Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 313 314 315

By Quyt Nho - tháng 8 21, 2025
Views

Chương 313: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 13

Ngay cả fan của Trần Vũ An cũng cạn lời trên màn bình luận.

Hết lần này đến lần khác, ai còn tỉnh táo đều đã im lặng!!

Ngoại trừ một số fan cuồng vẫn cố bênh vực, còn lại đều đang spam bình luận:

[Trần Vũ An, tặng anh bài “Anh không đáng mặt đàn ông”, nghe đi!]
[Kiều Kiều, nói thật, nên ly hôn đi, thật khó tưởng tượng hai người sống chung thế nào!]
[Đã đổi biệt danh: Hôm nay Cố Kiều Kiều và Trần Vũ An ly hôn chưa?]
[Trốn thuế thì trốn, ngủ thì ngủ, đi show mà gây sập nhà thì Trần Vũ An anh là số một đấy (nể thật), unfollow, may mà chưa mù mắt.]

Cả ngày hôm nay, Trần Vũ An chiếm trọn hot search — nhưng toàn là tin tiêu cực, có cả chục clip bóc phốt với cả triệu lượt xem.

“Năm lần bảy lượt đẩy Cố Kiều Kiều”, “Lưu lượng hot nhưng đầu rỗng”, “Vợ vụng về không biết nấu ăn”… từng cái đều nhanh chóng trở thành meme lan truyền khắp nơi.

Đội ngũ của Trần Vũ An tuy giỏi, nhưng cũng chẳng chống lại nổi sức ép từ cư dân mạng. Các loại thư luật sư, thông báo thanh minh đều vô dụng. Ngoại trừ mấy fan não tàn vẫn mù quáng tin tưởng, còn lại fan tỉnh táo thì hoặc lặng lẽ rút lui, hoặc ngậm đắng nuốt cay unfollow.

Rất nhiều người từng bị Trần Vũ An hoặc ekip của hắn ta chèn ép trong giới giải trí cũng thi nhau lên tiếng, càng khiến hình ảnh công chúng của hắn rơi xuống đáy không phanh.

Quản lý của Trần Vũ An gần như phát điên — hắn ta thật không ngờ Trần Vũ An lại sụp đổ dễ đến thế này??

Không đáng tí nào??

Nhưng điều khiến hắn ta suy sụp thực sự vẫn còn phía sau…

……

Tại trường quay livestream.

Trần Vũ An đẩy Cố Kiều Kiều ra rồi cắm đầu bỏ chạy — lần này là vì hắn thật sự hoảng, bởi hắn bị dị ứng nặng với ong vò vẽ. Chỉ cần bị đốt là có thể sốc phản vệ rồi ngất xỉu.

Cố Kiều Kiều không hề biết chuyện này, cô chỉ cảm thấy tủi thân vô cùng.

Từ khi kết hôn với Trần Vũ An, tuy cả hai ít gặp mặt, thậm chí chưa từng ngủ chung một giường, nhưng hắn đôi khi vẫn nói lời ngọt ngào để dỗ dành cô.

Lúc biết mình được tham gia chương trình cùng hắn, Cố Kiều Kiều đã vui đến mất ngủ cả đêm, ôm biết bao hy vọng.

Thế mà chỉ trong một ngày bị hắn đẩy ra ba lần, nỗi đau và tủi thân cứ thế vỡ òa.

“Trần Vũ An!”

Cô hét lên một tiếng, đầy bi thương và nghẹn ngào. Vừa dứt lời, mắt cô đã cay xè, nặng trĩu đến mức không thể mở nổi.

Cô không muốn khóc, nên ngẩng đầu nhìn trời. Nhưng nước mắt vẫn không kìm được, lặng lẽ rơi xuống, mũi cô cũng đỏ bừng.

Tổ ong kia từ lâu đã bay đi đâu mất, căn bản không bay về phía họ.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế bị đẩy ra, đứng yên bất động.

Cameraman rất biết nắm khoảnh khắc. Anh ta đã bắt trọn khoảnh khắc Kiều Kiều ngẩng đầu rơi lệ ấy.

Cư dân mạng trong phòng livestream vừa xót xa vừa phát cuồng. Rất nhiều người còn lấy bức ảnh ấy làm ảnh đại diện hay hình nền điện thoại.

Tiếng hét của Kiều Kiều làm Trần Vũ An giật bắn, tưởng cô bị ong đốt, lại càng chạy nhanh hơn.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng quen thuộc lại tái hiện — con đường quen thuộc, tảng đá quen thuộc, và cú ngã quen thuộc.

Chỉ khác là lần này hai bên đường không còn ruộng nước, mà là con mương nhỏ, chỉ có đá vụn và cỏ dại.

Hắn ngã đúng lúc cánh tay phải tiếp đất trước.

Dù cách xa, mọi người xung quanh dường như vẫn nghe thấy một tiếng “rắc”.

[Nghiệp quật ngoài đời thật hở?]
[Một ngày hỗn loạn như phim…]
[Làm người đừng như Trần Vũ An, không thì có khi gãy tay hai lần trong một ngày!]

Cố Kiều Kiều và ê-kíp đều sững người, không ai ngờ sẽ thành ra thế này.

Cô quên cả khóc, vội vàng chạy đến bên hắn ta.

Trần Vũ An đã bất tỉnh, mặt trắng bệch như người chết mấy hôm rồi.

Cố Kiều Kiều hoảng loạn, lùi lại mấy bước rồi ôm mặt khóc: “Vũ An! Anh đừng chết mà!”

Hai nhân viên lập tức chạy xuống. Bị cô ảnh hưởng, phản ứng đầu tiên của họ là kiểm tra hơi thở của Trần Vũ An. Cảm thấy vẫn còn thở, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hắn ta chết khi đang quay show thì chương trình này cũng đi đời rồi.

Hoắc Túc Hành lập tức gọi xe cứu thương. Dù anh đã đóng phim nhiều năm, nhưng chưa từng thấy tình huống nào “drama” thế này.

Đúng là — phim ảnh bắt nguồn từ đời sống mà.

Anh không kìm được liếc nhìn Cố Kiều Kiều đang khóc nức nở, mắt đỏ hoe như hoa lê trong mưa. Hình như cô là người rất dễ khóc, đây là lần thứ hai anh thấy cô khóc chỉ trong ngày hôm nay.

Lần này còn khóc dữ hơn?

Hoắc Túc Hành lặng lẽ bước đến trước mặt cô, như buổi sáng, cúi người đưa cho cô một tờ giấy.

“Loại người như vậy… không đáng để em phải khóc.”

Giọng anh lạnh nhạt, bình thản, như đang nói một điều hiển nhiên.

Cố Kiều Kiều ngẩng đôi mắt sưng đỏ nhìn anh, hít hít mũi, hàng mi dính đầy nước mắt, ướt nhẹp.

Cô nhận lấy giấy, lau mặt và mũi, rồi nghẹn ngào nói: “Bọn em mới kết hôn hai tháng thôi, tại sao lại không đáng để em khóc chứ, huhu. Em khóc vì thấy mình chọn nhầm người, khóc vì mấy lời ngọt ngào trước đây của anh ấy đều chỉ là dỗ dành em thôi—”

Cô lại hít hít mũi, rồi chìa bàn tay nhỏ trắng trẻo, giọng mũi nặng nề: “Còn giấy không, cho em thêm tờ nữa, cảm ơn.”

Hoắc Túc Hành hơi cạn lời, móc luôn cả gói khăn giấy trong túi ra đưa cô, rồi lặng lẽ nhìn cô lau mặt, lau mũi, xong nước mắt lại rơi tiếp.

Anh thầm nghĩ: cô đóng cảnh khóc chắc không bao giờ cần thuốc nhỏ mắt.

Cố Kiều Kiều cũng không muốn khóc, nhưng cảm xúc cứ dâng trào theo bản năng, khiến cô không thể kìm được. Vừa nấc vừa lẩm bẩm: “Em chỉ là một diễn viên tuyến 18, có gì đáng để anh ấy phải dỗ dành đâu. Vậy mà lúc chưa cưới thì ngọt ngào biết bao, cưới rồi thì như người khác luôn… Có phải đàn ông đều như vậy không? Có được rồi thì không trân trọng nữa?”

Rồi cô nhỏ giọng tiếp: “Nhưng… anh ấy cũng có được gì từ em đâu…”

Hoắc Túc Hành hơi trợn mắt. Gì đây? Còn có thể ăn luôn dưa???

Trong đầu anh lại ghi chép thêm: Cô gái này không chỉ lắm lời, logic kỳ quặc, mà còn không biết đề phòng, chuyện gì cũng tuôn ra hết…

Anh chưa từng gặp ai như Cố Kiều Kiều. Ấn tượng đầu tiên chỉ là một cô gái bình thường.

Lần đầu thấy cô ngồi khóc một mình trong góc, anh nghĩ cô trông như một cây nấm nhỏ đáng thương.

Rồi liên tiếp bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra — Hoắc Túc Hành cảm thấy chưa bao giờ có một ngày thú vị đến thế.

Cố Kiều Kiều, đúng là một người rất thú vị.

Không biết nghĩ đến gì, môi anh dưới lớp khẩu trang hơi cong lên, trong mắt cũng ánh lên nụ cười.

Cố Kiều Kiều nghiêng đầu, “Anh đang cười đấy à?”

Cô không tỏ ra giận dữ gì, có thể anh đang cười cô, nhưng cũng chẳng sao.

Bản thân cô cũng thấy mình thật buồn cười.

Hoắc Túc Hành hơi gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Ừ, anh đang cười.”

Cô chỉ khẽ gật đầu, “À.”

Hoắc Túc Hành cảm thấy kỳ lạ — miệng cô lắm lời vậy, sao không hỏi lý do anh cười?

Nếu cô hỏi, anh sẽ nói thật.

“Vì anh thấy em… rất đáng yêu.”

Chương 314: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 14

Khi xe cấp cứu tới, nhân viên y tế lập tức mang cáng lên rồi đưa Trần Vũ An đang hôn mê xuống núi.

Do không cần tiếp tục quay trực tiếp nữa, nên đội quay phim cũng dừng công việc, sau khi bàn giao với đội của Trần Vũ An, họ trở về homestay nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, Hoắc Túc Hành quay đầu nhìn về phía Cố Kiều Kiều, thấy cô vẫn đang lo lắng nhìn Trần Vũ An mà không hề để ý đến anh.

Trong lòng anh có chút hụt hẫng, tự an ủi rằng có lẽ chỉ vì chia tay mà chưa kịp nói lời tạm biệt nên mới thấy buồn như thế.

Anh vẫn nghĩ sẽ còn gặp lại Cố Kiều Kiều ở homestay, không ngờ cô rời núi rồi thì không quay lại nữa.

Do tay của Trần Vũ An bị gãy nghiêm trọng, cần phải nhanh chóng quay về thành phố B để phẫu thuật, họ liền đặt vé máy bay sớm nhất để trở về.

Mặc dù người quản lý của Trần Vũ An rất giận, nhưng vì tình cảm đồng nghiệp nhiều năm, hắn ta không thể bỏ mặc Vũ An đang hôn mê với cánh tay bị gãy.

Thế là hắn lập tức sắp xếp bệnh viện và bác sĩ, đưa TrầnVũ An đi phẫu thuật ngay trong đêm.

Đúng lúc đó, chị Trần Ngọc Điềm đang quay phim ở thành phố B cũng vội vàng tới. Vừa thấy Cố Kiều Kiều đã sẵng giọng:

“Cô chăm sóc anh tôi kiểu gì vậy?! Còn cố tình nói mấy lời nửa vời là sao? Giỏi lắm rồi đấy?!”

Cố Kiều Kiều lắc đầu giải thích: “Chị vẫn chăm sóc anh Vũ An rất cẩn thận, là anh ấy…”

“Câm miệng!” Trần Ngọc Điềm nhíu mày, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ khó chịu.

“Cô còn muốn cãi à? Gọi cô là chị dâu thì cô tưởng mình thực sự là vợ của ngôi sao nổi tiếng chắc? Có biết mình là ai không hả?”

Cơn tức trong lòng Cố Kiều Kiều trào dâng. Cô và Trần Vũ An đã kết hôn, cho dù cô không nổi tiếng, thì cũng là chị dâu của Trần Ngọc Điềm.

Một hai câu xúc phạm cô có thể nhịn, nhưng nói quá đáng như vậy thì thật quá lắm rồi.

Cố Kiều Kiều nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Em có thể xem lại đoạn phát sóng, tự mình thấy anh Vũ An vì sao mà ngã. Không cần phải trút giận lên chị.”

Trần Ngọc Điềm trừng lớn mắt, không tin nổi cô nàng mềm yếu như Cố Kiều Kiều lại dám cãi lại mình.

Cô ta giận tới mức định giơ tay đánh, nhưng bị người quản lý của Trần Vũ An chặn lại: “Đây là bệnh viện, có camera giám sát đấy.”

Cố Kiều Kiều thoáng thấy lạnh lòng. Cô tưởng người quản lý kia muốn bảo vệ mình, hóa ra chỉ lo cho hình ảnh của Trần Ngọc Điềm.

Trần Ngọc Điềm hừ lạnh một tiếng: “Ở lại bệnh viện chăm sóc anh tôi cho tử tế vào! Nếu có chuyện gì xảy ra, đến lúc đó cô đừng trách tôi!”

Nói xong, cô xoay người bỏ đi, đôi giày cao gót vang lên tiếng “cộc cộc cộc” trong hành lang yên tĩnh.

Cố Kiều Kiều ngồi phịch xuống ghế, cơ thể khom lại, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Mãi cho đến khi Trần Vũ An được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô mới lấy lại tinh thần đứng dậy.

Bác sĩ thông báo: xương tay của Trần Vũ An bị gãy, đã đặt khung thép và đinh vít, cần nằm viện một tháng.

Cố Kiều Kiều hỏi: “Bác sĩ, bao giờ thì anh ấy tỉnh?”

Bác sĩ đáp: “Sau khi thuốc mê hết tác dụng sẽ tỉnh lại, chắc là sáng mai.”

Người quản lý của Trần Vũ An cùng y tá đưa hắn ta vào phòng bệnh VIP, sau đó quay sang nói với Cố Kiều Kiều: “Tôi còn công việc phải giải quyết, cô cứ chăm sóc Vũ An cho tốt, còn việc…”

Hắn ta lưỡng lự: “Thôi, chờ anh ấy tỉnh rồi tôi sẽ nói.”

Cố Kiều Kiều gật đầu, nét mặt cứng đờ.

Sau khi người quản lý rời đi, cha của Trần Vũ An gọi điện tới: “Phẫu thuật xong rồi chứ?”

“Dạ vâng, ca mổ rất thuận lợi.”

Ông nói: “Tốt, vậy cô chăm sóc nó cho tốt nhé. Bọn tôi già cả rồi, không tiện bay qua đó, nhờ cả vào cô.”

Cố Kiều Kiều định nói “Không có gì ạ” thì giọng mẹ Trần Vũ An từ đầu dây bên kia chặn lại, giọng đầy bực bội: “Nhờ vả cái gì chứ! Đó là việc cô ta phải làm! Hừ, chuyện gì cũng không làm nên hồn, đến chăm sóc Vũ An cũng không xong, lên show truyền hình còn gặp xui xẻo, đúng là khắc tinh của nó!”

Trần phụ ngăn lại: “Bà đừng nói to vậy! Không thì bà qua mà chăm nó đi?”

Bà ta lập tức im lặng.

Khuôn mặt Cố Kiều Kiều mỗi lúc một cứng đờ hơn. Cô thất thần nhìn Trần Vũ An nằm trên giường bệnh, đến mức chẳng biết khi nào điện thoại bị cúp.

Bỗng nhiên cô cảm thấy, những năm qua mình sống trong một giấc mơ đầy dối trá. Hôm nay, giấc mộng ấy bị bóp vỡ, để lộ sự thật phũ phàng.

Sự khó chịu của Trần Vũ An, trước đây được ngụy trang bằng những lời mật ngọt.

Sự gay gắt của Trần Ngọc Điềm, trước đây là lời nũng nịu dễ thương.

Sự coi thường của mẹ chồng, trước đây là những lời dặn dò thân thiện.

Cố Kiều Kiều khẽ nhếch môi, đột nhiên cảm thấy cuộc hôn nhân này chẳng còn gì đáng lưu luyến.

Cô vốn cũng chẳng yêu Trần Vũ An nhiều đến thế, trước kia chỉ là bị mù quáng bởi những lời ngọt ngào và danh tiếng của hắn ta.

Chỉ là, trong tình thế hiện tại, cô không thể ly hôn. Nếu muốn tiếp tục đứng trong giới giải trí, thì ly hôn lúc này sẽ bị coi là “vô trách nhiệm”, “chồng gặp chuyện liền bỏ chạy”, sẽ trở thành lý do để bị bôi nhọ.

Cô cụp mắt xuống, mở điện thoại lên xem lịch.

“Cạch ——”

Cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra. Cố Kiều Kiều tưởng là bác sĩ tới khám, liền đứng dậy nhìn, nhưng người bước vào lại là một người hoàn toàn không ngờ tới, và cũng không nên có mặt ở đây…

“Anh đến đây làm gì?” – Cô ngạc nhiên hỏi, giọng nhỏ xíu, có phần dè dặt – “Không đúng, sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest xám bạc, dáng người vạm vỡ với gương mặt điển trai lạnh lùng, không biểu cảm.

Anh từ từ bước lại gần, đứng trước mặt Cố Kiều Kiều lại không nói lời nào. Đôi mắt đen sâu thẳm như có thể nuốt lấy tâm can người khác.

Sức ép từ anh khiến Cố Kiều Kiều lùi lại một bước, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Vốn đã cảm thấy chột dạ, lại còn gặp phải người như thế .Mà anh lại xuất hiện ngay trong phòng bệnh của Trần Vũ An.

Phong Lâu Uyên thầm cười trong bụng, nhưng vẻ mặt càng lạnh hơn.

Anh đã hiểu rõ tính cách của Cố Kiều Kiều.

Nói ngọt không ăn thua, phải cứng rắn mới được.

Tổng tài bá đạo x cô minh tinh ngốc ngếch — đúng là tình tiết kịch tính, không phải sao?

Phong Lâu Uyên rất cao, anh liếc mắt nhìn Trần Vũ An đang nằm trên giường bệnh trong bộ dạng thảm hại, rồi khẽ hừ lạnh.

“Đây là chồng em đấy à?”

Cố Kiều Kiều cắn môi, cúi đầu, khẽ gật.

Nhớ đến lời hứa trước đó, cô lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh đã hứa rồi mà! Rằng chúng ta coi như chưa từng gặp nhau!”

Trong mắt Phong Lâu Uyên thoáng hiện ý cười, anh chậm rãi nói: “Anh có nói thế à? Sao anh không nhớ nhỉ.”

“Với lại…” – anh cố tình ngưng một chút, đợi biểu cảm của Cố Kiều Kiều thay đổi xong mới tiếp lời – “coi như chưa từng gặp nhau, thì không thể gặp lại lần nữa sao?”

Cố Kiều Kiều: “?”

Cô đánh giá lại Phong Lâu Uyên – bộ vest đắt tiền, đồng hồ hàng hiệu tiền triệu – trông chẳng giống loại người lưu manh tí nào.

Tự nhiên, cô không còn sợ anh như trước nữa.

Cô chu môi lên: “Anh nói mà không giữ lời.”

Phong Lâu Uyên tưởng cô chu môi là đang đòi hôn, liền cúi xuống hôn nhẹ một cái. Trên mặt anh là nụ cười như con mèo vừa liếm trộm cá, cả người như đang đắc ý cực kỳ.

Chương 315: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 15

“A!” Cố Kiều Kiều bật kêu một tiếng, vội vàng đưa tay bịt miệng: “Anh làm gì vậy!”

Sau khi hét lên, cô liếc ngay về phía giường bệnh, thấy Trần Vũ An vẫn bất động lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô trừng mắt nhìn anh đầy giận dữ: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?!”

Phong Lâu Uyên đột nhiên ôm chặt lấy cô, vóc dáng cao lớn của anh dễ dàng kéo Cố Kiều Kiều nhỏ bé vào lòng.

Vòng tay anh rất ấm. Kỳ lạ thật, rõ ràng nhìn anh chẳng giống người ấm áp chút nào.

Cảm nhận được bàn tay to lớn của anh đang nhẹ nhàng vỗ lưng mình, Cố Kiều Kiều không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.

Tất cả nỗi buồn hôm nay như tìm được lối thoát.

Phong Lâu Uyên vừa thấy thương, vừa ghen. Anh lườm Trần Vũ An một cái thật dữ dằn – cái tên này thật đáng ghét, đáng ra nên nằm thực vật mới phải.

Cả ngày hôm nay, vì Cố Kiều Kiều, anh đã ngồi xem chương trình tạp kỹ. Cách Trần Vũ An đối xử với cô, ánh mắt nhìn cô ra sao, anh đều thấy rất rõ.

Anh biết cô sẽ đau lòng, nên mới cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh để bay đến đây.

Giọng nói trầm khàn của Phong Lâu Uyên vang lên: “Chỉ cho phép em khóc vì hắn ta lần cuối cùng này thôi.”

Nghe câu ấy, Cố Kiều Kiều “phì” một tiếng bật cười trong nước mắt.

Giọng cô còn vương chút nghẹn ngào, mang theo vẻ tinh nghịch: “Vài năm trước lúc em chỉ đóng vai phụ quần chúng, nam chính lúc đó cũng từng nói một câu giống y như vậy đó. Mà còn bắt đầu bằng hai chữ: ‘Phụ nữ!’”

Phong Lâu Uyên khựng lại một chút, rõ ràng nhận ra thần sắc cô đã sinh động hơn, nét cứng đờ lúc nãy cũng giảm đi nhiều.

Anh nhướng mày, dùng bàn tay dài nhẹ nhàng nâng cằm Cố Kiều Kiều lên, cố ý hạ giọng trầm khàn hơn: “Phụ nữ, từ giờ đôi mắt em chỉ được rơi lệ vì anh.”

“Phì!”

Cố Kiều Kiều lại bật cười, nỗi buồn cũng tan theo tiếng cười ấy.

Phong Lâu Uyên nhìn cô tươi cười như hoa nở, tim anh chợt rung lên. Anh cảm thấy cô dù đã có da có thịt một chút cũng thật đáng yêu.

Nhưng mà vẫn chưa đủ, ôm vào lòng vẫn thấy hơi gầy, cần phải ăn nhiều hơn mới được.

Anh lại nhìn về phía Trần Vũ An vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, trong lòng nghĩ: đã không biết trân trọng thì để anh thay mặt chăm sóc người đẹp vậy.

Phong Lâu Uyên bế Cố Kiều Kiều đặt ngồi lên ghế bên giường, cứ như bế một đứa trẻ. Cô ngồi trong lòng anh, nhỏ bé đến đáng yêu.

Cô vùng vẫy: “Anh đừng ôm em nữa!”

Cơ bắp ở đùi anh khẽ siết lại, giọng nói càng thêm lươn lẹo: “Không thích, anh cứ ôm.”

Cố Kiều Kiều càng giãy giụa mạnh, Phong Lâu Uyên chịu không nổi nữa, cúi sát vào tai cô, hơi thở nóng hổi phả ra: “Em mà còn động đậy, anh không ngại làm em ở ngay trước mặt Trần Vũ An đâu…”

Dù câu nói chưa kết thúc, Cố Kiều Kiều cũng đã hiểu ngay lập tức!

Hai má cô lập tức đỏ bừng, càng khiến vẻ đẹp của cô thêm rực rỡ, khiến ánh mắt Phong Lâu Uyên càng thêm nóng bỏng.

Cô vừa thẹn vừa giận: “Em đâu có quen anh, đến tên anh còn chưa biết, sao anh cứ bắt nạt em mãi vậy!”

Phong Lâu Uyên chẳng muốn nói cho cô biết thân phận thật của mình, biết đâu sau đó lại chẳng còn gì thú vị nữa.

Anh nhếch môi cười xấu xa, cố ý trêu: “Tại vì nhìn em dễ bắt nạt quá.”

Bộ dạng cô tức giận lại càng đáng yêu.

Phong Lâu Uyên trước đây thật không nghĩ mình lại là người có kiểu sở thích quái đản như thế. Suốt bao năm ở vị trí cao, trong mắt người khác anh luôn là người điềm tĩnh và chững chạc.

Bản thân anh cũng nghĩ vậy.

Nhưng từ khi quen Cố Kiều Kiều, anh mới thấy hình như mình bắt đầu… nổi loạn như hồi còn đi học.

Phong Lâu Uyên không ghét cảm giác đó. Sống theo khuôn phép quá lâu, thật ra cũng hơi nhàm chán.

Chỉ là anh không ngờ mình chỉ muốn trêu cô một chút, vậy mà cô lại như đứa trẻ con, “oa” một tiếng khóc òa lên.

Thấy Cố Kiều Kiều mếu máo bật khóc, Phong Lâu Uyên hoảng thật sự, tay chân luống cuống.

Anh dỗ: “Đừng khóc nữa, anh chỉ đùa em thôi, ngoan nào, đừng khóc nữa.”

Cô mà khóc nữa thì kéo y tá tới mất. Dù sao thư ký Lưu cũng đang canh ngoài cửa.

Cố Kiều Kiều không nghe, khóc càng to hơn.

Phong Lâu Uyên hết cách, đành cúi đầu dùng môi chặn miệng cô lại.

Miệng cô đang mở to, càng tiện cho anh "công thành chiếm đất".

“Ưm…”

Hiệu quả không ngờ tốt thật, Cố Kiều Kiều lập tức nín khóc, mắt mở to ngơ ngác nhìn khuôn mặt điển trai ở khoảng cách gần trong gang tấc.

Cô đảo mắt, rồi vô tình liếc thấy Trần Vũ An vẫn còn hôn mê trên giường bệnh.

Cô chợt cảm thấy có gì đó… rất kỳ lạ, không sao diễn tả được.

Nhớ lại lời Trần Ngọc Điềm và mẹ Trần từng nói, cô không còn kháng cự nữa. Cô mềm người, tay còn nhẹ nhàng choàng lên cổ anh.

Phong Lâu Uyên mừng rỡ, nụ hôn càng thêm sâu.

Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng thư ký Lưu và y tá trò chuyện, Phong Lâu Uyên mới chịu buông cô ra.

Anh ôm cô tựa vào vai mình, hai người thân mật ôm nhau, tiếng tim đập của cả hai vang lên rõ mồn một.

Đối mặt với câu hỏi của y tá về tiếng khóc vừa rồi, thư ký Lưu nở nụ cười chuyên nghiệp: “Người nhà bệnh nhân hơi xúc động thôi, xin lỗi, tôi đã khuyên nhủ rồi.”

Y tá cũng không nói thêm gì, quay lại phòng trực.

Thư ký Lưu lập tức thu lại nụ cười tám chiếc răng, trong lòng rủa thầm – nửa đêm còn phải giúp ông chủ che giấu việc riêng?

Anh ta liếc vào trong phòng, bĩu môi – thật là, oán khí nặng thế cơ à.

Cảm xúc của Cố Kiều Kiều đến nhanh mà đi cũng nhanh, đúng là chẳng khác gì một đứa con nít.

Phong Lâu Uyên nhìn cô rồi hỏi: “Nãy khóc vì chuyện gì vậy?”

Cô chu môi, dụi mặt vào bộ vest của anh, giọng trầm xuống: “Anh bảo em nhìn dễ bị bắt nạt… em đúng là dễ bị bắt nạt thật. Anh ta đẩy em cũng vì em dễ bị bắt nạt…” – cô chỉ về phía Trần Vũ An.

“Trần Ngọc Điềm mắng em cũng vì em dễ bị bắt nạt. Còn mẹ chồng em, ai cũng nghĩ em dễ bắt nạt hết!”

Cố Kiều Kiều nói xong mà giọng còn đầy tủi thân, Phong Lâu Uyên nghe là hiểu ngay – đến hôm nay cô đã bị cái nhà kia dồn ép quá mức rồi.

Y như một đứa nhỏ đang méc chuyện vậy.

“Cô ta muốn đánh em ở đâu?” Phong Lâu Uyên hỏi.

Cô mắt còn ngấn lệ, ngơ ngác: “Gì cơ? Ở trước cửa phòng cấp cứu.”

Phong Lâu Uyên không nói gì, liền lấy điện thoại gọi cho thư ký Lưu: “Lấy cho tôi đoạn camera ở trước cửa phòng cấp cứu tầng một bệnh viện.”

Thư ký Lưu: …
“Dạ vâng, tổng giám đốc Phong.”

Phong Lâu Uyên chỉ vào mặt mình: “Hôn một cái đi, anh sẽ giúp em xả giận.”

Cố Kiều Kiều chớp mắt, bỗng hỏi: “Anh giỏi lắm hả?”

Phong Lâu Uyên: …

Nếu không phải vì đôi mắt cô trong veo, anh đã tưởng cô đang cà khịa mình rồi.

Phong Lâu Uyên gật đầu: “Ừ, anh rất giỏi.”

Cô cúi mắt, mím môi, trông như đang do dự.

Phong Lâu Uyên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng – sao mà dễ thương thế này. Thấy cô còn do dự, anh hơi nghiêng đầu, lại cúi xuống hôn lên đôi môi hồng mềm ấy.

Thật sự rất mềm và đàn hồi.

Phong Lâu Uyên như bị nghiện, ôm eo Cố Kiều Kiều mà hôn không dứt.

Nếu không phải vì cô ngại, anh thật sự muốn ăn cô ngay trước mặt Trần Vũ An rồi.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments