Vo Tinh Dao Chuong 180

By Quyt Nho - tháng 2 13, 2025
Views

CHƯƠNG 180: Ôi, thật xin lỗi. Ta quên mất là ngươi không có não. 

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

“Thiếu môn chủ, ngài mau nhìn kìa, phía trước hình như là phi thuyền của Ngũ Hành Đạo Tông!"

Mộc Dã nghe vậy liền kích động đứng lên boong tàu.

Khoảng cách quá xa, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chiếc phi thuyền khổng lồ. 

Nhưng thông qua trận văn lấp lóe bên ngoài phi thuyền,  Mộc Dã có thể nhận ra dòng chữ Ngũ Hành Đạo Tông. 

Mộc Dã mỉm cười với đôi mắt cong cong. 

"Quá tốt rồi, rốt cục lại có thể nhìn thấy Ngu sư tỷ!"

Người nói chuyện không phải Mộc Dã, mà là sư muội thân cận của nàng - Thẩm Phù.  

Màn trình diễn của Ngu Chiêu trong buổi đấu tập cùng Du Phi đã thành công thu phục được lượng lớn đệ tử hâm mộ tại Thanh Mộc Môn. Thẩm Phù chính là một trong số đó.  

Đệ tử Đan đường cùng Dược đường vui mừng khôn xiết, ngược lại đệ tử võ đường nửa điểm cười cũng không có.

Vừa nghĩ tới sắp cùng Ngu Chiêu so tài trên đài thôi cũng đủ khiến cho bọn hắn bắt đầu khẩn trương rồi.  

Phi thuyền lại du tẩu một ngày một đêm, rốt cục đã đến Vấn Đỉnh Các.

Mộc Dã cùng các trưởng lão của môn chủ đã sớm bẩm báo một tiếng. Vì thế, không đợi phi thuyền dừng hẳn liền không chờ đợi mà nhảy xuống phi thuyền.

Phi thuyền của Ngũ Hành Đạo Tông tới trước một bước.  Lúc này ở dưới thuyền, đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông cùng thư viện Thái Bạch đều xuống cùng lúc và đang đợi trưởng lão của tông môn cùng các trưởng lão Vấn Đỉnh Các trò chuyện.

Mộc Dã tìm kiếm một vòng trong đám người. Nàng không tìm thấy Ngu Chiêu ở đâu liền đi đến trước mặt Chu Kim Việt,  tự nhiên mà hào phóng đến chào hỏi Chu Kim Việt. 

"Chu sư tỷ."

Chu Kim Việt cũng thấy Mộc Dã, trong mắt nàng thoáng qua sự kinh ngạc rồi hóa thành một nụ cười ôn nhu: "Mộc sư muội, đã lâu không gặp."

"Chu sư tỷ, Ngu Chiêu làm sao lại không ở đây? Nàng còn đang ở bên trên sao?"

Mộc Dã thanh âm không lớn, lại đủ để khiến người xung quanh nghe rõ.

Đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông đồng loạt nhìn về phía nàng, thần sắc khác nhau.

"Ngu sư muội không ở cùng một chỗ với chúng ta."

Vừa đề cập đến Ngu Chiêu, ý cười trong mắt Chu KIm Việt phai nhạt đi một chút.  

Mộc Dã kinh ngạc: "Vì sao? Nàng chẳng lẽ không định tham gia trận so tài giữa các tông môn sao?"

Chu Kim Việt đang do dự nên trả lời ao cho thỏa đáng thì Quyền Dã cười lạnh một tiếng.

"Ngu Chiêu tàn ác thành tính, không chịu nổi chức trách lớn nên đã bị tước đoạt tư cách tham dự so tài. Ngươi tưởng sẽ gặp nàng ở trận so tài giữa các tông môn sao?  Không có khả năng!"

Mộc Dã nhướng mày, nàng nhìn về Chu Kim Việt. 

Nàng không tin người kia.

Nàng chỉ tin vào lời của Chu Kim Việt. 

"Mộc sư muội, Ngu sư muội xác thực thối lui khỏi cuộc so tài giữa các tông môn. Tuy nhiên, muội ấy sẽ lấy danh nghĩa cá nhân tham gia thi đấu, ngươi rất nhanh liền có thể nhìn thấy muội ấy."Chu Kim Việt vừa nói xong, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Mộc Dã nhìn biểu cảm khó xử của Chu Kim Việt, nàng khẽ trầm tư suy nghĩ. 

"Ngu Chiêu mà mấy người đang nhắc tới có phải đệ tử bị bỏ rơi của Thanh Diễn Chân Nhân đó hả? Nàng còn dám tới tham gia thi đấu của Tu Chân giới, cũng không sợ làm trò cười cho người ta?"

Thanh âm của Lý Cảnh Nhượng vừa phát ra, Diệp Tụng Tâm hận không thể bảo Quyền Dã tung một quyền để ngăn chặn miệng của hắn.

Đừng có nói chuyện một cách ngu xuẩn thế không. Hắn còn chê người Ngũ Hành Đạo Tông chưa đủ chán ghét hắn sao.  

Quả nhiên, sắc mặt đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông cùng Mộc Dã đều âm trầm xuống.

Ngu Chiêu coi như có làm những chuyện kinh thế hãi tục đi chăng nữa cũng chưa đến lượt một ngoại nhân như hắn đến chỉ trích.

Mộc Dã chính là không thể chấp nhận có người gièm pha, nói xấu Ngu Chiêu.  

Nàng mắt trợn trắng lên: "Ngươi là ai vậy? Ta cùng Chu sư tỷ nói chuyện có chỗ cho ngươi xen vào à?"

Lý Cảnh Nhượng trong lòng không vui, trên mặt ra vẻ rộng lượng: "Tại hạ Lý Cảnh Nhượng đến từ thư viện Thái Bạch.”

"Lý Cảnh Nhượng? Ta chưa nghe qua bao giờ. Ngươi rất nổi danh sao?"

Mộc Dã thật ra là có biết qua Lý Cảnh Nhượng. Nhưng mà, nàng hiện tại đã là Thiếu môn chủ của Thanh Mộc môn rồi. Vì vậy, sẽ có rất đệ tử các tông môn liên hệ, muốn nàng nhớ kỹ họ, tất nhiên phải là đệ tử ưu tú nhất.  

Nghe người ta đồn rằng, Lý Cảnh Nhượng tài năng vang xa, phong thái ưu nhã, nhẹ nhàng thư sinh. Thế mà cái người trước mặt nữa điểm cũng không giống với lời đồn. Ngoài trừ bộ dáng tiểu bạch kiểm.  

Quả là lời đồn hại người. 

Nụ cười trên mặt Lý Cảnh Nhượng cũng không còn cách nào duy trì.

"Vị đạo hữu này, ta lấy lễ đãi ngươi, ngươi cớ gì mở miệng công kích người. Ngươi nói ta vô danh, ngươi có dám báo tính danh mình không?"

"Cái này có cái gì không dám."Mộc cũng xiên nhưng cười một tiếng: "Mộc Dã, Thiếu môn chủ Thanh Mộc Môn."

Lý Cảnh Nhượng thật khó có thể tin.

Nàng?

Thiếu môn chủ Thanh Mộc Môn?

Làm sao có thể?

Ngay lúc hắn còn đang hoài nghi thân phận của Mộc Dã thì trưởng lão dẫn đầu Mộc Môn môn và các đệ tử từ từ tiến đến.  

Các đệ tử tuần tự nhao nhao hướng nàng hành lễ vấn an, miệng gọi Thiếu môn chủ.  

Lần này Lý Cảnh Nhượng không muốn tin cũng phải tin.

Hắn tuy là Đại sư huynh của thư viện Thái Bạch đại sư huynh, nhưng vị thế của Thanh Mộc môn không phải là nơi thư viện Thái Bạch có thể so sánh được, huống chi Mộc Dã còn có thêm danh hiệu Thiếu môn chủ trên người. Luận bàn về thân phận tôn quý, hắn kém xa Mộc Dã. 

"Mộc sư muội......"

"Dừng lại, hãy gọi ta là Mộc đạo hữu hoặc là Mộc Thiếu môn chủ."Mộc Dã không hề nể mặt trực tiếp đánh gãy lời hắn, ngữ khí lạnh lùng.

"Mộc đạo hữu, lời của ta mới vừa rồi cũng không có ác ý, nếu như mạo phạm ngươi, ta hướng ngươi chịu tội, chúng ta biến chuyện nhỏ hóa hư không có hơn không?” 

"Không thế nào, ngươi mạo phạm không phải ta, là Ngu Chiêu, có nên tha thứ cho ngươi hay không cũng nên để Ngu Chiêu tự định đoạt.”

Ý tứ trong lời Mộc Dã rất rõ ràng.  

Ta là bởi vì ngươi nói xấu Ngu Chiêu mà tức giận, cho nên ngươi hướng ta xin lỗi ta không tiếp nhận nổi. 

Đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông khiếp sợ không thôi.

Bọn hắn không nghĩ tới một cái Thiếu môn chủ của Thanh Mộc Môn thế mà lại vì Ngu Chiêu mà cùng Lý Cảnh Nhượng tranh chấp, thậm chí không tiếc trở mặt.

Nàng cùng Ngu Chiêu lúc nào quen nhau rồi?

"Mộc sư muội nói hay lắm."

Chu Kim Việt vỗ tay khen ngợi, trong mắt tràn đầy thưởng thức.

Trương Tuấn cũng hướng Mộc Dã giơ ngón tay cái lên.

Mà bọn người Phương Thành Lãng, Lam Tử Du tâm tình phức tạp.

Lúc Ngu Chiêu bị đặt điều nói xấu, bọn hắn không ngay lập tức phản bác lại đệ đám đệ tử ngoại tông cùng Ngu Chiêu quen biết không lâu đứng ra bênh vực lẽ phải.

Cảm xúc xấu hổ giống như dây leo đem bọn hắn quấn quanh, sau đó dần dần nắm chặt, siết đến bọn hắn không thở nổi.

"Mộc Dã, Lý sư huynh lại không có nói sai, ngươi hướng hắn phát giận cái gì. Đúng là không hiểu nổi."

Mộc Dã lúc đầu đang định dừng cuộc tranh luận vô bổ này thì hết lần này tới lần khác Quyền Dã lại nhảy ra khiêu khích. 

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản.

Hắn cảm thấy Mộc Dã chắc chắn là bị Ngu Chiêu mê hoặc nên không thể nhìn rõ bộ mặt thật của nàng. Hắn cần phải mau chóng vạch trần chân tướng, cho Lý sư huynh một cái trong sạch.  

Diệp Tụng Tâm sắp phát điên rồi.

Nguyên lai nên ngăn chặn không chỉ là miệng Lý Cảnh Nhượng mà cả miệng Quyền Dã.  

"Ngậm miệng!"Phương Thành Lãng lạnh giọng quát tháo Quyền Dã một câu, xoay đầu đáp lại Mộc Dã: "Sư đệ ta mới vừa rồi cử chỉ điên rồ, Mộc Thiếu môn chủ không cần để ở trong lòng."

Quyền Dã cứng cổ, mười phần không phục.

Ánh mắt Mộc Dã quét tới quét lui hai người, nàng bừng tỉnh đại ngộ.  

"A, ta đã biết rồi, hắn chính là cái tên điên đã đánh nát đạo cơ của Ngu Chiêu!”

"Ta không phải tên điên!"Quyền Dã tức giận đến mặt đỏ tía tai: "Là Ngu Chiêu hãm hại ta!"

"Ngươi nói Ngu Chiêu dùng đạo cơ của nàng để hãm hại ngươi, ngươi cho là ta khờ hay là nàng ngốc nha. Nói lời bịa đặt cũng phải qua đầu óc biện soạn tý chứ.” Mộc Dã nói xong cố ý dừng một chút: "Ôi, thật xin lỗi, ta quên mất là ngươi không có não."

"Phốc!"

Trương Tuấn nhịn không được cười lên, lại tranh thủ thời gian đưa tay che miệng lại.

Chu Kim Việt cũng muốn cười, bất quá nàng đến cùng vẫn là ổn định, bởi vì cảm xúc ủ dột vì Ngu Chiêu không thể tham dự cùng tông môn rốt cục khoan khoái một chút.

Có mấy lời nàng khó mà nói, Mộc Dã lại là không có nhiều lo lắng như vậy. 

Ngu sư muội, muội có một người tri kỷ tốt.  

  • Share:

You Might Also Like

0 comments