Chương 316: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 16
Cô cảm thấy có gì đó cứng cứng chạm vào người mình, lập tức cứng đờ không dám cử động, còn đẩy anh ra rồi che miệng lại.
Đôi mắt to tròn, ửng đỏ vì xấu hổ của cô trừng lớn.
Phong Lâu Uyên bật cười khẽ, bờ vai khẽ run, lồng ngực cũng nhấp nhô theo tiếng cười trầm thấp ấy.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm gì ở đây đâu.”
Giọng nói của anh trầm và quyến rũ đến mức khiến cô đỏ bừng mặt, trí tưởng tượng cũng bắt đầu bay xa.
Không làm ở đây…?
Cô bật dậy, lắp bắp: “A-Anh phải về đi! Lát nữa Trần Vũ An tỉnh lại bây giờ!”
Phong Lâu Uyên chẳng có vẻ gì là vội, kéo cô ngồi lại lên đùi mình, làm ra vẻ thất vọng: “Chúng ta đã thế này rồi, em định để anh mãi làm người thứ ba à?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, lập tức phủ nhận: “Giữa chúng ta không có gì hết!”
Anh nheo mắt, vẻ mặt càng thêm tủi thân: “Lần đầu tiên của anh đã dành cho em rồi, em không chịu trách nhiệm sao?”
Cô do dự, rồi vẫn lắc đầu.
Phong Lâu Uyên suýt phì cười vì tức. Anh biết ngay cô là kiểu người không ăn được ngọt, chỉ trị được bằng cách cứng rắn.
Anh siết mặt lại, giọng lạnh lùng: “Em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh. Nếu không, anh sẽ tung đoạn video kia lên mạng, để cả thiên hạ biết em là đồ phụ tình.”
Mắt cô trợn tròn hơn nữa. Gì cơ?! Phụ tình?!
Làm gì có chuyện đó!
Cảm nhận được hơi thở ngày càng lạnh lẽo của anh, cô rụt cổ lại, quyết định tạm thời dỗ anh cho yên, kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Cô dịu giọng: “Em sẽ cân nhắc. Nhưng em vẫn là người có chồng, em cũng đâu thể nào chịu trách nhiệm với anh được.”
Trong lòng anh thì đang cười như nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc, áp lực lan toả rõ rệt.
Giọng anh lạnh đi: “Ý em là bảo anh làm người thứ ba?”
Anh nói thêm: “Giới giải trí các em giỏi thật đấy.”
“Không phải vậy đâu mà…” – Cô cười gượng, cái đầu không thông minh của mình đã bị anh dắt mũi hoàn toàn, quên sạch chuyện phải cắt đứt với anh.
Cô dè dặt nói: “Em chỉ là người bình thường, anh với em mới gặp nhau hai lần thôi, không đáng để anh làm người thứ ba đâu.”
Cô nghiêm túc khuyên nhủ: “Làm người thứ ba không tốt đâu, lỡ bị phát hiện là bị lột đồ đánh giữa đường đó.”
Phong Lâu Uyên đen mặt. Đầu óc cô đúng là…
“Không sao, nếu em không muốn cho anh danh phận, vậy anh chỉ có thể làm người thứ ba thôi.” – Anh thản nhiên.
Cô im lặng, người gì đâu mà mặt dày đến thế.
Cô lại đuổi anh: “Anh về ngủ đi, mai không đi làm à?”
Anh đứng dậy, khoé miệng cong lên, cúi người xuống thì thầm bên tai cô: “Bảo bối của anh, người thứ ba như anh sẽ luôn chờ em gọi.”
“Lúc nào cần, nhớ gọi cho anh nhé.”
Giọng anh trầm thấp đầy ám muội, nói xong còn cầm điện thoại của cô, thêm WeChat, số điện thoại, thậm chí kết bạn luôn cả trên Taobao.
Anh đổi tên liên hệ ở mọi nơi thành: Uyên.
Cô ngơ ngác: “Uyên?”
Ánh mắt anh loé lên nét cười: “Ừ.”
Cô cảm thấy không khí giữa hai người mờ ám quá, ngay trước mặt Trần Vũ An thế này, thật không nên.
Cô đẩy anh ra cửa: “Đi nhanh đi, đi nhanh lên!”
Lần này anh nghe lời thật, mở cửa rời đi, nhưng trước khi đi còn quay lại nhìn cô một cái.
Hừm hừm.
Lần này chưa ăn được, lần sau phải đòi gấp đôi.
Cuối cùng cũng thấy anh đi rồi, cô thở phào, ngồi phịch xuống ghế, gục xuống cạnh giường bệnh của Trần Vũ An.
Cô vò đầu. Cái ngày gì mà rối tung rối mù hết cả lên!
Đúng lúc cô nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại của Trần Vũ An bỗng “ting ting” vài tiếng.
Cô cầm lên nhìn, là một người tên Tô Nham gửi hình.
Cô do dự, rồi đưa điện thoại lại gần mặt Trần Vũ An để mở khoá.
Tim cô đập nhanh, ngón tay run rẩy bấm vào khung trò chuyện với Tô Nham.
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
Chỉ vừa liếc qua ba tấm ảnh, mắt cô lập tức trợn tròn. Cô hất điện thoại ra xa như thể cầm phải rắn độc.
Tim đập “thình thịch” dữ dội, cô không tin nổi, lại nhặt điện thoại lên xem lần nữa.
Hình vẫn thế. Trần Vũ An và một người đàn ông khác, trong ba tấm ảnh đều là những cảnh không thể chấp nhận nổi.
Cô che miệng, cơn buồn nôn cuộn lên từng đợt, không kìm được nữa, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Mãi đến khi nôn sạch mọi thứ trong bụng, cô mới vô lực ngồi bệt xuống sàn.
Cô thẫn thờ mở lại điện thoại, nhìn từng tin nhắn, từng hình ảnh và video đầy những lời lẽ gợi dục giữa hai người.
Càng xem càng buồn nôn, càng thấy mình như một trò cười.
Cô rửa mặt, súc miệng, dội nước. Trở về ghế ngồi xuống, mở chế độ quay màn hình, ghi lại hết đoạn trò chuyện giữa Trần Vũ An và Tô Nham.
Cô thoát ra giao diện chính, nhìn thấy cái tên được ghim lên đầu danh sách trò chuyện, trong đầu bỗng loé lên gì đó.
Trong những đoạn chat kia, Trần Vũ An từng nhiều lần yêu cầu Tô Nham cosplay.
Mỗi lần cosplay, mỗi tạo hình, đều liên quan đến cái tên được ghim kia.
Cô mở điện thoại của mình, lên QianDu (千度 – một công cụ tìm kiếm), tra tên Tô Nham, thấy được thông tin và một vài tin tức.
Cô nhìn ảnh Tô Nham, ánh mắt sáng lên. Lúc này cô như bừng tỉnh.
Cô bật cười đầy mỉa mai. Với từng này manh mối, dù là kẻ ngốc nhất cũng thành Sherlock Holmes.
Cô tắt điện thoại, nhìn Trần Vũ An, hận ý trong lòng không cách nào kiềm chế được nữa.
Tất cả những điều khó hiểu trong quá khứ bỗng có lời giải.
Vì sao hắn ta chưa bao giờ đụng vào cô.
Vì sao Trần Ngọc Điềm , cha mẹ Trần dù ghét cô vẫn chịu chấp nhận.
Vì sao họ cứ ép cô sinh con.
Tất cả đều đã rõ.
Bây giờ cô chỉ thấy Trần Vũ An ghê tởm. Rõ ràng có rất nhiều cách để không kết hôn, vậy mà hắn ta lại chọn cách hại người khác.
Cô cúi mắt. Hắn ta thích Hoắc Túc Hành, đúng không?
Còn tìm cả người thế thân, thật nực cười.
Cô tự trách bản thân mình trước đây quá ngu, quá dễ bị bắt nạt. Từ giờ trở đi, cô sẽ không để ai ức hiếp mình nữa!
Cô mở WeChat, nhắn cho người quản lý của Trần Vũ An:
[Ngày mai em có lịch làm việc, anh nhờ trợ lý đến chăm sóc anh Vũ An nhé.]
Chỉ cần nhìn thêm một giây cô cũng muốn phun nước bọt vào mặt người này.
Quản lý nhắn lại một chữ: [Được].
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Vũ và Thăng Thăng đến bệnh viện.
Cô chỉ gật đầu chào họ, rồi lập tức rời đi.
Chương 317: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 17
Cô quay về nhà ngủ liền ba ngày. Trong ba ngày đó, đã có không ít chuyện xảy ra.
Sau khi tỉnh lại, Trần Vũ An còn gọi điện cho cô, ý muốn rủ cô đi du lịch cùng. Hắn ta hứa sẽ “thể hiện tốt”, lời nói đầy những gợi ý và ám chỉ.
Nhưng cô từ chối thẳng thừng.
Cô hiểu rất rõ, hiện tại dư luận trên mạng đang cực kỳ gay gắt. Công việc của Trần Vũ An cũng bị tạm dừng hoàn toàn, chẳng có đoàn phim nào mời hắn ta cả.
Thế nên hắn ta mới muốn dùng cô để tạo một màn “tình yêu ngọt ngào” nhằm cứu vớt chút hình tượng với công chúng.
Nhưng cô không ngu. Dù chưa vạch mặt, cô cũng chẳng thèm dây dưa. Vì thời điểm để trở mặt vẫn chưa đến.
Cô đang chờ một cơ hội — để cho Trần Vũ An phải trả giá thật đắt.
Trên mạng, ba ngày nay cực kỳ náo nhiệt. Ban đầu là Trần Vũ An bị bàn tán cả ngày trời, sau đó đến lượt em gái của anh ta — Trần Ngọc Điềm — bị tung đoạn video từ camera giám sát.
Chính là đoạn cô ta mắng chửi rồi định giơ tay đánh cô Cố Kiều Kiều (顧嬌嬌).
Video vừa lộ ra, hình tượng “ngọc nữ thanh thuần” mà Trần Ngọc Điềm từng gầy dựng hoàn toàn sụp đổ. Trong clip, cô ta chua ngoa, hung hăng, chẳng khác gì dân chợ búa.
Vốn nổi lên nhờ dựa hơi người anh, giờ thì hay rồi, hai anh em cùng “bay màu”.
Không ít fan vốn theo cả hai người vì thích hình tượng anh em thân thiết, giờ buồn bã tuyên bố “từ nay xin nghỉ đu showbiz”.
Cú sập đôi này hiệu ứng còn hơn 1+1, kéo theo hàng loạt phốt cũ bị đào lại — từ quá khứ cho đến tin đồn trong giới. Ngay cả chuyện cha mẹ của hai người dựa vào danh tiếng con cái mà lộng hành trong khu dân cư cũng bị khui ra.
Mẹ Trần tức điên, gọi điện mắng cả hai một trận tơi tả. Bà nói vì họ mà bà không dám bước chân ra khỏi nhà, đi mua đồ còn bị người ta chỉ trỏ nói xéo nói xiên.
Trần Vũ An thì thấy phiền chết được, liền gọi Tô Nghiêm đến bệnh viện ở cùng cho khuây khỏa.
Trong đầu hắn ta nghĩ: “Mình là lưu lượng đỉnh cấp, tí phốt này nhằm nhò gì.”
Chờ gió yên sóng lặng, phát vài bài báo PR, mua vài hot search từ thiện, rồi đâu sẽ vào đấy. Vẫn có thể tiếp tục đóng phim kiếm tiền như thường.
Hắn ta hoàn toàn không sốt ruột.
Trái lại, Trần Ngọc Điềm thì cuống cuồng. Cô ta gọi điện cho Cố Kiều Kiều, muốn nhờ cô ra mặt giải thích.
Nhưng Cố Kiều Kiều đã chặn cô ta từ lâu, chẳng liên lạc được.
Hai người cùng công ty, quản lý của Trần Ngọc Điềm chỉ lạnh lùng bảo cô ta về nhà nghỉ vài tháng đi đã.
Trần Ngọc Điềm hiểu ra ngay — mình bị đóng băng rồi.
Vừa đóng máy vai nữ chính xong, chưa kịp hưởng chút hào quang thì đã bị “đắp chiếu”. Trần Ngọc Điềm tức đến bật khóc, nước mắt như mưa.
…
Ba ngày sau, Cố Kiều Kiều bị một cuộc điện thoại gọi đến công ty.
Bình thường cô rất ít khi đến công ty, cũng chẳng quen mấy nghệ sĩ khác trong cùng công ty, vì mới ký hợp đồng với Giải trí Dịch Viên không lâu, còn quản lý của cô thì là một người cực kỳ bận rộn.
Lần này gọi cô đến là chị Mạnh — người quản lý mà cô chỉ từng gặp sơ hai lần.
Khi Cố Kiều Kiều bước vào văn phòng, chị Mạnh đang cúi đầu xem tài liệu. Bộ vest chỉnh tề khiến chị trông cực kỳ chuyên nghiệp và toát ra khí chất quyền lực.
Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn chào hỏi: “Chị Mạnh, em đến rồi ạ.”
Mạnh Nhược Thanh ngẩng đầu, đánh giá cô một lượt. Cảm thấy cô có chút thay đổi — gương mặt dường như sắc nét và rạng rỡ hơn lần đầu gặp.
Cũng ổn đấy, là một gương mặt ăn ảnh.
Về phần diễn xuất, chị vừa mới xem qua mấy đoạn phim cô đóng trước đây — đều là vai phụ, chưa thấy rõ thực lực, nhưng có tố chất. Nếu được đào tạo bài bản, đóng phim thần tượng chắc không thành vấn đề.
Hôm qua, Mạnh Nhược Thanh vừa nhận được thông báo từ cấp trên: từ giờ, chỉ cần quản lý một mình Cố Kiều Kiều.
Tuy trong lòng không mấy vui, nhưng chị cũng đành chấp nhận.
Chị từng quản lý nhiều nghệ sĩ, cố gắng hết mình chỉ để đào tạo ra một “Ảnh hậu”. Nay bỗng dưng bị yêu cầu ngừng lại, đương nhiên trong lòng có chút bất mãn.
Cố Kiều Kiều này rốt cuộc là ai? Chồng thì mới “sập nhà”, vậy mà Dịch Viên lại đột nhiên muốn nâng đỡ cô ta?
Nhưng chuyện đó chị không quản. Chị đã quyết rồi — sẽ chỉ quan sát cô trong nửa năm. Nếu sau thời gian đó, thấy cô có năng lực và khát vọng, chị sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.
Còn nếu chỉ là người muốn kiếm tiền nhanh trong showbiz, sau nửa năm chị thà nghỉ việc còn hơn tiếp tục quản lý cho cô.
Mạnh Nhược Thanh chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Chào em, Kiều Kiều. Ngồi đi.”
Cô ngồi xuống, hơi căng thẳng hỏi: “Chị Mạnh tìm em có việc gì ạ?”
Mạnh Nhược Thanh lạnh nhạt đáp: “Từ giờ chị sẽ là quản lý riêng của em. Hôm nay gọi em đến để bàn về công việc sắp tới.”
“Ơ…?” — Cố Kiều Kiều ngơ ngác.
Dù chị Mạnh không phải top đầu trong công ty, nhưng cũng là một quản lý có tiếng. Sao lại đột nhiên chỉ dẫn dắt một người là cô?
Cô vô thức hỏi ra thắc mắc.
Mạnh Nhược Thanh bật cười, giọng nhẹ nhàng hơn: “Những ngày qua em khá hot đấy, công ty thấy em có tiềm năng.”
Cố Kiều Kiều cười gượng, có chút ngại ngùng.
Mạnh Nhược Thanh lại hỏi: “Hiện tại em có phim nào đã nhận nhưng chưa quay không?”
Cố Kiều Kiều nghĩ đến lời mời của chị Tưởng Mạn Mạn, thành thật nói:
“Chắc là có. Hôm nọ lúc quay show Homestay tình yêu, chị Tưởng có nói muốn mời em tham gia phim mới của chị ấy.”
“Ồ?” — Mạnh Nhược Thanh hơi bất ngờ.
Phim của Tưởng Mạn Mạn không dễ mà được mời. Vậy mà cô gái này chỉ xuất hiện chưa đến một ngày đã lọt vào mắt xanh của người ta?
Chị âm thầm đánh giá lại Cố Kiều Kiều, trong lòng đã có kế hoạch.
“Giờ chị cho em hai lựa chọn. Một là công ty sẽ làm riêng cho em một bộ web-drama, em đóng vai nữ chính. Nhưng thể loại là phim thần tượng.”
“Còn lựa chọn thứ hai là phương án của chị. Nhưng trước khi nói, chị muốn hỏi em: Em muốn tương lai của mình ra sao?”
Không hề do dự, Cố Kiều Kiều đáp ngay: “Em muốn làm Ảnh hậu!”
Ánh mắt và giọng nói đều rất chắc chắn, đôi mắt sáng long lanh rực rỡ.
Mạnh Nhược Thanh thực sự nhìn cô bằng con mắt khác. Một người từng chỉ đóng vai phụ, vậy mà có thể bỏ qua cơ hội làm nữ chính?
Ảnh hậu.
Chị thầm lặp lại hai chữ đó, rồi quyết định: có thể đặt cược một ván.
Ánh mắt chị trở nên dịu dàng hơn, tiếp tục nói: “Vậy thì đi theo hướng thứ hai của chị.”
Chị đưa cô một tờ giấy — danh sách vừa viết lúc nãy.
Cố Kiều Kiều đón lấy, đọc kỹ từng dòng.
Thuê giáo viên chuyên nghiệp để học diễn xuất, thoại và hình thể.
Tham gia nhiều đoàn phim, nhận vai phụ để làm quen mặt.
Chờ cơ hội đóng vai nữ chính.
Cô càng đọc càng phấn khích, mắt sáng rỡ, gật đầu liên tục: “Em đồng ý, chị Mạnh! Em đồng ý!”
Cô không sợ phải quay lại làm nền, miễn là có thể trau dồi thực lực.
Mạnh Nhược Thanh mỉm cười: “Tốt. Vậy em bắt đầu học hành và thực hành song song nhé. Vai diễn và giáo viên chị sẽ lo hết.”
Cố Kiều Kiều cười không ngậm được miệng: “Cảm ơn chị Mạnh ạ!”
“Không cần cảm ơn. Sau này chúng ta cùng vinh cùng nhục. Em cứ yên tâm cố gắng là được.”
“Vâng ạ! Em nhất định sẽ nỗ lực hết sức!”
Hai người tiếp tục bàn thêm về kế hoạch. Cuối buổi, Mạnh Nhược Thanh hơi ngập ngừng, rồi hỏi:
“Còn chuyện giữa em và Trần Vũ An… Em có tính toán gì không? Giờ anh ta coi như xong đời trong showbiz rồi.”
Cố Kiều Kiều không còn cười nữa, giọng bình tĩnh: “Em sẽ ly hôn với anh ta. Nhưng không phải bây giờ.”
Mạnh Nhược Thanh gật đầu trong lòng — tốt, không phải kiểu yêu mù quáng.
Chương 318: Bị tiểu sinh đang hot cho “cắm sừng” 18
Cuộc sống của Cố Kiều Kiều bắt đầu bước vào guồng quay ổn định – bận rộn nhưng đầy ý nghĩa.
Những ngày vào đoàn phim, cô quay cả ngày, buổi tối lại học thêm diễn xuất với giáo viên hướng dẫn.
Khi không phải quay phim, cô ở trong công ty từ sáng tới tối, học thoại, học thanh nhạc, học diễn xuất, xem những bộ phim kinh điển, luyện hình thể, tập nhảy – ngày nào cũng tràn ngập lịch trình.
Nhờ cường độ học tập cao như vậy, Cố Kiều Kiều tiến bộ nhanh đến ngỡ ngàng.
Từ một cô gái chỉ được 30 điểm diễn xuất ban đầu, giờ đây cô đã được đánh giá 75 điểm. Quả thật là một bước tiến dài.
Nhiều thầy cô không tiếc lời khen ngợi: Cố Kiều Kiều rất có năng khiếu, học gì cũng nhanh.
Không chỉ riêng cô thấy vui, mà Mạnh Nhược Thanh cũng mừng lây.
Dạo gần đây chị ấy luôn theo cô chạy show khắp nơi, gần như mỗi lần vào đoàn mới đều nhìn thấy sự tiến bộ rõ rệt của cô.
Diễn xuất ngày càng điêu luyện, thoại ngày càng lưu loát, đến cả cách di chuyển, chọn góc máy cũng không cần đạo diễn nhắc nhở nữa.
Trong hai tháng, Mạnh Nhược Thanh đã nhận cho cô sáu vai diễn điện ảnh – đều là vai phụ nhỏ, chỉ cần quay vài ngày là xong.
Có khi lên phim chỉ xuất hiện đúng hai phút, ba phút.
Nhưng Cố Kiều Kiều vẫn cực kỳ trân trọng từng vai diễn, luôn nỗ lực hết mức để hoàn thành tốt nhất.
Nỗ lực đó không uổng phí. Dù phim chưa ra rạp, nhưng đã có vài đạo diễn khen cô diễn tốt, thậm chí còn chủ động xin liên lạc, hứa nếu có vai phù hợp sẽ liên hệ.
Trong khoảng thời gian này, Phong Lâu Uyên không hề tìm cô.
Dù anh đã kìm nén sắp không nổi nữa, nhưng nhìn thấy cô đang tập trung cố gắng, anh vẫn lựa chọn im lặng.
Còn Trần Vũ An thì từ sau ngày xuất viện chỉ nhắn một tin cho Cố Kiều Kiều, rồi bặt vô âm tín. Anh ta chẳng buồn quan tâm cô làm gì, ngày ngày quấn lấy Tô Nham không rời.
Vai diễn mà trước đó Tưởng Mạn Mạn đề cập cũng đã được xác nhận – Cố Kiều Kiều vào vai nữ số hai, một vai có nhiều đất diễn và chiều sâu tâm lý.
Đoàn phim chọn quay ở một vùng núi sâu, cả đoàn sẽ phải lưu lại đó một tháng.
Bối cảnh, đạo cụ đều đã chuẩn bị xong, Cố Kiều Kiều phải đến trước để đọc kịch bản cùng mọi người.
Trước khi đi, cô về nhà một chuyến, trò chuyện với bố mẹ, giúp đỡ việc nhà rồi mới rời thành phố L đến tiểu Phong Sơn ở thành phố B.
Mạnh Nhược Thanh không đi cùng mà sắp xếp cho cô một trợ lý mới – không ngờ đó lại là Thăng Thăng.
Cô ấy đã nghỉ việc bên phía Trần Vũ An.
Điều kiện sinh hoạt trên núi không tốt, chỗ ở cũng ít, nên Cố Kiều Kiều và Thăng Thăng phải ở chung một phòng.
Hôm sau, Cố Kiều Kiều dậy từ sớm, định đi dạo vì không khí trên núi rất trong lành.
Vừa xuống lầu, cô bất ngờ nhìn thấy Hoắc Túc Hành.
Anh mặc đồ thể thao màu be, đôi chân dài, tóc không chải chuốt mà để xõa tự nhiên, khí chất của anh hoàn toàn đối lập với căn nhà tồi tàn xung quanh – trông nổi bật không gì sánh được.
Ánh mắt anh lười biếng nhìn về phía cô. Cố Kiều Kiều theo phản xạ đứng thẳng người, khẽ chào: “Chào buổi sáng, ảnh đế Hoắc!”
Khóe môi Hoắc Túc Hành hơi cong, anh đã biết trước cô sẽ nhận phim này nên trong lòng luôn mang chút mong đợi. Giờ nhìn thấy cô, tâm trạng bỗng tốt lên rất nhiều.
Cô trông khỏe mạnh hơn hẳn lần trước, da dẻ trắng hơn, vóc dáng cũng đầy đặn, rõ ràng là đang sống tốt.
Anh gật nhẹ: “Chào buổi sáng.”
Cố Kiều Kiều không cố thân thiết. Cô mang tâm trạng phức tạp với Hoắc Túc Hành – vừa là thần tượng ngày xưa, vừa là người mà Trần Vũ An từng yêu đơn phương.
Cô chỉ gật đầu rồi vội bỏ đi.
Hoắc Túc Hành ngơ ngác. Anh đáng sợ đến thế sao?
Trước buổi đọc kịch bản, toàn bộ thành viên đoàn phim đã có mặt. Cố Kiều Kiều đều nhận ra, mấy tháng qua cô đóng không ít phim, cũng quen được nhiều người trong giới.
Nữ chính là Dương Tĩnh Di – đàn chị lớn hơn Cố Kiều Kiều vài tuổi, hiện đang rất nổi tiếng. Ngoài đời, dù sở hữu khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, nhưng tính cách lại cực kỳ hài hước.
Hai người nhanh chóng thân nhau. Dương Tĩnh Di rất dễ gần, không hề tỏ vẻ ngôi sao, cả hai cứ tụ tập dính nhau suốt.
Sau một tuần đọc kịch bản, đoàn làm lễ khai máy. Phim chính thức công bố trên Weibo, quá trình quay bắt đầu.
Bộ phim thuộc thể loại trinh thám – tên là "Không Có Hung Thủ".
Nội dung kể về một người quay phim trong đoàn làm phim kinh dị. Trong quá trình ghi hình, anh gặp nữ phụ luôn bị mọi người bắt nạt, cả đoàn cũng không ai quan tâm.
Nam chính vốn là người hay thương cảm, đã giúp đỡ nữ phụ. Từ đó hai người dần nảy sinh tình cảm, cô gái cũng dần thoát khỏi quá khứ tăm tối.
Nhưng đúng lúc cả hai đang mặn nồng, nữ phụ đột nhiên qua đời.
Nguyên nhân: tự sát.
Nam chính không tin, anh báo cảnh sát. Nhưng kết quả điều tra vẫn là tự sát.
Nam chính hoàn toàn sụp đổ. Hai người đã hứa sau khi đóng máy sẽ về quê kết hôn.
Anh bắt đầu bí mật điều tra. Anh không tin nữ phụ sẽ tự sát. Anh âm thầm điều tra hết những người từng tiếp xúc với cô.
Cuối cùng, ánh mắt nghi ngờ đổ dồn về phía nữ chính.
Ban đầu anh đến chất vấn cô, nữ chính nổi giận: “Anh bị điên à? Tôi là nữ chính, lý do gì phải hại một vai phụ?”
Nhưng nam chính ngày càng trầm cảm, anh bắt đầu âm thầm lan truyền tin đồn, khiến nữ chính bị xa lánh, bắt nạt, chèn ép.
Rồi anh lại bắt đầu thấy thương cô gái ấy.
Y hệt câu chuyện trước, anh lại dang tay "cứu vớt" nữ chính, và hai người dần trở nên thân thiết.
Khi cả hai đang hạnh phúc, nữ chính cũng đột ngột chết.
Lý do vẫn là tự sát.
Hai người yêu lần lượt qua đời, nam chính hoàn toàn suy sụp, tâm lý bắt đầu bất ổn.
Tệ hơn, cảnh sát bắt đầu nghi ngờ anh – dù chưa tìm được bằng chứng.
Mọi chuyện cuối cùng bị gác lại.
Mười mấy năm sau, nam chính lên núi tìm cảm hứng sáng tác, vô tình lạc vào một ngôi làng.
Anh nhìn thấy nữ phụ.
Tưởng mình gặp ma, anh chạy tới trước mặt cô.
Nhưng nữ phụ hoàn toàn không nhận ra anh, còn mắng anh bị thần kinh.
Nghĩ đến hai cái chết kỳ lạ năm xưa, anh cảm thấy mọi chuyện không thể là trùng hợp.
Anh bắt đầu điều tra lại – và lần này, cuối cùng đã tìm ra sự thật.
Người phụ nữ trong làng kia chính là nữ phụ năm xưa.
Vì ghen tị với nữ chính, cô đã dựng nên một màn kịch hoàn hảo.
Tình cờ thấy nam chính đang cho mèo ăn, cô quan sát anh một thời gian, rồi bắt đầu xây dựng hình tượng một cô gái yếu đuối, cần được bảo vệ.
Cô âm thầm thao túng tất cả. Tự tay viết thư tuyệt mệnh rồi nhảy xuống sông giả chết.
Cuối phim, nam chính không giao cô cho cảnh sát – mà lại tiếp tục rơi vào vòng xoáy cô ta tạo ra.
Anh không thể thoát khỏi câu chuyện bi kịch mà nữ phụ dựng nên, nên đã tha thứ cho cô, rồi cùng cô sống tiếp trong ngôi làng ấy.

0 comments