Chương 235: Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 25
Họ đã đến cửa hàng. Cố Kiều Kiều thấy nơi này an toàn và có nhiều người thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Em đến từ thành phố H, định đi đến căn cứ thành phố B."
Lưu Thiên Minh cười nói: "Vậy thì tốt quá rồi! Bọn anh đang làm nhiệm vụ từ căn cứ B, em có thể đi cùng bọn anh trở về."
Mắt Kiều Kiều sáng rực, nụ cười rạng rỡ không chút đề phòng hiện trên khuôn mặt: "Thật ạ? Cảm ơn mọi người nhiều lắm!"
Lưu Thiên Minh ngây người. Đẹp, thật sự rất đẹp. Tim hắn ta đập thình thịch không ngừng.
Làm sao lại có người con gái xinh đẹp đến vậy?
Lưu Thiên Minh hồi thần lại, cảm giác tim như bị ngứa ngáy, trong mắt đầy vẻ quyết tâm: nhất định phải có được cô ấy!
Tối nay, anh ta phải có được cô gái này, không thể nhịn nổi nữa rồi.
Lưu Thiên Minh đang định mở miệng nói gì đó thì Lục Diên Trạch dẫn người bước tới: "Lưu thiếu, đến giờ ăn tối rồi."
Kiều Kiều quay đầu lại, thấy một người đàn ông dáng cao gầy đang dẫn theo một đội bước đến.
Anh ta trông hơi gầy yếu, khuôn mặt sáng sủa, nước da có phần tái nhợt càng làm đôi môi đỏ của anh thêm nổi bật.
Trong mắt Kiều Kiều hiện lên một tia kinh ngạc — một mỹ nam có vẻ bệnh tật.
Lưu Thiên Minh thấy Kiều Kiều cứ nhìn về phía bên đó thì tỏ vẻ không vui: "Không phải các anh có người mang dị năng không gian sao? Không có đồ ăn à?"
Lúc này, Lục Tử Du — người đi phía sau Lục Diên Trạch — trợn mắt nói: "Trước khi xuất phát, phó căn cứ trưởng đã dặn rồi mà, trong đội ăn uống sinh hoạt đều do Lưu thiếu anh chịu trách nhiệm đó."
Lời nói của cậu ta mang theo sự châm chọc không hề che giấu.
Lưu Thiên Minh lườm cậu một cái, rồi tức giận quay sang tên đàn em tóc tím nói: "Phát đồ ăn đi!"
Nói xong, hắn ta lại châm chọc: "Không hổ là một đám chuyên làm nghiên cứu, chẳng có tý khí chất nào ra hồn."
Sắc mặt Lục Diên Trạch lạnh đi, dùng tinh thần lực đâm mạnh vào gan bàn chân của Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh đau quá nhảy dựng lên, chẳng còn quan tâm gì đến hình tượng trước mặt Kiều Kiều nữa, ôm chân vừa la vừa mắng:
"Đệt! Sao chân tao lại đau thế này?! Mẹ nó! Mau đỡ tao dậy, cởi giày ra kiểm tra xem sao!"
Hai tên đàn em lập tức ngồi xuống, giúp hắn ta cởi giày cởi tất để kiểm tra.
Kiều Kiều lặng lẽ lùi lại hai bước, khuôn mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
Cô không kìm được mà liếc nhìn Lục Diên Trạch, lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
Kiều Kiều lễ phép gật đầu, nở một nụ cười xã giao.
Lục Diên Trạch cảm thấy... mình thật sự đã phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cảm giác mơ hồ giờ đã rõ ràng: chính là cô ấy.
Anh khẽ ho một tiếng, Lục Tử Du lập tức hiểu ý. Cậu ta dẫn Kiều Kiều đến một góc ngồi xuống, hỏi: "Em đến đây một mình sao?"
Vừa nghe vậy, mắt Kiều Kiều đỏ hoe, cả người tỏa ra cảm giác buồn bã.
Lục Tử Du thầm kêu không ổn — đụng phải chuyện nhạy cảm rồi.
Chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt, đau thương của Kiều Kiều vang lên:
"Trước đó em cùng vị hôn phu và vài người bạn trong đội chạy trốn, định đến căn cứ thành phố B. Nhưng... họ đều không may bị bọn zombie giết chết rồi..."
"À… à đừng buồn mà..." Lục Tử Du lúng túng an ủi cô, đồng thời liếc nhìn Lục Diên Trạch như cầu cứu.
Lục Diên Trạch thì vẫn còn đang không vui vì hai chữ "vị hôn phu", nhưng giây sau nghe thấy người đó chết rồi thì khóe môi anh hơi nhếch nhẹ.
Nụ cười đó... rất nhạt, nhưng có thật.
Lục Diên Trạch lạnh nhạt nói: "Em có thể đi cùng bọn anh, đến lúc đó sẽ đưa em trở về căn cứ."
Kiều Kiều chắp hai tay trước mặt, cảm kích nói: "Cảm ơn mọi người nhiều lắm!"
Cô liếc nhìn Lưu Thiên Minh đã đi giày xong, hỏi: "Mọi người đến đây để thu thập vật tư đúng không?"
Chưa kịp để Lục Diên Trạch trả lời, Lưu Thiên Minh đã ngồi xuống bên cạnh, kéo theo cả đám đàn em:
"Đúng vậy. Anh là đội trưởng nhiệm vụ lần này. Bố anh là phó căn cứ trưởng, đợi đến căn cứ rồi, anh có thể nhanh chóng giúp em làm thủ tục vào căn cứ."
Lưu Thiên Minh đầy vẻ tự đắc, giống như một con công trống đang khoe đuôi, chỉ là phiên bản... bóng nhẫy, ngấy ngán.
Kiều Kiều vẫn giữ nguyên vẻ mặt dịu dàng, không lấy lòng cũng không lạnh nhạt: "Vậy thì phiền anh quá, nhưng không sao đâu ạ, đến nơi rồi em tự mình làm thủ tục là được."
Lưu Thiên Minh chợt nhớ ra chưa hỏi tên cô, liền vội vàng hỏi: "Em tên gì vậy?"
"Cố Kiều Kiều."
"Kiều Kiều... Kiều Kiều, cái tên dễ nghe thật đấy. Rất hợp với vẻ ngoài của em."
Lưu Thiên Minh cảm thấy mình thật giỏi tán gái. Nếu có thể tán đổ cô gái xinh đẹp này thì hắn ta cũng không cần phải dùng biện pháp cưỡng ép nữa.
Thấy Kiều Kiều chỉ mỉm cười không đáp, hắn ta vẫy tay gọi một tên đàn em tóc xanh lá tới, tên này vung tay một cái, dưới đất liền xuất hiện một đống đồ ăn.
Lưu Thiên Minh lục ra một hộp lẩu tự sôi, đưa cho Kiều Kiều: "Kiều Kiều, bữa tối của em đây."
Kiều Kiều vội xua tay: "Không được đâu, em không phải người trong đội của anh, ăn đồ ăn của các anh thì ngại lắm."
Lưu Thiên Minh không chịu để cô từ chối, còn định đưa tay ra cưỡng ép, thì đột nhiên cảm thấy bàn tay đau nhói — không hiểu sao lại thế — khiến hộp lẩu tự sôi rơi thẳng xuống đất.
Hắn ta cố nhịn đau, ánh mắt lạnh lẽo, thầm rủa: Mẹ kiếp! Cái bệnh quái quỷ này rốt cuộc bao giờ mới khỏi được?
Nếu không phải vì muốn Lục Diên Trạch và đám người kia giúp hắn nghiên cứu căn bệnh kỳ quặc này, thì nhà họ Lưu căn bản chẳng buồn dây dưa với mấy người này.
Một lũ giả vờ đạo mạo, cuối cùng cũng phải ra ngoài đánh nhau với zombie thôi!
Lục Diên Trạch vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, đưa cho cô một ổ bánh mì: "Ăn đi."
Kiều Kiều đành nhận lấy, gật đầu, cắn từng miếng nhỏ.
Lưu Thiên Minh muốn nổi giận nhưng lại phải kìm xuống, cầm một cây xúc xích gặm như trút giận.
Trong lúc ăn, họ cũng trao đổi tên tuổi và vài thông tin cơ bản trước tận thế.
Đợi mọi người ăn xong, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, tiếng zombie rít gào vang lên thảm thiết.
Cả nhóm sau khi ăn xong thì tự giác tản ra, ba người một nhóm, năm người một nhóm ngồi tụ lại với người quen.
Lục Diên Trạch và Lục Tử Du thì không rời đi. Lục Diên Trạch vốn là người không có dị năng, còn Lục Tử Du thì đóng vai “vệ sĩ” của anh.
Lưu Thiên Minh âm thầm mắng Lục Diên Trạch không biết điều.
Nhưng đúng là tối nay không tiện làm gì, quá nhiều người. Đợi ngày mai vào trung tâm thương mại, nhất định sẽ có cơ hội.
Lưu Thiên Minh nghĩ vậy thì nhếch môi cười gian, chỉ vào một cô gái gầy gò trong đội nói: "Kiều Kiều, tối nay em ngủ với Nguyệt Nguyệt nhé. Yên tâm, đội anh có người canh gác ban đêm."
Kiều Kiều nhìn thoáng qua Nguyệt Nguyệt rồi gật đầu.
Sau tận thế, buổi tối không còn hoạt động giải trí nào. Ăn xong, Lưu Thiên Minh và Lục Diên Trạch bàn bạc chuyện vào trung tâm thương mại ngày mai. Thực ra chỉ có Lục Diên Trạch nói, còn Lưu Thiên Minh thì tâm trí đã để tận đâu đâu.
Kiều Kiều đến một góc ngồi với Nguyệt Nguyệt. Bên cạnh còn có một người phụ nữ khác. So với Nguyệt Nguyệt, người phụ nữ này sạch sẽ hơn nhiều, cũng xinh đẹp sắc sảo hơn.
Thấy Kiều Kiều nhìn mình, cô ta hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Nguyệt Nguyệt kéo Kiều Kiều lại, nhỏ giọng nói: "Đừng để ý chị ấy. Tiểu Lệ chỉ mồm miệng hơi chua ngoa thôi, chứ người không xấu."
Kiều Kiều cười với Nguyệt Nguyệt: "Không sao đâu. Mọi người cũng ra ngoài làm nhiệm vụ à? Giỏi thật đấy. Mọi người đều có dị năng sao?"
Nguyệt Nguyệt lắc đầu, rụt rè nói: "Không… không có."
Cô ấy và Tiểu Lệ đều là bị đám người này bắt về… để phục vụ riêng cho họ...
Cô ấy nhìn khuôn mặt trong sáng thuần khiết của Kiều Kiều, không nỡ nói ra những chuyện nhơ nhớp ấy, sợ làm vấy bẩn tâm hồn cô.
Cô thực sự rất thuần khiết... Mong rằng mãi mãi sẽ như vậy.
~~~ Lời Bạn Quýt ~~~
Vị diện này hơi sợ sợ nên bạn beta chỉ làm qua qua thôi. Có lỗi gì các bạn comment giúp team nhà Quýt nhé!
Chương 236: Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 26
Nguyệt Nguyệt kéo Cố Kiều Kiều nằm xuống, Tiểu Hắc Hắc từ đèn chiếu trên trần tiệm nhảy xuống, rúc vào bên cạnh Cố Kiều Kiều. Vừa vào tiệm, nó đã leo lên đấy rồi.
"Đây là mèo của cô à?" Nguyệt Nguyệt hỏi.
Cố Kiều Kiều hoàn toàn không chê mùi trên người Nguyệt Nguyệt, nằm rất gần cô ấy rồi đáp: "Ừ, nó cũng là bạn đồng hành của tôi."
Biểu cảm của Nguyệt Nguyệt có phần rối rắm. Cố Kiều Kiều nhìn một cái đã biết cô gái này là kiểu người từng được bảo vệ rất tốt.
Nhưng tại sao lại đụng phải Lưu Thiên Minh chứ...
Cô ấy do dự một chút, rồi nhắm mắt giả vờ ngủ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô... nếu ngày mai có cơ hội thì nên rời đi..."
So với đối mặt với zombie, thì đối mặt với Lưu Thiên Minh còn đáng sợ hơn.
Cố Kiều Kiều khẽ vuốt tóc Nguyệt Nguyệt, như thể không nghe thấy câu đó, dịu dàng an ủi: "Nghỉ sớm đi."
Nguyệt Nguyệt vốn không buồn ngủ, nhưng ngửi thấy hương thơm trên người Cố Kiều Kiều, lại nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, cảm xúc dâng trào, vừa muốn khóc, vừa dần thấy buồn ngủ.
Cô ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một bên, Tiểu Lệ nhìn với vẻ mặt phức tạp.
Trước đây lúc nhìn thấy Cố Kiều Kiều, cô ta còn mỉa mai một câu: mạt thế rồi còn mặc váy trắng, đúng là giả tạo.
Nhưng nhìn gần như thế này, cô ta cảm thấy cho dù có "giả" thêm nữa thì cũng chẳng sao cả.
Gương mặt này, ngay cả một cô gái như cô cũng phải yêu thích.
Nhìn Cố Kiều Kiều và Nguyệt Nguyệt nằm gần nhau như vậy, cô ta thấy ghen tị đến mức cũng muốn dính sát vào Cố Kiều Kiều.
Trong mạt thế, con gái sạch sẽ như vậy thật sự hiếm thấy.
Tiểu Lệ cũng nhắm mắt lại. Cô ta và Nguyệt Nguyệt chẳng qua chỉ là hai kẻ trôi dạt sống dựa vào người khác, không có dị năng, không có vũ lực, đến miếng ăn cũng phải dùng thân xác để đổi lấy.
Muốn sống sót, còn có cách nào khác sao?
Mạt thế đối với người thường, vốn tàn khốc như thế.
…
Đêm đó cũng tạm xem là yên tĩnh. Chỉ có nửa đêm, Lưu Thiên Minh lén lút bò dậy định lại gần Cố Kiều Kiều thì hai tay hắn lại "phát bệnh", đau nhức dữ dội một trận. Ngoài ra không có động tĩnh nào khác.
Trời vừa hửng sáng, nhóm người phía Lục Diên Trạch đã thức dậy. Trong đội có người có dị năng không gian, mang theo bếp ga du lịch, đun ít nước nấu mì, hâm bánh bao ăn lót dạ.
Cố Kiều Kiều, Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ cũng dậy. Trong đội có dị năng hệ thủy, thả nước ra để mọi người rửa mặt sơ sơ.
Vì không phải người trong đội, Cố Kiều Kiều ngại không tiện ăn đồ của họ, nên chỉ ngồi một góc ngẩn người.
Lục Diên Trạch xoa huyệt thái dương. Cả đêm không ngủ, sắc mặt anh càng trắng bệch hơn.
Anh dùng bát dùng một lần múc một bát canh mì đưa tới trước mặt Cố Kiều Kiều, "Ăn chút gì đi."
Không phải món gì ngon, nhưng có thể lấp đầy bụng.
Cố Kiều Kiều ngẩng đầu, thấy quầng thâm dưới mắt anh, do dự một chút rồi nhận lấy bát.
Cô nhìn quanh một lượt, khi thấy không ai chú ý, cô khẽ ngồi xổm trước mặt Lục Diên Trạch, cẩn thận lấy từ túi ra một miếng sô-cô-la, nhanh chóng nhét vào tay anh.
Cô nhỏ giọng nói: "Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, ăn chút đường để bổ sung năng lượng nhé."
Lục Diên Trạch ngẩn ra nhìn thanh sô-cô-la trong tay. Chỉ là một thanh sô-cô-la bình thường, vậy mà lại là lần đầu tiên từ sau mạt thế, ngoại trừ đồng đội ra, có người chủ động cho anh thứ gì đó.
Lòng anh ấm lên. Cô đang quan tâm đến anh.
Đêm qua anh không ngủ là vì sợ Lưu Thiên Minh sẽ làm gì đó với Cố Kiều Kiều. Hiện giờ vẫn chưa thể trở mặt với hắn ta, nên chỉ có thể canh chừng.
Lục Diên Trạch không khách sáo, bóc sô-cô-la ăn luôn tại chỗ. Trong giọng nói lạnh nhạt của anh cũng phảng phất vị ngọt: "Ngon lắm."
Anh không kiềm được liếc nhìn Cố Kiều Kiều một cái. Nhìn gần, cô đẹp đến mức không chân thật.
Đầu mũi dường như còn thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ, khó mà diễn tả nổi.
Một người con gái đẹp như vậy, lẽ ra chỉ nên ở trong lâu đài, không nên nhìn thấy bất kỳ sự nhơ bẩn nào ngoài kia, lại càng không nên để váy áo bị vấy bụi.
Lục Diên Trạch cụp mắt xuống, cố kìm nén những suy nghĩ điên cuồng trong lòng. Sao anh lại có thể nghĩ như vậy?
Anh đột ngột đứng dậy, vội vàng quay về đứng bên cạnh Lục Tử Du.
Cố Kiều Kiều nhìn bóng lưng anh, dịu dàng mỉm cười, rồi cúi đầu uống canh mì.
Ừm, đúng là khó uống thật.
Mãi đến khi mọi người bên này ăn xong, Lưu Thiên Minh mới bị Tử Mao (tóc tím) gọi dậy.
Hắn còn không chịu: "Đừng làm phiền tao! Tin không, tao đập mày giờ?!"
Tử Mao rõ ràng đã quen bị đánh, vội vàng né tránh.
Lục Tử Du xem giờ, rồi lớn tiếng châm chọc: "Thiếu gia Lưu không bằng ở lại đây ngủ luôn đi? Bọn tôi tự đi tìm vật tư, đỡ phải về trễ bị Phó trạm trưởng Lưu mắng."
Lưu Thiên Minh trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng không nói gì.
Chờ đấy. Đợi lợi dụng xong đám người này gom hết vật tư trong đây, bọn chúng phải chết hết.
Lục Diên Trạch ra hiệu cho Lục Tử Du đi dặn dò mọi người thu dọn chuẩn bị xuất phát.
Thấy vậy, Lưu Thiên Minh cũng đành phải đứng lên hét lớn: "Chuẩn bị vào trung tâm thương mại!"
Hắn chạy tới trước mặt Cố Kiều Kiều, cười toe toét: "Kiều Kiều, đi cùng bọn anh nhé, yên tâm, anh sẽ bảo vệ em. Anh là dị năng hệ hỏa đấy!"
Cố Kiều Kiều mím môi, gật đầu.
Lưu Thiên Minh cười hài lòng, cảm thấy mình đã hoàn toàn khống chế được Cố Kiều Kiều.
Cả nhóm người thu dọn xong xuôi, Lưu Thiên Minh liền bảo người bên Lục Diên Trạch đi đầu, như vậy sẽ có người chắn phía trước đánh zombie, tiết kiệm bao nhiêu sức lực.
Trước khi xuất phát, Lục Diên Trạch quay đầu nhìn Cố Kiều Kiều một cái, trong mắt ẩn giấu sự lo lắng.
Có thêm biến số là Cố Kiều Kiều, anh quyết định phải đẩy nhanh kế hoạch.
Hai đội cộng lại có hơn bốn mươi người. Cả nhóm tiến vào trung tâm thương mại, zombie nghe thấy tiếng động liền từ các góc lao ra.
Những người có thể ra ngoài làm nhiệm vụ hầu hết là dị năng giả, còn không thì cũng cao to khỏe mạnh hoặc có súng.
Họ nhanh chóng dọn sạch zombie ở tầng một, chỉ có hai ba người bị thương nhẹ.
Lưu Thiên Minh lập tức bảo dị năng giả không gian trong đội đi thu gom vật tư. Dù tầng một chỉ có mấy tiệm quần áo, mỹ phẩm, vàng bạc, nhưng những thứ đó vẫn có giá trị.
Mang về căn cứ có thể đổi lấy tinh hạch.
Lục Tử Du nghiến răng. Tên Lưu Thiên Minh này đúng là vô liêm sỉ!
Bọn họ liều mạng đánh zombie phía trước, còn hắn thì chỉ ngồi sau nhặt của rơi.
Lục Diên Trạch trấn an cậu: "Không sao, cứ để bọn chúng giữ trước."
Thu dọn xong tầng một, cả nhóm lên tầng hai. Vừa lên đến nơi, mọi người đã cảm thấy có điều bất ổn.
Yên tĩnh quá mức.
Tầng một còn có nhiều zombie như vậy, không thể nào tầng hai lại không có con nào.
Lục Diên Trạch giơ tay ra hiệu mọi người cẩn thận.
Lưu Thiên Minh khinh thường trợn trắng mắt: "Làm quá lên rồi đấy? Cần gì phải cẩn thận thế?"
Hắn cố tình thể hiện trước mặt Cố Kiều Kiều, liền chỉ vài gã đàn ông cao to: "Mấy người đi dò đường đi!"
Mấy người kia nhanh chóng chạy đi, nhưng chưa đầy một phút sau, liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên, rồi im bặt.
Mọi người giật mình, vội lùi về sau vài bước, dị năng trong tay đã sẵn sàng phóng ra.
Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ sợ hãi rúc sát vào Cố Kiều Kiều. Cố Kiều Kiều để Tiểu Hắc Hắc trèo lên vai mình, mỗi tay nắm lấy một người.
Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Cố Kiều Kiều, cả hai cảm thấy an tâm hơn phần nào.
"Chúng đến rồi."
Lục Diên Trạch thấp giọng nói một câu, Lục Tử Du lập tức ra hiệu cho người phía sau.
Ngay khi bước vào trung tâm thương mại, Lục Diên Trạch đã dùng tinh thần lực quét qua một lượt toàn bộ bên trong, biết rõ nơi này có gì.
Cũng vì dùng tinh thần lực quá độ nên thân thể anh mới trông yếu ớt như vậy.
Nhưng để giăng bẫy hạ gục bọn Lưu Thiên Minh một lần dứt điểm, cái giá này… không đáng kể.
Chương 237: Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 27
Đội của Lục Diên Trạch nhanh chóng tản ra, một cậu bé gầy gò có dị năng tốc độ lập tức lao đến bên cạnh Cố Kiều Kiều, kéo áo cô rồi chạy.
Cố Kiều Kiều bị kéo đi, cô còn kéo theo cả Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ, ba người lảo đảo suýt ngã. May mà Lục Diên Trạch kịp thời đỡ lấy cô.
“Chuyện gì vậy?” Cố Kiều Kiều ngơ ngác hỏi.
Bên phía Lưu Thiên Minh cũng hoàn toàn ngẩn ra — sao lại đột nhiên kéo Cố Kiều Kiều đi?
Hắn ta tức giận quát: “Lục Diên Trạch! Anh định làm gì?!”
Lưu Thiên Minh rút ra một khẩu súng ngắn chĩa vào Lục Diên Trạch, đám người trong đội anh ta cũng đồng loạt vận dụng dị năng.
Lục Diên Trạch không để tâm đến họ, chỉ bảo vệ Cố Kiều Kiều đứng phía sau mình.
Những người trong đội anh cũng đã chuẩn bị vũ khí và dị năng sẵn sàng chiến đấu.
Lục Tử Du suýt bật cười — Lưu Thiên Minh đúng là tên ngốc. Nếu không phải do cha hắn ta ở căn cứ cho anh ta một nhóm người giỏi bảo vệ, e là hắn ta đã chết không biết bao nhiêu lần trong thời mạt thế này rồi.
“Gầm!”
“Gâu!”
Đúng lúc hai bên đang căng thẳng đối đầu, những tiếng gầm rú chói tai đột ngột vang lên.
Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển — như thể có thứ gì đó đang lao tới.
Lưu Thiên Minh và những người khác không còn để ý đến Lục Diên Trạch nữa, vội quay đầu nhìn, ai nấy đều sợ hãi tái mặt.
Là một bầy chó zombie khổng lồ, trông dữ tợn như ác quỷ!
Chúng nhỏ dãi, ánh mắt gắt gao dán chặt vào đám người, cơ bắp chân căng chặt, như thể có thể lao lên bất cứ lúc nào.
“Aaaa!”
Có người trong đội Lưu Thiên Minh hét lên hoảng loạn — tiếng hét đó lập tức khiến đám chó zombie tập trung toàn bộ sự chú ý vào hắn ta.
Chỉ một giây sau, cả bầy lập tức lao thẳng về phía đội của Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh sợ đến mức kéo lấy Tử Mao và Lục Mao về phía mình, giọng run rẩy: “Giết chúng mau! Mẹ kiếp! Mấy con quái này gớm quá!”
Bầy chó zombie đã xông tới, dù không cần Lưu Thiên Minh ra lệnh, mọi người cũng buộc phải chiến đấu.
Trong chốc lát, dị năng và tiếng súng nổ vang trời.
“Trong trung tâm thương mại này sao lại có nhiều chó zombie vậy chứ?!” Tiểu Lệ hoảng hốt ôm chặt lấy tay Cố Kiều Kiều.
Nguyệt Nguyệt cũng sợ, nhưng chỉ lặng lẽ co người lại.
Lục Diên Trạch dùng tinh thần lực quét qua địa hình, quyết định giao bầy chó zombie này lại cho Lưu Thiên Minh xử lý.
Anh liếc mắt ra hiệu với Lục Tử Du, rồi nhanh chóng dẫn đội rẽ vào một hành lang.
Lưu Thiên Minh liếc thấy họ đang rút lui, tức giận hét lớn: “Lục Diên Trạch, đồ khốn! Quay lại đây! Anh dám đi thử xem, về đến căn cứ tôi cho anh đẹp mặt!”
Lục Diên Trạch quay đầu lại, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt sắc bén: “Thật sao? Vậy anh phải quay về được đã.”
Lưu Thiên Minh tái mặt — cho dù có ngu cũng hiểu ý anh ta.
Gần đây cơ thể hắn ta thường xuyên đau nhức bất chợt. Lúc không đau thì bình thường, nhưng lúc đau thì như thể chết đi sống lại.
Thiết bị y tế trong căn cứ lại hạn chế, mấy bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân.
Vì vậy cha hắn ta là Lưu Đại Vĩ đã mời Lục Diên Trạch đến. Lục Diên Trạch là người của Viện nghiên cứu căn cứ.
Sau khi kiểm tra, Lục Diên Trạch nói có thể chữa trị, nhưng anh có điều kiện: cần một lượng lớn vật tư và tinh hạch để nghiên cứu.
Lưu Đại Vĩ đồng ý, nhưng ông ta lại không có đủ vật tư, nên đề nghị hai đội hợp tác, cung cấp cho Lục Diên Trạch vị trí một kho lương bí mật.
Trung tâm thương mại này chỉ là chỗ họ tình cờ ghé qua trên đường xuất phát từ căn cứ.
Mục tiêu thực sự là kho lương kia.
Lưu Thiên Minh vẫn không ngừng lùi về phía sau, còn không quên đe dọa: “Lục Diên Trạch, bản đồ kho lương còn ở chỗ tôi đấy! Anh không cần kho lương nữa sao?!”
Lục Diên Trạch cười nhếch mép, lấy từ túi ra một tấm bản đồ giơ lên lắc lắc.
Lưu Thiên Minh trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Hắn ta vội sờ soạng khắp túi — hoàn toàn không tìm thấy bản đồ đâu cả!
Hắn ta hoàn toàn không biết bản đồ bị lấy mất từ khi nào!
Lưu Thiên Minh tức đến mức muốn chửi rủa, nhưng Lục Diên Trạch đã rời đi, biến mất trong hành lang.
Tử Mao chạy đến, gấp gáp nói: “Cậu Lưu, chúng ta cũng mau rút thôi! Mấy con chó zombie này hung dữ quá, không đánh lại đâu!”
Vốn dĩ những con chó lớn đã có thân hình to, sau khi biến thành zombie lại càng to hơn gấp đôi. Thân thể to ra thì sức mạnh cũng tăng gấp bội.
Trước hơn chục con chó zombie, đội hai mươi người của họ chỉ có thể cố gắng cầm cự.
Đúng lúc Tử Mao nói, một tiếng hét thảm thiết vang lên rồi đột ngột tắt.
Hai con chó zombie đã phá được hàng rào phòng thủ, cùng nhau xé xác một dị năng giả phía trước.
Thấy máu, cả bầy càng điên cuồng hơn, mấy con phía sau cũng lao lên.
Ánh mắt của Lưu Thiên Minh tràn đầy sợ hãi: “Chạy mau! Tìm chỗ trốn!”
Nhưng đội ngũ đã bị bầy chó zombie chia cắt. Có người hoảng loạn tìm đường thoát bằng thang bộ, nhưng chưa kịp chạy được vài bậc đã bị chó zombie nhảy lên vồ ngã từ phía sau.
“Rút lui! Mọi người mau rút lui!”
“Tìm chỗ trốn đi!”
Tím vừa hét vừa phóng dị năng nhằm làm chậm bước chân bầy chó zombie.
Lông của bọn chúng cứng hơn cả đầu của zombie, dị năng cấp một không thể phá vỡ được.
Lưu Thiên Minh mặc kệ đồng đội, cắm đầu chạy về phía hành lang. Hắn ta nghĩ: Lục Diên Trạch đã qua được, mình cũng phải qua được!
Lục chạy theo sau, hai người mang đầy hy vọng chạy hết hành lang, Lưu Thiên Minh kích động nắm lấy tay cầm cửa — nhưng nụ cười trên mặt hắn ta lập tức cứng lại.
Cửa không mở được!
Lưu Thiên Minh đá mạnh vào cánh cửa sắt, chửi ầm lên: “Chết tiệt! Lục Diên Trạch! Về đến căn cứ tao nhất định bắt mày trả giá!”
Lục Mao kéo anh ta một cái: “Cậu Lưu, chúng ta đi tìm chỗ trốn trước đi!”
“Bốp!” — một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Lục Mao.
“Muốn dạy tao làm việc à?!” — Lưu Thiên Minh gằn giọng.
Lục Mao ôm mặt, cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.
Lưu Thiên Minh sau khi nổi giận cũng hiểu tình hình — nếu không đi được hành lang thì chỉ còn cách trốn vào nhà vệ sinh.
Hắn ta đá Lục Mao một cái: “Đi kiểm tra xem trong đó có zombie không!”
Lục Mao gật đầu, chạy vào nhà vệ sinh.
Lưu Thiên Minh sốt ruột đi qua đi lại, hy vọng đám người vô dụng bên ngoài có thể tiêu diệt hết đám chó zombie.
Đáng tiếc, mọi chuyện không theo ý muốn. Hơn chục người còn lại chẳng thể chống nổi đám chó zombie. Họ đã hy sinh mười mấy người mà cũng chỉ giết được bảy tám con.
Dị năng giả hệ không gian cũng đã chết, đạn trong không gian của hắn ta không thể lấy ra nữa.
Tử Mao dẫn theo hai người còn sống chạy vào hành lang, mấy con chó zombie đuổi sát phía sau.
Có một người chạy chậm hơn bị chó zombie vồ lấy, xé xác tại chỗ.
Tử Mao cảm thấy chân mình sắp gãy đến nơi, cứ chạy thế này cũng không ổn. Hắn ta chợt nghĩ ra: nếu tốc độ đám chó zombie nhanh thế, có thể đánh lừa bọn chúng bằng cách quay đầu chạy hướng khác!
Biết đâu còn có đường sống!
Tím chạy chậm lại, nhường người khác lên trước, rồi đột ngột quay đầu, dùng dị năng hệ mộc bao quanh cơ thể bằng dây leo, liều mạng chạy đi!
Đám chó zombie không ngờ có người hành động bất ngờ như vậy, nhưng chúng vốn không có trí tuệ, chỉ có khát vọng với thức ăn.
Một con chó phía sau lập tức vung vuốt đập thẳng vào người Tím — hắn ta đến chết vẫn còn đang thắc mắc: vì sao cách của mình lại không có tác dụng.

0 comments