Cuop Nam Chinh 004 005 006

By Quyt Nho - tháng 8 07, 2025
Views

Chương 4: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 4

Mãi cho đến khi bóng dáng hai người khuất sau cầu thang xoắn, Kỳ Lam mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Vị hôn thê của anh muốn đi tìm bạn trai để yêu đương?! Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Mặc dù ban đầu đúng là do anh nhận ra mình vẫn còn tình cảm với Giang Tuyết Lăng nên đã nhanh chóng và dứt khoát đề nghị huỷ bỏ hôn ước.

Nhưng Kiều Sở lại muốn đi tìm người đàn ông khác yêu đương với tư cách là vợ chưa cưới của anh? Chuyện này đối với anh thật vô lý hết chỗ nói.

Nghĩ tới gương mặt đẹp rạng rỡ, ướt đẫm nước mắt như hoa lê trong mưa của cô, trong lòng Kỳ Lam bỗng dâng lên cảm xúc phức tạp không thể gọi tên.

Lồng ngực anh nặng trĩu như bị đè bởi tảng đá lớn, khó mà thở nổi.

Cảm xúc ấy vừa như tức giận, lại vừa bất lực, còn có chút ghen tuông len lỏi mà chính anh cũng không nhận ra.

Mang theo những cảm xúc hỗn loạn đó, Kỳ Lam thay một bộ vest chỉn chu, thần trí có chút mơ hồ đi xuống lầu.

Mỗi bước chân anh như chất chứa đầy mâu thuẫn, rối ren.

Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh—bà Quý. Sáng sớm, ba anh đã đưa bà ra sân bay, ngọt ngào đưa nhau đi du lịch nước ngoài.

Trong biệt thự nhà họ Kỳ giờ chỉ còn quản gia, vài người giúp việc, cùng ba người: anh em Kỳ Lam, Kỳ Trạch và Kiều Sở.

Khi Kỳ Lam vào phòng ăn, Kỳ Trạch và Kiều Sở đã bắt đầu bữa sáng. Ánh mắt anh vô thức dừng lại trên người cô vài giây.

Cô gái ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, tay cầm dao nĩa chuẩn như công chúa hoàng gia, chỉ có đôi mắt cụp xuống và đôi má ửng hồng chưa tan đi hết.

Kỳ Lam khẽ chạm vào môi mình, nhớ lại nụ hôn đẫm nước mắt ấy—mềm mại, mằn mặn—cô thậm chí vẫn đang ngượng ngùng sao?

Bị ánh mắt nóng rực của anh thiêu đốt, Kiều Sở căng thẳng đến tê cả da đầu, cố gắng giữ vẻ bình thường.

Dưới gầm bàn, nơi không ai thấy, bàn tay rắn chắc của Kỳ Trạch đang siết lấy đôi chân nhỏ trắng nõn của cô, mân mê như đồ chơi.

Cảm nhận được cô khẽ rút chân lại, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, siết chặt tay hơn, mơn trớn làn da mịn màng trong lòng bàn tay và kẽ ngón.

Kỳ Lam càng đến gần, Kiều Sở càng thở gấp, tim đập loạn nhịp như sắp nhảy ra khỏi ngực.

Mà Kỳ Trạch lại ngẩng gương mặt điển trai ngông nghênh lên, nháy mắt với cô đầy trêu chọc: “Thế nào? Cảm giác có thích không?”

Bị bàn tay anh chà xát đến tê dại, mặt cô đỏ bừng như trái đào, run rẩy cắn một miếng trứng chiên.

“Thích.” 

Thích cái đầu anh ấy! Mau rút ngay cái tay dơ bẩn kia ra! 

Còn dám làm cô hỏng nhiệm vụ, cô không ngại băm nhỏ anh ra nấu chè đậu đỏ!

Cuối cùng, trước khi Kỳ Lam kịp ngồi xuống, Kỳ Trạch cũng buông chân cô ra.

Anh ta ngồi đối diện, còn Kỳ Lam ngồi bên cạnh cô—hai người đàn ông đẹp theo hai kiểu khác nhau, ai nhìn cũng mê mẩn.

Kiều Sở lặng lẽ quan sát hai người, thầm thán phục nhà nam chính đúng là gen vượt trội, loại hàng này ngoài kia có tiền cũng chưa chắc mua nổi.

Nhớ đến cơ bụng tám múi sờ thích tay của “chó con” Kỳ Trạch, nước mắt cô thiếu điều rơi ra từ khoé miệng—ngon thật sự, cô thích!

(Mọi người đừng thắc mắc Quýt dịch không đúng nha ahuhu tác giả viết như vậy thiệt đó. Chị Kiều Sở nhà chúng ta có thiết đặt kiểu yêu diễn kịch và tính cách tưng tửng nhé mọi người. Đùa chứ đọc xong bộ này tha hồ kinh nghiệm tán zai luôn đó)

Đúng lúc đó, điện thoại của Kỳ Lam vang lên. Anh nghe máy vài câu, rồi rời bàn đi lên tầng hai.

Kiều Sở ngẩng đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh biến mất nơi đầu cầu thang, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Kỳ Trạch thì không hề nghĩ thế.

Anh cứ tưởng sau chuyện tối qua, cô sẽ biết điều mà chủ động huỷ hôn với Kỳ Lam.

Không ngờ cô lại vừa lằng nhằng với anh lại vừa tiếp tục dây dưa với anh trai anh?

Kỳ Trạch tức đến mức không kiềm được, bất chấp đang ở phòng ăn có người qua lại, anh đột ngột ôm cô ngồi lên bàn.

Kiều Sở gần như bị nụ hôn bá đạo của anh làm nghẹt thở.

Khi anh buông ra, gương mặt trắng trẻo của cô đỏ rực như máu, đôi môi đỏ mọng sưng lên, khẽ hé mở.

Cô như bị hôn đến ngẩn ngơ, ngơ ngác thở hổn hển, vị ngọt thoảng qua khiến người ta say mê.

Ngay sau đó, Kiều Sở mạnh tay đẩy Kỳ Trạch ra, nhanh chóng chỉnh lại váy áo, lau sạch miệng rồi quay về chỗ, tiếp tục bữa sáng như chưa có gì xảy ra.

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Kỳ Trạch cũng ung dung ngồi lại chỗ, từ tốn sắp lại đũa thìa bị lệch.

Ngay trước mặt cô, anh cố tình nhấc ngón tay cái, liếm nhẹ đầu ngón, ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm xen lẫn tà mị nóng bỏng.

Dính, và ngọt.

Kiều Sở rùng mình, đá vào chân anh một cái.

Đồ đàn ông khốn! Đừng tưởng cô không thấy anh lén nhúng tay vào chén cháo bát bảo hạt sen long nhãn. Không dính mới lạ đấy!

Kỳ Lam liếc nhìn hai người bọn họ với ánh mắt nghi hoặc. Anh nhớ lúc nãy Kỳ Trạch ngồi đối diện cơ mà? Vừa quay lưng một lát đã thấy ngồi sát bên Kiều Sở?

Không biết có phải ảo giác không, mà anh thấy khoảng cách giữa hai người họ… mờ ám đến khó tả. Khuỷu tay cô thỉnh thoảng lại chạm vào cánh tay anh ta, tạo thành sự đối lập về sức lực rất rõ ràng.

Ăn xong bữa sáng, Kỳ Trạch lái chiếc siêu xe đỏ chót lòe loẹt đưa Kiều Sở về nhà.

Tới hầm xe, Kiều Sở liếc mắt đưa tình, môi đỏ khẽ nhếch: “Muốn lên ngồi chơi một chút không?”

Ba mẹ cô không sống cùng mà để cô ở riêng trong một căn biệt thự độc lập, chủ yếu là vì gần nhà họ Kỳ, thuận tiện cho hai vị hôn phu ở gần nhau.

Chỉ tiếc là Kỳ Lam cổ hủ quy củ, chưa từng đến nhà cô lấy một lần, thậm chí vì Giang Tuyết Lăng mà giữ thân như ngọc, ngay cả hôn môi cô cũng chưa từng.

Chương 5: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 5

Ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Trạch hơi nheo lại — Kiều Sở đúng là càng lúc càng khiến anh không thể hiểu nổi.

Một mặt thì tỏ ra si tình với anh Kỳ Lam, mặt khác lại chơi bạo ở ngoài, chẳng kiêng dè gì.

Nếu như anh không phải là người đàn ông đầu tiên của cô, có lẽ anh đã cho rằng cô vốn dĩ chỉ là một người phụ nữ lẳng lơ, có nhan sắc nhưng đầy dục vọng.

Nhưng anh biết rất rõ, cô không phải loại người đó. Cô rất ngây thơ và trong sáng, đến mức chỉ một nụ hôn nhẹ cũng khiến cả người run rẩy.

Cô thật sự yêu Kỳ Lam đến mức đánh đổi cả lòng tự trọng và sự tự yêu bản thân, cùng anh làm chuyện đó ở một nơi đơn sơ thế này sao?

Sau một hồi do dự, đôi bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái, cúi đầu cắn lên xương quai xanh mượt mà của cô.

“Mở mắt ra nhìn anh… nói đi, anh là ai? Hả?”

Cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, nũng nịu, “Nhẹ một chút, đau môi lắm rồi…”

Thái độ lười biếng của cô chỉ khiến Kỳ Trạch càng mất kiểm soát hơn. Anh nghiến răng: 

“Em mà xứng làm vợ anh ấy à? Cứ yên tâm, cả đời này em không có cơ hội đó đâu. Muốn nhẹ cũng được, nhưng phải gọi anh cho dễ nghe đã.”

Kiều Sở mở mắt, ánh mắt đào hoa đỏ bừng, thở hổn hển, giọng run run: “Đồ khốn.”

Vì không ngừng ‘chơi ngu’, lần này cô thật sự bị anh “chơi tới bến”, đến mức không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Cuối cùng vẫn là anh bế cô lên lầu.

Hiếm lắm mới được làm tiểu thư nhà giàu, không phải lo ăn mặc, Kiều Sở ngủ một giấc tỉnh dậy là ném luôn nam chính ra sau đầu, xách túi ra ngoài đi dạo phố.

Váy đẹp, mua! Túi xách, nữ trang mấy chục triệu, cũng mua! Nhà hàng cao cấp phải đặt trước, cứ ăn!

Hệ thống tức đến muốn khóc, thỉnh thoảng lại hiện lên nhắc nhở:

[Ôi bà cô của tôi ơi, nam nữ chính gặp nhau năm sáu lần rồi đấy, chị còn tâm trí mà đi ăn chơi hả?]

Cô thản nhiên gọi thêm một phần bánh mousse trà xanh: “Vội gì chứ? Tôi đang chuẩn bị, dưỡng thành một đóa hoa quý phái, đứng trước mặt nam chính đảm bảo khiến tim anh ta rung động.”

[Rung không thì chưa biết, nhưng chị mà ăn nữa là không nhét vừa mấy cái váy mới mua đâu]

“Cút! Đừng có PUA* chị. Phụ nữ đầy đặn mới là sexy nhất.”

*PUA: tẩy não

(Hệ thống tội nghiệp: Tui chưa từng thấy ai vừa tự luyến vừa lười biếng đến thế này...)

Dù vậy, Kiều Sở không hẳn là hoàn toàn buông thả. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm nhiệm vụ, cô hiểu rõ: tình cảm của nam – nữ chính chỉ có thể tiến triển nhờ các nhân vật phụ ra tay hỗ trợ.

Không còn mâu thuẫn bên ngoài thì sự cách biệt trong lòng mới dễ lộ rõ — điều này thể hiện rõ ở điểm “giá trị tình cảm” của Kỳ Lam đang tăng dần.

Nửa tháng nay cô không đến gần anh, vậy mà hệ thống vẫn liên tục thông báo tăng điểm. Không làm gì cũng được mười điểm, gần hơn một bước với việc hoàn thành nhiệm vụ.

Sau một vòng dạo phố, lúc Kiều Sở về đến nhà thì phát hiện trước cửa có chiếc Limousine sang trọng nhưng trông rất kín đáo.

Người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, toát lên phong thái kiềm chế của giới doanh nhân, đứng trước cổng biệt thự với vẻ mặt có chút buồn bã.

“Kỳ Lam? Anh tới đây làm gì?”

Kiều Sở không khỏi ngạc nhiên — cô không đi tìm phiền toái, sao phiền toái lại tự tìm tới?

Theo logic kịch bản, tối nay là một buổi tiệc thương mại quan trọng, Kỳ Lam sẽ dẫn theo Giang Tuyết Lăng - thư ký kiêm bạn gái cũ của anh.

Vị hôn phu dẫn người yêu cũ đi khoe khắp nơi, nguyên chủ không chịu được nên cũng theo đến, rồi trở thành tâm điểm mâu thuẫn giữa nam nữ chính.

Còn Kiều Sở thì chẳng thèm dính líu. Giang Tuyết Lăng xuất thân bình thường, thiếu giáo dưỡng, chỉ cần cô không tìm đến tận nơi phá đám, thì nữ chính sẽ tự làm trò mất mặt.

Lúc đó mất mặt sẽ là “bạch nguyệt quang” trong lòng nam chính — chứ không phải là cô.

Giọng nói trong trẻo vang lên khiến Kỳ Lam ngẩng đầu. Trước mắt anh là cô gái xinh đẹp, tay xách theo mấy túi lớn nhỏ toàn đồ xa xỉ.

Cô bước nhanh, trán lấm tấm mồ hôi, má ửng hồng, nhưng khí chất vẫn thanh tao như một cô công chúa nhỏ.

Kỳ Lam không ngờ, sau khi Kiều Sở nói muốn buông tay là làm thật. Nửa tháng không thấy bóng, đến cả khóa cửa biệt thự cũng đổi luôn.

Cô gái từng bám anh không rời, giờ lại lạnh nhạt như người xa lạ, khiến lòng anh bỗng nghẹn lại, vừa chua xót vừa hụt hẫng.

Anh vội bước tới nhận lấy túi đồ từ tay cô: “Sở Sở, sao em lại đổi khóa? Anh tới mà không vào được.”

Kiều Sở thấy anh như vậy suýt bật cười. Đổi khóa? Tất nhiên là để cô tiện “gian díu” với cậu em trai thân yêu của anh. Nhỡ đâu anh tới đột ngột vào làm hỏng chuyện thì tiếc chết mất thôi!

Nhưng ngoài mặt cô vẫn làm bộ đau lòng, hàng mi dài rũ xuống, giọng kiên cường:
“Căn nhà này… đợi mãi mà không có người chủ thật sự, nên em mới đổi khóa…”

“Thôi, đừng nhắc nữa. Kỳ Lam, anh đến đây có việc gì à?”

Giọng cô lạnh nhạt, như đang nói chuyện với người xa lạ.

Kỳ Lam vốn đã chuẩn bị cả đống lời trong đầu, giờ lại không biết mở miệng thế nào, “Cũng không có gì, chỉ là…”

Kiều Sở lập tức cảnh giác, trừng mắt nhìn anh, ra tay trước:
“Anh không phải tới để đòi hủy hôn đấy chứ? Em đã nói là sẽ không bám theo anh nữa, anh cũng hứa cho em chút thời gian. Mới một tháng mà đã không đợi nổi, nóng lòng muốn đá em đi vậy sao?”

Để chứng minh bản thân, cô còn giơ váy mới mua lên: “Thấy chưa? Em đang chuẩn bị đi xem mắt rồi đó. Tìm được người phù hợp rồi thì không cần anh nói, em cũng sẽ chủ động hủy hôn!”

Cô vừa nói vừa xúc động, lại khiến Kỳ Lam thấy nhẹ nhõm — cô còn giận anh, tức là vẫn quan tâm đến anh.

Nhưng việc cô chuẩn bị đi xem mắt lại khiến anh bất ngờ đến nghẹn họng.

Bỏ túi mua hàng xuống, Kỳ Lam bất ngờ ôm chầm lấy cô, chôn đầu vào hõm cổ cô, siết chặt cô trong vòng tay.

Cơ thể mềm mại của cô, từng đường nét đều khớp với anh hoàn hảo. Mùi hương nhàn nhạt khiến anh choáng váng.

[Ting! Giá trị tình cảm của Kỳ Lam tăng 6 điểm.]

“Không phải đâu!” — Anh hít nhẹ mái tóc mềm mại của cô, nhấn mạnh — “Không phải để hủy hôn. Sở Sở, tối nay có một buổi tiệc, anh muốn mời em làm bạn gái đi cùng.”

Anh ngẩng đầu, lần đầu tiên lo lắng chờ cô trả lời.

Kiều Sở: “?”

Anh này… đúng là có sở thích tự hành hạ bản thân.

Vì Kỳ Lam đã đặc biệt đặt may lễ phục cho cô, còn hứa sẽ trả hai mươi triệu tiền đi tiệc, Kiều Sở cốt khí mà đồng ý luôn.

Hệ thống chỉ còn biết câm nín. Tính nết chủ nhà nó hiểu quá rõ rồi — tham tiền, mê trai, đúng là chưa từng có ai sánh bằng.

Nhưng cũng tốt, ít ra cũng có thể tăng tiến độ nhiệm vụ, có thành tích tháng này rồi!

Khác với kịch bản ban đầu, lần này là Kỳ Lam đưa cô dự tiệc. Kiều Sở không ngờ lại vẫn đụng trúng nữ chính theo “sự an bài của số phận”.

Tuân thủ nguyên tắc “không gây chuyện, không đi tìm cái chết”, phản ứng đầu tiên của cô là muốn chuồn khỏi hiện trường.

Chỉ cần chạy nhanh, ánh sáng nhân vật chính sẽ không chiếu tới cô.

Nhưng đúng lúc đó, cô nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh Giang Tuyết Lăng.

Quý Yến Lễ — nam phụ yêu nữ chính đến chết đi sống lại, một giáo sư đại học nhìn chó cũng thâm tình, trẻ trung, tài giỏi, nho nhã thanh tú, cao ráo, chân dài, bụng tám múi.

Giọng trầm, ngoại hình đỉnh của chóp. Chuẩn cực phẩm rồi.

Chương 6: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 6

Những anh chàng đẹp trai kiểu bình thường thì không hợp gu của Kiều Sở, nhưng kiểu "thư sinh biến thái", vừa có vẻ ngoài trí thức lại vừa có nét lừa tình ấy, vừa nhìn thấy là cô đi không nổi rồi.

Cô thật sự không hiểu nổi. Nữ chính đã có một người bạn trai ưu tú đến vậy, sao còn dây dưa với nam chính làm gì nữa?

Còn nam chính thì càng quá đáng hơn. Có được một vị hôn thê ngoan ngoãn, biết điều, lại hiền lành như Kiều Sở – đúng là phúc đức tu tám đời, vậy mà dám tự ý đòi hủy hôn?

Thấy ánh mắt của Kiều Sở cứ dán vào Giang Tuyết Lăng, Kỳ Lam sợ cô hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: 

“Cô ấy không phải do anh dẫn đến đâu. Sở Sở, em đừng giận. Anh với cô ấy đã là chuyện quá khứ rồi.”

Thời gian gần đây đúng là anh có gặp Giang Tuyết Lăng nhiều lần vì mấy "cơ duyên trùng hợp", cũng từng có lúc dao động muốn quay lại. Nhưng khi tiếp xúc kỹ hơn, anh mới nhận ra những vấn đề giữa hai người xưa nay vẫn chưa từng được giải quyết.

Giang Tuyết Lăng vẫn là cô gái của ngày xưa – ham lợi, thực dụng, tầm nhìn hạn hẹp. Du học cũng chẳng khiến tầm mắt của cô rộng mở hơn, thậm chí nét ngây thơ từng khiến anh xao xuyến năm nào cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Cô từng là loài cỏ dại kiên cường, gió xuân thổi đến lại mọc lên xanh tốt. Còn giờ đây chỉ là cỏ đầu tường, gió thổi hướng nào thì ngả theo hướng ấy.

Lố bịch nhất là lần đó, anh nhờ cô chuẩn bị trà để tiếp đón đối tác. Cô thản nhiên ra ngoài mua vài ly trà chanh đá mấy đồng, kết quả làm mấy vị chú bác trong hội đồng quản trị bị đau bụng cả đêm.

Sau đó, cô mắt đỏ hoe trách móc anh: “Anh bảo em mua loại trà mấy chục triệu một cân, pha một ấm cũng tốn cả năm tiền tiết kiệm của ba mẹ em rồi!”

Kỳ Lam lúc đó chỉ có thể kiên nhẫn giải thích:
“Anh dùng trà đó tiếp khách, đâu có đụng đến đồng nào của ba mẹ em.”

Thế mà Giang Tuyết Lăng vẫn cãi bằng được: 

“Anh thà chi tiền cho họ, còn không nghĩ đến em mỗi tháng chỉ kiếm được hai, ba chục triệu, khổ cực biết bao nhiêu!”

Thật sự đến nước đó, Kỳ Lam cũng cạn lời. Hai người đã chia tay nhiều năm, cũng không phải đã quay lại. Là một người bạn trai cũ bị đá, anh đã quá tử tế khi còn giữ lại cho cô một công việc nhẹ nhàng mà lương cao như vậy.

Trái lại, trong quãng thời gian va chạm đó, anh lại càng nhớ tới những điều tốt đẹp của Kiều Sở. Cô chưa bao giờ làm điều gì khiến anh mất mặt trước người ngoài, càng không hề nghi ngờ hay làm loạn lên vô cớ. Cô chỉ âm thầm yêu anh.

Vậy mà chính anh lại sắp để mất cô.

Vì vậy, Kỳ Lam đã đặc biệt đặt may một chiếc váy dạ hội cho cô, định mượn cớ buổi tiệc tối để tìm cơ hội xoa dịu mối quan hệ.

Không ngờ Giang Tuyết Lăng lại hiểu lầm chiếc váy đó là dành cho cô ta, khiến hai người cãi nhau một trận rồi tan rã trong không vui.

Lúc này nhìn thấy Giang Tuyết Lăng đi cùng Quý Yến Lễ đến buổi tiệc, Kỳ Lam lòng như nước tĩnh, thậm chí còn thấy buồn cười.

Anh thật sự không hiểu Giang Tuyết Lăng lấy tự tin ở đâu ra. Anh có không quên được thì cũng không đến mức phải đi quỵ lụy một người đã có bạn trai.

Sở dĩ dạo gần đây anh còn quan tâm đến cô ta, chẳng qua là vì mẹ cô ta đang mắc bệnh nặng, anh thấy thương cảm mà thôi.

Kiều Sở liếc nhìn Kỳ Lam đầy khó hiểu, trong lòng thầm hiểu ra — nam chính vẫn là cái kiểu cũ, lại lôi cô ra làm công cụ để chọc tức nữ chính.

Để phá rối "con đường hàn gắn tình cảm" của đôi nam nữ chính, Kiều Sở lập tức bày ra vẻ "hoa nhỏ cứng đầu", nói: 

“Em có gì để giận chứ? Dù sao cũng sắp hủy hôn rồi, giữa chúng ta đâu còn quan hệ gì nữa.”

Nghe vậy, Giang Tuyết Lăng ở bên cạnh bắt đầu kích động.

Sau khi trở về nước, lựa chọn đầu tiên của cô ta chính là Kỳ Lam. Nhưng tiếc là phía anh lại đột nhiên xuất hiện một vị hôn thê môn đăng hộ đối, nên cô ta mới phải miễn cưỡng chấp nhận gặp mặt và quen biết với Quý Yến Lễ.

Không ngờ Kỳ Lam lại chẳng hề có tình cảm với vị hôn thê kia, hơn nữa còn sắp hủy hôn. Rõ ràng anh vẫn còn yêu cô ta!

Nghĩ đến đây, cô ta đột nhiên cảm thấy Quý Yến Lễ là vật cản đường, ngáng trở cô và Kỳ Lam tái hợp.

Nhưng cô ta cũng không thể là người mở miệng chia tay trước. Bởi lẽ thời gian gần đây thái độ của Kỳ Lam với cô không tốt, cô cần giữ lại Quý Yến Lễ để "kích thích" Kỳ Lam thêm một chút.

Đàn ông mà, chỉ khi có cảm giác nguy cơ mới biết trân trọng.

Kiều Sở miệng nói không giận, nhưng khoé mắt lại đỏ hoe, hàng lệ lưng tròng chỉ chực rơi xuống, nhìn mà ai cũng thấy xót xa.

Kỳ Lam đau lòng đến mức không chịu nổi, dịu dàng nói: “Sở Sở, chúng ta không hủy hôn nữa. Trước kia là anh sai, sau này anh sẽ học cách yêu em. Cho anh thêm một cơ hội, được không?”

Trong lòng Kiều Sở thầm bĩu môi: "Trước kia"? Cô đâu nhớ nguyên chủ có quá khứ gì mặn nồng với anh ta đâu. Đúng là cái đồ nam chính, lại diễn trò trước mặt nữ chính nữa rồi.

“Kỳ Lam, anh nói thật hả?”

Đôi mắt hồ ly long lanh của cô sáng rực lên, còn rực rỡ hơn cả sao trời. Rõ ràng là mừng đến mức không giấu được, nhưng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lại nhanh chóng ảm đạm.

“Không, em không sao. Em sẽ sớm tìm được người mình thích. Anh không cần phải miễn cưỡng vì em.”

Cô gái lắc đầu đầy kiên quyết. Mái tóc đen mềm mượt khẽ lướt qua vai Kỳ Lam, mang theo hương trà trắng thanh mát, lạnh lẽo mà đầy mê hoặc.

Kỳ Lam thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt. Anh không ngờ mình lại biến một “mặt trời nhỏ” rực rỡ thành một cô gái mong manh, nhạy cảm và không còn tin vào tình yêu như vậy.

Anh siết chặt bàn tay mềm mại của Kiều Sở, âm thầm tuyên bố chủ quyền trước tất cả mọi người, giọng anh dịu dàng đến mức có thể vắt thành nước: 

“Sở Sở, đừng giận anh nữa. Anh không chịu nổi khi thấy em buồn.”

Giang Tuyết Lăng sững sờ trợn tròn mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng phải trước đó Kỳ Lam đã bàn chuyện hủy hôn với Kiều Sở rồi sao?

Thấy cô ta xuất hiện bên cạnh Quý Yến Lễ, anh lẽ ra phải hối hận rồi quay sang theo đuổi lại cô mới đúng chứ?

Cơn giận dâng lên, tay cô ta run rẩy nắm lấy ly rượu. Rượu vang đỏ óng ánh xoay tròn trong ly như máu.

Thấy vậy, Kiều Sở nhanh chóng lùi lại một bước, chớp nhẹ hàng mi dài, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, giọng bình thản đến mức ai cũng nghe ra sự gượng gạo: 

“Cô Giang, chiếc váy lần trước cô tạt hỏng của tôi vẫn chưa bồi thường. Hôm nay không định giở lại trò cũ đấy chứ?”

Giang Tuyết Lăng giận đến mức môi run run, gân tay nổi rõ.

Bộ váy mà Kiều Sở đang mặc, từ kiểu dáng đến số đo, đều do Kỳ Lam đặt may theo sở thích của cô ta. Nếu không vì cãi nhau với anh, sao có thể để Kiều Sở mặc?

Nhìn bóng dáng yêu kiều kiêu hãnh, xinh đẹp như thiên nga trong bộ đầm hồng phấn xa xỉ kia, Giang Tuyết Lăng ghen đến phát điên.

Còn người đi cùng cô hôm nay – Quý Yến Lễ – lại chẳng chuẩn bị bất cứ thứ gì cho cô cả.

Không váy vóc cao cấp, không trang sức đắt tiền, thậm chí còn chẳng định đưa bạn gái như cô tới dự tiệc!

Nhìn lại, cô lại nhớ tới khoảng thời gian tốt đẹp với Kỳ Lam.

Hồi còn trẻ, vì yêu cô mà anh bị gia đình cắt hết tiền, phải chạy xe điện giao hàng, mỗi sáng còn mua bữa sáng mấy trăm nghìn từ nhà hàng nổi tiếng mang đến cho cô.

Cô đã chọn ra nước ngoài du học, nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời, chẳng lẽ sai sao?

Nếu không cố gắng nâng cấp bản thân, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của giới thượng lưu?

Giờ đây cô đã du học trở về, nhờ nỗ lực mà có thể quen được người thành đạt như Quý Yến Lễ, chẳng phải cũng là bản lĩnh của cô sao?

Còn Kiều Sở ngoài gương mặt lẳng lơ ra thì có gì hơn cô ta?

Chiếc váy cả trăm triệu kia, cô ta có đóng góp đồng nào vào không?

Cảm xúc dồn nén bùng nổ, Giang Tuyết Lăng hét lên đầy kích động, giọng cô vang vọng trong khán phòng nhạc nhẹ: 

“Tôi đã xin lỗi rồi! Cô cứ bám riết không buông, đó là kiểu dạy dỗ của nhà họ Kiều của cô à? Vì một bộ váy mà muốn ép người khác đến mất cả gia sản!”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments