Cuop Nam Chinh 001 002 003

By Quyt Nho - tháng 8 07, 2025
Views

Chương 1: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 1

“Còn tiếp tục được không?”

Giọng nói khàn khàn, trầm thấp và quyến rũ của người đàn ông như xuyên qua màng nhĩ, đánh thẳng vào tim, khiến toàn thân ngứa ngáy tê dại.

Kiều Sở chưa kịp mở mắt đã cảm thấy toàn thân rã rời, như thể bị rút cạn toàn bộ sức lực.

Thân thể nặng nề của người đàn ông đè lên người cô như một tảng núi, cơ bắp rắn chắc ép sát khiến không khí trở nên ngột ngạt, cô thở không nổi.

“Cốc cốc cốc——”

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Kiều Sở lập tức bừng tỉnh, vừa mở mắt ra, nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, cả người như bị sét đánh trúng.

Người đàn ông có đường nét sắc sảo, gương mặt điển trai đến mức gây sát thương, thoạt nhìn rất trẻ. Khi khóe môi nhếch lên, lại lộ ra vẻ tà mị, bất kham.

Kiểu “cún con hung dữ” thế này, gần đây đúng là gu yêu thích của Kiều Sở.

Mỗi lần nhận nhiệm vụ mà gặp phải loại người này, cô đều thích trêu chọc vài câu, nếu gặp đúng gu thật, còn cố ý kéo dài nhiệm vụ để chơi thêm vài hôm.

Người đàn ông trước mặt có hơi dữ dằn quá mức, nhưng về nhan sắc và ‘năng lực’, Kiều Sở hoàn toàn hài lòng.

Dĩ nhiên, nếu anh ta không phải em ruột của Kỳ Lam thì càng hoàn hảo.

Đồ hệ thống khốn kiếp! Sao lại sắp xếp cho cô cái kịch bản máu chó thế này? Nhiệm vụ lần này chẳng phải vừa mở màn đã chuẩn bị thất bại rồi sao?

Tiếng gõ cửa vẫn dai dẳng không dứt, như thể đang cảnh báo hai người trong phòng hãy biết điều một chút.

“A Trạch, em có trong đó không?”

Người đàn ông chẳng thèm quan tâm, chỉ hơi nhướng mày, khóe môi cong lên đầy trêu chọc, nửa cười nửa không.

Kiều Sở bị dọa đến sợ, vội đưa tay đẩy anh ra, nào ngờ sức lực yếu ớt của cô lại khiến người đàn ông càng thêm ‘nóng nảy’.

Anh vẫn thong thả vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng lười nhác mà vẫn đầy gợi cảm:
“Em đang bận, anh có chuyện gì không?”

Giọng nói lười biếng mà đầy ẩn ý, như chưa hết dư vị ham muốn.

Kỳ Lam đứng ngoài cửa, nghe ra chút mờ ám trong giọng nói, càng không muốn rời đi. Anh ta đã tìm khắp nhà, gần như chắc chắn Kiều Sở đang ở trong phòng của A Trạch.

Người ngoài không chịu rời đi, cho dù Kỳ Trạch vẫn còn hứng thú thì cũng đành tạm tha cho Kiều Sở.

Anh nhẹ nhàng bế cô dậy, nhét cô vào trong tủ quần áo âm tường, lót dưới người cô bằng vài bộ đồ thiết kế cao cấp vì sợ làn da trắng mịn như ngọc của cô bị cấn đau.

“Bảo bối ngoan, chờ anh một lát.”

Anh không ngại để Kỳ Lam phát hiện mối quan hệ giữa hai người, nhưng anh biết Kiều Sở là tiểu thư hào môn, luôn phải để ý thể diện gia tộc.

Kỳ Trạch cúi đầu hôn lên gò má ửng hồng của cô, đến tận hôm nay anh mới phát hiện, người phụ nữ mà mình vẫn cho là đoan trang, lịch sự lại quyến rũ mê người như vậy khi ở trên giường.

Anh tiện tay mặc đại một chiếc quần dài, vừa cài thắt lưng vừa mở cửa cho Kỳ Lam vào.

Kiều Sở trốn trong tủ, lén nhìn ra từ khe cửa.

Vị hôn phu của nguyên chủ mặc vest chỉnh tề, bề ngoài đĩnh đạc, so với Kỳ Trạch thì trông chững chạc hơn nhiều, khí chất điển hình của tinh anh giới kinh doanh.

Chỉ xét ngoại hình và vóc dáng, đúng là khó mà liên tưởng đến hai chữ “tra nam”.

“Kiều Sở không có trong phòng em à?”

Ánh mắt Kỳ Lam liếc nhìn chiếc giường hơi xộc xệch. Chăn lông thiên nga xù lên như che đậy điều gì đó, dấu vết mờ nhạt càng khiến người ta nghi ngờ.

Anh rõ ràng nghe thấy không ít động tĩnh bên ngoài cánh cửa.

“Sao thế? Vị hôn thê của anh mất tích, nên chạy tới tra hỏi em à? Em giống loại đàn ông thích xài lại đồ cũ à?”

Giọng nói của Kỳ Trạch sắc bén, đầy châm chọc. Ánh mắt và biểu cảm của anh thể hiện rõ sự khinh miệt với Kiều Sở.

Chỉ có Kiều Sở đang trốn trong tủ mới biết, tên khốn này đang âm thầm đắc ý, mỉa mai Kỳ Lam là kẻ chuyên nhặt lại đồ cũ.

Hệ thống bị “nhốt” trong không gian đen một hồi cuối cùng cũng được thả ra, vừa xuất hiện đã nghe thấy lời mỉa mai đầy đắc ý của ký chủ.

[Ký chủ, cô đừng cười nữa! Hắn mắng cô là đồ cũ đấy!]

Kiều Sở chẳng hề để tâm, còn bật cười xấu xa:
“Thế giới nào tôi chẳng qua tay ít nhất bốn, năm người, nhưng mấy gã tôi cưa đều là hàng mới nguyên, chưa bóc tem nhé. Ai thiệt chứ tôi chẳng thiệt?”

Hệ thống: Đủ rồi đấy! Trời mới biết dẫn dắt cô là nhiệm vụ khó nhằn cỡ nào! Cô không phải đi làm nhiệm vụ, mà là đi tán trai rồi tiện tay hoàn thành nhiệm vụ!

Kịch bản lần này thuộc thể loại: Tình yêu sâu đậm của tổng tài bá đạo, chim sẻ hóa phượng hoàng.

Với thân phận là một “nhân viên làm thuê”, Kiều Sở không chịu nổi vất vả như nữ chính, cũng chẳng muốn nếm trải niềm “vinh hạnh” bị tổng tài ép cưới cướp yêu.

Cô chính là nữ phụ ác độc của thế giới này — da trắng dáng đẹp, tiểu thư nhà giàu, vị hôn thê yểu mệnh của tổng tài nam chính, chuyên làm công cụ để “hiến tim gan phèo phổi”.

Vị hôn phu Kỳ Lam của cô là thương nhân máu mặt nổi tiếng nhất thành phố A, nắm giữ toàn bộ đế chế Kỳ thị. Khi còn trẻ, anh đem lòng yêu một học sinh đặc cách được tuyển thẳng vào trường quý tộc — Giang Tuyết Lăng.

Dĩ nhiên là anh theo đuổi, cô né tránh, cuối cùng vẫn dây dưa không dứt.

Tiếc là do cả hai đều còn non nớt, môi trường sống quá khác biệt dẫn đến bất đồng tư tưởng, mâu thuẫn liên miên. Lại thêm mẹ anh ngăn cản, Giang Tuyết Lăng chịu không nổi liền cầm tiền ra nước ngoài du học.

Kỳ Lam biết rõ nguyên nhân nhưng trong lòng vẫn không quên được mối tình đầu.

Ngay cả trong lễ đính hôn với Kiều Sở, anh vẫn lạnh lùng tuyên bố:

“Vị trí vợ tôi có thể cho cô, nhưng trái tim và con người tôi, cô đừng mơ tới!”

Khi nhận được kịch bản, Kiều Sở lặng thinh như sét đánh ngang tai. Mặt dày đến mức độ này là đỉnh cao đấy. Nhà họ Kiều đính hôn với anh ta vì anh ta đẹp trai chắc? Vì tiền chứ còn gì!

Đúng lúc Kiều Sở và Kỳ Lam chuẩn bị kết hôn, nữ chính Giang Tuyết Lăng sau nhiều năm du học bỗng quay về. Hai người “nối lại tình xưa”, coi Kiều Sở như không tồn tại.

Tối nay là lần đầu tiên Kiều Sở và Giang Tuyết Lăng tái ngộ.

Trong buổi tiệc sinh nhật mẹ Kỳ, Kỳ Lam công khai bênh vực Giang Tuyết Lăng khiến Kiều Sở mất mặt trước bao người.

Nhưng Kiều Sở vốn là tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo, điểm “ác độc” thuộc hàng top. Cô lập tức bỏ thuốc Kỳ Lam, còn cố ý sắp xếp một nữ phục vụ thích trèo cao đến làm “bẩn” anh.

Không ngờ ly rượu đó lại bị em trai anh là Kỳ Trạch uống nhầm, kết quả là… gã cún con uống thuốc kích thích đó suýt chút nữa giày vò cô đến chết!

Kiều Sở liếm môi, hồi tưởng một chút, đồng thời sắp xếp lại mạch truyện của thế giới nhỏ này. Bên ngoài, Kỳ Lam đã bị Kỳ Trạch đuổi đi.

Người đàn ông chưa mặc áo, để lộ cơ bắp săn chắc rõ ràng, mở cửa tủ kéo cô ra ngoài.

“Muốn thêm lần nữa không?”

Kiều Sở lắc đầu, từ chối: “Em mệt rồi, hết sức rồi.”

Cô rút hai tờ tiền đỏ từ ví ra, nhét vào thắt lưng anh, cười quyến rũ: 

“Tiền boa cho anh đấy, lần sau gặp lại, cưng nhé.”

Sắc mặt Kỳ Trạch lập tức sầm xuống.

Người phụ nữ này đúng là cần được dạy dỗ. Tưởng anh không biết ly rượu có thuốc là do cô bỏ vào à? Cố tình quyến rũ anh chẳng phải vì muốn trả đũa Kỳ Lam sao?

Đổ dầu vào lửa mà muốn rút lui êm đẹp, đời nào dễ vậy?

Anh cúi xuống, cắn mạnh hai dấu răng lên xương quai xanh của cô.

“Em còn mặt mũi nói câu đó à? Kiều Sở, từ đầu tới cuối em có làm ‘động’ đâu!”

Tầm nhìn của Kiều Sở bắt đầu mờ đi, lúc là đèn chùm pha lê trên trần, lúc lại là màn đêm ngoài cửa sổ.

Còn có khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, đôi mắt quyến rũ đầy tà khí… tất cả in sâu vào từng thớ thịt của cô.

Chương 2: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 2

Sau cơn hỗn loạn cuồng nhiệt, Kỳ Trạch bế Kiều Sở đã ngủ mê man vào phòng tắm giúp cô vệ sinh.

Anh nhìn người phụ nữ đang khẽ rên rỉ trong lòng, đôi mắt phượng dài và hẹp lướt qua một tia cảm xúc kỳ lạ.

Làn da lộ ra ngoài của cô trắng mịn như ngọc, đầy những dấu vết đỏ bầm. Chỉ có Kỳ Trạch mới biết, eo thon chân dài của cô mượt mà đến nhường nào, khiến người ta vừa chạm vào là không muốn buông.

Đặc biệt là lúc cảm xúc dâng trào, cặp mắt hồ li của cô trở nên long lanh ướt át, đuôi mắt ửng hồng, đôi môi hé mở, hơi thở nhẹ nhàng, cả người toát ra một vẻ quyến rũ đến chết người.

Từ nhỏ đến lớn, hai nhà Kiều – Kỳ vốn là thế giao, Kỳ Trạch gặp Kiều Sở không ít lần. Lần nào cũng thấy cô trong bộ dáng quý cô đoan trang, dịu dàng, luôn giữ mình đúng mực.

Kỳ Trạch vốn sống phóng khoáng và ngỗ nghịch, hoàn toàn không có hứng thú với kiểu phụ nữ cứng nhắc nhạt nhẽo như vậy. Vậy nên khi hai nhà bàn đến chuyện liên hôn, anh không chút do dự nhường luôn “vụ phiền phức” này cho Kỳ Lam.

Mãi đến hôm nay anh mới hiểu ra — thì ra Kiều Sở không chỉ có cảm xúc riêng, mà cách làm việc còn rất mạnh mẽ, dứt khoát, thậm chí còn liều lĩnh hơn cả anh.

Cô gái này đúng là một bất ngờ lớn.

Kỳ Trạch cố nén lại ý nghĩ “muốn hóa thú” thêm lần nữa của bản thân, anh cẩn thận dùng khăn tắm quấn chặt lấy cô gái với vóc dáng nóng bỏng trong lòng. Dù đã bị bọc kín, cô vẫn như tiên nữ giữa trần gian.

Anh cúi đầu, khẽ hôn lên má cô đầy yêu chiều.

Tính nết xấu một chút cũng không sao, miễn là không dễ bị bắt nạt. Anh lại thích kiểu kiêu ngạo, bướng bỉnh như thế này.

Kiều Sở tỉnh dậy, thấy mình đang nằm một mình trên chiếc giường trong phòng khách nhà họ Kỳ. Bên đầu giường đặt bộ quần áo mới đã được giặt sạch và sấy khô, thơm mùi nước xả vải.

Cô xoa phần eo nhức mỏi rồi cố ngồi dậy, suýt nữa ngã nhào xuống thảm vì hai chân mềm nhũn như bún.

Chết tiệt! Cái tên Kỳ Trạch chết bầm kia! Chỉ uống có tí rượu mà dám hành cô như thế?

Không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à?!

Dù có mắng chửi nhưng Kiều Sở vẫn phải công nhận: về năng lực và nhan sắc, cún con này đúng là đáng đồng tiền bát gạo.

Sau khi nghỉ một chút, cô thay đồ rồi ra khỏi phòng, vừa khéo chạm mặt Kỳ Lam — người đang là vị hôn phu trên danh nghĩa của cô, từ thư phòng bước ra.

Anh mặc một bộ vest cắt may chỉn chu, cà vạt và khuy tay áo không lệch một ly, cả người mang khí chất tổng tài điển hình, đã vậy còn sở hữu khuôn mặt đúng chuẩn “đẹp trai gói lại mang về”.

Thấy cô lười biếng bước ra từ phòng khách, cả người mềm nhũn như không còn xương, ánh mắt Kỳ Lam lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Chỗ này là phòng khách… Em không về nhà tối qua à?”

Anh nhớ rõ hôm qua đã tìm khắp nhà, cả phòng Kỳ Trạch cũng không chừa, vậy tại sao Kiều Sở lại bước ra từ phòng khách?

Kiều Sở bĩu môi, hàng mi dài cong vút khẽ chớp, ánh mắt đẫm nước như sắp khóc:
“Em uống nhiều quá, đau đầu mệt mỏi. Chỉ nghỉ lại một đêm cũng không được sao?”

Cô khẽ vén tóc, động tác như đang xấu hổ nhưng thật ra là cố kéo cổ áo lên, che đi mấy vết hôn mờ mờ trên xương quai xanh.

Trong lòng cô thì đang nguyền rủa cái hệ thống chết tiệt kia, nam chính ở ngoài mà cũng không biết nhắc một tiếng, lỡ bị phát hiện mấy dấu vết này thì nguy to!

Hôm qua là tiệc sinh nhật của mẹ Kỳ. Giang Tuyết Lăng – bạn gái cũ của nam chính – đi cùng anh ta đến dự, lỡ tay hắt cả ly rượu vang lên người nguyên chủ, làm hỏng luôn chiếc váy đặt riêng từ nhà thiết kế nổi tiếng C.

Đừng nói nguyên chủ, nếu đổi lại là cô, chắc cũng nổi điên. Trong tình huống đó, việc Kỳ Lam công khai bênh vực Giang Tuyết Lăng chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Trước đó, nam nữ chính gặp lại nhau, tuy một bên đã có bạn trai, một bên có hôn thê nên vẫn chưa có gì xảy ra.

Nhưng nhờ vào hàng loạt trò “tự hủy” của nguyên chủ, cuối cùng họ vẫn “tình cũ không rủ cũng tới”, đi thẳng đến kết cục HE không ngoài dự đoán.

Còn nguyên chủ — người làm nền cả đời cho cặp đôi ấy — lại có mục tiêu kỳ lạ: không chịu bị hủy hôn, muốn nam chính yêu mà không được, bắt anh ta phải đau khổ vì cô.

Kiều Sở nhìn điểm tình cảm hiển thị 0 chình ình trên bảng hệ thống, cảm thấy nhiệm vụ lần này chẳng dễ chút nào, có lẽ nên đi từng bước chắc chắn.

Bạn ơi, làm người đừng khờ như vậy, làm tiểu thư hào môn rồi thì sợ gì không tìm được trai đẹp? Thích thì bao mười người, một trăm người cũng được!

Cô đến làm nhiệm vụ xuyên nhanh để vừa dưỡng nhan vừa yêu đương, chứ đâu phải để làm công nhân khổ sai!

Kỳ Lam nhìn Kiều Sở đáng thương như vậy, tim bỗng thắt lại, không hiểu sao lại cảm thấy áy náy.

Anh biết lý do cô uống rượu hôm qua, và cũng biết mình không nên làm cô mất mặt trước bao người. Nhưng xét về hoàn cảnh, Giang Tuyết Lăng đâu có tiền mà đền bộ váy hơn trăm triệu?

“Em ở lại qua đêm đương nhiên không sao.” Kỳ Lam bất giác tiến lại gần cô hơn một chút, dịu giọng, “Về chiếc váy, anh thật lòng xin lỗi. Để anh bồi thường toàn bộ, thêm cả bộ sưu tập cao cấp mùa sau của C nhé?”

Dù sao thì trên danh nghĩa, Kiều Sở là vị hôn thê chính thức của anh, dù không có tình cảm, anh vẫn nên tôn trọng và bảo vệ cô.

Còn Giang Tuyết Lăng, chỉ là một sai lầm tuổi trẻ, người phụ nữ ấy từng vì vài trăm triệu và cơ hội đi du học mà rời bỏ anh, rõ ràng không đáng để anh tiếp tục đặt niềm tin.

Kỳ Lam thật sự không hiểu vì sao, người anh tưởng đã quên từ lâu, chỉ cần xuất hiện trước mặt là đủ khiến lòng anh dao động.

Anh khinh thường chính mình vì sự lưỡng lự đó, và cũng không muốn dây dưa với Kiều Sở. Anh không rung động với cô và chỉ coi cô như cô em gái thân thiết từ thuở nhỏ.

Kiều Sở mỉm cười gượng gạo:
“Anh đang lấy tiền bồi thường cho vợ chưa cưới thay bạn gái cũ à? Nếu đúng vậy, dù em nhận cũng chẳng vui vẻ gì.”

Xạo đấy! Chị đây cực kỳ thích váy đẹp. Đền nhiều vô, váy càng xịn càng xoa dịu tổn thương lòng chị!

Kỳ Lam hơi khựng lại. Anh chỉ nghĩ đến việc đền bù, không nhận ra rằng mình đã vô thức đứng về phía Giang Tuyết Lăng, coi Kiều Sở như người ngoài.

“Anh…”

Người đàn ông vốn sắc sảo trong thương trường đột nhiên cứng họng. Sau vài giây im lặng lúng túng, anh hít sâu một hơi, định nói thẳng.

“Kiều Sở, anh không có tình cảm yêu đương với em. Có lẽ, hôn ước của chúng ta…”

Mắt Kiều Sở trợn to đầy hoảng hốt, lao tới bịt miệng anh lại.

Nếu để anh ta nói hết câu, chẳng phải hệ thống sẽ phán cô thất bại ngay tức khắc sao?

Giỏi cho cái tên nam chính! Mới vô game đã tung chiêu chí mạng. Để xem chị đây trị chú em thế nào!

Lòng bàn tay mềm mịn, thơm nhẹ nhàng của cô áp chặt lên môi anh, mang theo cảm giác lạ lẫm mê người.

Kế hoạch hủy hôn bị gián đoạn, Kỳ Lam nhìn vào mắt cô và thấy sự sợ hãi chưa từng có – như thể sắp mất đi điều gì vô cùng quan trọng.

Kiều Sở cũng thấy xấu hổ, nhưng dứt khoát ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng nghẹn ngào:

“Em biết hết mà… Đừng nói ra hai từ đó, được không? Ít nhất hãy cho em chút thời gian. Em không phải món đồ muốn gọi là đến, muốn đuổi là đi… Em là con người, là người đã yêu anh suốt mười hai năm qua…”

“Anh không biết đâu, được trở thành vị hôn thê của anh… em đã vui đến mức nào…”

Giọng cô khẽ run, nghèn nghẹn, khiến trái tim Kỳ Lam như bị lay động.

Kiều Sở không phải con cún đáng thương. Cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Kiều, được nuông chiều từ bé. Tình cảm của cô không vì lợi ích, mà là thuần khiết, chân thành.

Lần đầu tiên, cô gái nhỏ trong vòng tay anh bộc lộ sự yếu mềm. Giọng nói như mèo con, nhẹ nhàng buồn bã kể về tình yêu thầm kín của mình suốt những năm qua.

Kỳ Lam không thể không rung động, vì tất cả điều này … đều gắn liền với ký ức mà anh từng giấu kỹ trong tim.

Chương 3: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 3

Cảm nhận được cơ thể người đàn ông trở nên cứng đờ, Kiều Sở biết mình tạm thời giữ chân được Kỳ Lam rồi.

Anh chắc chắn không ngờ rằng, ngoài mối tình lộn xộn với Giang Tuyết Lăng, vẫn còn một cô gái khác luôn âm thầm hi sinh vì anh, sẵn sàng bất chấp tất cả để chạy đến bên anh.

Kiều Sở kể lại câu chuyện một cách đầy cảm xúc, như thể đau đớn thật sự từ tận đáy lòng. Nhưng thực tế, cô chỉ đang vay mượn tình tiết từ một bộ truyện thanh xuân ngược tâm mà thôi.

Cô tỉ mỉ phân tích tính cách của Kỳ Lam — một người được nuông chiều từ bé, trong lòng chắc chắn có sự tự tôn và ham muốn kiểm soát rất mạnh.

Nguyên chủ trước đây không thể điều khiển được anh, phần lớn là vì tính cách quá cứng rắn, lúc nào cũng giữ dáng vẻ kiêu kỳ của một tiểu thư nhà giàu.

Đôi khi, phụ nữ quá xuất sắc lại khiến đàn ông tự ti. Đàn ông vốn muốn cảm giác được ngưỡng mộ, được cần đến — đó là giá trị tinh thần họ tìm kiếm.

Hiện tại, Kỳ Lam chính là đang ở trạng thái đó.

Anh quá hiểu rõ hình ảnh kiêu hãnh và đoan trang của Kiều Sở trước mặt người khác, nhưng lại thấy cô giờ đây mềm mại, yếu đuối trước mặt mình. Sự tương phản rõ rệt ấy mang đến cho anh một cảm giác mới lạ chưa từng có, vừa xót xa lại vừa thỏa mãn.

[Ting! Chỉ số tình cảm của Kỳ Lam tăng 5 điểm]

Trong lòng Kỳ Lam cực kỳ giằng xé, nhất thời cảm thấy dù có hủy hôn hay không thì bản thân vẫn có lỗi với Kiều Sở và bố mẹ cô ấy.

Thà đau một lần còn hơn kéo dài, anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, quyết tâm dứt khoát kết thúc cuộc hôn ước: 

“Sở Sở, em là cô gái rất tốt, là anh không xứng với em. Anh sẽ giúp em tìm người tốt hơn…”

Lời chưa dứt, Kỳ Lam cảm thấy áo trước ngực ẩm ướt — cô gái đang khẽ khóc, từng tiếng nấc nhẹ cùng khuôn mặt áp sát vào người anh.

Cô… khóc rồi sao?

Kỳ Lam lập tức bối rối, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.

Hàng mi dài cong vút đẫm nước mắt, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, khóc đến đỏ bừng cả mũi và gò má, trông như vừa bị ai ‘yêu’ đến mê mệt.

Cô thực sự nhỏ bé, khuôn mặt xinh xắn được anh nâng gọn trong lòng bàn tay, mềm mịn như cánh hoa sớm mai còn vương sương, lông mi run run như cánh bướm đang vỗ nhẹ.

Một Kiều Sở như vậy, là hình ảnh mà Kỳ Lam chưa từng được nhìn thấy — một cô công chúa vốn không bao giờ lộ vẻ yếu đuối trước mặt ai, giờ lại rơi nước mắt vì ý định hủy hôn của anh.

[Ting! Chỉ số tình cảm của Kỳ Lam tăng 5 điểm]

Kỳ Lam bắt đầu tự vấn lương tâm. Việc anh đang làm, có khác gì lúc trước Giang Tuyết Lăng nhận tiền rồi đòi chia tay?

Thậm chí, anh còn tệ hơn — như trúng tà, lại muốn bỏ rơi vị hôn thê chưa từng làm gì sai, cô chỉ là trót yêu nhầm người mà thôi.

Kiều Sở thấy thời cơ đến liền tranh thủ, chủ động nhón chân, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh — ngắn ngủi, quyến luyến, không nỡ rời xa.

“Kỳ Lam…”

Cô nghẹn ngào, hơi thở đứt quãng, gò má trắng mịn đỏ hồng vì xúc động, giọng nói cũng run rẩy:

“Anh là người đầu tiên không yêu em… cũng là người em không thể dứt bỏ được. Em biết mình không giữ nổi anh, nhưng… em đã rất buồn rồi.”

“Em chỉ không muốn ba mẹ và bác trai bác gái phải lo lắng. Anh có thể đợi thêm một thời gian được không, để em từ từ chuẩn bị tâm lý cho họ?”

Nụ hôn chớp nhoáng vừa rồi, khiến Kỳ Lam vô thức liếm môi, cảm nhận vị mặn của nước mắt cô. Vị mặn ấy quấn quýt nơi đầu lưỡi, như để lại dấu ấn khó phai.

Việc cô nhắc đến người lớn trong nhà, đã đánh trúng phòng tuyến tâm lý cuối cùng của anh.

[Ting! Chỉ số tình cảm của Kỳ Lam tăng 10 điểm]

Anh thật sự không ngờ, trong tình huống thế này mà Kiều Sở vẫn nghĩ cho anh.

Cô không biết việc hủy hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng cô ấy lớn đến mức nào sao?

Dù là do nhà họ Sở chủ động lui hôn, cô vẫn sẽ trở thành đề tài bàn tán của các quý phu nhân lúc trà dư tửu hậu. Kỳ Lam vì vậy cảm thấy vô cùng áy náy, thậm chí còn nghĩ đến việc đền bù cho cô vài công ty.

Nhưng cô lại chẳng nghĩ đến mình, chỉ muốn giúp anh dỗ dành các bậc trưởng bối.

Phải công nhận, Kiều Sở đúng là hình mẫu con dâu lý tưởng trong mắt rất nhiều gia đình: đoan trang, thông minh, có gia thế, nhan sắc, học thức đều hoàn hảo, từ nhỏ đã được nâng như trứng, hứng như hoa.

Bố mẹ anh cũng cực kỳ hài lòng về cô. Kỳ Lam càng thêm day dứt, cuối cùng gật đầu đồng ý với yêu cầu của cô.

Kiều Sở mừng thầm vì đã đạt được mục đích, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa rồi cô cũng học được một chút bí quyết điều khiển gã đàn ông này — không thể quá trực diện, phải dùng cách “kéo-thả” xen kẽ.

Bất kể mục đích là gì, chỉ cần làm anh thấy rằng đó là vì anh, rằng cô không thể sống thiếu anh, thì chỉ số tình cảm gần như chắc chắn sẽ tăng.

Kiều Sở nhắm mắt lại, đôi mi dài khẽ run, hai hàng nước mắt lăn dài rơi xuống lòng bàn tay Kỳ Lam.

Cô kéo cổ áo anh, lau nước mắt, nước mũi lên chiếc cà vạt cao cấp đắt tiền, ánh mắt trong veo nhưng lộ rõ vẻ đau khổ xen lẫn bướng bỉnh:

“Kỳ Lam, anh không thể đối xử với em như vậy… Người anh thích đã quay về, còn người em thích lại rời bỏ em. Hôn ước này, ít nhất cũng phải đợi em tìm được bạn trai rồi mới được hủy!”

Do vừa khóc xong, cảm xúc vẫn còn dâng trào, giọng cô mang theo chút ngọng mũi non nớt đầy đáng thương.

Bị cô trách như thế, Kỳ Lam chỉ thấy tim mình run lên, quên luôn việc cô đang dùng vest của anh làm khăn lau nước mắt.

[Ting! Chỉ số tình cảm của Kỳ Lam tăng 5 điểm — tổng cộng 25%. Cố lên ký chủ!]

Kiều Sở nghe thấy vậy, máu diễn trỗi dậy, suýt nữa khóc luôn như đại hồng thủy.

Nam chính kiểu gì đây? Thích xem con gái rơi lệ, thật là cái sở thích quái dị khiến người ta phát sợ!

Cô khóc đến mắt sưng lên, Kỳ Lam cuối cùng cũng thấy thương xót, đưa ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ vương trên má cô, nhưng không ngờ chỉ mới chạm nhẹ, da cô đã đỏ bừng để lại vết ngón tay.

“Ái nha! Đau quá! Anh còn nỡ bóp em à? Kỳ Lam, anh đáng ghét chết đi được!”

Kiều Sở đột ngột hất tay anh ra, không thèm liếc thêm cái nào, quay người chạy thẳng xuống cầu thang.

Kỳ Lam ngẩn ngơ nhìn tay mình. Vừa rồi anh dùng sức mạnh đến vậy sao? Rõ ràng là do làn da cô quá mịn màng, như cánh hoa hồng, chạm nhẹ đã để lại dấu vết.

[Ting! Chỉ số tình cảm của Kỳ Lam tăng 5 điểm!]

Kiều Sở nhận được thông báo từ hệ thống mà suýt không nhịn nổi cười. Nam chính gì mà kiểu “ông chú mê gái khóc” thế này? Cô có thể giả vờ làm hồ ly tinh, nhưng đừng có mỗi cú nháy mắt là đòi lên giường thế chứ?

Vậy thì chị đây thấy mình rẻ mạt lắm đấy!

Vừa đến góc hành lang, Kỳ Trạch khoanh tay tựa nghiêng vào tường, đôi chân dài duỗi ra tưởng như dài hơn cả đường sinh mệnh của cô. Anh nhướng mày, khoé môi cong lên một cách kiêu ngạo, đầy vẻ ngông cuồng.

Không biết anh đã lén nghe trộm từ lúc nào.

Ánh mắt anh nhìn Kiều Sở đầy hàm ý, như sói con nhìn thấy con mồi, tràn đầy sức mạnh xâm lược và hormone nam tính.

Kiều Sở rùng mình, suýt nữa bước hụt, may mà Kỳ Trạch nhanh tay kéo cô lại, còn giữ lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng siết chặt, "Cẩn thận, nhìn đường kìa."

Giọng khàn trầm đầy mị lực, cùng hơi thở ấm áp phả bên tai khiến Kiều Sở cứng đờ cả người, cố gắng giằng ra khỏi tay anh.

Chết tiệt thật! Kỳ Lam còn đang ở phía sau nhìn kia kìa, đừng có lôi kéo chị đây nữa!

Nhưng Kỳ Lam lại không quá để tâm đến việc hai người lôi kéo nhau, vì anh biết rõ Kỳ Trạch ghét Kiều Sở đến mức nào. Nếu không, đã chẳng đẩy cuộc hôn nhân này sang cho anh.

Anh khẽ nheo mắt, lúc này mới chú ý thấy, hôm nay Kiều Sở mặc váy thuộc một thương hiệu quốc tế mà Kỳ Trạch rất thích.

Hai người tuổi xấp xỉ nhau, lại mặc đồ cùng màu, cùng hãng — từ xa nhìn lại, không khác gì cặp đôi tình nhân phối đồ cố ý.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments