Chương 180: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 25
Lúc đồng hồ điểm 2:36, tầng hai của hội học sinh đã trở nên yên ắng.
Cố Kiều Kiều đứng trước cửa phòng 236 hai phút, thu lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu rồi mới xách túi quần áo của Hoắc Ngạn Tri từ từ bước lên tầng sáu.
Trước đây mỗi lần đến cô chưa từng để ý kỹ cấu trúc của tầng sáu, giờ nhìn lại mới thấy đúng là xa hoa thật.
Tầng hai mà cô vừa đến có tổng cộng 40 phòng nhỏ, đều được dùng làm văn phòng.
Còn với cùng diện tích như thế, tầng sáu chỉ có tám phòng.
Chẳng trách mỗi phòng làm việc ở đây đều có cả phòng nghỉ riêng.
Cố Kiều Kiều nhìn hàng loạt cánh cửa đóng chặt, thầm nghĩ chắc mình đến không đúng lúc.
Giờ này, chắc hội học sinh cũng chẳng còn ai.
Tuy vậy cô vẫn bước tới gõ nhẹ cửa văn phòng của Hoắc Ngạn Tri.
[Nếu anh ấy không có ở đây thì cứ để túi đồ ngay trước cửa vậy. Tuy không được lịch sự lắm, nhưng thật sự mình không muốn quay lại hội học sinh lần nữa...]
May mắn là cửa mở ra và Hoắc Ngạn Tri xuất hiện.
Nhìn thấy một Hoắc Ngạn Tri hoàn toàn khác thường ngày, trong mắt Cố Kiều Kiều hiện lên tia ngạc nhiên.
Anh mặc một bộ vest sẫm màu, chất liệu cao cấp, phẳng phiu, tóc chải gọn ra sau, sống mũi cao thẳng đeo thêm một cặp kính gọng vàng.
Quý phái, kiềm chế, có phần cấm dục.
Hoắc Ngạn Tri lúc này đã không còn vẻ trai trẻ non nớt, thay vào đó là sự chín chắn và điềm đạm.
[Đúng là người có đường vai đẹp thì mặc vest rất hợp.]
[Không hổ là một trong những nam chính, khí chất này đúng là không ai bì nổi.]
Trong lòng Cố Kiều Kiều không ngừng tán thưởng Hoắc Ngạn Tri. Những chàng trai trẻ trung dĩ nhiên khiến người ta rung động, nhưng một người đàn ông trưởng thành lý trí lại càng dễ khiến người ta muốn chinh phục.
Ánh mắt đen sâu của Hoắc Ngạn Tri dừng trên người cô hai giây, sau đó nghiêng người nhường lối.
Anh nói nhẹ nhàng: "Vào đi, em cứ ngồi, tôi đang họp."
Vốn chỉ định đưa đồ rồi rời đi, nhưng thấy vậy Cố Kiều Kiều đành theo anh vào trong.
Khi cô ngồi xuống, Hoắc Ngạn Tri ra hiệu cho cô thấy trên bàn có chai nước khoáng chưa khui.
Cố Kiều Kiều lắc đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Anh cứ tiếp tục việc của mình đi."
Hoắc Ngạn Tri liếc nhìn cô một cái rồi mở lại laptop.
Có vẻ như anh đang họp qua video, nhưng từ chỗ cô không nhìn thấy màn hình.
Anh không nói nhiều, đa phần là người bên kia dùng tiếng Anh nói một đoạn dài, rồi anh mới đáp lại vài câu.
Tiếng Anh của anh chuẩn xác và trôi chảy, kết hợp với giọng trầm thấp có từ tính...
Thật đúng là hình mẫu nam chính kiềm chế lý tưởng.
Ban đầu, Cố Kiều Kiều còn ngồi nghiêm chỉnh, không dám động đậy hay nhìn quanh.
Nhưng thấy Hoắc Ngạn Tri có vẻ còn lâu mới xong việc, cô bắt đầu lén quay đầu quan sát căn phòng làm việc.
Tủ sách đầy những cuốn sách xếp ngay ngắn, tủ kính trưng bày những chiếc cúp sáng loáng, bàn làm việc thì sạch sẽ tinh tươm.
Phòng làm việc của Hoắc Ngạn Tri giống hệt con người anh vậy.
Hoắc Ngạn Tri vừa nghe người ta báo cáo trong video, vừa nghe những tiếng lòng thoảng qua của Cố Kiều Kiều, cảm giác như cả người bị chia làm hai nửa.
Tình huống như thế chưa từng xảy ra với anh.
Trước đây dù là giữa phố xá nhộn nhịp, anh vẫn có thể giữ nét mặt điềm tĩnh và tập trung làm việc.
Vậy mà bây giờ chỉ với vài dòng suy nghĩ của Cố Kiều Kiều, anh đã không thể tập trung nổi.
Hoắc Ngạn Tri lạnh mặt, khiến người đang phát biểu trong video im bặt.
Phía bên kia im lặng, ai nấy tưởng người vừa rồi lỡ nói điều gì sai nên thiếu gia Hoắc mới đột nhiên đổi sắc mặt.
[Ơ? Họp xong rồi à?]
Nhận ra không còn âm thanh nào phát ra, Cố Kiều Kiều quay đầu lại nhìn anh — vừa khéo chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.
[Sao… sao lại nhìn mình như thế? Mình làm phiền anh ấy rồi sao?]
[Ừm… sao lại bắt đầu ngứa nữa rồi…]
[Sao cứ gặp Hoắc Ngạn Tri là bệnh lại tái phát thế này. Có phải do từ trường không hợp không?]
[Chắc chắn là do từ trường không hợp rồi, hội học sinh cũng tốt đấy, nhưng nhất định không nên quay lại nữa.]
[Ngứa quá… phải mau về ký túc xá…]
Lúc trước ở chỗ Úy Trì Chính Duật, cô đã thấy bệnh khát tiếp xúc bắt đầu trở lại, nhưng vì hai người thân mật, cảm giác ngứa tạm thời biến mất.
Cô không ngờ triệu chứng lại phản phệ!
Kìm nén không được, dùng chút rồi rút cũng không xong.
Như thể làn da cần được “uống nước” một cách đầy đủ, nếu thiếu một chút thôi, cơn ngứa sẽ trào lên gấp bội.
[Phiền chết mất…]
Trong mắt Cố Kiều Kiều lộ ra chút tự khinh bỉ, sắc mặt cũng trở nên mệt mỏi.
[Tại sao… tại sao mình lại mắc cái bệnh như thế này chứ.]
Cô đứng dậy định rời đi ngay, sợ nếu còn ở lại thêm một chút, bản thân sẽ không kìm được mà lao tới ôm lấy Hoắc Ngạn Tri.
Hoắc Ngạn Tri nãy giờ vẫn lạnh lùng quan sát, lúc này thấy cô không chào hỏi gì đã định đi, anh khẽ nói "kết thúc họp", rồi đóng laptop lại.
"Em định đi à?"
Anh gọi cô lại — chính anh cũng không biết vì sao lại đột nhiên mở miệng như thế.
Thấy cô dường như đang cắn răng chịu đựng, sắc mặt rất khó chịu.
Anh chú ý thấy hôm nay cô khác mọi khi — đôi môi mềm mại đỏ hồng bất thường, dường như còn hơi sưng.
Như thể… vừa bị người khác hôn qua vậy.
Lông mày vốn đã nhíu của anh lại càng siết chặt hơn.
Cố Kiều Kiều khó khăn quay lại, dùng tay ra hiệu: "Cảm ơn anh đã cho em mượn áo, em đi trước."
Ánh mắt Hoắc Ngạn Tri trầm xuống, như đang giằng co với chính mình.
Giữ cô lại — chẳng khác nào lấy thân nuôi hổ.
Không giữ cô — để cô ra ngoài trong bộ dạng thế này, biết đâu lại bị kẻ khác “nhặt” mất.
Nghĩ đến cảnh cô lại thân mật với ai đó như lần trước với Thương Lăng Nghiêu, sắc mặt anh càng trở nên lạnh lẽo.
Hoắc Ngạn Tri liếc qua túi quần áo, không biết đang toan tính điều gì, anh vốn là người làm việc dứt khoát mà lúc này lại chậm rãi kiểm tra lại từng món đồ.
Xong xuôi, anh còn cố ý cởi áo vest ngay trước mặt cô, xắn tay áo sơ mi lên.
Lần trước ở đây, ánh mắt của Cố Kiều Kiều từng dừng lại ở cổ tay anh.
Anh thong thả tháo chiếc đồng hồ đắt tiền xuống, để trên mặt bàn kính, phát ra một tiếng "cạch".
Tim Cố Kiều Kiều cũng run lên theo âm thanh ấy.
Cô ghét cảm giác bị mất kiểm soát như vậy, ghét việc cảm xúc và ánh mắt của mình bị người khác chi phối.
Cô cúi mắt, không để Hoắc Ngạn Tri thấy tia sáng lóe lên trong đáy mắt.
Ngứa.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Cố Kiều Kiều đã thay đổi biểu cảm.
Gương mặt vốn lạnh lùng nay mang theo nét yếu đuối, khóe mắt đỏ hoe vì bị khao khát dằn vặt, đôi mắt hồ ly mờ sương, môi đỏ hé mở, nhưng vì không thể nói thành lời nên lại càng thêm đáng thương.
Khiến người ta muốn bảo vệ.
Không ai có thể từ chối cô và … Hoắc Ngạn Tri nghĩ vậy.
Nhưng vẫn chưa đủ, anh muốn cô chủ động một chút, như thế thì không thể nói là anh không cưỡng lại được cám dỗ nữa.
Hoắc Ngạn Tri dùng những ngón tay thon dài lần lượt mở từng chiếc cúc áo sơ mi, như thể cảm thấy quá nóng, anh cởi liền ba cúc.
Biểu cảm trên mặt anh vẫn như một đóa hoa cao ngạo nơi vách đá — ngay cả hành động hơi mang ý trêu chọc kia, khi được anh thực hiện, người khác cũng chỉ nghĩ là vô tình.
Ánh mắt Cố Kiều Kiều bị mảng da ngăm quyến rũ ấy hút chặt.
Như không thể chịu nổi sự tra tấn thêm nữa, cô kéo lấy tay áo của Hoắc Ngạn Tri, không thể lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt long lanh đầy sương mù nhìn anh chăm chú.
Chương 181: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 26
[Giúp em với, có thể ôm em một cái được không?]
[Anh không trả lời, em coi như anh đồng ý rồi nhé.]
Lông mày thanh tú của Cố Kiều Kiều khẽ nhíu lại, đôi mắt mờ mịt như sương tràn đầy khao khát, đuôi mắt đỏ hoe khiến tim Hoắc Ngạn Tri không khỏi khẽ run lên.
Thấy anh không từ chối, Cố Kiều Kiều liều lĩnh lắc lắc cánh tay anh, rồi bất ngờ nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh.
Cô lén nhìn anh một cái. Vẻ mặt anh dường như khó đoán, không biết là vui hay không vui.
Nhưng không bị anh đẩy ra, cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Dù cơ thể vẫn đang cồn cào khao khát, nhưng lòng can đảm của Cố Kiều Kiều cũng chỉ đến mức đó.
Hoắc Ngạn Tri cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn như một con mèo. Lúc này ánh mắt cô tràn đầy vui vẻ.
Ánh mắt anh trượt xuống, nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn của cô, hai tay nhỏ đến mức không ôm trọn nổi một bàn tay anh.
Hoắc Ngạn Tri bỗng mở miệng: “Em bị hội chứng khao khát tiếp xúc da à?”
Cơ thể Cố Kiều Kiều cứng đờ, trừng mắt nhìn anh.
[Sao anh ấy biết được…]
[Thôi kệ, biết thì biết, còn hơn là nghĩ mình biến thái.]
Cô như buông xuôi, gật đầu nhẹ một cái, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn anh.
Cô sợ sẽ thấy ánh mắt khinh miệt từ anh.
Hội chứng thiếu tiếp xúc da – một loại bệnh nghe như chẳng phải bệnh và cũng rất ít người biết đến. Mà nếu có biết, họ cũng chỉ nghĩ: “Con nhỏ này bị gì vậy?”, rồi đủ mọi lời khó nghe sẽ đổ lên đầu cô.
Vì vậy, cô chưa từng dám để ai biết. Thà tự chịu đựng đến mức tự làm tổn thương bản thân, cũng không muốn phải đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên hay ghê tởm của người khác.
Người duy nhất biết chuyện là Trần Ý An – người lớn lên cùng cô. Nhưng sau khi biết, cậu ta lại lấy bệnh của cô để thao túng tinh thần cô.
Im lặng.
Như thể thời gian trôi qua thật lâu, lòng bàn tay Cố Kiều Kiều đã bắt đầu toát mồ hôi.
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Ngạn Tri vang lên: “Muốn tôi ôm em một cái không?”
Cố Kiều Kiều ngẩng đầu, viền mắt đỏ hoe, biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Hoắc Ngạn Tri lại cởi thêm hai nút áo, không nói lời nào mà kéo cô gái nhỏ nhắn vào lòng.
Một tay anh ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, một tay đặt sau đầu cô, bá đạo nhưng dịu dàng, khiến khuôn mặt cô áp sát vào ngực anh.
Cảm giác được cần đến này khiến đáy lòng Hoắc Ngạn Tri dâng lên một loại thoả mãn kỳ lạ.
Thấy chưa, cô cần anh.
Anh không phải không chịu nổi cám dỗ, chỉ là... cô cần anh, và anh đã giúp được cô.
Anh cảm nhận được khuôn mặt hơi lạnh của cô đang áp vào ngực mình. Không có lớp áo chắn, chỉ là da thịt tiếp xúc trực tiếp.
Anh cảm nhận rõ làn da cô mềm mại mịn màng, có lẽ do ngực anh quá nóng, không lâu sau mặt cô cũng nóng lên theo.
Hoắc Ngạn Tri không nhịn được mà nghĩ, hôm đó cô cũng cọ vào Thương Lăng Nghiêu như vậy sao?
Khi đó, biểu cảm của Thương Lăng Nghiêu thế nào nhỉ?
Tim anh ta cũng đập nhanh như vậy sao?
Tay Hoắc Ngạn Tri khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của Cố Kiều Kiều, chóp mũi tràn ngập hương thơm từ cơ thể cô.
Ban đầu anh tưởng mùi hương mê người này đến từ tóc cô, nhưng ngửi kỹ lại...
Tóc cô là một mùi hương khác, giống như mùi hóa chất từ dầu gội.
Còn mùi hương khiến người ta say mê kia là từ cơ thể cô toát ra.
Hoắc Ngạn Tri cúi đầu hít sâu một hơi, trong đôi mắt xưa nay luôn trầm tĩnh thoáng qua một tia cuồng nhiệt.
Sao cô có thể đến cả mùi hương trên người cũng quyến rũ như vậy?
Cố Kiều Kiều hài lòng dùng mặt cọ vào người anh, má trái cọ xong đến má phải. Trong lúc làn da được thoả mãn, cô thầm nghĩ:
[Chỉ là… cứng quá.]
Không ngờ thân hình của Hoắc Ngạn Tri nhìn thì gầy gò mà cơ bắp lại chắc nịch như thế.
Hoắc Ngạn Tri bất đắc dĩ, bế bổng cô gái lên.
Không phải kiểu bế công chúa.
Mà là bế thẳng đứng lên luôn.
Bị bế bất ngờ, Cố Kiều Kiều theo phản xạ kẹp chân vào eo anh.
“Ưm…?” Cô khẽ rên một tiếng.
“Em có thể ôm cổ tôi, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.” – Hoắc Ngạn Tri nghiêm túc nói, như thể thật lòng đưa ra một lời khuyên tốt cho cô.
Cố Kiều Kiều liếc nhìn chiếc sofa sau lưng anh, hơi khó hiểu vì sao không ngồi mà cứ phải đứng thế này.
Dù gì cô cũng nặng hơn 45 ký.
Có lẽ tư duy của mấy cậu ấm khác người thật.
Cô chặc lưỡi, tạm chấp nhận, rồi vòng tay ôm cổ Hoắc Ngạn Tri, lòng bàn tay đặt lên gáy anh.
Tự dưng cảm thấy giống như đang “ôm mèo”.
Giọng nói khàn khàn của Hoắc Ngạn Tri tiếp tục mê hoặc Cố Kiều Kiều đang mơ màng: “Bạn học Cố, nếu vẫn còn khó chịu, em có thể tựa mặt vào cổ tôi.”
Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn vùi mặt vào hõm cổ anh. Trên người anh có mùi tuyết tùng nhè nhẹ.
Là mùi gỗ trầm tĩnh và sâu lắng.
Giống như con người Hoắc Ngạn Tri – vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh, nhưng bên trong lại ấm áp đến thế.
Nếu những người vừa họp cùng anh nghe thấy ý nghĩ này của cô, chắc sẽ nghĩ cô bị điên rồi.
Ấm áp?
Từ đó chưa bao giờ dính dáng gì đến Hoắc Ngạn Tri cả.
Trong bầu không khí yên bình ấy, Cố Kiều Kiều lại bắt đầu thấy buồn ngủ.
Cô khẽ ngáp một cái, hơi thở ấm áp phả lên cổ anh.
Chút hơi nóng ấy như đốm lửa nhỏ, ngay lập tức khiến cả người Hoắc Ngạn Tri bừng lên.
Cô rất mềm mại, rất thơm, rất dễ ôm.
Điều này lần trước khi anh ôm cô đã biết rõ.
Nhưng hôm đó là ngoài trời, anh không nghĩ nhiều.
Còn bây giờ là trong văn phòng của anh, chỉ có hai người, lại còn ôm sát nhau như vậy.
Hoắc Ngạn Tri siết chặt người lại, thu ánh mắt mang theo dục vọng.
Cô thật mềm mại...
Rất muốn...
Anh lặng lẽ cảm nhận nhịp điệu đổi má của Cố Kiều Kiều. Khi cô chuẩn bị đổi sang má phải thì...
Anh đột ngột nghiêng đầu về bên trái một chút.
Đôi môi của Cố Kiều Kiều vô tình lướt qua má anh.
Mềm thật, còn có cảm giác đàn hồi nữa.
Khoé môi Hoắc Ngạn Tri bất giác cong lên. Nếu không sợ làm cô gái trong lòng hoảng sợ chạy mất, anh đã muốn nếm thử xem đôi môi kia mềm đến mức nào rồi.
Nhưng không sao. Hoắc Ngạn Tri anh luôn giỏi kiềm chế.
Cố Kiều Kiều sững người. Hình như cô vừa lướt môi qua mặt anh?
Nhưng thấy biểu cảm của Hoắc Ngạn Tri vẫn bình thường, cô chỉ nghĩ chắc mình tưởng tượng thôi.
Cơ thể đã ổn định lại, lý trí của cô cũng dần quay về. Sự xấu hổ trào dâng khiến gương mặt cô đỏ bừng.
[Cái hội chứng đáng chết này.]
[Aaaa, phải làm sao đây, giờ tiến thoái lưỡng nan rồi.]
[Không bao giờ đến hội học sinh nữa, cũng không muốn gặp lại Hoắc Ngạn Tri.]
Không thì ngại chết mất.
Đến lượt Cố Kiều Kiều cứng đờ người, cô phải làm tâm lý thật lâu mới đủ dũng khí vỗ nhẹ vai Hoắc Ngạn Tri, chỉ xuống đất ra hiệu anh thả cô xuống.
Hoắc Ngạn Tri phối hợp rất tốt, trông còn rất ga lăng, lập tức đặt cô xuống, đợi cô đứng vững mới buông tay.
Vẻ mặt anh không chút khác thường.
Cố Kiều Kiều thở phào. Tốt quá, đúng là người thừa kế nhà họ Hoắc, được dạy dỗ đàng hoàng thật khác biệt.
Nhưng sau khi Cố Kiều Kiều rời đi, ánh mắt Hoắc Ngạn Tri tối lại, sâu thẳm như bóng đêm sắp tràn ra ngoài.
Không muốn gặp lại anh?
Hoắc Ngạn Tri khẽ cười lạnh. Trong không gian yên tĩnh này, nụ cười ấy mang theo cảm giác rợn người.
Chương 182: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 27
Bên trong sân bóng rổ của Học viện Monald, ánh sáng sáng rực như ban ngày.
Khán đài trống không một bóng người, chỉ có vài cậu trai lực lưỡng đang chơi bóng trên sân.
Lúc nghỉ giữa trận, Sầm Đức Vũ đưa cho Úy Trì Chính Duật một chai nước, tò mò hỏi: “Anh, hôm nay anh bị sao vậy? Là đang chơi bóng hay đang trút giận đấy?”
Sầm Đức Vũ là con trai của dì út Úy Trì Chính Duật, hai người có quan hệ khá tốt, chơi thân với nhau nên mới dám hỏi như vậy.
Úy Trì Chính Duật uống vài ngụm nước, hờ hững đáp: “Tâm trạng không tốt.”
Sầm Đức Vũ cười cười: “Anh, mấy hôm trước không phải anh phát cho một học sinh đặc cách thẻ Joker à? Có phải là vì chuyện của học sinh đó không?”
“Chuyện lúc nào vậy? Sao anh không biết.”
Úy Trì Chính Duật lấy điện thoại ra xem nhóm chat bốn người của bọn họ, không ai nhắc đến chuyện này trong nhóm.
Sầm Đức Vũ vội chia sẻ những gì mình biết: “Học sinh đặc cách nhận thẻ Joker đó tên là Nam Tiểu Tây. Trên diễn đàn người ta đều nói là cô ta vì đắc tội với anh nên mới bị phát thẻ Joker.”
Nam Tiểu Tây?
Úy Trì Chính Duật chẳng buồn nhớ cô ấy trông như thế nào. Những người không quan trọng, anh vốn không nhớ mặt.
Anh thản nhiên nói: “Không phải anh phát.”
Thấy Úy Trì Chính Duật nói vậy, Sầm Đức Vũ càng thêm tò mò.
Trong nhóm Tứ Thiếu hiện tại, chỉ có Úy Trì Chính Duật từng phát thẻ Joker hai lần, cả hai đều là người của những gia đình nhỏ, sau đó bị "chơi" đến mức phải chuyển trường.
Ba người còn lại thì chưa từng phát thẻ Joker.
Sầm Đức Vũ lại nhớ tới một chuyện khác, lén liếc nhìn Úy Trì Chính Duật, do dự một hồi.
Úy Trì Chính Duật hơi nhướng mí mắt: “Nói đi.”
“Cái… cái hoa khôi của trường, Cố Kiều Kiều, hôm nay có tham gia câu lạc bộ bóng rổ của bọn anh không?”
Sầm Đức Vũ hỏi ra chủ đề hot nhất trên diễn đàn hôm nay, mong được biết đáp án đầu tiên!
Hôm nay có quá nhiều người vây xem, rất nhiều người chụp lại khoảnh khắc đó rồi đăng lên diễn đàn, gây nên một cuộc bàn tán sôi nổi.
Cố Kiều Kiều là hoa khôi được công nhận của trường, lại còn là người sở hữu thẻ danh vàng. Dù mọi người không biết cô đến từ gia tộc nào, nhưng ở Monald, không ai dám làm giả danh phận.
Chỉ có những gia tộc đứng đầu mới đủ khả năng để có được thẻ danh vàng.
Cả học viện đều đang đoán Cố Kiều Kiều có thể đến từ một gia tộc lâu đời nào đó thuộc tầng lớp thượng lưu.
Vì vậy, dù có không ít nữ sinh ghen tỵ với cô, cũng chẳng ai dám tùy tiện ra tay làm gì.
Sầm Đức Vũ cực kỳ tò mò, một hoa khôi không biết nói chuyện, vậy mà Thương Lăng Nghiêu lại mời cô vào câu lạc bộ bóng rổ?
Cậu vừa hỏi xong, không ngờ Úy Trì Chính Duật nghe đến tên "Cố Kiều Kiều" liền sa sầm mặt lại, khóe môi còn nhếch lên vẻ giễu cợt.
“Không chơi nữa.”
“Hả?” Sầm Đức Vũ ngớ người, sao lại đột nhiên vậy?
Nhưng thấy Úy Trì Chính Duật đã đứng dậy bỏ đi, cậu cũng vội vàng theo sau.
Thấy anh có vẻ không vui, Sầm Đức Vũ nói: “Anh, tối nay ở Moonlight có hoạt động, đi xả stress tí nhé?”
Úy Trì Chính Duật bước chân hơi khựng lại: “Được.”
Nửa tiếng sau, một chiếc Aston Martin One-77 màu xám bạc rời khỏi cổng trường Monald, theo sau là một chiếc Ferrari màu đỏ.
Chẳng mấy chốc, hai siêu xe dừng lại trước cửa Moonlight.
Trời càng lúc càng tối, đúng vào giờ quán bar náo nhiệt nhất, trước cửa Moonlight đã chật kín xe sang.
Úy Trì Chính Duật thay một bộ đồ thường ngày, dáng người cao ráo, thần thái phóng khoáng.
Anh tiện tay ném chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, cùng Sầm Đức Vũ một trước một sau bước vào Moonlight.
Cả hai đều sở hữu ngoại hình xuất sắc, khí chất cao quý khiến người khác không thể rời mắt ngay khi họ bước vào cửa.
Không ít thiếu gia con nhà giàu nhận ra Úy Trì Chính Duật, nhưng không ai dám bắt chuyện.
Hai người chọn một góc khuất, Úy Trì Chính Duật bắt chéo chân lười biếng tựa vào lưng ghế sofa, trong tay cầm chiếc bật lửa có kiểu dáng độc lạ, bật tắt liên tục.
“Anh, mọi người đang chơi ở tầng trên. Bọn mình lên đó nhé?” Sầm Đức Vũ hỏi.
Úy Trì Chính Duật không đáp, vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt đăm chiêu nhìn về sân khấu giữa quán bar.
Sầm Đức Vũ nhún vai, đúng lúc nhân viên phục vụ mang rượu đến, cậu ra hiệu để tự khui.
Biểu cảm của anh họ như vậy rất hiếm gặp, nếu đã không muốn nói chuyện thì cứ uống rượu đi.
Sầm Đức Vũ rót cho Úy Trì Chính Duật một ly, anh không từ chối, nhận lấy rồi uống cạn trong một hơi.
Thậm chí còn giành cả chai rượu về.
Sầm Đức Vũ ngạc nhiên, nhìn anh uống liền ba ly mới sực tỉnh—loại rượu này, độ rượu cực kỳ cao.
“Anh, có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói với em một tiếng? Biết đâu em có thể cho anh vài gợi ý?”
Úy Trì Chính Duật lại nốc thêm một ngụm rượu, rồi ngẩng đầu liếc nhìn Sầm Đức Vũ mấy lần.
Nói gì đây? Nói anh vừa tỏ tình đã bị từ chối sao?
Thật là chuyện nực cười nhất trên đời. Úy Trì Chính Duật mà cũng có ngày bị từ chối khi tỏ tình.
Nhưng nghĩ lại Sầm Đức Vũ rất được lòng con gái, từng có nhiều bạn gái, mà mỗi lần chia tay các cô ấy đều đánh giá cậu ta rất tốt.
“Anh có một người bạn…” Úy Trì Chính Duật ngập ngừng một lúc, “Lần đầu tiên thích một cô gái, tỏ tình rồi, nhưng bị từ chối.”
Sầm Đức Vũ tim đập mạnh một cái, chỉ muốn tự vả! Biết thế đừng hỏi linh tinh làm gì!
Có một người bạn… Bây giờ ai còn xài chiêu này chứ!
Sầm Đức Vũ chợt nhận ra bí mật, lòng hoảng hốt tột độ.
Cậu rất thông minh, và ngay lập tức đoán ra người từ chối lời tỏ tình của anh họ là ai—
Cố Kiều Kiều.
Dù trong lòng rối bời, nhưng ngoài mặt Sầm Đức Vũ vẫn tỏ ra bình tĩnh:
“Muốn theo đuổi con gái thì phải can đảm, nhưng cũng cần tinh tế. Mỗi cô gái là một cá thể độc lập, sở thích và những điều ghét cũng khác nhau. Bước đầu tiên để theo đuổi con gái là phải đánh trúng vào điều cô ấy thích.”
Cậu đem hết bí kíp tình trường của mình truyền đạt lại cho Úy Trì Chính Duật.
“Trước tiên phải tìm hiểu xem cô ấy thích gì, rồi từ đó tìm cách tiếp cận. Đây là bước đầu tiên để mở được trái tim con gái.”
“Bước thứ hai, con gái thường sống theo cảm xúc, rất thích sự lãng mạn. Nên thỉnh thoảng phải chuẩn bị những điều bất ngờ và ngọt ngào cho cô ấy.”
Úy Trì Chính Duật chăm chú lắng nghe, đến mức cả tư thế ngồi cũng nghiêm chỉnh hơn.
Dựa vào những hiểu biết ít ỏi của mình về Cố Kiều Kiều, Sầm Đức Vũ phân tích sơ lược vài phương pháp theo đuổi kiểu con gái như cô, khiến ánh mắt Úy Trì Chính Duật càng lúc càng sáng lên.
Nhưng nghĩ đến khả năng lại bị cô lạnh lùng từ chối một lần nữa, anh lại nghiến răng.
Hai người một người nói, một người nghe, trong quán bar ồn ào náo nhiệt này lại tạo thành một góc riêng biệt đầy đặc sắc.
Ngoại trừ những vệ sĩ đang âm thầm bảo vệ Úy Trì Chính Duật, không ai phát hiện ra cách đó không xa có một cô gái mặc đồng phục phục vụ đang lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt tràn đầy vui sướng.

0 comments