềm mại của Đường Điềm đá một phát. Phó Hi phản ứng cực nhanh, nắm lấy chân cô. Bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại, lọt thỏm trong tay anh, khiến anh bất giác vuốt ve hai cái…

Đường Điềm định đá anh ta xuống nước, không ngờ anh lại nhanh tay giữ chân cô lại.

Cô đỏ bừng mặt: “Anh… anh buông ra!”

Phó Hi cũng không làm quá. Ngay khi cô dứt lời, anh đã buông chân cô ra.

Ngay sau đó, anh liền bị cô đá thẳng xuống hồ, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Đường Điềm cũng bị ướt một ít, may mà bộ đồng phục công việc không thấm nhiều, chỉ lát hẳn sẽ khô.

Phó Hi ngoi lên mặt nước, gạt nước trên mặt, lớn tiếng: “Đường Điềm! Cô chơi không đẹp! Tôi đã buông ra rồi mà cô còn dám đá tôi!”

“Anh bơi đi, nhiều lời quá.” Đường Điềm ngồi trên ghế, chống cằm nhìn cái tên phiền phức trong hồ.

Phó Hi nheo mắt lại: “Cô dám chê tôi?”

Đường Điềm lười đôi co: “Dám đấy, anh làm gì được tôi?”

Phó Hi nhìn cô một lúc rồi bật cười sảng khoái: “Không làm gì được. Nhưng cô thú vị hơn tôi tưởng đấy.”

Đường Điềm mặt đơ: “Phó tiên sinh, mời anh thể hiện kỹ năng bơi lội của mình đi.”

Thấy cô bực đến mức không chịu nổi nữa, Phó Hi cười ha hả, lòng càng ngứa ngáy, chỉ muốn trêu cô tới cùng. Cô đúng là… đáng yêu chết mất!

“Hôm nay xem như cô may mắn, cho cô chiêm ngưỡng kỹ thuật bơi đẳng cấp vô địch thế giới.”

Đường Điềm: “…”

Phó Hi bơi gần bốn mươi phút, trong lúc anh nghỉ, Đường Điềm liền đưa nước và khăn cho anh, khi anh muốn bơi tiếp thì lại cất đi.

Cô ngồi trên ghế nằm, bên tai ngoài tiếng nước trong hồ ra thì không còn gì khác.

Tiếng nước nhẹ nhàng như nhạc trắng—thứ âm thanh dễ ru ngủ. Đường Điềm chống cằm, mơ màng thiếp đi.

Ý thức cô dường như trôi dạt qua nhiều giấc mơ, rồi đột nhiên cô giật mình nhận ra mình đang ở cạnh hồ bơi, vội mở mắt.

Trước mắt là một bóng người cao lớn. Không biết từ khi nào Phó Hi đã bước lên khỏi hồ, trên người khoác áo choàng tắm trắng, mái tóc dày nhỏ từng giọt nước, gương mặt điển trai không còn vẻ lười nhác thường ngày, đôi mắt đào hoa hẹp dài u tối đáng sợ.

Ánh nhìn đó khiến Đường Điềm run sợ. Suýt nữa cô quên rằng, trong nguyên tác, bộ dạng cợt nhả bên ngoài của Phó Hi chỉ là lớp vỏ—bên trong là một con người âm hiểm vô cùng.

“Phó… Phó tiên sinh, anh bơi xong rồi sao?”

Không hiểu vì sao Phó Hi lại cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của cô.

Đường Điềm cũng phát hiện ra, bất an rụt chân lại.

Chương 18: Khăn tắm

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Yến Lễ vang lên từ lối vào bể bơi.

“Phó Hi, có chuyện cần nói với cậu.”

Khoảnh khắc Thẩm Yến Lễ bước về phía họ, Đường Điềm rõ ràng cảm nhận được bầu không khí kỳ quái vừa xong.

Phó Hi trở lại dáng vẻ phóng khoáng thường ngày, hai tay đút vào túi áo choàng tắm, giọng điệu lười biếng như thể những gì Đường Điềm cảm nhận được khi nãy chỉ là ảo giác.

“Cậu tìm tôi thì có chuyện tốt gì chứ?”

Thẩm Yến Lễ tiến lại gần, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt lúng túng của Đường Điềm.

“Lên lầu nói.”

Phó Hi cầm lấy chiếc khăn tắm đặt trên ghế nằm, tùy ý lau tóc ướt.

Đường Điềm muốn ngăn lại nhưng đã muộn, chiếc khăn tắm đó chính là cái cô đã dùng để lau vùng cổ và quần áo bị dính nước khi nãy. Thấy anh dùng nó lau tóc…

Cô nhớ Phó Hi bị OCD*, không dám tưởng tượng nếu anh biết khăn mình đang lau đầu đã bị cô dùng qua thì sẽ nổi giận đến mức nào.

*OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hay còn gọi là bệnh sạch sẽ quá mức.

Nhưng thấy anh đã lau rồi nên cô đành giả vờ như không biết để tránh tai bay vạ gió.

Phó Hi lau xong tóc, đặt khăn xuống, nghiêng đầu cười với cô: “Lần sau lại tìm cô chơi tiếp.”

Nói xong, ánh mắt mờ ám của anh lướt qua đôi chân cô, rồi khoác tay lên vai Thẩm Yến Lễ.

Thẩm Yến Lễ vốn ghét nhất kiểu lông bông của anh, lập tức hất tay anh ra.

Thẩm Yến Lễ liếc lạnh: “Sau này đừng chọc ghẹo Đường Điềm nữa.”

“Tôi giống loại người đó sao?” Phó Hi tỏ vẻ oan ức.

Thẩm Yến Lễ: “Cậu đúng là như vậy.”

Phó Hi bật cười: “Vẫn là anh Lễ hiểu tôi. Không trách tôi được, phản ứng của Đường Điềm thật sự rất buồn cười, tôi khó mà nhịn được không trêu cô ấy.”

Phía sau, Đường Điềm: “…” Anh nói to vậy là sợ cô không nghe thấy à?

“Kiềm chế lại chút, đừng dọa cô ấy.” Thẩm Yến Lễ cau mày, không đồng tình với cách làm của anh ta.

Đường Điềm mệt như vừa đánh xong một trận, đối phó với Phó Hi còn mệt hơn cả làm việc nửa ngày.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ, đẩy xe rời khỏi bể bơi.

Vừa ra đến cửa, Đường Điềm đã thấy Lưu Huệ Hoa đang lau bình hoa. Nhưng trong lúc lau, ánh mắt cô ta cứ liên tục liếc ra bể bơi ngoài cửa kính.

Đường Điềm thừa biết cô ta muốn làm gì, động tác đẩy xe khựng lại, cô hắng giọng một tiếng.

Lưu Huệ Hoa giật mình thu lại ánh mắt tò mò, tiếp tục lau bình hoa. Khi quay đầu lại phát hiện là Đường Điềm thì tức đến nghiến răng.

Đường Điềm không nói gì, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn thấu tất cả.

Lưu Huệ Hoa giận dữ cầm khăn rời đi, cái bình hoa kia đã được lau đến sáng bóng từ lâu.

Lưu Huệ Hoa tức giận ném khăn vào bồn rửa, trách bản thân đến trễ nên chẳng thấy gì, lại còn bị Đường Điềm phát hiện nữa. Thật mất mặt.

Nhưng cô ta cũng không cần lo, mấy vị tiên sinh ghét nhất là Đường Điềm, chắc chắn cả Phó tiên sinh cũng chán ghét cô ta nhất.

Nghĩ đến đây, lòng cô ta nhẹ nhõm hẳn, dù Đường Điềm có thủ đoạn quyến rũ đi nữa, mấy vị tiên sinh cũng đâu dễ động lòng với loại "bình hoa" như cô ta.

……

Giờ nghỉ trưa hôm đó, Phó Hi đang say ngủ, gương mặt tuấn tú cau lại, gân xanh trên trán ẩn hiện như thể giấc mơ khiến anh không thể tự kiềm chế.

Khi tỉnh dậy, gương mặt anh u ám, kéo chăn điều hòa ra rồi chửi thề một tiếng: “Mẹ nó!”

Anh lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, ánh mắt hoa đào dài hẹp cụp xuống, sắc mặt trông rất đáng sợ.

Giấc mơ vừa rồi... anh đang nắm lấy đôi chân của Đường Điềm. Cảnh tượng trong mơ vẫn còn quay lại trong đầu, không thể xua đi.

Chỉ mới nhớ lại một thoáng cảnh trong mơ thôi mà ánh mắt anh đã trầm xuống, rồi lại dùng chăn đắp kín phần cơ thể mất kiểm soát kia.

Đôi mắt trong veo như nai con của Đường Điềm lại thoáng hiện lên trong đầu anh. Gần đây… đúng là cô khiến anh có chút hứng thú.

Đường Điềm thì vẫn bận rộn trong biệt thự, hoàn toàn không hay biết gì về giấc mơ vừa rồi của Phó Hi.

……

Buổi tối, mấy vị tiên sinh dùng bữa. Đường Điềm vào phòng ăn, vẫn đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn.

Đối diện Ôn Thiệu Hàn là Thẩm Yến Lễ. Thấy cô lại đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn, hàng mày của anh thoáng cau lại đầy khó chịu, nhưng vẫn không nói gì.

Đường Điềm như một cỗ máy, lặp lại những động tác thường ngày, không hề liếc nhìn nét mặt của các vị tiên sinh.

Thẩm Yến Lễ thỉnh thoảng ngẩng mắt nhìn cô một cái, nhưng cô mải làm việc nên không phát hiện.

Bên cạnh Thẩm Yến Lễ, Phó Hi vẫn mang dáng vẻ lười nhác như thường, chỉ là không còn vẻ xem trò vui, cũng không nhìn Đường Điềm bằng ánh mắt chọc ghẹo nữa.

“Thiệu Hàn, cho tôi mấy miếng sườn chua ngọt trước mặt anh.”

Phó Hi hất cằm về phía đĩa sườn chua ngọt trước mặt Ôn Thiệu Hàn.

Ôn Thiệu Hàn ra hiệu cho Đường Điềm bưng nguyên đĩa qua cho Phó Hi: “Cả đĩa đưa qua cho cậu ấy.”

Phó Hi lười nhác ngẩng đầu, nhìn Đường Điềm đang chuẩn bị bưng đĩa sườn lên, không hiểu sao lại cau mày, "chậc" một tiếng: “Không cần cô. Cô, mang đĩa sườn qua đây.”

Anh gọi là Lưu Huệ Hoa bên cạnh, trong lòng cô ta không nén nổi vui mừng, đắc ý liếc nhìn Đường Điềm, thầm nghĩ quả nhiên không cần lo Phó tiên sinh sẽ để mắt đến cô. Xem ra Phó tiên sinh đã hoàn toàn chán ghét Đường Điềm.

Liễu Hiểu Chi cười dịu dàng, trong mắt hiện rõ vẻ khinh miệt dành cho Đường Điềm. Chắc là sáng nay cô lại định quyến rũ Phó tiên sinh, kết quả chọc giận anh rồi.

Nhưng bản thân Đường Điềm lại không thấy có gì bất thường, cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ lặng lẽ đặt đĩa sườn xuống. Dù sao Phó Hi ghét cô đâu phải chuyện một sớm một chiều, sáng nay cô còn phản bác lại anh nữa.

Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ mang theo vẻ thương cảm, thấy Đường Điềm không cảm thấy mất mặt mà vẫn tiếp tục công việc, anh lại càng cho rằng hành động của Phó Hi quá đáng.

Ngay cả Ôn Thiệu Hàn cũng tỏ vẻ không hài lòng với cách làm của Phó Hi. Dù gì Đường Điềm cũng là người giúp việc trong nhà, cũng có tôn nghiêm.

“Đường Điềm, sau này Phó Hi có bảo gì cô cũng đừng nghe cậu ta.”

Người nói câu này không phải Ôn Thiệu Hàn, cũng không phải Thẩm Yến Lễ, mà là Bùi Giác – người nãy giờ vẫn im lặng dùng bữa.

Đường Điềm nghe thấy Bùi Giác nói với mình thì lập tức dừng tay, quay sang nhìn anh.

“…Vâng, Bùi tiên sinh.”

Ngẩng đầu lên cô mới nhận ra bầu không khí trong phòng ăn có chút gượng gạo, khó hiểu quay đầu nhìn thoáng qua Phó Hi.

Phó Hi nghiến răng, đôi mắt hoa đào dài liếc sang Đường Điềm rồi lại nhìn chằm chằm Bùi Giác đối diện, không lên tiếng.

Lưu Huệ Hoa vừa rồi còn đang hả hê, giờ thì không cười nổi nữa – Bùi tiên sinh lại đứng ra bênh vực Đường Điềm?!

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Liễu Hiểu Chi càng rõ: Bùi Giác… vốn là người ghét Đường Điềm nhất cơ mà, sao lại…

Thẩm Yến Lễ thu lại ánh mắt, dường như không có nhiều cảm xúc với việc Bùi Giác lên tiếng bênh vực Đường Điềm.

Ôn Thiệu Hàn phá vỡ bầu không khí, dặn dò Liễu Hiểu Chi đứng đối diện: “Hiểu Chi, cô nói với quản gia ngày mai có khách đến biệt thự, chuẩn bị sẵn rượu và điểm tâm.”

Liễu Hiểu Chi được “giao trọng trách”, vẻ mặt càng thêm dịu dàng.

“Tôi sẽ chuyển lời Ôn tiên sinh dặn đến quản gia.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments