Thu Bong Chuong 696

By Quyt Nho - tháng 3 13, 2025
Views

Chương 696: Điểm Cao Nhất

"Phần thưởng gì?" Bạch Ấu Vi bật thốt: "Nếu chỉ là một món đạo cụ vô dụng thì tôi không có hứng thú đâu."

Giám quan Thỏ mỉm cười: "Dĩ nhiên sẽ là thứ cô cần."

Bạch Ấu Vi nheo mắt nhìn hắn.

Tốt bụng đến vậy sao?

Một trò chơi chỉ có thưởng, không có phạt? …Trước đây chẳng phải bọn chúng luôn nhấn mạnh sự cân bằng sao?

Giám quan giơ tay, nhẹ gõ vào không trung.

Một hình vuông phát sáng chợt xuất hiện trước mắt họ.

"Nếu cô muốn, cứ vào đi."

Giám quan Thỏ nở nụ cười, khẽ ấn vành nón xuống, rồi bước vào trong hình vuông phát sáng ấy.

Bạch Ấu Vi ngập ngừng, liếc nhìn xung quanh.

Thật kỳ lạ…

Một khối vuông phát sáng to thế này, vậy mà những người xung quanh lại không ai để ý, không ai phản ứng gì cả.

Là ảo thuật của Giám quan Thỏ ư?

Cô nhìn lại khối vuông phát sáng trước mắt mình.

Giám quan Thỏ chịu trách nhiệm giám sát Cuộc Chiến Mê Cung, hắn sẽ không đến mức cố ý hại cô.

Hắn nói muốn chơi một trò chơi… rốt cuộc là có ý gì?

Bạch Ấu Vi chậm rãi đứng dậy, cuối cùng, bước vào trong.

Bên trong là một không gian giống như một nhà thờ lớn.

Giám quan Thỏ đứng ở trung tâm, hai tay chắp sau lưng. Thấy cô bước vào, hắn khẽ mỉm cười:

"Đây là một phó bản đã bị bỏ hoang, cô có thể tự do trải nghiệm, không cần lo bị hệ thống trừng phạt."

"Phó bản… bị bỏ hoang?" Bạch Ấu Vi lẩm bẩm, tò mò quan sát xung quanh.

Nhìn bề ngoài, nơi này vừa giống nhà thờ, vừa giống một tòa tháp.

Những bức tường không hề bằng phẳng.

Nhìn kỹ hơn, có thể thấy toàn bộ nơi này được xây dựng từ những khối xếp hình.

Giám quan Thỏ nói: "Luật chơi rất đơn giản: Chỉ cần leo lên vị trí cao nhất, lấy được phần thưởng là thắng."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Bạch Ấu Vi cũng ngước theo.

Chỉ thấy ở điểm cao nhất của tòa tháp, có một đèn chùm.

Chiếc đèn mang phong cách Gothic, kết cấu bằng kim loại sắt đen cổ điển. Phía trên có một móc kim loại, nối với tám sợi xích sắt.

Bên dưới là một cái mâm tròn, viền ngoài gắn mười sáu chân đế, mỗi chân đế đều đặt một cây nến trắng to.

Giám quan Thỏ nói: "Bây giờ chúng ta đứng dưới này nên không thấy, nhưng khi leo lên cao hơn, cô sẽ thấy một chiếc hộp quà trên mâm tròn ấy. Chỉ cần lấy được nó, trò chơi coi như hoàn thành."

Bạch Ấu Vi lặng lẽ quan sát, rồi hỏi:

"Cái mâm ấy chịu được bao nhiêu trọng lượng?"

"Có thể chịu được sức nặng của ba người đàn ông trưởng thành."

Như vậy…

Chiếc đèn chùm không phải là bẫy.

Vậy thì độ khó của trò chơi nằm ở đâu?

Ánh mắt Bạch Ấu Vi dịch chuyển sang khu vực xung quanh đèn chùm.

Dựa vào phán đoán bằng mắt thường, đỉnh tháp cách mặt đất khoảng 50 mét.

Bốn bức tường gồ ghề cung cấp đủ điểm bám để có thể leo lên.

Nhưng khi đến gần đỉnh, tường lại tạo thành một hình chảo trơn nhẵn, không còn bất kỳ chỗ nào để bám víu.

Nếu cứ thế leo lên bằng đường tường, rất có thể cô sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan khi sắp đến nơi—

Không leo lên được, cũng không leo xuống được.

Nếu không có đạo cụ bám tường, thì cách duy nhất để lấy hộp quà là dồn sức nhảy về phía đèn chùm.

Nhưng đèn chùm ở vị trí quá cao.

Xét đến lực hấp dẫn, nếu nhảy từ tường ra, khoảng một phần tư quãng đường đã rơi xuống.

Dù có cố gắng quay lại bằng đường cũ…

Cũng có thể ngã chết.

Loại địa hình leo trèo dốc đứng này, vốn lên thì dễ, xuống thì khó.

Vậy nên…

Làm thế nào để cô có thể chạm tới điểm cao nhất và lấy hộp quà?

Bạch Ấu Vi nhìn về phía Giám quan Thỏ, ánh mắt không mấy thân thiện.

Giám quan Thỏ vẫn mỉm cười, giọng điệu dịu dàng:

"Sau khi đôi chân hồi phục, những trò chơi thế này hẳn sẽ rất hợp với cô."

"Hừ…" Bạch Ấu Vi cười lạnh: "Hợp sao? Tôi lại thấy… hình như ông chỉ muốn bẻ gãy chân tôi thì đúng hơn?"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments