Chương 162: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 7
Nhìn theo bóng dáng Cố Kiều Kiều dần biến mất, trong lòng cậu ta thầm nghĩ: ngày sau còn dài.
Trần Ý An quay đầu lại, chân thành cảm ơn Nam Tiểu Tây: “Cảm ơn cậu, thật không ngờ chúng ta không quen biết mà cậu lại giúp tôi như vậy.”
Nam Tiểu Tây giấu đi nét không cam lòng, ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười tươi như nắng.
Tuy vẻ ngoài cô ta không quá nổi bật, nhưng khi cười rạng rỡ thì má có lúm đồng tiền, làm cô ta trông đáng yêu hơn nhiều phần.
“Tôi thật ra cũng chẳng giúp được gì, người giúp cậu là bạn học Cố Kiều Kiều.”
Nam Tiểu Tây tỏ vẻ lơ đãng hỏi: “Hai người quen nhau từ trước à?”
“Ừ, bọn tôi là hàng xóm.”
Nam Tiểu Tây nghĩ ngợi một lúc, đối với cô hoa khôi pháo hôi này, hình như cô chỉ viết vài câu sơ sài, đến cả tác giả như cô cũng chẳng rõ tình hình thế nào.
Cô âm thầm ghi nhớ câu “hàng xóm” ấy trong lòng, nghĩ đến việc Cố Kiều Kiều là một người câm, chỉ nói một câu đã giúp họ giải vây, còn khiến cho Úy Trì Chính Duật và Lâu Trạm Hi đánh giá lại.
Nam Tiểu Tây lập tức cảm thấy ghen tị và không cam tâm.
Đây là nam chính do cô ta viết ra cơ mà!
Cố Kiều Kiều chỉ là một nhân vật làm nền, sao có thể thu hút được sự chú ý của các nam chính chứ?
Lúc viết truyện, cô cũng đâu có miêu tả Cố Kiều Kiều xinh đẹp đến thế?
Nam Tiểu Tây đầu óc xoay chuyển rất nhanh, cô ta chủ động kết bạn với Trần Ý An, nói rằng mình là tân sinh viên, còn nhiều điều không hiểu, mong có thể hỏi cậu ấy thêm.
Trần Ý An dĩ nhiên không từ chối.
Cậu ta còn thêm cô vào nhóm hỗ trợ của các học sinh diện tuyển chọn đặc biệt, trong ngôi trường quý tộc “ăn thịt người không nhả xương” này, bọn họ cần phải cùng nhau đoàn kết để sưởi ấm.
Tất nhiên, cũng có những người không có cốt khí, đã sớm ôm lấy đùi người quyền lực rồi.
…
Cố Kiều Kiều đi cùng Thẩm Du Du đến lớp, ban đầu lớp học rất náo nhiệt, nhưng khi hai người họ bước vào thì bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Chuyện xảy ra trước tòa nhà giảng dạy vừa nãy đã lan truyền khắp diễn đàn.
Nam Tiểu Tây – học sinh diện đặc biệt không biết trời cao đất dày, cùng với hoa khôi câm lạnh lùng – lập tức trở thành hai nhân vật nổi bật ai cũng biết đến trên diễn đàn.
Thẩm Du Du rất được lòng người, cô kéo Cố Kiều Kiều đến ngồi cùng vài cô gái mặc đồ lộng lẫy, đều đeo bảng tên vàng.
“Đây là bạn cùng phòng của mình – Cố Kiều Kiều.”
Một cô gái dễ thương để tóc mái ngang Dora lên tiếng trước: “Kiều Kiều, cậu xinh thật đấy. Mình là Thượng Quan Vũ.”
Cố Kiều Kiều đáp lại bằng ngôn ngữ ký hiệu, trên mặt nở một nụ cười nhè nhẹ.
Nụ cười ấy khiến mấy cô gái đều bị hớp hồn. Hoắc Tư Âm, một người cuồng nhan sắc nổi tiếng, không nhịn được mà nắm lấy tay cô: “Kiều Kiều bảo bối, từ giờ mình là tín đồ trung thành của cậu!”
Cố Kiều Kiều xấu hổ mím môi.
Nam Cung Linh, một cô gái có khuôn mặt sắc sảo kiểu nữ vương với mái tóc xoăn lớn, nhận ra sự ngại ngùng của Kiều Kiều liền đập nhẹ tay Hoắc Tư Âm: “Đừng làm cô ấy sợ.”
Hoắc Tư Âm lúc này mới lưu luyến buông tay.
Vài người trao đổi thông tin liên lạc với Cố Kiều Kiều, đến khi giáo viên bước vào lớp thì họ mới ngừng trò chuyện.
Nội quy trong giờ học nghiêm túc hơn Cố Kiều Kiều tưởng. Ban đầu cô nghĩ giờ học sẽ là thầy dạy thầy dạy, trò chơi trò chơi.
Không ngờ, hầu hết đều đang chăm chú nghe giảng.
Cũng đúng thôi, người có thể học ở Monald đâu phải dạng vô tích sự.
Dù sao thì thành tích của con cái cũng là thể diện của các bậc phụ huynh.
Việc học ở Monald linh hoạt hơn nhiều so với đại học bình thường, môn chuyên ngành thì ít, mỗi tuần chỉ có hai tiết.
Môn tự chọn thì nhiều vô kể, học viện quy định ít nhất phải học hai tiết tự chọn mỗi tuần.
Ngoài ra còn có rất nhiều câu lạc bộ, thường xuyên tổ chức các hoạt động học tập ngoại khóa.
Tóm lại, Monald là một học viện có độ tự do rất cao.
Tan học, giáo viên gọi Cố Kiều Kiều lại: “Bạn học Cố, do hai học kỳ trước em không đến lớp, tuy việc học không bị tụt lại, nhưng các hoạt động khác trong trường em đều không tham gia, cần nhanh chóng bù đủ tín chỉ nhé.”
Cố Kiều Kiều gõ chữ trên điện thoại: “Xin hỏi làm sao để bù tín chỉ?”
Giáo viên đáp: “Vậy thế này đi, em đến hỏi bên Hội Học Sinh xem sao.”
Cố Kiều Kiều gật đầu tỏ ý đã hiểu. Thẩm Du Du định đưa cô đi, nhưng cô từ chối.
Cô có thể nhận ra, Thẩm Du Du và mấy cô gái kia chắc đã hẹn nhau đi đâu rồi.
Tạm biệt họ, Cố Kiều Kiều thong thả bước đi, trên đường cô tìm hiểu thêm trên diễn đàn về những cô gái mình đã gặp hôm nay.
Nhóm bạn đó khá nổi tiếng ở học viện Monald, xuất thân gia đình đều thuộc hạng nhất, nhan sắc cũng thuộc top đầu.
Thậm chí còn có tin đồn, bốn công tử của trường sau này có thể sẽ chọn vợ từ nhóm họ.
Tạm thời mà nói, ấn tượng của cô về bốn cô gái ấy rất tốt.
…
Hội Học Sinh nằm ở trung tâm Học viện Monald, là một tòa lâu đài cổ trông rất có lịch sử.
Tòa nhà có tổng cộng sáu tầng, chỉ có cầu thang chạm trổ tinh xảo, không có thang máy.
Sảnh tầng một người qua lại tấp nập, ai nấy đều vội vã.
Trong sảnh có một chiếc máy chỉ dẫn, hiển thị rõ từng dịch vụ cần đến tầng mấy để xử lý.
Cố Kiều Kiều làm theo hướng dẫn đến tầng sáu – nơi làm việc của “Tứ Thiếu” nổi tiếng.
Trong cả tầng sáu có hơn chục phòng, chỉ có một phòng hé cửa, bảng tên treo trước cửa ghi: Phó Hội Trưởng Hoắc Ngạn Tri.
[Hoắc Ngạn Tri – ồ, chính là nam chính điềm tĩnh nhất.]
Cố Kiều Kiều gõ nhẹ hai cái vào cửa, nghe thấy giọng trầm ổn: “Mời vào”, cô mới đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào, không khí lạnh ập tới khiến cô hắt hơi liền hai cái.
[3Q, cảm giác như đang bước vào Bắc Cực vậy.]
Thời tiết tầm 30 độ, mở điều hòa xuống 18 độ có phải hơi quá rồi không…
Cố Kiều Kiều rùng mình vì nổi da gà, lại hắt hơi thêm một cái.
Mũi cô tê rần, đôi mắt hồ ly lấp lánh hơi nước.
[Lạnh quá đi mất…]
Cố Kiều Kiều bẩm sinh rất sợ lạnh, đặc biệt là kiểu lạnh từ điều hòa.
Lúc này cô cũng chẳng giữ gìn hình tượng lạnh lùng gì nữa, chỉ ngẩng lên nhìn chằm chằm vào chàng trai ngồi sau bàn làm việc với đôi mắt đẫm nước.
Hoắc Ngạn Tri lúc đầu nghe thấy tiếng lòng của cô, vốn định mặc kệ – lại thêm một kẻ muốn chinh phục mình.
Nhưng khi nghe tiếng hắt hơi liên tục, cuối cùng anh vẫn ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc thấy cô gái đang ngậm nước mắt, cắn nhẹ môi dưới, dáng vẻ khiến người ta thương xót.
Thình thịch, thình thịch.
Hoắc Ngạn Tri rõ ràng nghe được nhịp tim mạnh mẽ của chính mình.
Cô gái trước mặt nhìn qua thì lạnh lùng, nhưng đuôi mắt hơi đỏ, đôi mắt mờ sương, sống mũi ửng hồng.
Dáng vẻ yếu đuối ấy, thật khiến người ta không thể không động lòng.
Trong một giây ngây người ấy của Hoắc Ngạn Tri, Cố Kiều Kiều cũng đang quan sát anh.
Có lẽ là do gia thế, chàng trai trước mặt trông trưởng thành hơn Úy Trì Chính Duật một chút.
Tóc đen được chải chuốt gọn gàng, khí chất lạnh lùng, đường chân mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú và có khí chất.
Hoắc Ngạn Tri đứng dậy, tắt điều hòa trung tâm.
Anh rất cao, khoảng một mét tám chín, vai rộng, vừa nhìn đã thấy cảm giác an toàn.
Không hiểu sao, ánh mắt Cố Kiều Kiều lại dừng trên tay áo sơ mi đồng phục được xắn lên của anh mấy giây.
Cảm giác ngứa ngáy trong người lại một lần nữa dâng lên.
Cố Kiều Kiều khẽ cắn môi, lần này hơi mạnh, làm cho đôi môi đầy đặn trở nên đỏ mọng mê người.
Yết hầu Hoắc Ngạn Tri khẽ chuyển động, vội vã dời ánh mắt đi như chẳng để tâm.
Giọng anh lạnh nhạt: “Có chuyện gì sao?”
Chương 163: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 8
Cố Kiều Kiều siết chặt chiếc điện thoại, cơn ngứa dâng lên khiến cô không còn muốn ra dấu nữa.
Cô trực tiếp gõ chữ để nói rõ mục đích đến gặp cho Hoắc Ngạn Tri biết.
Khi tiến lại gần bàn làm việc để đưa điện thoại, Cố Kiều Kiều chú ý đến bàn tay của Hoắc Ngạn Tri rất lớn, bắp tay lộ ra có những đường gân nhẹ nổi lên.
Khi anh dùng bàn tay sạch sẽ và thon dài đó nhận lấy điện thoại từ cô, cô không nhịn được mà nghĩ:
[Muốn được bàn tay này nắm lấy quá…]
Trong lòng trào dâng cảm giác bất an khó kiểm soát, khi nhận ra mình vừa nghĩ gì, cô lại càng thêm bực bội.
Cơn ngứa ngáy như cào xé tim gan càng lan nhanh hơn trong không gian yên tĩnh.
Đôi mắt Cố Kiều Kiều càng trở nên đỏ hoe nơi đuôi mắt:
[Khó chịu quá…]
Hoắc Ngạn Tri lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, nhưng lại bị ánh mắt ướt át ấy làm cả người cứng đờ.
Trước đây, đám người công lược đã dùng đủ mọi chiêu trò, thậm chí có người còn trần truồng đứng trước mặt anh.
Nhưng Hoắc Ngạn Tri chưa bao giờ dao động, cả cơ thể lẫn tâm lý đều không gợn sóng.
Thế mà bây giờ… chỉ một ánh nhìn thôi.
Anh…
Lại dấy lên…
Dục vọng.
Là người thừa kế nhà họ Hoắc, việc nảy sinh ham muốn với một người chỉ mới gặp lần đầu là điều không được phép xảy ra.
Huống chi, cô ta lại là một “người công lược”.
Vẻ mặt Hoắc Ngạn Tri lạnh đi đôi chút, anh trả lại điện thoại cho Cố Kiều Kiều, dùng giọng điệu công việc nói:
“Gần đây trường chuẩn bị tổ chức hoạt động tuyển thành viên cho các câu lạc bộ năm nhất, em có thể tham gia cùng tân sinh viên để tích lũy tín chỉ.”
Đôi môi Cố Kiều Kiều đã bị cắn đến đỏ rực, cô nén lại cơ thể đang run rẩy, ra dấu: “Cảm ơn.”
Rồi xoay người rời đi.
Ngay giây phút vừa chạm vào ngón tay Hoắc Ngạn Tri, một cảm giác thoả mãn kỳ lạ tràn lên trong lòng.
Và rồi tiếp theo đó là cơn ngứa càng mãnh liệt hơn.
Ngay lúc ấy, Cố Kiều Kiều bỗng hiểu ra bí mật về cơ thể của “nguyên chủ”.
[Mình mắc chứng khao khát tiếp xúc da thịt.]
Những bộ quần áo tay dài chất liệu mềm, ga trải giường bằng lụa, gấu bông xù mềm...
Tất cả đều cho thấy cô có chứng Thiếu hụt tiếp xúc (Skin hunger).
Lúc này, đầu óc cô đã bị khao khát lấn át, khó mà suy nghĩ rõ ràng được. Vừa bước ra khỏi văn phòng của Hoắc Ngạn Tri, cô liền bị một bàn tay từ phòng bên cạnh kéo vào.
Trong khi đó, Hoắc Ngạn Tri nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt, lần đầu tiên trong đời rơi vào bối rối.
Cô là người công lược, sự xuất hiện của những người đó đều có mục đích.
Nhưng… trông cô rất khó chịu.
Hai luồng suy nghĩ này xoay vòng trong đầu anh, cuối cùng Hoắc Ngạn Tri đứng dậy, bước ra ngoài.
Nhưng anh chỉ thấy một hành lang trống rỗng.
…
Cố Kiều Kiều bị một bàn tay to lớn kéo vào phòng, cô bị một người đàn ông xa lạ dùng tư thế “áp tường” ép vào góc tường chật hẹp.
Lưng cô dán vào cánh cửa lạnh băng, cơ thể không khỏi run lên.
Cơn ngứa nóng nảy lại lan rộng từ nơi hai người chạm tay nhau.
Không đủ.
Vẫn chưa đủ.
Cố Kiều Kiều hơi nhíu mày, đuôi mắt hoe đỏ, kỹ càng nhìn sẽ thấy một giọt nước mắt lấp lánh nơi khoé mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhìn cô đầy trêu chọc.
Yêu nghiệt.
Đó là suy nghĩ đầu tiên khi Cố Kiều Kiều nhìn thấy anh.
Gương mặt anh ta như tác phẩm điêu khắc tinh xảo nhất, sống mũi cao, đôi mắt đào hoa mang vẻ yêu mị nguy hiểm.
Anh như vừa tỉnh ngủ, mái tóc tím nhạt rối bù vài sợi.
[Thương Lăng Nghiêu.]
Đôi mắt đào hoa của Thương Lăng Nghiêu hơi nhướn lên, nốt ruồi son dưới mắt phát ra ánh sáng yêu mị.
Đôi môi đỏ tự nhiên khẽ cong, giọng nói trầm khàn quyến rũ: “Bạn học, cậu sao vậy?”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở như quấn lấy nhau.
Khi anh nói, một làn rượu nhẹ mùi hoa hồng phả ra.
Cố Kiều Kiều lờ mờ nghĩ: [Giữa ban ngày ban mặt sao anh ta lại uống rượu?]
[Ưm… mình khó chịu quá…]
Cố Kiều Kiều thất thần nhìn Thương Lăng Nghiêu, ánh mắt đầy khát khao.
Thương Lăng Nghiêu đầy hứng thú. Anh vốn đang ngủ thì bị những lời lòng của Cố Kiều Kiều làm tỉnh.
Ban đầu còn thấy phiền, nhưng khi nghe đến “chứng khao khát tiếp xúc da thịt”, anh liền hứng thú.
Thế nên mới kéo cô vào.
Nhìn cô gái yếu đuối trước mặt, đuôi mắt ửng đỏ như muốn khóc khiến anh cảm thấy hưng phấn hiếm có.
Cô thực sự rất đẹp, ảnh trên diễn đàn anh từng thấy.
Lạnh lùng, kiêu ngạo.
Còn bây giờ, lại là một dáng vẻ yếu mềm khiến người ta thương tiếc, ánh mắt mơ màng, khát khao nhìn anh.
Thương Lăng Nghiêu như bị mê hoặc, đưa tay trắng trẻo thon dài nâng lấy khuôn mặt cô.
Cố Kiều Kiều không kiềm chế được bản năng cơ thể, dụi má vào bàn tay ấm áp ấy.
[Dễ chịu quá…]
Cảm giác thoả mãn trào dâng, Cố Kiều Kiều không nhịn được mà ôm chầm lấy eo Thương Lăng Nghiêu, mặt cô dụi loạn lên ngực anh.
Thương Lăng Nghiêu đứng sững, không ngờ người công lược này lại to gan như vậy!
Lần đầu tiên có người dám ôm anh!
Nhưng… ngửi thấy hương thơm bí ẩn trên người Cố Kiều Kiều, anh lại ngầm chấp nhận hành động của cô.
Không đẩy ra.
Thấy anh không phản đối, Cố Kiều Kiều càng thêm táo bạo.
Cô nhón chân lên: [Ưm, sao mà cao quá vậy…]
Cố thử mấy lần mà không với được tới cổ anh.
Cô nóng ruột, lần nữa nhón chân rồi vòng tay ôm lấy cổ kéo anh cúi xuống.
Sau đó, cô dụi mặt vào vùng cổ ấm nóng của anh.
Tai Thương Lăng Nghiêu đỏ ửng. Mẹ nó!
Người công lược này… còn muốn làm tới!
Nhưng cô mềm mại, thơm ngát, Thương Lăng Nghiêu rối rắm không biết có nên đẩy cô ra không.
[Ư… vòng tay của Thương Lăng Nghiêu ấm áp quá…]
Ngoài cửa, Hoắc Ngạn Tri đứng lặng, lặng lẽ bỏ tay đang định gõ xuống.
Anh cúi mắt, che đi ánh nhìn tối tăm trong đôi mắt.
Lúc này, Hoắc Ngạn Tri bỗng có linh cảm mơ hồ rằng, cuộc sống của bọn họ sẽ thay đổi rất lớn… vì người công lược kia.
…
Cố Kiều Kiều mở mắt, sững sờ.
Cô… sao lại nằm trên cùng một chiếc giường với Thương Lăng Nghiêu?!
Còn ôm chặt lấy nhau…
Ký ức mờ mịt như say rượu dần hiện lại. Khi đó, vì vòng tay Thương Lăng Nghiêu quá ấm áp, an toàn, cộng thêm linh hồn cô vừa nhập vào thân thể này nên chưa ổn định.
Thế là trong lúc mơ màng, cô… ngủ mất.
Cố Kiều Kiều nhìn chàng trai yêu nghiệt đang ngủ say bên cạnh, lặng lẽ xuống giường.
Bên ngoài là văn phòng, cô suy nghĩ một chút, rồi để lại mẩu giấy ghi: “Cảm ơn anh.”
Cô vừa rời đi không lâu, Thương Lăng Nghiêu cũng tỉnh lại.
Hiếm khi có giấc ngủ ngon như vậy, anh vui vẻ vươn vai.
Vô thức quờ tay… lại vớ vào khoảng không.
Người đâu?
Thương Lăng Nghiêu vò mái tóc tím nhạt, từ tốn cài lại cúc áo sơ mi.
Khi thấy mẩu giấy, anh nhếch môi cười lạnh.
Xài xong là định vứt đúng không?
Dám dụi loạn trong lòng anh, sờ tới sờ lui, chiếm đủ tiện nghi của anh…
Mà chỉ để lại một câu “Cảm ơn” cho xong chuyện?
Không dễ thế đâu!
Chương 164: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 9
Toàn bộ Học viện Monald trở nên náo nhiệt vì đợt tuyển thành viên mới cho các câu lạc bộ và hội học sinh đầu năm học.
Nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến Cố Kiều Kiều. Cô trải qua vài ngày học tập bình lặng trong khuôn viên trường.
Mỗi ngày đều là một tuyến cố định giữa lớp học và ký túc xá. Trước khi làm rõ chứng “khao khát tiếp xúc da thịt” này là gì, cô không dám đến nơi đông người.
Cảm giác khó chịu và bứt rứt như lần trước mấy ngày nay không tái phát. Đám thú nhồi bông kia phát huy tác dụng, đêm nào ngủ cô cũng ôm chặt lấy chúng.
Còn nữ chính gốc Nam Tiểu Tây vì hôm đó không bị lá bài Joker làm thay đổi cốt truyện nên không bị trêu chọc hay sỉ nhục gì.
Nhưng vì đắc tội với Úy Trì Chính Duật hôm đó nên toàn bộ bạn học trong lớp đều phớt lờ cô ta.
Nam Tiểu Tây ngược lại lại kết bạn với Trần Ý An, hai người thường xuyên hẹn nhau đi ăn cùng.
Hôm nay là thứ Sáu, khi đang ăn với Trần Ý An, Nam Tiểu Tây giả vờ hỏi bâng quơ: “Cuối tuần này cậu về nhà không?”
Trần Ý An gật đầu, trong mắt thoáng qua một tia tà khí khi nghĩ tới gương mặt tuyệt mỹ của Cố Kiều Kiều và chuyện sắp xảy ra.
Lúc Nam Tiểu Tây đang dò hỏi thông tin về Cố Kiều Kiều thì ở ký túc xá, Cố Kiều Kiều đang ăn cơm với Thẩm Du Du thì nhận được một tin nhắn.
[Chú Trần của con sẽ đến đón Ý An, con đi cùng cậu ta về nhé.]
Người gửi là bố cô.
Cố Kiều Kiều nhắn lại: “Biết rồi.”
Cô có linh cảm rằng lần này về nhà, có lẽ sẽ biết được một số thông tin về nguyên chủ.
Trong điện thoại có lưu số của Trần Ý An. Chiều nay cậu ta đã nhắn cho cô, bảo ba giờ chiều ra cổng trường gặp.
Cố Kiều Kiều trả lời: “Được.”
Chiều thứ Sáu ở Monald không có tiết học, nên nhiều học sinh trong thành phố đã về nhà từ trưa.
Nhà Thẩm Du Du ở tỉnh ngoài, tuy cô ấy có một căn biệt thự ở thành phố Monald, nhưng đã hẹn đi du lịch với Thượng Quan Vũ.
Tạm biệt Thẩm Du Du, Cố Kiều Kiều đến cổng trường.
Trần Ý An đã đứng chờ ở đó, thấy cô đến, cậu ta nhiệt tình vẫy tay chào.
Khác hẳn với vẻ lôi thôi lần trước, bây giờ Trần Ý An trông giống như cậu anh trai nhà bên thân thiện.
Giờ này cổng trường khá vắng. Cố Kiều Kiều đã thay đồng phục, mặc một bộ đồ đen dài tay và quần dài, tóc được kẹp gọn bằng kẹp cá mập, còn đeo khẩu trang, hoàn toàn không gây chú ý.
“Kiều Kiều, vẫn chưa cảm ơn cậu vì lần trước đã giúp mình giải vây nữa.”
Ánh mắt Trần Ý An có phần dò xét, chưa kịp để Cố Kiều Kiều trả lời, cậu ta đã hỏi tiếp: “Kiều Kiều, sao cậu lại có bảng tên vàng vậy?”
Đúng lúc đó, một chiếc xe đen bình thường đỗ lại trước mặt hai người. Cố Kiều Kiều không đáp mà chỉ khẽ gật đầu chào người trong xe.
Thấy bố mình đến rồi, Trần Ý An đành thôi không hỏi tiếp.
Nhưng điều khiến cậu ta cảm thấy kỳ lạ là, trước đây dù Cố Kiều Kiều lạnh lùng, nhưng trước mặt cậu ta, cô luôn tỏ ra thân thiện hơn.
Hơn nữa… mỗi lần chỉ có hai người, cô luôn dựa dẫm vào cậu.
Tại sao từ khi Cố Kiều Kiều quay lại trường học, cô lại thay đổi như vậy?
Vì có mặt bố mình nên Trần Ý An chỉ có thể giấu những nghi ngờ trong lòng, chờ đến khi về nhà rồi tính sau.
Bố Trần là người trầm mặc ít nói, Cố Kiều Kiều lại là người câm, nên suốt dọc đường chỉ có Trần Ý An thi thoảng nói vài câu.
Xe chạy hơn một tiếng thì tiến vào một khu tập thể cũ. Từ khi bước vào khu nhà này, trong đầu Cố Kiều Kiều bắt đầu xuất hiện những ký ức về nguyên chủ ở nơi này.
Cô theo Trần bố và Trần Ý An lên tầng ba, hai căn hộ của hai nhà đối diện nhau.
Cố Kiều Kiều dùng thủ ngữ nói: “Cảm ơn.”
Nghe thấy tiếng động, mẹ Trần vội chạy ra: “Ý An về rồi à? Tuần này ở trường thế nào?”
Trần Ý An kéo tay áo bà, mẹ Trần lúc này mới như nhận ra Cố Kiều Kiều, gương mặt hiện lên nụ cười giả tạo:
“Ôi chao, chẳng phải là Kiều Kiều sao? Khỏi bệnh rồi à? Lâu lắm không gặp con đấy.”
Cố Kiều Kiều nhếch môi, lười ứng phó, tùy ý ra hiệu vài cái rồi mở cửa vào nhà.
Trước khi đóng cửa, cô còn nghe mẹ Trần hừ lạnh một tiếng: “Cái ông Cố Hoa Chấn đó đúng là… còn bắt ông đi đón con bé, không lẽ sau này lần nào cũng phải đi đón nó?”
Phía sau nói gì thêm, Cố Kiều Kiều không nghe nữa.
Cô nhìn căn hộ hai phòng trước mắt, ký ức của nguyên chủ lập tức tràn vào đầu.
So với việc hệ thống truyền ký ức, cảm giác này còn đau đớn gấp bội. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trán Cố Kiều Kiều.
Phải một lúc lâu sau, cơn đau mới dịu lại.
Ánh mắt Cố Kiều Kiều trở nên lạnh lẽo.
Là một nhân vật nền trong tiểu thuyết chỉ xuất hiện đúng ba lần, quá khứ của nguyên chủ trong những đoạn chưa được viết ra thực sự thê thảm.
Mẹ mất sớm, còn nhỏ đã trở thành người câm.
Cha thì nghiện rượu, hễ ra ngoài gặp chuyện không vừa ý là về đánh đập con gái.
Cố Kiều Kiều nhìn từng góc nhà, nơi nào cũng chứa đựng ký ức nguyên chủ bị bạo hành.
Chứng “khao khát tiếp xúc da thịt” của cô cũng là kết quả từ môi trường như vậy mà hình thành.
Căn bệnh tâm lý này không có thuốc nào chữa được.
Nó phát tác không có quy luật, khi không phát thì chẳng khác người bình thường, nhưng một khi bộc phát, cơ thể sẽ ngứa ngáy dữ dội, rất khao khát sự tiếp xúc từ người khác.
Nếu không được thỏa mãn, không chỉ cảm thấy bứt rứt, mà còn dễ nổi điên, nổi giận.
Nguyên chủ phát hiện mình mắc bệnh này sau kỳ thi đại học.
Đáng buồn là, bệnh này bị Cố Hoa Chấn biết được sau một lần đánh đập.
Cố Hoa Chấn mắng cô vô liêm sỉ, bảo rằng bị bệnh cái gì, giống y như mẹ cô, đều là đồ hư hỏng.
Sau khi đánh đập xong, ông ta không những không đưa cô đi khám tâm lý mà còn nhốt cô lại.
Nhốt suốt một năm.
Ông ta khóa cô trong phòng, đúng giờ thì cho ăn uống, ngoài ra không quan tâm gì hết.
Còn buông lời độc địa: “Nếu không tự điều chỉnh được thì cả đời đừng hòng bước chân ra khỏi cánh cửa này!”
Trong một năm bị giam cầm ấy, nguyên chủ sống trong tuyệt vọng và đau đớn.
Người thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau Trần Ý An lại trở thành cứu rỗi của cô.
Hai nhà là hàng xóm, ban công bên ngoài thông nhau, chỉ cần gan lớn một chút là có thể trèo qua.
Vì tin tưởng, nguyên chủ đã kể bệnh của mình cho Trần Ý An, và điều đó trở thành lý do để cậu ta thao túng tinh thần cô.
Trần Ý An lấy cớ giúp đỡ để chiếm tiện nghi không ít từ nguyên chủ. Cô gái đơn thuần ấy không hiểu gì, chỉ cảm thấy “trúc mã” là cứu thế của mình, là đang giúp cô.
Tất nhiên, đó là góc nhìn từ vị trí của “thượng đế” – tức là góc nhìn của Cố Kiều Kiều hiện tại. Ký ức mà nguyên chủ để lại cho cô về Trần Ý An là một mối tình đầu ngây thơ và đẹp đẽ.
Nhưng trong mắt Cố Kiều Kiều, Trần Ý An chỉ là một tay thao túng tình cảm điêu luyện, một gã tồi.
Trong thế giới tiểu thuyết này, dù cái tên Cố Kiều Kiều chỉ xuất hiện ba lần, nhưng lại là một nhân vật chân thực, có máu thịt, có câu chuyện đau thương của riêng mình.
Cái chết của cô, không thể không nhắc đến Trần Ý An.
Chứng “khao khát tiếp xúc da thịt” của nguyên chủ chính là do Trần Ý An tiết lộ cho nữ chính Nam Tiểu Tây, sau đó bị Nam Tiểu Tây lợi dụng, dẫn đến việc nguyên chủ tự sát.
Trần Ý An thực ra không muốn mạng của nguyên chủ, cậu ta chỉ muốn tiếp tục thao túng tinh thần cô, để cô ngoan ngoãn làm thú cưng riêng của mình.
Ánh mắt Cố Kiều Kiều trở nên lạnh buốt – Tên Trần Ý An này… thật đáng chết!

0 comments