Thu Bong 885 - 889

By Quyt Nho - tháng 11 05, 2025
Views

Chương 885: Giấc mơ 15

Phó Diệu Tuyết sững người trong chốc lát, rồi hỏi:
“Nếu đây thực sự là mơ, vậy cô đã lặp lại bao nhiêu lần rồi?”

Bạch Ấu Vi hơi cau mày: “Cái gì cơ?”

“Cô vừa nói, nếu không rời khỏi đây thì sẽ cứ lặp đi lặp lại. Vậy cô đã trải qua bao nhiêu vòng lặp rồi?” Phó Diệu Tuyết bước đến cạnh sofa, tay đặt lên chiếc bình hoa, cười hỏi: “Trong quá trình lặp lại đó, cô có thấy cái này chưa?”

Cô đưa ngón tay thon nhỏ luồn vào bên trong bình hoa, chạm vào cơ quan bí mật. Ngay giây tiếp theo, miệng bức tượng sư tử trên tường sau lưng bất ngờ bắn ra ba mũi tên sắt!

Một mũi trong số đó đâm xuyên ngực Bạch Ấu Vi!

Cảnh vật trước mắt dần trở nên mờ ảo, Phó Diệu Tuyết thong thả bước lại gần cô, giọng chậm rãi: “Thật ra tôi bắt đầu hơi tin rồi... nơi này có thể thật sự là mơ. Bằng không sao lại có cảm giác quen thuộc như thế… Nhưng mà, tôi thật sự rất ghét cái cách cô nói chuyện với tôi.”

Bạch Ấu Vi: “……” 

Khốn thật!

...

Bạch Ấu Vi lại quay về trước cổng trang viên.

Cô kìm nén cơn giận, bấm nút gọi, tiếp tục tiến vào trong.

Gặp lại Phó Diệu Tuyết, cô không vòng vo nữa, đưa thẳng thiệp mời ra và nói: “Tôi có chuyện quan trọng cần nói riêng với cô, chỉ mất vài phút thôi, không ảnh hưởng đến bữa trưa đâu.”

“Được thôi.” Phó Diệu Tuyết quan sát cô, rồi quay sang bảo: “Tất cả lui xuống đi, tôi muốn trò chuyện riêng với bạn mình.”

Joanna cúi chào: “Tiểu thư, tôi chờ cô trong phòng ăn.”

Khi cả căn phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Ấu Vi không nói nhiều, lập tức lấy khẩu súng từ hộp giấy ra, rồi đập vỡ chiếc bình hoa!

Phó Diệu Tuyết: “……”

Nghe thấy tiếng động, Joanna quay lại, lo lắng hỏi: “Tiểu thư?”

Phó Diệu Tuyết nhìn Bạch Ấu Vi, vẻ nghi ngờ trong mắt ngày một đậm.

Bạch Ấu Vi mặc kệ Joanna, nhấn mạnh lại:
“Phó Diệu Tuyết, hiện giờ cô đang ở trong một giấc mơ! Tôi nói thật đấy. Trưa nay cô sẽ bị Joanna quở trách, sau đó tức giận bỏ ra vườn, rồi sẽ gặp một anh làm vườn biết ảo thuật, chọc cô vui vẻ! … Khi cô và anh ta rời khỏi phòng chứa báu vật, giấc mơ lại sẽ quay về điểm xuất phát! Nếu không nhảy khỏi tầng thượng, cô sẽ bị kẹt mãi trong vòng lặp này!”

Bạch Ấu Vi cười lạnh, tiếp tục:
“Cô đã giết tôi hai lần để xác nhận sự thật. Nhưng thật ra không cần phiền phức thế đâu, tôi có cách khác, đợi chút.”

Nói xong cô rời đi nhanh chóng.

Phó Diệu Tuyết cắn môi đứng yên, vẻ mặt cứng đờ.

Không lâu sau, Bạch Ấu Vi quay lại, còn dẫn theo cả Đỗ Lai.

Phó Diệu Tuyết không nhận ra anh, nhưng ánh mắt cứ không kìm được nhìn mãi, như thể đã quên mất điều gì đó rất quan trọng…

Đúng lúc đó, Bạch Ấu Vi nhếch miệng cười nham hiểm:
“Cô thích giết người đúng không? Muốn xác nhận đây là mơ đúng không?”

Dứt lời, cô giơ khẩu súng—chính là khẩu vừa lấy từ hộp giấy và bóp cò!

—Đoàng!

Thái dương Đỗ Lai bị bắn xuyên, ngã gục xuống nền!

Sắc mặt Phó Diệu Tuyết lập tức tái nhợt, cô nhìn chằm chằm thi thể trên đất, không thể tin nổi…

Cô rõ ràng không quen biết anh ta, nhưng trong lòng lại như bị khoét một lỗ lớn! Hơi lạnh cứ thế tràn vào, khiến cô run lên bần bật!

Joanna và đám vệ sĩ đồng loạt lao vào.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Tiểu thư? Tiểu thư?!”

Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhìn cảnh cô được mọi người vây quanh chăm sóc, khóe môi nở nụ cười mỉa mai:
“Phó Diệu Tuyết, tôi không động được vào cô, chẳng lẽ lại không động được vào một tên làm vườn nhà cô sao? Cô muốn ở lại trong giấc mơ à? Cứ việc! Cô ở lại bao lâu, tôi giết anh ta bấy nhiêu lần! Một vòng giết một lần, hai vòng giết hai lần! Tôi muốn để cô tận mắt nhìn anh ta chết hết lần này tới lần khác! Sao? Còn muốn tiếp tục ở lại đây nữa không?!”

Phó Diệu Tuyết run rẩy môi: “...Bạch Ấu Vi, cô là ác quỷ… là một con ác quỷ!!”

Chương 886: Giấc mơ 17

Gió trên tầng thượng thổi mạnh...

Dù chỉ cao bốn tầng, nhưng toà biệt thự được xây dựng quy mô và bề thế, hoàn toàn không thể so với mấy tòa nhà dân sinh thông thường.

Phó Diệu Tuyết đứng sát mép mái nhà, hai chân như muốn nhũn ra.

Bạch Ấu Vi liếc mắt nhìn cô: “Sợ độ cao à?”

Phó Diệu Tuyết cau có: “Tôi sợ ngã què chứ gì! Sống dở chết dở thì sao!”

Bạch Ấu Vi nhếch mép cười lạnh: “Yên tâm, từ độ cao này nhảy xuống chắc chắn sẽ chết.”

Phó Diệu Tuyết nghiến răng, lùi lại nửa bước: “...Vậy cô nhảy trước đi!”

“Không đời nào,” Bạch Ấu Vi từ chối thẳng thừng. “Ai biết sau khi tôi nhảy cô có chịu nhảy không? Thẻ mời bạn chỉ có một cái, tôi ra ngoài rồi thì không quay lại được đâu!”

“Thế nếu tôi nhảy trước mà cô không nhảy thì sao?!” Phó Diệu Tuyết gào lên. “Thế thì tôi thiệt quá rồi còn gì?!”

Bạch Ấu Vi tức muốn phát điên: “Cô nghĩ tôi rảnh tới mức ở lại đây làm bao cát cho đám vệ sĩ nhà cô à?!”

Phó Diệu Tuyết mím môi, do dự nhìn xuống dưới: “...Bạch Ấu Vi, cô chắc chắn đây là mơ đúng không?”

Bạch Ấu Vi đáp: “Nếu không phải mơ thì sao tôi có thể làm bạn với loại người như cô được? Tôi thích bị ngược đãi chắc?!”

Phó Diệu Tuyết lẩm bẩm: “Nghe cũng hợp lý đấy…”

Cô vẫn sợ, nhìn đám gạch lát và cây xanh bên dưới cứ như bị thu nhỏ lại. Sườn mặt cô thoáng vẻ yếu đuối và tái nhợt, giống như một chiếc lá mỏng manh bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

Phó Diệu Tuyết khẽ nói: “Nếu đây không phải là mơ… tôi chắc chắn sẽ không có bạn bè… Bạch Ấu Vi, cô không biết đâu, tôi sống ở đây từ khi mới sáu tuổi, ra ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi là cháu gái duy nhất của ông tôi. Ông ấy làm ăn lớn, kẻ thù cũng không ít. Bố mẹ tôi bị bắt cóc, bị cắt tai, cắt lưỡi, rồi bị giết. Mấy chú bác khác cũng chết không toàn thây. Ông sợ tôi gặp chuyện, nên đưa tôi về sống trong căn biệt thự này, suốt hơn mười năm…”

“Đừng diễn bi kịch nữa.” Bạch Ấu Vi mất kiên nhẫn. “Cô nghĩ ở ngoài dễ có bạn lắm à? Bạn bè là thứ xa xỉ! Tôi gặp tai nạn xe lúc mười hai tuổi, từ đó chẳng còn bạn bè gì nữa! Đám bạn cũ có ghé qua thăm, nhưng trong mắt họ chỉ toàn thương hại và bố thí! Thứ giả tạo đó khiến người ta buồn nôn!”

Phó Diệu Tuyết liếc nhìn cô, cố vớt vát chút tự trọng: “Ít ra tôi từng có hai người bạn. Một là con trai quản gia, một là trẻ mồ côi ông tôi mang về cho tôi bầu bạn. Không ai dám thương hại tôi, cũng chẳng ai dám ra vẻ ta đây trước mặt tôi.”

“Rồi sao?” Bạch Ấu Vi châm biếm. “Tôi đoán hai người đó chắc không có kết cục tốt đẹp.”

Phó Diệu Tuyết cúi đầu nhìn mũi chân mình, khẽ nói: “Con trai quản gia bị lợi dụng, suýt khiến tôi bị bắt cóc, sau đó bị chính bố mình xử lý. Còn cô bé mồ côi đó… nói muốn ra ngoài ngắm thế giới, hứa sẽ mua quà về cho tôi. Tôi đồng ý cho cô ấy đi. Nhưng rồi cô ấy không bao giờ quay lại.”

“Chắc bị ông cô xử lý rồi.” Bạch Ấu Vi nói chắc nịch.

Phó Diệu Tuyết khẽ nhếch môi: “Có thể. Ông tôi làm gì cũng có lý của ông.”

Bạch Ấu Vi gắt lên: “Cô nhảy hay không?”

Phó Diệu Tuyết do dự: “Ngoài kia… thật sự có người đang chờ tôi sao?”

“Có có có! Cô định hỏi bao nhiêu lần nữa?! Có người đang chờ cô! Anh ta yêu cô chết đi được! Cô mà không ra, anh ta sẽ đi tìm chết đấy!” Bạch Ấu Vi bực bội hét lên. “Nhảy nhanh đi! Nhảy xong là gặp được anh ta ngay!”

Phó Diệu Tuyết nhìn xuống dưới: “Được rồi… vậy tôi nhảy đây…”

Bạch Ấu Vi gật đầu: “Ừ, nhanh đi.”

“Không được, tôi vẫn sợ…” Phó Diệu Tuyết bất ngờ nắm lấy tay cô. “Cùng nhảy với tôi đi!”

Bạch Ấu Vi trợn tròn mắt, chưa kịp mắng thì đã bị Phó Diệu Tuyết kéo xuống theo!

Chương 887: Giấc mơ 19 

Gió rít bên tai.

Cảnh vật trước mắt vì rơi xuống quá nhanh mà trở nên mờ ảo kéo dài thành những vệt sáng.

Cô trơ mắt nhìn mặt đất càng lúc càng gần, đầu óc trống rỗng đến mức không thể nghĩ gì, không thể phán đoán gì cả — cho đến khi cô và Phó Diệu Tuyết xuyên qua mặt đất, vẫn tiếp tục rơi xuống, lúc này cô mới dần lấy lại lý trí.

…Ra được chưa?

Bạch Ấu Vi vội nhìn xung quanh. 

Cơ thể vẫn đang trong trạng thái rơi, tốc độ không hề giảm. Không gian xung quanh trắng xóa, một vài ánh sáng và hình ảnh vụt qua như đang xem phim chiếu trên màn hình.

Cô bắt đầu thấy những giấc mơ khác của Phó Diệu Tuyết. 

Có về biệt thự, có về ông nội… nhưng phần lớn là về Đỗ Lai.

Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai chơi trò trốn tìm.

Vì “thú cưng” này quá không biết điều, dù có khóa bao nhiêu lớp, có bao nhiêu vệ sĩ canh giữ, anh ta vẫn có thể trốn thoát. 

Chỉ là vị trí biệt thự quá hẻo lánh, không có ai qua lại, mỗi lần Đỗ Lai trốn ra ngoài chưa được bao lâu lại bị bắt về.

Một người trốn, một người đuổi, lặp đi lặp lại không dứt.

Niềm vui lớn nhất của Phó Diệu Tuyết chính là ngồi trong trực thăng, bay thấp, quan sát từng tấc đất quanh biệt thự. Một khi thấy bóng dáng của Đỗ Lai, cô sẽ ra lệnh ngay lập tức, điều động toàn bộ lực lượng lùng bắt anh.

Có khi cô còn cố tình để lộ sơ hở, để anh có cơ hội trốn ra ngoài, chỉ để cô tận hưởng quá trình truy bắt.

Khi thì giở đủ trò để tóm được, khi thì chăm sóc từng li từng tí sau khi bắt về. Cô sẽ mua quần áo đẹp, cho ăn ngon, kiểm tra vết thương anh để lại sau mỗi lần bỏ trốn. Thỉnh thoảng còn kể xấu giáo viên dạy kèm của mình, như một cách xoa dịu nỗi cô đơn chất chứa trong lòng.

Đỗ Lai ghê tởm cái sự điên cuồng của cô, nhưng lại không cam tâm cứ mãi bị nhốt trong biệt thự. Dù biết rất có thể bị bắt lại, anh vẫn cứ liều mình trốn đi. Chỉ cần còn một tia hy vọng, anh cũng muốn thử.

Cuối cùng, anh lại một lần nữa trốn thoát.

Lần này anh chạy rất xa, vẫn không thấy có trực thăng truy đuổi, cho đến khi anh phát hiện biệt thự bốc lên một làn khói đen dày đặc, ánh lửa cháy bừng.

Có vẻ lại có người tới tìm ông Phó tính sổ rồi.

Giết Phó Diệu Tuyết, để nhà họ Phó tuyệt tự, tuyệt tôn, rõ ràng là cách báo thù hiệu quả nhất.

Không biết trong đầu Đỗ Lai nghĩ gì, anh không chọn tiếp tục bỏ trốn mà quay lại biệt thự. Dựa vào thân thủ linh hoạt, anh tránh được nhóm người đang chém giết ở sân trước, quay về đứng trước phòng của Phó Diệu Tuyết, phá khóa, xông vào biển lửa kéo cô ra ngoài khi cô đang hôn mê.

Sau đó biệt thự được dọn dẹp sạch sẽ, đám cháy cũng bị khống chế.

Anh không đi được nữa.

Anh trở thành ân nhân của nhà họ Phó.

Ông Phó đích thân gặp anh, hứa sẽ cho danh phận và tiền tài. Nhưng điều duy nhất không thay đổi là — anh vẫn phải ở lại biệt thự.

Chỉ khác là lần này, Đỗ Lai cam tâm tình nguyện.

Từng hình ảnh lần lượt lướt qua trước mắt, ký ức của Phó Diệu Tuyết dường như cũng dần khôi phục. 

Cô tò mò nhìn xung quanh, quay sang nói với Bạch Ấu Vi: “Nhìn kìa, còn có mộng của cô nữa.”

Những mảnh ký ức rời rạc của Bạch Ấu Vi — hay đúng hơn là “giấc mơ” cũng thi thoảng xen vào những giấc mơ của Phó Diệu Tuyết.

Không biết có phải vì hai người đang nắm tay nhau không, mà cả hai đều có thể nhìn thấy “giấc mơ” của đối phương.

Trong giấc mơ của Bạch Ấu Vi, cô đang nhảy múa cùng mẹ. Mẹ cô nhảy rất đẹp, thi thoảng dừng lại để chỉnh tư thế cho cô, dịu dàng và kiên nhẫn. Đã từng có lúc, họ cũng thân thiết và hòa hợp như bao mẹ con bình thường khác.

Phó Diệu Tuyết bình luận: “Wow, mẹ cô còn xinh hơn cô đấy~”

Bạch Ấu Vi thấy nghẹn nghẹn trong lòng.

Cô không muốn nhìn thấy những ký ức đó, càng không muốn bị Phó Diệu Tuyết nhìn thấy.

May mà tất cả chỉ thoáng qua. Hai người rơi vào một vùng trắng xóa mênh mông, lúc ấy, âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên:

“Chúc mừng người chơi đã vượt qua mê cung số 1.”

Chương 888: Không có gì nguy hiểm

Bạch Ấu Vi đã ra khỏi mê cung.

Không có phần thưởng nào cả.

Bởi vì một giây trước cơ thể vẫn đang rơi xuống, nên cô có cảm giác như mình chưa kịp đứng vững đã bị đưa ra khỏi mê cung rồi.

Phó Diệu Tuyết hoạt bát lạ thường, vừa chạy qua người cô đã lao vào lòng người kia, la hét rối rít: “Đỗ Lai! Nhìn em đi! Mau nhìn em nè!”

Thẩm Mặc đỡ lấy Bạch Ấu Vi, dịu dàng hỏi: “Thuận lợi chứ?”

Bạch Ấu Vi thở nhẹ một hơi, nhắm mắt lại tựa vào ngực anh, khẽ đáp: “...Không gặp nguy hiểm gì lớn, chỉ là quá trình thì... khó mà nói hết được.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Diệu Tuyết.

Phó Diệu Tuyết đang ôm lấy Đỗ Lai, nhảy nhót không ngừng. Cô ấy vui đến mức có hơi quá, nhưng cũng không khó hiểu. Sau khi nâng cấp mê cung, Phó Diệu Tuyết ngày càng giống người thật hơn. Bây giờ nhìn từ xa, trừ khi đến gần quan sát kỹ, chứ chẳng ai phát hiện được cô ấy chỉ là một con búp bê.

“Chỉ cần em vào mê cung thêm lần nữa là có thể hoàn toàn trở thành người thật rồi!” Phó Diệu Tuyết phấn khích reo lên.

Lại vào nữa à?

Bạch Ấu Vi âm thầm đảo mắt.

“Bạch Ấu Vi.” Đỗ Lai gọi tên cô, rồi ném qua một món đồ.

Thẩm Mặc giơ tay bắt lấy, là một mảnh tinh thể ma pháp của Đỗ Lai.

“Đạo cụ đã hứa với cô đó” Đỗ Lai ôm lấy Phó Diệu Tuyết, nói: “Bây giờ nó là của cô.”

Thẩm Mặc đặt mảnh tinh thể vào tay Bạch Ấu Vi: “Còn một lần sử dụng nữa.”

Bạch Ấu Vi siết nhẹ mảnh tinh thể trong tay, im lặng vài giây rồi nói: “Về thôi.”

Cô vẫn chưa sẵn sàng...

Cô có thực sự muốn gặp lại người phụ nữ ấy không? Gặp vào lúc nào? Nếu người ấy đã chết thì sao? Nếu còn sống thì cô có nên đi tìm không?

Trong lòng Bạch Ấu Vi rối như tơ vò.

Lúc này, Đỗ Lai và Phó Diệu Tuyết đã tay trong tay rời khỏi sảnh nghỉ.

Thẩm Mặc khẽ xoa đầu cô, nói nhỏ: “Chúng ta cũng về nghỉ ngơi đi. Trận chiến tiếp theo sắp tới rồi, em cần nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.”

Bạch Ấu Vi lấy lại tinh thần, hỏi anh: “Em vào đó bao lâu rồi?”

“Bốn ngày.” Thẩm Mặc dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh với Đỗ Lai suýt tưởng hai người không trở ra được, Chu Hoài Cẩm đã kêu gọi cả thành phố thu gom đạo cụ kiểu thẻ mời bạn bè, định dùng để vào trong cứu người.”

Bạch Ấu Vi phì cười: “Dĩ nhiên là anh ta lo sốt vó rồi. Nếu em cũng kẹt lại bên trong, cả căn cứ sẽ chẳng còn lấy một quân vương.”

Nói đến đây, cô cúi đầu nhìn mảnh tinh thể trong tay, thở dài: “Thật không ngờ, em lại ở trong đó tận mấy ngày...”

“May là em bình an trở ra.” Thẩm Mặc cũng nhìn mảnh tinh thể, giọng nói trầm thấp: “Nếu vì một thứ nhỏ nhặt thế này mà em gặp chuyện, thì chẳng biết có đáng không nữa.”

Bạch Ấu Vi hơi sững lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không muốn em đi tìm mẹ sao?”

Thẩm Mặc không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Anh chỉ hy vọng trong lòng em không còn gì nuối tiếc.”

Ở bên nhau lâu như vậy, anh dĩ nhiên hiểu rõ mối quan hệ giữa Bạch Ấu Vi và mẹ cô — xa cách, lạnh nhạt, không thân thiết. Việc có nên tìm lại Vương Tĩnh Hiền hay không, anh không có ý kiến, cũng không định can thiệp. Chỉ là xét về lý trí, Thẩm Mặc cho rằng khả năng Vương Tĩnh Hiền còn sống là cực thấp.

Trò chơi thú bông vốn thâm nhập vào mọi ngóc ngách. Một con tàu như vậy mà có thể thuận lợi đến được Bắc Cực là chuyện gần như không tưởng.

Nếu người cô muốn tìm đã chết, thì việc Bạch Ấu Vi bước vào mê cung lần này thật sự không đáng chút nào.

May mắn thay, cô đã bình an trở lại.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mặc lại ôm chặt lấy cô một lần nữa.

Chỉ mong có thể mãi mãi ở bên cô, dù có nguy hiểm đến mấy, chết cùng nhau cũng tốt hơn là bị chia cách mỗi người một thế giới.

Dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu, và Thẩm Mặc dường như hiểu được cảm giác của Đỗ Lai.

Không có gì tệ hơn việc phải chia xa với người mình yêu.

Chương 889: Mở Mắt

Sau khi trở về tòa nhà tổng bộ, tin tức Phó Diệu Tuyết được giải cứu nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Trước đây, vì muốn cứu cô, Đỗ Lai từng chạy ngược chạy xuôi tìm người giúp đỡ, khiến cả thành phố ai cũng biết. Giờ thì Phó Diệu Tuyết đã quay lại, dù không ai cố tình lan truyền tin này, ai cũng ngầm hiểu rằng tất cả là nhờ công lao của Bạch Ấu Vi.

Danh tiếng của cô vì vậy càng lúc càng tăng cao.

Ai nấy đều cho rằng, trong trận quyết chiến sắp tới, Bạch Ấu Vi chắc chắn sẽ lọt vào vòng trong, vì số lượng "quốc vương" còn lại đã rất ít.

Thỉnh thoảng, Bạch Ấu Vi vẫn nghe thấy người khác bàn tán sôi nổi về chuyện của mình. Cô cảm thấy chuyện này thật thú vị, cứ như thể khủng hoảng tận thế đã qua đi, mọi áp lực cũng không còn nữa. Hoặc cũng có thể hiểu theo cách khác, toàn bộ áp lực đã đè hết lên người cô, còn người khác thì chỉ cần sống như thường ngày là được.

Đó có lẽ là khuyết điểm duy nhất của căn cứ này: dù Sở Hoài Cẩm đã cực khổ điều hành, khiến nơi này vừa mang lại cảm giác an toàn vững chắc, nhưng cũng dễ khiến con người trở nên lười biếng và buông lơi.

Còn Bạch Ấu Vi thì không thấy áp lực gì cả.

Cô chỉ cảm thấy... phấn khích.

Tối đến, khi ngủ, cô nằm mơ.

Trong mơ, cô trở về ngôi nhà cũ của mình, lại ngồi trên xe lăn.

Cô muốn đứng dậy, nhưng dù cố gắng đến mấy cũng không thể đứng lên được. Khi đang giằng co với chiếc xe lăn thì cô nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau.

Cô lăn xe ra khỏi phòng, mở cửa. Ánh nắng ngoài trời rọi qua cửa kính phòng khách khiến cô nheo mắt, không nhìn rõ mọi thứ.

Cô hơi nheo mắt nhìn về phía trước, thấy trong ánh sáng ngược có hai bóng người đang tranh cãi dữ dội. Nghe giọng thì đó là ba mẹ cô, nhưng cô lại không thể nào thấy rõ được mặt họ.

“Anh không thể nghĩ cho gia đình này nhiều hơn một chút sao?!” 

Người đàn ông chống nạnh đứng trước mặt người phụ nữ, giận dữ nói: “Yêu cầu của tôi quá đáng lắm à? Con bé Vi Vi bây giờ thế này, cô làm mẹ chẳng lẽ không nên ở bên cạnh con bé sao?!”

Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, giọng lạnh tanh, lưng thẳng tắp: “Tôi là mẹ nó, vậy anh là gì? Anh không phải ba nó chắc? Tháng trước anh chỉ về nhà có ba lần, anh có tư cách gì nói tôi?!”

“Tôi có cách gì?! Tính chất công việc của tôi là vậy, cô không biết sao?!”

“Anh không có cách, vậy tôi thì có chắc? Vì sao người ở nhà chăm con lúc nào cũng phải là tôi? Sao không phải là anh?! Công việc của anh quan trọng, còn công việc của tôi thì không chắc?!”

“Công việc của cô là đi tiếp đủ loại đàn ông thì có!”

“Đồ khốn!” Người phụ nữ tức giận hét lên: “Tôi cũng muốn tiếp xúc với phụ nữ lắm chứ! Nhưng xã hội này đa phần đều là đàn ông! Đừng vì cái lý do đó mà vu khống tôi!”

“Được rồi được rồi… tôi không cãi vụ này nữa, dù gì cô cũng luôn có lý. Hôm nay ta chỉ bàn chuyện của con. Cô định thế nào đây?”

Người phụ nữ: “Gì mà định thế nào?”

Người đàn ông: “Chuyện công ty ấy! Bao giờ cô mới chịu buông bỏ một chút? Theo tôi thấy, công ty cô cũng sắp sập rồi, chi bằng bán đi.”

Người phụ nữ im lặng.

Người đàn ông lại hỏi: “Con bé bây giờ thành ra thế này, rốt cuộc cô nghĩ sao?! Một công ty đang ngắc ngoải kia, đáng để cô đánh đổi cả gia đình sao?!”

“Không có.” Giọng người phụ nữ bình tĩnh đến mức lạnh lẽo: “Tôi đã cố gắng tranh thủ thời gian về sớm, nhưng để từ bỏ hoàn toàn thì tôi không làm được. Tôi đã gây dựng công ty bao nhiêu năm, giờ mới có chút khởi sắc, tôi không thể buông tay.”

“Vậy con thì sao?” Người đàn ông bật thốt lên.

“Ở nhà còn có bảo mẫu.” Người phụ nữ đáp: “Hay anh muốn tôi không làm gì cả, mỗi ngày ở nhà trông con? Anh cho rằng làm thế thì chân con bé sẽ khỏi à?”

“Trái tim cô rốt cuộc làm bằng gì vậy?! Con biến thành như thế, cô hy sinh một chút thì có sao?!”

“Vì sao người hy sinh luôn phải là tôi? Anh vì sao không bỏ việc về chăm con?!”

“Tôi không đi làm thì cô với con ăn cám à?!!”

“Vậy anh định nói chuyện tiền nong với tôi?…”

Lại một vòng tranh cãi mới bắt đầu.

Bạch Ấu Vi chỉ muốn gào lên: “Đừng cãi nữa! Hai người tôi chẳng muốn thấy ai hết! Cút đi cho khuất mắt tôi!”

Cô lăn xe về phía họ, định ngăn lại, nhưng chẳng hiểu sao cơ thể mất trọng tâm, cả người ngã nhào xuống đất!!

Bạch Ấu Vi hoảng hốt, mở choàng mắt tỉnh dậy.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments