Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 319 320 321 322

By Quyt Nho - tháng 8 22, 2025
Views

Chương 319: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 19

Cảnh quay đầu tiên khi khai máy là cảnh nhân vật của Cố Kiều Kiều bị bắt nạt, sau đó được Hoắc Túc Hành ra tay giúp đỡ.

Cố Kiều Kiều mặc trang phục của nhân vật, hóa trang cũng rất chỉn chu vì đang trong vai diễn.

Vừa xuất hiện, cô đã khiến Hoắc Túc Hành không khỏi kinh ngạc. Trước đây chỉ cảm thấy cô dễ thương, không ngờ khi hóa trang kiểu quyến rũ lại xinh đẹp đến vậy.

Đạo diễn Tưởng Mạn Mạn không thích quay lê thê. Mọi thứ chuẩn bị xong, nhân viên hô "action", cả đoàn bắt đầu diễn.

Vai diễn của Cố Kiều Kiều là một cô gái xinh đẹp nhưng yếu đuối, luôn bị ức hiếp.

Cô ôm chặt lấy bản thân, đối mặt với những cú đánh và đá từ người khác chỉ biết van xin trong tuyệt vọng: “Đừng đánh tôi, xin đừng đánh tôi...”

Giọng cô nghẹn ngào, gương mặt lộ vẻ đáng thương.

Mấy diễn viên quần chúng vốn phải đóng vai dữ tợn lại có chút chần chừ, không nỡ ra tay tiếp.

“Cắt!”

“Các người làm ăn kiểu gì vậy? Một chút hung ác cũng không diễn nổi à?”

Tưởng Mạn Mạn thấy diễn xuất của Cố Kiều Kiều quá tốt thì như đào được báu vật. Diễn xuất thế này thật sự có thể cuốn người ta vào phim.

Nhiều diễn viên kỳ cựu còn chưa chắc làm được vậy.

“Cho dù có thương xót cũng phải diễn thật vào!”

Sau tiếng quát, cảnh quay được làm lại.

Mấy diễn viên quần chúng cố gắng đóng vai dữ tợn hơn, dù thực tế vẫn không nỡ ra tay thật.

Cảnh đó xong, đến lượt Hoắc Túc Hành xuất hiện.

Anh mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt quyến rũ.

Cố Kiều Kiều vừa nhìn thấy đã sững lại. Người này chẳng phải người từng gặp trong một chương trình thực tế sao?

Ánh mắt hai người chạm nhau, Hoắc Túc Hành thấy cô bất ngờ, khẽ cười, đôi mắt cong lên nhẹ nhàng.

“Action!”

Vào cảnh, biểu cảm của Cố Kiều Kiều lập tức thay đổi.

Những người đánh cô đã rời đi, nước mắt cô tự nhiên rơi xuống, cô vẫn ôm lấy mình, co lại trong góc.

Hoắc Túc Hành vốn không định can thiệp, nhưng chân lại vô thức bước đến gần cô, nhẹ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Cố Kiều Kiều khẽ lau mặt, lắc đầu.

Cô vẫn co lại trong góc, trông vô cùng đáng thương.

Hoắc Túc Hành thoáng phân vân không biết là đang diễn hay như trở lại khoảnh khắc trong thực tế hôm đó.

Cô có một kiểu khí chất, khiến người khác chỉ cần nhìn cô khóc là sẽ thấy đau lòng theo.

Tim anh đập nhanh hơn vài nhịp, anh ngồi xuống, hỏi nhỏ: “Tại sao họ lại bắt nạt em?”

Dù đều là người trong đoàn phim, cô vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ.

Cố Kiều Kiều lại chỉ lắc đầu, mắt đỏ hoe nhưng không nói gì.

“Được rồi! Cắt! Hai người diễn rất tốt, cảnh này qua rồi!”

Hoắc Túc Hành lấy khăn giấy đã chuẩn bị từ trước trong túi ra, đưa cho cô: “Cầm đi, lau nước mắt đi.”

Cố Kiều Kiều cảm ơn nhẹ nhàng, rồi cười bảo: 

“Cảnh này quen ghê. Xin lỗi thầy Hoắc, hôm đó em đã nói mấy câu kỳ lạ.”

Anh đã tháo khẩu trang, gương mặt đẹp trai dù được phủ phấn sẫm màu cũng không giấu được nét tuấn tú.

Anh khẽ cười: “Không sao. Không cần khách sáo vậy đâu. Chúng ta còn phải cùng quay phim cả tháng lận, cứ gọi tôi là anh Hoắc đi.”

Cố Kiều Kiều mím môi: “Anh Hoắc.”

Hoắc Túc Hành cười sâu hơn. Ngoan thật.

Sau đó không còn cảnh quay của cả hai, Cố Kiều Kiều đến khu nghỉ xem người khác diễn.

Hoắc Túc Hành vừa quay về chỗ thì bị quản lý Hà Bằng Viễn trêu: “Thần tiên giáng trần rồi à?”

Anh liếc mắt: “Lắm chuyện.”

Hà Bằng Viễn nheo mắt, thấy có điều bất thường.

Họ làm việc với nhau nhiều năm, anh chưa từng thấy Hoắc Túc Hành thế này.

Nhớ đến chuyện của Cố Kiều Kiều, anh nhắc nhở: “Cô ấy là người đã có chồng.”

Hoắc Túc Hành trầm mặt, giọng lạnh hơn: “Tôi biết.”

Anh không rõ cảm giác của mình dành cho cô là gì, có thể là tò mò, cũng có thể là một chút cảm mến nho nhỏ.

Nhưng cô đã kết hôn rồi.

Anh là người có nguyên tắc, không cho phép bản thân phạm sai lầm.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, trong suốt quá trình quay tiếp theo, họ chỉ giao tiếp khi cần cho công việc, không còn nói chuyện riêng nữa.

Thời gian trong đoàn phim trôi nhanh, thoáng chốc đã đến hồi kết.

Mấy hôm nay thời tiết báo sẽ có mưa lớn, nên đoàn tranh thủ đẩy tiến độ, quay tăng ca.

Hôm đó vừa ăn cơm xong, đạo diễn Tưởng Mạn Mạn cho mọi người chuẩn bị quay cảnh cuối cùng – cảnh quay trong mưa.

Cảnh cuối là lúc Hoắc Túc Hành muốn báo cảnh sát, nhưng bị Cố Kiều Kiều giật điện thoại ném xuống đất.

Cô ôm lấy anh, nói: 

“Anh chẳng phải luôn muốn em sống tốt sao? Em đang sống rất tốt đây, ngay trước mặt anh. Mình cùng sống bên nhau được không? Anh từng nói muốn có con gái, em sinh cho anh, mình cùng nuôi con, được không?”

Giọng cô mềm mại đầy mê hoặc, vẻ mặt bình tĩnh như mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.

Hoắc Túc Hành do dự, giằng xé, cuối cùng vẫn cứng rắn nói: “Không! Đó là một mạng người! Anh không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra!”

“Ha ha ha ha!”

Cố Kiều Kiều cười phá lên, rồi cười khẩy, nói nhỏ: “Nhưng... nói cho cùng, chẳng phải là anh đã hại chết cô ấy sao?”

Cô đưa tay lên cổ anh, vuốt ve nhẹ nhàng.

Hoắc Túc Hành lạnh sống lưng, toàn thân dựng tóc gáy.

Cảm giác như có con rắn trườn qua cổ, lạnh lẽo và trơn tuột.

Anh cau mày, gương mặt đầy đau đớn và hoang mang.

Anh lắc đầu: “Không, không phải anh... Anh làm tất cả vì em, vì trả thù cho em!”

Anh ngày càng hoảng loạn, ánh mắt đầy thống khổ.

Cố Kiều Kiều khẽ mỉm cười, gương mặt xinh đẹp ánh lên nét thương hại.

Cô ôm anh vào lòng, giọng nhẹ như thì thầm: “Đúng, anh làm tất cả vì em. Em yêu anh, mình sống với nhau nhé, sống thật tốt từ giờ về sau.”

“Chúng ta cưới nhau ở đây, ai cũng sẽ chúc phúc, nói rằng chúng ta xứng đôi. Sau này mình sẽ có một bé gái đáng yêu, thắt bím tóc, mặc váy xinh xắn...”

Giọng cô nhỏ dần, ánh mắt như đang nắm chắc tất cả. Tay vẫn dịu dàng vuốt tóc anh.

Một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt Hoắc Túc Hành, anh nhắm mắt lại.

“Được rồi! Cắt!”

“Qua cảnh!”

“《Không có hung thủ》 đóng máy!”

Tiếng Tưởng Mạn Mạn vang lên, cả đoàn vỡ òa trong tiếng hò reo.

Cố Kiều Kiều buông tay ra, cười lịch sự: “Cảm ơn anh Hoắc đã giúp đỡ trong thời gian qua, hy vọng sau này có dịp cùng hợp tác tiếp.”

Hoắc Túc Hành lộ vẻ phức tạp. Thời gian này anh chứng kiến diễn xuất của cô ngày càng tốt, khí chất cũng càng tự tin hơn.

Đáng tiếc, anh vẫn không đủ dũng cảm bước thêm một bước.

Nhiều năm sau, anh vẫn luôn thấy tiếc nuối. Nếu khi ấy anh dám liều lĩnh một lần, phá vỡ những quy tắc...

Liệu anh có thể giống người kia, ôm được mặt trăng vào lòng?

Chương 320: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 20

Đoàn phim đã đóng máy, nhưng mọi người vẫn chưa thể rời đi vì bên ngoài đang mưa to.

Cố Kiều Kiều cùng Tưởng Mạn Mạn và Dương Tĩnh Di ở chung một phòng. Nhìn cơn mưa bên ngoài, Cố Kiều Kiều bỗng có linh cảm chẳng lành.

Cô cúi đầu nhìn tin nhắn trong điện thoại, rồi mím môi.

Phong Lâu Uyên: “Quay xong rồi nhỉ? Anh tới đón em.”

Cố Kiều Kiều: “Mưa lớn quá, lái xe nguy hiểm, anh đừng đến nữa.”

Những tháng qua, Phong Lâu Uyên vẫn thường xuyên nhắn tin với Cố Kiều Kiều, thi thoảng còn gửi mấy hình ảnh “gợi cảm” để dụ dỗ cô.

Cô thật sự cảm thấy anh còn giống diễn viên hơn cả mình – lúc thì yếu đuối đáng thương, lúc thì đe dọa, lúc lại bày trò như diễn kịch, lúc thì buồn bã đến phát cuồng.

Cô không còn sợ anh nữa – có lẽ là vì được cưng chiều quá nên cũng học được cách mạnh mẽ?

Phong Lâu Uyên làm nũng: Lâu vậy rồi không gặp em, đến thịt cũng không được ăn, giờ gặp mặt một cái cũng không cho là sao hả? Hứ!”

Khóe môi Cố Kiều Kiều hơi cong lên, nhắn lại:

Cố Kiều Kiều: “Ngoan.”

Y như đang dỗ con nít vậy.

Phong Lâu Uyên không trả lời nữa.

Bỗng nhiên — “ẦM ẦM ẦM ——”

Một tiếng sét lớn vang lên, Cố Kiều Kiều cảm thấy căn phòng đang rung lắc.

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà – không phải ảo giác! Phòng thực sự đang rung!

Cô hét lên: “Động đất!”

Ngay lập tức cô kéo tay Tưởng Mạn Mạn và Dương Tĩnh Di. Giờ không thể chạy ra ngoài được, vì mưa đang xối xả.

Ở trên núi, vừa động đất vừa mưa lớn, ở bên ngoài chưa chắc an toàn bằng trong nhà.

Mặt đất rung càng lúc càng mạnh, Cố Kiều Kiều đảo mắt một vòng rồi nhìn thấy chiếc giường gỗ ở góc phòng.

Đó là kiểu giường gỗ cũ, nhưng rất chắc chắn.

Cô vội đẩy hai người kia: “Nhanh! Trốn xuống gầm giường!”

Cả ba người phản ứng rất nhanh, gần như cùng lúc chui vào.

Vừa chui vào chưa được mấy giây, một tiếng “ẦM” vang lên – ngôi nhà dường như đã sập xuống.

Lúc nhắn tin cho Kiều Kiều, thật ra Phong Lâu Uyên đã ở trên đường tới rồi. Nhìn ngọn núi phía xa, anh bật cười nhẹ.

Cuối cùng thì anh và "bảo bối Kiều Kiều" sắp được gặp nhau.

Đột nhiên mặt đất bắt đầu rung chuyển, xe cũng lắc lư dữ dội.

Tài xế vội dừng xe, nghiêm giọng: “ Phong tổng, có vẻ là động đất!”

Sắc mặt Phong Lâu Uyên chợt trầm xuống, cảm giác chấn động ngày càng rõ. Anh lập tức gọi số cứu hộ khẩn cấp.

Không chỉ vậy, anh còn liên lạc thêm vài đội cứu nạn khác, yêu cầu họ nhanh chóng đến núi Tiểu Phong.

Làm xong tất cả, anh gọi cho Cố Kiều Kiều – nhưng không thể kết nối.

Trái tim như bị kéo chùng xuống, sắc mặt anh nghiêm trọng, tay liên tục cập nhật tin tức.

Khi thấy tin về trận động đất xuất hiện, anh lập tức quát lớn: “Lái xe đi!”

Tài xế do dự: “Nhưng Phong tổng…”

“Không nhưng gì hết!”

Anh sốt ruột đến phát điên, chỉ muốn lao nhanh tới nơi Kiều Kiều đang ở.

Trước đây cô từng gửi cho anh ảnh ở đó – nhà trong đoàn phim đa phần là phòng tạm dựng lên, một số nhà trong thôn cũng rất cũ kỹ.

Anh cực kỳ lo lắng – không biết hiện giờ Cố Kiều Kiều thế nào rồi?

May là cuộc gọi của anh đến sớm, đội cứu hộ gần như đến Tiểu Phong thôn cùng lúc với anh.

Lúc đó đang mưa như trút, rất nhiều người hoảng loạn được đưa ra ngoài.

Phong Lâu Uyên lau mặt, trong mưa lớn mắt gần như không mở nổi.

Anh chạy khắp nơi hỏi đoàn phim: “Cố Kiều Kiều đâu? Kiều Kiều đâu?”

Phải hỏi rất nhiều người mới có được câu trả lời.

Anh vội vàng chạy tới căn nhà đã sụp thành đống gạch vụn, vừa chạy vừa cầu nguyện trong lòng: "Làm ơn đừng xảy ra chuyện..."

Thấy đội cứu hộ đang dọn đá, anh cũng vội lao vào giúp.

Đôi tay vốn quen với nhung lụa bị đá tàn phá, trầy xước khắp nơi, thậm chí rớm máu.

Nhưng anh không để ý, miệng không ngừng gào lớn: “Kiều Kiều! Kiều Kiều!”

Bên dưới gầm giường, Cố Kiều Kiều không thể cử động. Ba người ôm chặt nhau trong không gian chật hẹp, không khí càng lúc càng ít.

Giữa tình trạng thiếu oxy, đầu óc mơ hồ, Cố Kiều Kiều dường như nghe thấy có người đang gọi tên mình, từng tiếng một.

Giọng nói đó – xé lòng xé ruột – ai nghe cũng nhận ra anh đang tuyệt vọng đến mức nào.

Mắt cô bỗng đỏ hoe.

Sau cú sốc bị lừa kết hôn, cô khó lòng tin đàn ông, càng khó mở lòng nên dần dần trở nên lý trí và khôn khéo.

Trước giờ cô cứ nghĩ Phong Lâu Uyên chỉ đùa vui nhất thời, không ngờ anh lại bất chấp nguy hiểm đến tận đây.

Cô cố gắng gồng hết sức lực còn lại, hét lên:

“Phong Lâu Uyên—”

Phía ngoài, anh sững lại một giây, rồi vỡ òa sung sướng!

Cố Kiều Kiều còn sống! Cô đang gọi anh!

Anh lập tức định vị hướng phát ra tiếng, rồi dẫn người tới đào bới khu vực đó.

Cả người anh như tràn đầy sức mạnh – chỉ mong được gặp cô sớm hơn một chút.

Cuối cùng, sau bao nỗ lực của cả chục người, lớp đá đè trên giường gỗ được dọn sạch, họ cùng nhau nhấc chiếc giường lên.

Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến Cố Kiều Kiều nheo mắt lại, rồi ánh mắt cô giao với Phong Lâu Uyên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô lấm lem bụi bẩn, chỉ có đôi mắt hạnh trong veo kia là sáng lấp lánh, đong đầy nước mắt.

Mắt Phong Lâu Uyên lập tức đỏ hoe, bàn tay run rẩy, cứ ngẩn ngơ nhìn cô.

Cho đến khi cô nở nụ cười với anh – anh mới lao tới ôm cô thật chặt.

Cố Kiều Kiều vừa khóc vừa cười, vòng tay cũng ôm chặt lấy anh.

Tim họ áp vào nhau, từng nhịp đập vang lên giữa cơn mưa ào ạt, không thể nào át được.

Tưởng Mạn Mạn và Dương Tĩnh Di được dìu ra ngoài, nhìn hai người họ một lúc rồi cũng lặng lẽ rời đi cùng đội cứu hộ.

“ Kiều Kiều, Kiều Kiều…”

Giọng Phong Lâu Uyên run run, rõ ràng còn đang sợ hãi.

Cố Kiều Kiều vỗ nhẹ lưng anh: “Em ở đây, em không sao rồi.”

Anh hít một hơi sâu, buông cô ra, giữ vai cô lại rồi cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn ấy không thể dứt ra – như chứa đựng hết thảy yêu thương, lo sợ, và khao khát.

Cả hai chẳng màng có người nhìn thấy, chẳng để tâm ánh mắt xung quanh.

Giây phút này, trong mắt họ – chỉ có nhau.

Cách đó không xa, Hoắc Túc Hành đang đứng dưới cây dù đen.

Bóng anh lặng lẽ, cô đơn, khiến cả thân ảnh cũng trở nên mong manh.

Mắt anh cay cay, chớp nhẹ rồi quay lưng bước đi.

Chương 321: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 21

Trận động đất và mưa lớn lần này nhờ có công tác cứu hộ kịp thời nên không ai thiệt mạng, chỉ có một hai người bị thương nhẹ.

Sau khi chào hỏi Tưởng Mạn Mạn, Phong Lâu Uyên liền đưa Cố Kiều Kiều rời đi.

Anh lái xe, suốt dọc đường không nói một lời, gương mặt nghiêm nghị khiến Cố Kiều Kiều cứ lén liếc nhìn anh.

Suy nghĩ một lúc, cô vẫn lên tiếng hỏi: “Anh sao vậy?”

Phong Lâu Uyên rất giận, nhưng lại không biết mình đang giận điều gì. Rõ ràng cô không bị gì, nhưng trong lòng anh cứ như có lửa đốt.

Nếu anh không tới kịp, trận động đất này cộng với mưa lớn, thêm cả lũ quét hay sạt lở đất, với cơ thể yếu ớt như cô...

Anh không dám tưởng tượng tiếp.

Anh mím môi, đôi lông mày kiếm nhíu lại, giọng lạnh tanh: 

“Em muốn tài nguyên gì anh cũng có thể cho, nhưng từ giờ đừng đến mấy chỗ nguy hiểm nữa, được không?”

Lòng Cố Kiều Kiều ấm lên, cô mềm mại ôm lấy cánh tay anh: 

“Em biết anh lo cho em, nhưng lần này ai mà ngờ được lại có động đất chứ.”

Cô nhìn ra cảnh vật hoang vu bên đường, núi non rừng rậm... rất hợp với...

Cô cởi áo sơ mi ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo hai dây ren mỏng.

Phong Lâu Uyên liếc qua bằng khóe mắt, giật mình đạp phanh gấp dừng xe. Anh ho khan hai tiếng: “Em... định làm gì vậy?”

Thấy gò má anh hơi ửng đỏ, giống như biến thành một người hoàn toàn khác với người đàn ông lạnh lùng từng sẵn sàng bẻ chân người khác.

Cố Kiều Kiều nảy ra chút ý trêu đùa.

Cô nâng cằm anh lên, áp sát lại gần, hơi thở cố ý phả vào cổ anh.

Giọng cô mềm mại quyến rũ: “Anh nghĩ là em định làm gì?”

Hàng mi anh run nhẹ, ánh mắt dao động, lúng túng nói nhỏ: “Ở đây... không được đâu...”

Cô bật cười khẽ, bàn tay trắng mịn luồn vào trong áo anh. "Chà, cơ bụng tám múi căng đét."

Yết hầu anh trượt lên xuống, cơ thể cứng đờ như đá.

Nhưng Phong Lâu Uyên cảm thấy Cố Kiều Kiều có gì đó không bình thường. Dựa theo những lần gần gũi trước đây, cô không phải kiểu người như vậy.

Nhớ đến lời Tưởng Mạn Mạn nói về việc cô nhập vai quá sâu, mắt anh lóe lên.

Anh cố ý lùi lại một chút, dù trong lòng đã muốn “xào” cô một trận ra trò, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ: “Em đừng như vậy...”

Cô cười quyến rũ, ánh mắt tràn ngập mê hoặc, lại đưa môi đến gần, chủ động hôn anh.

Đầu lưỡi cô linh hoạt như con rắn nhỏ, lướt khắp nơi.

Phong Lâu Uyên cuối cùng không kìm được nữa, ôm cô lật người lại, tay hạ ghế phụ xuống rồi tiếp tục hôn ngấu nghiến.

Lần này đầy mãnh liệt, cảm xúc dồn nén khiến anh như muốn nuốt cô vào bụng, không chừa chút gì.

Cố Kiều Kiều bị hôn đến đỏ cả mắt, đỏ cả mũi, đỏ luôn cả gò má, trông y như một chú thỏ hồng nhỏ.

Cô thở dốc, ánh mắt long lanh, mùi hương ngọt ngào trên người càng thêm đậm trong không gian chật chội và mờ ám.

Ánh mắt Phong Lâu Uyên tối sầm lại, “bữa ăn” tự dâng tới cửa thế này, sao có thể không hưởng cho đã?

( ̄▽ ̄~)

Khi Cố Kiều Kiều xuống xe, chân đã mềm nhũn, đuôi mắt đỏ ửng, môi cũng sưng vù.

Cô tỉnh táo hơn hẳn, cảm giác như vừa bị kéo ra khỏi nhân vật nhờ “trận xào lăn” ban nãy.

Cô vịn vào cửa xe, trừng mắt nhìn anh: “Anh là sói đói à?!”

Phong Lâu Uyên mặt mày đầy mãn nguyện, tâm trạng rất tốt. Quả nhiên, không có gì là một bữa ăn không giải quyết được. Nếu không được, thì hai bữa. Ba bữa cũng được. Nhất định sẽ giải quyết xong.

Nếu không phải Cố Kiều Kiều kiên quyết muốn xuống xe tại đây, anh đã bế cô về nhà luôn rồi.

Dù sao, giường vẫn là chỗ thoải mái hơn.

Anh cười tủm tỉm: “Bảo bối Kiều Kiều đói thì gọi anh nha, anh lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ~”

Cô vô cảm đáp ba chữ: “Anh có bệnh.”

Phong Lâu Uyên nhướn mày. Anh đã cam tâm tình nguyện làm “tiểu tam” rồi, không mặn mòi một chút thì làm sao được?

Anh còn gửi cho cô một cái hôn gió trước khi lái xe đi.

Cố Kiều Kiều mở Weibo, đăng một dòng: [Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi vẫn ổn.]

Đoàn phim của họ vừa trải qua động đất nên lên hot search, có nhiều fan tag cô hỏi thăm.

Vừa đi cô vừa trả lời bình luận:

[Bà xã Kiều Kiều, không sao là tốt rồi! Vừa đóng máy, nhớ nghỉ ngơi nha.]
—[Vâng ạ, cảm ơn bảo bảo.]

[Kiều Kiều ơi, có thể cho tụi em xem tình hình anh Vũ An được không? Lâu rồi không thấy anh ấy xuất hiện, không biết tay sao rồi?]
—[Tôi vừa mới về tới, còn chưa vào nhà nữa nè.]

[Thật hả? Kiều Kiều có thể livestream không? Làm ơn đó, một chút thôi cũng được!]
—[Được nha~]

Cô bật livestream, chỉ trong giây lát đã có mười ngàn người tràn vào, con số vẫn không ngừng tăng.

Phòng livestream của cô còn gắn với hashtag động đất của đoàn phim, nên rất nhiều người ghé vào hóng hớt.

Cô giơ điện thoại một tay, tay kia vẫy chào khán giả: “Xin chào mọi người nha!”

[Kiều Kiều xinh quá! Sao càng ngày càng đẹp vậy trời?!]
[Đúng đó! Da trắng mịn, mặt còn có má hồng tự nhiên nữa kìa!]
[Trông có sức sống hẳn, chắc ở núi tốt cho sức khỏe ghê.]

Cố Kiều Kiều cười tít mắt: “Phải đó, không khí trên núi rất trong lành, đồ ăn cũng healthy lắm. Dạo này tôi còn lên mấy ký luôn nè~”

Cô còn nhéo nhéo má mình, đúng là đầy đặn hẳn ra.

So với vài tháng trước, cô giờ như biến thành một người khác vậy.

Không chỉ da trắng sáng, tinh thần rạng rỡ, ngay cả ngũ quan cũng sắc sảo hơn nhiều.

Vì cô luôn bận rộn quay phim, nên không ai nghi ngờ chuyện phẫu thuật thẩm mỹ.

Vừa đi vừa nói chuyện với điện thoại, cô vào thang máy, sau đó đảo camera sang chế độ sau.

“Các bảo bối ơi, sắp về đến nhà rồi nha~ Tôi chưa báo cho anh Vũ An biết đâu, chuẩn bị cho anh ấy bất ngờ nè!”

Cô bước ra khỏi thang máy, tới trước căn hộ của Trần Vũ An ở thành phố B.

Cửa có khóa mã số, cô biết mật khẩu.

Cô nghiêng điện thoại sang bên, nhanh chóng nhập mã, cửa mở ra.

Cố Kiều Kiều vẫn giữ điện thoại, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Cô không thay giày, rón rén đi qua hành lang, đến phòng khách...

“Á——”

“Xxx... Không... Xxx!”

Những âm thanh chối tai vang lên, Cố Kiều Kiều chết lặng tại chỗ, quên mất mình còn đang livestream.

Camera điện thoại đang chiếu thẳng vào hai người đàn ông trên ghế sofa.

[.??。。。]
[????。]
[What the...?????]
[Trời má ơi]
[OMG??]
[Nam Mô A Di Đà Phật?!]

Bình luận nhảy loạn cả lên. Ngay giây sau, livestream bị sập, báo lỗi 404.

Cư dân mạng hoảng hốt xong, ai nấy đều muốn ói.

[Trời ơi mắt tui bẩn rồi!]
[Hai người đàn ông? Eo ơi! Một trong số đó còn là chồng của Cố Kiều Kiều?!]
[Như hai con chó vật nhau vậy!]
[Trần Vũ An... không ngờ anh ta lại là kiểu người như thế! Còn nằm dưới?!]
[Đóng vai nam cứng rắn không có nghĩa là cứng thật...]
[Eo ơi, phát tởm!]

Cộng đồng mạng bùng nổ. Rất nhanh sau đó, người đàn ông còn lại là Tô Nham cũng bị bóc tên, cả hai liền leo thẳng lên hot search.

#Trần Vũ An Tô Nham# bạo

#Trai Bao Trần Vũ An# bạo

Liên tiếp hai topic nổ tung, khiến cả Weibo gần như tê liệt.

Trần Vũ An và Tô Nham bị cộng đồng mạng mắng te tua. Những bộ phim họ từng đóng cùng nhau cũng bị lôi ra, khiến ai nấy đều thấy buồn nôn.

Nếu Trần Vũ An không phải là người đã kết hôn, có khi còn có người ship hai người họ.

Nhưng hắn đã có vợ, mà lại làm ra chuyện này, chỉ có thể bị chửi sấp mặt.

Vài hợp đồng quảng cáo còn lại lập tức ra tuyên bố hủy bỏ hợp tác. Ngay cả công ty quản lý của hắn ta cũng nhanh chóng cắt đứt quan hệ.

Tô Nham thì càng chìm nghỉm. Không có quảng cáo, không có công ty, nên chỉ bị chửi cho hả giận.

Quản lý của Trần Vũ An sắp phát điên. Hắn ta tốn bao công sức mới rửa sạch bê bối trước đây của Trần Vũ An, chỉ còn chờ thêm thời gian nữa là có thể quay lại showbiz.

Giờ thì xong, khỏi comeback gì nữa, mất mặt với cả nước!

Thấy bản thân cũng sắp bị liên lụy, quản lý vội vàng lên tiếng: "Tôi không hề biết chuyện Trần Vũ An kết hôn giả!"


Chương 322: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 22

Khi nhìn thấy hai người đang điên cuồng kia, Cố Kiều Kiều không khỏi sững sờ – họ hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của cô.

Cô lặng lẽ rút lui, dựa vào tường gọi báo cảnh sát.

Sau khi cúp máy, cô nhận được cuộc gọi của Phong Lâu Uyên, nhưng cô không nghe, mà trực tiếp từ chối rồi nhắn tin cho anh: 

[Em tự biết phải làm gì.]

Phong Lâu Uyên vốn đang lo lắng, thấy vậy thì lập tức yên tâm. Anh ra lệnh cho thư ký Lưu "đổ thêm dầu vào lửa", đợt này phải hủy diệt hoàn toàn Trần Vũ An.

Cảnh sát đến rất nhanh. Một anh cảnh sát trẻ nhìn Cố Kiều Kiều với ánh mắt đồng cảm, khuyên: “Cô Cố, chuyện này chúng tôi xử lý cũng khó, tôi nghĩ cô nên tìm luật sư làm thủ tục ly hôn.”

Cố Kiều Kiều lắc đầu, ánh mắt trầm buồn: “Không phải vì ly hôn... Vừa rồi tôi phát hiện tình trạng của họ không bình thường... giống như...”

“Giống như dùng chất cấm...”

Cả đội cảnh sát lập tức nghiêm mặt, yêu cầu cô mở cửa.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm, nhưng với kinh nghiệm phong phú, họ nhanh chóng kiểm tra hiện trường và thực sự phát hiện ra chất cấm.

“Dẫn đi!”

Một mệnh lệnh dứt khoát vang lên, hai người không còn tỉnh táo kia lập tức bị còng tay, tách ra và đưa lên xe cảnh sát.

Phong Lâu Uyên nghe tin xong, lập tức cử luật sư đến hỗ trợ Kiều Kiều. Từ giờ, cô không cần bận tâm phần còn lại nữa.

Tin tức lan truyền rất nhanh. Khi bài đăng chính thức được đăng tải, fan của Trần Vũ An gần như sụp đổ.

Không ai xui xẻo bằng họ – chẳng lẽ kiếp trước phạm tội nên mới mê mẩn Trần Vũ An?

Khi mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, Cố Kiều Kiều đăng một bài lên Weibo, đính kèm ảnh giấy chứng nhận ly hôn: 

[Sau này phải mở to mắt mà sống.]

Rất nhiều người bày tỏ sự đồng cảm và để lại lời nhắn an ủi cô.

Đúng lúc đó, bộ phim cô từng tham gia với vai khách mời được công chiếu, rất nhiều người mua vé ủng hộ.

Trong phim, Cố Kiều Kiều đóng vai một “bạch nguyệt quang” trong sáng thuần khiết. Vừa xuất hiện, cả rạp đồng loạt trầm trồ.

Dù chỉ xuất hiện vài phút, vai diễn của cô vẫn nhận được lời khen ngợi hết lời, giúp cô tăng thêm một lượng fan lớn.

Sau đó, các bộ phim cô từng tham gia lần lượt được công chiếu – tuy vai diễn đều nhỏ, nhưng vì hiện tại cô đang rất nổi tiếng, nhiều đoàn phim coi cô là điểm nhấn quảng bá, và doanh thu phòng vé không hề tệ.

Các hãng phim bắt đầu chú ý đến cô – diễn xuất tốt, được lòng khán giả, còn có sức hút phòng vé – cô nhanh chóng gửi kịch bản tới tấp.

Một thời gian ngắn sau, Mạnh Nhược Thanh – người đại diện của cô – cầm bản thảo kịch bản đến phát mỏi tay.

Cô cẩn thận chọn cho Kiều Kiều hai dự án: một là vai nữ phụ ấn tượng, một là vai nữ chính có cá tính mạnh.

Thấy cô sắp vào đoàn phim, Phong Lâu Uyên không kìm được, kéo cô về nhà, than thở đầy tủi thân: “Em bận như vậy... Bao giờ mới cho anh danh phận?”

Cuối cùng cũng đợi được Cố Kiều Kiều ly hôn, vậy mà cô vẫn chưa cho anh một danh phận chính thức.

(Bò tới trong u ám)!
(Bò lung tung vô thức)!
(Bò nhanh như chớp)!
(Lặng lẽ trườn tới)!

Cố Kiều Kiều khẽ dựa vào giường, giọng khàn khàn: 

“Em còn không biết anh tên gì, sao cho anh danh phận?”

Phong Lâu Uyên đập trán – sao anh lại quên mất chuyện quan trọng vậy chứ!

Anh vuốt nhẹ mái tóc đen bóng của cô, dịu dàng nói: “Anh tên là Phong Lâu Uyên, công ty Dịch Viên là của anh.”

Cố Kiều Kiều tròn mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Thật à? Không nhìn ra luôn đấy.”

Biểu cảm như muốn nói: “Anh mà cũng ‘xịn’ vậy à? Không thấy giống gì luôn á!”

Phong Lâu Uyên tức đến nghẹn, mặt lạnh lùng nói: “Em không biết sếp mình tên gì, bị phạt nằm giường ba ngày!”

Nói xong, anh lại cúi xuống... tiếp tục “trừng phạt” cô.

Khi Cố Kiều Kiều đang quay phim nữ chính, bộ phim 《Không có hung thủ》 chính thức ra rạp.

Tất cả khán giả sau khi xem đều khen ngợi: Cố Kiều Kiều diễn quá hay. Bề ngoài quyến rũ, yếu đuối, nhưng bên trong lại độc ác, thủ đoạn và biết thao túng người khác.

Ai nấy đều nghĩ: nếu họ là nam chính, chắc cũng sẽ sa vào lưới dối trá của cô.

Phim đại thắng, cả doanh thu và danh tiếng đều tốt. Vai diễn của Cố Kiều Kiều khiến mọi người không ngớt lời khen.

Khi mùa trao giải đến, cô nhờ vai diễn này đã giành được giải Nữ phụ xuất sắc nhất và Diễn viên mới xuất sắc nhất.

Ngay lập tức, vô số tạp chí, thương hiệu và lời mời hợp tác ồ ạt đến.

Cố Kiều Kiều rất thích cuộc sống bận rộn này – cô hài lòng, nhưng Phong Lâu Uyên thì lại đầy oán thán.

Anh không ít lần hỏi cô bao giờ cho anh danh phận, bao giờ kết hôn với anh.

Cô bật cười: “Đợi em đoạt Ảnh hậu đi.”

Phong Lâu Uyên lập tức nói: “Em thích đạo diễn nào, anh gọi hết về cho em!”

“Không, em muốn tự mình phấn đấu. Nếu sau này công khai quan hệ, công chúng sẽ nhìn em thế nào?”

“Phong Lâu Uyên, em muốn được đường đường chính chính ở bên anh.”

Phong Lâu Uyên cảm động đến mức tình cảm lại sâu thêm vài phần.

Cô đã chọn tự mình phấn đấu, thì anh sẽ dọn đường giúp cô, bảo vệ cô khỏi những rắc rối bên ngoài, để cô toàn tâm toàn ý làm nghệ thuật.

Trong hai năm sau đó, Cố Kiều Kiều đóng bốn bộ phim, trong đó có hai bộ được đề cử tại ba giải thưởng điện ảnh lớn.

Vào ngày lễ trao giải, cô mặc váy đỏ rực, son môi đỏ đậm, có dự cảm mãnh liệt rằng lần này, cô sẽ giành được giải Nữ chính xuất sắc nhất!

Dù rất tự tin, nhưng khi tên giải thưởng sắp được xướng lên, Cố Kiều Kiều vẫn hồi hộp đến toát mồ hôi.

Phong Lâu Uyên ngồi phía sau cô, bịt kín từ đầu đến chân, nhỏ giọng cổ vũ: “Kiều Kiều, anh nghĩ ước mơ của anh sắp thành hiện thực rồi.”

Cố Kiều Kiều hiểu ngay ý anh nói gì, khẽ cười.

Hai năm qua, họ yêu nhau trong im lặng. Mỗi lần ở cạnh nhau, anh đều muốn công khai thể hiện tình cảm, nhưng chưa thể.

Vì vậy, anh lập một tài khoản phụ, tên là “Hôm nay Kiều Kiều công khai chưa?”, mỗi ngày đều đăng bài đếm ngược.

Cố Kiều Kiều hoàn toàn không biết.

Người công bố giải thưởng là một người quen cũ của cô – Tưởng Mạn Mạn.

Cô ấy mỉm cười đọc nội dung trên tấm thẻ: “Nữ chính xuất sắc nhất của Giải Kim Ảnh lần thứ 18 là —”

“Cố Kiều Kiều!”

Cái tên được xướng lên, Cố Kiều Kiều rạng rỡ bước lên sân khấu, ôm lấy Tưởng Mạn Mạn, nhận cúp trong niềm hạnh phúc tột độ.

Mắt cô ánh lên chút lệ: 

“Cảm ơn tất cả các nhân viên đoàn phim, cảm ơn người hâm mộ, cảm ơn tất cả những ai từng giúp đỡ tôi. Chiếc cúp này không chỉ của tôi, mà còn của tất cả mọi người! Tôi từng là một người không mấy thông minh, cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội, nhờ vậy hôm nay tôi mới có thể đứng ở đây. Cảm ơn mọi người!”

“Bốp bốp bốp —” Cả hội trường vỗ tay rầm rộ.

Sau buổi lễ trao giải, Cố Kiều Kiều và Phong Lâu Uyên cùng trở về nhà, trong niềm vui rộn ràng, họ lại đùa giỡn một trận.

Đến khi nằm xuống nghỉ, Phong Lâu Uyên ôm eo cô, lẩm bẩm: 

“Em đã thực hiện được ước mơ rồi, cũng nên thực hiện ước mơ của anh chứ?”

Cố Kiều Kiều cười cong mắt, giả vờ ngơ ngác: “Ước mơ gì cơ?”

Phong Lâu Uyên tức nghẹn, dọa: “Không nhớ ra hả? Vậy ngày mai anh ra báo chí khóc luôn: Ảnh hậu Cố lừa tình bỏ rơi tôi!”

“Ha ha ~” Cố Kiều Kiều bật cười, hôn nhẹ sống mũi anh rồi nói: “Đùa anh thôi.”

Cô mở điện thoại, dưới ánh mắt chăm chú của Phong Lâu Uyên, cô đăng một dòng Weibo: 

[Cảm ơn người luôn bên cạnh em.]

Phong Lâu Uyên cười đến không khép được miệng, lập tức dùng tài khoản chính đăng lại: 

[Không cần cảm ơn, mau cho anh danh phận là được!]

Thư ký Lưu, người quản lý tài khoản công ty Dịch Viên, lập tức chia sẻ lại bài viết: 

[Mong bà chủ cho ông chủ một danh phận.]

Ba người họ “tung chiêu” một lượt, Weibo lại dậy sóng.

Người sốc thì sốc, người chúc mừng thì chúc mừng, người “đào lại” Phong Lâu Uyên thì “đào”, sôi động vô cùng – ngay cả Trần Vũ An cũng bị lôi ra “đánh hội đồng”.

Nói đến Trần Vũ An: sau khi bị bắt, hắn ta bị kết án hai năm, trở thành nam minh tinh đầu tiên "đạp máy may" (vào tù).

Ra tù, hắn ta không còn một xu dính túi nên đành phải tìm bố mẹ.

Nhưng căn nhà trước kia từng mua cho họ giờ đã sang tên người khác.

Không còn nơi nương tựa, Trần Vũ An buộc phải tìm đến em gái Trần Ngọc Điềm.

Sau khi bị mắng chửi mà rút khỏi giới giải trí, cô ta không còn thu nhập, chỉ biết sống dựa vào mấy ông già.

Nhưng tuổi ngày càng cao, cô ta cũng không còn được ai nâng niu, phải sống tằn tiện từng đồng, lại còn chịu đựng lời giễu cợt cay độc của người đời, điều này khiến cô ta - một người vốn luôn kiêu ngạo không thể chịu nổi.

Khi Trần Vũ An đến, cô ta đảo mắt một vòng rồi hét: “Cút ngay!”

“Cô nói chuyện với anh mình vậy đó hả?!”

Cả hai cãi nhau to, suýt đánh nhau nếu không có hàng xóm dọa báo cảnh sát.

Trần Vũ An ăn sạch thức ăn trong tủ lạnh, moi được địa chỉ bố mẹ rồi mới chịu rời đi.

Trần Ngọc Điềm rủa: “Mau chết đi là vừa!”

Nếu không vì hắn ta, đời cô đâu thành ra thế này?

Trần Vũ An lần theo địa chỉ, tìm được bố mẹ đang sống ở tầng hầm tồi tàn.

Lúc nhìn thấy họ, hắn ta suýt không nhận ra: hai kẻ mới hơn 50 tuổi mà trông như 70-80.

Tóc bạc, lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, nhìn đã thấy cực khổ.

Hai ông bà vừa thấy con trai liền nổi giận. Thằng con này khiến họ mất mặt đến mức không dám về quê!

Chỉ vì sợ bị chửi thẳng mặt, họ mới phải trốn trong tầng hầm rách nát thế này, chứ nhà ở quê vẫn còn.

Họ mắng xối xả rồi đuổi Trần Vũ An đi: “Coi như chúng tao chưa từng sinh ra mày! Nhục mặt!”

Trần Vũ An suy sụp, không còn làm nghệ sĩ, không tiền bạc - mọi thứ đều đã bồi thường.

Cuối cùng, hắn ta phải bán thân kiếm sống.

Bị bệnh nặng, chết một cách cô độc, chẳng ai đứng ra lo hậu sự.

Lúc hắn ta chết, Cố Kiều Kiều đã là Ảnh hậu toàn bộ giải thưởng lớn, đã kết hôn với Phong Lâu Uyên và có một cô công chúa nhỏ đáng yêu.

Cô sống hạnh phúc trong thế giới này – chồng yêu cô đến tận xương tủy, con cái đầy đủ, đoạt vô số giải Nữ chính xuất sắc.

……

Tiểu kịch trường:

Khi Kiều Kiều kết hôn với Phong Lâu Uyên, có người còn nói chắc cô phải “đeo bám” dữ lắm.

Cho đến khi tài khoản phụ của Phong Lâu Uyên – “Hôm nay Kiều Kiều công khai chưa” – bị “đào” lên.

Hóa ra trước đó anh mỗi ngày đều đăng bài “điểm danh”, chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng sau khi Kiều Kiều đồng ý công khai, toàn bộ Weibo của anh bắt đầu tràn ngập “cẩu lương”:

[Hoa hôm nay tặng bảo bối.]
Ảnh: một bông hoa dại nhỏ.

[Món mới học nấu cho bảo bối.]
Ảnh: chiếc đĩa trống trơn.

[Hihi bảo bối có tiểu bảo bối rồi! Của tôi, tất cả đều là của tôi!]
Ảnh: một tấm selfie cười ngu.

Tài khoản phụ bị “khui” xong, Phong Lâu Uyên lập tức đổi tên thành:
“Cố Kiều Kiều chỉ yêu Phong Lâu Uyên” ❤️

~~~ Lời Bạn Quýt ~~~

Ui phải nói là thích nhất vị diện này trong cả bộ luôn ý. Có yếu tố vả mặt báo thù nhưng vẫn có mấy cảnh cute hột me. Nhất là hình tượng 2 mặt của Phong tổng nữa chớ! Yêu nhất hình tượng trước tổng tài sau cún con luôn nà.

Kết thúc Quyển 2 rồi nha các tình yêu. Nhân đây Quýt xin giới thiệu một chút về tổng quan của bộ truyện này (sorry giới thiệu hơi muộn). Trước bộ vạn người mê thì chị Kiều có 1 bộ xuyên nhanh nữa có bối cảnh là trước khi chị Kiều sống lại và trở thành nhiệm vụ giả của Cục Xuyên Nhanh. Bộ đó như kiểu tiền truyện ý, tất cả các thế giới đều chị đều xuyên thiên kim thật bị thiên kim giả hãm hại rồi cứu vớt cuộc đời nguyên chủ. Bộ đó chủ yếu là 1vs1 nha. Sau bộ Vạn người mê cũng có 1 bộ Xuyên nhanh nữa mà tác giả chưa viết xong vị diện nào cả (năm ngoái Quýt xem thì như vậy) nên cũng không biết rõ nội dung hay dở ra sao nữa. Ngoài ra tác giả còn một số bộ đã hoàn khác và tên nữ chính đều là ~~~ Kiều Kiều luôn cũng khá hay, đều là kiểu sảng văn, ngọt sủng hết nha. Quýt đã đọc hết bộ tiền truyện của chị Kiều cũng thấy khá okie nhưng sau qua bộ này thì kết hơn với lại nội dung 2 bộ cũng không liên quan nên quyết định không dịch bộ đó nha. 

Quyển 3 gồm 6 vị diện sẽ sớm ra mắt, mong các bạn sẽ qua ủng hộ tiếp cho nhà Quýt nhé! Mấy vị diện ở quyển 3 khá là ngắn tầm 20~30 chap gì đó thôi nhưng nội dung khá là okie ạ. Mọi người có mong chờ không nào~

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ❤️


  • Share:

You Might Also Like

0 comments