Chương 304: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 4
"Đã kết hôn?"
Phùng Lâu Uyên sững sờ, không thể tin được mà lặp lại: “Em đã kết hôn rồi ư?”
Cố Kiều Kiều nghe thấy giọng anh cao vút, không trả lời mà chỉ rụt cổ lại vì sợ.
Phùng Lâu Uyên nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sắc mặt dịu đi đôi chút nhưng đầu thì bắt đầu đau nhức.
Anh không ngờ, người phụ nữ hiếm hoi khiến anh không thấy chán ghét, lại đã có chồng.
Không đúng.
Phùng Lâu Uyên nhớ lại chuyện đêm qua—rõ ràng là...
Để xác nhận suy nghĩ của mình, anh bất ngờ kéo chăn ra khiến Cố Kiều Kiều kinh hãi.
“Á!”
Cô hét lên, vội ôm chặt lấy bản thân, tưởng rằng anh lại muốn tiếp tục, nước mắt lưng tròng cầu xin: “Tôi đau lắm...”
Phùng Lâu Uyên nhíu mày, anh là loại người đó sao?
Anh không giải thích, chỉ nhìn thấy vết máu trên ga giường rồi lặng lẽ kéo chăn đắp lại cho cô.
Phùng Lâu Uyên quan sát gương mặt Cố Kiều Kiều một cách kỹ lưỡng. Có gì đó quen quen, nhưng anh chắc chắn là chưa từng gặp cô.
Chẳng lẽ cũng là nghệ sĩ hay người nổi tiếng trên mạng?
“Em tên gì?”
Cố Kiều Kiều ngẩn người, thành thật trả lời: “Cố Kiều Kiều.”
Người đàn ông trước mặt rõ ràng không phải người bình thường, vừa có thể lấy được camera giám sát khách sạn, lại ở tầng cao nhất thế này. Nếu anh muốn tra, chỉ mất vài giây là biết.
Phùng Lâu Uyên “ừ” một tiếng, lấy điện thoại ra tìm kiếm cái tên này, và kết quả khiến anh cảm thấy đúng như dự đoán.
Cố Kiều Kiều, nữ, 25 tuổi, diễn viên nội địa, nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty Dịch Viên Giải Trí, là vợ của nam diễn viên nổi tiếng Trần Vũ An. Cả hai công bố đăng ký kết hôn vào ngày 2 tháng 2 năm 2024.
Phùng Lâu Uyên nheo mắt. Anh vừa tự “ăn cỏ gần chuồng” à?
Hóa ra là nghệ sĩ công ty mình.
Mà hai người kết hôn đã hai tháng, vậy mà Cố Kiều Kiều vẫn còn là...
Chuyện này... có khoa học không?
Từ mấy bài báo anh tìm được liên quan đến Cố Kiều Kiều, hầu như đều gắn với Trần Vũ An, toàn là tin Trần Vũ An khoe ân ái.
Yêu vậy mà không đụng vào cô?
Cố Kiều Kiều tranh thủ lúc anh đang xem tin tức, vội kéo chăn trùm kín người như một ngọn núi nhỏ. Nếu không vì bộ đồ dưới đất đã rách te tua, cô chắc đã bỏ trốn luôn rồi.
Cô thấy Phùng Lâu Uyên vẫn không nói gì, nhớ ra mình cả đêm không về, không thể nấn ná nữa, phải về nhà ngay.
Cố Kiều Kiều lặp lại lời vừa nãy: “Thưa anh, chuyện tối qua chỉ là tai nạn, có thể xem như chưa từng xảy ra được không?”
Cô nói nhỏ, giọng mang theo chút cầu xin: “Anh có thể xóa đoạn video đó không…”
Nếu bị lộ ra, chuyện cô ngoại tình trong hôn nhân sẽ bị đóng đinh.
Mặc dù thực tế thì... cũng đã xảy ra rồi...
Phùng Lâu Uyên thấy mình cần chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ. Anh nhìn thẳng vào mắt Cố Kiều Kiều: “Đoạn video đó tôi đã bảo khách sạn xóa rồi, em không cần lo bị tung ra.”
“Còn chuyện tối qua…” Phùng Lâu Uyên ngừng lại một chút: “Em muốn bồi thường hay tài nguyên gì, cứ nói với tôi.”
Cố Kiều Kiều trừng mắt, liên tục lắc đầu: “Không cần đâu, chỉ cần anh xem như chúng ta chưa từng gặp mặt là được rồi.”
Ánh mắt cô liếc xuống bộ đồ rách dưới đất, ngượng ngùng nói: “Anh có thể cho tôi mượn một bộ đồ không?”
Phùng Lâu Uyên mím môi, cảm thấy trong lòng có gì đó khó chịu, hơi chua chua.
Cô không muốn dính líu đến anh đến thế sao?
Rõ ràng đêm qua còn nói thích anh lắm mà...
Cố Kiều Kiều thấy vẻ mặt anh khó chịu, vội vàng bổ sung: “Tiền quần áo tôi sẽ trả lại cho anh!”
Phùng Lâu Uyên nổi gân xanh: anh trông giống kẻ keo kiệt lắm sao?!
“Không cần.”
Anh lạnh nhạt đáp, sau đó gọi điện thoại: “Gửi một bộ đồ nữ size XXS đến phòng tôi.”
Anh liếc nhìn những vết đỏ trên người cô, nói thêm: “Là loại kín đáo, tay dài, quần dài.”
Gác máy, anh quay sang hỏi Cố Kiều Kiều: “Thật sự không cần tài nguyên?”
Sắc mặt cô tái đi, ánh mắt cụp xuống, cắn chặt môi, viền mắt đỏ hoe.
Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đã kết hôn rồi, chuyện tối qua là sai lầm, xin anh quên đi. Ra khỏi khách sạn này, chúng ta cứ xem như chưa từng quen biết được không?”
“Tôi rất yêu chồng mình, anh ấy cũng rất yêu tôi, vậy mà tôi đã phản bội anh ấy rồi…”
Vừa nói, nước mắt cô rơi lã chã, cảm xúc dâng trào, mũi và cằm đỏ ửng cả lên.
Phùng Lâu Uyên thoáng ngẩn người, đêm qua cô cũng khóc thế này—anh chẳng thấy ghét chút nào, ngược lại càng muốn “bắt nạt” cô thêm.
Người phụ nữ này trông thật thà, hơi ngốc ngốc, đần đần.
Phùng Lâu Uyên không định buông tay dễ vậy, anh đã nếm được rồi thì không muốn buông ra nữa.
Nhưng nhìn cô khóc đáng thương như thế, anh dịu giọng dỗ dành: “Tôi cũng đâu nói muốn ép em dây dưa gì.”
Bây giờ thì không. Nhưng sau này... chưa chắc.
Ban đầu anh cũng định “nước sông không phạm nước giếng”, nhưng Cố Kiều Kiều hết lần này đến lần khác tránh né, Phùng Lâu Uyên chưa từng bị ai tránh như né tà thế này.
Cố Kiều Kiều tin thật, ngừng khóc, còn nhoẻn miệng cười khẽ, ánh mắt trong trẻo: “Cảm ơn anh.”
Phùng Lâu Uyên suýt bật cười. Cô gái này đúng là kiểu bị bán rồi còn đếm tiền giúp người ta.
Ánh mắt sâu thẳm của anh thoáng hiện ý cười. Ngốc như vậy, sau này anh phải trông kỹ một chút mới được.
Tâm trạng tốt cực kỳ, Phùng Lâu Uyên gọi đồ ăn sáng, còn hỏi cô: “Em muốn ăn món Trung hay món Tây?”
Cố Kiều Kiều lắc đầu theo phản xạ, đã lâu cô không ăn sáng rồi.
Phùng Lâu Uyên trầm giọng: “Gầy thế này mà còn không ăn sáng à? Vậy để tôi gọi cho.”
Cố Kiều Kiều nhớ ra mình đã quay xong phim, không cần ăn kiêng nữa, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Khóe môi Phùng Lâu Uyên cong lên. Nhìn cô trùm chăn kín người chỉ lộ mỗi khuôn mặt nhỏ, thật đáng yêu.
Anh quay lại gọi món: cháo thịt nạc trứng bắc thảo, há cảo tôm, bánh mã lai, sườn hấp và một đĩa rau.
Cô gầy quá, phải ăn nhiều vào, trắng trẻo mềm mại ôm mới sướng.
Khi đồ ăn còn chưa được mang đến, thư ký Lưu đã đem quần áo đến. Với tư cách là thư ký có tố chất chuyên nghiệp, anh ta cũng không nhịn được mà suy nghĩ: “Tổng giám đốc nhà mình cuối cùng cũng khai bao rồi?”
Chỉ là size XXS, thì ra tổng giám đốc thích "cò hương" à?
Thư ký Lưu đưa đồ cho Phùng Lâu Uyên, còn nhắc: “Tổng giám đốc, 9 giờ có cuộc họp.”
Phùng Lâu Uyên nhìn đồng hồ—còn nửa tiếng.
Không vội.
Khi bữa sáng được mang lên, Cố Kiều Kiều cũng đã thay đồ xong. Một bộ đồ thể thao tay dài quần dài, áo kéo khóa lên cao che cả cổ.
“Mau ăn thôi.”
Phùng Lâu Uyên nhấp cà phê, đêm qua chỉ ngủ được một lúc, tuy không buồn ngủ nhưng vẫn sợ họp xong lỡ ngủ gật.
Cố Kiều Kiều ngập ngừng ngồi xuống, nhìn thấy đống đồ ăn thì lắc đầu: “Tôi không ăn hết nổi đâu…”
Phùng Lâu Uyên nhàn nhạt nói: “Ăn được bao nhiêu thì ăn.”
Nhìn anh trong bộ vest chỉn chu, khí chất quá mức áp đảo, khác hẳn hình ảnh lạnh lùng đêm qua khiến Cố Kiều Kiều có chút sợ.
Cô đành ngoan ngoãn cầm đũa ăn.
Suốt bữa, Phùng Lâu Uyên cứ chăm chăm nhìn cô ăn. Hễ cô định đặt đũa xuống là anh trầm giọng “Hửm?” một tiếng, dọa cô vội gắp thêm đồ bỏ vào miệng.
Cố Kiều Kiều cắm cúi ăn không để ý rằng, người đàn ông lạnh lùng trong mắt cô vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt tràn đầy ý cười.
Ngoan quá.
Giá mà trắng trẻo mũm mĩm thêm chút nữa thì đúng là bé thỏ con luôn rồi.
Thư ký Lưu—người đang cố làm “người vô hình” bên cạnh—không khỏi cạn lời. Tổng giám đốc nhà anh ta, sao bỗng dưng lại trở nên “mặn mòi” thế này?
Hơn nữa, sắp muộn họp rồi kìa.
Mãi đến khi Cố Kiều Kiều miễn cưỡng ăn hết sạch, tâm trạng tốt hẳn lên, Phùng Lâu Uyên mới nói với thư ký Lưu: “Đi thôi.”
Anh không nói thêm lời nào với Cố Kiều Kiều, có vẻ như đã thật sự để tâm đến câu “coi như chưa từng quen biết” của cô.
Cố Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Chương 305: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 5
Sau khi người đàn ông rời đi được một lúc lâu, Cố Kiều Kiều mới đeo khẩu trang ra khỏi khách sạn.
Vì không muốn dính dáng gì thêm, nên cô thậm chí còn chẳng buồn hỏi tên anh.
Tất nhiên, cũng sẽ không có chuyện quay lại trả phòng giúp.
Cố Kiều Kiều bước ra khỏi khách sạn với vẻ mặt bình thản. Khách sạn này là nơi nhiều đoàn phim thường lui tới quay ngoại cảnh nên cũng hay có nhiều ngôi sao đến ở, paparazzi thì lúc nào cũng rình rập trước cổng.
Mặc dù cô chẳng mấy nổi tiếng, nhưng chuyện kết hôn với Trần Vũ An cũng khiến cô thu hút được chút sự chú ý.
Đi được một quãng khá xa, Cố Kiều Kiều mới thở phào nhẹ nhõm. Cô xoa xoa cái bụng đầy vì ăn quá no, sau đó liền rẽ vào một hiệu thuốc.
“Một hộp thuốc tiêu hóa, cảm ơn.”
Nói xong, cô chợt nhớ ra, cũng không biết tối qua người kia có dùng biện pháp phòng hộ không nên vì để an toàn cô lại mua thêm một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.
Cô xin nhân viên hiệu thuốc một cốc nước nóng, sau khi rời tiệm thì tìm một góc khuất không người, tháo khẩu trang và uống thuốc.
Vỏ hộp thuốc được cô tiện tay ném vào thùng rác gần đó.
Từ đây đến căn hộ tân hôn của cô và Trần Vũ An vẫn còn khá xa, Cố Kiều Kiều liền bắt xe đi về.
Quả nhiên cô rất “flop”, chẳng ai từ nhân viên hiệu thuốc đến tài xế taxi nhận ra cô cả.
Căn hộ tân hôn nằm trong một khu nhà có độ bảo mật cao, nơi mà nhiều người nổi tiếng cũng sinh sống, nên giá nhà cực kỳ đắt đỏ.
Căn nhà này là hai người cùng nhau mua, gần như rút cạn toàn bộ tiền tiết kiệm của Cố Kiều Kiều. Gia đình cô cũng đã giúp đỡ không ít.
Dù những năm qua cô vẫn đóng phim đều đặn, nhưng toàn là vai phụ, cát-xê không cao, lại chẳng có hợp đồng quảng cáo hay sự kiện, nên chẳng tích lũy được bao nhiêu.
Hồi mua nhà, Trần Vũ An từng nói hắn hoàn toàn có thể tự mình lo liệu, nhưng không muốn để Cố Kiều Kiều sau này bị xem thường trong nhà hắn. Vốn dĩ địa vị của cả hai đã chênh lệch rồi.
Chỉ với vài lời ngon ngọt của hắn ta, Cố Kiều Kiều đã đem hết tiền tiết kiệm ra.
Ai mà ngờ được — một nữ minh tinh mà trong tài khoản chỉ còn đúng mười nghìn tệ.
Căn nhà của họ không lớn, khoảng 100 mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm. Cố Kiều Kiều đã bài trí rất ấm cúng.
Dù Trần Vũ An mới chỉ về ở đúng hai lần, và hai người thậm chí còn ngủ ở hai phòng riêng biệt.
Nghĩ đến Trần Vũ An, Cố Kiều Kiều gọi điện cho hắn. Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
Giọng hắn có phần bực bội: “Anh đang quay phim! Có chuyện gì không?!”
Cố Kiều Kiều bị giọng điệu đó làm cho sững lại, cô yếu ớt hỏi: “Em... em quay xong rồi, em đến thăm anh, nấu cơm cho anh ăn được không?”
Trần Vũ An đang quay ở thành phố B, còn cô thì ở thành phố Z.
Đầu dây bên kia, Trần Vũ An bất chợt phát ra một tiếng rên mơ hồ, sau đó hắn khẽ hắng giọng: “Không cần, anh đang bận. Lát nữa có chuyện muốn nói với em.”
Cạch — hắn cúp máy.
Hắn ta cau mày, bực tức chửi: “Cậu điên à? Lúc này mà còn động! Lỡ con nhỏ ngu ngốc kia phát hiện thì tôi không tha cho cậu đâu!”
Người đàn ông đang nằm trên giường bật cười: “Chẳng phải càng kích thích sao? Anh cúp máy nhanh vậy làm gì, đáng lẽ nên để cô ta nghe thêm một chút nữa.”
Trần Vũ An cũng thấy có chút kích thích thật, nhưng bản thân hắn luôn cẩn trọng, không thể vì chút hứng thú nhất thời mà làm rối tung kế hoạch.
Tiếng tăm của Cố Kiều Kiều hắn ta còn chưa hủy hoại xong, có vài chuyện vẫn chưa thể công khai.
Một lúc sau, căn phòng mới yên tĩnh trở lại.
Trần Vũ An đẩy Tô Nham ra, tự mình vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, hắn mới gọi lại cho Cố Kiều Kiều.
Cố Kiều Kiều vui mừng bắt máy: “Anh xong việc rồi hả Vũ An?”
Khóe miệng Trần Vũ An giật giật — cái giọng nói ngu ngơ ấy luôn toát ra một sự ngây thơ đến mức ngu xuẩn.
Đôi lúc hắn cũng tự hỏi, liệu bản thân có quá đáng quá không?
Nhưng hắn chẳng định thay đổi gì cả. Với thân phận và địa vị của hắn, cưới Cố Kiều Kiều là phúc phần mấy đời của cô rồi.
Chỉ cần lợi dụng cô một chút, đợi khi cô giải nghệ, hắn sẽ cho cô một cơ hội sinh con cho mình. Sau đó chăm sóc đứa bé, hiếu thuận với bố mẹ hắn là được.
Dù sao thì với tư chất của Cố Kiều Kiều, đóng phim cũng chẳng nổi được đâu. Tính cách nhạt nhẽo, không có cảm giác sân khấu.
Suốt ngày đóng mấy vai phụ, chi bằng giải nghệ sớm để khỏi ảnh hưởng đến hắn.
Giọng Trần Vũ An nghe nhẹ nhàng hơn nhiều: “Xong việc rồi, em đang ở đâu?”
Giọng nói của Cố Kiều Kiều dịu dàng đầy quan tâm:
“Vũ An à, em biết quay phim rất quan trọng, nhưng anh cũng phải nghỉ ngơi nhiều một chút nhé. Gần đây có nhiều tin tức về người trẻ tuổi đột tử lắm, em sợ anh làm việc quá sức thì không tốt cho sức khỏe đâu…”
Khóe miệng Trần Vũ An lại giật giật — sao nghe câu này kỳ lạ vậy? Nhưng hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Cố Kiều Kiều vụng về trong cách nói chuyện cũng chẳng phải ngày một ngày hai.
“Anh biết rồi.”
Cố Kiều Kiều sợ anh không để tâm nên tiếp tục khuyên:
“Hay là… em qua chăm sóc anh nhé? Dạo này em không có lịch quay, đến đó em có thể hầm canh bồi bổ cho anh mỗi ngày. Dù có mệt đến đâu cũng không lo bị đột tử nữa!”
Trần Vũ An nhíu mày, bắt đầu thấy nhức đầu, liền vội vàng chuyển chủ đề:
“Anh nhận một show truyền hình thực tế, chương trình đang hot ấy — kiểu vợ chồng cùng điều hành homestay. Công ty đã giúp bọn mình xin vài tập làm khách mời. Thứ Hai tuần sau, chúng ta phải đến thành phố Y để quay.”
Nghe đến việc được tham gia show cùng Trần Vũ An, Cố Kiều Kiều vui vẻ hẳn: “Thật ạ? Vậy tụi mình đi chung nhé?”
Trần Vũ An chẳng cần nghĩ đã từ chối: “Không, em cứ bay thẳng đến thành phố Y đi, đến đó sẽ có trợ lý Thăng Thăng đi cùng em.”
Cố Kiều Kiều có hơi thất vọng, nhưng vẫn dịu dàng đáp: “Vậy… hẹn gặp anh thứ Hai nhé.”
Trần Vũ An “ừ” một tiếng rồi cúp máy.
Tô Nham lại áp sát vào: “Còn lâu mới tới giờ quay, hay là mình tiếp tục…”
Trần Vũ An bất giác nhớ đến chuyện Cố Kiều Kiều vừa nói về “đột tử”, lập tức hết hứng.
“Thôi, dọn dẹp một chút rồi ra phim trường đi.”
Tô Nham vốn là một ngôi sao hạng nhỏ, trước đây chỉ là hotboy mạng. Trần Vũ An tình cờ lướt thấy video của cậu ta, phát hiện cậu ta trông rất giống người mà hắn vẫn nhớ nhung.
Thế là hắn quyết định bao nuôi luôn.
Khi đi đóng phim, hắn cũng mang Tô Nham theo.
Để tránh người khác nghi ngờ, Trần Vũ An còn sắp xếp cho cậu ta mấy vai phụ nhạt nhòa nhưng có thời lượng quay dài.
Nên chuyện giữa hai người, chỉ có quản lý và trợ lý Thăng Thăng của hắn biết.
Thăng Thăng là tình cờ bắt gặp họ thân mật trong phòng hóa trang, nếu không cũng chẳng biết được bí mật lớn như vậy.
Chương 306: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 6
Thăng Thăng là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, khuôn mặt tròn trĩnh trông rất đáng yêu.
Lần này đến nhà Cố Kiều Kiều, trong lòng cô vẫn còn hơi lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô gặp lại Cố Kiều Kiều kể từ sau khi vô tình bắt gặp cảnh Trần Vũ An lén lút “ăn nằm”.
Trong lòng Thăng Thăng luôn có cảm giác bất an và áy náy, nhưng cô ta buộc phải ký hợp đồng bảo mật. Một khi tiết lộ chuyện kia ra ngoài, cô ta sẽ phải bồi thường một tỷ tệ...
Cô ta không biết Cố Kiều Kiều có biết chuyện đó không, nhưng dù biết hay không thì cũng thật tội nghiệp.
Sau một tuần ăn uống tẩm bổ và dùng viên trắng da, cuối cùng trông Cố Kiều Kiều cũng không còn gầy trơ xương nữa. Cân nặng tăng lên tám mươi cân (40kg) khiến cô trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Làn da cũng không còn vàng vọt, thậm chí còn trắng sáng và mịn màng hơn cả trước khi giảm cân.
Ngay khi nhìn thấy Cố Kiều Kiều, Thăng Thăng đã cảm thấy như được mở mang tầm mắt — cô ấy thật sự xinh đẹp hơn rất nhiều, đôi mắt cũng trở nên long lanh rực rỡ.
Cô ta lễ phép chào hỏi: "Chào chị Cố, em đến để cùng đi Y thị với chị đây. Để em giúp chị thu dọn đồ nhé?"
Cố Kiều Kiều chỉ tay vào vali: "Chị dọn xong hết rồi, mình xuất phát luôn nhé."
Hai người gọi xe đến sân bay, bay đến Y thị, rồi đi đến địa điểm quay chương trình, lúc đó đã là tám giờ tối.
Trần Vũ An vẫn chưa đến, nên hai người tạm thời tìm khách sạn trong trấn để nghỉ lại. Sáng hôm sau khi Trần Vũ An đến thì cùng nhau đến tổ chương trình.
Chương trình thực tế này có tên "Homestay Tình Yêu", lấy bối cảnh là các cặp đôi nghệ sĩ cùng nhau điều hành một homestay và đón tiếp khách. Nhưng thực tế lại chủ yếu ghi lại quá trình sinh hoạt và tương tác giữa các cặp đôi.
Lúc mới ra mắt, chương trình này không quá nổi bật. Mãi đến khi một cặp đôi nghệ sĩ cãi nhau ngay trong chương trình thì mới bắt đầu thu hút sự chú ý. Từ đó, mọi lời nói, hành động của các cặp đôi đều bị khán giả soi xét kỹ lưỡng. Vì khán giả rất thích "hóng drama" nên chương trình bỗng chốc nổi như cồn.
Trong chương trình có hai cặp đôi cố định:
Một cặp là ảnh hậu kỳ cựu Phùng Nhu Nhã và người chồng doanh nhân giàu có Thang Văn Quang.
Cặp còn lại là đôi vợ chồng được biết đến là "tình cảm nhất giới giải trí", đạo diễn Tưởng Mạn Mạn và ca sĩ Cam Tinh Hà — cả hai đều là nghệ sĩ thực lực.
Mỗi tập đều có khách mời bay đến, có thể là các cặp vợ chồng hoặc người yêu.
Cố Kiều Kiều và Trần Vũ An là khách mời của kỳ này.
Nhờ có ê-kíp hùng hậu phía sau Trần Vũ An, họ đã giành được quyền quay ba tập liền.
Hôm sau, Trần Vũ An xuất hiện rất muộn, chỉ đến trước giờ quay có nửa tiếng, khiến Thăng Thăng lo sốt vó.
Chương trình này quay theo hình thức livestream. Nếu họ đến muộn, sẽ để lại ấn tượng xấu cho khán giả.
Anh Trần Vũ An cuối cùng cũng đến, Cố Kiều Kiều thở phào: "Vũ An, bọn mình sắp trễ rồi, nhanh qua tổ chương trình thôi."
Trần Vũ An nhìn cô sững lại — chỉ mới nửa tháng không gặp, sao cô gái này lại thay đổi đến vậy?
Không phải cô ấy gầy gò đến mức đáng sợ rồi sao?
Trước đó em gái hắn là Trần Ngọc Điềm còn gửi cho hắn mấy tấm hình của Cố Kiều Kiều, rõ ràng không giống bây giờ chút nào.
Trần Vũ An cau mày, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Với dáng vẻ này, kế hoạch ban đầu của hắn hoàn toàn vô dụng.
Hắn lạnh giọng: "Biết rồi, giục cái gì. Mà em mặc cái gì vậy, nhìn khó coi chết đi được."
Cố Kiều Kiều cúi xuống nhìn bộ đồ thể thao mình đang mặc — rõ ràng là rất bình thường...
Trần Vũ An lục vali của cô, lôi ra một chiếc đầm hai dây rất ngắn, hở cả lưng.
"Thay bộ này đi."
Cố Kiều Kiều cắn môi. Bộ đồ này chẳng phù hợp chút nào với việc lao động chân tay.
Tham gia chương trình này không phải chỉ để ngồi đẹp làm khách mời, họ còn phải nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa nữa cơ mà.
Cô do dự, nhưng lại không dám cãi lời Trần Vũ An, đành ngoan ngoãn cầm váy vào phòng vệ sinh.
Trong mắt Trần Vũ An lóe lên vẻ đắc ý. Thế nhưng khi Cố Kiều Kiều bước ra khỏi phòng vệ sinh, anh đang uống nước liền phun ra hết.
"Phụt———!"
"Khụ khụ khụ, em mặc cái gì vậy!"
Trần Vũ An nổi giận — đây là cái kiểu phối đồ quái quỷ gì thế?
Cố Kiều Kiều mặc chiếc đầm hai dây đó bên ngoài quần jeans, còn khoác thêm áo sơ mi kẻ caro bên ngoài — kiểu phối đồ chẳng ra đâu vào đâu.
Hắn định bảo cô thay lại, nhưng trợ lý Tiểu Vũ bên cạnh nhắc: "Anh Trần, mình hết thời gian rồi."
Trần Vũ An đành phải từ bỏ. Dù sao người mặc cũng đâu phải hắn. Tí nữa hắn chỉ cần bóng gió mấy câu, khán giả nhất định sẽ nghĩ Cố Kiều Kiều có vấn đề về đầu óc.
Hai người lên xe đi đến homestay. Trần Vũ An không mang theo gì, còn Cố Kiều Kiều thì đeo một chiếc ba lô.
Trên đường, cô muốn trò chuyện với Trần Vũ An, nhưng hắn ta cứ nhắm mắt dưỡng thần, không nói một câu.
Homestay nằm ở lưng chừng núi, xe không lên được, nên họ phải đi bộ.
Vừa xuống xe là tổ quay phim bắt đầu ghi hình, chứng tỏ buổi livestream đã bắt đầu.
Trần Vũ An cười với máy quay: "Chào mọi người, tôi là Trần Vũ An, còn đây là vợ yêu của tôi — Cố Kiều Kiều."
Anh kéo tay Cố Kiều Kiều, trông rất thân mật.
Cô cũng chào ống kính.
Bình luận livestream bắt đầu tràn ngập lời tỏ tình với Trần Vũ An, rồi chuyển sang bình phẩm về bộ đồ của Cố Kiều Kiều:
[Cái bộ này là gì vậy? Có ai nói cho tôi biết đây là mốt mới à?]
[Chắc cố tình ăn mặc kỳ lạ để hút máy quay thôi.]
[Cũng có thể. Nhưng cô ấy trông gầy hơn nhiều đó. Lúc đóng phim trước có vậy đâu.]
[Cái này tôi biết — cô ấy giảm cân để đóng phim mới. Nhưng tại sao gầy vậy mà mặt mày vẫn rạng rỡ thế? Nhìn còn đẹp hơn trước nữa.]
[Phải đó, không trang điểm mà da vẫn đẹp.]
Trên đường leo núi, Trần Vũ An thấy cái ba lô của Cố Kiều Kiều thì nảy ra ý định xây dựng hình tượng soái ca.
Anh dịu dàng nói: "Kiều Kiều, để anh mang ba lô cho em. Em gầy thế này, đi đường núi rất cực."
Cố Kiều Kiều siết nhẹ quai ba lô, ngại ngùng đáp: "Không sao đâu anh Vũ An, em tự mang được mà."
Trần Vũ An đầy tình cảm nói: "Anh không muốn vợ của mình phải vất vả."
Bình luận lập tức dậy sóng gọi anh là “soái ca quốc dân”.
Cố Kiều Kiều không tiện từ chối, tháo ba lô ra. Cái túi không lớn, cỡ như cặp đi học thông thường.
Cô đưa một tay cầm túi đưa cho Trần Vũ An. Anh cười dịu dàng, giơ tay phải ra nhận lấy.
Ngay lúc anh cầm ba lô, cô buông tay, chỉ nghe một tiếng “rắc” mơ hồ, rồi Trần Vũ An hét lên một tiếng:
“Aaaa!”
Ba lô cũng rơi bịch xuống đất.
"Rầm rầm—!"
Tiếng va chạm và đổ vỡ vang lên từ trong ba lô.
Cố Kiều Kiều và các nhân viên đều giật mình. Trần Vũ An ôm cánh tay rên rỉ thảm thiết.
"Vũ An, anh sao rồi? Cánh tay đau lắm à?"
Cô lo lắng nắm lấy tay kia của Trần Vũ An, nhưng lại bị anh vô thức hất ra một cách khó chịu.
0 comments