Chương 697: Đó Không Gọi Là Chữa Trị
Giám quan Thỏ mỉm cười, không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Bạch Ấu Vi.
Hắn nói: "Cô có thể từ bỏ. Phó bản này đã bị bỏ hoang, không ai bắt buộc cô phải tham gia."
Bạch Ấu Vi suy nghĩ một chút, tò mò hỏi:
"Nếu cảnh quan và luật chơi không có vấn đề gì, tại sao nó lại bị bỏ?"
"Vì tỉ lệ thông quan vượt quá 30%." Giám quan Thỏ giải thích: "Nếu độ khó không đủ cao, vòng tuyển chọn sẽ mất đi ý nghĩa, nên phó bản này bị loại bỏ."
Bạch Ấu Vi nhíu mày: "Rốt cuộc các ông tuyển chọn người chơi để làm gì?"
Giám quan Thỏ bật cười:
"Để các cô có thể sống tốt hơn."
Nghe câu trả lời đó, Bạch Ấu Vi lập tức bĩu môi:
"Không muốn nói thì thôi, cần gì phải ra vẻ thần bí?"
Giám quan Thỏ chỉ cười: "Đến khi cô vào vòng chung kết, sẽ tự khắc hiểu."
Vòng chung kết…
Cảm giác như còn xa lắm.
Bạch Ấu Vi lặng lẽ tính toán.
Còn ba tuần nữa là đến trận chiến đầu tiên. Nếu theo hình thức đấu PK hai người một trận, và mỗi tháng có một trận chiến, thì ít nhất bốn tháng nữa mới tới chung kết.
Gần nửa năm.
Nghĩ lại thì, từ lúc trò chơi búp bê xuất hiện đến bây giờ, cũng chỉ hơn nửa năm… Vậy mà thế giới đã hoàn toàn thay đổi.
Thời gian trôi qua cứ như tiêu tiền vậy, chẳng mấy chốc mà hết sạch.
Giám quan Thỏ hỏi: "Cô có muốn thử chơi không?"
Bạch Ấu Vi hoàn hồn, lại ngước nhìn đèn chùm trên cao, khẽ hừ một tiếng:
"Chơi chứ. Dễ thế này, tất nhiên phải thử."
Cô đi vòng quanh bức tường, quan sát cấu trúc của tòa nhà.
Tỉ lệ thông quan hơn 30%, có nghĩa là rất nhiều người đã thắng được trò này, chẳng có lý do gì cô lại không làm được.
Leo thẳng lên thì khỏi nghĩ đến. Dù có đến được chỗ cao, cũng sẽ bị đỉnh vòm cản lại.
Nhưng tòa nhà này được xây dựng từ những khối xếp hình, nghĩa là cô có thể thay đổi kết cấu của nó.
Tất nhiên, việc này phải cực kỳ cẩn thận.
Vì chỉ cần rút nhầm một khối trụ lực, toàn bộ công trình có thể sụp đổ, và cô sẽ bị đè bẹp đến chết.
Bạch Ấu Vi quan sát thật kỹ, sau đó bắt đầu rút ra những khối gỗ mà cô cho rằng không ảnh hưởng đến kết cấu chính.
Từng khối, từng khối được kéo ra, giống như trò Jenga.
Cô chồng chúng lên nhau, tạo thành một bệ thang xoắn ốc.
Lý thuyết thì đơn giản, nhưng thực tế lại không hề dễ dàng.
Những khối xếp hình quá lớn, rất nặng, di chuyển chúng tốn rất nhiều sức. Hơn nữa, có những khối nằm ở trên cao, muốn lấy được không chỉ cần thể lực, mà còn cần cả kỹ thuật.
Cũng may là chân cô đã hồi phục. Nếu không, trò chơi này đúng là hành xác.
Giá mà có đồng đội giúp thì tốt rồi.
Ý nghĩ ấy khiến cô nhớ đến Thầy Thừa…
Một thân thể khỏe mạnh, nhưng lại có đặc điểm của người cá… Liệu sau này còn cơ hội hồi phục không?
Lần này là Thầy Thừa, lần sau sẽ là ai đây? Đàm Tiếu, Phan Tiểu Tân, Thẩm Mặc, Asalina… hay một ai khác?
Dù cô có cố gắng thế nào, cũng không thể đảm bảo rằng mọi người đều có thể rời khỏi mỗi trò chơi hay mê cung mà không tổn hại gì.
Nếu hy sinh là điều không thể tránh khỏi, thì con đường thăng cấp này… liệu có phải là một hành trình đau đớn xé lòng?
Bạch Ấu Vi dừng tay, ngồi lên bậc thang tự xây, chống cằm nghỉ ngơi.
Giám quan Thỏ hỏi: "Sao vậy?"
"Mệt." Cô lười biếng đáp: "Dù sao cũng không có giới hạn thời gian, cứ từ từ mà làm thôi."
Giám quan Thỏ mỉm cười, không nói gì thêm.
Bạch Ấu Vi lại liếc nhìn hắn, chần chừ một chút rồi hỏi:
"Mê cung… có thể chữa được mọi thứ không? Có căn bệnh nào mà mê cung không chữa được không?"
Giám quan Thỏ cười: "Sao lại hỏi vậy? Mê cung không phải bác sĩ."
"Nhưng nó đã chữa khỏi chân tôi."
Giám quan Thỏ chậm rãi lắc đầu:
"Đó không gọi là chữa trị, mà là một sự cải tiến.
Mê cung phân tích vi mô từng tế bào trong cơ thể cô, sau đó giúp cơ thể cô tiến hóa đến trạng thái hoàn hảo nhất."
0 comments