Vo Tinh Dao Chuong 183

By Quyt Nho - tháng 2 13, 2025
Views

CHƯƠNG 183: Nàng ấy là Ngu Chiêu?

Người dịch: Danh Vu

Trong mắt Liễu Tranh tràn đầy kinh ngạc nhưng sau đó lại bình tĩnh lại.  

Nàng nhìn lướt qua toàn thân Lý Cảnh Nhượng rồi xoay người rời đi, một lời thừa thãi cũng chưa từng lưu lại.

Lý Cảnh Nhượng không hiểu sao liền cảm thấy hoảng hốt: "Liễu Tranh, ta không cho phép muội đi, đem lời muốn nói rõ ràng ra!"

Hắn đi nhanh hai bước, đưa tay lên muốn ngăn cản bước chân của Liễu Tranh.  

Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng xoạt, một đạo kiếm mang xẹt qua đầu ngón tay hắn.  

Kiếm khí băng lãnh đánh hắn nhịn không được toàn thân run rẩy một chút.

Hắn bỗng nhiên rút tay về, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi sau đó ngọn lửa tức giận mãnh liệt.  

"Liễu Tranh!"

Nhưng ngay lúc hắn ngẩng đầu lên, thân ảnh Liễu Tranh đã sớm biến mất tại chỗ ngoặt.

Toàn thân hắn phát lạnh, như rơi vào hầm băng.

Liễu Tranh sẽ không thực sự đem sự tình này làm lớn chuyện cùng hắn từ hôn, muội ấy chẳng lẽ không quan tâm tới mặt mũi sao?

Không, nhất định là muội ấy tự cảm thấy đuối lý, cho nên mới không dám lưu lại.

Dù sao chỉ cần mình không hé miệng, từ hôn chính là lời nói vô căn cứ!

Trong lòng an ủi bản thân xong xuôi nhưng Lý Cảnh Nhượng vẫn thấp thỏm mấy ngày. Mãi cho đến khi thi đấu các tông môn bắt đầu cũng chưa nghe ra tin tức gì thì hắn mới thở phào một hơi.  

Đứng trong đội ngũ tông môn, Lý Cảnh Nhượng nhìn khắp bốn phía, trong lòng sinh ra cảm giác kiêu ngạo. 

Hôm nay hắn sẽ tại buổi thi đấu của Tu Chân Giới này thể hiện tài năng, lưu danh thiên cổ!

Ngay lúc hắn đang mặc sức tưởng tượng tương lai sáng chói của mình thì phía sau lưng bị người khác hung hăng va vào một phát.

"Xin lỗi, cho qua."

Hắn tức giận quay đầu lại, liền gặp một đoàn người hùng dũng khí phách oai vệ hiên ngang  đi qua trước mặt hắn. 

Cầm đầu không phải người khác, chính là Liễu Tranh của Thiên Kiếm Môn. 

"Đại sư huynh, huynh không sao chứ."

Người của thư viện Thái Bạch thư viện lo lắng mà nhìn xem Lý Cảnh Nhượng, chỉ vì sắc mặt hắn thực sự rất khó coi.

Lý Cảnh Nhượng trên mặt ra vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng hung hăng mặc niệm. 

Liễu Tranh, tốt nhất là cầu nguyện đừng ở thi đấu các tông môn gặp phải ta, nếu không sẽ làm cho mặt mũi ngươi mất hết!

"Sư tỷ, người kia chính là Lý Cảnh Nhượng sao, dáng dấp cũng không có gì đặc biệt."

Đệ tử Thiên Kiếm Môn là cố ý đi gây chuyện, thuận tiện nhìn xem kẻ một chân đạp hai thuyền như Lý Cảnh Nhượng có bộ dạng dài ngắn thế nào.

Kết quả nhìn thấy rồi, tràn đầy thất vọng.

"Đúng vậy, còn không có bằng bộ dạng đẹp mắt của Quý sư huynh!"

"Đừng nói là Quý sư huynh, ta thấy ngay cả hòa thượng của Thiền Âm tự cũng không bằng!"

Giờ phút này phật tu của Thiền Âm tự đứng ngay cạnh đội ngũ của Thiên Kiếm Môn.  Họ trùng hợp nghe được tiếng nói chuyện vừa rồi, nhất thời cũng không biết nên phản ứng làm sao.

Bất Ngôn sờ lên đỉnh đầu không mấy nhẵn nhụi của mình, nhếch miệng cười nói với sư huynh Bất Ưu bên cạnh: "Ánh mắt của đệ tử Thiên Kiếm Môn ngược lại so ra sáng hơn chưởng môn của họ nhiều."

Bất Ưu nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Sư đệ, đệ lại nhiều lời."

Bất Ngôn chỉ cảm thấy đỉnh đầu nổi mụn đang ẩn ẩn đau, lập tức ngậm miệng không nói.

Thi đấu giữa các tông môn không có hai vòng đào thải, mà giống vòng thứ ba phần thi cá nhân. Bốc thăm trực tiếp ra hai đội, đội thắng sẽ đi tiếp, đội thua sẽ dừng chân. Top 16 đội sẽ có suất vào Phù Không đảo, ba hạng đầu sẽ có phần thưởng.  

Vấn Đỉnh Các có bốn mươi đài để so tài vào trận chung kết. Bên trái có hai mươi đài dành cho thi đấu giữa các tông môn, hai mươi đài bên phải dành cho phần thi cá nhân. Hai loại so tài cùng tiến hành vừa tiết kiệm thời gian, lại có thể đem bầu không khí tranh tài lên cao, thu hút người xem. 

Các tông chủ của các đại tông môn và các trưởng lão đã an tọa trên đài cao, mặc dù trên mặt đều treo ý cười nhưng giữa lúc trò chuyện lại không thể thiếu những ánh nhìn thăm dò lẫn nhau. 

Mà Ngu Chiêu lúc này cùng Dược Vô Kỵ, Tư Đồ Hiên đứng trong hàng ngũ với hơn ngàn người tham gia. Chuẩn bị tiến hành vòng rút thăm cuối cùng.  

Trong quá trình chờ đợi, Dược Vô Kỵ đột nhiên nở nụ cười với Ngu Chiêu: "Ngu Chiêu, ngươi đoán xem Vạn Bảo Các của Viêm Diệc thành mở sòng bạc đã đánh cược vào ngươi thành khôi thủ là nhiều hay ít?"

"Một bồi một?"

"Sai, là một rưỡi"

Thanh âm Dược Vô Kỵ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Một rưỡi chính là kết quả ép trúng, cũng chỉ có thể thắng về một nửa tiền đánh cược.

Nói cách khác, Vạn Bảo Các đã nhận định Ngu Chiêu sẽ đoạt giải nhất không có nhân tuyển thứ hai, không cho bất luận kẻ nào thừa dịp cơ hội kiếm lời. 

Ngu Chiêu nghe xong còn có chút kinh ngạc, nghĩ lại, lại cảm thấy Vạn Bảo Các làm ra hành động lần này cũng không phải là không có căn cứ nào. 

Dù sao lúc trước nàng cũng đã giết hết đám sát thủ mà Vạn Bảo Các phái đến, thời gian thật dài sau đó đều không còn ai dám ở trên đường ám sát nàng.

"Ngươi cùng Tư Đồ Hiên tỉ lệ đặt cược là nhiều hay ít?"Ngu Chiêu hiếu kỳ hỏi.

Dược Vô Kỵ  hừ nhẹ một tiếng: "Tư Đồ Hiên là thiếu gia chủ của Tư Đồ gia, tất nhiên tiền cược sẽ nhiều hơn so với ta. Hắn là một bồi hai, ta là một bồi năm. Trừ hắn ra, bọn hắn còn xem trọng một nữ tu với cái tên là Dao Cơ. tỉ lệ đặt cược cũng là một bồi hai."

Ngu Chiêu gật đầu.

Không thể không nói Vạn Bảo Các ánh mắt vẫn tinh tường, bọn hắn nhìn trúng Tư Đồ Hiên cùng Dao Cơ ý như kiếp trước. 

"Vòng tranh tài thứ ba sắp mở ra, ta nói đến số lượng tuyển thủ nào thì các tuyển thủ đó tiến lên, những người còn lại chờ đợi."

Tế Đao trưởng lão làm cho tất cả mọi người thần sắc run lên.

Cuối cùng vòng thứ ba đã tới.

Cùng lúc đó, một vị trưởng lão khác của Vấn Đỉnh Các đứng phía trước các đội ngũ tông môn tuyên bố quy tắc.

Bầu không khí so tài trở nên căng thẳng hơn, giống như mưa gió nổi lên.

"Số một đến số hai mươi ra khỏi hàng."

Cầm trong tay thẻ số từ số một đến số hai mươi, các tu sĩ theo thứ tự tiến lên, rút ra đối thủ của phần mình.  

"Số một giao đấu với số sáu trăm sáu mươi chín."

Thanh âm Tế Đao trưởng lão vừa cất lên, Ngu Chiêu, Duợc Vô Kỵ, Tư Đồ Hiên đồng thời nhìn vào thẻ số của Ngu Chiêu.  

Số sáu trăm sáu mươi chín. 

Ngu Chiêu nhíu mày lại, thong dong tiến lên.

Tu sĩ có số một ban đầu trong lòng còn có vẻ tự tin, nhưng nhìn thấy Ngu Chiêu từ trong đội ngũ đi ra, bả vai lập tức ủ rũ xuống, như cha mẹ chết.

Tế Đao trưởng lão nhìn xem Ngu Chiêu, kinh ngạc nói: "Ngươi là số sáu trăm sáu mươi chín?"

Ngu Chiêu: "Phải."

Tu sĩ số một lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Hắn biết cuộc thi đấu tại Tu Chân Giới của hắn sẽ dừng bước lúc này. 

"Trời ạ, vị huynh đài kìa thật đúng là nghĩa khí, tình nguyện hi sinh chính mình, cũng không đem đối thủ khó dây dưa lưu lại cho chúng ta."

"Vận khí bốc thẻ cũng quá kém đi, đáng đời hắn không may!"

"Cám ơn trời đất, vẫn còn may không phải là ta!"

Những người khác cười nở hoa.

Rất nhanh, còn lại mười chín tên tu sĩ cũng rút lấy đối thủ riêng phần mình, sau đó cùng nhau đứng lên đài so tài. 

Ngu Chiêu vừa lên đài lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, đệ tử Thanh Mộc Môn cùng Bách Hoa cốc đều không để ý tới trận đấu các tông môn, tranh thủ thời gian vây xung quanh hò hét cỗ vũ cho Ngu Chiêu. 

Ngu Chiêu mỉm cười cảm tạ, lại càng dẫn tới nhiều tiếng hoan hô lớn.  

Tu sĩ số một nhìn thấy tình cảnh này, càng là lòng như tro tàn. 

Trên đài cao, các tông chủ và các trưởng lão nghe được động tĩnh, cũng nhao nhao nhìn lại.

Ngu Chiêu mặc dù không có mặc áo bào của đệ tử Ngũ Hành Đạo tông, thì toàn thân nàng tỏa ra phong phạm của một đệ tử tông môn rõ ràng.  

Thế là liền có vị trưởng lão không biết tình hình của tông môn nào lên tiếng hỏi thăm: "Nữ đệ tử so tài với số một trên đài nhìn có chút bất phàm, không biết là cao đồ của vị nào đang ngồi?"

Trên đài cao nháy mắt trầm mặc  

Người biết chuyện không tiện mở miệng, người không biết chuyện không cách nào trả lời.

Tễ Nguyên Tông chủ nhìn thoáng qua Thanh Diễn chân nhân mặt không biểu cảm bên cạnh liền thầm than một tiếng: "Nữ tử này tên là Ngu Chiêu, chính là đệ tử của Ngũ Hành Đạo tông ta."

"Nàng chính là Ngu Chiêu?"

Có người kinh hô một tiếng, hiển nhiên nghe nói đến sự tích của nàng.

Cũng có chưởng môn, trưởng lão của các môn phái nhỏ không biết nội tình, nghi hoặc hướng người chung quanh hỏi thăm thân phận của Ngu Chiêu. 

Không bao lâu, tất cả mọi người đều biết Ngu Chiêu là đệ tử đã bị ruồng bỏ của Thanh Diễn chân nhân thì thần sắc ai cũng khác nhau.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments