Vo Tinh Dao Chuong 114

By Quyt Nho - tháng 11 25, 2024
Views

Chương 114: Chúng ta hãy làm một giao dịch 

Người dịch: Lia Wang

Beta: Quýt

Long Đại, Long Nhị, Long Tam là ba anh em ruột cùng một mẹ, linh căn tương đồng, tu hành cũng là cùng một bộ công pháp, ngay cả pháp khí sử dụng cũng giống hệt nhau.

Ba người trên mặt đều có nụ cười tàn ác giống hệt nhau, chỉ một cú vung tay, ba thanh khuyết đao đen đỏ bay vút về phía Ngu Chiêu.

Trong không khí tràn ngập mùi biển cả lại có cả mùi máu tanh. Ngu Chiêu nhíu mày, cơ thể lùi lại phía sau, tay phải với vào túi trữ vật, nắm ra một chồng bùa chú.

Ngu Chiêu phóng khoáng uy nghiêm tỏ vẻ rằng nàng không chỉ có một phương thức tấn công. Nàng giơ tay lên, bùa chú tứ phía bay đi như nữ thần rải hoa.

Mà dưới vỏ bọc của bùa chú, những mảnh tro hương không dễ thấy cũng bay đi.

"Nổ!"

Tất cả bùa chú đều lập tức nổ tung.

Một luồng ánh sáng vàng chói mắt lập tức bùng nổ, một làn sóng khí hỗn loạn nặng nề nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía.

Núi đá nhô ra trong nháy mắt bị san phẳng, vô số khói bụi bị luồng không khí cuốn theo về phía ba người Long Đại, mênh mông cuồn cuộn, đến nỗi che phủ cả đất trời.

Ba người vừa kinh hãi vừa tức giận, quay người bỏ chạy trong hoảng loạn.

Ngay cả đám người Hoa Nương Tử đang chiến đấu quyết liệt cũng bị động tĩnh lớn truyền đến từ phía này thu hút, không ngừng phóng tầm mắt qua.

Long Đại tức giận đến mức nghiến răng.

"Người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì? Có thể tùy ý sử dụng hết hàng trăm tấm bùa chú." 

Mặc dù hắn ta là một tu sĩ Kim Đan, nhưng không có môn phái hay gia đình nào để dựa vào, khoản tiết kiệm cũng ít đến đáng thương.

Chứng kiến hành vi xa hoa của Ngu Chiêu khi phóng bùa chú không thèm chớp mắt, ngọn lửa đố kỵ gần như thiêu rụi lý trí của hắn.

May mắn thay, hắn dựa vào nghị lực phi thường, kiềm chế được những suy nghĩ xấu xa.

Nhưng hai người em trai dưới sự bảo vệ của hắn , tâm trí rõ ràng không kiên định như hắn.

Long Tam trước đây vốn chính vì Hoa Nương Tử mà bức bối, giờ lại bị huyễn thuật của Ngu Chiêu cám dỗ, dục vọng lập tức chiếm ưu thế.

Hắn nhìn vào bóng lưng của hai người đại ca và nhị ca, ánh mắt lóe lên, trực tiếp làm ra một động thái  đáng kinh ngạc.

Phù.

Âm thanh của lưỡi đao xuyên qua ngực gần như không thể nghe thấy.

Long Đại cũng thực sự không nhận ra, mãi đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Lão Nhị, mới quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu: 

"Lão Nhị!"

Long Nhị nhìn xuống lưỡi đao xuyên qua ngực mình, rồi ngẩng đầu nhìn Long Đại, há miệng định nói gì đó, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ miệng hắn.

Ánh mắt dần dần tối lại, ngón tay yếu ớt buông thõng xuống.

Long Tam rút đao về, đẩy Long Nhị ra xa, vẻ mặt thờ ơ không để tâm.

Long Đại vô cùng đau đớn: "Lão Tam, ngươi đang làm gì vậy! Hắn là huynh đệ của ngươi mà!"

Long Tam vẻ mặt vẫn như thường, 

"Đại ca, ta từ lâu đã chán ngấy những ngày tháng khó khăn ba người cùng chia sẻ một nguồn tài nguyên rồi. Tư chất của nhị ca không bằng chúng ta, nên rút khỏi từ sớm rồi, lại khăng khăng không biết điều đó. Ta làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho tương lai của hai huynh đệ chúng ta sau này."

Long Đại toàn thân lạnh ngắt.

Hành vi của Long Tam rất bất thường, nhưng những lời hắn nói đều là từ trong lòng.

Hắn đã sớm nhìn Lão Nhị không vừa mắt, chỉ là bình thường vẫn tự mình đè nén, thỉnh thoảng chỉ dám than phiền, không dám làm ra chuyện quá phận.

Nhưng lần này, Ngu Chiêu đã khơi dậy tất cả tà niệm trong lòng hắn, áp đảo lý trí của hắn, cho nên mới làm ra chuyện cực đoan như vậy.

"Ngu Chiêu!"

Khuôn mặt Long Đại tràn đầy vẻ hung dữ, ngũ quan vặn vẹo, hận ý trong lòng như sóng biển cuồn cuộn.

Hắn không thể chấp nhận sự thật Long Nhị bị Long Tam giết chết, đổ hết tội lỗi lên đầu Ngu Chiêu.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở nặng nề, ngực phập phồng dữ dội, tầm nhìn cũng bị bóp méo nghiêm trọng.

Cảnh tượng trước mắt liên tục chồng chéo lên nhau, hắn thấy Ngu Chiêu cầm thanh Ám Nguyệt Đao của đệ đệ mình, từng bước một đi về phía hắn.

"A! Ngu Chiêu, ngươi đáng chết!" 

Hắn tiến lại gần, vung thanh Ám Nguyệt Đao.

Lưỡi đao sắc lẹm điên cuồng tuôn ra, rạch xuyên không khí, phát ra một loạt tiếng rít sắc nhọn.

Long Đại tinh thần điên loạn, mỗi đao đều dùng hết toàn lực.

Lại nhìn Ngu Chiêu, hắn sắc mặt hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau, không hề có sức phản kháng.

Nhân lúc hắn đau thương mà lấy mạng hắn!

Long Đại lại lần nữa xông lên, Ám Nguyệt Đao trong tay xuất ra dư ảnh, trong nháy mắt, liền lại có mấy đường đao thoát xác mà xuất ra.

Máu đỏ tươi bắn tung tóe lên mặt hắn. Hắn lè lưỡi liếm rồi cười lớn. Hắn càng lúc càng can đảm và thậm chí hoàn toàn không nhận ra mình bị thương.

Vợ chồng Triệu Hiền và Ô Lão Đại vẫn đang đắm chìm trong cú sốc khi Long Tam giết chết Long Nhị, liền nhìn thấy Long Đại đột nhiên phát điên, từng đao từng đao chém Long Tam đến chết.

Bất kể Long Tam gào thét thế nào, hắn vẫn không hề lay chuyển.

“Vèo vèo."

Ba người cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Chẳng lẽ trên hòn đảo này có điều gì kỳ lạ, hễ người nào lên đảo cuối cùng sẽ chết vì tinh thần điên loạn?

Vậy bọn họ...

Lại qua một lúc nữa, Long Tam ngã xuống.

Long Đại dùng đao chống đỡ thân thể, loạng choạng, trong miệng lẩm bẩm: "Lão Nhị, ta báo thù cho đệ rồi!"

"Tốt lắm, ngươi có thể xuống dưới đoàn tụ với bọn họ rồi."

Long Đại chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cảnh tượng cuối cùng trước mắt là một luồng ánh đao ảm đạm.

Phịch!

Ngu Chiêu ngoắc ngón tay, túi trữ vật trên eo Long Đại rơi vào lòng bàn tay.

Nàng tùy ý nhét ba túi trữ vật vào trong tay áo, ngước mắt nhìn đám người Hoa Nương Tử và những người khác, mỉm cười nói: 

"Các vị, hãy làm giao dịch, thế nào? Ta cũng khá hứng thú với bảo vật giấu ở đây."

Giết gà dọa khỉ.

Bốn chữ này đồng thời lóe lên trong đầu đám người Ô Lão Đại.

Đồng thời, nỗi sợ hãi của bọn họ đối với Ngu Chiêu đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Cái gì gọi là cao nhân bất lộ tướng.

Chính là đang nói đến Ngu Chiêu à!

Một Kim Đan sơ kỳ vậy mà không cần nỗ lực liền giải quyết được hai Kim Đan trung kỳ, một Kim Đan sơ kỳ, chưa tổn hại lấy một cọng lông tơ.

Đây là một loại sức mạnh đáng sợ thế nào? Lúc này, ba người Ô Lão Đại nghĩ đến điều gì đó và vội vàng nhìn về phía Hoa Nương Tử.

Trên mặt Hoa Nương Tử không thấy vẻ phù phiếm thường ngày và sự oán giận vừa rồi, ngược lại là có vẻ mặt xen lẫn giữa sự nghiêm túc và kiêng dè, hiển nhiên là đã thoát ra khỏi từ trong huyễn cảnh.

Vợ chồng Triệu Hiền thở phào nhẹ nhõm.

Họ không muốn lại bị trói buộc với Hoa Nương Tử nữa.

"Trước kia các ngươi cùng ba huynh đệ Long gia kết thành đồng minh, hiện tại chẳng qua là chỉ là từ bọn họ chuyển sang chúng ta liên minh, không ảnh hưởng kết quả."

Thấy bọn họ im lặng, Ngu Chiêu chậm rãi nói.

Ô lão đại và những người khác thầm nghĩ trong lòng: "Sao lại như vậy được? Một mình ngươi so với ba người bọn chúng cộng lại còn khó đối phó hơn.”

Đừng nhìn bọn chúng  bảy người đến hòn đảo này theo nhóm, nhưng khi đến lúc phải rời đi, chỉ cần ba người có thể ra ngoài đã là không tệ rồi, chứ đừng nói đến bảy người.

Ba anh em Long trông như thế thực lực mạnh mẽ, thực ra rất có thể bị loại nhanh nhất.

Nếu Ngu Chiêu tham gia, kết quả sẽ rất khác.

Không ai biết Ngu Chiêu sẽ thực hiện huyễn thuật khi nào và ở đâu. Bọn chúng đến cuối cùng thậm chí lúc chết cũng không biết mình đã chết như thế nào.

Từ chối Ngu Chiêu?

Đùa thôi, Ba huynh đệ nhà họ Long đều đang nằm đó. Bọn chúng chẳng lẽ vẫn muốn theo bước chân ?

“Tôi đồng ý.”

Hoa Nương Tử là người đầu tiên lên tiếng và bày tỏ sự đồng tình.

Sau khi đích thân trải nghiệm huyễn thuật của Ngu Chiêu, nàng ta thực sự không muốn làm kẻ thù của Ngu Chiêu nữa, thậm chí còn nảy sinh tâm lý muốn trốn tránh.

Hiện tại nàng ta đã không dám đối diện với Ngu Chiêu, sợ rằng không cẩn thận một chút lại bị rơi vào huyễn thuật của nàng.

Vợ chồng Triệu Hiền nhìn nhau: "Chúng tôi cũng không ý kiến."

Ô Lão Đại một thân một mình cũng không làm được gì, chỉ có thể bày tỏ sự chấp nhận.

"Bây giờ các ngươi có thể kể cho ta nghe câu chuyện về nơi này rồi."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments