CHƯƠNG 181: Thật khó để đạt được sự tao nhã chỉ bằng những kỹ năng tầm thường
Người dịch: Danh Vu
—
Lý Cảnh Nhượng trông thấy sự kinh ngạc của Quyền Dã. tâm tình đang bực bội bỗng trở nên chuyển biến tốt đẹp.
Hóa ra Mộc Dã không chỉ nhắm vào hắn mà nhắm vào tất cả mọi người đứng đây.
Lúc này, Tôn trưởng lão của Ngũ Hành Đạo tông nghe được tiếng ồn ào liền tới xem xét tình huống. Quyền Dã đành phải đè xuống hỏa khí, hung tợn trừng mắt Mộc Dã.
Mộc Dã cũng chẳng thèm nhìn hắn, cùng Chu Kim Việt nói một tiếng rồi trực tiếp trở lại đội ngũ Thanh Mộc Môn.
Không bao lâu, người của ba tông môn đều dựa theo thứ tự đến trước sau để tiến vào Vấn Đỉnh Các.
Hôm nay khó có được Ngu Chiêu không đóng cửa chuyên tâm tu luyện lại rộng mở cửa sổ, lưu ý động tĩnh ngoài cửa.
Lúc nghe được tiếng nghị luận khẽ khẽ truyền đến, nàng lập tức đứng dậy đi ra ngoài viện chờ.
"Đệ tử Ngu Chiêu, bái kiến tông chủ, bái kiến các vị phong chủ, trưởng lão."
Tễ Nguyên Tông chủ trông thấy Ngu Chiêu liền hết sức cao hứng, đang muốn bảo nàng miễn lễ. Bên cạnh đi cùng với Tễ Nguyên Tông chủ là Bách Luyện chân nhân-chưởng môn Vấn Đỉnh Các đột nhiên mở miệng tán dương:"Tễ Nguyên Tông chủ, Ngu Chiêu tại hai vòng đấu cá nhân đã thể hiện rất tốt, theo ta thấy khôi thủ của cuộc thi đấu tông môn Tu Chân Giới, không phải Ngũ Hành Đạo tông thì không ai có thể được."
"Nào nào, đệ tử Vấn Đỉnh Các các người cũng mười phần không tầm thường, ngươi đây là đề cao quá rồi, ha ha ha ha!"
Tễ Nguyên Tông chủ một bên khoát tay khiêm tốn, một bên lại cười đến không ngậm miệng được. Dù tán dương vậy nhưng Bách Luyện chưởng môn trong lòng chua chua.
Không ai không thích nghe lời khen, Ngũ Hành Đạo tông trưởng lão cũng như thế, nhưng mà nhìn thấy mặt không cảm xúc của Thanh Diễn chân nhân, bọn hắn lại không dám biểu hiện được quá rõ ràng, chỉ có thể thận trọng cong cong khóe miệng.
Thanh Diễn chân nhân đột nhiên nói: "Mới chỉ là mấy tiểu kỹ nhỏ nhoi, khó mà làm nên thành tựu."
Bách Luyện chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão Vấn Đỉnh Các cùng nhau sững sờ, bất tri bất giác nhớ tới thân phận xấu hổ của Ngu Chiêu, nhất thời không biết nên phản ứng gì.
Đôi mắt Ngu Chiêu cụp xuống, tâm lặng như nước.
Không cần lãng phí miệng lưỡi cùng người tranh luận, dù sao ngay khi trận thi đấu kết thúc, nàng cùng Thanh Diễn chân nhân ai đúng ai sai, đám người tự có kết quả.
"Thanh Diễn chân nhân vốn dĩ trước nay luôn khiêm tốn, không thích khích lệ, thứ lỗi thứ lỗi."
Tễ Nguyên Tông chủ trong lòng không vui, nhưng vẫn là không thể không ra mặt hòa giải.
Vất vả tiễn đám người Vấn Đỉnh Các rời đi, hắn liền ngay lập tức đi đến gian phòng của Thanh Diễn chân nhân, lạnh giọng cảnh cáo.
"Thanh diễn, nơi này là Vấn Đỉnh Các, không phải Ngũ Hành Đạo tông. Ngài cần nhớ đến thân phận của mình, đừng vì cảm xúc cá nhân mà ảnh hướng đến danh dự cả tông môn!"
Thanh diễn chân nhân thần sắc đạm mạc, không nói một lời.
Tễ Nguyên Tông chủ càng phát ra sự tức giận: "Ta không biết ngài đến tột cùng là nghĩ như thế nào, Ngu Chiêu là một hài tử tốt, ta tuyệt không cho phép ngài hủy nó! Nếu như ngài còn cố chấp, cho dù phải liều chức chưởng môn này cũng nhất định phải kéo ngài đi gặp Thái Thượng trưởng lão đòi một lời giải thích!"
Dứt lời, hắn hất tay áo lên, nổi giận đùng đùng đi.
Về đến phòng, Tễ Nguyên Tông chủ tranh thủ thời gian ân tọa, cầm lấy ấm trà trên bàn, rót một cốc lớn.
"Phù —— Cũng may lão tiểu tử không có nổi điên."
Hắn thật đúng là sợ Thanh Diễn chân nhân không quan tâm xung quanh liền trực tiếp tại địa bàn người khác mà cùng hắn động thủ, đến lúc đó chuyện còn náo loạn hơn nữa.
Cũng may Thanh Diễn chân nhân còn không có triệt để hồ đồ, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác vào ngay sự tình của Ngu Chiêu thì lại nhìn không thấu?
Ài, thật quá khó hiểu.
Trong lúc Tễ Nguyên Tông chủ trong phòng đang than thở thì gian phòng của Ngu Chiêu lại vang những tràng cười.
Ngoại trừ Đại sư tỷ Chu Kim Việt, Mộc Dã sau khi dàn xếp chỗ nghỉ ngơi hoàn tất cũng tìm tới. Chủ đề ba người bất tri bất giác liền chuyển tới Lý Cảnh Nhượng.
Mộc Dã cau mày: "Cái tên Lý Cảnh Nhượng đến mặt của ngươi hắn còn chưa nhìn qua kia đã phát ngôn bừa bãi đấy. Bỏ đi, người đừng lo, ta đã giúp ngươi mắng lại hắn rồi."
Lý Cảnh Nhượng?
Trong mắt Ngu Chiêu hiện lên một tia lạnh lẽo.
Trùng sinh trở về lâu như vậy, nàng ngược lại là suýt chút nữa đem người này ném ra sau đầu.
"Lý Cảnh Nhượng cùng Diệp Tụng Tâm có quan hệ rất thân."
Chu Kim Việt ở bên cạnh bổ sung một câu.
Mộc Dã nghe không ra được thâm ý trong đó, Ngu Chiêu lại là lòng dạ biết rõ.
Kiếp trước, Lý Cảnh Nhượng cùng Diệp Tụng Tâm mới quen đã thân, ngay lập tức coi nàng là tri kỉ, xưng nàng ta là thi họa song tuyệt, tài tình trời ban.
Mà Ngu Chiêu từ trong miệng hắn chính là kẻ thô thiển, thô tục đầy ngu dốt, còn vọng tưởng cùng mỹ ngọc sánh vai, thậm chí còn viết mấy bài thơ chua loét đến châm chọc Ngu Chiêu.
Lúc ấy Ngu Chiêu thực lực còn thấp, lại có tiếng xấu, không người bảo vệ, chỉ có thể nén giận.
Có lẽ là ác giả ác báo, Lý Cảnh Nhượng cũng không thể đắc ý quá lâu.
Hắn cùng đệ tử của chưởng môn Thiên Kiếm Môn là Liễu Tranh từ nhỏ đã có có hôn ước. Dựa theo kế hoạch đã định, hai người bọn họ sau khi thi đấu của Tu Chân Giới kết thúc sẽ trao đổi tín vật, tiếp đó sẽ chuẩn bị đại điển song tu.
Nhưng mà hắn làm việc càn rỡ, nhiều lần ở trước mặt mọi người biểu hiện ra sự hảo cảm với Diệp Tụng Tâm dẫn tới sự bất mãn với Thiên Kiếm Môn. Liễu Tranh liền tìm hắn trong âm thầm để đưa ra giải trừ hôn ước, nào có thể đoán được hắn một tiếng cự tuyệt, còn trả đũa nói Liễu Tranh tâm tư bẩn thỉu, nói xấu mối quan hệ thuần khiết giữa hắn cùng Diệp Tụng Tâm.
Liễu Tranh còn nghĩ bảo toàn mặt mũi của hắn, thấy hắn xử sự thế liền dứt khoát cũng không quan tâm. Nàng không những dùng kiếm cắt nửa bên tóc trong lúc tỉ thí tông môn mà còn ngay trước mặt mọi người giải trừ hôn ước, vì vậy lễ trao giải đã bị hủy bỏ cùng với trao đổi tín vật.
Từ đó, Lý Cảnh Nhượng biến thành trò cười cho toàn bộ Tu Chân giới.
Về sau nghe nói Lý Cảnh Nhượng sinh tâm ma, xung kích Nguyên Anh thất bại, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Nghĩ đến số phận của Lý Cảnh Nhượng, Ngu Chiêu nhếch khóe môi nói: "Nghe nói Liễu Tranh sư tỷ của Thiên Kiếm Môn người cũng như tên......"
Ba người nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy đều không nói tự hiểu.
Ngu Chiêu tiễn Chu Kim Việt và Mộc Dã xong, đang chuẩn bị trở về phòng thì Tô Minh từ nơi hẻo lánh nào đột nhiên nhảy ra, thanh âm vui sướng: "Ngu tiểu Chiêu!"
Ngu Chiêu phảng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục hướng gian phòng mình mà đi, quay người liền chuẩn bị khép lại cửa phòng.
Tô Minh mau chóng đi tới trước, hai tay gắt gao chống đỡ cửa phòng: "Đừng đóng cửa, đừng đóng cửa, huynh là tới tìm muội để xin lỗi!"
"Xin lỗi?"
Ngu Chiêu cảm thấy buồn cười.
Nàng vậy mà lại từ miệng của Tô Minh nghe được hai chữ này.
Đây là mặt trời mọc lên từ phía tây sao, hay là Tô Minh bị lão tiền bối nào đoạt xá ?
"Thật thật!"
Tô Minh sợ hãi Ngu Chiêu sẽ dùng Huyễn thuật đem hắn ném ra ngoài liền tranh thủ thời gian gật đầu, hai cái lúm đồng tiền tựa hồ cũng đựng đầy chân thành.
Ngu Chiêu bỗng nảy sinh hứng thú.
Nàng cũng muốn nghe một chút xem miệng của Tô Minh miệng có thể phun ra ngà voi không.
"Ngươi nói đi."
"Khụ khụ."Tô Minh hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Huynh sai rồi, huynh không nên mượn linh thạch của muội mãi không trả, về sau huynh cam đoan nhất định sẽ không tùy tiện mượn linh thạch nữa. Coi như cho mượn cũng sẽ kịp thời trả lại, hơn nữa còn sẽ mua lễ vật nhỏ cho muội. Thời điểm người khác mắng muội, huynh sẽ thay muội ra mặt nói chuyện."
"Hết rồi?"
"Hết rồi."
Ngu Chiêu khẽ cười một tiếng.
Nàng liền biết nàng căn bản không cần đối với Tô Minh ôm lấy hy vọng hão huyền.
"Đã nói xong, ngươi có thể rời đi."
Ngu Chiêu đem tay của Tô Minh đang ở bên ngoài tách ra, bỗng nhiên đóng cửa phòng.
"Ngu tiểu Chiêu! Ngu Chiêu! Muội đến cùng vẫn không có tha thứ cho huynh à! Làm sao lại đóng cửa rồi! Huynh không phải đã nói lời xin lỗi rồi sao! Muội mau nói chuyện!"
Tô Minh hô to, trên mặt lại là ủy khuất cùng tức giận.
Hắn không phải đã thành khẩn nói xin lỗi rồi, Ngu Chiêu vì cái gì còn giận hắn nữa?
Hắn làm còn chưa đủ nhiều sao?
Tính tình Ngu Chiêu thật sự là càng ngày càng quá quắt, một chút cũng không có giống như tiểu muội, khó trách lão Ngũ nói muội ấy tên lừa đảo, đều là muội ấy tự tìm phiền toái.
0 comments