Chương 422: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 43
"Ai đó?!"
Tên ma tu cảnh giới Nguyên Anh cảnh giác quay đầu theo tiếng gọi, nhưng lại chẳng thấy ai cả.
"Ai đang giả thần giả quỷ đấy!"
"Phải đấy! Mau lộ mặt ra đi!"
"Một đám chuột nhắt chỉ biết trốn chui trốn nhủi, có bản lĩnh thì ra đây đấu tay đôi!"
Mấy tên ma tu nghe ra là giọng nữ, giọng nói lại mềm mại như tơ, quyến rũ đến tê dại lòng người.
Trong chốc lát, nỗi sợ của bọn chúng liền tiêu tan, bắt đầu hò hét chửi bới.
Cố Kiều Kiều cười khẽ một tiếng, giọng cười tựa chuông bạc vang vang lại mang chút tà khí mê hoặc.
Vốn đã xinh đẹp diễm lệ, giờ nụ cười ấy càng làm khuôn mặt cô thêm rực rỡ mê hoặc.
Cô hiện thân, điều khiển hàng trăm thanh tiểu băng kiếm, như đang ban cho đám ma tu mồm thối kia một trận "tắm rửa".
Là một bồn tắm máu đỏ thẫm.
"Aaa!!"
"Aaaa aaaa!"
Tiếng gào thét vang lên không dứt. Đám ma tu định dùng linh lực chống đỡ, nhưng không hiểu sao, bọn chúng bỗng yếu như phàm nhân.
Một chút tu vi cũng không còn.
Chỉ có thể bất lực chịu đựng cảnh da thịt bị hàng trăm thanh băng kiếm cắt rạch liên hồi.
Tên ma tu có tu vi thấp nhất vì quá đau đớn mà chết ngay tại chỗ, không còn dấu hiệu sự sống.
Cảnh đó khiến những tên còn lại càng thêm kinh hoàng, vội vàng cầu xin tha mạng.
Ngay cả tên ma tu cảnh giới Nguyên Anh cũng không ngoại lệ.
"Xin ngài tha mạng cho chúng ta!" Hắn đã nhận ra, người ra tay chính là Cố Kiều Kiều vẫn nằm hôn mê.
Không ngờ cô lại mạnh đến thế!
Lúc trước vẫn giả vờ bất tỉnh, hóa ra chỉ là lợi dụng bọn hắn để trừ khử nữ tu mặt búng ra sữa kia?
Tên ma tu Nguyên Anh này không ngu, lập tức hiểu ra đầu đuôi.
Hắn cắn răng, nhẫn nhịn nỗi đau, thành khẩn nói: "Dù sao chúng ta cũng đã giúp ngài, xin hãy tha mạng. Môn phái Hợp Hoan Tông nhất định sẽ đền đáp ngài hậu hĩnh!"
Cố Kiều Kiều khẽ cười, nụ cười rực rỡ như hoa xuân, nhưng lời cô nói lại lạnh buốt như nước đá.
"Làm sao có thể tha cho các ngươi? Ta đã hứa với Hoa Mộng Vân, sẽ báo thù thay cô ấy mà."
"Hoa Mộng Vân?"
Tên ma tu Nguyên Anh giật mình ngẩng đầu lên, hắn hoàn toàn không biết cái tên đó là ai: "Cô ta là ai?"
"Hahaha..." Cố Kiều Kiều bật cười lớn, rồi bỗng cảm thấy nói chuyện với đám này thật vô nghĩa.
Sắc mặt cô chợt lạnh đi, nụ cười biến mất.
Tên ma tu Nguyên Anh thầm thấy không ổn, cố vùng vẫy lần cuối: "Đại trưởng lão Hợp Hoan Tông là sư phụ ta! Nếu ta chết, một khi lệnh bài của ta vỡ nát, ông ấy nhất định sẽ..."
Chưa kịp nói xong, đầu hắn đã rơi xuống đất.
Mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Ngay cả Nguyên Anh cũng bị cô chém tan thành tro bụi.
Những tên ma tu còn lại thấy sư thúc lợi hại nhất đã chết, sợ đến mức ướt cả quần, mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Lúc trước còn cười nhạo Yến Điệp Nhi thảm hại ra sao.
Giờ thì từng đứa còn thảm hơn cả cô ta.
Mùi hôi tanh trong không khí khiến Cố Kiều Kiều nhíu mày.
Cô nhìn một tên ma tu đang quỳ rạp cầu xin, chỉ nhẹ nhàng vung tay, đám người đó đã lập tức bị đưa thẳng xuống địa ngục.
Vừa xử lý xong, thần thức cô liền phát hiện một bóng người quen thuộc đang bay đến chỗ này.
Cô lập tức nằm xuống lại, khuôn mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt như sắp chết.
May mà đám ma tu đã bị cô giết sạch, còn Yến Điệp Nhi vẫn đang bất tỉnh.
Nếu không, chắc chắn sẽ bị dọa sợ bởi màn "lật mặt" thần tốc của cô.
(?′?`?)
……
Từ lúc bước vào bí cảnh, Sở Liên Trần đã cảm thấy bất an, trong đầu chỉ toàn nghĩ về Cố Kiều Kiều.
Lần này là do hắn dẫn đội đệ tử tông môn Thiên Âm.
Sau khi tập hợp xong mọi người, hắn để lại một số phù chú và pháp bảo phòng thân rồi rời đội.
Bí cảnh Linh Ảo rộng lớn vô cùng, tìm người không phải chuyện dễ.
Sở Liên Trần không cố gắng truy tìm, chỉ đi theo cảm ứng, bước chân đưa đến đâu thì đến.
Nếu giữa hắn và Cố Kiều Kiều có duyên, tự khắc sẽ gặp lại.
Nếu không...
Ánh mắt Sở Liên Trần trầm xuống, gương mặt tuấn tú không để lộ cảm xúc gì.
Khi tới gần Vạn Hoa Cốc, hắn chợt ngửi thấy mùi ma tu.
Giữa Thiên Âm Tông và Ma giới vốn đã là thù không đội trời chung từ trước đại chiến Tiên Ma.
Sở Liên Trần lập tức thi triển thân pháp, chỉ một cái chớp mắt đã đến gần gốc đại thụ.
Nhìn thấy một đống xác ma tu nằm la liệt dưới đất, hắn cau mày.
Bất chợt, hắn phát hiện một bóng người quen thuộc đang nằm đó.
Lông mày hắn giật mạnh, tim đập thình thịch, cả người trở nên căng thẳng.
"Kiều Kiều...?"
Giọng hắn khẽ khàng, bỗng nhiên không dám bước tới.
Hắn sợ.
Trong khoảnh khắc rối loạn ấy, sự điềm tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất.
Phải mất vài nhịp thở, hắn mới bình tĩnh lại rồi bước tới.
Hắn quên mất mình là tu sĩ, có thể dùng thần thức kiểm tra từ xa.
Đến gần, thấy Cố Kiều Kiều vẫn nguyên vẹn, y phục chỉnh tề.
Sở Liên Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không do dự nữa, hắn ôm lấy cô gái đang tái nhợt và hôn mê rồi lập tức bay khỏi nơi đó.
Còn Yến Điệp Nhi, lúc hắn mới tới cũng chỉ liếc qua một cái, không xem kỹ.
Sau khi hắn rời đi không lâu, hai đệ tử Tiên Nguyệt Tông tới Vạn Hoa Cốc.
Cả hai là đan sư, đến để hái linh thảo.
Khi thấy xác ma tu ngổn ngang, họ sợ đến ngẩn người, cho tới khi phát hiện Yến Điệp Nhi nằm thê thảm bên đống giẻ rách.
Lúc ấy, họ mới cảm nhận được tình hình bất ổn, lập tức dùng phù truyền âm báo tin cho Tống Cẩm Tranh và mấy sư huynh.
Chuyện liên quan đến đệ tử của Thần Huy Chân Quân, họ không dám chủ quan hay tự quyết định.
Người của Tiên Nguyệt Tông đến rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ đã tập trung phần lớn tại Vạn Hoa Cốc.
Vài sư huynh trầm ngâm nhìn nhau, một người không đành lòng bước tới, lấy áo khoác đắp cho Yến Điệp Nhi.
Ít ra cũng giúp cô ta giữ được chút thể diện trước đám đông, dù ai nấy đều đã thấy rõ tình cảnh của cô ta.
Tống Cẩm Tranh là người đến sau cùng, hắn vẫn đang tìm kiếm Cố Kiều Kiều.
Không ngờ lại bị gọi đến xử lý chuyện này.
Khung cảnh này quen thuộc đến mức khiến các sư huynh của Thanh Nguyệt Sơn không nói nên lời.
Tống Cẩm Tranh trầm giọng: "Mọi người xử lý đám xác ma tu trước đã, những chuyện khác chờ Yến Điệp Nhi tỉnh lại rồi tính tiếp."
"Vâng!"
Các đệ tử nhanh chóng thi triển pháp thuật, thiêu hủy xác ma tu, dọn dẹp hiện trường sạch sẽ.
Nhị sư huynh nhìn Yến Điệp Nhi nằm bất động một mình dưới đất, không khỏi thở dài.
Hắn bước tới đút đan dược cho cô ta.
Khi xưa, đại sư tỷ cũng từng thê thảm như vậy.
Chỉ khác là năm đó, bọn ma tu trốn thoát.
Còn hôm nay, chúng đều chết sạch.
Họ đã kiểm tra dấu vết trên thi thể và xung quanh, nhưng gần như không phát hiện dấu vết đánh nhau.
Từ tình trạng xác ma tu cũng không tìm ra được thông tin nào hữu ích.
Tống Cẩm Tranh và vài sư huynh khác ở lại trông chừng Yến Điệp Nhi, chờ cô tỉnh lại.
Mấy đệ tử khác thì đi hái linh thảo.
Trong lúc hái thuốc, họ xì xào bàn tán:
"Yến sư muội thật sự quá thảm..."
"Dù lần trước mọi người phát hiện cô ấy không hề đơn thuần dễ thương như vẻ ngoài, nhưng dù sao cũng là đồng môn."
"Đám ma tu đáng chết thật! Trước là đại sư tỷ, giờ lại đến Yến sư muội!"
"Hồi đó chẳng phải Yến sư muội trốn khỏi tay ma tu sao? Không ngờ lòng vòng một hồi, cuối cùng vẫn..."
"Thôi đừng nói nữa! Tiểu sư muội Kiều Kiều của chúng ta còn chưa rõ tung tích! Mong muội ấy đừng gặp phải ma tu!"
"Đúng rồi, lát nữa phải chia nhau tìm kiếm, tiểu sư muội yếu đuối quá, cần được bảo vệ."
Những lời bàn tán vô tình lọt vào tai Tống Cẩm Tranh, khiến lòng hắn càng rối như tơ vò.
Hắn đã gửi nhiều phù truyền âm cho Cố Kiều Kiều, nhưng không cái nào được hồi âm.
Nếu không phải còn một cách đặc biệt biết rằng cô vẫn an toàn không thương tích, có lẽ giờ hắn đã phát điên vì lo lắng.
Giờ lại xảy ra chuyện của Yến Điệp Nhi nên hắn chỉ đành đợi cô ta tỉnh rồi mới tiếp tục tìm Kiều Kiều.
Khoảng hơn một canh giờ sau, đan dược bắt đầu phát huy tác dụng, vết thương của Yến Điệp Nhi dần lành lại.
Rất nhanh, mí mắt cô ta bắt đầu động đậy.
Dù thân thể đã hồi phục, nhưng biểu cảm gương mặt vẫn đầy đau đớn.
Lông mày nhíu chặt, ngũ quan co rúm, cả người héo hon không còn sức sống.
Nhị sư huynh vừa mới thở dài xong, thì bỗng nhìn thấy mí mắt cô động đậy, mừng rỡ hét lớn: "Yến sư muội!"
"Yến sư muội, muội tỉnh rồi?"
Nghe tiếng, mọi người lập tức vây quanh.
Yến Điệp Nhi đột ngột mở mắt, ánh nhìn trống rỗng, thở hổn hển như người vừa chết đuối.
Chỉ một giây sau, cô ta gào lên độc địa:
"Cố Kiều Kiều! Ta phải giết chết ngươi!!"
Chương 423: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 44
"Cố Kiều Kiều! Ta phải giết chết ngươi!!"
Tiếng hét đầy căm hận của Yến Điệp Nhi vang lên, sắc bén như dao cứa vào không khí.
Mọi người còn chưa kịp vui mừng vì cô ta đã tỉnh lại thì tất cả đều ngây người sững sờ tại chỗ.
Tống Cẩm Tranh sầm mặt lại, ánh mắt như lưỡi kiếm quét về phía Yến Điệp Nhi.
Các sư huynh khác cũng đứng cứng đờ, trong phút chốc, Vạn Hoa Cốc đang còn náo nhiệt bỗng trở nên yên ắng đến mức quái lạ.
Nhị sư huynh – người đứng gần Yến Điệp Nhi nhất kinh ngạc chớp mắt, nhìn cô ta đang nằm yên trên mặt đất.
Đôi mắt tròn xoe đáng yêu của Yến Điệp Nhi mở to hết mức, nhưng lúc này lại chứa đầy oán hận khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Nhị sư huynh không dám tin hỏi: "Điệp Nhi sư muội, muội đang… nói gì vậy?"
Ý thức của Yến Điệp Nhi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô ta vẫn nghĩ mình đang bị hành hạ, câu nói vừa rồi chỉ là vô thức bật ra.
Mắt mở to quá khiến cô ta cảm thấy khó chịu, không nhịn được phải nhắm lại.
Lúc này cô ta mới nhận ra, hình như mình đã an toàn rồi?
Yến Điệp Nhi giật mình mở mắt, nhìn thấy gương mặt đầy bối rối của nhị sư huynh, đảo mắt nhìn quanh các đệ tử của Tiên Nguyệt Tông đều có mặt!
"Hít!"
Yến Điệp Nhi hít vào một hơi lạnh, lập tức tỉnh táo trở lại, vội vàng thu lại ánh mắt đầy oán độc.
Sau chuyện lần này, cô ta không còn là tiểu sư muội trước kia nữa.
Giả vờ yếu đuối à.
Đảo lộn trắng đen à.
Cô ta – Yến Điệp Nhi – cũng biết giở trò đồi bại!
"Hu hu hu hu!"
Yến Điệp Nhi đột nhiên bật khóc nức nở, nước mắt lăn từng giọt to như hạt đậu, cô ta lao vào lòng nhị sư huynh khóc đầy đau khổ.
Cô ta biết, bọn họ đều biết chuyện gì đã xảy ra với cô ta.
Nhị sư huynh toàn thân cứng ngắc, khóe môi giật giật, tay vừa giơ lên theo bản năng cũng dừng lại giữa không trung.
Yến Điệp Nhi nuốt oán hận vào lòng, ổn định lại cảm xúc, biến căm hờn thành động lực hiện tại.
Cô bắt đầu nức nở kể: "Các sư huynh chắc đang thắc mắc tại sao muội lại nói ra câu đó, đúng không?"
Các đệ tử Tiên Nguyệt Tông đưa mắt nhìn nhau, không ai trả lời.
Nếu là trước đây, họ chắc chắn sẽ không do dự đứng về phía Yến Điệp Nhi.
Nhưng mà…
Cố Kiều Kiều tiểu sư muội yếu đuối, lương thiện, dịu dàng như vậy.
Làm sao có thể hại người khác được?
Tống Cẩm Tranh nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn Yến Điệp Nhi.
Cuối cùng, vẫn là nhị sư huynh hiền lành mở miệng trước: "Tại sao? Còn Kiều Kiều đâu? Hai người đi cùng nhau à?"
Mặt Yến Điệp Nhi vùi trong lòng nhị sư huynh, không ai thấy được ánh mắt ngày càng u ám độc ác của cô ta.
Tại sao!
Tại sao cô ta đã thành ra thế này mà họ vẫn còn quan tâm đến Cố Kiều Kiều!
Đừng tưởng cô không nhận ra, vừa nghe đến cái tên đó, ai nấy đều vui vẻ hẳn lên!
Yến Điệp Nhi cắn mạnh đầu lưỡi, vị máu tanh lan đầy khoang miệng.
Cô ta run giọng nói: "Muội cũng không biết tiểu sư muội đi đâu rồi…"
Yến Điệp Nhi ngẩng mặt lên, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, bắt đầu kể lại: "Muội và tiểu sư muội gặp nhau trong rừng, muội ấy dùng phù chú khống chế một con yêu thú, rồi bọn muội giết nó xong cùng nhau đến Vạn Hoa Cốc."
"Không ngờ ở đây lại có một đám ma tu… Chúng bắt được tiểu sư muội, còn muội vì muốn bảo vệ muội ấy mà rơi vào tay ma tu…"
"Muội bảo tiểu sư muội dùng phù truyền âm để gọi các huynh đến cứu, hoặc dùng pháp bảo phòng ngự để cứu muội, nhưng tiểu sư muội lại…"
Nói đến đây, Yến Điệp Nhi ôm mặt khóc lớn, cả người run rẩy, trông cực kỳ đau khổ.
Vài đệ tử và sư huynh không đành lòng, thở dài bước tới vỗ nhẹ vai cô ta.
Cảm nhận được sự quan tâm, Yến Điệp Nhi càng khóc thảm thiết hơn, tiếng nức nở vang khắp Vạn Hoa Cốc.
Cô ta không nói tiếp nữa, nói nửa thật nửa giả như thế này càng khiến người khác tin lời cô hơn.
Những điều còn lại, cứ để họ tự tưởng tượng ra là được.
Nhị sư huynh nghe xong, càng thêm kinh ngạc, buột miệng nói: "Kiều Kiều không phải người như vậy…"
Một sư huynh khác cũng phụ họa: "Đúng thế!"
Những người còn lại đều mang vẻ mặt do dự, không biết có nên tin lời Yến Điệp Nhi hay không.
Dù sao cũng chẳng ai lấy chuyện bản thân bị tra tấn ra để bịa chuyện, phải không?
Yến Điệp Nhi buông tay xuống, mặt đầy nước mắt.
Cô ta đau khổ cong môi, giọng nghẹn ngào nhìn thẳng vào mắt nhị sư huynh:
"Nhị sư huynh, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, huynh từng thấy muội nói dối chưa? Muội có thể vì bôi nhọ tiểu sư muội mà lấy chuyện đáng thương của mình ra bịa đặt sao?"
Liên tục đặt câu hỏi xong, Yến Điệp Nhi lảo đảo đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời nở nụ cười mơ hồ.
Cả người toát lên vẻ bi ai.
Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì thấy Yến Điệp Nhi rút kiếm.
Đặt thẳng lên cổ mình.
Cô ta nhìn lướt qua từng sư huynh từng yêu thương mình trước kia, cười bi thương: "Cứu muội để làm gì?"
"Để muội chết đi còn hơn…"
"Bẩn thỉu quá rồi…"
Vừa dứt lời, cô ta liền mạnh tay rạch kiếm xuống.
"Điệp Nhi sư muội!"
"Đừng mà!"
Các đệ tử Tiên Nguyệt Tông hoảng hốt, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai ngờ Yến Điệp Nhi sẽ làm như vậy!
Chỉ còn một chút nữa là kiếm sẽ cứa vào cổ cô.
"Keng—" một tiếng, kiếm rơi xuống đất.
Yến Điệp Nhi sững sờ nhìn Tống Cẩm Tranh – người vừa ra tay ngăn cô ta.
Trong lòng cô hơi vui mừng, đại sư huynh vẫn mềm lòng rồi.
Cô ta biết ngay chiêu này sẽ có hiệu quả, những người ở đây chắc chắn sẽ tin lời cô.
Dù gặp Cố Kiều Kiều đối chất trực tiếp, Yến Điệp Nhi cũng tự tin khiến tất cả đứng về phía mình.
Không ngờ ngay sau đó, lời Tống Cẩm Tranh lại lạnh như lưỡi kiếm xuyên thẳng vào tim cô.
"Ngươi đừng chết vội, chờ rửa sạch oan cho Kiều Kiều rồi muốn sao cũng được."
Lời vừa dứt, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Tống Cẩm Tranh, miệng há to, đầy vẻ không thể tin nổi.
Đây có còn là vị đại sư huynh luôn hiền hậu điềm đạm ngày trước không?!
Những người ban đầu tin lời Yến Điệp Nhi cũng bình tĩnh lại.
Đúng thế, tuy hành động của cô ta có vẻ đầy đau thương, nhưng không thể chỉ nghe một phía được.
Nhị sư huynh người vốn hiền lành thấy Yến Điệp Nhi mặt không còn giọt máu, không đành lòng nói: "Đại sư huynh, huynh…"
Lời còn chưa nói xong đã bị Tống Cẩm Tranh cắt ngang: "Mọi người ở lại đây, ta đi tìm Kiều Kiều."
Tống Cẩm Tranh nhìn sâu vào mắt Yến Điệp Nhi: "Chờ Kiều Kiều về, hai người hãy đối chất trước mặt mọi người."
Trong lòng Yến Điệp Nhi đột nhiên hoảng loạn, có một cảm giác bất an dâng lên.
Nhìn thấy Tống Cẩm Tranh sải bước rời đi, nhị sư huynh thở dài, dịu dàng nói: "Điệp Nhi sư muội, muội nghỉ ngơi đi, ta còn ít đan dược, muội dùng trước để hồi phục nhé."
Những người khác cũng đưa đan dược, nhưng không ai nói gì thêm.
Bọn họ không ngốc, nếu đại sư huynh đã chắc chắn như vậy, thì không thể chỉ tin lời Yến Điệp Nhi.
Sự việc diễn biến đến mức này, Yến Điệp Nhi hoàn toàn không lường trước được.
Trong phút chốc, cô ta không biết phải làm gì nữa.
Lúc trước vì quá căm hận nên cô ta mới bộc phát cảm xúc, giờ ai cũng bình tĩnh lại rồi, côta chẳng thể lại giả vờ tự sát thêm lần nữa.
Không còn cách nào khác, Yến Điệp Nhi đành thuận theo, nhận lấy đan dược rồi bắt đầu điều tức.
Nhưng vừa mới nhắm mắt tọa thiền, cô ta đã cảm nhận được linh khí trong cơ thể mình như thể bị rò rỉ!
Nó đang tiêu tán với tốc độ đáng sợ!
Yến Điệp Nhi vừa hoảng vừa sợ, vội ổn định tinh thần, nội thị đan điền để tìm nguyên nhân.
Rất nhanh, cô ta đã phát hiện ra.
Vết thương do kiếm băng của Cố Kiều Kiều để lại khi giao chiến ở đại hội tông môn trước đây tuy chỉ sượt qua đan điền nhưng để lại một lỗ hổng!
Sắc mặt Yến Điệp Nhi vô cùng tệ, với tốc độ linh khí tiêu tan thế này, chẳng mấy chốc tu vi của cô ta sẽ rơi xuống Trúc Cơ kỳ, thậm chí là Luyện Khí kỳ!
Cô ta cắn chặt răng, lòng đầy căm hận với Cố Kiều Kiều.
Lần này, cô ta nhất định phải khiến Cố Kiều Kiều chết không toàn thây!
Chương 424: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 45
Sở Liên Trần bế Cố Kiều Kiều đến một hang động kín đáo, bên trong có một suối linh tuyền tự nhiên.
Hắn vung tay bố trí kết giới phòng thủ và ẩn thân, sau đó mới bước vào trong hang.
Cố Kiều Kiều không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Sở Liên Trần, ánh mắt trong veo lại mang theo chút tò mò - như thể đang ngạc nhiên tại sao lại gặp người này lần nữa.
Tựa như ánh nhìn đầy rung động lúc trước chưa từng tồn tại.
Ánh mắt Sở Liên Trần lướt nhanh qua gương mặt xinh đẹp của cô, rồi vội vã dời đi.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường đá rồi ngồi xuống bên cạnh.
Bầu không khí im lặng giữa hai người dần lan tỏa.
Cuối cùng cũng được gặp lại Cố Kiều Kiều, nhưng với tính cách lạnh lùng và điềm đạm của mình, Sở Liên Trần nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
Phải nói hắn đã tìm cô rất lâu sao?
Hay hỏi tại sao ngày ấy cô lại ra đi không lời từ biệt?
Hay là kể rằng trong những ngày nhớ cô đến mức sinh tâm ma, hắn đã đau khổ thế nào?
Nhưng… hai người họ chỉ mới gặp nhau một lần thôi, tất cả đều là do hắn tự suy diễn, làm sao có thể trách cô?
Sở Liên Trần nhìn làn hơi nước bốc lên từ suối nước nóng phía xa, ánh mắt thâm trầm, gương mặt thanh tú giờ đây lại mang nét nghiêm nghị.
Cố Kiều Kiều khe khẽ "ưm" một tiếng, kéo nhẹ vạt áo của hắn, ánh mắt mềm mại như nước:
"Là ngươi sao? Chúng ta thật có duyên đó." Giọng cô vẫn ngọt ngào như trước, chẳng mang theo chút kinh ngạc nào.
Cô lại mỉm cười nói tiếp: "Lần trước cảm ơn ngươi nhé, lần này… có thể phiền ngươi thêm một chút không?"
Đôi mắt hạnh hơi nhướn lên, ánh mắt lấp lánh như ngấn lệ, cô không chớp mắt nhìn hắn chăm chú.
Gương mặt xinh đẹp ấy vừa thuần khiết vừa quyến rũ, như có một sức mê hoặc trời sinh.
Sở Liên Trần trong chốc lát như ngừng suy nghĩ, ngây ra một lúc rồi từ từ cúi đầu đối diện ánh mắt cô.
…?
Hắn không nói gì, nhưng vẻ mặt lại như đang chất chứa cả một dấu chấm hỏi lớn.
Không phải hắn không hiểu cô đang ám chỉ gì, cũng không phải phản ứng chậm…
Chỉ là...
Sở Liên Trần nhíu mày, môi mím chặt, nhưng hai vành tai lại âm thầm đỏ ửng.
Tại sao…
Vừa gặp mặt đã…
Sở Liên Trần tất nhiên không ngốc đến mức tưởng Cố Kiều Kiều yêu hắn, ánh mắt cô vẫn trong trẻo như xưa, chẳng có chút tình cảm nào.
Sau khoảng thời gian tự giày vò bản thân, hắn đã hiểu thế nào là ánh mắt chứa tình yêu.
Mà ánh mắt cô: rõ ràng không hề có.
Vậy thì tại sao?
Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, Cố Kiều Kiều đã nghiêng đầu, kéo áo hắn thêm lần nữa, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi không muốn giúp ta à?"
Sở Liên Trần chau mày, theo phản xạ bật thốt lên: "Muốn!"
Vừa dứt lời, tai hắn đỏ bừng lên.
Sở Liên Trần cắn môi dưới, tự cảm thấy thất vọng với sự mất bình tĩnh của chính mình!
Rõ ràng trước đó hắn đã tưởng tượng cảnh tái ngộ, hắn nhất định phải chất vấn vì sao cô bỏ đi mà không từ biệt!
Vậy mà giờ đây, cô chỉ nói một câu, hắn đã ngoan ngoãn đồng ý…
Sở Liên Trần buồn bực, vẻ mặt vốn lạnh lùng giờ đã trở nên lúng túng, dù hắn vẫn cố gắng kiểm soát cảm xúc.
Cố Kiều Kiều khẽ bật cười, tiếng cười vang vọng trong hang như mang theo dư âm dịu nhẹ.
"Cảm ơn đạo hữu nha~"
Giọng điệu mềm mại như rắc đường, còn đính kèm một cái móc câu nhỏ.
Nói xong, cô vòng tay ôm lấy eo Sở Liên Trần, má áp lên ngực hắn, nhẹ nhàng cọ cọ hai cái như một chú mèo nhỏ.
Sở Liên Trần cứng người, não trống rỗng một giây, rồi lập tức siết chặt vai cô trong lòng.
Tim hắn đập nhanh đến mức như chỉ còn lại âm thanh ấy trong không gian tĩnh lặng.
Chỉ là một cái ôm đơn giản, nhưng lại khiến hắn quên hết mọi buồn phiền và giằng xé trong lòng.
Trong đầu chỉ còn một câu: Chỉ cần Kiều Kiều ở trong vòng tay hắn là đủ.
Cố Kiều Kiều đợi một lúc mà không thấy hắn có hành động gì thêm, bèn ngẩng đầu lên, má phồng lên đầy bất mãn.
Trông vừa giận lại vừa đáng yêu.
"Không phải ngươi nói sẽ giúp sao?"
Sở Liên Trần im lặng một giây. Hắn thực sự chỉ muốn làm người đàn ông nghiêm túc yêu đương thuần khiết thôi mà!
Hắn cắn răng nói: "Giúp."
Cố Kiều Kiều mỉm cười rạng rỡ, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn.
Cánh tay trắng nõn còn vòng qua cổ Sở Liên Trần.
Tay cô hơi lạnh, nhưng cổ hắn thì nóng bừng.
"Đạo hữu à~"
Cảm nhận được hương thơm mềm mại, ánh mắt Sở Liên Trần dần trở nên sâu thẳm.
Giọng cô nhẹ nhàng quyến rũ, đuôi âm ngọt như rót mật khiến hắn chẳng giữ nổi lý trí.
Người hắn luôn nhung nhớ bấy lâu nay lại chủ động như vậy.
Tình cảm bị dồn nén của Sở Liên Trần như bùng nổ, giây sau, hắn hoàn toàn bị cuốn theo.
Hắn ôm Cố Kiều Kiều đặt lên đùi mình, một tay giữ nhẹ cằm cô khiến cô theo phản xạ ngẩng đầu.
Nụ hôn của hắn vừa mãnh liệt vừa dịu dàng, như muốn dùng nó để nói hết nỗi nhớ trong những ngày xa cách.
Chỉ một lát sau, đôi mắt hạnh của Cố Kiều Kiều đã ướt đẫm, mờ mịt ánh nước.
"Đừng…"
Cô yếu ớt đẩy hắn ra, nhưng tay lại bị hắn giữ chặt, chỉ có thể lí nhí cầu xin.
Thế nhưng Sở Liên Trần như chẳng hề nghe thấy, mắt đỏ lên, ánh nhìn sâu hun hút như vực thẳm.
Hắn như biến thành một con người khác, hoàn toàn khác với người đàn ông lạnh lùng và trầm ổn lúc trước.
Hắn biết, mình đã phát điên rồi.
Không, là tâm ma trong hắn đã trỗi dậy.
Đó không phải là hắn.
Mà là tâm ma vì Cố Kiều Kiều mà sinh ra.
Cô xuất hiện trong thế giới của hắn dễ dàng đến vậy, chẳng cần làm gì, chỉ cần yếu ớt nói một câu: "Giúp ta với."
Là đủ để khiến hắn sẵn sàng từ bỏ Vô Tình Đạo!
Còn khiến hắn từ nay về sau mãi mãi không thể quên được cô!
Sở Liên Trần nhìn Cố Kiều Kiều với ánh mắt mông lung, lúc lạnh lúc nóng, bao cảm xúc hỗn loạn cuồn cuộn trong lòng.
Hắn cắn răng, thầm thề — Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để cô trốn thoát nữa!

0 comments