Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 154 155 156

By Quyt Nho - tháng 11 03, 2025
Views

Chương 154: Cốt truyện chính (2) · “Cảm ơn.”

“Cô vẫn giống hệt như trước kia.” Giọng thiếu niên lạnh lẽo vang lên.

Thời Vụ Thanh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cậu lần cuối.

Đạo cụ sử dụng thành công!

Đạo cụ này vốn cho phép mang theo thân thể di chuyển đến thế giới khác, nhưng giờ thân xác Thời Vụ Thanh đã chết, nên chỉ có linh hồn của cô được tách ra.

Khoảnh khắc Thời Vụ Thanh biến mất, thiếu niên lập tức nhận ra, sắc mặt khẽ thay đổi: “A Thanh?”

Những gì xảy ra sau đó cô không còn nhìn thấy nữa. Một cơn choáng nhẹ ập đến trong đầu, rồi chỉ trong chớp mắt, cô xuất hiện ở một nơi xa lạ!

Đó là một khu rừng âm u, mây đen dày đặc bao trùm, không một âm thanh, chỉ là tĩnh lặng đến rợn người. Tầm nhìn mờ mịt, xa nhất cũng chỉ thấy được khoảng mười mét.

Kỹ năng[Vết Nứt Thời Không]: Truyền tống ngẫu nhiên đến một vị trí vô định trong vòng một phút. Có thể rơi vào bất kỳ thế giới nào.

Thời Vụ Thanh từng hy vọng rằng có thể được truyền về thế giới ban đầu của cô.

Biết nơi dịch chuyển có thể đầy nguy hiểm, cô vừa tỉnh liền lập tức cảnh giác, quan sát xung quanh.

Nhưng cơn choáng váng ngắn ngủi vừa rồi đã khiến cô rơi vào thế bị động!

Còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh, một thanh trường kiếm sắc bén đã kề sát cổ cô từ phía sau!

“Cô là ai?” Giọng nói vang lên sau lưng, không thể phân biệt là nam hay nữ.

Dù trong bóng tối, Thời Vụ Thanh vẫn cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ mũi kiếm ấy.

Tim cô siết chặt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, hạ giọng mềm mại, cố tỏ ra vô hại: “Tôi không có ác ý.”

Vừa nói xong, cô cũng ngẩn người, giọng nói này… không phải của cô ở thế giới trước, cũng chẳng phải giọng vốn có của cô.

Nguyệt Túc đã tận mắt nhìn thấy cô gái này xuất hiện từ hư không.

Trong khu rừng đầy hiểm nguy này, dù anh không muốn nghi ngờ người khác, vẫn phải biết tự bảo vệ mình.

Vì thế, anh ra tay trước khi đối phương kịp phản ứng.

“…Tôi không có ác ý.”

Giọng của người kia run rẩy, rõ ràng là sợ hãi.

Nhưng vừa nghe tiếng nói ấy, Nguyệt Túc khẽ khựng lại.

Đó là một giọng nói mềm mại, mang chút ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ, pha chút lười biếng tự nhiên… một giọng nói cực kỳ dễ nhận ra.

Nhưng khiến anh sững người không phải vì giọng nói ấy, mà là…

Là cô ấy.

Ánh mắt Nguyệt Túc khẽ dao động. Anh hạ thanh kiếm bạc xuống, giọng nói vẫn là âm thanh đã bị thay đổi nhờ đạo cụ: “Đứng yên, đừng quay lại.”

Cô gái còn chưa đến tuổi trưởng thành khẽ đáp: “Được.”

Nguyệt Túc cúi đầu, mái tóc trắng dài rũ xuống, che đi vẻ mặt. Dù vậy, khí chất nhẹ nhàng, thanh sạch của anh vẫn khiến anh trông như người không thuộc về khu rừng đen đặc này.

Trên vai anh, máu thịt bị cào rách tơi tả, dấu vết của móng vuốt quái vật, dữ tợn đến mức khiến người ta ám ảnh trong mơ.

Nhưng anh đã không còn thuốc để xử lý vết thương. Còn cô gái kia đã hứa không quay đầu, nên anh chỉ tựa người vào thân cây, hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt lặng yên nhìn mặt đất, mang theo vẻ bình thản đến kỳ lạ.

Thời Vụ Thanh không nghe thấy thêm âm thanh nào, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng âm thầm thở phào.

Cứ như vậy trôi qua một phút… cũng tốt mà!

Không muốn cô nhìn thấy khuôn mặt anh sao? Vậy cô sẽ không nhìn!

Lúc này, Thời Vụ Thanh mới có thời gian nói chuyện với hệ thống: “Hệ thống, cơ thể này của tôi là sao vậy?”

“Đây là thân thể của ký chủ ở thế giới tiếp theo, được sử dụng sớm hơn dự kiến.”

“Làm vậy được sao?”

“Được.”

Thời Vụ Thanh hiểu ra.

Cô đứng giữa khu rừng u ám, chờ một phút trôi qua.

Không gian quá yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh này không mang lại cảm giác an toàn, mà ngược lại như thể có thứ gì khủng khiếp đang ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chực kéo cô xuống địa ngục.

Cô thật sự không muốn ở đây thêm giây nào!

Cuối cùng, hệ thống thông báo: “Còn ba giây.”

Ba.

Hai.

Một.

Hết giờ!

Người phía sau vẫn không làm gì, không nói gì. Trước khi rời đi, Thời Vụ Thanh khẽ nói: “Cảm ơn.”

Người kia không đáp. Dù có đáp, cô cũng chẳng thể nghe thấy nữa.

……

Thời Vụ Thanh đã bước vào thế giới thứ ba!

Liên tục trốn thoát khỏi tay Si Cửu và khu rừng lạ kia khiến cô tiêu hao gần hết tinh thần, vừa đến thế giới mới đã cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Nhưng cô không định nghỉ ngơi. Cô mở giao diện, tiếp nhận nội dung cốt truyện.

Rồi…

Cô cứng đờ người!

Hai thế giới trước, dù nhân vật của cô không có nhiều “độ nổi tiếng,” thì ít ra cũng còn là vai phụ có chút đất diễn.

Còn lần này thì sao? Thế giới quá rộng, danh sách nhân vật nổi tiếng kéo dài đến ba mươi người, mà cô - chỉ là một vai phụ chết ngay ở chương đầu, thậm chí còn không có điểm tình tiết nào hết!

Đừng nói là leo lên vị trí nhân vật được yêu thích nhất, e là độc giả đọc xong chương này sẽ quên luôn cô mất!

Cô tuyệt vọng nhắm mắt: “Haiz, để tôi chết luôn cho rồi.”

Hệ thống khôn ngoan chọn cách im lặng, không dám làm cái bao cát cho cơn bực dọc của cô.

Thời Vụ Thanh hít sâu, cố trấn tĩnh lại, rồi run run mở bảng Xếp hạng độ nổi tiếng nhân vật.

Vừa nhìn thấy, cô chỉ muốn tự tử luôn cho xong:

[Hạng 1: Quân Cẩm Kiều – 1.580.000]

[Hạng 2: Tô Ninh – 1.490.000]

[Hạng 3: Nguyệt Túc – 1.250.000]

 ……

[Hạng 30: Thẩm Trường Mặc – 610.000]

“……” Thời Vụ Thanh chết lặng.

Vậy là ở thế giới trước, dù đạt đến mức đỉnh điểm, sang đây cô lại chẳng lọt nổi top 30?!

Cái này còn chơi kiểu gì nữa chứ?!

Hỏng thật rồi!


Chương 155: [3] Loli “sát thủ tình trường” trong trò chơi vô hạn

Thật ra… điều khiến Thời Vụ Thanh phát điên nhất là bộ tiểu thuyết lần này rất đặc biệt, nó thuộc thể loại “vô hạn lưu”.

Cái gọi là “vô hạn lưu” nghĩa là: nhân vật chính của thế giới này phải liên tục xuyên qua vô số thế giới đầy nguy hiểm, vừa chiến đấu sinh tồn vừa trở nên mạnh hơn, cho đến khi thoát khỏi sự điều khiển của “thần minh” trong vô hạn thế giới.

Điều đó đồng nghĩa với việc nhân vật chính của thế giới này, cũng sẽ giống như Thời Vụ Thanh phải không ngừng luân hồi qua từng thế giới khác nhau. Mà đây lại là một bộ dài hơn ba triệu chữ!

Thời Vụ Thanh chỉ xuất hiện trong một hai thế giới, muốn giành được danh hiệu độ nổi tiếng số một — căn bản là chuyện không tưởng!

Nhưng cô cũng không thể thực sự giống người trong thế giới này, bị cuốn vào vòng lặp sinh tồn khắc nghiệt ấy, hết lần này đến lần khác sống sót qua các thế giới cho đến tận hồi kết được chứ?! 

Như vậy chẳng phải là vòng lặp trong vòng lặp sao!

Cô đến đây để thu thập giá trị nhân khí, không phải để vật lộn sinh tồn đâu!

Huống hồ, nhân vật mà cô xuyên vào lần này, chỉ là một pháo hôi vừa xuất hiện được một chương đã chết, thậm chí còn chẳng có điểm tình tiết nào đáng nói!

Thời Vụ Thanh đứng trước tòa lâu đài cổ cao sừng sững, im lặng đến tuyệt vọng, cả người toát ra một luồng khí u ám “sống chẳng còn gì luyến tiếc.”

Cô biết, mình nên nhanh chóng bước vào trong, nhưng thật sự không muốn đối mặt chút nào!

Cô đứng ngây ra đó suốt ba phút, cho đến khi trong đầu vang lên một giọng nói lạnh lẽo vô cảm:

[Cảnh báo! Người chơi Thời Vụ Thanh, trong vòng mười giây không tiến vào phó bản — xử lý xóa sổ!]

[Cảnh báo! Người chơi Thời Vụ Thanh, trong vòng năm giây không tiến vào phó bản — xử lý xóa sổ!]

Giọng nói ấy cũng lạnh như giọng của hệ thống, nhưng Thời Vụ Thanh biết rõ nó không phải là hệ thống của cô, mà là hệ thống chung của mọi người chơi trong thế giới vô hạn này.

Tên của bộ tiểu thuyết là 《Ta săn boss và sưu tầm đầu trong thế giới vô hạn》, chỉ nghe tên thôi đã biết, nó hoàn toàn khác với hai cuốn ngôn tình trước đó. Dù vẫn có tuyến tình cảm nam nữ, nhưng tình tiết sinh tồn mới là trọng tâm.

Bối cảnh được đặt vào năm 2150, khi thế giới bị bao phủ bởi một làn sương mù kỳ bí. Trong đó chứa chất độc không thể lý giải, giết chết phần lớn nhân loại. Số ít người sống sót thì “may mắn” được một sinh vật tự xưng là “Thần” chọn lựa, đưa vào thế giới vô hạn.

Nơi đây đầy rẫy quái vật, quy tắc kỳ dị và hiểm nguy trùng điệp, con người không chỉ bị ngoại vật giết chết, mà còn tự tàn sát lẫn nhau để sinh tồn.

Nữ chính – Tô Ninh, là một cô gái xinh đẹp nhưng tàn nhẫn, đa nghi, luôn ra tay trước khi bị đe dọa. Trong xã hội bình thường, cô là kẻ điên, nhưng trong thế giới chết chóc này lại là người khiến độc giả phải “quỳ liếm” vì quá ngầu!

Chỉ nhìn tên truyện là đủ hiểu, cô chính là kiểu nhân vật “săn boss, sưu tầm đầu người” đích thực!

Nam chính – Quân Cẩm Kiều, là cao thủ đứng đầu bảng điểm người chơi. Sau một lần hợp tác tình cờ với Tô Ninh, anh bắt đầu có ấn tượng khác về cô, từ đó mở ra hành trình truy đuổi và theo đuổi tình cảm ngọt ngào.

Còn Thời Vụ Thanh thì sao?

Cô chỉ là một pháo hôi yếu ớt, xuất hiện trong phó bản đầu rồi chết sớm!

Như mọi khi, thân xác mà Thời Vụ Thanh xuyên vào đều mang đặc điểm chung: bị mọi người ghét bỏ, nên khỏi phải nói cô hiểu nhân vật này thảm đến mức nào.

Thân thể hiện tại của Thời Vụ Thanh mới mười bảy tuổi, chưa thành niên. Trước khi tận thế đến, cô là một streamer game nổi tiếng trên mạng.

Cô mang hình tượng loli ngọt ngào, chơi game giỏi, giọng nói dễ thương, thu hút vô số fan nam. Đám fan không biết cô chưa đủ tuổi, điên cuồng tặng quà, rồi tìm cách hẹn gặp.

Cô không ngu, biết rằng nếu gặp trực tiếp chắc chắn sẽ bị chiếm lợi, nên đã nảy ra một “ý tưởng thiên tài” đó là đồng ý làm bạn gái online của những người tặng nhiều tiền nhất.

Kết quả, đến nay cô đã có hơn mười người bạn trai cùng lúc.

Khi tận thế ập đến, cô lợi dụng vài người trong số họ để lấy vật phẩm, đó cũng là lý do giúp cô sống sót đến hiện tại.

Còn nguyên nhân cái chết của cô trong phó bản này là: trong trò chơi săn người tại tòa lâu đài cổ, ba người bạn trai của cô cùng xuất hiện, bí mật bị bại lộ, và vào đêm đó… một trong ba người đã giết cô.

“……” Thời Vụ Thanh sau khi xem xong ký ức của nguyên chủ, chỉ có thể trợn mắt vô hồn như cá chết.

Phải nói sao đây… Ở một góc độ nào đó, nguyên chủ cũng thật “mạnh mẽ” theo kiểu riêng.

Nhưng giờ thì cô phải làm sao đây?!

Ba người bạn trai cùng tụ lại, trừ khi hai trong số đó mù, điếc và khờ, chứ không thì sao có thể không nhận ra vấn đề!

Huống hồ, việc họ còn sống đến giờ đã chứng minh, họ tuyệt đối không phải loại ngu ngốc dễ lừa!

Những kẻ yếu ớt và ngây thơ sớm đã chết ngay từ vòng đầu rồi!

Bây giờ kẻ sống sót không ai đơn giản cả!

Thời Vụ Thanh chỉ muốn quỳ sụp xuống đất khóc thảm: Thật đáng sợ quá đi a a a!!!

Nhưng dù sợ hãi thế nào, cô vẫn phải đối mặt.

May thay, thế giới lần này không hoàn toàn bất lợi với cô. Ngoài thiết lập “sát thủ tình trường” và “mưu mô”, phần còn lại của nhân vật vẫn trống, cô có thể tự xây dựng lại hình tượng cho bản thân.

Thêm vào đó, vì không có điểm tình tiết cố định, cô càng có không gian tự do để xoay chuyển cục diện.

Không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, Thời Vụ Thanh vội vàng định ra một tính cách tạm thời, rồi đẩy cánh cửa nặng nề kia, bước vào tòa lâu đài cổ.

Chương 156: [3] Loli “sát thủ tình trường” là phù thủy

[Chào mừng các người chơi tiến vào phó bản: Lâu đài săn người]

Giọng nói cơ giới vang lên từ nơi nào đó không rõ.

Trong đại sảnh của lâu đài, nền gỗ màu nâu bóng loáng phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ chiếc đèn chùm treo trên cao. Ở giữa sảnh là một chiếc bàn tròn bằng gỗ đỏ, quanh bàn có mười hai vị trí, trước mỗi chỗ ngồi đều khắc một số thứ tự đỏ như máu.

Trên tường treo những bức tranh quý giá, đồ nội thất tinh xảo, tất cả toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy.

Thế nhưng, ở các góc khuất lại đặt vài chậu cây kỳ lạ, hoa trong chậu đỏ rực đến bất thường. Màu đỏ ấy không đều: chỗ đậm thì gần như đen, chỗ nhạt thì sáng như son, giống như máu tươi thấm ra, khiến người ta rợn da gà.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết trắng đang rơi dày đặc. Xa hơn, màn đêm nuốt trọn mọi thứ khiến lâu đài trông như bị cô lập giữa vực sâu lạnh lẽo, gió rét thổi qua khung cửa, lạnh đến thấu xương.

Mười hai cánh cửa lớn phân bố quanh đại sảnh, mười một cửa đã mở, chỉ còn một cánh cuối cùng vẫn đóng chặt, thật lâu không ai bước vào.

Mười một người ngồi quanh bàn, ánh mắt hoặc nghi ngờ, hoặc thờ ơ, tất cả đều nhìn về phía cánh cửa còn lại ấy.

Mọi người đều hiểu rõ: vào phó bản không chắc sẽ chết, nhưng không vào đúng thời gian quy định thì chắc chắn bị xóa sổ.

Cho nên, dù là kẻ nhát gan nhất cũng không dám bỏ cuộc.

“Đồ nhát gan!” một gã đàn ông vai u thịt bắp, cơ bắp cuồn cuộn, khẽ cười khẩy, giọng đầy khinh bỉ. “Còn chưa bắt đầu đã bỏ mạng, thật chán chết đi được!”

Những người khác không lên tiếng khiến khuôn mặt hắn có chút khó coi. Bình thường, mỗi khi hắn bước vào phó bản nào, chẳng phải đều được tâng bốc như ông hoàng sao?

Hôm nay đám người này bị mù hết à? Không biết nịnh hắn một câu sao?

Ngồi bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên gầy gò, ánh mắt đảo nhanh, lập tức hùa theo: “Anh Mười Một nói đúng! Gặp người nhát gan thì tôi thấy nhiều, nhưng chưa thấy ai nhát tới mức này! Thôi, loại này không vào cũng tốt, dù có vào thì cũng chết sớm thôi, chỉ tổ vướng chân vướng tay!”

Phó bản có nhiều loại, một số mang tính cạnh tranh, nhưng phần lớn đòi hỏi người chơi phải hợp tác để qua ải. Vì thế, những kẻ yếu đuối vô dụng thường bị cả nhóm xem thường.

Lúc này, người vẫn chưa xuất hiện — số 7, đã bị mặc định là “kẻ hèn nhát, chỉ biết kéo tụt tiến độ.”

“Cậu nói đúng!” Gã số 11 kia, nhìn qua đã khiến người ta liên tưởng đến mấy loại nghề nghiệp chẳng mấy tốt đẹp, tỏ vẻ rất hài lòng với lời nịnh bợ.

Ánh mắt hắn sắc như dao, chứa ý tàn độc, quét một vòng quanh đại sảnh rồi lạnh giọng nói: “Những kẻ vô dụng, tốt nhất nên bị loại sớm thì hơn. Tôi hy vọng trong các người, không ai cần phải bị ‘xử lý trước’ cả.”

Sau khi đảo mắt một vòng, ánh nhìn của hắn dừng lại ở vị trí số 1 — người phụ nữ khiến ai nhìn cũng phải kinh diễm.

Cô ngồi tựa lưng hờ hững trên ghế, tay xoay nhẹ lá bài trong tay, đường cong cơ thể hoàn mỹ cùng khí chất quyến rũ khiến người khác không thể rời mắt.

Số 11 nuốt khan một cái, rồi cố nói giọng đe dọa: “Những ai quá yếu, tốt nhất nên tự tìm đường lui. Nếu không, với chút bản lĩnh đó, e là ngày đầu đã không sống nổi!”

Ý tứ đã quá rõ ràng, nhưng vị đại mỹ nhân ấy vẫn thản nhiên xoay lá bài, ánh mắt dửng dưng nhìn về phía cánh cửa kia, hoàn toàn không buồn đáp lại.

Trái lại, hai người ngồi gần cô là số 9 và số 10 lại bắt đầu nịnh hót gã số 11.

Số 11 càng tức giận, hừ lạnh một tiếng, cố tình lớn giọng nói rằng hắn sẽ bảo vệ hai người kia.

Vậy là, trò chơi còn chưa bắt đầu, hắn đã hình thành một nhóm bốn người, đủ sức đe dọa người khác nếu muốn ra tay trong phó bản.

Còn với những người chơi dày dạn kinh nghiệm, họ chỉ thầm cười nhạt trong lòng. Loại người này, vừa ngu vừa tự tin quá mức.

Phía ngoài, độc giả trong luồng phát trực tiếp cũng nhao nhao:

[Số 11 chẳng phải chỉ đang định dụ Ninh Ninh nhà ta dính thính thôi sao! Gặp loại này nhiều rồi!]

[Cười chết, Ninh Ninh chỉ cần một tay là đủ vặn gãy cổ hắn!]

[Nếu không phải giai đoạn chờ mở phó bản cấm động thủ, thì chỉ với mấy lời ngu ngốc đó, Ninh Ninh đã bóp cổ hắn rồi!]

[Chuẩn luôn! Ninh Ninh bá quá! Quỳ gối gọi vợ đây!]

[Hahaha mấy người có thấy không? Vừa nghe số 11 nói xong, Ninh Ninh chưa phản ứng gì mà Quân đại ca đã đen mặt rồi đó! Ai lại dám giành vợ trước mặt ảnh chứ, cười chết mất!]

[Haha thôi rồi, 11 xong đời rồi! Dám chọc cả hai “boss” mạnh nhất ngay đầu game!]

[Má, game này toàn cao thủ không à! Quân đại ca, Ninh Ninh, chồng tui Nguyệt Túc (trời ơi cái kiểu bạch phát (tóc trắng) – lam nhãn (mắt xanh) đó là đỉnh cao gu của tui luôn á á á!), rồi còn Kỷ Nam, Thẩm Trường Mạc, Đường Dịch Dương… Còn bao nhiêu người chưa biết tên nữa, chắc cũng toàn đại boss ẩn!]

[Kỷ Nam bọn họ chỉ là có chút bản lĩnh thôi, chứ so với Quân đại ca với Ninh Ninh thì còn xa lắm, nhưng đúng là cũng không thể xem thường.]

[Giờ chỉ muốn biết người mãi chưa vào kia là ai (đung đưa chờ đợi.jpg)]

[(Hai mắt sáng rực) Theo kinh nghiệm đọc truyện của tôi, loại nhân vật xuất hiện trễ thế này tuyệt đối không phải pháo hôi, mà là đại boss!!]

Ngay khi vì lời nói của số 11 mà không khí trong sảnh càng trở nên căng thẳng quỷ dị, giọng hệ thống lại vang lên — bắt đầu đếm ngược:

[10]

Chỉ cần đếm ngược kết thúc, người chưa vào kia sẽ bị xóa sổ thật sự.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cánh cửa kia, không ai nói thêm lời nào.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments