Chương 338: Làm Vạn Người Mê Ở Thế Giới Thú Nhân 16
"Kiều Kiều, em vừa nói gì?" – Y Nhĩ kinh ngạc hét lên. Cái răng của con cá ăn thịt ban nãy còn dễ dàng đâm xuyên qua con dao xương của anh, vậy mà lớp vảy của con cá trông bình thường này lại cứng như vậy sao?
Ánh mắt của Tư Vũ lóe lên: "Thử là biết ngay!"
Anh cố nén sự kích động trong lòng. Trước đó, răng của mấy con cá ăn thịt chỉ có hai cái là đủ dài để làm dao, còn lại đều nhỏ dù sắc bén. Nhưng vảy của con cá rồng này thì khác – từng miếng đều lớn và chắc!
Tư Vũ nhổ chiếc răng dài nhất của cá ăn thịt ra, rồi đâm mạnh vào lớp vảy của con cá rồng.
"Đinh!" – một tiếng vang lên, vảy cá hoàn toàn không hề hấn gì!
Tất cả thú nhân báo đen đều đồng loạt hô lên kinh ngạc. Ngoài đá ra, họ chưa từng thấy thứ gì cứng như thế!
Nếu đem chế thành dao, vậy chẳng phải có thể chặt cả cây to sao?
Lúc mọi người đang hưng phấn, Cố Kiều Kiều lại mang tới một tin còn đáng mừng hơn: "Con cá này chỉ mới là cá con thôi đó. Lúc trưởng thành, chúng có thể dài đến vài mét, lớp vảy còn to và dày hơn nữa."
"Cái gì?!"
"Trời ơi, vậy là chúng ta có thể sở hữu vũ khí còn lớn hơn?"
Mọi người càng thêm phấn khích, nhưng Tư Vũ thì không quá lạc quan. Anh nghĩ đến việc loài cá này sống chung với cá ăn thịt, bản thân đã khó bắt, huống chi cá trưởng thành dài vài mét — phải dùng giỏ cá to đến cỡ nào mới bắt được?
Y Nhĩ cũng nhận ra vấn đề này, liền hỏi: "Kiều Kiều, có cách nào bắt được cá trưởng thành không?"
Cố Kiều Kiều suy nghĩ một lát, có lẽ có thể dùng lưới, nhưng muốn đan lưới thì cần có cây gai dầu. Đến giờ cô vẫn chưa tìm thấy loài cây đó.
Nếu có thì tốt rồi, vì còn có thể dệt vải may quần áo nữa cơ.
Cô lắc đầu: "Muốn bắt thì được, nhưng chúng ta cần tìm một loại cây tên là cây gai dầu. Nó trông đại khái thế này..."
Cô ngồi xuống đất, dùng cành cây vẽ lên mặt đất hình dáng loài cây đó: thân cao, có lá hình bầu dục mọc dọc thân.
"Trong các anh có ai từng thấy loại cây này chưa?"
Tất cả thú nhân báo đen đều nhìn kỹ, rồi đồng loạt lắc đầu.
Cố Kiều Kiều cũng không thất vọng. Chắc chắn sẽ có loài cây đó ở đâu đó, chỉ là bây giờ chưa tìm ra thôi.
Thấy ai nấy đều hơi hụt hẫng, Tư Vũ lên tiếng trấn an:
"Hôm nay thu hoạch như vậy là quá nhiều rồi, chúng ta nên quay về bộ lạc thôi. Chuyện cá lớn để sau, từ nay để ý xem quanh đâu có loại cây đó hay không."
Cố Kiều Kiều gật đầu đồng tình: "Đúng đó, cây gai dầu còn có nhiều công dụng khác nữa, về bộ lạc hỏi thử mấy người khác xem có ai từng thấy chưa."
Y Nhĩ bỗng nhớ ra: trước kia ở bộ lạc Bạch Hổ, Hà Tư Tư từng nói cũng muốn tìm loài cây này, khi được hỏi dùng để làm gì thì cô ta không trả lời.
Xem ra thứ này quan trọng thật.
Cả đoàn người thu dọn đồ đạc rồi xuất phát về bộ lạc Báo Đen. Trên đường, họ lại gặp thêm mấy con gà rừng.
Tư Vũ định bảo mọi người giết hết mang về, nhưng bị Cố Kiều Kiều ngăn lại.
"Tư Vũ, có thể bắt sống mấy con gà rừng được không? Em muốn nuôi nó để lấy trứng. Trứng vừa ăn được vừa có thể ấp nở ra gà con. Về sau sẽ có rất nhiều gà rừng để ăn."
"Nhưng… trứng khó ăn lắm, dễ vỡ nữa." – Tư Vũ nhớ lại.
Trước kia họ từng nhặt trứng trong rừng, bên trong là chất lỏng tanh tanh, chẳng thơm ngon, cũng không no bụng. Lâu dần, chẳng ai muốn nhặt nữa.
Cố Kiều Kiều bật cười: "Trứng gà có nhiều cách chế biến lắm, lát nữa nếu gặp thì nhặt thêm nhé. Về đến bộ lạc em dạy mọi người."
"Được!"
Tư Vũ lập tức đồng ý, rồi bảo thú nhân đi bắt gà và nhặt trứng. Quả nhiên họ tìm được khá nhiều trứng — chắc do chưa ai nhặt bao giờ nên có cả mấy chục quả.
Trứng dễ vỡ, Cố Kiều Kiều dạy mọi người dùng lá to bọc rồi xếp cẩn thận trong giỏ, như vậy sẽ không bị nứt.
Đường về khá an toàn, vì đây là tuyến đường thường dùng của bộ lạc Báo Đen, và thung lũng ban sáng cũng là nơi họ thường săn bắn. Chỉ khi nào thức ăn nơi đó khan hiếm, họ mới đi xa hơn.
Khi trời chập choạng tối, cả đoàn cuối cùng cũng về đến bộ lạc.
Tư Vũ quay sang nói với Y Nhĩ: "Y Nhĩ, cậu đưa Kiều Kiều về nghỉ trước đi. Hôm nay cô ấy vất vả cả ngày rồi, chắc cũng mệt."
Anh vẫn còn việc phải làm: chia chiến lợi phẩm và kể lại chuyện hôm nay cho những người ở lại.
Cố Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt long lanh: "Em không mệt đâu, còn chưa chỉ cho mọi người cách nấu mấy món ăn kia nữa mà."
Tư Vũ ghé sát tai cô thì thầm: "Tối nay em còn phải kết đôi với Y Nhĩ nữa đó."
Kết đôi xong là Y Nhĩ sẽ trở lại bộ lạc Bạch Hổ, từ nay Kiều Kiều sẽ là bạn đời của anh rồi. Hề hề.
"Vâng…"
Cố Kiều Kiều đỏ bừng mặt, vội lấy tay che mặt, lông mi dài khẽ rung — nhìn đáng yêu vô cùng.
Ánh mắt Y Nhĩ bỗng trở nên sâu thẳm, anh liếc nhìn Tư Vũ rồi bế thốc Cố Kiều Kiều rời đi.
Anh vẫn thích ôm cô lúc ở hình người hơn. Da cô mịn màng, mềm mại, ôm vào người dễ chịu vô cùng.
Y Nhĩ không đưa cô về bộ lạc mà đi thẳng ra sau núi — nơi có một con suối nhỏ, có thể tắm rửa được.
Cố Kiều Kiều thích sạch sẽ, cả ngày nay đi rừng dính bụi đất, anh không muốn lần đầu của hai người lại đầy mùi mồ hôi.
"Anh Y Nhĩ, mình tắm ở đây thật sao? Có ai đến không?"
"Không đâu Kiều Kiều, giờ mọi người trong bộ lạc đều đang ở phía trước chia thịt và ngắm mấy thứ em tìm được. Không ai ra phía này đâu."
Y Nhĩ đã đếm kỹ rồi — bao gồm cả mấy nhóc con thì tổng cộng 53 người đều có mặt bên kia.
Anh không thể để ai nhìn thấy người bạn đời trắng trẻo, mềm mại của mình được.
Cố Kiều Kiều nghe xong thì yên tâm phần nào, nhưng vẫn xấu hổ. Đây là…
…có phải sắp "giao phối, kết đôi" thật rồi không?
Y Nhĩ mỉm cười dịu dàng, anh biết cô đang ngại nên tự tay tháo bỏ bộ quần áo bằng lá cô mặc.
Lại một lần nữa nhìn thấy thân thể tuyệt đẹp ấy, anh vẫn cảm thấy ngẩn ngơ như lần đầu.
Anh cởi bỏ tấm da thú của mình rồi ôm Kiều Kiều xuống suối.
Nước suối mùa này không lạnh, thậm chí còn hơi ấm, tắm khá dễ chịu.
Ban đầu Y Nhĩ giống như một người bạn đời mẫu mực, nhẹ nhàng giúp cô tắm rửa.
Nhưng bàn tay anh có vết chai, khiến Kiều Kiều nhột, cứ né tránh mãi, miệng cười khúc khích.
Ánh mắt Y Nhĩ càng lúc càng sâu, nhìn đôi môi đỏ hồng trên gương mặt trắng nõn.
Cuối cùng, anh không thể kiềm chế nữa, nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
Nụ hôn đầu của ha người — ngọt ngào và mềm mại.
Anh dần chiếm lĩnh, và khi nếm được vị ngọt ấy…
…đã không còn dịu dàng nữa.
"Ưm…"
Đôi mắt long lanh của Cố Kiều Kiều như phủ một lớp sương mờ, khóe mắt cũng ửng đỏ, khiến Y Nhĩ càng thêm bồn chồn khắc khoải.
Hai người chìm vào làn nước…
…từng đợt sóng lăn tăn…
~
~~
Chương 339: Làm Vạn Người Mê Ở Thế Giới Thú Nhân 17
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy rất sớm, vừa lúc Y Nhĩ mới trở mình thì cô cũng mở mắt.
Cơ thể cô đúng là đã khá hơn nhiều. Tối qua hai người trò chuyện tới tận nửa đêm, ngủ chẳng được bao lâu mà cô lại không thấy mệt mỏi gì cả, cả tinh thần lẫn thể lực đều rất tốt.
Có vẻ như thực sự là được Thú Thần ban phước rồi.
Y Nhĩ cúi xuống hôn lên gương mặt trắng trẻo hồng hào của cô, dịu dàng nói:
“Em ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm mà.”
Cô vươn vai rồi nhảy xuống giường: “Không ngủ nữa đâu, anh nhìn em này.”
Cô nhún nhảy vài cái để chứng minh mình rất khoẻ mạnh.
Y Nhĩ đỡ cô ngồi xuống, tỉ mỉ giúp cô chải tóc.
Cô vừa được chải tóc vừa nghĩ: chắc mình nên làm một cái lược. Cũng không khó, kiếm một khúc gỗ, dùng răng của cá ăn thịt mài cho đều là được.
Sau khi chải tóc xong, vẻ mặt Y Nhĩ có chút do dự, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu thế nào.
Cô nhanh chóng đoán được, liền hỏi thử: “Y Nhĩ, anh sắp quay về đúng không?”
Cô hơi thất vọng, nhưng cũng hiểu. Y Nhĩ không thể cứ mãi ở lại bộ lạc Báo Đen được, nhà và người thân của anh đều ở bộ lạc Bạch Hổ.
Lần trước về đó, anh còn chưa gặp được mẹ và em gái đã vội vàng chạy đi tìm cô, đến giờ cũng được mấy ngày rồi.
Y Nhĩ ôm cô vào lòng, giọng bất lực: “Kiều Kiều, anh thật sự không muốn xa em chút nào cả.”
Anh có thể không để tâm tới tộc nhân, không quan tâm cha mình nói gì, nhưng mẹ và em gái thì vẫn đang ở bộ lạc Bạch Hổ.
Cô áp mặt vào ngực Y Nhĩ, lắng nghe nhịp tim ổn định của anh, nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao đâu Y Nhĩ, bộ lạc Bạch Hổ cách đây cũng không xa lắm, anh có thời gian thì ghé qua là được mà.”
Y Nhĩ khẽ đáp, trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo, cau mày lúc nào không hay.
Cô ngẩng mặt lên, đưa tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhíu lại của anh.
“Chỉ cần trái tim chúng ta có nhau, thì tạm thời xa nhau một chút cũng không sao cả.”
Giọng cô rất dịu dàng, nhưng lại mang theo sự kiên định, giống như cơn gió nhẹ thổi tan mọi muộn phiền trong lòng Y Nhĩ.
Y Nhĩ nhìn cô, ánh mắt kiên quyết: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách vẹn toàn cho cả hai!”
Nói xong còn cúi đầu hôn lên trán cô.
Đúng lúc này, Tư Vũ bước vào, tay cầm một bộ quần áo bằng da thú.
Anh nhìn sắc mặt của cô trước, thấy hồng hào mới mở lời:
“Kiều Kiều, đây là bộ quần áo da mà tối qua tôi nhờ mấy nữ thú nhân trong bộ lạc may giúp em, em thử xem nhé.”
Tư Vũ đưa bộ quần áo ra, cô vui vẻ đón lấy. Anh rất chu đáo, giống Y Nhĩ, chuyện gì cũng nghĩ cho cô trước.
Cô nhìn qua quần áo, thực ra chỉ là đục vài lỗ trên da thú rồi dùng dây cỏ buộc lại — người ở đại lục cổ xưa này toàn mặc vậy cả.
Nhìn bộ da thú, cô lại nghĩ: có thể chế tạo kim và chỉ được rồi.
Từ khi trong đầu cô có thêm nhiều kiến thức, mọi thứ dường như đều cần làm. Nhưng nếu làm thành công, cuộc sống sẽ tiện lợi và chất lượng hơn rất nhiều.
Cô không sợ khó, tuy việc nhiều nhưng cứ từ từ làm thì sẽ xong hết.
Hôm nay, kế hoạch của cô là dạy các thú nhân Báo Đen cách ăn mấy loại thức ăn mới mà hôm qua cô tìm được, và dạy họ cách đan lát.
Cô thay quần áo. Vì có dây buộc điều chỉnh nên cũng vừa vặn. Giờ cô không yêu cầu gì cao về quần áo, chỉ cần đủ che thân là được. Sau này nếu tìm được cây gai dầu hoặc bông thì sẽ làm đồ đẹp hơn.
Bữa sáng vẫn là canh thịt do Tư Vũ nấu, cô uống một bát. Y Nhĩ và Tư Vũ thì vẫn ăn thịt sống như thường lệ.
Sau khi ăn xong, Y Nhĩ quyến luyến nói lời tạm biệt: “Kiều Kiều, anh đi đây. Em yên tâm, anh sẽ quay lại sớm thôi.”
Ánh mắt anh đầy sự lưu luyến và u buồn.
Cô ôm lấy anh: “Y Nhĩ, đợi em hướng dẫn xong cách chế biến khoai tây, khoai lang rồi hẵng đi có được không?”
Y Nhĩ cảm động. Anh biết ý của cô là muốn giúp anh, nhưng bản thân lại thấy không có mặt mũi mang những kiến thức cô dạy về giúp bộ lạc Bạch Hổ.
Dù sao chính bộ lạc Bạch Hổ đã bỏ rơi và vứt bỏ cô trước.
Anh không thể vì cô lương thiện mà tha thứ cho họ thay cô.
Y Nhĩ lắc đầu: “Không cần đâu Kiều Kiều, anh phải về trước khi trời tối.”
Anh hóa thành hổ trắng, nếu chạy nhanh thì trong ngày là về được.
Thấy anh quyết tâm, cô cũng không ép nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Y Nhĩ, đi đường cẩn thận.”
Y Nhĩ hôn nhẹ lên má cô, nhìn sâu vào mắt cô một lần rồi mới rời đi.
Tâm trạng cô hơi chùng xuống. Sau khi bị đuổi khỏi bộ lạc Bạch Hổ, nếu không nhờ Tiểu Hắc Xà -Trạch Lạc và Y Nhĩ, cô đã không sống nổi.
Chết rồi, Trạch Lạc đâu rồi?!
Cô lo lắng hỏi: “Tư Vũ, con rắn đen nhỏ đi cùng em đâu rồi?”
“Kiều Kiều đi theo anh.”
Tư Vũ dẫn cô về hang của mình, cẩn thận nắm tay cô đi vào bên trong.
Không ngờ bên trong hang lại còn không gian khác, cô ngạc nhiên nhìn quanh. Càng vào sâu thì càng nhiều thạch nhũ, đi qua một đoạn đường hẹp thì tầm nhìn đột ngột rộng mở.
“Trong hang này mà rộng như vậy á?”
Cô ngạc nhiên thật sự. Chỗ này còn lớn hơn bên ngoài, nhiệt độ cũng thấp hơn một chút, rất dễ chịu.
Trong không gian đó có mấy bộ da thú, thịt khô, và một đống đất màu vàng.
— Đất sét?
Trong đầu cô lập tức hiện lên kiến thức về đất sét — thứ này đúng là báu vật!
Tuy nhiên, cô chưa quên mục đích chính: tìm Trạch Lạc.
Tư Vũ kéo con rắn đen nhỏ từ đống cỏ khô ra: “Nó ở đây, vẫn chưa tỉnh.”
Cô lo lắng kiểm tra lại vết thương — vết thương đã lành. Trước đó cô không chỉ đắp thuốc mà còn cho rắn nhỏ uống dược liệu bổ sung thể lực. Giờ thì không biết là nó đang ngủ hay đang hấp thụ thuốc.
Con rắn nhỏ trông giống như đang ngủ đông.
Cô đặt rắn trở lại ổ, sau đó ánh mắt rơi vào đống đất sét kia.
“Tư Vũ, đống đất sét này từ đâu ra? Có sẵn trong hang à?”
“Cái này gọi là đất sét à? Sau núi nhiều lắm.” Tư Vũ đáp hờ hững.
Cô cười tít mắt, nắm tay anh lắc lắc, giọng kích động:
“Tư Vũ, anh biết không, đất sét này có thể dùng làm đồ chứa, nồi niêu, ngói để xây nhà! Dùng được vào rất nhiều việc đấy!”
Hiện tại ở đại lục này, thú nhân còn chưa biết làm đồ dùng. Họ nấu ăn bằng nồi đá, mà nồi đá thì nặng, giữ nhiệt tốt nhưng làm nóng chậm và tốn củi.
Còn nồi đất thì khác, nhẹ, nấu nhanh, lại còn có thể chế thành nhiều hình dạng để cất trữ đồ.
Tư Vũ tuy không hiểu lắm cô đang nói gì, nhưng chắc chắn đó là thứ rất tốt.
“Kiều Kiều, em đúng là may mắn của bộ lạc Báo Đen tụi anh! Sau này chắc mọi người sẽ tôn thờ em như thần!” — Tư Vũ cười vui vẻ.
Cô cười đến híp cả mắt, kéo tay Tư Vũ bước ra khỏi hang: “Đi mau nào, hôm nay còn nhiều việc phải làm lắm!”
Chương 340: Làm Vạn Người Mê Ở Thế Giới Thú Nhân 18
Hôm nay, cả bộ lạc Báo Đen đều không ra ngoài săn bắn. Tất cả thú nhân đều tập trung tại quảng trường lớn, hồi hộp chờ Cố Kiều Kiều xuất hiện.
Họ ngại không dám đến gọi cô quá sớm, nên chỉ biết đứng đợi tại đây.
Tộc trưởng Tư Nặc cũng có mặt, ánh mắt ông dừng lại trên đống vật phẩm ở giữa quảng trường, vừa ngạc nhiên vừa tràn đầy hy vọng.
Nếu những thứ này thực sự có thể ăn được, thì bộ lạc của họ chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc!
Mỗi năm, trước khi mùa đông tới, các thú nhân ở đại lục cổ xưa đều sẽ đến Đảo Thú Thần để cầu phúc. Đồng thời, họ cũng dùng hàng hóa để trao đổi lấy những vật phẩm mới lạ, có giá trị thiết thực.
Tư Nặc thầm nghĩ: nếu mấy loại thức ăn, dược liệu, và cả con cá ăn thịt kia đều hữu ích thật, thì đó quả thực là báu vật đối với bộ lạc.
Khi từ xa nhìn thấy bóng dáng Cố Kiều Kiều và Tư Vũ, thú nhân liền reo lên vui vẻ:
“Thiếu tộc trưởng và Kiều Kiều đến rồi!”
“Kiều Kiều đúng là một cô gái xinh đẹp, lại còn được Thú Thần ban phước nữa!”
“Thiếu tộc trưởng nhà mình đúng là may mắn ghê!”
Mấy chị thú nhân ngồi cùng nhau bàn tán rôm rả. Tuy số lượng người trong bộ lạc không đông, nhưng sau chuyến đi săn hôm qua, những người trở về đã kể hết mọi chuyện, trong đó có cả khả năng đặc biệt của Kiều Kiều. Vì thế, giờ đây cả bộ lạc đều biết cô đã được Thú Thần ban phước.
Họ tuy ngưỡng mộ, nhưng không có chút đố kỵ nào.
Thú nhân ở đại lục cổ xưa sống đơn giản và thuần hậu. Họ chỉ lo làm sao để sống sót qua từng ngày, đâu có thời gian mà ganh ghét nhau.
Mấy chục cặp mắt đổ dồn về phía cô khiến cô hơi sợ, liền nép sau lưng Tư Vũ. Anh nắm lấy tay cô, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, họ chỉ đang chờ em thôi.”
Cô cười ngượng ngùng, rồi lén ló đầu ra khỏi lưng anh, khẽ vẫy tay chào mọi người.
Tất cả thú nhân Báo Đen đều cười thân thiện với cô.
Cha của Tư Vũ – Tư Nặc bước lên phía trước, bất ngờ cúi người thật sâu để cảm ơn cô. Kiều Kiều hoảng hốt tránh ra:
“Cha, sao cha lại làm vậy? Mau đứng lên đi mà!”
Cô lúng túng quay sang gọi Tư Vũ: “Tư Vũ, anh mau đỡ cha dậy đi.”
Tư Vũ nhẹ vỗ tay cô, rồi bước tới đỡ cha mình.
Tư Nặc rơm rớm nước mắt, xúc động nói: “Kiều Kiều, cảm ơn con đã đến đây. Cảm ơn con đã tìm được những loại thực phẩm và thảo dược quý giá này. Con là ân nhân lớn của bộ lạc Báo Đen chúng ta!”
Cô xua tay liên tục, xấu hổ đáp: “Tất cả là nhờ ân huệ từ Thú Thần, con chỉ làm những gì mình nên làm thôi. Huống hồ, con giờ cũng là một phần của bộ lạc Báo Đen rồi, đương nhiên phải nghĩ cho bộ lạc mình chứ.”
Cô nói rất chân thành.
Ngay từ khi mới tới đây, Tư Vũ đã kể rằng bộ lạc không giàu có gì, nhưng mỗi nhà đều mang đồ đến tặng khi cô kết đôi với Tư Vũ — điều đó cho thấy họ thực lòng quý mến cô.
Kiều Kiều là kiểu người: ai tốt với mình thì sẽ đối xử tốt lại. Cô không phải người chỉ biết hưởng thụ mà không hồi đáp.
Việc cô tìm thức ăn, sau này làm nồi đất, làm đủ thứ dụng cụ... Một phần vì muốn cuộc sống của mình thuận tiện hơn, phần còn lại là để xây dựng cho gia đình nhỏ của mình.
Những thứ cô mang đến sẽ giúp bộ lạc mạnh hơn, từ đó an toàn hơn. Mùa đông không còn lo thiếu ăn, mùa hè không sợ thú dữ tấn công.
Cô không hề ngốc. Bao nhiêu năm sống trong thế giới con người, ấm lạnh tình đời, cô đều cảm nhận được.
Tư Nặc lau mặt, vui mừng nói: “Cảm ơn con, Kiều Kiều. Con chọn Tư Vũ làm bạn đời, đó là phúc lớn của bộ lạc Báo Đen chúng ta.”
Lời ông khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt. Ánh mắt của mọi người nhìn cô đầy sự phấn khích và yêu quý khiến cô thấy bối rối.
Cô kéo tay áo Tư Vũ, anh nhìn ra được sự ngại ngùng của cô liền cười lớn nói: “Giờ đã là người một nhà rồi, khách sáo quá làm gì. Sau này Kiều Kiều sẽ còn dạy chúng ta nhiều điều hữu ích hơn nữa. Hy vọng bộ lạc của chúng ta sẽ ngày càng phát triển!”
“Tuyệt vời!”
“Nghe theo thiếu tộc trưởng và Kiều Kiều thôi!”
Mọi người rất có trật tự, nhanh chóng xếp thành vòng tròn. Phụ nữ và các bé con đứng phía trong, đàn ông thì xếp thành từng vòng bên ngoài.
Ở giữa là đống thực phẩm và thảo dược mà hôm qua Kiều Kiều và Tư Vũ mang về.
Cô đảo mắt một lượt, rồi bắt đầu giảng giải từng món.
“Đây là khoai lang, mọi người nhớ hình dáng của lá nó nhé. Khoai lang mọc dưới đất, phải đào lên mới lấy được. Có thể ăn sống — lúc sống nó giòn. Còn nếu nấu chín thì mềm và ngọt hơn.”
Trong lúc cô nói, Tư Vũ đã gọi mấy người đến dùng dao xương gọt vỏ khoai, chia cho mỗi người một miếng nếm thử.
Cô tiếp lời: “Tư Vũ, anh nhóm lửa đi. Chút nữa em muốn hướng dẫn cách chế biến mấy món khác nữa.”
“Được, em chờ chút.”
Tư Vũ cùng vài thú nhân đi nhóm lửa. Kiều Kiều tranh thủ thời gian, bắt đầu giảng giải về thảo dược.
Cô nói chậm rãi, từ hình dạng bên ngoài đến công dụng của từng loại, mỗi loại đều nhắc lại ba lần — thế mà thú nhân nhớ hết.
Cô cũng dặn dò thêm: “Có những cây trông rất giống nhau, nếu không chắc thì hãy hỏi tôi trước. Vì có loại có độc, không ăn được đâu.”
Lúc cô vừa giảng xong phần thảo dược, bên kia lửa đã nhóm xong. Mấy bếp đá đơn giản được dựng lên, đặt nồi đá lên trên.
Cô háo hức muốn bắt tay vào làm đồ gốm và bếp lò rồi — những thứ đó thật sự sẽ giúp ích rất nhiều.
Vì vậy cô tăng tốc phần hướng dẫn cách ăn uống. Cô nói thêm về khoai tây và sắn.
Với sắn thì cô dặn kỹ hơn, vì sắn sống có độc, cần sơ chế đúng cách mới ăn được.
Vừa nói, mấy thú nhân vừa làm theo bên đống lửa. Nhìn những củ khoai và khoai tây sôi trong nồi, ai nấy đều mong đợi.
Chẳng mấy chốc, khoai lang và khoai tây đã chín, chia cho mỗi người một ít. Họ không hề ngại, lập tức cho vào miệng nếm thử.
Kiều Kiều cũng thử một miếng — khoai mềm, thơm, ngọt hơn cả tưởng tượng.
Khoai tây cũng vậy, không cần nêm nếm gì cũng đã ngon rồi.
Thú nhân ăn xong ai nấy đều ngạc nhiên rồi chuyển sang vui sướng.
Bình thường họ chỉ ăn thịt sống, nay được đổi khẩu vị, đúng là mới lạ vô cùng.
Thấy mọi người khen ngợi, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô vui vẻ nói:
“Khoai lang và khoai tây còn có thể chiên, nướng, xào, làm bánh nữa… Giờ có thể mọi người chưa hình dung được những cách đó, nhưng không sao, sau này tôi sẽ dạy dần từng thứ cho mọi người.”
“Ôi ôi ôi! Kiều Kiều ơi!”
“Kiều Kiều thật tuyệt!”
Tiếng hò reo vang khắp quảng trường, ai cũng cười rạng rỡ.
Kiều Kiều cũng bị không khí ấy lây sang, nở nụ cười tươi rói.
Sau khi ăn xong, cô tiếp tục hướng dẫn cách trồng trọt. Đám thú nhân thông minh lắm, nói bao nhiêu là nhớ bấy nhiêu, chẳng lo họ quên.
Đến khi biết chỉ cần vùi củ khoai tây đã mọc mầm xuống đất, là sau một thời gian sẽ mọc lên rất nhiều củ mới — vài người đã xúc động đến rơi nước mắt.
Mùa đông tới, có lẽ họ không còn phải chịu đói nữa rồi!

0 comments