Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 332 333 334

By Quyt Nho - tháng 8 26, 2025
Views

Chương 332: Làm Vạn Người Mê Ở Thế Giới Thú Nhân 10

Ngoài làn da trắng như tuyết, thân hình của cô cũng vô cùng nổi bật.

Đôi chân dài thon thả, vòng eo nhỏ xíu chỉ vừa một vòng tay ôm, cùng với vòng ba trắng nõn đầy đặn – tất cả khiến cô trở nên hoàn mỹ đến mức không giống người thật.

Tư Vũ và Y Nhĩ lập tức phối hợp lấy một tấm da thú phủ lên người Cố Kiều Kiều, sau đó mới lau đi máu mũi đang chảy xuống.

Không phải vì cả hai chưa từng thấy giống cái xinh đẹp, mà là nhan sắc của Cố Kiều Kiều thật sự khiến người ta chấn động.

Từ trước đến nay họ chưa từng gặp ai xinh đẹp như vậy – khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng mịn, đôi mắt long lanh hơi xếch, hàng mi dài cong vút như chiếc chổi nhỏ chớp chớp liên tục.

Đôi môi đỏ mọng không cần tô son cũng mềm mại như cánh hoa.

Cả hai nuốt nước bọt trong vô thức, ánh mắt càng lúc càng tối.

“Y Nhĩ, Tư Vũ.”

Cố Kiều Kiều cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn hóa hình, bèn thử mở miệng. Ngay khi cô cất lời, cả hai người đàn ông đều sửng sốt!

Sao lại có giọng nói ngọt ngào đến thế!

Giọng cô vừa mềm mại vừa trong trẻo, ngọt ngào đến mức khiến tai người ta tê rần.

Tư Vũ và Y Nhĩ liếc nhìn nhau, cả hai ngay lập tức hiểu ý – họ đứng chung một chiến tuyến.

Một cô gái xinh đẹp như Kiều Kiều tuyệt đối không thể để người khác phát hiện!

Chẳng có giống đực nào mà không bị rung động!

Cả hai âm thầm hạ quyết tâm – họ nhất định phải mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ cô.

Y Nhĩ là người lên tiếng đầu tiên, anh nhìn cô và khen ngợi: “Kiều Kiều, em là giống cái đẹp nhất đại lục này.”

Cố Kiều Kiều ngượng ngùng cúi mắt xuống, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng nhẹ, xinh đẹp mê hồn.

Y Nhĩ nhìn cô thật sâu, vỗ nhẹ vai Tư Vũ rồi rời khỏi hang động.

Mỗi bước chân của anh đều trĩu nặng, đầy luyến tiếc.

Tư Vũ hiểu rõ điều đó có nghĩa gì. Tai anh hơi đỏ lên, trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt.

Cố Kiều Kiều cũng biết điều gì sắp xảy ra. Mặt cô càng lúc càng đỏ, đôi mắt đẫm nước long lanh như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Tư Vũ trở nên sâu thẳm, anh kéo tấm da thú ra, khẽ nói: “Kiều Kiều, đừng sợ.”

Cô khe khẽ rên lên một tiếng: “…Vâng.”

Tư Vũ từ từ tiến gần khuôn mặt cô, mùi hương từ cơ thể cô càng thêm quyến rũ, thoang thoảng ngọt ngào.

Anh nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô, sự mềm mại ấy khiến toàn thân anh căng cứng.

Cô gái nhỏ này, thật thơm và ngọt quá đi.

“Ưm…”

Ánh mắt Tư Vũ càng thêm đậm nét, anh lật người, nhẹ nhàng hôn từ đầu đến chân cô gái nhỏ thơm ngọt.

“Kiều Kiều, hay là chúng ta sinh vài bé con nhé?”

Giọng Tư Vũ khàn khàn trầm thấp, mang theo vẻ gợi cảm khó cưỡng.

Cố Kiều Kiều cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, cô khẽ đưa tay chạm vào sống mũi cao thẳng của anh, đáp nhỏ một câu.

Bên trong hang động là bầu không khí nóng bỏng, còn bên ngoài, Y Nhĩ đang ngồi dựa vào vách đá.

Anh đã quyết định – trước khi quay về bộ lạc Bạch Hổ, anh cũng muốn trở thành bạn đời của Kiều Kiều!

Ban đầu anh định chờ cha đồng ý mới kết đôi với cô, nhưng bây giờ, anh không thể chờ thêm được nữa!

Về tới hang của mình, đầu óc Y Nhĩ toàn là âm thanh rên rỉ ngọt ngào của Kiều Kiều.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ hình ảnh đó khỏi đầu.

Cuối cùng Cố Kiều Kiều cũng hoàn tất bước cuối cùng của quá trình hóa hình. Cô mệt đến nỗi tay chân đều bủn rủn, chẳng còn sức mà nhấc tay lên.

Tư Vũ dịu dàng hôn lên khuôn mặt hồng hồng của cô, ánh mắt đầy yêu thương, trên trán còn lộ rõ vẻ mãn nguyện.

“Kiều Kiều, em nghỉ ngơi đi, anh mang đồ ăn lại cho em.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, vẫn còn hơi ngượng. Dù sao cô và Tư Vũ cũng mới quen nhau, vậy mà đã trở thành bạn đời, còn thân mật như thế…

Thật sự hơi ngại.

Trong đôi mắt vàng sẫm của Tư Vũ thoáng lên ý cười, anh đi kiểm tra nồi canh thịt. Canh đã nấu xong, dù trông hơi loãng, nhưng ở bộ lạc thú nhân, như vậy đã là tốt lắm rồi.

Vì không có muỗng, anh bưng cả nồi đá lại, múc đầy một bát canh cùng thịt cho Kiều Kiều.

“Kiều Kiều, ăn đi.”

Anh bê bát canh đến, tay còn cầm đôi đũa làm bằng cành cây.

Kiều Kiều muốn nhận lấy bát nhưng bị anh từ chối: “Để anh cầm cho em.”

Cái bát đá này khá nặng, cổ tay cô thì quá nhỏ, anh không nỡ để cô mệt.

Nếu không phải sợ cô ngượng, anh đã đút từng muỗng cho cô rồi.

Thấy anh kiên quyết như vậy, cô đành cầm đũa lên, gắp một miếng thịt.

Thịt có vị nhạt, hơi mằn mặn, không bị tanh, thịt mềm, còn mang theo hương quả nhẹ.

Thật ra cô đã từng ăn đồ nấu chín vài lần, phần lớn là thịt nướng – có vị đậm đà hơn.

Cô vừa hoàn tất hóa hình, lại vừa trải qua "vận động thể lực", nên ăn hết sạch cả tô canh và thịt.

Thấy cô ăn ngon miệng, Tư Vũ mới yên tâm.

Tốt rồi, cô gái nhỏ không kén ăn. Trước đây anh từng nghe các giống đực khác trong bộ lạc than phiền bạn đời kén ăn, ăn ít nên yếu ớt lắm.

Dù vậy, anh vẫn nghĩ mình nên học nấu ăn. Là giống đực thì anh có thể ăn thịt sống, nhưng cô gái nhỏ của anh giờ đã hóa hình rồi, cần ăn chín. Không thể ngày nào cũng ăn canh thịt được!

Vì vậy, anh phải học cách nấu thịt ngon hơn, để Kiều Kiều ăn vui vẻ hơn.

Sau khi ăn xong, cô còn nhờ Tư Vũ lấy chút nước cho mình súc miệng, rồi mới quay lại giường nằm nghỉ.

Tư Vũ thầm nghĩ, cô gái nhỏ của anh thật sạch sẽ. Bảo sao da dẻ lại trắng trẻo, thơm tho như vậy.

“Kiều Kiều, hay mai em đừng đi săn nữa nhé?”

Anh lo cô mới hóa hình xong mà phải vất vả sẽ mệt. Lúc nãy cô đã rất yếu, nếu không nhờ thuốc, chắc đã ngất đi rồi.

Nghĩ đến loại thảo dược đó, anh lại thấy cô gái nhỏ của mình thật tài giỏi, biết cả thuốc nữa – đó là thứ rất quý.

Cố Kiều Kiều lắc đầu, nói nhỏ: “Tư Vũ, em vẫn muốn đi… Em muốn hái thêm ít thảo dược.”

Ở lại bộ lạc một mình thì chán lắm…

Chỉ cần nhìn đôi mắt long lanh kia, Tư Vũ đã chẳng thể từ chối được. Anh chỉ có thể nhượng bộ: “Vậy em đi với Y Nhĩ, để cậu ấy bảo vệ em.”

Mắt cô sáng rực lên: “Vâng vâng!”

Cô còn thơm nhẹ một cái lên má anh, lại bị anh ôm lấy mặt, hôn trả tới tấp.

Hai người đùa giỡn một hồi, thấy trời không còn sớm nữa mới ôm nhau đi ngủ.

Khi cả hai đã ngủ say, 888 mới chạy ra ngoài, lấy một đống đan dược như "đan dưỡng thai", "đan cường thân kiện thể", "đan hồi phục", "đan dễ sinh" v.v... nhét hết vào miệng Kiều Kiều.

May mà mấy viên thuốc này tan ngay trong miệng, không thì chắc Kiều Kiều bị nghẹn chết mất ^_^

Xong xuôi, 888 còn nhét luôn “Toàn tập thực vật” và “Toàn tập động vật” vào trong thức hải của cô.

Ở thế giới này, ký chủ chọn kiểu xuyên nhanh nhập vai toàn diện, nên ký ức tạm thời bị phong ấn, nó phải chuẩn bị "buff" cho cô mới được.

Nó không nỡ để ký chủ của mình chịu khổ ở cái đại lục thời viễn cổ này đâu!

*** Quýt: 888 chu đáo quá! Nhất chị Kiều nhà ta rùi :v

Chương 333: Làm Vạn Người Mê Ở Thế Giới Thú Nhân 11

Sáng sớm hôm sau, Tư Vũ đã dậy từ sớm. Nồi canh thịt tối qua vẫn còn thừa, anh nhóm lửa hâm nóng lại, sau đó đi ra sau bộ lạc — nơi có một vườn cây ăn quả nhỏ.

Chính là loại trái cây anh bỏ vào nồi canh tối qua, có thể ăn sống hoặc nấu chín, vị ngọt nhẹ, nhiều nước.

Tư Vũ hái một ít, bỏ vào túi lưới để dành cho Kiều Kiều ăn khi tỉnh dậy, hoặc đem theo ăn trên đường đi.

Khi anh quay lại hang, Cố Kiều Kiều đã tỉnh, đang trò chuyện với Y Nhĩ.

Không biết hai người đang nói gì, chỉ thấy trên mặt Kiều Kiều toàn là nụ cười.

Dù có hơi ghen một chút, nhưng Tư Vũ vẫn tự nhủ: ở đại lục này, giống cái có nhiều giống đực theo đuổi không phải chuyện hiếm, muốn ghen cũng chẳng ghen xuể, chi bằng học cách chấp nhận.

Họ còn là thanh mai trúc mã, Kiều Kiều vẫn còn chút dựa dẫm vào Y Nhĩ, anh không thể ngăn cản được.

Nghĩ thông rồi, Tư Vũ tiến đến hỏi: “Chuyện gì vui mà hai người nói cười thế?”

Kiều Kiều vui vẻ vẫy tay chào anh, hớn hở nói: “Em cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên rồi đó! Vừa tỉnh dậy đã thấy người tràn đầy năng lượng!”

Tư Vũ nhìn kỹ cô một lúc — vẫn là dáng vẻ nhỏ nhắn yếu ớt của Kiều Kiều, nhưng thần sắc thì trông khỏe mạnh hơn hẳn.

Anh không nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Tốt quá, Kiều Kiều của chúng ta trông cứng cáp hơn nhiều rồi.”

Y Nhĩ hơi ngạc nhiên. Đây còn là anh bạn báo lạnh lùng của mình sao?

Từ lúc có bạn đời là Kiều Kiều, cả người toát lên vẻ dịu dàng như thiên sứ luôn?

Không chịu nhận mình đang ghen, Y Nhĩ âm thầm trách móc: cái gì mà lạnh lùng — rõ ràng là giống đực thâm hiểm biết tranh thủ thời cơ.

Anh đoán chắc Tư Vũ chưa kịp làm quần áo cho Kiều Kiều, nên sáng sớm đã tranh thủ chạy ra ngoài, nhặt ít cành cây nhẵn mịn, đan thành một “bộ đồ” cho cô.

Gọi là quần áo, thực ra chỉ là một tấm quấn ngực và váy ngắn — giống cái ở đây đều mặc vậy.

Để Kiều Kiều không lộ quá nhiều da thịt, anh còn cố tình làm bản mở rộng, che cả phần bụng nhỏ đáng yêu.

Ban đầu định đưa cho Tư Vũ, nhưng đến nơi lại thấy anh không có ở đó, còn Kiều Kiều thì đã thức.

Vì một ý nghĩ nho nhỏ, Y Nhĩ liền vào hang của Tư Vũ, giúp cô mặc đồ luôn.

Kiều Kiều không thấy ngại ngùng trước mặt anh, vì hai người đã quá thân thiết, cô cũng có cảm giác tin tưởng ở anh.

Hơn nữa tối qua lúc cô hóa hình, Y Nhĩ cũng có mặt… anh đã thấy hết rồi.

Sau khi hai người ăn một ít thịt mà Y Nhĩ mang về, còn Kiều Kiều thì uống một bát canh nóng, cả ba cùng rời khỏi hang, đến cửa bộ lạc tập hợp với nhóm đi săn hôm nay.

Trên đường, không kể giống đực hay giống cái, ai thấy Kiều Kiều cũng đều ngẩn người.

Trời ơi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một giống cái xinh đẹp đến thế!

Mọi ánh mắt đều ngạc nhiên trước nhan sắc của Kiều Kiều, nhưng khi thấy Tư Vũ và Y Nhĩ đứng cạnh cô với khí thế không ai dám động vào, mọi người cũng chỉ dám lén nhìn vài cái rồi thôi.

Tới cửa bộ lạc, đã có hơn chục giống đực báo đen chờ sẵn. Người thì đeo giỏ, người thì mang túi lưới để đựng chiến lợi phẩm.

Người dẫn đội hôm nay là Tư Vũ. Cha anh - Tư Nặc nhìn Kiều Kiều một lượt, trong lòng cũng hiểu vì sao con trai lại muốn kết đôi với giống cái ngoại tộc này.

Hơn nữa, cô còn biết phân biệt thảo dược.

Hôm qua ông đồng ý cũng là vì điểm này, nếu không với thể trạng yếu ớt như cô, ông thực sự lo cô không đủ sức để sinh sản.

Tư Nặc nghiêm giọng dặn dò: “Lần này đến chỗ đó tuy không quá nguy hiểm, nhưng ai cũng phải luôn cảnh giác, rõ chưa?”

“Rõ!”

Sau khi ông rời đi, Tư Vũ kiểm tra quân số. Tính cả ba người bọn họ là 15 thú nhân.

Mỗi lần bộ lạc ra ngoài săn bắn sẽ không đi quá đông, vì còn cần người ở lại bảo vệ giống cái và con nhỏ.

Tư Vũ lãnh đạm nói: “Đi thôi.”

Cả nhóm lập tức hóa thành hình thú, tiến về phía ngọn đồi nhỏ.

Kiều Kiều không hóa hình, giống cái không thể biến hình linh hoạt như giống đực, nên nếu không cần thì sẽ giữ nguyên hình người.

Y Nhĩ hóa thành một con hổ trắng khỏe mạnh, Kiều Kiều ngồi trên lưng anh, đi ở giữa đội, còn Tư Vũ dẫn đầu.

Ra khỏi bộ lạc không xa là một con suối nhỏ — nguồn nước chính của bộ lạc.

Vì nằm gần lãnh địa của báo đen nên nơi này rất ít thú cấp thấp đến uống nước, vì đến là thành thức ăn ngay.

Qua con suối, bước vào rừng cây, cây cối bắt đầu rậm rạp, khắp nơi là thực vật tươi tốt.

Kiều Kiều cảm thấy… hình như cô nhận ra tất cả những loài cây này! Cô trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa khó tin.

Trước đây cô chỉ nhận ra đa số thôi, không ngờ bây giờ lại nhận biết được toàn bộ cây cỏ, hoa lá, thảo dược.

Điều này khiến cô rất phấn khích, vì rõ ràng có lợi cho việc sinh tồn ở thế giới này.

Nhưng… nên giải thích thế nào?

Kiều Kiều nằm úp trên lưng Y Nhĩ, đang mải suy nghĩ, tay vô thức nghịch bộ lông mềm mại của anh. Trong mắt người khác, cô trông như đang thẫn thờ.

Một con báo đen đi bên cạnh hỏi: “Bạn đời của thiếu tộc trưởng, cô đang sợ à? Đừng lo, Thú Thần sẽ phù hộ chúng ta.”

Kiều Kiều ngước lên nhìn anh một cái, bỗng nảy ra một ý — đúng rồi!

Cô có thể đổ hết mọi chuyện lên… Thú Thần!

Trong các bộ lạc, không ít Vu y có được năng lực đều nói là nhờ Thú Thần ban phúc nên mới có thể chữa bệnh.

Giải quyết xong khúc mắc, tâm trạng Kiều Kiều trở nên nhẹ nhõm, cô mỉm cười đáp lại — khiến con báo đen kia ngây người. Phải nhờ Y Nhĩ quay đầu gầm nhẹ một tiếng, hắn mới bừng tỉnh.

Hắn lặng lẽ đi ra phía sau đổi chỗ với đồng đội, không dám nhìn Kiều Kiều nữa.

Bạn đời của thiếu tộc trưởng, không phải người mà hắn dám nghĩ đến.

Kiều Kiều không còn mải suy nghĩ nữa, bắt đầu ghi nhớ những loại cây đã đi qua — cái nào ăn được, cái nào có ích, cô đều âm thầm ghi chú trong đầu, để lúc về có thể hái.

Cô còn nhìn thấy nhiều loại thực vật quen thuộc với năng suất cao như khoai lang, khoai mì, khoai tây.

Tất cả đều có thể đem về bộ lạc để trồng.

Chỉ là... không biết mấy thú nhân ăn thịt này có quen ăn mấy món đó không?

Theo như cô biết, bộ lạc Hổ Trắng và Báo Đen đều không có thói quen trồng trọt, mùa đông chỉ tích trữ thịt khô.

Ngoài mấy thứ ăn được, Kiều Kiều còn thấy một số nguyên liệu gia vị như ớt, hành…

Khi trở về có thể hái ít về dùng, cải thiện hương vị món ăn.

Cả đoàn đi rất nhanh, gần như không nghỉ giữa đường, nên trước giờ trưa đã đến ngọn đồi nhỏ.

Dưới chân đồi là đồng cỏ xanh mướt, điểm xuyết vài bông hoa dại.

Bầy nai nhỏ đang nhởn nhơ gặm cỏ, thỉnh thoảng còn có vài con dê lẻ tẻ.

Cảnh sắc nơi này đẹp tuyệt, Kiều Kiều nhìn những con dê phía xa, trong đầu lập tức hiện lên hàng loạt công thức nấu nướng.

Cô nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn đàn dê càng thêm rực lửa — những món ấy quá độc đáo, trực giác mách bảo cô, nếu làm đúng sẽ cực kỳ ngon miệng.

Kiều Kiều ghé tai Y Nhĩ thì thầm: “Y Nhĩ, em muốn một con dê sống, được không?”

Chương 334: Làm Vạn Người Mê Ở Thế Giới Thú Nhân 12

Khi đi săn, giống đực thường sẽ giết con mồi rồi mang về bộ tộc. Những phần ăn không hết sẽ được phơi khô để dành làm thức ăn cho mùa đông.

Cố Kiều Kiều muốn lấy ít huyết dê, nên cần Y Nhĩ bắt một con dê sống. Nếu may mắn bắt được dê cái, thì còn có thể lấy sữa để uống.

Huyết dê giúp bổ máu, tăng cường thể chất, ăn vào sẽ rất có lợi. Tất cả những điều này là kiến thức mới tự nhiên hiện ra trong đầu cô Kiều Kiều.

Y Nhĩ lập tức đồng ý: “Được, để lát nữa anh nói với Tư Vũ một tiếng. Nhiệm vụ hôm nay của anh là bảo vệ em.”

Cố Kiều Kiều cười ngọt ngào: “Nơi này không nguy hiểm mà, anh để em xuống đi. Em thấy bên kia có ít dây leo xanh, anh giúp em hái một ít nhé?”

Tư Vũ đúng lúc đi tới, vừa nghe thấy câu lời của cô Kiều Kiều: “Em định dùng làm gì?”

Cố Kiều Kiều chỉ sang bên trái: “Chỗ đó có dây leo rất dai, có thể dùng để đan giỏ. Rất chắc!”

Tư Vũ và Y Nhĩ nhìn theo hướng tay cô chỉ, cả hai đều không nhận ra đó là dây gì. Nhưng Kiều Kiều đã nói như vậy, thì Y Nhĩ đương nhiên không phản đối. Có điều… từ bao giờ Kiều Kiều lại biết nhiều như vậy?

Tư Vũ hỏi: “Em đan giỏ làm gì? Lúc tới bọn anh cũng có mang theo rồi mà.”

Cố Kiều Kiều hơi ngập ngừng, rồi nhỏ giọng nói: “Giỏ cỏ các anh đan không chắc lắm…”

Tư Vũ gật đầu, đúng là vậy. Giỏ cỏ chỉ đựng được đồ nhẹ, còn con mồi nặng thì phải dùng lưới.

Anh hỏi tiếp: “Em định đựng gì?”

Y Nhĩ trả lời thay: “Chắc là em ấy muốn đựng dê sống. Em ấy vừa nói muốn bắt dê.”

“Hả?”

Tư Vũ nhìn về phía đàn dê trong thung lũng, tưởng rằng Kiều Kiều chỉ muốn uống sữa, nên khuyên: 

“Sữa của loài dê này tanh lắm, uống không ngon đâu. Nếu em thực sự muốn uống, lát về anh hỏi xin một ít sữa từ mấy giống cái trong bộ tộc mới sinh con cho em.”

“Hở?” – Cố Kiều Kiều đơ người, uống sữa từ… người khác ư? Ngại quá đi mất.

Cô vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, sữa dê nấu lên sẽ hết mùi tanh, uống được.”

Thấy Tư Vũ và Y Nhĩ vẫn còn nghi hoặc, cô Kiều Kiều ngoắc tay bảo họ lại gần rồi thì thầm:

“Tư Vũ, Y Nhĩ… em có chuyện này muốn nói với hai anh…”

“Chuyện gì?” – Hai người đồng thanh, trong lòng mơ hồ đoán ra điều gì đó.

Cố Kiều Kiều hạ thấp giọng: “Tối qua lúc em hóa hình… hình như em đã nhìn thấy Thú Thần…”

“Cái gì cơ?!” – Cả hai đồng loạt trợn tròn mắt, không tin nổi.

Không thể trách họ kinh ngạc – đó là Thú Thần mà! Là đấng được tôn kính duy nhất trên toàn đại lục viễn cổ!

Toàn bộ thú nhân ở đây đều tôn thờ Thú Thần, tương truyền chính ngài đã tạo ra trật tự nơi này, khai sáng cho tộc thú, ban cho họ khả năng hóa hình.

Thú Thần sở hữu năng lực thần kỳ không thể lý giải. Người ta đồn rằng Thú Thần đã rời đi từ lâu, nhưng linh hồn của ngài vẫn dõi theo và phù hộ các thú nhân, thỉnh thoảng còn ban xuống phước lành.

Ở mọi bộ tộc, khi có ấu thú mới sinh đều phải trải qua nghi lễ máu, nhằm mong được Thú Thần chúc phúc.

Ở các bộ tộc lớn hơn thì có cả vu y hoặc nhà tiên tri – những người sau khi được ban phước từ Thú Thần sẽ có khả năng đặc biệt.

Chính vì vậy mà lời nói của cô Kiều Kiều khiến Y Nhĩ và Tư Vũ hoàn toàn sửng sốt. Chẳng lẽ cô Kiều Kiều đã trở thành… vu y?

Cố Kiều Kiều thấy họ đã bình tĩnh hơn, liền tiếp lời: 

“Sau khi hóa hình, em cảm thấy trong đầu mình có thêm rất nhiều kiến thức – từ loài thú, thực vật, nhiều lắm. Và buổi sáng em có nói là cơ thể mình khỏe lên, điều đó là thật.”

Cô liếc nhìn Tư Vũ – lúc sáng anh ấy còn không tin lời cô nói.

Để chứng minh lời mình, cô chỉ xuống đất: “Đây là cỏ đen, loài dê rất thích ăn. Còn đây là khoai tây, phần rễ của nó sẽ mọc ra củ vàng.”

Vừa nói, cô vừa cúi xuống nhổ thử một cây. Quả nhiên là củ đã chín, to bằng nắm tay, có bốn năm củ liền.

“Đây là khoai tây! Có nhiều cách chế biến lắm, ăn rất no!”

Lúc này thì Tư Vũ hoàn toàn tin rồi. Cố Kiều Kiều vừa nói vừa làm, vừa nhẹ nhàng lại rõ ràng, không giống bịa đặt chút nào.

Anh nhìn kỹ thân hình cô – vẫn làn da trắng nõn, tay chân nhỏ xíu như cành liễu, trông như gió thổi qua là bay. Nhưng rõ ràng là có gì đó đã thay đổi.

Quả thật là được Thú Thần ban phước rồi!

Y Nhĩ vui mừng ôm cô Kiều Kiều xoay một vòng khiến cô bật cười khanh khách:

“Thôi thôi, Y Nhĩ, em chóng mặt rồi!”

Nghe vậy anh mới chịu thả cô xuống, đầy hưng phấn: “Kiều Kiều, sau này em chắc chắn sẽ là giống cái lợi hại nhất trên đại lục này!”

Có thể nhìn thấy tương lai đó một cách rõ ràng.

Y Nhĩ cảm thấy vừa mừng vừa xúc động. Hôm qua cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ bị bộ tộc ruồng bỏ, hôm nay lại là giống cái được Thú Thần chọn.

Anh bắt đầu thấy lo cho cha mình – lỡ mà biết chuyện, chắc chắn sẽ hối hận vì đã đuổi Kiều Kiều đi!

Còn cái cô Hà Tư Tư kia, chắc chắn là biết Kiều Kiều sắp được Thú Thần ban phước, nên mới đuổi đi trước để loại trừ mối đe dọa!

Y Nhĩ nói suy đoán của mình ra, khiến cô Kiều Kiều hơi buồn:
“Chắc vậy… mà em còn chưa từng gặp cô ta bao giờ, thế mà cô ta lại muốn đuổi em đi.”

Tư Vũ nghe vậy liền sa sầm mặt. Lúc này anh mới hiểu vì sao Y Nhĩ lại đưa Kiều Kiều về bộ tộc của anh.

Anh vừa giận vừa mừng – may mà Y Nhĩ đưa cô đến đây, nếu không anh đã không có được một giống cái tuyệt vời thế này.

Tư Vũ xúc động ôm lấy Y Nhĩ một cái: “Cảm ơn cậu, anh em!”

Y Nhĩ ánh mắt lóe sáng, nhân cơ hội nói luôn: “Tối nay, tôi muốn chính thức kết thành bạn đời với Kiều Kiều.”

“Hả?” – Cố Kiều Kiều đỏ mặt quay đi chỗ khác. Thật ra cô cũng có tình cảm với Y Nhĩ.

Tư Vũ chỉ biết cười gượng. Đây vốn là chuyện họ đã bàn trước rồi, nhưng anh không ngờ Y Nhĩ – người lúc nào cũng hiền lành lại tranh thủ thời cơ giỏi đến vậy.

Anh còn chưa thân cận với Kiều Kiều đủ đâu.

Tối qua vì cô mới hóa hình, nên anh mới nhịn, chỉ cùng cô một lần rồi để cô nghỉ.

Anh phải cố kìm nén cả đêm mới ngủ được!

Vốn định tối nay tiếp tục, mà giờ thì hay rồi – bị người khác nẫng tay trên.

Nhưng nghĩ lại thì Y Nhĩ cũng không ở đây được lâu. Sắp tới phải về bộ tộc Bạch Hổ, không biết bao giờ mới quay lại…

Hehe, đến lúc đó Kiều Kiều sẽ là của một mình anh thôi.

Nghĩ đến chuyện mỗi tối được ôm giống cái mềm mại thơm tho ngủ, Tư Vũ cười không khép được miệng.

Anh nhìn về phía tộc nhân, rồi nói với Y Nhĩ: “Chăm sóc Kiều Kiều cho tốt nhé, bọn tôi đi săn đây.”

“Kiều Kiều, em đói thì ăn ít trái cây, hoặc bảo Y Nhĩ dắt đi dạo quanh đây. Nhưng mà đừng lại gần con sông kia – trong đó có loài cá ăn thịt thú nhân.”

Dặn dò xong, Tư Vũ gọi các thú nhân đi săn. Trong ánh nắng ngược, bộ lông đen của anh ánh lên lấp lánh, cơ thể săn chắc nổi rõ từng khối cơ bắp.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments