Vo Tinh Dao Chuong 115

By Quyt Nho - tháng 11 26, 2024
Views

CHƯƠNG 115: Đúng là một cái miệng sắc bén, đổi trắng thay đen

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

Ô lão đại và ba người còn lại liếc nhìn nhau. Cuối cùng, hắn nói: “Chúng tôi lần này cất công đến để tìm kiếm nơi ở của tộc Giao Nhân.”

Tộc Giao Nhân?

Ngu Chiêu ngay lập tức nhớ tới trái tim màu lam ở lầu năm Giao Nhân các.

Nàng bình tĩnh hỏi: “Chẳng phải mấy trăm năm trước tộc Giao Nhân đã bị tuyệt diệt rồi sao?”

“Lời đồn là vậy, nhưng không biết có phải sự thật không.” Ô lão đại lắc đầu.

Từ biểu cảm và giọng điệu của hắn, Ngu Chiêu có thể cảm nhận được trong lòng có sự nghi vấn của hắn. Vì sao hắn còn chưa đi xa vạn dặm để truy tìm sự khúc mắc đó. Trừ khi…

Hoa Nương Tử đứng ra lên tiếng tiếp lời: “Vẫn là để ta nói đi, ba tháng trước, ta vô tình lấy được bản đồ đến nơi ở tộc Giao Nhân, nó không chỉ đánh dấu vị trí lãnh thổ của tộc mà còn đánh dấu cả những con đường nội bộ bên trong. 

Tộc Giao Nhân có thể chất thần kỳ, nước mắt là vật quý giá ngàn năm, chưa kể trong tộc có thể có chí bảo do tộc Giao Nhân để lại. Ngu đạo hữu xuất thân cao quý, không biết gian khổ của những người tu luyện bình thường như chúng tôi, dù là đầm rồng hang hổ, chúng tôi cũng dám xông pha thử một lần.”

Phu thê Triệu Hiền và Ô lão đại đều gật đầu đồng ý. 

Sao họ có thể không biết sự nguy hiểm của chuyến đi này, nhưng phú quý bao giờ cũng từ nguy hiểm đi ra, nếu họ không liều mạng thì làm sao cơ duyên to lớn như vậy lại rơi vào tay họ.

Ngu Chiêu từ chối cho ý kiến với lời nói của Hoa Nương tử, nàng chỉ tính toán trong đầu xem trong lời nói của họ có bao nhiêu phần đáng tin. 

Nàng thực ra không mấy hứng thú với chí bảo tộc Giao Nhân để lại. Nàng càng tò mò hơn về việc liệu trên thế gian này còn giao nhân nguyên vẹn hay không. 

Tộc Giao Nhân từ mấy trăm năm trước đã mai danh ẩn tích tại Tu Chân giới. Vì vậy, tấm bản đồ này từ đâu mà xuất hiện? 

“Bản đồ có thể cho ta xem chút không?”

Ngu Chiêu nhìn về phía Hoa Nương Tử. 

Trông thì có vẻ như một lời hỏi thăm ý kiến nhưng giọng điệu của nàng không cho ý phản bác. 

Hoa Nương Tử cười khổ, lấy bản đồ ra đưa bằng hai tay cho Ngu Chiêu: "Ngu đạo hữu, xin mời."

Khi ngón tay của Ngu Chiêu chạm vào bản đồ, trong lòng nàng không khỏi khẽ động. 

Xúc cảm thật là tinh tế.  

Bản đồ này được làm bằng một chất liệu kỳ lạ trông giống như chế tác từ da thú kỳ dị. Nó có kết cấu mịn và cảm giác mát mẻ. 

Ngu Chiêu từ từ mở bản đồ ra. 

Quý Hàn Châu tò mò bước tới gần Ngu Chiêu để xem xét kỹ hơn.

Bản đồ giống y hệt qua lời miêu tả của Hứa Nương tử, trong đó phác họa rõ nét hình dáng hòn đảo, các tuyến đường được đánh dấu chi tiết. Góc dưới bên phải của bản đồ còn được khảm nạm một khối vảy màu xanh lam. Từ góc độ của người cầm nó sẽ phát ra ánh sáng quang rực rỡ. 

Nhìn thấy bản đồ, giờ Ngu Chiêu mới tin tưởng năm phần.

Nàng đưa bản đồ trả lại cho Hoa Nương tử: “Các người ban đầu ước định ra sao? Khi tìm thấy bảo vật thì phân chia thế nào?”

“Thực lực của ta mạnh nhất, độc chiếm một phần. Ô lão đại cung cấp thuyền để di chuyển và chịu trách nhiệm liên lạc nên hắn cũng chiếm một phần. Về phần phu thê Triệu Hiền sẽ một phần,  ba huynh đệ Long gia hai phần.”

“Tốt, ta cũng không muốn nhiều. Vì vậy, ta cùng sư đệ đồng dạng như huynh đệ Long gia, chiếm hai phần.”

Tuy nói mọi người thỏa thuận sòng phẳng trước mặt nhưng lời ước định qua đầu lưỡi là không đáng tin, sẽ không giữ lời.

Nhưng Ngu Chiêu vẫn nói trước lời cảnh cáo. Cho nên, đồ của nàng thì đừng ai có ý muốn đoạt.

Hoa Nương tử và Ô lão đại từ chối cho ý kiến. Dù cho nàng có nói chiếm ba phần thì họ cũng không thể nói gì.

Chỉ có phu thê Triệu Hiền là trong lòng có chút khó chịu.

Họ cũng là tổ hợp hai người. Tại sao Ngu Chiêu với sư đệ của nàng chiếm hai phần được mà họ là tu sĩ Kim Đan lại có một phần. Chênh lệch không khỏi có chút quá lớn.

Ngu Chiêu mặc kệ trong lòng họ suy nghĩ gì, có ý kiến không nói chỉ dám kìm nén.

Tất nhiên, có nói ra thì nàng cũng không khoan nhượng.

Tại Tu Chân giới, ai mạnh là nghe theo người đó.

Sau khi thảo luận lợi ích xong xuôi, đám người bọn họ cuối cùng bắt đầu chính thức tìm kiếm nơi ở của tộc Giao Nhân.

“Tộc Giao Nhân sinh hoạt ở đáy biển, hòn đảo chỉ mang tính chất che mắt tu sĩ. Đầu tiên chúng ta phải tìm ra đường đi xuống đáy biển thì mới chân chính đến nơi ở tộc Giao Nhân.

Bản đồ chỉ ghi nội đại, không ghi lối vào, Ngu Chiêu và bọn họ đành chia nhau ra tìm.

Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu cùng nhau đi tìm một khu vực.

Thực lực của Quý Hàn Châu là yếu nhất cá đám. Ngu Chiêu chỉ còn cách mang hắn theo bên mình, miễn cho bị người ám toán.

Sau khi trải qua nhiều đả kích, tâm tính của Quý Hàn Châu đã có chút tiến bộ. Đối với lần thăm dò này, hắn thích ứng tốt đẹp, cẩn thận kiểm tra từng vách đá, hang núi, hận không thể chẻ ra nhìn kỹ hết một lượt.

Ba canh giờ trôi qua.

Đám người đi khắp đảo không có thu hoạch gì.

Hòn đảo này vẫn như trước khi bọn họ khám phá, âm u đầy tử khí, không có linh khí. Sự vật không có sinh mệnh gì.

Theo lý mà nói, tộc Giao Nhân nếu như từ hòn đảo này tiến vào thì chắc chắn phải để lại dấu vết.

Quý Hàn Châu nhíu mày, cảm giác như hắn đã bỏ quên chỗ nào đó.

Tập tính của Giao Nhân là gì?

Sinh hoạt dưới nước.

Thông đạo đi xuống tộc địa không phải trên đảo mà ở dưới đảo?

Quý Hàn Châu giống như phát hiện ra manh mối lớn, mắt lóe sáng lên.

“Quý tiểu huynh đệ đây có phải phát hiện ra cái gì?”

Ô lão đại tinh mắt, liếc một cái đã phát hiện ra biểu cảm lạ của Quý Hàn Châu, cười haha nói ra.

Những người khác nghe vậy liền tập trung mọi ánh mắt vào Quý Hàn Châu.

Quý Hàn Châu nhận thấy bản thân quá bất cẩn, vội thu hết biểu cảm trở lại như cũ. Đáng tiếc, mọi người đã sớm nhìn thấu.

“Quý Tiểu Huynh đệ, hiện tại chúng ta đã là đồng minh, ngươi có manh mối gì chẳng phải nên nói ra để mọi người cùng nhau phân tích, sớm tìm ra tộc đại của Giao Nhân. Ngu Đạo hũu, người xem ta nói có đúng không?”

Hoa Nương tử dịu dàng nói.

Ngu Chiêu cũng cười: ”Hoa Nương tử nói phải. Quý sư đệ à, sư tỷ đây vẫn phải nói vài câu rằng vấn đề lớn nhất là đệ thật quá khiêm tốn. Đệ có phải thấy các tiền bối mãi chưa tìm ra sẽ hổ thẹn, cho nên ý tứ không muốn nói.

Này là do đệ không đúng, các tiền bối ở đầy đều rộng lượng. Mọi người sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này. Tốt hơn hết đệ cứ nói ra, để các tiền bối ở đây nghe xem họ thua kém đệ ở điểm nào.”

Quý Hàn Châu:!

Hoa Nương tử:!!

Những người khác:!!!

Tốt, quả là cái miệng khôn khéo đổi trắng thay đen, có thể đem ý tứ của Quý Hàn Châu đang muốn giấu manh mối nói thành vì bảo vệ mặt mũi bọn họ, vì đại cục làm trọng.

Nàng đáng lẽ cho đi thuyết thư mới phải!

Hoa Nương tử và những người khác giận đến nghiến răng, nhưng không tìm ra lời nào phản bác.

Quý Hàn Châu nhịn cười, trình bày suy nghĩ của hắn. 

Mọi người nghe xong chớp mắt liền ngộ ra.

Suy nghĩ cố hữu của họ luôn cho rằng lối đi sẽ được xây dựng trên đảo, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng dựa trên tập tính của tộc Giao Nhân, dưới đảo sẽ phù hợp hơn với nhu cầu của bọn chúng hơn. 

Sau khi hưng phấn được một lúc, vẻ mặt của mọi người dần trở nên nghiêm túc. 

Trên đảo, dù có trường hợp khẩn cấp nào xảy ra, họ vẫn có thể ứng phó kịp thời, nhưng nếu ở dưới biển sâu, họ cần cảnh giác không chỉ với đồng minh mà cả những sinh vật vô danh dưới biển, và rủi ro lại tăng lên. 

Nhưng như người ta thường nói, phú quý từ nguy hiểm mà ra.

Bây giờ họ đã ở đây, họ sẽ không bao giờ cho phép mình trở về tay không, có lẽ họ sẽ chết trên đường đi tìm bảo vật.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments