Thu Bong Chuong 881 882 883 884

By Quyt Nho - tháng 11 05, 2025
Views

Chương 881: Giấc mơ 13

Phó Diệu Tuyết như đang suy nghĩ gì đó: “Ừm... cũng đúng, chúng ta là bạn mà...”

Cô gật đầu với Bạch Ấu Vi, rồi thản nhiên nói: “Được thôi, cô cũng đi cùng tôi.”

Cánh cửa phòng khép lại. Phó Diệu Tuyết một tay cầm roi điện, một tay kéo theo Đỗ Lai, dẫn anh vào phòng thay đồ.

Lúc đầu Bạch Ấu Vi còn thấy khó hiểu, chẳng lẽ cô ta định đưa "chó cưng" của mình đi thay bộ đồ mới?

Kết quả là—Phó Diệu Tuyết mở một cánh cửa tủ quần áo.

Tấm vách sau của tủ không phải gỗ, mà là một tấm gương lớn.

Phó Diệu Tuyết kéo Đỗ Lai bước vào, rồi quay lại vẫy tay gọi Bạch Ấu Vi: “Vào đây đi.”

Bạch Ấu Vi nhếch mép một cái, chậm rãi bước vào không gian chật hẹp ấy. Cô vẫn còn đang thắc mắc thì thấy Phó Diệu Tuyết sờ soạng khắp mặt gương, không biết cô ta ấn vào đâu—một tiếng cạch khẽ vang lên, tấm gương khổng lồ kia từ từ mở ra!

Phía sau tấm gương, là một thang máy!

“Giấu kỹ thật đấy…” – Bạch Ấu Vi tròn mắt.

Phó Diệu Tuyết cười đầy đắc ý: “Tất nhiên rồi. Với gia thế như nhà tôi, muốn giấu gì thì làm sao có thể để người ngoài phát hiện dễ dàng được?”

Cô nhập mật mã vào bảng điều khiển trong thang máy, sau đó quét vân tay. Tất cả các bước xác minh đều thông qua, thang máy rốt cuộc cũng chậm rãi hạ xuống—

Không có đèn hiển thị tầng, Bạch Ấu Vi chẳng thể biết họ đã xuống bao nhiêu tầng, bèn nhịn không được hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Đến phòng cất báu vật.” 

Phó Diệu Tuyết khẽ nhếch môi, liếc nhìn Đỗ Lai: “Anh chẳng phải vẫn muốn tìm bằng được kho báu à? Giờ tôi đưa anh vào đây rồi đấy. Bên trong anh có thể tùy ý chọn một món, coi như quà tặng của tôi.”

Cô lại quay sang Bạch Ấu Vi, mỉm cười: “Cô cũng được chọn một món.”

Bạch Ấu Vi hơi sững người: “Cảm ơn... nhưng, kho báu này chẳng phải là đồ của ông cô sao? Tặng cho chúng tôi… có ổn không?”

Phó Diệu Tuyết ngẩng cao đầu, đầy kiêu hãnh: “Ông tôi nói rồi, tất cả những thứ bên trong đều là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm.”

Đỗ Lai lạnh nhạt đáp: “Nếu được chọn bất kỳ thứ gì, vậy tôi chọn bộ tài liệu tuyệt mật kia. Làm xong nhiệm vụ thì tôi có thể nhận thù lao.”

“Làm xong nhiệm vụ, thứ anh mất sẽ là cái mạng của mình.” – Phó Diệu Tuyết quay đầu nhìn anh, trên mặt lộ vẻ mỉm cười nửa như trào phúng.

“Không ai dám chống lại ông tôi cả. Các anh mà còn sống thì sẽ chỉ là mối đe dọa cho người thuê các anh thôi, hiểu chưa? Sau này anh sẽ biết, so với mấy người cùng nhóm, anh mới là kẻ may mắn.”

“Thật vậy sao?” Đỗ Lai lạnh lùng nói: “Vậy tôi đúng là nên biết ơn cô lắm.”

Vừa dứt lời, thang máy cũng vừa dừng lại.

Bên ngoài tối om như mực.

Phó Diệu Tuyết dẫn họ bước vào trong, rồi bấm công tắc trên tường. Từng dãy đèn sáng lên, chiếu rọi toàn bộ căn phòng chứa báu vật rực rỡ như ban ngày.

Khi Bạch Ấu Vi nhìn rõ khung cảnh bên trong, cô kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

Ngay cả Đỗ Lai cũng ngây ra một lúc, hoàn toàn choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Nơi này chẳng khác gì một bảo tàng thu nhỏ!

Trang sức, khoáng thạch, đồng hồ cổ, tượng điêu khắc, hóa thạch, tiêu bản... đủ mọi loại hiện vật quý hiếm được trưng bày khắp nơi. Mà choáng ngợp nhất là những bức tranh trên tường—tác phẩm của các danh họa nổi tiếng, chỉ cần một bức thôi cũng có thể được bán với giá trên trời!

Bạch Ấu Vi thực sự phải bái phục. Mỗi một món ở đây còn quý giá hơn cả vàng bạc, không biết ông của Phó Diệu Tuyết đã mất bao nhiêu năm mới sưu tập được chừng này báu vật!

Ban đầu cô còn muốn theo sát Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai để nắm bắt diễn biến giấc mơ, nhưng trước "viện bảo tàng thu nhỏ" này, cô bị hấp dẫn đến mức bất giác chậm bước lại để thưởng thức từng món một.

Cô dừng trước một pho tượng thiếu nữ.

Tên tác phẩm là "Vũ công nhỏ 14 tuổi", một tác phẩm điêu khắc nổi tiếng của trường phái Ấn tượng do Edgar Degas sáng tác. Trước đây cô chỉ thấy ảnh trong sách mỹ thuật, không ngờ lại được tận mắt nhìn thấy bản thật ở nơi này.

Bạch Ấu Vi thầm xúc động.

Ngay lúc ấy, bức tượng thần Vệ Nữ bên cạnh dường như... sống dậy! Nó lắc lư rồi lù lù "bước" về phía cô!

Tình huống này kỳ dị đến rợn người, khiến Bạch Ấu Vi giật bắn lên!

Mãi đến khi thấy thần Vệ Nữ… vẫy tay với cô?!

Khoan đã—Vệ Nữ đâu có tay kia mà?!

Bạch Ấu Vi đứng sững tại chỗ. Mãi sau mới phản ứng lại được: thì ra là cái tay cụt không biết từ lúc nào đã trốn khỏi túi xách, bò lên người pho tượng kia rồi!!

“Cái tay chết tiệt này làm cái trò gì vậy?!” – Bạch Ấu Vi nổi giận, lập tức tát cho nó một cái!

Chương 882: Giấc mơ 14

Đoạn tay cụt bị cô tát văng xuống đất!

Nhưng chưa đến một giây sau, nó đã bật dậy, loằng ngoằng bò trở lại bức tượng thần Vệ Nữ, bám chặt lấy cánh tay bị gãy kia như thể sống chết không rời.

Thật đúng là lì lợm, mặt dày như heo chết không sợ nước sôi.

Bạch Ấu Vi nhìn mà khó hiểu. Rõ ràng cô chưa bôi keo, mà nó dính chặt như liền khối với bức tượng, chẳng lẽ là dính bằng… ý chí?!

Nếu không phải vì lo có Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai đứng gần, cô thật sự muốn dạy cho cái thứ “trợ thủ” không biết nghe lời này một trận ra trò. Bình thường thì chẳng giúp được gì, đến lúc quan trọng lại nhảy xổ ra dọa người ta một phen hú vía!

Bạch Ấu Vi cố kéo nó xuống.

Nhưng kéo kiểu gì cũng không xuống nổi.

Cảm giác như nó mọc rễ luôn vào người thần Vệ Nữ, dính chặt không nhúc nhích.

Cô hạ giọng, nghiến răng mắng: “Bám lấy tượng thần Vệ Nữ thì có thể đẹp như bà ta à? Xuống ngay cho tao! Đồ ngốc! Chúng ta còn phải đi tìm Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai nữa kìa!”

Nhưng cánh tay cụt vẫn không chịu xuống, cứ bám riết lấy tượng thần, không buông.

Bạch Ấu Vi tất nhiên không thể mang nguyên cả bức tượng to đùng đó đi theo. Cô tiếp tục kéo, nó tiếp tục bám, hai bên giằng co qua lại.

Bất ngờ, tay cụt bỗng trượt khỏi tượng, rơi “bịch” xuống đất.

Cô cúi người nhặt nó lên, nhưng vừa đứng dậy đã phát hiện xung quanh không còn là căn phòng trưng bày nữa… mà lại là cổng chính của trang viên!

Giấc mộng đã quay vòng lại rồi?!

Bạch Ấu Vi sững người, đảo mắt nhìn quanh. Không sai, đúng là cô đã trở về trước cánh cổng.

Nói cách khác, giấc mơ của Phó Diệu Tuyết bắt đầu từ lúc học lễ nghi buổi sáng, kéo dài đến tận buổi học sáng hôm sau, tổng cộng khoảng 25 tiếng đồng hồ.

Dài hơn giấc mơ của Đỗ Lai và Trần Huệ rất nhiều…

Dù sao thì, cuối cùng cô cũng hiểu được toàn bộ nội dung giấc mơ. Giờ phải nhanh chóng tìm được Phó Diệu Tuyết và thuyết phục cô ta rời khỏi đây.

Bạch Ấu Vi ấn nút gọi chuông.

Giống hệt lần trước, hai bảo vệ bước ra, cô liền giơ thẻ mời bạn bè ra cho họ xem.

Hai người bảo vệ nói đúng nguyên văn như trước: “Hóa ra là bạn của tiểu thư. Mời cô Bạch vào.”

Sau đó gọi người hầu bên trong, lái xe tới đón cô.

Bạch Ấu Vi lại lần nữa vào trang viên, lần nữa gặp lại Phó Diệu Tuyết, lần nữa giơ thẻ mời ra—

“Diệu Tuyết, cô quên rồi à? Chính cô đã mời tôi đến chơi mà.” Cô mỉm cười nói.

Phó Diệu Tuyết chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thẻ mời, “Cô nhắc thế tôi mới nhớ ra… Cô là Bạch Ấu Vi, bạn của tôi… đúng rồi, là bạn tôi.”

Phó Diệu Tuyết bật cười: “Thật buồn cười ghê, tôi mà cũng có bạn cơ đấy, ha ha ha!”

Bạch Ấu Vi đè nén cảm xúc muốn cằn nhằn trong lòng, mỉm cười nói: “Diệu Tuyết, tôi có thể nói chuyện riêng một chút không? Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với cô.”

“Chuyện gì mà quan trọng đến mức phải nói riêng?” Phó Diệu Tuyết nghi ngờ: “Cần tôi đuổi hết vệ sĩ đi à?”

Gia sư bên cạnh xen vào đúng lúc: “Tiểu thư, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, hay để cô Bạch ở lại dùng bữa, vừa ăn vừa trò chuyện.”

Bạch Ấu Vi vội vàng nói: “Chỉ mất vài phút thôi, sẽ không làm lỡ bữa trưa của cô đâu.”

“Được thôi.” Phó Diệu Tuyết tỏ ra đầy tò mò: “Tất cả lui ra hết! Tôi muốn nói chuyện riêng với bạn tôi!”

Jona hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, cúi người nói: “Tiểu thư, tôi sẽ đợi cô trong phòng ăn.”

Gia sư, vệ sĩ, người hầu đều rút lui, chỉ còn lại hai người là Phó Diệu Tuyết và Bạch Ấu Vi.

“Được rồi, có chuyện gì thì nói đi!” Phó Diệu Tuyết mắt sáng rực, nhìn chăm chú vào Bạch Ấu Vi, như thể đang mong cô tiết lộ một bí mật động trời nào đó.

Và quả đúng như mong đợi.

Bạch Ấu Vi nói: “Phó Diệu Tuyết, hiện giờ cô đang ở trong một giấc mơ! Mọi thứ ở đây đều không phải là thật!”

Chương 883: Giấc mơ 15

Phó Diệu Tuyết ngẩn người.

Bạch Ấu Vi nói:
“Sau khi chúng ta nói chuyện xong, cô sẽ đi ăn trưa, vì không đúng nghi thức trên bàn ăn nên bị Jona trách mắng, sau đó cô nổi giận, Jona phạt cô không được ăn trưa. Cô giận dỗi bỏ ra vườn, rồi gặp một người làm vườn trẻ tuổi, anh ta chủ động tiếp cận cô, dùng ảo thuật để lấy lòng cô. Thật ra mục đích là dò hỏi tung tích của căn phòng cất giấu tài sản. Anh ta và đồng bọn bị bắt lúc hai giờ sáng. Vì thấy anh ta làm cô vui, cô giữ lại mạng sống cho anh ta, nhốt vào lồng vàng, nuôi như thú cưng.”

Bạch Ấu Vi nói một mạch xong, rồi nhìn thẳng vào Phó Diệu Tuyết: “Nếu cô không tin, có thể thử xem chuyện sau đó có đúng như tôi nói không.”

Phó Diệu Tuyết ngẩn ra, mãi một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu: “Wow… đây đúng là một tin… cực kỳ… chấn động.”

Bạch Ấu Vi nhún vai.

Đối phó với Phó Diệu Tuyết thì phải dùng cách trực diện thế này. Nếu lòng vòng, cô ta sẽ sinh nghi, ngược lại nói thẳng ra thì dễ khiến cô ta suy nghĩ.

“Vậy nếu đây là giấc mơ, tại sao tôi lại ở trong đó?” Phó Diệu Tuyết nhìn chăm chú vào gương mặt Bạch Ấu Vi, hỏi chậm rãi: “Còn cô, vì sao lại xuất hiện trong mơ của tôi?”

Bạch Ấu Vi hơi cau mày: “Chuyện này không thể giải thích rõ trong thời gian ngắn. Tóm lại, cô vì muốn đạt được một mục tiêu nào đó nên cùng đồng đội bước vào giấc mơ. Những người khác đều đã rời đi thành công, chỉ có cô bị kẹt lại và quên mất một phần ký ức. Tôi được người khác nhờ vả, vào giấc mơ để đưa cô ra ngoài. Nếu không, cô sẽ bị mắc kẹt trong vòng lặp này mãi mãi, đến chết.”

Cách nói này nghe quả thật rất hoang đường, khó mà khiến người ta tin. Nhưng Bạch Ấu Vi cũng không thể kể chi tiết về dị biến thế giới, thú bông xâm nhập, cô chết thế nào trong trò chơi, Đỗ Lai cứu cô ra sao, rồi cô sống một thời gian dài với thân phận búp bê gỗ…

Quá phức tạp.

Nếu nói hết những chuyện đó, Phó Diệu Tuyết chắc chắn sẽ càng không tin.

Quả nhiên, Phó Diệu Tuyết bắt đầu nghi ngờ: “Đồng đội sao? Tôi thật sự tò mò, ai mới có đủ tư cách làm đồng đội của tôi?”

Bạch Ấu Vi: “…”

Phó Diệu Tuyết suy nghĩ rồi nhìn cô:
“Những lời cô nói thật khó tin. Nhưng lạ lắm, ngay cả bản thân cô cũng khiến tôi thấy nghi hoặc. Rõ ràng tôi không có bạn bè, cũng không có ký ức nào về cô, thế mà chẳng hiểu sao, trong đầu tôi vẫn có một giọng nói khẳng định rằng—cô chính là bạn tôi.”

“Vì đây là mơ mà. Mọi thứ trong giấc mơ đều có thể bị chỉnh sửa.” Bạch Ấu Vi đáp.

Phó Diệu Tuyết trầm ngâm, sau đó hỏi:
“Cô nói là do người khác nhờ cô vào đây. Vậy là ai nhờ?”

“Là Đỗ Lai.” Bạch Ấu Vi hơi do dự một chút, rồi đáp: “Chính là người làm vườn mà lát nữa cô sẽ gặp. Hai người rất yêu nhau. Vì muốn cứu cô, anh ấy đã sẵn sàng từ bỏ tất cả.”

Phó Diệu Tuyết bật cười, hếch cằm lên, giọng lạnh lùng:
“Tôi không thể nào yêu một con chó.”

“Có thể giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó. Chuyện tình cảm mà, ai mà biết được…” Bạch Ấu Vi cau mày: “Chỉ khi cô rời khỏi giấc mơ này, cô mới biết rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.”

Phó Diệu Tuyết nghĩ một lát, rồi hỏi: “Vậy cô định đưa tôi ra ngoài kiểu gì?”

Bạch Ấu Vi giơ tay chỉ lên trên:
“Lên tầng cao nhất, sau đó chúng ta cùng nhảy xuống. Chỉ cần cô thật sự nghi ngờ nơi này, thật lòng muốn thoát khỏi nó, thì chắc chắn sẽ thành công.”

Phó Diệu Tuyết bật cười:
“Cô biết không, có rất nhiều người muốn mạng của tôi. Nhưng cô là người đầu tiên muốn tôi chết bằng cách… tự sát.”

Chương 884: Giấc mơ 16

“Chưa từng có ý định để cô chết.” Bạch Ấu Vi lạnh lùng nói  

“Với lại, cô cũng không chết được. Tôi đã nói rồi, đây là giấc mơ của cô. Dù cô có nhảy lầu mà vẫn không thể tỉnh dậy, thì cùng lắm cũng chỉ là bắt đầu lại một vòng lặp mới.”

“Vậy sao…” Phó Diệu Tuyết nghiêng đầu, giọng chậm rãi 

“Thế ai có thể chứng minh là cô không nói dối?… Nếu đây là thế giới thật, mà tôi lại tin lời cô rồi ngã chết, để người ta đồn ra ngoài, thì chẳng phải quá ngu ngốc à?”

Bạch Ấu Vi bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cô sẽ biết sự thật ngay thôi! Nếu cô chịu vào nhà ăn bây giờ, cô sẽ thấy tất cả mọi chuyện xảy ra y hệt như tôi vừa nói!”

“Không cần phiền vậy đâu.” Phó Diệu Tuyết nở một nụ cười nhàn nhạt 

“Nếu đây thực sự là giấc mơ, thì cô có chết cũng chẳng sao chứ?”

Bạch Ấu Vi ngẩn người: “Cái gì…”

Phó Diệu Tuyết khẽ cúi người, luồn tay xuống dưới hộp giấy trên bàn trà, rút ra một khẩu súng! Cô ta giơ tay lên, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Bạch Ấu Vi!

Bạch Ấu Vi trợn trừng mắt!

Đoàng!

Cô ngã bật ra sau, trước khi mất ý thức, điều duy nhất hiện lên trong đầu là: "Phó Diệu Tuyết, cô là đồ điên thật sự!"

Khi mở mắt ra lần nữa, Bạch Ấu Vi lại thấy mình đứng trước cổng lớn của trang viên.

Cô không thể tin được—Phó Diệu Tuyết điên thật rồi! Nói bắn là bắn không chớp mắt!

Giới hắc đạo điên vậy sao? Mạng người trong mắt bọn họ rẻ mạt đến mức đó à?

Cơn giận trong lòng Bạch Ấu Vi bốc lên tận óc. Cô nghiến răng, bấm chuông gọi.

Vẫn là hai bảo vệ cũ bước ra.

Sau khi xem thẻ mời, họ vẫn cười lễ phép: “Hóa ra là bạn của tiểu thư, cô Bạch, mời vào.”

Bạch Ấu Vi bước vào trang viên, nhìn thấy Phó Diệu Tuyết lần nữa. Cô không còn kiên nhẫn mà lên tiếng ngay: “Phó Diệu Tuyết, tôi là bạn của cô, đây là thẻ mời.”

Phó Diệu Tuyết chớp mắt: “Nghe cô nói vậy, tôi hình như nhớ ra rồi… Cô là Bạch Ấu Vi, là bạn của tôi… Đúng rồi, là bạn tôi.”

Chưa kịp để Phó Diệu Tuyết nói tiếp, Bạch Ấu Vi đã nhanh miệng:
“Thấy buồn cười không? Tôi lại có bạn cơ đấy—Đúng không? Cô đang định nói thế đúng chứ?”

Phó Diệu Tuyết sững người, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn cô.

Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói tiếp: “Tôi có chuyện quan trọng cần nói riêng với cô.” 

Sau đó liếc sang cô gia sư đứng cạnh, bổ sung thêm: “Chỉ mất vài phút thôi, sẽ không làm lỡ bữa trưa của tiểu thư đâu.”

Phó Diệu Tuyết nhìn chằm chằm cô vài giây, rồi chậm rãi nói: “...Tất cả lui ra đi.”

Jona cúi người nói: “Tiểu thư, tôi chờ cô ở phòng ăn.”

Người hầu, vệ sĩ đều lui ra, chỉ còn lại Phó Diệu Tuyết và Bạch Ấu Vi.

“Được rồi, có gì thì nói đi.” Phó Diệu Tuyết nhíu mày nhìn cô: “Tại sao cô biết tôi định nói gì tiếp theo?”

Bạch Ấu Vi lập lại:
“Vì hiện tại cô đang ở trong một giấc mơ! Mọi thứ ở đây đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi! Sắp tới cô sẽ vào ăn trưa, bị Jona mắng vì không đúng nghi thức, rồi cô tức giận chạy ra vườn! Sau đó gặp một anh làm vườn trẻ tuổi, người sẽ dùng ảo thuật chọc cô cười!”

Vừa nói, Bạch Ấu Vi vừa bước đến gần bàn trà, rút ngăn dưới đáy hộp giấy lau tay, lấy ra khẩu súng nhỏ tinh xảo.

Phó Diệu Tuyết kinh ngạc mở to mắt—rõ ràng cô ta không thể tin được Bạch Ấu Vi lại biết nơi cất súng!

“Và cô còn sẽ dùng chính khẩu súng này, bắn tôi một phát để thử xem đây có phải giấc mơ hay không.” Bạch Ấu Vi cầm súng, lạnh lùng nhìn cô. 

“Nghe kỹ đây! Tôi không rảnh đôi co với cô nữa. Nếu cô thật sự muốn thoát khỏi nơi này, thì phải thừa nhận sự thật—đây là giấc mơ!
Sau đó, lên tầng cao nhất, nhảy xuống.
Chỉ như vậy, cô mới có thể tỉnh lại, quay về thế giới thật, gặp lại Đỗ Lai.
Nếu không, cô sẽ chỉ mãi mãi kẹt lại trong vòng lặp này! Mãi mãi! Cô hiểu chưa?!”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments