CHƯƠNG 146: Ngu Chiêu, người là tỷ tỷ ruột của ta.
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Mộc Dã sau khi biết tin tức, tâm tình nàng ấy càng thêm uể oải.
Vương Khiêm mà đã cầm được đan phương, nhất định sẽ đem thủ pháp luyện đan trong đó nghiên cứu kỹ càng. Thuật luyện đan nhất định sẽ có tiến triển.
Mỗi người đang nắm chắc phần thắng năm phần. Bây giờ, thực lực Vương Khiêm tăng trưởng, nàng ấy giờ bị người ác ý quấy rối, nguy hiểm rình rập xung quanh. Phần thắng của Vương Khiêm sẽ nhiều lên.
“Hazziz”
Nàng ấy thở dài một hơi, dường như muốn đem mọi điều bất trắc bài xuất ra ngoài.
Nàng ấy là Mộc Dã, nàng sẽ không dễ dàng nhận thua.
Nàng điều chỉnh tốt tâm tính, quay đầu lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười với Ngu Chiêu, "Không nghĩ đến chuyện không vui đó nữa, ta lại dẫn ngươi đi Đan phong đi một vòng."
Ngu Chiêu đường xa mà đến, nàng ấy không muốn bởi vì sự tình của mình mà phá hư tâm tình của Ngu Chiêu.
"Ta có thể đi theo nhìn một chút các ngươi luyện đan không?"
"Không có vấn đề, vừa vặn ta thuê một gian phòng luyện đan, có thể mang ngươi đi vào đi xem."
Trên đường đến Đan phong, Mộc Dã cùng Ngu Chiêu nói cười vui vẻ, trên mặt nhìn không ra mảy may kỳ quái.
Phía dưới Đan phong có một mạch hỏa thượng phẩm, lão tổ tông của Thanh Mộc Môn năm đó chính là bởi vì mạch hỏa này mới có thể lựa chọn ở nơi đây sáng lập ra Thanh Mộc Môn.
Về sau, trải qua các đời sau không ngừng hoàn thiện, mạch hỏa dần dần bị chia ra thành một trăm linh tám chi mạch, mỗi một chi mạch tương ứng với một gian phòng luyện đan.
Không giống khí hậu dễ chịu của Dược phong, vừa bước vào Đan phong liền có thể cảm giác được một cỗ sóng nhiệt rõ ràng đánh tới.
"Đan phong có một trăm linh tám phòng luyện đan, căn cứ theo hỏa lực khác biệt, từ dưới đến bên trên theo thứ tự tăng lên, ta trước mắt thường sử dụng phòng luyện đan là số sáu mươi sáu, Vương Khiêm sử dụng phòng luyện đan là số sáu mươi ba, ngươi nhìn kìa hang đá đó chính là phòng luyện đan."
Mộc Dã vừa đi vừa chỉ vào một cái cửa đá bị đóng, vì Ngu Chiêu mà giới thiệu chi tiết.
Ngu Chiêu nhận ra khi nghe Mộc Dã nói.
Dù sao có lẽ không bao lâu nữa, nàng cũng sẽ mượn một gian phòng luyện đan dùng một lát.
Tại gian phòng luyện đan số sáu mươi sáu ở sườn núi của Đan phong, hai người nói chẳng mấy chốc đã đến trước cửa gian thất.
Mộc Dã lấy ra một cái thạch bài để vào chỗ lõm xuống cạnh cửa đá.
Két.
Cửa đá tự động mở ra, hai người một trước một sau tiến vào phòng luyện đan.
Phòng luyện đan kỳ thật chính là hang đá được mở tại sườn núi. Duy nhất có chỗ đặc thù là, trong thạch động có một lỗ thủng sâu không thấy đáy. Xung quanh lỗ thủng có các trận văn huyền ảo phức tạp khắc lên các mặt đá.
"Lỗ thủng kết nối với chi mạch dưới mặt đất, thông qua pháp trận này liền có thể điều khiển hỏa nguyên dưới mặt đất."
Mộc Dã thấy Ngu Chiêu đối với pháp trận cảm thấy rất hứng thú liền chủ động tiến lên biểu diễn cho Ngu Chiêu một lần.
Nàng đem tay dán tại bên trên pháp trận, thôi động linh lực, từng đạo trận văn theo thứ tự thắp sáng, nhiệt độ lên cao dần, một đạo ánh sáng nhạt từ trong lỗ thủng lộ ra.
Ngay sau đó, ánh sáng phát ra càng ngày càng sáng, một ngọn lửa màu xanh cao nửa thước từ trong lỗ thủng phun ra, khí tức cực nóng tràn ngập khắp gian luyện.
Một khắc sau, Mộc Dã rốt cuộc cũng thu tay lại, ngọn lửa màu xanh biến mất, pháp trận lại khôi phục bộ dạng ảm đạm vừa rồi lúc mới đến.
Ngu Chiêu mắt mở to, sáng lấp lánh nhìn toàn bộ quá trình vừa xảy ra.
Đây chính là hiệu quả mà nàng muốn, không cần Hỏa Linh Căn, giờ chỉ cần thông qua pháp trận liền có thể điều khiển cầu lửa.
Nhưng, muốn mượn gian phòng luyện đan này dùng thì trước tiên nàng phải trợ giúp Mộc Dã giải quyết vấn đề trước mắt.
"Mộc Dã, ngươi muốn có đan phương không?"
"Hả?"
Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, Mộc Dã nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Chỉ cần ngươi mở miệng vàng, ta liền đem đan phương tới cho ngươi."
Mộc Dã kích động ôm lấy Ngu Chiêu, "Muốn muốn! Bất kể đan phương nào ta cũng không có cự tuyệt!"
Mặc kệ Ngu Chiêu cung cấp đan phương có hữu dụng hay không, Mộc Dã nàng cũng nhận trước phần nhân tình này của Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu mỉm cười, từ trong trữ vật không gian lấy ra bảy tám chín mươi tấm đan phương cùng một chỗ nhét vào trong ngực Mộc Dã.
"Ngươi xem một chút trong này có cái đan phương nào ngươi có thể sử dụng được không?"
Phương thức nhanh nhất tại Tu Chân giới chính là giết người đoạt bảo.
Đoạn đường Ngu Chiêu đi tới nơi, sát thủ chết dưới tay nàng liền có ba mươi, bốn mươi người, lại thêm những người có ý đồ khác là cản đường ăn cướp tu sĩ, bọn người Ô lão đại, nàng đều không nhớ rõ mình hết thảy thu được bao nhiêu cái túi trữ vật.
Bởi vì đồ vật quá nhiều,nên trước khi đến Thanh Mộc Môn, nàng trên đường đại khái đã sửa sang lại một lần, đem vật vô dụng vứt bỏ, còn lại cơ bản có thể cung ứng thành một cái tông môn cỡ nhỏ chèo chống được mấy trăm năm.
Đan phương tự nhiên là có, hơn nữa còn có không ít, chỉ là bất quá đại đa số là nhất phẩm, nhị phẩm đan phương, tất cả tam phẩm đan phương tất đều đưa cho Mộc Dã.
"Ngũ độc đan, Phụ Thi Tán, Vong Ưu đan......"
Mộc Diệp cứ nhìn một trương là lại nhìn sang, sắc mặt càng ngày càng cổ quái.
"Ngu Chiêu, ngươi sẽ không phải là đánh cắp hang ổ đan phương người khác tích trữ đó chứ ?”
Những đan phương này không có một cái nào tốt, tất cả đều là độc đan.
Ngu Chiêu không trả lời mà hỏi lại: "Khảo hạch đệ tử không thể luyện chế độc đan sao?"
"Không phải là không thể, chỉ là đệ tử Dược đường được bồi dưỡng phần lớn đều là linh dược vô hại, muốn góp đủ những phương thuốc này về mặt vật liệu rất khó, nhất là trương ngũ độc đan này, có thể góp đủ ba loại độc dược đều mười phần không dễ."
Mộc Dã là đệ tử được Đại trưởng lão Đan đường coi trọng nhất. Thiên phú luyện đan của nàng tất khỏi cần nói nhiều lời. Nàng chỉ cần nhìn một chút là có thể hiểu toàn bộ quá trình luyện đan đên bảy, tám phần.
Ngũ Độc đan đúng là so với Cố Nguyên đan tốt hơn, cũng càng thích hợp với đan dược của nàng, nhưng linh dược không đủ, nàng có lòng cũng vô lực.
Ngu Chiêu mỉm cười.
Từ trong trữ vật không gian lấy ra một cái bình thuốc đưa cho Mộc Dã.
Mộc Dã nhận lấy xem xét, trên bình ngọc khắc lấy một hàng chữ nhỏ.
Đầu rắn đen hai đuôi.
Một trong ngũ độc.
Nàng còn chưa kịp kinh ngạc, Ngu Chiêu lại kín đáo đưa cho nàng cái bình ngọc thứ hai
Có lôi.
Một trong ngũ độc.
Ngay sau đó là cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm.
Khiến Mộc Dã cảm thấy khó xử khi năm loại độc tố trong nháy mắt tập hợp đủ.
Ngay lúc Mộc Dã nghĩ là kết thúc, Ngu Chiêu lại lấy ra rất nhiều loại tài liệu luyện đan, trên núi dưới biển, thậm chí còn có thật nhiều nàng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Đến cuối cùng trong ngực nàng thật sự là ôm không được, đồ vật chất đống trên mặt đất, vụn vặt lẻ tẻ, gần như sắp đem mặt đất lấp đầy.
"Ngu Chiêu, Ngu tỷ, tỷ tỷ ruột của ta, từ nay về sau ngươi chính là phụ mẫu tái sinh của ta, ta yêu ngươi chết mất."
Mộc Dã cao hứng ôm Ngu Chiêu đến mức nàng giật nảy mình, hận không thể trên mặt nàng hung hăng hôn một cái.
Khó trách Ngu Chiêu tại Dược Phong lộ ra nụ cười thần bí, nguyên lai không phải chế giễu nàng, là đã tính trước.
"Hắc hắc, Ngu tỷ, ngươi lần sau lịch luyện nhất định phải tới Thanh Mộc Môn kêu ta một tiếng, đan dược của người ta bao hết."
Mộc Dã còn nhớ rõ lần trước cùng Ngu Chiêu gặp mặt, Ngu Chiêu trên thân liền một kiện pháp khí đều không có, duy nhất một kiện Nguyên bảo lợi hại vì cứu người nên dùng hết.
Lúc này mới không đến hai năm, Ngu Chiêu liền phất nhanh, Mộc Dã ghen tị, nước miếng kém chút liền từ khóe miệng chảy xuống.
"Những cái kia là dành cho ngươi luyện đan, những cái này là cho ngươi chơi."
Ngu Chiêu ban đầu ở Giao nhân các còn mua không ít trang sức xinh đẹp, nàng đem cho Mộc Dã một phần.
Mộc Dã ôm hộ trang sức trĩu nặng, lần đầu tiên cảm nhận được bằng hữu thật lòng, hốc mắt lập tức liền đỏ lên.
"Ngu tỷ ~"
"Ngừng." Ngu Chiêu rùng mình một cái, cưỡng ép đánh gãy lời nói Mộc Dã định nói tiếp, "Vật liệu của Ngũ độc đan đã đầy đủ, ngươi bây giờ liền có thể bắt đầu thử luyện đan."
Thời gian một tháng.
Hi vọng có thể bắt kịp.
"Tốt!"
Chương 62: Đại tiểu thư nuôi trong nhà kính ư?
Người dịch: Quýt
—
Chia nhóm xong, các khách mời thay đồ rồi cùng lên xe buýt khởi hành.
Mọi người đều nghĩ sẽ đến siêu thị lớn hoặc trung tâm thương mại gần đó, nhưng khi đến nơi, tất cả đều ngỡ ngàng.
Tổ chương trình lại đưa họ đến một khu chợ đông đúc, ồn ào.
[Hahaha, đạo diễn thực sự hiểu chúng tôi muốn xem gì.]
[Đúng là đáng cười, đến chỗ này mua đồ, tôi nghi ngờ liệu họ có phân biệt được hành lá với tỏi tây không nữa.]
[Tôi chỉ muốn xem cảnh họ trả giá thôi.]
[Ôn Thời kiểu đại tiểu thư thế này chắc sẽ chê bẩn, không thèm bước vào đâu nhỉ?]
...
Các khách mời chỉ hơi ngạc nhiên lúc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm. Cho đến khi tổ đạo diễn phát tiền cho họ, ai nấy đều không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Đạo diễn, chúng tôi không phải sáu người ăn mà là tám người đấy." Ôn Thời cầm tờ ba trăm tệ trong tay: "Trung bình mỗi người chỉ có khoảng ba mươi bảy tệ, mà giờ một tô mì bò đã hai mươi tệ rồi! Như này có phải quá ki bo không?"
Vì đây là chuyện liên quan đến bữa trưa, tất cả mọi người đều tỏ ra không hài lòng với số tiền ít ỏi mà tổ đạo diễn phát cho.
"Đúng vậy, đạo diễn, thế này thì ít quá." Hứa Tuấn Triết phản đối: "Riêng tôi ăn mì bò thôi cũng phải ba tô, ông phát ít tiền thế này thì sao đủ ăn chứ!"
"Ít quá rồi, đạo diễn, thêm chút nữa đi. Chút nữa mà đi một vòng là lại muốn ăn thêm thôi." Kim Nguyên Thanh cũng hùa theo.
Đạo diễn không những không cho thêm tiền, mà còn đưa ra một tờ giấy: "Yên tâm đi, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn danh sách rồi, cứ mua theo danh sách này thì đảm bảo sẽ đủ ăn, ăn ngon là khác."
Vừa nói, ông đưa tờ giấy cho Giang Trì Ấp, cả đám người lập tức tụ lại xem.
Xem xong thì họ không thể nào nhịn được cười.
Ôn Thời không thể tin nổi: "Đạo diễn ông đùa gì thế? Cho chúng tôi ăn lẩu thì không nói làm gì, nhưng còn có cả thịt bò, thịt cừu, hải sản nữa chứ. Mua về thì chắc mỗi người được ăn một miếng là cùng hả?"
"Còn bảo là ăn ngon, đủ no, nếu ông tài đến mức dùng ba trăm tệ để mua hết chỗ này thì tôi phục ông sát đất." Kim Nguyên Thanh giận quá lại xông tới muốn tóm lấy đạo diễn.
Lúc này, máy quay cũng quay cận cảnh danh sách.
Khán giả xem xong cũng không nhịn nổi cười,
[Hahaha, tôi còn thấy cả hàu, tôm và mực...]
[Dù bây giờ hải sản đã rẻ hơn, nhưng tám người ăn thì với giá cả ở thành phố J, ba trăm tệ không mua được nhiều đâu.]
[Đúng vậy, chắc chắn chỉ đủ để mỗi người ăn một miếng, haha…]
Đạo diễn cầm loa lớn, át tiếng ồn của họ, lớn tiếng nói: "Đây là chúng tôi tính toán theo giá rẻ nhất, vấn đề là mọi người có thể phân phối tiền hợp lý, tìm được sản phẩm giá rẻ và có khả năng trả giá hay không."
"Nghe thì dễ nhỉ!"
Không để ai phản đối thêm, ông tiếp tục: "Hôm nay, những món trong danh sách là món mà hai khách mời kỳ này thích ăn, nhiệm vụ của mọi người hôm nay là thỏa mãn họ."
Hai khách mời bay đến hơi ngẩn ra, cầm danh sách lên xem, rồi không biết nói gì hơn.
"Trước khi đến đây, đạo diễn quả thực có hỏi tôi thích ăn gì, tôi còn tưởng đó chỉ là phỏng vấn thông thường, không ngờ lại được dùng vào việc này." Kiều Nhược Lăng cười khổ, nói với mọi người đầy áy náy: "Biết trước, tôi đã nói ít món đi rồi."
Cố Gia Khâm cũng đầy vẻ áy náy: "Là tôi thích ăn hải sản, xin lỗi nhé…"
Kim Nguyên Thanh lập tức xua tay: "Đây đâu phải lỗi của hai người, rõ ràng là do tổ chương trình chơi xấu mà."
Câu nói này ngay lập tức nhận được sự đồng tình từ mọi người.
Đạo diễn nhanh chóng giải thích: "Nếu mọi người hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, sẽ tích lũy được một nghìn tệ cho tuần sau, tích lũy càng nhiều thì có thể mở khóa nhiều hoạt động giải trí ở khu nghỉ dưỡng, như suối nước nóng, tiệc trên du thuyền…"
Ai có thể từ chối suối nước nóng và tiệc du thuyền cơ chứ!
Hứa Tuấn Triết, người vừa la lối lớn tiếng nhất, lập tức thay đổi thái độ: "Chỉ là nhịn đói một bữa thôi mà? Vì tiệc du thuyền, tôi sẵn lòng!"
"Tôi cũng đồng ý!" Hồ Tiểu Ngọc giơ tay cao vút.
Thái độ thay đổi của hai người khiến ai nấy đều bật cười.
Lúc này, Bạch Lê dịu dàng nói: "Thực ra cũng không đến mức để mọi người phải nhịn đói đâu, chỉ cần phân chia hợp lý thì vẫn có thể ăn đủ mà."
"Chị Bạch Lê, chị thường xuyên mua đồ ăn à? Vậy thì tốt quá rồi!" Hồ Tiểu Ngọc hào hứng nói.
Bạch Lê khiêm tốn đáp: "Tôi cũng không phải quá giỏi mua sắm đâu, có lẽ cũng không mua được đồ chất lượng tốt lắm, vẫn phải trông chờ vào tay nghề của Giang lão sư thôi."
Vừa nói, Bạch Lê liếc nhìn Giang Trì Ấp.
Giang Trì Ấp nhìn cô một cái, thản nhiên đáp: "Lẩu thì cũng không cần tay nghề gì nhiều."
Bảo anh không đáp lại thì cũng không phải, mà nói anh thái độ tệ thì anh cũng không có biểu cảm gì quá đáng. Nhưng những gì anh nói ra lại khiến người khác bực mình đến phát ghét.
Bạch Lê hoàn toàn bị anh làm cho cạn lời.
Ôn Thời liếc qua hai người, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, hỏi đạo diễn: "Chúng tôi có thể đi được chưa?"
"Tất nhiên."
Nhóm đi mua đồ dùng sinh hoạt cũng có danh sách và nhiệm vụ riêng. Bốn người nhóm Ôn Thời vừa bước xuống xe là lập tức kêu la không hài lòng.
Khi ống kính quay cảnh họ bước vào chợ, trên màn hình bình luận cũng bắt đầu rộn lên.
[Cũng may có Bạch Lê, nếu không họ chắc đói bụng thật rồi.]
[Đúng vậy, Lê Bảo của chúng tôi rõ ràng là người rất thực tế, chứ không phải kiểu đại tiểu thư như ai kia.]
[Nói chuyện thì nói, không cần phải hạ bệ người khác chứ!]
[Nhưng nói cũng đúng, Ôn Thời chắc chưa bao giờ bước chân vào chợ nhỉ.]
[Chắc chắn rồi, cả đời cô ấy chắc còn chưa từng mặc cả bao giờ.]
...
Tuy nhiên, khi họ bắt đầu vào chợ hỏi giá và mua đồ, khán giả mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.
Mua thịt bò…
Ôn Thời chỉ vào một miếng sườn bò: "Ông chủ, miếng này bị ông lóc sạch thịt rồi, cho tôi một miếng mang về nấu canh nhé?"
Lão bản do dự một chút, thấy miếng xương thật sự chẳng còn mấy thịt, liền gói lại cho cô.
Nước dùng xương bò, hoàn thành!
Mua rau xanh…
Ôn Thời nói với ông chủ: "Giờ này rồi mà rau của ông đã không còn tươi nữa, sao vẫn bán giá như buổi sáng vậy?"
Chưa hết, trước khi rời đi, cô còn không quên lấy thêm một bó hành lá: "Phát tài nhé, lão bản!"
Cô cũng thu hoạch thêm một củ tỏi ở một sạp khác.
Hành lá và tỏi cho nước chấm, hoàn thành!
Mua hàu sống…
Ôn Thời ngồi xổm trước quầy, chỉ vào dãy hàu mà lão bản đã tách vỏ ra để trưng bày: "Ông chủ, bán cho tôi nửa giá nhé, tôi lấy hết luôn!"
Những con hàu đã tách vỏ cuối cùng đều sẽ phải bán với giá thấp hơn, nên ông chủ liền đồng ý.
Mặc dù đã tách vỏ, nhưng đó đều là hàng mới trong ngày, mà để thu hút khách, chủ quầy đều chọn những con to và béo nhất để trưng bày. Chất lượng cực kỳ tốt, còn rẻ hơn nhiều so với mua về rồi tách vỏ như mở hộp quà may rủi.
Đi qua vài sạp, họ mua được hơn hai mươi con hàu to và béo với giá bằng nửa.
Ban đầu Bạch Lê còn định góp vài lời, nhưng cuối cùng lại trở thành người đi theo trả tiền cho cô.
Không chỉ Bạch Lê bị "làm cho cứng họng," mà cả khán giả vốn không kỳ vọng vào cô cũng vậy…
[Tôi vừa học được cách mua hàu giá rẻ từ một đại tiểu thư như Ôn Thời…]
[Tôi cũng vậy.]
[Sao cô ấy lại khéo léo thế nhỉ, những lời khen nịnh chủ quầy cứ tự nhiên thốt ra như thế, chẳng lẽ từ trước đến giờ cô vốn là kiểu người giao tiếp xã hội siêu giỏi sao?]
[Ôi, tôi bị rối loạn lo âu xã hội khi trả giá, thật muốn đi mua đồ cùng cô ấy.]
[Chẳng lẽ trả giá mua đồ cũng là một loại tài năng bẩm sinh?]
[Tôi muốn xem còn ai dám nói Ôn Thời không thực tế nữa, cô có khi còn thoải mái ở chợ hơn cả ở nhà ấy chứ.]
[Càng ngày tôi càng thấy Ôn Thời đáng yêu thì phải làm sao đây?]
Chương 61: Anh lại muốn "xử" tôi sao?
Người dịch: Quýt
—
Ôn Thời tiến lại gần bếp, hỏi Giang Trì Ấp: "Thơm quá, anh đang nấu gì vậy?" Vừa nói, cô vừa nghiêng đầu nhìn vào nồi.
Giang Trì Ấp liếc cô một cái, trong mắt thoáng hiện một nụ cười: "Canh chua cay, cho em... cho bọn em giải rượu."
"Wow, anh còn biết nấu cả canh chua cay." Ôn Thời tự động bỏ qua từ "giải rượu" mà khen ngợi anh: "Thật là giỏi quá!"
Biết rõ cô chỉ khen cho có lệ thôi, nhưng Giang Trì Ấp vẫn mỉm cười sâu hơn, giọng trầm thấp hỏi: "Canh sắp xong rồi, em có muốn nếm thử không?"
"Được chứ!"
Giang Trì Ấp dùng muỗng nhỏ múc một ít canh, đang định đưa cho cô thì phát hiện cô đã nghiêng đầu sát lại gần.
Vì Ôn Thời vẫn còn mơ màng sau cơn say, thêm nữa lại thường xuyên nếm thử đồ ăn giúp Tống Dĩnh, nên hành động này hoàn toàn là theo bản năng, chẳng nghĩ gì cả.
Giang Trì Ấp hơi sững người, nhưng không nói gì, chỉ đưa muỗng canh đến sát miệng cô, nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo nóng."
Ôn Thời dừng lại, thổi nhẹ rồi cẩn thận uống một ngụm. Đôi mắt cô lập tức sáng lên: "Ngon quá! Độ chua cay vừa phải, rất hợp!"
"Em thích là được." Giang Trì Ấp cong môi cười, nói: "Đi lấy bát đi."
Cả hai người hoàn toàn không nhận ra, đúng 8 giờ sáng, tổ chương trình đã bật kênh phát sóng trực tiếp. Máy quay trong biệt thự cũng bắt đầu ghi hình, cảnh vừa rồi đã được ghi lại một cách hoàn hảo và truyền trực tiếp ra ngoài.
Những khán giả đầu tiên bước vào phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy rõ cảnh tượng đó.
[Tôi còn tưởng mình vào nhầm phòng phát sóng, cảnh này không phải giống trong phim thần tượng sao?]
[Các người đều diễn vậy ở những nơi tôi không thấy à... [suy tư]]
[Hôm nay lại là một ngày bị cặp đôi này ngược cẩu nữa rồi!]
[Sáng sớm ăn kiểu cẩu lương này, thật sự sẽ bị khó tiêu đấy.]
[Mau quay màn hình lại đi chứ, còn đơ ra đó làm gì!]
[Vẫn là câu nói cũ, nếu hai người này không phải là thật, tôi sẽ lộn ngược ăn... sh!t !!!]
[Đừng nói nhiều nữa, có ai có nhóm chuyên "ship đường" không? Kéo tôi vào với, rất gấp!]
...
Khi mọi người lần lượt thức dậy hoặc quay lại từ khu nghỉ dưỡng, biết Giang Trì Ấp nấu canh giải rượu, ánh mắt họ nhìn anh cứ như nhìn thấy Bồ Tát.
Hứa Tuấn Triết cũng đang say khướt, cảm động đến mức suýt khóc, hai tay nâng bát nhìn Giang Trì Ấp, nói: "Ấp ca à, tôi muốn ra chùa lập bài vị trường thọ cho anh luôn đó."
"Không cần thiết." Giang Trì Ấp liếc cậu ta một cái: "Anh cứ uống thêm canh cho tỉnh táo đã."
"Ừm." Hứa Tuấn Triết úp mặt vào bát, trông y như [chú chó tội nghiệp.jpg].
Cảnh tượng này khiến mọi người cười ầm lên.
Sau khi ăn sáng xong, không biết có phải do canh giải rượu của Giang Trì Ấp hay không, mà sắc mặt mọi người đều tươi tỉnh hơn hẳn, ai nấy nằm dài trên ghế sofa, vừa nói chuyện phiếm vừa thư giãn.
Khán giả trong phòng phát sóng cũng cười lăn cười bò.
[Tôi thấy như thể một bầy cá muối đang nằm đấy vậy.]
[Haha, họ thật quá chân thật, trông y như tôi lúc nằm ườn trên sofa.]
[Không giấu gì các bạn, tôi cũng đang nằm dài đây.]
[Haha, tôi cũng thế...]
[+1]
...
Tổ chương trình đương nhiên không cho phép họ cứ nằm ườn như vậy, chẳng bao lâu, đạo diễn đã bước vào và giao nhiệm vụ.
Mọi người không ai nhúc nhích, chỉ nhướn mắt nhìn đạo diễn một cái.
Đạo diễn hắng giọng hai lần: "Các lão sư ơi, chúng tôi vẫn đang phát sóng trực tiếp đấy!"
Kim Nguyên Thanh giơ tay lên, nói đại một câu: "Xin lỗi đạo diễn, hình như tôi hơi say đồ ăn rồi."
Câu nói của anh khiến mọi người bật cười, cả đám "cá muối" đang nằm cũng cười rung cả người.
"Được rồi." Bạch Lê là người đầu tiên ngồi thẳng dậy, cười nói với mọi người: "Nếu mọi người còn không dậy, đạo diễn sẽ khóc mất thôi."
Hồ Tiểu Ngọc rời lưng khỏi ghế sofa, nhưng lại nghiêng người một cách vô cùng tùy tiện, dựa vào người Bạch Lê.
Ôn Thời nhìn thấy cảnh đó, cười không ngừng: "Đạo diễn, tốt nhất là nói nhiệm vụ nhanh lên, nếu đợi mấy người này tỉnh táo hẳn thì chắc cũng đã tới trưa rồi."
Khán giả xem trực tiếp thấy vậy cũng cười phá lên. Bình luận ngập tràn những tràng cười "hahaha…"
Đạo diễn đành phải chịu thua và nói ra nhiệm vụ: "Kể từ khi các khách mời đến đây, chúng tôi nhận thấy trong biệt thự vẫn còn thiếu một số đồ dùng sinh hoạt, thực phẩm trong tủ lạnh cũng không còn nhiều. Vậy nên, nhiệm vụ hôm nay là đi mua sắm nhé!"
Vừa dứt lời, Hứa Tuấn Triết ngay lập tức giơ hai tay lên nhưng giọng không có chút cảm xúc nào: "Yeah..."
Đạo diễn tức giận nhưng cũng bật cười, cầm loa lớn hét lên: "Nếu mọi người không mau đi, trưa nay sẽ không có cơm đâu!"
"Tiền mua sắm đâu?" Ôn Thời nhìn đạo diễn, xoa xoa ngón tay.
"Mọi người tự chia thành hai nhóm, một nhóm đi mua đồ dùng sinh hoạt, nhóm còn lại đi mua thực phẩm," đạo diễn nói: "Tôi sẽ đưa tiền cho mọi người."
Vừa nghe đến chia nhóm, Bạch Lê lập tức căng thẳng, theo phản xạ quay sang nhìn Giang Trì Ấp.
Tâm trạng phức tạp đến cùng cực. Cô thật sự không nỡ bỏ qua cơ hội tạo đề tài, nhưng lại rất e ngại tính cách của Giang Trì Ấp. Anh không dễ trêu chọc, thật sự không thể nào trêu đùa anh được.
"Mua thực phẩm thì chắc chắn không thể thiếu đại đầu bếp Ấp ca của chúng tôi rồi," Hứa Tuấn Triết nhanh chóng lên tiếng trước.
Giang Trì Ấp thuận theo lời hắn, nói: "Vậy tôi sẽ đi mua thực phẩm, nếu mọi người muốn ăn gì thì nhớ nói cho tôi biết."
"Không thành vấn đề!"
Bạch Lê lập tức nói: "Vậy tôi sẽ đi cùng Giang lão sư, tôi khá giỏi trong việc chọn thực phẩm."
Đúng như dự đoán, cô không thể quên mục đích ban đầu của mình, dù sao cô đến đây cũng để tạo đề tài và thu hút sự chú ý mà!
"Ồ hô..."
Ôn Thời cười khúc khích, phải chăng tuyến tình cảm giữa nam và nữ chính sắp được đẩy nhanh rồi? Cô không muốn làm cái bóng đèn đâu.
Cô nhanh chóng giơ tay lên, vừa định nói rằng mình sẽ đi mua đồ dùng sinh hoạt thì nghe Giang Trì Ấp đột nhiên nói: "Ôn lão sư đi cùng chúng tôi đi, em có vẻ rất giỏi trả giá."
"Ơ?" Ôn Thời ngây người.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Giang Trì Ấp lại nói: "Dù Ôn lão sư không biết nấu ăn, nhưng rất giỏi ăn, có thể giúp tôi tham khảo."
Ôn Thời ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Không biết dây thần kinh nào trong đầu cô đã kết nối với anh, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy anh đang rất tức giận.
"Ôn lão sư, được chứ?" Giang Trì Ấp tiếp tục nhìn cô chăm chú.
Anh mặc kệ Ôn Thời có muốn làm cái bóng đèn hay vật trang trí gì khác không nhưng lần này cô nhất định phải theo anh. Để anh cho cô xem rõ ràng liệu anh có chút cảm xúc nào với Bạch Lê hay không, tránh việc cô cả ngày suy nghĩ lung tung.
Ôn Thời còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Gia Khâm đã nhanh nhảu nói trước: "Tôi đi cùng học tỷ Tiểu Thời."
"Vậy những người còn lại sẽ đi mua đồ dùng sinh hoạt," Kim Nguyên Thanh quyết định.
Đến lúc này, Ôn Thời muốn từ chối cũng không kịp nữa, cô không khỏi lườm Giang Trì Ấp một cái.
Tên đàn ông khốn nạn này không định "xử" cô nữa chứ?
Giang Trì Ấp bẻ khớp ngón tay, có chút hối hận vì tối qua đã không gõ thêm vài cái vào đầu cô.
Khán giả trong buồng phát sóng thấy cách chia nhóm này liền vô cùng phấn khích.
[Tôi ngửi thấy mùi vị của một trận chiến căng thẳng!]
[Hahaha, còn cần ngửi nữa sao? Bốn người này đứng cạnh nhau là đã thấy cuộc chiến sống động rồi!]
[Tôi không kén ăn, cảm thấy ghép ai với ai cũng đều đáng yêu!]
[Câm miệng đi, chọn cặp cho đàng hoàng: "Biệt Thời Giang Tẩm Nguyệt" là cặp tuyệt nhất!]
[Vớ vẩn, rõ ràng cặp "Gia Khâm Tiểu Thời" mới tuyệt nhất!]
[Hay quá, các người ra ngoài mà đánh nhau đi.]
[Fan couple Bạch Lê và Giang Trì Ấp đâu rồi? Các người không chuyên nghiệp chút nào!]
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
▼
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
-
▼
29/12 - 05/01
(20)
- Anh De Doc Tam Chuong 057
- Anh De Doc Tam Chuong 058
- Vo Tinh Dao Chuong 144
- Anh De Doc Tam Chuong 059
- Anh De Doc Tam Chuong 060
- Vo Tinh Dao Chuong 145
- Anh De Doc Tam Chuong 061
- Anh De Doc Tam Chuong 062
- Vo Tinh Dao Chuong 146
- Anh De Doc Tam Chuong 063
- Anh De Doc Tam Chuong 064
- Vo Tinh Dao Chuong 147
- Vo Tinh Dao Chuong 148
- Anh De Doc Tam Chuong 065
- Anh De Doc Tam Chuong 066
- Anh De Doc Tam Chuong 067
- Anh De Doc Tam Chuong 068
- Anh De Doc Tam Chuong 069
- Anh De Doc Tam Chuong 070
- Anh De Doc Tam Chuong 071
-
►
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)