Chương 177: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 22
Cố Kiều Kiều: ……
[Không phải chứ, sao quyền lựa chọn của mình lại bay biến chỉ sau vài câu nói của hai người này vậy?]
[Hu hu, mình không muốn vào chung câu lạc bộ với hai tên bá đạo trong trường đâu.]
Bên ngoài, cô gái trông lạnh nhạt và điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì đang lẩm bẩm điên cuồng.
Thương Lăng Nghiêu cũng ngừng xoay bút, một cô gái dễ thương như vậy, tất nhiên là phải trêu chọc một chút rồi.
Anh dùng bút chọc nhẹ vào tay Cố Kiều Kiều, lực không mạnh, giống như đang đùa giỡn với mèo vậy.
Chọc xong, anh dứt khoát nhét cây bút vào lòng bàn tay cô.
Cố Kiều Kiều nắm chặt bút trong tay, ánh mắt có chút yếu thế, cô nhìn Thương Lăng Nghiêu rồi lại nhìn sang Úy Trì Chính Duật.
Cả hai đều không hề lay động.
[Muốn trừng mắt nhìn họ quá! Hu hu, nhịn thôi!]
[Trong lòng tôi khổ sở lắm, buồn lắm, nhưng lại không thể để lộ ra ngoài.]
[Cải non ngoài ruộng vàng úa…]
Thương Lăng Nghiêu cong khóe mắt cười, giục cô: “Mau điền đi.”
Nói rồi, anh tựa khuỷu tay trái lên bàn, chống cằm nhìn cô.
Úy Trì Chính Duật liếc nhìn hai người một cái, trong lòng có chút bực bội.
Nhưng anh lại không rõ mình đang bực cái gì.
Úy Trì Chính Duật lấy điện thoại ra, tìm đến đoạn hội thoại được ghim với Cố Kiều Kiều, nhắn cho cô một tin: [Không muốn thì thôi.]
Hôm anh kết bạn với Cố Kiều Kiều trên WeChat, cô không chấp nhận ngay.
Mãi đến hôm sau, khi anh phát hiện cô đang cầm một túi quần áo, Úy Trì Chính Duật mới gửi lại lời mời kết bạn kèm dòng ghi chú “Quần áo của em để quên ở chỗ anh”.
Lúc ấy cô mới đồng ý kết bạn.
Sau đó còn nhờ anh trả lại đồ cho Hoắc Ngạn Tri.
Nhưng anh là loại người nghe lời như thế sao?
Tất nhiên là không rồi.
Úy Trì Chính Duật cũng chẳng tò mò tại sao Cố Kiều Kiều lại có đồ của Hoắc Ngạn Tri, dù sao thì chắc cũng chỉ vì Hoắc Ngạn Tri nổi hứng tốt bụng mà thôi.
Giờ quần áo đang ở chỗ anh, phải để Cố Kiều Kiều tự đến lấy.
Nhưng vì đầu gối cô còn chưa khỏi, đi lên cầu thang không tiện, nên tạm thời gác lại chuyện này.
Điện thoại của Cố Kiều Kiều “ting” một tiếng, cô len lén lấy ra nhìn rồi ngẩng đầu nhìn Úy Trì Chính Duật, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Trong lòng nghĩ: [Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Bá đạo như Úy Trì Chính Duật mà cũng tha cho mình một lần à.]
Nghe được suy nghĩ trong lòng cô, Úy Trì Chính Duật thầm cảm thấy không ổn, người có thể nghe được tiếng lòng của Cố Kiều Kiều không chỉ có mình anh.
Anh đột nhiên thấy phiền não. Anh chẳng phải nam chính số một sao, tại sao ba người còn lại cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược?
Anh cụp mắt xuống, cố tình phớt lờ ánh mắt đầy ẩn ý của Thương Lăng Nghiêu bên cạnh.
Nhìn Úy Trì Chính Duật có vẻ đang tức giận, Cố Kiều Kiều lại tưởng anh đang nói ngược.
Thế là cô cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn nữa, bắt đầu điền vào đơn đăng ký.
Dù sao cũng không thể trốn được, mà một tuần chỉ cần đến hai buổi thì cũng chấp nhận được.
Chỉ là…
Sao trong đơn đăng ký lại toàn bắt điền mấy thông tin về cơ thể thế này??
Dưới ánh mắt quan sát của Thương Lăng Nghiêu, Cố Kiều Kiều tùy tiện viết dấu [?] vào các mục như chiều cao, cân nặng, vòng tay, vòng chân,…
Dù sao cũng là đi cửa sau, viết đại thế nào cũng được vào thôi.
Buông xuôi.
Cuối cùng, trong tờ đơn đăng ký, Cố Kiều Kiều chỉ điền tên, phương thức liên lạc và địa chỉ cư trú.
Điền xong, cô đẩy tờ đơn về phía trước, ra hiệu bằng tay: “Tôi điền xong rồi, có thể đi chưa?”
Thương Lăng Nghiêu cười khẽ, cầm tờ đơn lên đưa cho Úy Trì Chính Duật xem: “Em có được đi không thì để chủ nhiệm câu lạc bộ quyết định.”
Úy Trì Chính Duật lúc đó đang bực mình, cũng chẳng buồn nhìn, tiện tay cầm con dấu đóng một cái.
“Chiều thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần đến câu lạc bộ bóng rổ nhé.” Úy Trì Chính Duật nói ra thời gian anh có mặt ở đó.
Thương Lăng Nghiêu lười biếng tựa vào lưng ghế, không phản đối.
Vì anh cũng chỉ đến câu lạc bộ vào hai ngày đó.
Về việc Úy Trì Chính Duật quan tâm đến Cố Kiều Kiều, Thương Lăng Nghiêu chẳng để tâm.
Niềm vui của sự cạnh tranh không nằm ở việc cuối cùng có giành được mỹ nhân hay không, mà là ở quá trình đối đầu ấy.
Nếu đối thủ là người bình thường thì chẳng thú vị gì.
Nhưng lần này, đối thủ là “nam chính số một” Úy Trì Chính Duật.
Còn Hoắc Ngạn Tri? Thương Lăng Nghiêu nghĩ giống hệt Úy Trì Chính Duật — chắc là bộc phát lòng tốt thôi.
“Bạn học Cố, kết bạn WeChat đi. Là phó chủ nhiệm câu lạc bộ, sau này cần tìm em bàn việc thì cũng phải có cách liên lạc chứ.”
Giọng điệu của Thương Lăng Nghiêu vừa lười biếng vừa có phần trêu đùa, chất giọng trầm thấp đầy từ tính đúng chuẩn “trai hư”.
Đúng là yêu nghiệt mà.
Cố Kiều Kiều sợ anh lại nói gì thêm, vội vàng mở mã QR ra cho anh quét.
Úy Trì Chính Duật ở bên cạnh thì không vui. Anh phải dùng bao nhiêu cách ép buộc lẫn dụ dỗ mới được cô đồng ý kết bạn.
Còn Thương Lăng Nghiêu? Không tốn một chút sức nào mà cũng được thêm bạn.
Úy Trì Chính Duật liếc Thương Lăng Nghiêu một cái, hừ — một khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái.
Chẳng có chút nam tính nào cả.
Người thừa kế nhà họ Thương cũng chỉ đến vậy thôi.
Úy Trì Chính Duật trong lòng từ trên xuống dưới mắng Thương Lăng Nghiêu một lượt, rồi như nghĩ ra điều gì, cúi đầu nhắn thêm một tin:
[Quần áo của Hoắc Ngạn Tri vẫn còn ở chỗ anh, em không đến lấy anh sẽ đem vứt đấy.]
Cố Kiều Kiều vừa rời khỏi nơi tuyển thành viên cho câu lạc bộ đã nhận được tin nhắn của Úy Trì Chính Duật, lập tức rùng mình.
Đang định về ký túc xá, cô đành đổi hướng bước về phía hội học sinh.
Úy Trì Chính Duật lại gửi thêm một tin: [Lên tầng hai, phòng 236.]
Giờ này mấy người trên tầng sáu chắc đều có mặt, anh không muốn để họ nghe thấy tiếng lòng của Cố Kiều Kiều.
Họ từng làm thí nghiệm về mối liên hệ giữa “tiếng lòng” và “khoảng cách”.
Nếu ở nơi trống trải, trong vòng 100 mét có thể nghe rõ.
Nếu có tường ngăn cách trong phòng, thì khoảng cách giới hạn là tầm 50 mét.
Thế nên anh mới hẹn gặp ở tầng hai hội học sinh, phòng 236 là nơi anh xử lý công việc của câu lạc bộ bóng rổ.
Hội học sinh vẫn đông đúc, nhộn nhịp.
Cố Kiều Kiều lên tầng hai, phòng 236 dễ tìm, ở cuối hành lang bên trái.
“Cốc cốc.” Cô gõ cửa hai cái.
Cửa rất nhanh được mở ra, người mở chính là Úy Trì Chính Duật vừa trở về.
Vừa nhìn thấy anh, mặt Cố Kiều Kiều lập tức đỏ bừng!
[A a a sao anh ấy lại không mặc áo?!]
[Tám múi cơ bụng đâu cần phô trương như vậy chứ!]
Phản ứng lại, Cố Kiều Kiều vội che mặt, muốn quay đầu chạy ra ngoài.
Hành động nhỏ của cô không thoát khỏi ánh mắt Úy Trì Chính Duật. Anh cong môi cười gian, kéo cô vào phòng rồi đóng cửa lại.
Chỗ tuyển thành viên khi nãy người đông, trời lại oi, nên anh vừa về đã đi tắm.
Lẽ ra phải mặc đồ, nhưng nghĩ đến việc lát nữa Cố Kiều Kiều sẽ tới…
Úy Trì Chính Duật chỉ mặc một chiếc quần cargo.
Anh còn rất có tính toán, cố tình chọn quần cạp thấp.
Để lộ rõ đường nét cơ bụng hoàn hảo.
“Ngại à? Chưa từng thấy cơ bụng đàn ông sao?” Giọng Úy Trì Chính Duật trầm thấp, mang theo ý trêu chọc.
[Chưa, thật sự chưa…]
Cố Kiều Kiều vẫn che mặt, không dám mở mắt.
Chỉ có vành tai ửng đỏ là phơi bày toàn bộ cảm xúc của cô lúc này.
Ừm, đáng yêu thật.
Úy Trì Chính Duật khẽ cười, rồi bất ngờ áp sát tai cô, giọng nói đầy mê hoặc:
“Muốn sờ thử không?”
Chương 178: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 23
[A a a!]
[Đây là cái lời nói lang sói gì thế này!]
Trong lòng Cố Kiều Kiều gần như sụp đổ: [Anh là kiểu nam chính gì vậy…]
[Đã nói là ngông cuồng bất kham mà? Đã nói là bá đạo lạnh lùng mà?]
Hai người đứng rất gần nhau, toàn thân Cố Kiều Kiều bị bao vây bởi hormone mãnh liệt từ anh.
Cô thậm chí không dám thở mạnh, bởi vì đầu mũi toàn là mùi sữa tắm trên người anh.
Là hương trầm của gỗ mun.
Bỗng nhiên, một giọt nước rơi xuống trán cô, Cố Kiều Kiều đưa tay lên định lau.
Nhưng tay cô lập tức bị một bàn tay to lớn của Úy Trì Chính Duật nắm chặt lại.
“Kiều Kiều.” Anh gọi tên cô bằng giọng khẽ khàng, “Nhìn anh đi, được không?”
Úy Trì Chính Duật vốn định từ từ tiến tới, nhưng hôm nay Thương Lăng Nghiêu lại khiến anh cảm thấy bị đe dọa.
Thế nên giờ phút này, anh chẳng khác gì một con công đực đang ra sức xòe đuôi.
Tay bị nắm lấy, Cố Kiều Kiều cảm thấy giọt nước trên trán đang trượt xuống, mang đến một làn hơi lạnh lướt qua làn da nhạy cảm của cô.
Cô từ từ mở mắt ra, trong mắt ánh lên vẻ thẹn thùng.
Chênh lệch chiều cao giữa hai người khá lớn, thế nên ngay khi mở mắt, điều đầu tiên Cố Kiều Kiều nhìn thấy chính là... cơ ngực của Úy Trì Chính Duật.
Ngay dưới cơ ngực, là phần cơ bụng như được tạc ra từ đá.
Cố Kiều Kiều liếc nhìn một cái rồi lập tức ngẩng đầu lên, góc độ đó có thể giúp cô tránh nhìn thấy phần dưới xương quai xanh của anh.
Tóc anh vừa được gội sạch, những sợi tóc bạc rối loạn, còn ướt đẫm, giọt nước vừa rơi xuống mặt cô chính là từ đuôi tóc của Úy Trì Chính Duật nhỏ xuống.
Hiện tại, từng giọt nước vẫn đang tiếp tục rơi xuống từ những sợi tóc ấy.
Chúng trượt dọc theo xương quai xanh của Úy Trì Chính Duật, rồi biến mất trong những múi cơ bụng rõ rệt kia.
Cố Kiều Kiều cảm thấy cổ họng khô rát, cô hoảng loạn lùi về phía sau, nhưng lại vấp phải một ổ điện.
Ngay khi cơ thể sắp ngả ngửa về sau, một cánh tay rắn rỏi nhanh chóng vòng qua giữ lấy eo cô.
Hôm nay Cố Kiều Kiều mặc một chiếc váy liền tay dài bằng vải mềm, chiều dài váy che đến mắt cá chân.
Qua lớp váy mỏng manh ấy, Cố Kiều Kiều có thể cảm nhận được cơ bắp nơi cánh tay Úy Trì Chính Duật khẽ gồng lên.
Còn có... cảm giác va chạm giữa mềm mại và cứng rắn.
Phần thân trên của hai người dính sát vào nhau, Úy Trì Chính Duật dùng một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Cố Kiều Kiều, tay còn lại vẫn giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Anh có thể cảm nhận được nơi mềm mại ấy đang bị ép đến biến dạng.
Ừm, không ngờ nhìn bên ngoài nhỏ bé như vậy, dinh dưỡng đều bị... hấp thu hết rồi nhỉ.
Yết hầu Úy Trì Chính Duật khẽ chuyển động, cả người bắt đầu nóng lên.
Cô ấy mềm quá.
Mềm đến mức không tưởng.
Lần đầu tiên trong đời, Úy Trì Chính Duật cảm nhận được cái gọi là “mềm mại như không có xương” là hoàn toàn có thật.
Nơi tiếp xúc giữa hai người, chẳng rõ là tim ai đập nhanh trước.
Thình thịch, thình thịch.
Trong không gian yên tĩnh này, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập và bầu không khí mập mờ đến ngột ngạt.
“Cạch” một tiếng, ổ điện mà Cố Kiều Kiều vừa vấp phải phát ra âm thanh, phá tan bầu không khí mập mờ trong phòng.
Cố Kiều Kiều hoàn hồn, đưa tay đẩy anh ra, nhưng lại quên mất anh vẫn chưa mặc áo.
Bàn tay mềm mại của cô áp thẳng lên cơ bụng săn chắc của Úy Trì Chính Duật.
Cảm giác không đúng lắm, theo bản năng Cố Kiều Kiều khẽ siết tay lại.
Cô không dùng sức, cũng không thể khiến những múi cơ ấy thay đổi chút nào.
Đối với Úy Trì Chính Duật, chỉ như mèo con đang cào gãi ngứa.
Chỉ là bàn tay của cô như mang theo lửa, nơi bị Cố Kiều Kiều chạm vào lập tức nóng bừng lên.
Yết hầu Úy Trì Chính Duật lại chuyển động, anh phải hít sâu một hơi mới ngăn được những suy nghĩ điên cuồng trong đầu.
Đột nhiên, anh nhớ đến một câu thoại kinh điển, có hơi sến súa.
Nhưng trong hoàn cảnh này, dùng lại thấy... rất hợp.
“Cô gái, em hài lòng với thứ mình sờ thấy chứ?”
Giọng của Úy Trì Chính Duật khàn khàn, trầm thấp, trong bầu không khí ám muội này chẳng khác gì châm thêm lửa.
Trong lòng Cố Kiều Kiều hét lên như chuột chũi phát cuồng: thế giới này thật sự điên rồi!
[Nói chuyện đàng hoàng đi!]
[Không hài lòng, không hài lòng, không hài lòng!]
[Muốn nói gì thì cứ nói, đừng có động tay động chân!]
Úy Trì Chính Duật cúi đầu nhìn bàn tay trắng mịn của cô vẫn còn đặt trên bụng mình.
Rốt cuộc là ai đang động tay động chân?
“Kiều Kiều, em thích cơ bụng của anh đến vậy sao?”
“Hửm?”
Hơi thở nóng rực phả lên vành tai Cố Kiều Kiều, mang theo hơi nóng và chút tê dại.
Cảm giác ngứa ngáy trên da lại ùa tới.
Bị hormone không thể kháng cự vây lấy, lần này cảm giác ngứa ấy càng mãnh liệt.
Cô ghét cái cảm giác mất kiểm soát này.
Cố Kiều Kiều lập tức sầm mặt, đẩy mạnh con công đực trước mặt ra.
Cô cố tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ là ánh mắt ngượng ngùng ấy thì Úy Trì Chính Duật nhìn rõ không sót.
Bởi vì anh nghe được tiếng lòng cô, nên cái “vai diễn” của cô hoàn toàn không có tác dụng với anh.
Ngược lại càng khiến anh muốn biến cô nàng lạnh lùng trước mắt thành đóa hồng đỏ kiều diễm đang hé nở.
Cố Kiều Kiều kéo giãn khoảng cách với Úy Trì Chính Duật, ra hiệu bằng tay: “Làm ơn tự trọng.”
[Đừng có dụ dỗ người ta giữa ban ngày ban mặt.]
“Chúng ta chỉ là bạn học, mới gặp vài lần, xin đừng vượt giới hạn.” Cố Kiều Kiều vẫn đang nghiêm túc ra dấu.
[Như vậy sẽ khiến tôi rất khó xử.]
[Hai người không thân thiết không nên thân mật như vậy.]
Sự mập mờ lập tức tan biến, không khí trong phòng trở nên bình lặng.
Úy Trì Chính Duật tức đến bật cười, những lời cô nói... thật sự là nghiêm túc sao?
Một người mềm mại như vậy, sao trái tim lại lạnh lẽo như đá?
Khó xử?
Vượt giới hạn?
Không thân?
Việc anh làm, vậy mà lại bị gán những từ đó?
Trong từ điển của anh vốn không có những khái niệm ấy!
Là thiếu gia của nhà họ Úy Trì, có thứ gì anh muốn mà không có?
Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ anh thích đều vào tay anh.
Chưa từng có ai dám làm trái ý anh.
Huống hồ đây còn là lần đầu tiên anh thật sự rung động, cả một trái tim nhiệt huyết lại bị dội gáo nước lạnh như thế.
Cảm giác lạnh buốt đến tận tim.
Úy Trì Chính Duật không nói gì nữa, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.
Anh chầm chậm bước tới hai bước, từ trên cao nhìn xuống Cố Kiều Kiều, ánh mắt dài hẹp sâu thẳm, tối tăm.
Khi anh không cười, ánh mắt trở nên sắc bén, lạnh lẽo, vô hình tạo nên áp lực.
“Cố Kiều Kiều, em có biết, cả trường Monald này không ai dám chống lại anh không?”
Cơ thể Cố Kiều Kiều khẽ cứng lại, nhưng cô vẫn siết tay nhìn thẳng vào anh.
Cô nghiêm túc ra dấu: “Tôi không giống mọi người, tôi cần học hành nghiêm túc, đạt kết quả tốt để tốt nghiệp. Tôi không có thời gian chơi mấy trò mập mờ này với anh.”
[Tôi không muốn trở thành món đồ chơi bị các thiếu gia dùng xong rồi vứt bỏ.]
Ánh mắt Úy Trì Chính Duật trầm xuống.
Anh nhớ đến hoàn cảnh gia đình của cô, nghe nói bố cô mới mất không lâu.
Cô đã thành đứa trẻ mồ côi đáng thương.
Người chưa từng biết đồng cảm như Úy Trì Chính Duật lần đầu tiên thử đặt mình vào vị trí người khác, lần đầu tiên anh - một thiếu gia cao ngạo - nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Cố Kiều Kiều.
Một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, không nói được, lại còn mang theo “thẻ vàng giả” có thể trở thành hiểm họa bất cứ lúc nào.
Rất nhiều cảm xúc thoáng vụt qua trong lòng Úy Trì Chính Duật.
Cô thật sự là một cô gái đáng thương.
Úy Trì Chính Duật cảm thấy như có cây kim nhỏ đâm vào tim mình.
Hơi đau, hơi tê.
Thôi vậy, cãi nhau với một cô gái đáng thương làm gì.
Không khí lạnh quanh người Úy Trì Chính Duật tan biến, anh đưa tay xoa đầu Cố Kiều Kiều, “Kiều Kiều, anh muốn theo đuổi em.”
“Được không?”
Chương 179: Hoa Khôi Trầm Lặng Lạnh Lùng Của Học Viện Quý Tộc 24
Đây là lần đầu tiên trong suốt 20 năm cuộc đời, Úy Trì Chính Duật lại cư xử lịch thiệp đến thế.
Cố Kiều Kiều kinh ngạc mở to mắt, trông vô cùng đáng yêu.
[Theo đuổi mình? Sao tự nhiên lại theo đuổi mình?]
[Anh nghiêm túc à?]
[Nhưng mà… nhưng mà…]
Cố Kiều Kiều lộ vẻ không thể tin nổi, cô hoảng loạn ra hiệu: “Đừng đùa kiểu đó.”
Úy Trì Chính Duật khẽ nhướng mày rậm, nắm lấy bàn tay nhỏ đang ra hiệu của cô, khi nhìn thấy vết hằn móng tay trên đó, ánh mắt anh trầm hẳn xuống.
Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng nõn ấy lên môi, hôn lên chỗ in móng tay, giọng nói khàn khàn: “Đừng làm tổn thương bản thân, anh sẽ đau lòng lắm.”
Cố Kiều Kiều: …
[Nam chính, anh sụp đổ hình tượng rồi đấy! Lạnh lùng bá đạo đâu? Cưỡng đoạt cướp bóc đâu rồi?]
Úy Trì Chính Duật nhìn đôi mắt cáo mở to của cô mang theo chút tò mò, trong mắt anh ánh lên ý cười.
Hình tượng của anh á?
Anh tự quyết định!
Còn chuyện cưỡng đoạt cướp bóc?
Úy Trì Chính Duật nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng như sắp nhỏ nước của Cố Kiều Kiều.
Cô rất xinh đẹp, ngay từ lần đầu gặp, anh đã biết điều đó.
Làn da trắng như tuyết, mịn màng trong suốt, sống mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt cáo trong veo sáng ngời.
Mái tóc dài đen nhánh luôn buông xõa sau lưng, hàng mi đen tuyền giống màu tóc, lại cong và dài.
Đôi môi của cô cũng rất đẹp, căng mọng đầy đặn, như có một hạt ngọc nhỏ trên môi.
Nhìn đã thấy muốn hôn.
Chắc chắn còn mềm hơn cả vòng eo thon của cô.
Úy Trì Chính Duật dùng ánh mắt tỉ mỉ ngắm từng đường nét trên gương mặt Cố Kiều Kiều, ánh mắt đầy si mê.
Từ khi nhận ra bản thân thích cô, anh bắt đầu tin vào một câu: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Cuối cùng, ánh mắt Úy Trì Chính Duật dừng lại trên đôi môi căng mọng của cô, yết hầu anh khẽ chuyển động, rốt cuộc không kìm được bản thân mà cúi người xuống.
Mềm quá.
Thơm quá.
Ngọt quá.
Cả ánh mắt Úy Trì Chính Duật đầy si mê, đến cả hơi thở cũng vô thức nhẹ nhàng hẳn.
Đây là nụ hôn đầu của anh, anh chẳng biết phải làm thế nào, chỉ là môi chạm môi.
Nhưng tim Úy Trì Chính Duật đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra ngoài, vành tai cũng đỏ bừng cả lên.
Ở khoảng cách gần đến vậy, anh thấy hàng mi dày của Cố Kiều Kiều khẽ run như cánh bướm.
Nhẹ nhàng rung động, như rung tận trong tim anh.
Vài giây sau, Cố Kiều Kiều khẽ giãy giụa, nhưng lại bị Úy Trì Chính Duật giữ chặt sau gáy bằng một tay.
Anh khàn giọng nói: “Kiều Kiều, anh thật sự rất thích em.”
Hơi thở nóng rực ấy khiến mặt Cố Kiều Kiều đỏ bừng như bị hấp hơi, đôi mắt ươn ướt mang theo sự thẹn thùng xen lẫn bối rối.
[Bị Úy Trì Chính Duật hôn mất rồi...]
[Nụ hôn đầu của mình mất rồi, hu hu...]
[Nhưng mà anh ấy vụng quá, chỉ biết áp môi thôi.]
Khóe môi Úy Trì Chính Duật khẽ nhếch lên, ánh mắt tối đi.
Chê anh vụng à?
Úy Trì Chính Duật nâng cằm Cố Kiều Kiều lên, cúi đầu lần nữa hôn lên đôi môi ướt át của cô.
Cảm giác mềm mại khiến môi anh khẽ động.
Lần này không còn là nụ hôn đơn thuần, mà là sự cuồng nhiệt như bão táp mưa rào.
Ngậm.
Cắn.
Xâm chiếm.
Quấn lấy.
Trong văn phòng yên tĩnh, bầu không khí mờ ám bị thắp lên, chỉ còn lại tiếng môi lưỡi mơ hồ vang vọng.
Mặt Cố Kiều Kiều đỏ như đánh phấn dày, nổi bật hẳn trên làn da trắng nõn.
Cơ thể cô mềm nhũn, may mà cánh tay anh vòng ngang eo cô đỡ lấy, nếu không chắc cô đã ngã xuống rồi.
Rất lâu sau, Úy Trì Chính Duật mới buông môi cô ra.
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác hạnh phúc chưa từng có lan tràn khắp trái tim anh.
Đây chính là cảm giác yêu đương với người mình thích sao?
Quả nhiên thật tuyệt vời không lời nào diễn tả nổi.
“Kiều Kiều, anh muốn yêu em, một mối quan hệ nghiêm túc.”
Mặc kệ cô là người xuyên sách hay không, thích là thích.
Cố Kiều Kiều theo bản năng nghĩ trong đầu: [Không muốn!]
Ở Monald, nếu hẹn hò với Úy Trì Chính Duật, cô sẽ lập tức trở thành kẻ thù của tất cả nữ sinh trong học viện.
Từ đó về sau, chẳng có ngày nào yên ổn.
Cố Kiều Kiều lấy lại bình tĩnh, cô hít sâu một hơi, điều hòa nhịp tim đang loạn nhịp.
Cô gỡ khỏi vòng tay Úy Trì Chính Duật, nghiêm mặt ra hiệu: “Xin lỗi, câu trả lời của em là không thể.”
Úy Trì Chính Duật buột miệng hỏi: “Tại sao?”
Vẻ mặt anh có phần tổn thương: “Em không thích anh à?”
Cố Kiều Kiều do dự một chút, rồi ra hiệu: “Xin lỗi, giữa chúng ta có khoảng cách quá lớn. Hơn nữa hiện tại, em chỉ muốn tập trung học hành.”
Gương mặt vừa xúc động kia giờ kiên định chẳng khác gì đang chuẩn bị vào Đảng.
Úy Trì Chính Duật trầm mặc, anh không hiểu, bản thân anh dù là gia thế hay năng lực đều thuộc hàng đỉnh cấp. Vậy mà lại bị cô gái trước mặt từ chối hết lần này đến lần khác.
Bị cô tát, anh nhanh chóng nguôi giận.
Lần đầu bị từ chối, anh tức giận, bực bội, nhưng lại vì hoàn cảnh đáng thương của cô mà xua tan cơn giận ngay lập tức.
Rõ ràng một giây trước còn thân mật, giây sau, cô lại làm tổn thương lòng anh.
Úy Trì Chính Duật không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ anh là loại người thấp hèn sao?
Tại sao lại vì cô mà phá lệ hết lần này đến lần khác?
Cô từ chối là do cô không có mắt nhìn, không có gu thẩm mỹ!
Tuy nghĩ vậy, nhưng Úy Trì Chính Duật chỉ cảm thấy trái tim càng ngày càng nhói đau.
Anh hoàn toàn lạnh mặt, anh có thể vì cô mà phá lệ, nhưng không thể mãi mãi.
Người thừa kế của nhà họ Úy Trì chỉ có thể ngẩng cao đầu, “thấp hèn” là gì, anh chưa từng biết!
“Em đi đi.” Giọng anh lạnh lùng.
Cố Kiều Kiều phức tạp nhìn khuôn mặt u ám của Úy Trì Chính Duật, rồi không chút do dự xách túi rời đi.
“Rầm—”
Úy Trì Chính Duật chỉ cảm thấy tim mình như bị ai đó đấm mạnh một cú.
Khí thế quanh người anh càng thêm lạnh lẽo, anh cảm thấy tất cả điều này đều thật bất công.
Tâm trạng anh dễ dàng bị Cố Kiều Kiều chi phối.
Còn Cố Kiều Kiều, lại chẳng hề bị lay động chút nào.
Úy Trì Chính Duật là người kiêu ngạo, không phải không có tính khí, chỉ là khi đối diện với Cố Kiều Kiều, anh đã cố kiềm chế.
Nhưng nếu cô đã không cần, anh cũng chẳng muốn cho nữa.
Ngay khi Cố Kiều Kiều bước qua cánh cửa văn phòng, Úy Trì Chính Duật lên tiếng:
“Cố Kiều Kiều, anh nghiêm túc đấy. Chưa bao giờ nghiêm túc như thế này.”
“Nhưng nếu em không chấp nhận, thì giữa chúng ta sẽ không còn khả năng nào nữa.”
Úy Trì Chính Duật nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Kiều Kiều, ánh mắt dừng lại ở tay cô đang đặt lên tay nắm cửa.
Một giây.
Hai giây.
Cố Kiều Kiều không quay đầu lại, lặng lẽ rời đi, còn lịch sự đóng cửa giúp anh.
Úy Trì Chính Duật nhìn cánh cửa đóng chặt, bỗng tức giận đá mạnh vào ghế sofa.
Sắc mặt anh u ám, như phủ một lớp băng lạnh.
Tâm trạng u uất, bực bội chạy loạn trong cơ thể, khiến anh như có luồng khí bị nghẹn lại.
Mẹ nó!
Anh – đại thiếu gia nhà họ Úy Trì – từ nhỏ đến giờ, duy nhất những lần chịu ấm ức, tổn thương…
…đều đến từ cùng một người con gái.
Chết tiệt!
Úy Trì Chính Duật lại đá mạnh ghế sofa lần nữa: “Cố Kiều Kiều, tốt nhất là em đừng hối hận!”
Hối hận à… nếu thật sự hối hận…
Anh cũng không dễ dỗ đâu!
Hừ!

0 comments