CHƯƠNG 182: Lý Cảnh Nhượng, chúng ta hủy hôn đi
Người dịch: Danh Vu
—
Tô Minh về đến phòng còn rầu rĩ không vui, trái lo phải nghĩ. Hắn dự định chạy đi tìm tiểu sư muội kể khổ, ai ngờ đi qua liền thấy Lý Cảnh Nhượng đứng ở bên ngoài gian phòng của Diệp Tụng Tâm.
Lông mày hắn hung hăng nhíu lại đầy giận dữ.
"Lý sư huynh, ngươi tại sao cũng tới? Nơi này là gian phòng của tiểu sư muội ta."
Lý Cảnh Nhượng nhìn thấy Tô Minh, có chút xấu hổ: "Ta vừa mới ngẫu nhiên có một câu hỏi hay, muốn cùng Diệp sư muội nghiên cứu thảo luận."
"Tiểu sư muội mấy ngày liền bôn ba lao lực, đã là mười phần mệt mỏi. Giờ là lúc cần nghỉ ngơi, Lý sư huynh vẫn là trở về đi."
Tô Minh trực tiếp mở miệng đuổi người, Lý Cảnh Nhượng dù không muốn đi cũng không thể không đi.
"Được, vậy ta mấy ngày nữa lại đến bái phỏng."
Hắn không cho Tô Minh một lần nữa có cơ hội cự tuyệt liền quay người rời đi nhanh chóng.
"Tam sư huynh."
Lý Cảnh Nhượng vừa đi là Diệp Tụng Tâm mở cửa phòng, trong mắt có nhàn nhạt vẻ cảm kích.
Lý Cảnh Nhượng không biết đường lui cứ cố làm phiền làm nàng rất là buồn rầu, Tô Minh tới vừa đúng lúc.
"Tiểu sư muội, muội về sau vẫn là ít chung đụng lại gần với mấy thành phần không đứng đắn này. Lý Cảnh Nhượng mặc dù đã có đạo lữ chưa chính thức công bố nhưng hắn thừa dịp bốn bề vắng lặng tới tìm muội, có thể thấy được là cái kẻ không an phận."
Tô Minh sinh ra tại Hoàng thành, hắn dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ thì cũng thấy không ít.
Lý Cảnh Nhượng rõ ràng có tâm tư khác với Diệp Tụng Tâm. Hắn lấy việc nghiên cứu thảo luận thơ văn làm cái cớ, trong ngoài không đồng nhất, không phải cái thứ tốt lành gì.
Diệp Tụng Tâm tâm tư đơn thuần, trên mặt không có nửa điểm không vui.
Tô Minh lập tức nhớ tới một Ngu Chiêu càn quấy, bắt đầu kêu ca kể khổ.
"Tiểu sư muội, muội nói xem Ngu Chiêu vì cái gì liền không thể giống như muội đây ôn nhu đáng yêu, rõ ràng trước kia mọi người chung đụng vẫn tốt, có sao đâu.
Muội ấy nếu là cảm thấy bị ủy khuất, đại khái có thể nói ra, để sư tôn hoặc là Đại sư huynh thay muội ấy làm chủ. Nhưng hết lần này tới lần khác một mực giấu ở trong lòng không nói, ai biết muội ấy nghĩ gì chứ!
Bây giờ chúng ta cũng nhận thức được sai lầm, Đại sư huynh và Nhị sư huynh thay nhau xin lỗi với muội ấy. Lão tứ vì để nhận được sự tha thứ của muội ấy, đến ngay cả luyện đan sư cũng làm không thành, còn có cái gì không hài lòng nữa? Chẳng lẽ nhất định phải bắt chúng ta quỳ xuống hướng muội ấy dập đầu tạ lỗi thì mới bằng lòng tha thứ cho chúng ta sao?
Muội ấy càng ngày càng quá phận......"
Tô Minh lải nhải liên miên, đem bất mãn của mình toàn bộ trút ra sạch sẽ. Diệp Tụng Tâm yên tĩnh ngồi một bên nghe, thỉnh thoảng phụ họa hai câu, trong lòng không khỏi cười lạnh liên tục.
Đây chính là người được thiên đạo chiếu cố, có đại khí vận?
Rõ ràng là một kẻ ngu xuẩn có mắt như mù.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu Ngu Chiêu vì cái gì mà rời đi.
Ngu Chiêu căn bản không phải so đo vật ngoài thân, nếu nàng nghĩ thế đã không đem tất cả linh thạch đều cấp cho hắn.
Bọn hắn chỉ biết yêu cầu Ngu Chiêu kính cẩn nghe lời, tựa như là sai khiến sủng vật, xưa nay chưa từng nghiêm túc nghe Ngu Chiêu muốn cái gì.
Sự nhiệt tình nỗ lực của bản thân trong mười năm, cuối cùng đạt được không phải là sự quan tâm, mà là coi thường.
Diệp Tụng Tâm không nhịn được mà cảm khái với Ngu Chiêu.
Đổi lại là nàng ta, đã sớm nghĩ trăm phương ngàn kế thu hoạch độ thiện cảm, sau đó hút hết khí vận của bọn hắn, tránh cho suốt ngày trước mặt nàng bày ra bộ dạng ngu xuẩn.
Bỗng nhiên, Diệp Tụng Tâm toàn thân chấn động.
Cho nên Ngu Chiêu không phải là đang cố gắng đoạt mọi thứ, mà là đầu óc đã được khai sáng, dự định triệt để từ bỏ bọn hắn?
Diệp Tụng Tâm càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, trong lòng nàng càng phát ra sự phiền muộn.
Giờ ngay cả Ngu Chiêu cũng đã từ bỏ đám ngu xuẩn này, còn nàng vẫn muốn nhẫn nại cùng bọn hắn chung đụng. Liệu Ngu Chiêu có cho rằng là nàng đang nhặt lấy đồ thừa mà nàng ta đã vứt bỏ cho nàng ư?
Nàng có chút khó thở.
Trước kia Ngu Chiêu mọi nơi đều mạnh hơn nàng, nàng chỉ có thể dựa vào việc cướp đoạt độ hảo cảm của bọn người Phương Thành Lãng để chèn ép Ngu Chiêu. Bây giờ Ngu Chiêu không có cản trở, chẳng phải là biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay?
Khó trách, khó trách tu vi gần đây của nàng tăng trưởng đến nhanh như vậy, khó trách......
"Tiểu sư muội? Tiểu sư muội? Muội sao vậy? Muội có đang nghe huynh nói chuyện không?"
Diệp Tụng Tam bị tiếng gọi của Tô Minh làm cho giật mình, nàng miễn cưỡng cười cười: "Tam sư huynh, thật xin lỗi, muội có chút không thoải mái."
Lúc này sắc mặt Diệp Tụng Tâm trắng nhợt, vẻ mặt hốt hoảng, Tô Minh cũng không có hoài nghi, không quá cao hứng lầm bầm hai câu mà đá cửa rời đi.
Bên trong gian phòng.
Khuôn mặt Diệp Tụng Tâm ẩn ở trong bóng tối, để cho người ta nhìn không rõ biểu cảm.
Nhưng mà hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch đã bán đứng cảm xúc của nàng.
"Ngu Chiêu, ngươi đừng nghĩ hất ta ra, ta lập rất nhanh sẽ đuổi kịp ngươi, rất nhanh rất nhanh......"
Thời gian cử hành tông môn tới gần, các đại tông môn của Tu Chân giới các tề tựu ở Vấn Đỉnh Các.
Ngu Chiêu cũng gặp được Mạc Từ, Kinh Nam của Bách Hoa cốc và cùng với Quý Hàn Châu của Thiên Kiếm Môn.
Mạc Từ và Kinh Nam đối đãi nhiệt tình với Ngu Chiêu như trước đây, còn mời Ngu Chiêu đi đến nơi nghỉ ngơi Bách Hoa cốc để giới thiệu các đệ tử Bách Hoa cốc khác với nàng.
Cho đến mấy ngày sau, Ngu Chiêu cũng còn cảm thấy chóp mũi mình đều là mùi hương ngọt ngào của nữ tử.
So sánh Mạc Từ cùng Kinh Nam, Quý Hàn Châu dù đã cực lực che giấu biểu tình nhưng Ngu Chiêu vẫn như cũ nhìn ra manh mối.
Chỉ có thể nói Lý Cảnh Nhượng đang tự tìm đường chết cho mình, thi đấu các tông môn sắp đến, cũng không biết thu liễm lại, cả ngày đi ve vãn Diệp Tụng Tâm. Thiên Kiếm Môn lúc này nhận được tin tức, chỉ sợ Liễu Tranh sư tỷ đã đang trên đường đi tìm Lý Cảnh Nhượng.
Ngu Chiêu đoán không sai.
Thời điểm Lý Cảnh Nhượng bị Liễu Tranh gọi đến, hắn vẫn ngẩng cao
đầu mà bước, quạt giấy không rời tay, bày ra tư thái kiêu ngạo như một con công đang xòe đuôi gọi bạn tình.
Vị hôn thê của hắn vừa đến Vấn Đỉnh Các liền không kịp chờ đợi muốn gặp mặt hắn. Quả nhiên mị lực của hắn không ai bằng mà.
"Lý Cảnh Nhượng, chúng ta từ hôn đi."
"Liễu tranh, muội điên rồi!"
Lý Cảnh Nhượng kinh ngạc đến suýt quăng cây quạt giấy trong tay.
Hôn ước của hắn cùng Liễu Tranh là do chưởng môn hai tông định ra, há lại có thể tùy tiện sửa đổi.
Huống hồ Liễu Tranh vô duyên vô cớ liền đề ra lời từ hôn, quả thực đem hắn và thư viện Thái Bạch không vào mắt !
Nam nhân là ai cũng không thể nhịn nỗi sỉ nhục này!
Lông mày Liễu Tranh sắc bén, lưng thẳng tắp, cả người giống như một thanh lợi kiếm khí thế nghiêm nghị.
"Ngươi đã hâm mộ Diệp sư muội, ta thành toàn cho ngươi, hôn ước coi như thôi. Công việc còn lại sẽ do sư tôn ta là Trùng Dương chưởng môn sẽ đích thân cùng quý viện viện thủ nghị sự."
"Không được! Ta không đồng ý!" Lý cảnh để sắc mặt dữ tợn: "Ta cùng Diệp sư muội thanh bạch, rõ ràng là ngươi khác có chủ ý xấu, muốn đem nước bẩn giội đầu ta, muội nằm mơ!"
Không thể từ hôn!
Tin tức một khi truyền đi, mặt mũi của đại sư huynh uy nghiêm là hắn biết để ở đâu, viện thủ thư viện Thái Bạch lẫn đồng môn sẽ nhìn nhận hắn ra sao!
Hắn rõ ràng chẳng hề làm gì, lại có kẻ mơ tưởng vu oan hãm hại hắn!
Liễu Tranh kỳ quái mà nhìn hắn.
"Việc ngươi thích Diệp sư muội bây giờ người người đều biết, vì sao không dám thừa nhận, ngươi nếu là lo lắng từ hôn bị người đời nhạo báng, ta cũng có thể thay ngươi làm sáng tỏ."
Lúc Liễu Tranh nhận được tin tức, kỳ thật không hề giống các sư đệ sư muội là tức giận như vậy, ngược lại nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thực ra, hôn ước của nàng cùng Lý Cảnh Nhượng chỉ là giao ước trá hình. Hai người tổng cộng gặp qua nhau có hai lần. Hai bên chưa có tình cảm gì với nhau, giờ Lý Cảnh Nhượng đã có người mình thích, vừa vặn có thể coi đây là lý do giải trừ hôn ước, cưới gả tự do, nàng thực sự không rõ Lý Cảnh Nhượng tại sao lại phản đối.
"Ai nói ta thích Diệp sư muội, ta cùng nàng là bạn tâm giao! Không nên đem chúng ta nghĩ đến như vậy không chịu nổi. Đây là một sự vũ nhục với ta, càng là sự vũ nhục với Diệp sư muội !
Muội cũng là nữ tử, vì sao tâm tư ác độc như thế!"
0 comments