Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 238 239 240

By Quyt Nho - tháng 8 09, 2025
Views

Chương 238: Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 28

Một người khác thấy vậy thì chạy còn nhanh hơn, từ xa đã nhìn thấy Lưu Thiên Minh liền lớn tiếng hét lên: “Lưu thiếu cứu tôi với! Lưu thiếu cứu tôi!”

Lưu Thiên Minh mắng một câu: “Đồ ngu!”

Đám người này sao cũng chạy tới đây rồi chứ!

Hắn ta hướng về phía nhà vệ sinh hét lớn: “Xong chưa đấy! Té xuống hố rồi à?”

Lục Mao trong nhà vệ sinh im lặng khóa cửa lại, làm như không nghe thấy tiếng gọi của Lưu Thiên Minh.

Lưu Thiên Minh nhìn thấy mấy con chó zombie càng lúc càng gần, không còn giữ được dáng vẻ của một công tử nữa, vội vã chạy tới trước cửa nhà vệ sinh, định mở cửa xông vào.

Không ngờ, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sự việc lại lặp lại.

Cánh cửa nhà vệ sinh này… cũng không mở được?

Lưu Thiên Minh một tay vặn tay nắm cửa, tay kia thì đập mạnh lên cánh cửa: “Mở cửa! Mở cửa nhanh lên! Mày chán sống rồi à? Ông mà vào được thì ông giết chết mày!”

Thế nhưng bất kể hắn ta hét đến khàn cả giọng, chửi mắng đến thế nào, Lục Mao bên trong cũng không chịu mở cửa.

Lưu Thiên Minh chỉ có thể kinh hoàng nhìn lũ chó zombie lao tới giết chết đám người kia. Hắn tận mắt chứng kiến cảnh chúng từng chút từng chút cắn xé và ăn thịt từng người, rồi mới bắt đầu bước về phía hắn ta.

“Đừng lại đây… Đừng lại đây mà!”

Lưu Thiên Minh không còn hét nổi nữa, chỉ có thể cầu xin bằng giọng run rẩy, sợ đến mức quần cũng ướt sũng.

Dù sở hữu dị năng hệ hỏa, nhưng lúc này hắn ta sợ tới mức quên cả dùng năng lực.

Nhưng cho dù hắn ta có run rẩy, có cầu xin đáng thương đến thế nào, thì chó zombie đâu có biết thương hại.

Một con chó zombie to lớn xông lên, giải quyết hắn ta trong chớp mắt.

Lục Mao trong nhà vệ sinh nghe thấy tiếng hét cuối cùng của Lưu Thiên Minh rồi im bặt, liền dựa lưng vào cửa từ từ ngồi thụp xuống, nhẹ nhõm thở phào.

Lục Mao vừa khóc vừa cười — sau này sẽ không còn ai đánh đập, chửi rủa hắn ta nữa.

Nhưng ngay giây sau, nét mặt anh ta cứng lại, cơ thể mềm nhũn, ngã gục xuống sàn một cách vô lực.

Tại một quán lẩu trên tầng ba, mắt Lục Diên Trạch đột nhiên tối sầm, một ngụm máu tươi trào ra miệng.

Mọi người xung quanh hoảng sợ hét lên: 

“Anh Lục sao vậy?”

“Anh Lục bị thương rồi à?”

Cố Kiều Kiều cũng quay sang nhìn anh đầy lo lắng.

Lục Diên Trạch nhận lấy khăn giấy do Lục Tử Du đưa, lau miệng, hít sâu một hơi, cố đè nén cơn đau nhức như búa bổ trong đầu.

Anh khàn giọng nói: “Tôi không sao, là bệnh cũ thôi.”

Không giết Lục Mao cũng được, nhưng anh hiểu rõ — diệt cỏ phải nhổ tận gốc. Nếu để tên đó sống sót quay về căn cứ, cả nhóm bọn họ đều sẽ phải chết.

Trừ khi… họ không định quay lại căn cứ nữa.

Vì vậy, Lục Diên Trạch mới chọn cách tiêu hao tinh thần lực để xử lý Lục Mao.

Mọi người đang nghỉ ngơi trong quán lẩu, người trong đội có dị năng không gian đã thu gom toàn bộ những vật dụng có thể dùng trong cửa hàng.

Trung tâm thương mại này có lẽ từ lúc tận thế bắt đầu đến giờ chưa từng có con người đến tìm kiếm vật tư, nên mọi thứ ở đây vẫn còn rất tốt, hầu như không hư hỏng gì.

Cố Kiều Kiều cứ do dự nhìn Lục Diên Trạch, như đang phân vân có nên bước tới hay không.

Cuối cùng cô cũng quyết định, vỗ tay Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ: “Tớ qua đó một chút.”

Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ vẫn chưa hết sợ hãi, bọn họ không ngờ lại có thể trốn thoát khỏi đám ác quỷ đó.

Tất cả… là nhờ cô gái như thiên sứ kia.

Cả hai đều âm thầm cầu nguyện trong lòng — mong đám chó zombie kia mạnh mẽ thêm chút nữa, giết sạch đám người kia đi!

Cố Kiều Kiều bước tới bên cạnh Lục Diên Trạch, đám người xung quanh đều nhìn với ánh mắt đầy tò mò, bị Lục Tử Du trừng một cái mới chịu thu lại ánh mắt.

Cố Kiều Kiều mím môi, nhẹ nhàng vỗ vai Lục Diên Trạch đang nhắm mắt dưỡng thần, nhỏ giọng hỏi: “Anh ổn chứ?”

Chưa đợi Lục Diên Trạch trả lời, cô đã vội nói tiếp: “Tôi có mang theo thuốc.”

Lục Diên Trạch cảm thấy ấm lòng — cô ấy đang lo cho anh sao?

“Ngồi xuống đi.”

Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, nói: 

“Tôi là dị năng giả hệ không gian. Trước kia đã thu thập rất nhiều thuốc trong bệnh viện, không biết có loại nào anh dùng được không?”

Lục Diên Trạch hơi bất ngờ, không ngờ Cố Kiều Kiều lại là dị năng giả hệ không gian.

Ban đầu anh tính sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, sẽ để vài người hộ tống Cố Kiều Kiều quay về căn cứ, vì đi theo anh tới kho lương thực rất nguy hiểm.

Nhưng bây giờ…

Lục Diên Trạch có chút do dự.

Thôi, lát nữa hỏi thử cô xem sao.

Lục Diên Trạch lắc đầu: “Không cần thuốc đâu, nghỉ ngơi một chút là được.”

Cố Kiều Kiều lại lấy ra một thanh sô-cô-la đưa cho anh: “Vậy anh ăn miếng sô-cô-la này đi, xem có đỡ hơn không?”

Lục Diên Trạch nhận lấy, anh không nhịn được hỏi: “Em đối với ai cũng tốt như vậy sao?”

Hai người họ mới chỉ quen biết không bao lâu, vậy mà cô không chút đề phòng nói cho anh biết mình có dị năng không gian, còn cho anh thanh sô-cô-la quý giá thế này.

Hành động này, nếu là trước tận thế thì gọi là lương thiện, còn sau tận thế…

Chính là ngốc nghếch.

Lục Diên Trạch nhớ lại khi anh bảo người kéo Cố Kiều Kiều từ tay Lưu Thiên Minh qua, cô còn kéo thêm hai cô gái nữa theo.

Anh cụp mắt xuống, đoán rằng đồng đội trước kia chắc chắn đã bảo vệ cô rất tốt.

Điều đó cũng bình thường thôi, nếu là anh, anh cũng sẽ bảo vệ Cố Kiều Kiều thật tốt…

Nhận ra suy nghĩ trong đầu mình, Lục Diên Trạch hơi sững lại.

Cố Kiều Kiều nghiêng đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Cũng gần như vậy. Nhưng mà với người như Lưu Thiên Minh vừa rồi, em sẽ không tử tế đâu.”

Lục Diên Trạch bật cười, may quá, cô vẫn biết nhìn người.

“Kiều Kiều, anh có thể gọi em là Kiều Kiều không?”

Cố Kiều Kiều chớp mắt: “Tất nhiên là được rồi.”

Lục Diên Trạch nhắc nhở: “Sau tận thế, có những người còn đáng sợ hơn cả zombie. Vậy nên đừng kể hết chuyện của mình cho người khác biết, cũng đừng tùy tiện chia sẻ thức ăn. Đó là thứ rất quý giá.”

Cố Kiều Kiều không tán thành: “Em biết anh có ý tốt, nhưng em muốn dùng chút sức nhỏ của mình để giúp đỡ loài người.”

Trên người cô như tỏa ra một quầng sáng thánh khiết, rực rỡ đến mức khiến Lục Diên Trạch hơi ngẩn ngơ.

Thế gian này thật sự tồn tại một cô gái xinh đẹp và lương thiện như vậy, và cô lại đang ở ngay trước mặt anh.

Một cảm xúc vô cùng phức tạp dâng lên trong lòng Lục Diên Trạch — anh muốn cố gắng, để bảo vệ sự lương thiện này.

Chương 239: Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 29

Sau khi cả nhóm nghỉ ngơi xong, Lục Diên Trạch hấp thụ một ít tinh hạch, năng lực dị năng hệ tinh thần khôi phục được phần nào, đầu cũng không còn đau như trước nữa.

Họ bắt đầu thu thập vật tư.

Mọi người chia thành hai nhóm, mỗi nhóm có một dị năng giả không gian, mỗi nhóm gồm 12 người.

Lục Tử Du dẫn một nhóm lên tầng năm và tầng sáu thu thập, còn Lục Diên Trạch dẫn theo Cố Kiều Kiều và những người khác thu thập ở tầng ba và tầng bốn.

Ngoài tầng hai có đám chó zombie, các tầng còn lại chỉ rải rác vài con zombie, cả nhóm hợp sức vẫn có thể đối phó được.

Tầng ba và tầng bốn chủ yếu là các cửa hàng quần áo, xen kẽ vài tiệm ăn uống.

Tầng năm và tầng sáu toàn là nhà hàng, chắc chắn sẽ gom được khá nhiều thực phẩm.

Cố Kiều Kiều cùng Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ được bảo vệ ở giữa đội hình, hai cô gái tỏ ra khá sợ hãi.

Thấy vậy, Cố Kiều Kiều lên tiếng động viên: “Thực ra mấy con zombie bình thường không đáng sợ chút nào, tụi mình là con gái mà biết dùng chút mẹo nhỏ cũng có thể giết được chúng.”

Cô nhìn biểu cảm của hai người rồi nói tiếp: “Mặc dù tụi mình không có dị năng tấn công, nhưng dùng vũ khí cũng vẫn có thể giết zombie!”

Giọng điệu của Cố Kiều Kiều đầy sức mạnh, Tiểu Lệ người có tính cách hướng ngoại đáp lại: 

“Đây là lần đầu tiên có người nói tụi tớ cũng có thể giết zombie đấy. Mấy thằng đàn ông chết tiệt trước kia toàn bảo con gái chỉ cần nằm yên chờ chết thôi!”

Nguyệt Nguyệt cũng gật đầu đồng tình. Cô ấy và Tiểu Lệ là hình ảnh thu nhỏ của phần lớn phụ nữ bình thường không có dị năng ở căn cứ.

Cố Kiều Kiều lấy từ không gian ra hai con dao dựa, mỗi người một cây, rồi khích lệ nói: “Lát nữa nếu gặp zombie lạc đàn thì đừng sợ, thử chiến đấu một lần xem sao.”

“Chỉ cần vượt qua cửa ải đầu tiên, giết được con đầu tiên, hai người sẽ nhận ra zombie thật ra cũng không đáng sợ đến thế.”

“Con gái tụi mình cũng có thể giết zombie, cũng có thể dựa vào sức mình để sống sót trong mạt thế!”

Nghe xong lời nói đầy nhiệt huyết của Cố Kiều Kiều, Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ nhận lấy con dao, nhìn nhau một cái, trong mắt đã tràn đầy nhiệt huyết.

Họ không muốn tiếp tục sống cuộc đời không có tôn nghiêm như trước nữa!

Họ cũng muốn thử sống sót bằng chính sức lực của mình.

Những người trong đội của Lục Diên Trạch nghe cuộc trò chuyện đó, ai cũng sinh lòng khâm phục Cố Kiều Kiều.

Lúc mới gặp cô, ai nấy đều nghĩ cô yếu ớt, cần được người khác bảo vệ.

Không ngờ cô lại có sự tỉnh táo và tinh thần mạnh mẽ như vậy.

Khóe môi Lục Diên Trạch khẽ cong lên, nở nụ cười nhẹ anh đã nói rồi, mắt nhìn người của anh chưa bao giờ sai.

Cô gái mà anh yêu từ cái nhìn đầu tiên, hóa ra còn tuyệt vời hơn cả những gì anh tưởng tượng.

Sau đó, đội chạm trán với zombie. Trong tình huống kiểm soát tốt, mọi người cố ý để một vài con zombie thường thoát ra, để Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ có cơ hội đối mặt với chúng.

Ban đầu, nhìn thấy zombie xấu xí đáng sợ, hai cô gái bị dọa đến mềm cả chân, nhưng được Cố Kiều Kiều cổ vũ, họ lấy hết can đảm hợp sức tiêu diệt được con đầu tiên.

Càng về sau, họ phối hợp càng ăn ý, tốc độ giết zombie cũng nhanh hơn. Mỗi lần ra tay đều chính xác chém trúng chỗ hiểm.

Khi thu thập xong toàn bộ tầng ba của trung tâm thương mại, hai người đã tiêu diệt tổng cộng năm con zombie.

Trong lúc nghỉ trưa, Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ chủ động đề nghị nấu cơm nếu cần thiết.

Trong mấy cửa hàng ăn ở tầng ba vẫn còn bình gas và bếp nấu, có thể nấu một bữa nóng hổi.

Lục Diên Trạch xem đồng hồ, thấy ai trong đội cũng đầy mong đợi, liền đồng ý.

Mạt thế kéo dài từng ấy thời gian, mọi người thực sự đã rất lâu không được ăn một bữa nóng.

Cố Kiều Kiều nấu ăn dở nên không giúp, những mấy dị năng giả hệ thủy trong đội thì phụ trách rửa rau, tốc độ lại còn nhanh và sạch sẽ.

Sau khi rau được rửa xong, dị năng giả hệ kim thái nhỏ nguyên liệu, Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ nấu trên hai bếp lửa, không bao lâu sau mùi thơm đã lan tỏa khắp tiệm.

Nguyên liệu có hạn, họ nấu một nồi canh hầm lớn, ăn cùng với bánh bao hấp sẵn trước đó trong căn cứ vừa ngon vừa no.

Ai nấy đều ăn một bát đầy, đến cả Tiểu Hắc Hắc cũng no căng bụng.

Ăn xong bữa trưa, họ không chần chừ thêm mà lập tức lên tầng bốn.

Tầng bốn chủ yếu là cửa hàng quần áo nữ, Cố Kiều Kiều thu được khá nhiều đồ với đủ mọi kích cỡ.

Họ mất hai tiếng để thu thập xong toàn bộ vật tư.

Lục Tử Du dẫn đội của mình quay lại, hỏi: “Giờ mình xuống tầng hầm B1 chứ?”

Tầng B1 là siêu thị mục tiêu chính của lần hành động này.

Nếu dọn sạch được siêu thị đó, ít nhất mấy năm tới họ sẽ không cần lo lắng về đồ ăn thức uống.

Lục Diên Trạch hỏi Giang Ý dị năng giả không gian trong đội: “Không gian của anh còn bao nhiêu chỗ trống?”

Giang Ý đáp: “Còn vài chục mét vuông.”

Lục Diên Trạch chia cho anh ta ít tinh hạch: “Anh nâng cấp đi, như vậy mới chứa được nhiều hơn.”

Anh cũng chia ít tinh hạch cho Cố Kiều Kiều, cô không khách sáo, nhận lấy luôn.

Cô nói: “Không gian của em rất lớn, chứa cả siêu thị chắc cũng không thành vấn đề.”

Thực tế, cô vừa mua thêm trong hệ thống một không gian rộng cỡ cả trăm sân bóng, đừng nói siêu thị, đến cả kho lương thực cũng chứa được.

Mọi người đều kinh ngạc. Lục Tử Du nghi hoặc hỏi: “Không phải không gian cấp hai cũng chỉ lớn đến thế thôi à?”

Trên gương mặt Cố Kiều Kiều thoáng qua một nét buồn, cô mím môi, một lúc sau mới nói: “Em là dị năng giả không gian cấp bốn.”

Nhiều người trong đội kinh hãi kêu lên: “Cấp bốn??”

“Đỉnh thật đấy! Toàn căn cứ thành phố B cũng chưa có ai cấp bốn đâu.”

“Ghê gớm thật! Sao nâng cấp được vậy?”

Lục Diên Trạch nhanh chóng nhận ra sắc mặt Cố Kiều Kiều không ổn, sao cô lại buồn thế kia?

Cô lại mím môi, điều chỉnh cảm xúc rồi bình tĩnh đáp: 

“Vì thể chất em yếu, trước đây vị hôn phu của em nghĩ nếu dị năng không gian lên cao có thể có thêm khả năng tấn công giống trong truyện, nên đã dồn hết tinh hạch cho em nâng cấp.”

Mọi người trong đội như hiểu ra, nhưng Lục Tử Du lại ngạc nhiên hỏi: “Vị hôn phu?”

Cậu ta vô thức liếc nhìn sắc mặt của Lục Diên Trạch, quả nhiên có chút u ám, thêm phần thất vọng.

Lục Diên Trạch lúc này tâm trạng rất tệ, cực kỳ tệ.

Ai mà vui nổi khi người mình thích lại có vị hôn phu cơ chứ?

Bỗng nhiên, anh nhớ lại lời Cố Kiều Kiều từng nói: “Đồng đội đều đã chết rồi.”

Vậy nên, nguyên nhân khiến cô buồn đến thế…

Cố Kiều Kiều giả vờ mạnh mẽ nói: “Là vị hôn phu của em… nhưng anh ấy vì bảo vệ em mà đã chết.”

Giọng cô trầm xuống, cúi đầu không nói thêm gì.

Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ nhẹ nhàng vỗ vai cô, an ủi không lời.

Thì ra, Cố Kiều Kiều mạnh mẽ như vậy, cũng từng trải qua nỗi đau xé lòng như thế.

Trong lòng Lục Diên Trạch vậy mà lại có chút vui mừng anh thật tệ hại.

Cố Kiều Kiều chỉnh lại nét mặt, nở nụ cười nhẹ: 

“Mọi người không cần an ủi em đâu, em không sao. Dù anh ấy đã mất, nhưng sẽ luôn sống trong tim em. Em sẽ sống thật tốt, mang theo hy vọng của anh ấy.”

Lục Diên Trạch thu lại nụ cười, nghiêm túc gật đầu: “Nhất định sẽ như vậy.”

Anh nhìn đồng hồ, cả nhóm cần nhanh chóng xuống tầng dưới còn phải xử lý đám chó zombie ở tầng hai.

“Đi thôi, chúng ta xuống tầng B1. Tới tầng hai nhớ cẩn thận, đám chó zombie vẫn còn ở đó.”

Lục Diên Trạch dặn dò cẩn thận.

“Chúng tôi hiểu rồi!”

Họ đều đã thấy đám chó zombie đáng sợ thế nào vào buổi sáng.

Cả nhóm cầm chắc vũ khí, lặng lẽ bước xuống tầng hai.

Ở đầu cầu thang vẫn còn vết máu từ trận chiến sáng nay, thi thể người gần như không còn nữa, chỉ còn lại xác chó zombie.

Dị năng giả hệ tốc độ người thấp bé nhanh nhẹn tiến lên moi tinh hạch, sau đó quay lại vị trí ban đầu.

Năng lực tinh thần của Lục Diên Trạch vẫn chưa thể dùng được, nên họ phải tranh thủ thời gian, tiếp tục tiến xuống tầng một.

Đáng tiếc, đi được nửa đường, đám chó zombie đã xuất hiện!

“Gào ——”

Vài tiếng gầm vang lên, bảy con chó zombie còn lại lập tức lao thẳng vào nhóm người!

Lục Tử Du che chắn cho Lục Diên Trạch và Cố Kiều Kiều, nhanh chóng chạy xuống tầng một.

Những người còn trên cầu thang bắt đầu vừa rút lui vừa dùng dị năng, do địa hình khó tránh né, họ đành dùng năng lực để cầm chân đám chó trước...

Chương 240: Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 30

Lục Tử Du liếc mắt nhìn sang bên này, lớn tiếng hét: "Anh Trạch, phía sau các anh!"

Lúc này anh đang một mình chiến đấu với một con chó zombie cường tráng, không thể phân thân để hỗ trợ Lục Diên Trạch, đành phải điên cuồng tăng cường dị năng, mong sớm tiêu diệt con chó zombie đó để quay sang giúp đỡ bên này.

Những người khác cũng trong tình trạng tương tự. Đám chó zombie này quá khó đối phó, chỉ cần lơ là một chút là có thể bị chúng xé xác ngay lập tức.

Lục Diên Trạch và Cố Kiều Kiều cùng mọi người từ từ quay đầu lại, con chó zombie cỡ nhỏ ấy đã sẵn sàng lao đến.

Sắc mặt Lục Diên Trạch thay đổi. Dị năng hệ tinh thần của anh vẫn chưa hồi phục, dị năng hệ không gian của Cố Kiều Kiều thì không có tính sát thương, còn Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ chỉ là người thường.

Anh cầm trong tay một khẩu súng ngắn, nhưng chỉ còn ba viên đạn.

Nhìn thấy con chó zombie ngày càng tiến lại gần, Lục Diên Trạch bắn viên đạn đầu tiên — nhưng con chó đó lanh lẹ tránh được.

Viên đạn thứ hai cũng trượt mục tiêu.

Trong lòng Lục Diên Trạch chùng xuống. Buổi sáng chúng còn không biết tránh đạn, vậy mà tới chiều đã hiểu được đạn có thể gây tổn thương cho chúng, nên bắt đầu né tránh.

Những con chó zombie này không giống như zombie bình thường — chúng có trí tuệ.

Không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Cố Kiều Kiều nở nụ cười, không chút sợ hãi: "Chúng ta có thể đánh bại được con chó zombie này."

Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ nghe vậy, dũng cảm cầm dao chém bước lên một bước, chuẩn bị đối đầu với con chó zombie ấy.

"Kiều Kiều, đừng sợ, bọn em sẽ bảo vệ chị!"

Lời của Nguyệt Nguyệt vừa dứt, con chó zombie đã chủ động tấn công, lao thẳng về phía Tiểu Lệ!

Tiểu Lệ hoảng loạn. Mặc dù cô ấy từng có kinh nghiệm đối phó với zombie, nhưng chó zombie thì lanh lẹ hơn nhiều.

Cô ấy chỉ biết vung dao chém một cách hoảng hốt, không những không trúng mà còn bị con chó đó húc bay cả mét.

"Phụt—" Một ngụm máu phun ra từ miệng Tiểu Lệ, cô ấy không còn sức để chiến đấu nữa.

Nguyệt Nguyệt thấy vậy, siết chặt dao trong tay.

Con chó zombie đang lao đến định kết liễu Tiểu Lệ thì Cố Kiều Kiều quát to một tiếng: "Đứng lại!"

Cô nhanh chóng kéo Lục Diên Trạch sang một bên, rồi từ trong không gian lấy ra một khối thịt sống ném về phía con chó.

Ngửi thấy mùi máu thịt, bản năng của con chó khiến nó lập tức lao tới, há miệng chụp lấy miếng thịt.

Lục Diên Trạch tập trung cao độ, nhân lúc con chó mở miệng, bắn viên đạn cuối cùng vào thẳng họng nó!

"Đoàng——"

Viên đạn cuối cùng bắn trúng mục tiêu.

"Gào!——"

Con chó zombie rít lên thảm thiết, thân thể mất lực rơi xuống đất — chết.

Cố Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, lập tức cùng Nguyệt Nguyệt chạy tới đỡ Tiểu Lệ dậy: "Cậu sao rồi?"

Tiểu Lệ hít sâu một hơi, cười nói: "Ổn rồi, ổn rồi. Cảm giác như bị húc một phát mà xương cốt cũng chắc lên rồi ấy."

"Haha~"

Sau khi có kinh nghiệm hạ được con chó zombie này, Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ đã có thể tranh thủ hỗ trợ những người khác — dù không giúp được nhiều nhưng ít ra không làm vướng chân vướng tay.

Trận chiến với lũ chó zombie kết thúc trong gang tấc. Mọi người ai cũng lấm lem, nhưng may mắn không ai tử vong, chỉ có hai ba người bị thương nhẹ.

"Đám chó zombie này thật sự rất khó đối phó!"

"Nếu không phải chúng ta có nhiều người có dị năng, chắc chẳng chống lại nổi."

Mọi người vừa nói chuyện vừa móc lõi tinh thể trong đầu chó zombie ra, giao cho Lục Tử Du.

Lục Tử Du nói: "Chúng ta mau xuống tầng hầm đi. Mùi máu ở đây quá nặng, không nên ở lâu."

Cả nhóm vội vàng tìm lối xuống tầng hầm, không ngờ cửa cuốn lại đóng chặt.

Khi tận thế bùng phát là buổi sáng, siêu thị đáng lý đã mở cửa rồi mới phải.

Lục Tử Du quay sang nhìn Lục Diên Trạch, anh lắc đầu: dị năng tinh thần vẫn chưa thể dùng được, lúc trước cũng chưa quét qua tầng hầm.

Lục Diên Trạch nói: "Gõ cửa trước đã, nếu không được thì phá cửa."

Lục Tử Du bước lên gõ vài cái, cánh cửa cuốn vang lên ầm ầm.

Bên trong, hai người đàn ông cực kỳ điển trai nhìn nhau, phía sau họ là một hàng người cao lớn mặc đồ rằn ri.

"Giang Nhị, bên ngoài tình hình thế nào?"

Người tên là Giang Nhị dùng dị năng tinh thần quét qua một lượt rồi trả lời: "Bên ngoài là một nhóm người sống sót trông rất chật vật."

Và còn có một cô gái xinh đẹp như thiên thần.

"Không quan tâm đến họ." — Giang Du Bạch uể oải nói.

Cậu nằm trên một tấm đệm, hai tay gối sau đầu, thở dài: "Haizz, rốt cuộc thì Kiều Kiều đi đâu rồi? Sao lại không đến căn cứ?"

Ở thị trấn kia, họ chỉ đi thu thập vật tư một chút, quay lại đã không thấy Cố Kiều Kiều đâu.

Cậu và Thẩm Trầm Châu dẫn người lật tung cả thị trấn mà vẫn không tìm thấy cô.

Họ chưa từng nghĩ Cố Kiều Kiều đã chết — cũng không dám nghĩ tới điều đó.

Chỉ đành nhanh chóng đến căn cứ, phát lệnh tìm người, rải lưới rộng — nhất định có ngày tìm được cô.

Cả hai đều hiểu sự sốt ruột trong mắt đối phương, cũng nhận ra rằng cả hai đều đã động lòng với Cố Kiều Kiều.

Dù họ chỉ mới quen biết cô không lâu.

Lúc đầu giữa Thẩm Trầm Châu và Giang Du Bạch còn chút gượng gạo, nhưng sau nhiều lần tìm người thất bại, giữa hai người ngoài tình cảm anh em họ, còn nảy sinh một loại tình cảm khác.

Họ không còn đối đầu nhau nữa, mà đã đạt được thỏa thuận: Đợi đến khi tìm được Cố Kiều Kiều, để cô lựa chọn.

Thẩm Trầm Châu và Giang Du Bạch cũng không quên Cố Kiều Kiều đã có vị hôn phu. Nhưng… nếu cả hai cùng "đào tường", thì còn nhanh hơn một người làm một mình.

Vậy nên họ quyết định đồng lòng đối ngoại.

Chuyến đi tìm vật tư lần này cũng là vì hy vọng tình cờ gặp lại Cố Kiều Kiều nên mới đến đây.

Giang Nhị vẫn dùng dị năng tinh thần quan sát bên ngoài, nghe thấy có người định phá cửa, liền báo lại: "Giang thiếu, bọn họ định phá cửa rồi."

Nhưng ngay sau đó, cô gái giống thiên thần kia đã ngăn lại, và có người gọi cô là “Kiều Kiều”.

Kiều Kiều?

Giang Nhị thầm nghi ngờ, liền gọi theo một tiếng.

Giang Du Bạch vừa nghe thấy tiếng "Kiều Kiều" liền bật dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Giang Nhị: "Kiều Kiều nào?"

Giang Nhị nói thật: "Bên ngoài có một cô gái rất xinh được gọi là Kiều Kiều."

Thẩm Trầm Châu lập tức bật dậy, bước nhanh về phía cửa cuốn. Giang Du Bạch cũng bật người theo sát.

Hai người kích động đến mức không nói nên lời — thật sự là Cố Kiều Kiều sao?

"Anh, liệu lần này có phải lại là một lần thất vọng nữa không?"

Thẩm Trầm Châu nghiêm túc nhìn về phía cửa cuốn, như thể đang nhìn thấu ra ngoài.

Anh trầm giọng: "Không đâu."

Anh có linh cảm — người bên ngoài chính là Cố Kiều Kiều!

Tầng hầm siêu thị này có máy phát điện riêng. Khi họ đến đã khởi động máy phát nên cửa cuốn điện có thể vận hành bình thường.

Giang Du Bạch kích động bấm nút mở cửa, trong lòng không ngừng cầu nguyện — nhất định phải là Cố Kiều Kiều!

Nhất định phải là cô gái mà bọn họ ngày đêm mong nhớ!


  • Share:

You Might Also Like

0 comments