Vo Tinh Dao Chuong 205

By Quyt Nho - tháng 3 09, 2025
Views

CHƯƠNG 205: Cho ngươi một cơ hội là đánh bại ta

Người dịch: Danh Vu

“Bất Ưu sư huynh, vậy giờ muội nên làm cái gì?"

Không biết rốt cuộc Bất Ưu nói thật hay giả, Diệp Tụng Tâm đều chỉ có thể lựa chọn tin tưởng. Bởi vì trước khi tìm thấy những người khác thì giờ chỉ có Bất Ưu là có thể bảo hộ nàng.

Nàng ngước nhìn Bất Ưu với một đôi mắt ngập nước, tựa hồ chỉ sau một khắc liền sẽ khóc lên.

Bất Ưu ngữ khí bình thản: "Theo sát bần tăng liền có thể an toàn."

"Bất Ưu sư huynh, huynh thật sự là một người tốt."

"Bần tăng chỉ là làm chuyện nên làm mà thôi."

Không thẹn lương tâm, không thẹn với Phật Tổ.

Diệp Tụng Tâm cười trừ, ý cười không đạt tới đáy mắt.

Quả là một con người hoàn mỹ khiến cho người khác luôn muốn phá hủy mà.  

Cũng không biết Bất Ưu đây một lòng hướng Phật, cuối cùng có thể hay không cũng giống như đám phàm phu tục tử khác là sẽ quỳ dưới chân váy nàng? 

Thật là đáng mong chờ. 

......

"Quý sư đệ."

Phương Thành Lãng nhảy ra từ một sơn động đằng sau một đạo thác nước liền trông thấy Quý Hàn Châu đứng bên đầm nước. Trong mắt hắn hiện lên nụ cười thản nhiên.

Ai ngờ khi Quý Hàn Châu nhìn thấy hắn rồi liền có sắc mặt lạnh lẽo, xoay người rời đi. Hoàn toàn bày ra một loại ý tứ không muốn bắt chuyện với hắn. 

"Quý sư đệ vì sao muốn rời đi gấp vậy?"

Từ sau buổi gặp tại Chiểu Trạch Lâm khi Quý Hàn Châu đưa cho hắn ăn đan dược giải độc, về sau bọn hắn lại cùng so tài trên đài thi đấu. Chứng kiến kiếm thuật phi phàm của Quý Hàn Châu liền coi Quý Hàn Châu là tri kỷ. Chỉ khổ có điều bản thân không có cơ hội tự mình giao lưu. 

Bây giờ thật vất vả có thể đơn độc đụng mặt nhau vậy mà thái độ của Quý Hàn Châu đối với hắn lại hết sức lãnh đạm, hoàn toàn không giống lúc nhiệt tình cứu hắn tại Chiểu Trạch Lâm.  

Phương Thành Lãng vô cùng kinh ngạc.

Quý Hàn Châu quay đầu, ánh mắt lạnh lùng.

"Giữa ngươi và Ngu sư tỷ có khúc mắc, sớm biết các người phụ tấm lòng Ngu tỷ thì lúc trước ta đã không nên cứu ngươi."

Quý Hàn Châu vốn cũng không phải là người có tính tình thân thiện, đối với Ngũ Hành Đạo tông chính là cũng biết nhưng rất ít.

Về sau tham gia thi đấu tại Tu Chân giới, Ngu Chiêu thanh danh vang dội, chuyện nàng cùng Độc Nguyệt Phong ở giữa có ân ân oán oán liền trở thành đề tài câu chuyện cho đám người khác. 

Quý Hàn Châu thế mới biết được Ngu sư tỷ không gì không làm được trong mắt hắn lại nhận về rất nhiều ủy khuất, mà ủy khuất lại đến từ một trong những kẻ đang đứng trước mắt đây luôn tự xưng là quân tử đoan chính - Phương Thành Lãng.

Khó trách thời điểm lúc ở Chiểu Trạch Lâm, Ngu sư tỷ sắc mặt không đổi đối mặt với bọn hắn. Chỉ trách hắn vụng về. Không nhìn rõ nguyên do đã vội vàng đi cứu người.  

Quý Hàn Châu càng nghĩ càng giận, nhìn Phương Thành Lãng với ánh mắt như mang theo đao.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Phương Thành Lãng dần dần hóa thành vẻ đắng chát.

Hắn nghĩ hắn cùng Quý Hàn Châu không làm tri kỷ với nhau được nữa rồi. 

"Hừ!"

Quý Hàn Châu dối với Phương Thành Lãng đã không lời nào để nói, hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, rất nhanh liền không thấy bóng dáng. 

Phương Thành Lãng cô đơn đứng tại chỗ.

Thần sắc ảm đạm không rõ.

......

Ngu Chiêu đi ra khỏi sa mạc, xa xa đã nhìn thấy một ngọn núi kỳ dị. 

Cả ngọn núi được bao trùm bởi màu nâu đen với những núi đã trần trụi. Từ nó tỏa ra những khí khô nóng.   

Nàng tung người bay lên, nhanh chóng nhảy lên cao.

Nàng không ngừng lên cao, nhiệt độ cũng theo đó tăng dần, vòng bảo hộ phòng ngự quanh nàng cũng không xua đi được nhiệt độ nóng bỏng này.  

Ngu Chiêu lau đi những giọt mồ hôi đang chảy dọc theo thái dương, hai mắt lóe sáng.

Dựa theo kinh nghiệm của nàng, càng là địa phương khác thường, càng dễ dàng có bảo vật.

Có lẽ đằng sau ngọn núi này đang sinh trưởng một loại linh dược hiếm thấy. 

Dụ hoặc ở phía trước như thế càng làm Ngu Chiêu tăng thêm tốc độ. 

Không bao lâu, nàng đã nhảy lên đến đỉnh núi. Lúc này một trận gió lạnh bỗng nhiên đánh tới, thân thể nàng run lên, nàng chậm rãi vươn tay ra liền có một mảnh bông tuyết rơi vào lòng bàn tay.

Xúc cảm lạnh buốt nhắc nhở cảnh tượng trước mắt nàng không phải là huyễn cảnh.

Ai có thể nghĩ tới một ngọn núi phả hơi nóng như núi lửa này trên đỉnh lại có một thế giới băng tuyết trắng ngần.  

Núi lửa cùng băng tuyết dung hòa với nhau, mà vị trí Ngu Chiêu đang đứng giống như “Sở Hà Hán Giới”*, đem hai sự khác biệt ngăn cách địa phương này.  

*Sở Hà Hán Giới: các bạn đọc hoặc xem Tam Quốc chắc sẽ biết nhé. Thời đấy họ lấy sông Hồng Câu làm ranh giới giữa Hán (phía Tây sông) và Sở (phía Đông sông).

Ngu Chiêu trong mắt lóe lên một tia hứng thú.

Nàng đối với ngọn núi này càng thêm hiếu kỳ.

Đang lúc nàng dự định xuống chân núi, cẩn thận tra điều huyền bí của ngọn núi này thì có một điểm đen xa xa khả nghi xuất hiện giữa màn tuyết trắng xóa.  

Ngu Chiêu tập trung nhìn vào, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười đầy ác ý.  

"Thật là oan gia ngõ hẹp."

Quyền Dã tại đỉnh tuyết sơn này tùy ý chạy, mỗi một bước chân hắn đạp xuống thì mảnh băng vỡ tan, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Hắn mặt mũi tràn đầy hưng phấn, huyết dịch sôi trào trong người, không ngừng lưu động trong thân thể. 

Tư Quá Nhai cũng không phải là địa phương dành cho người ở, mà hắn bị nhốt năm năm ròng rã!

Không ai biết trong năm năm này hắn là thế nào gắng gượng sống đến bây giờ!

Ngu Chiêu!

Đều là bởi vì nàng!

Hại hắn vô duyên vô cớ hưởng năm năm tù tội!

Nàng tốt nhất nên cầu nguyện đừng bị hắn bắt được, nếu không......

Quyền Dã vừa ảo tưởng đến một nửa liền bị một đạo kình phong đánh tới.

Hắn nhấc cánh tay lên muốn cản liền bị một núi tuyết giáng xuống người.  

Đám tuyết lạnh buốt kích thích toàn thân của hắn, hắn giận tím mặt, ngẩng đầu gầm thét lên: "Ai! Ai đánh lén ta!"

Bên ngoài Phù Không Đảo. 

Bảy vị tông chủ đồng thời mở to hai mắt nhìn.

Ngu Chiêu đánh người!

Kẻ bị đánh vẫn là sư huynh đồng môn của nàng! 

Thanh Diễn chân nhân cười lạnh một tiếng.

Bộ mặt thật của Ngu Chiêu quả nhiên giờ giấu không được.

Cộc, cộc.

Ngu Chiêu giẫm lên lớp tuyết dày, từng bước một đi về hướng Quyền Dã, cuối cùng cách hắn một trượng liền dừng lại.

"Là ngươi! Ngươi là tên giả mạo, ngươi cũng dám đánh lén ta! Hèn hạ! Vô sỉ! Thấp hèn!"

Quyền Dã nhìn thấy Ngu Chiêu, tức giận đến sắc mặt xanh lét, chửi ầm lên, ô ngôn uế ngữ không ngừng.

Phản ứng của Ngu Chiêu bình thản, ngược lại là bảy vị tông chủ nhìn qua Thủy kính trông thấy một màn này lại nhướng mày, mịt mờ nhìn thoáng qua Thanh Diễn chân nhân.

Không nói đến ân oán giữa Ngu Chiêu cùng Quyền Dã, chỉ tính riêng đến việc nhìn cái bộ dạng hận không thể giết Ngu Chiêu của Quyền Dã cũng đủ để cho bọn hắn đối với Quyền Dã sinh ra loại cảm giác phản cảm.

Cũng không trách được Ngu Chiêu nhìn thấy hắn liền xuất thủ đánh người.

Nếu là bọn hắn, còn đánh ác hơn.

Quyền Dã muốn phản kích, nhưng mà bị cự lực đè ở trên người nên căn bản không có cách rung chuyển.

Xúc động phẫn nên hắn mắng càng thêm khó coi.

"Chậc chậc."

Nhìn xem bộ dạng Quyền Dã vô năng đang cuồng nộ, Ngu Chiêu không khỏi chậc chậc hai tiếng.

Từng có lúc, Quyền Dã mang đến cho nàng chỉ có sợ hãi cùng thống khổ.

Mỗi lần Quyền Dã mở miệng muốn luận bàn, đều giống như một ác mộng không thể thoát khỏi. 

Địa vị hôm nay giờ đã được đảo lại, nàng rốt cục có thể đem những nỗi thống khổ trên da thịt của kiếp trước hoàn trả gấp bội.  

Nàng buông linh lực đang ràng buộc trên người Quyền Dã, đối với hắn ngoắc ngoắc ngón tay: "Đến đi, ta cho ngươi một cái cơ hội, đánh bại ta."

Quyền Dã giật giật thân thể, phát hiện bản thân đã thoát khỏi sự khống chế liền hướng nắm đấm về đám tuyết đánh tới nàng. Cả người hắn mạnh mẽ như một con báo  đột nhiên vọt lên.

"Ngươi đáng chết!"

Nắm đấm từng chút từng chút ở trước mắt phóng đại.

Ngu Chiêu cười khẩy, cũng duỗi ra một quyền cùng hắn cùng oành một tiếng.

Lực lượng trên người Quyền Dã vốn đã khác hẳn với người thường, cộng thêm bị giam giữ tại Tư Quá Nhai rèn luyện. Không nói khoa trương chút nào, nắm đấm của hắn so với pháp bảo bình thường còn bền hơn.

Gặp Ngu Chiêu không có né tránh, ngược lại lựa chọn cùng hắn cứng đối cứng, hắn dữ tợn cười nói: "Ngươi nhất định phải chết!"

Két!

Tiếng xương nứt đầy thanh thúy vang lên tại chỗ chỗ nhỏ bé không thể nhận ra nhưng lại rõ ràng truyền vào tai Ngu Chiêu với Quyền Dã.  

Quyền Dã trên mặt đầu tiên là hiện lên một vẻ không thể tin, sau đó che lấy nắm đấm, phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.

"Không, không có khả năng, quả đấm của ngươi làm sao có thể cứng rắn hơn của ta được......" 

  • Share:

You Might Also Like

0 comments