Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 437 438 439

By Quyt Nho - tháng 9 26, 2025
Views

Chương 437: “Trà xanh mít ướt” trong chương trình livestream sinh tồn trên hoang đảo 4

Hai nữ khách mời là Phương Tri Nghi và Hà Nhã Nhã đang ngồi cạnh nhau, thì thầm trò chuyện. Cả hai đều mặc đồ thể thao do chương trình phát, bên cạnh có ba lô lớn.

Ánh mắt của Cố Kiều Kiều khẽ lóe lên – rõ ràng hai người họ đã bàn bạc từ trước, nhưng lại không nói gì với nguyên chủ. Dù gì thì họ cũng đã sống chung trên du thuyền vài ngày rồi.

Cố Kiều Kiều quay ánh nhìn đi, vô thức dừng lại nơi góc phòng – nơi có một bóng người đàn ông.

Cô thoáng ngơ ngẩn, cảm giác như mình vẫn đang ở tu chân giới vậy.

Người đàn ông mặc đồ đen theo phong cách Trung Hoa hiện đại, tóc đen ngắn hơi che đi hàng chân mày thanh thoát. Sống mũi cao, khuôn mặt như ngọc. 

Anh mang khí chất lạnh nhạt, không hẳn lạnh lùng, nhưng có một sự xa cách tự nhiên với thế tục. 

Một loại khí chất như đang tách biệt khỏi tất cả mọi người.

Phát hiện ánh mắt của Cố Kiều Kiều, Ứng Vân Khanh ngước đôi mắt phượng dài lên, nhìn cô một cái. Nhưng rất nhanh sau đó lại điềm tĩnh dời mắt.

Cố Kiều Kiều cũng không nhìn thêm nữa. Ngoài con tên “chó liếm” bên cạnh Hà Nhã Nhã, những nam khách mời còn lại chẳng có quan hệ gì với nguyên chủ.

Cô cảm nhận được một ánh nhìn mang chút thù địch, vừa quay đầu liền thấy Giang Thâm Khê. Đúng như dự đoán, là tên “chó liếm” của Hà Nhã Nhã.

Cố Kiều Kiều chớp chớp mắt ngây thơ, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt to long lanh nhìn lại hắn ta đầy vô tội.

Giang Thâm Khê khựng lại – cô ta đang làm gì thế? Lại bày trò đáng thương à?!

Hắn ta hậm hực quay đầu đi, nhưng hình ảnh gương mặt nhỏ xinh xắn dưới chiếc mũ rộng vành của Cố Kiều Kiều cứ lởn vởn trong đầu mãi không đi. Càng nghĩ càng bực mình!

Hà Nhã Nhã vui vẻ chạy tới, tự nhiên khoác lấy tay Cố Kiều Kiều: “Em tới rồi à, hay quá! Sắp đến đảo hoang rồi đó, em có hồi hộp không?”

Cô ta kín đáo liếc nhìn quần áo của Cố Kiều Kiều. 

Cố Kiều Kiều cảm thấy hơi đau ở tay. Hà Nhã Nhã ôm quá chặt, sức cũng không nhỏ.

Trong lòng cô thầm nghĩ: Thể chất này… cũng yếu ớt thật đấy.

Đồng thời, Cố Kiều Kiều cảm thấy viền mắt hơi nóng, như thể sắp khóc đến nơi. Cô cụp mắt, nhẹ chau mày, hàng mi dày khẽ run.

“Cũng bình thường thôi.”

Giọng cô mềm mại nhưng hơi lạnh lùng.

[Cạn lời, Cố Kiều Kiều là hàng fake mà lại trông đáng thương như thật vậy trời?]

[Nếu tôi là Hà Nhã Nhã chắc tôi mặc kệ luôn rồi.]

[Nhưng công nhận Cố Kiều Kiều đẹp thật… Cúi đầu như thế nhìn rất tội nghiệp…]

[Ừ… mắt đỏ hoe, lông mi dài, tôi cũng muốn nhào vào dỗ cô ấy luôn…]

Dòng bình luận bay trên màn hình ngay trước mắt, Cố Kiều Kiều tất nhiên thấy hết. 

Cô khẽ cắn môi, trông lại càng đáng yêu và mềm mại.

Tốt, không thay đổi thiết lập nhân vật gốc, để khán giả tự thay đổi nhận thức về cô là đủ. 

Hình tượng cô em “trà xanh mít ướt”? Cũng không tệ.

Hà Nhã Nhã kéo Cố Kiều Kiều ngồi xuống ghế sô pha cùng cô và Phương Tri Nghi, bên cạnh là Giang Thâm Khê. 

Giang Thâm Khê hừ lạnh một tiếng, không to nhưng đủ để cả ba người phụ nữ nghe thấy.

“Lúc nào cũng ra vẻ bị người ta bắt nạt, nhìn mà ngứa mắt.”

Cố Kiều Kiều hoảng hốt nhìn sang, mắt lại đỏ hơn. Cô lúng túng muốn giải thích, giọng nghẹn lại: 

“Không… không phải vậy… em…”

Lời còn chưa dứt thì Hà Nhã Nhã đã lên giọng cắt ngang: “Thâm Khê, anh đừng nói em ấy như thế, em ấy vốn dĩ tính cách đã vậy rồi mà.”

Giang Thâm Khê đang định phản bác, nhưng khi ánh mắt hắn ta lướt qua viền mắt đỏ hoe, đôi môi bị cắn đến rớm máu của Cố Kiều Kiều… bất giác thấy áy náy.

Mình… có hơi quá đáng rồi?

“Thâm Khê?” Hà Nhã Nhã nhanh chóng nhận ra sự thất thần của Giang Thâm Khê, cô ta cười nhẹ nhàng:

“Được rồi, sau này đừng nói em ấy như vậy nữa, em ấy không phải loại người đó đâu.”

Cố Kiều Kiều khẽ siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối, đầu ngón tay trắng bệch.

Kiều Y Gia biết rõ bản thân không nên xen vào, không nên lại gần. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Cố Kiều Kiều, cậu lại không kiềm được mà bước tới: 

“Mọi người có muốn ăn thêm chút gì không? Xuống du thuyền rồi là bắt đầu sinh tồn thật đó.”

Cậu nửa đùa nửa thật, khiến cả khách mời lẫn khán giả đều không phát hiện cậu đang giải vây cho Cố Kiều Kiều. Đã nói vậy rồi thì chẳng ai phản đối, cả nhóm liền di chuyển đến khu vực nhà ăn.

Hà Nhã Nhã vẫn khoác tay Cố Kiều Kiều, bắt cô ngồi cạnh đầy thân thiết. Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, cô ta còn nhiệt tình gắp cho Cố Kiều Kiều một con tôm hùm to tướng.

Trên du thuyền có đầu bếp nên món ăn chủ yếu là hải sản. Nhưng nguyên chủ lại không thích đồ biển, thường chỉ ăn cơm trắng là chính.

Cố Kiều Kiều nhìn con tôm hùm trên đĩa, ánh mắt khẽ dao động. Nhìn lớp vỏ cứng và nhọn ấy, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Cô nhẹ kéo tay áo Hà Nhã Nhã, khẽ nói: “Nhã Nhã, em không biết xử lý.”

“Hả?” Hà Nhã Nhã hơi ngạc nhiên, “Em bình thường ở nhà không ăn tôm hùm à?”

Cố Kiều Kiều nói nhỏ nhẹ: “Dì giúp em bóc sẵn vỏ rồi.”

Hà Nhã Nhã sững lại, sau đó lại cười vui vẻ: “Không sao đâu, để chị dạy em nhé! Lát nữa lên đảo, nếu không có gì ăn thì chắc phải tự bắt hải sản đấy.”

Với phong thái tự nhiên và phóng khoáng, Hà Nhã Nhã chẳng khiến khán giả thấy ghét chút nào.

[Hà Nhã Nhã tính tình cũng tốt ghê.]

[Tốt thật, chứ nếu là tôi thì đã xử lý con nhỏ cướp mất thân phận tiểu thư bao năm rồi.]

[Không ghét Cố Kiều Kiều sao? Nhìn Nhã Nhã thấy giả quá trời.]

Hà Nhã Nhã vẫn thấy hết những bình luận đó, nhưng cô không để lộ biểu cảm gì. Ngược lại, còn kiên nhẫn hướng dẫn Cố Kiều Kiều cách bóc vỏ tôm hùm.

Cô ta còn cười nói: “Em thông minh như vậy chắc chắn học một lần là biết liền. Chị trước đây cũng chưa từng ăn tôm hùm đâu, mấy hôm trước mới học từ đầu bếp đó.”

“Em thử xem?”

Cố Kiều Kiều khẽ gật đầu, ngón tay trắng nõn đưa lên lớp vỏ màu cam đỏ. Ngay lập tức, ánh mắt của mấy khách mời đều tập trung vào tay cô. Màu vỏ cam đỏ khiến bàn tay cô càng nổi bật, trắng trẻo và tinh tế.

Kiều Y Gia cứ cảm thấy kỳ kỳ. Hà Nhã Nhã nói chuyện rất có lý, hành động cũng chẳng có gì đáng chê. Nhưng… trên đời thật có ai tốt đến mức này sao? Tốt đến độ khiến cậu thấy bất thường.

Chắc do cậu nghĩ quá nhiều, tại bản thân quá khô khan.

Vừa cúi đầu cắt miếng bò bít tết, đã thấy Cố Kiều Kiều bắt đầu bóc vỏ tôm. 

Không hổ là “tay vụng”, còn chưa cố tình mà hai ngón tay đã bị lớp vỏ cứng của tôm đâm chảy máu.

“Á!”

Cô kêu lên một tiếng đau, mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi tức thì.

“Em sao vậy?” Hà Nhã Nhã vội hỏi.

Cố Kiều Kiều đưa tay lên, trên ngón trỏ và ngón giữa đều có giọt máu đỏ tươi. Dưới ánh đèn, tay cô trắng như ngọc, lại có thêm vết máu đỏ, tạo nên tương phản vô cùng bắt mắt.

Mọi ánh nhìn đều dồn về tay cô. 

Phương Tri Nghi chỉ biết cạn lời…

Cô nhớ đến một câu nói: “Không đưa đi viện thì vết thương sẽ lành mất.” Thế thì… có cần khóc dữ vậy không?

Khán giả cũng cùng suy nghĩ:

[Ủa trời? Nhìn cô ta khóc mà tưởng đứt hết ngón tay luôn rồi cơ đấy.]

[Khóc đến hoa lê đẫm mưa, nhưng mà… vẫn đẹp thật…]

[Vết thương nhỏ như đầu kim mà khóc ròng, chắc lúc lành rồi còn chưa nín đâu (icon chó đội mũ bảo hiểm)]

Bác sĩ Cố Văn Tắc thấy cô bị thương liền đứng dậy lấy băng cá nhân đưa cho cô. 

Cố Kiều Kiều dịu dàng cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Cố.”

Cô ngẩng đầu, nước mắt còn rơi, giọng nghèn nghẹn. Trông vừa đáng thương vừa tuyệt đẹp.

Cố Văn Tắc siết chặt tay, vô thức nói: “Để tôi dán cho em.”

Làm sao lại có người… khóc cũng đẹp như vậy chứ?

Cố Văn Tắc vội xua tan suy nghĩ trong đầu, nửa quỳ xuống cạnh cô, tập trung dán băng cá nhân. 

Trong quá trình đó, anh không tránh được việc chạm vào tay cô.

Cảm giác lạ lùng lướt qua lòng – tay cô mềm quá, da cũng mịn thật. 

Anh vội đứng dậy, hơi hoảng loạn ngồi lại ghế mình. Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ!

Hà Nhã Nhã thấy tay Cố Kiều Kiều được dán hai miếng băng cá nhân, liền áy náy:

“Để chị giúp em nhé, đều tại chị không tốt, sớm biết thế chị bóc luôn cho em rồi.”

Còn chưa nói xong, Giang Thâm Khê đã lầm bầm: 

“Màu mè! Bị xước chút xíu cũng làm lớn chuyện, khóc muốn sưng cả mắt.”

Ai cũng nghe thấy câu đó, Kiều Y Gia và Cố Văn Tắc đồng thời nhíu mày.

Cố Kiều Kiều vội vàng đưa tay lau nước mắt, hàng mi dài run rẩy như con bướm bị hoảng sợ. Cô lí nhí xin lỗi: “Em… em xin lỗi.”

Cắn môi, cô nhỏ giọng nói tiếp: “Tại em bị chứng chảy nước mắt không kiểm soát và cảm giác đau quá nhạy cảm… em không cố ý… xin lỗi xin lỗi!”

Chương 438: “Trà xanh mít ướt” trong chương trình livestream sinh tồn trên hoang đảo 5

Lời của Cố Kiều Kiều vừa dứt, cả hiện trường bỗng chốc yên tĩnh lại.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cô, ngay cả Lục Thiên Triệt và Ứng Vân Khanh luôn giữ im lặng cũng không kìm được mà liếc nhìn cô một cái.

Hà Nhã Nhã há hốc miệng, rồi nhanh chóng lấy tay che lại, mắt tròn xoe đầy kinh ngạc: “Em… em thật sự có thể chất như vậy sao?”

Phương Tri Nghi cũng ngạc nhiên, lập tức cảm thấy xấu hổ vì đã suy diễn bừa về người khác trước đó.

Vậy thì chuyện Cố Kiều Kiều khóc nhiều cũng là có lý do hợp tình hợp lý nhỉ?

Cố Kiều Kiều khẽ gật đầu. Việc nói ra bí mật khiến cô bất an, sắc mặt cũng trắng bệch hẳn đi.

Giang Thâm Khê ngây người. Hắn hoàn toàn không ngờ lại là nguyên nhân này…

Nếu vậy, tất cả những điều không hợp lý trước đó của Cố Kiều Kiều đều đã có lời giải thích?

Vậy thì… đúng là hắn đáng chết thật.

Giang Thâm Khê mím môi, nét mặt nghiêm nghị, trong ánh mắt còn mang theo vài phần giận dữ.

Trước đó hắn… thật sự đã quá đáng rồi!

[Trời ơi! Lại còn là thể chất không kiềm chế được nước mắt? Thần kinh cảm nhận đau cũng nhạy cảm nữa à?]

[Thật hay giả thế O.O]

[Nếu là thật, thì mấy lần trước cô ấy khóc cũng hoàn toàn dễ hiểu thôi mà.]

[Diễn kịch thôi đúng không? Làm gì có cái gọi là thể chất không kiểm soát nước mắt chứ?]

[Người ở trên, không biết thì không thể tra thử một cái à? Thật là thiếu hiểu biết.]

Tuy nhiều khán giả vẫn hoài nghi về lời giải thích của Cố Kiều Kiều, nhưng cũng không ít người tin, còn có người tìm lại những lần trước cô khóc đều là vì bị va đập.

Thêm vào đó là vẻ ngoài xinh đẹp hút fan, đến lúc này bình luận trên livestream của cô cuối cùng cũng không toàn lời mắng mỏ nữa.

Cố Kiều Kiều khịt khịt mũi, vì mới khóc xong nên lông mi hơi ướt, giọng cô mềm mại nói lời xin lỗi lần nữa:

“Thật xin lỗi mọi người, em không cố ý khóc nhiều đến thế đâu.”

Cô cảm thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, ngượng ngùng ngẩng đầu lên đối mặt với họ.

Ánh mắt vừa mới khóc xong vẫn còn ướt đẫm, khóe mắt ửng đỏ, mang theo vẻ mong manh dịu dàng khó tả.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, các nam khách mời ngồi đối diện đồng loạt vội vã quay mặt đi.

Khụ khụ…

Lục Thiên Triệt khẽ nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt như không hài lòng.

Theo lý thì người như anh vốn không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng biểu cảm khó chịu lúc này khiến khán giả nhận ra rõ rệt.

Dòng bình luận vừa khen Cố Kiều Kiều xinh xắn thì lập tức lại nổ ra tranh cãi vì nét mặt của Lục Thiên Triệt.

Một bên cho rằng anh chẳng ưa gì Cố Kiều Kiều, thấy cô giả tạo phiền phức.

Một bên lại cho rằng anh có lý do khác.

Hai bên cãi nhau kịch liệt, không ai thuyết phục được ai, tạo nên điểm nóng tranh luận đầu tiên của chương trình thực tế này.

Còn rốt cuộc Lục Thiên Triệt nghĩ gì, e là chỉ có anh mới biết được.

Hà Nhã Nhã cảm thấy không khí có phần căng thẳng, lập tức nắm lấy tay Cố Kiều Kiều, thành khẩn xin lỗi:

“Chị xin lỗi nhé. Chị thật sự không biết chuyện này… ba mẹ cũng chưa từng nói với chị.”

Cố Kiều Kiều lắc đầu, ánh mắt yếu đuối: “Nhã Nhã, không trách chị. Em chỉ mong mọi người đừng thấy em phiền phức là được rồi…”

Giọng cô không tỏ ra đáng thương, chỉ là đang cố tỏ ra bình tĩnh.

Chính điều đó lại càng khiến người khác thấy xót xa hơn.

Cố Văn Tắc nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Kiều Kiều, đây không phải lỗi của em. Là bác sĩ, anh có thể khẳng định với em, những điều em không thể kiểm soát được, hoàn toàn không phải do em gây ra. Hiểu chưa?”

“Cảm ơn anh, bác sĩ Cố.”

Cố Kiều Kiều mím môi, lại khịt mũi hai cái, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu, liên tục gật đầu trước mặt Cố Văn Tắc.

Ánh mắt cô đầy dè dặt xen lẫn tin tưởng nhìn anh.

Trái tim Cố Văn Tắc bỗng đập mạnh một cái, cảm giác như vừa bị đâm trúng.

Tim anh vốn khỏe mạnh, chắc chắn không phải do vấn đề thể chất.

Vậy thì…

Cố Văn Tắc giật mình. Chẳng lẽ… anh đã phải lòng cô gái mong manh xinh đẹp trước mặt rồi sao?

Mới thế này mà đã rung động sao…

Tâm trạng Cố Văn Tắc rối như tơ vò, vội vàng dời ánh mắt đi: “Không cần khách sáo.”

Lục Thiên Triệt ngồi bên cạnh liếc nhìn anh với ánh mắt khó đoán, quai hàm lạnh lùng như đang siết chặt lại.

Kiều Y Gia cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không suy nghĩ nhiều, vẫn vui vẻ như một chú cún nhỏ chạy đến an ủi Cố Kiều Kiều:

“Chị Kiều Kiều, em thấy chị rất hợp đóng cảnh khóc ấy, nói khóc là có thể khóc ngay, thật sự quá đỉnh rồi!”

Kiều Y Gia hào hứng nói, gương mặt thanh tú mang đậm vẻ thiếu niên rạng rỡ tươi cười.

Cậu ta che miệng như thì thầm tám chuyện: “Chị biết không, có rất nhiều ngôi sao khóc không nổi phải nhỏ thuốc nhỏ mắt đó. Chị thì quá đỉnh rồi, khỏi tốn thuốc luôn, ha ha ha!”

Kiều Y Gia bật cười sảng khoái, không khí cũng nhờ thế trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cố Kiều Kiều bị cậu chọc cười, “phì” một tiếng, cô che miệng cười ngại ngùng.

Đôi mắt lộ ra cong cong như vầng trăng, trong đó còn lấp lánh ánh sao.

Rực rỡ vô cùng.

Kiều Y Gia nhìn đến sững người, bốn chữ “nụ cười như hoa” bỗng trở nên sống động trong đầu cậu ta.

[Không phải chứ, sao thấy cưng nhà mình như sắp rơi vào lưới tình vậy nè…]

[Câm mồm! Anh là của tụi tôi!]

[Mà thật ra… nhìn hai người cũng hợp đó chứ. Tướng mạo xứng, tính cách bổ sung, khụ khụ, cho xin phép đẩy thuyền nhẹ cái.]

[Tôi là người qua đường mà cũng thấy đáng yêu quá trời…]

Hà Nhã Nhã âm thầm quan sát không khí quanh bàn ăn. Cô ta lớn lên trong một gia đình bình thường, từ nhỏ đã học cách quan sát người khác để sống tốt hơn.

Vì thế trong việc đoán tâm lý người khác, cô ta tự tin mình rất có kinh nghiệm.

Lúc này, trong các nam khách mời, Kiều Y Gia rõ ràng có thiện cảm với Cố Kiều Kiều, nhưng chính cậu ta vẫn chưa nhận ra.

Cố Văn Tắc thì hình như đã động lòng.

Lục Thiên Triệt thì ghét Cố Kiều Kiều, từ đầu đến giờ chỉ nhìn cô một lần, còn thể hiện rõ vẻ khó chịu.

Còn vị khách mời bí ẩn nhất là Ứng Vân Khanh, theo Hà Nhã Nhã đoán thì anh ta không có hứng thú với bất kỳ ai.

Người đó khí chất phi phàm, không giống người thuộc thời đại này.

Tuy nhiên Hà Nhã Nhã cũng không quá để tâm đến anh.

Về phần Giang Thâm Khê, Hà Nhã Nhã cảm thấy hơi mất kiên nhẫn. Người này từ đầu đã thể hiện thiện cảm với cô ta.

Thậm chí từng vì cô ta mà cố ý đối đầu với Cố Kiều Kiều.

Nhưng không hiểu sao hôm nay lại thay đổi đột ngột.

Bây giờ lại còn làm vẻ mặt áy náy hối hận nữa.

Hà Nhã Nhã âm thầm cảm thấy không ổn. Trong số những người này, cô chỉ để tâm đến Lục Thiên Triệt.

Anh cũng là một trong những mục tiêu chính lần này của cô.

Nhưng mà, có “người làm công miễn phí” mà không dùng thì đúng là ngốc.

Thấy Giang Thâm Khê có vẻ tâm trạng rối bời, Hà Nhã Nhã liền gọi hắn ta: 

Thâm Khê, có thể giúp em chỉnh lại dây quai ba lô được không? Nó dài quá, đeo hơi khó chịu.”

Giang Thâm Khê hoàn hồn lại, liếc nhìn Cố Kiều Kiều đang cúi đầu ăn cơm, rồi gật đầu.

Chương 439: “Trà xanh mít ướt” trong chương trình livestream sinh tồn trên hoang đảo 6

Chẳng bao lâu sau bữa tối, tiếng loa trên du thuyền lại vang lên: “Xin mời các vị khách mời tham gia cuộc phiêu lưu trên đảo hoang hãy chuẩn bị sẵn sàng, thu dọn đồ đạc cá nhân, du thuyền sắp cập bờ đảo.”

Âm thanh phát liên tục ba lần để đảm bảo mọi người đều nghe thấy.

Thật ra mọi người đã tập trung sẵn ở cửa khoang tàu, dưới chân họ là ba lô và các vật dụng như lều trại.

Ba lô là đồ dùng cá nhân, còn lều và một số công cụ khác là do ê-kíp chương trình chuẩn bị cho họ.

Chưa đầy vài phút sau, du thuyền chậm rãi dừng lại, cửa khoang cũng từ từ mở ra.

Mọi người căng thẳng, phấn khích, xen lẫn lo lắng nhìn về phía ánh sáng phía trước.

Một bãi cát trắng như sữa hiện ra trước mắt họ!

“Trời ơi!” Phương Tri Nghi không kiềm được thốt lên.

Trước khi đến, ai cũng tưởng tượng đảo hoang sẽ là một nơi hoang sơ rậm rạp, giống như rừng nhiệt đới.

Không ngờ cảnh đầu tiên họ thấy lại là bãi biển đẹp mê hồn như vậy.

Biển gần bờ trong vắt, xanh biếc xen lẫn màu lam.

Kiều Y Gia hào hứng: “Nơi này còn đẹp hơn nhiều đảo nổi tiếng nữa!”

Họ là những người đầu tiên đặt chân lên hòn đảo tuyệt mỹ này. Thật là may mắn!

Một nhân viên bước đến kiểm tra thiết bị livestream của từng người. Đó là một thiết bị nhỏ như con ong, vừa để quay hình trực tiếp, vừa hiển thị bình luận.

Người này hỏi từng người xem có muốn tắt tính năng hiện bình luận không, tùy chọn này có thể tự do điều chỉnh.

Lục Thiên Triệt và Ứng Vân Khanh không do dự, tắt ngay. Những người khác suy nghĩ một lát rồi cũng làm theo.

Chỉ có Hà Nhã Nhã là hơi không muốn, nhưng cũng không biểu lộ ra mặt.

Sau khi kiểm tra xong, nhân viên nhắc nhở: “Từ lúc rời khỏi du thuyền, xin các vị khách mời hãy cẩn trọng. Nếu xảy ra bất kỳ sự cố nào, chương trình sẽ không chịu trách nhiệm.”

Tất cả khách mời đến đây đều đã ký cam kết miễn trừ trách nhiệm.

Mọi người gật đầu, lần lượt xách hành lý rời khỏi thuyền.

Khi xuống tàu, Cố Kiều Kiều đeo ba lô, nhưng chiếc lều dưới chân lại không sao nhấc lên nổi.

Cô cố hết sức đến mức lòng bàn tay đỏ lên vì đau, vậy mà vẫn không xê dịch được.

Cố Kiều Kiều khịt khịt mũi, nhìn chiếc lều với vẻ khổ sở, trong đầu không ngừng xoay chuyển tìm cách.

Cố Văn Tắc phía sau thấy vậy khẽ lắc đầu, anh bước tới nhấc lều lên: “Để tôi làm cho.”

Tay trái một bên, tay phải một bên, anh xách hết.

Anh vừa đi lên phía trước, Cố Kiều Kiều lập tức xách ba lô chạy lon ton đuổi theo.

Cô nhỏ giọng mềm mại nói: “Bác sĩ Cố, cảm ơn anh. Anh đúng là người tốt.”

Bị tặng “thẻ người tốt” đột ngột như vậy, Cố Văn Tắc: …

Anh khẽ cười: “Ừ, anh là người tốt. Lúc dựng lều, em có thể ở gần anh, anh sẽ bảo vệ em.”

Cố Kiều Kiều vô thức liếc nhìn cánh tay anh, cơ bắp rõ ràng cho thấy anh không phải kiểu bác sĩ yếu ớt.

Nụ cười nơi khóe môi Cố Văn Tắc càng rõ hơn, đùa nửa thật nửa giả: “Thế nào? Hài lòng chứ?”

Cố Kiều Kiều chớp mắt, bỗng đỏ mặt, cụp mi mắt xuống, giọng nhỏ lại: “Bác sĩ Cố, đừng trêu em mà~”

Giọng nói vốn đã mềm mại, thêm vào đuôi câu kéo dài như ngậm đường, nghe cực kỳ ngọt tai.

Người khác không rõ, nhưng ít nhất Cố Văn Tắc thì rất thích âm thanh như vậy.

Không khó tưởng tượng, nếu cô làm nũng thì ai có thể cưỡng lại nổi...

Cố Văn Tắc hơi thất thần.

May là tiếng trò chuyện xung quanh khiến anh bừng tỉnh, quay đầu lại liền bật cười.

Cố Kiều Kiều đã đặt ba lô xuống, đang đi giẫm lên cát, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ đầy vui sướng.

Làn da trắng ngần của cô dưới ánh nắng còn sáng hơn cả ngọc.

Tầm này là khoảng bốn, năm giờ chiều, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc dài xoăn nhẹ của Cố Kiều Kiều, như phủ một lớp vàng kim rực rỡ.

Đẹp đến ngây người.

Ánh mắt mọi người gần như vô thức đều hướng về phía cô.

Kiều Y Gia ngẩn người xong liền bị cuốn theo, cậu vốn ham chơi, lập tức chạy lại giẫm cát cùng Cố Kiều Kiều, hai người chẳng khác gì hai đứa trẻ con.

Mãi cho đến khi giọng Hà Nhã Nhã vang lên đầy lưỡng lự: “Kiều Kiều, hay là chúng ta đi tìm chỗ cắm trại trước nhé? Một lát còn phải dựng lều, làm quen với môi trường, còn nhiều việc lắm. Đợi rảnh rồi chị dắt em đi chơi tiếp, được không?”

Câu nói này rất khéo.

Không trực tiếp chỉ trích Cố Kiều Kiều, nhưng từng chữ như đang ngầm trách cô không hiểu chuyện, làm lỡ thời gian của mọi người.

Dù Kiều Y Gia cũng đang chơi, nhưng vì cậu là minh tinh hàng đầu, Hà Nhã Nhã chẳng dám nói gì.

Lục Thiên Triệt lạnh lùng liếc Hà Nhã Nhã một cái, rồi thu ánh mắt lại, giọng nhàn nhạt: “Đi thôi, tìm nơi cắm trại.”

Người có quyền lực nhất đội đã lên tiếng, Kiều Y Gia vốn định nói gì cũng đành im lặng.

Cố Kiều Kiều hoảng hốt liếc nhìn Lục Thiên Triệt, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi…”

Còn về Hà Nhã Nhã, cô chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái.

Trên cao không xa, Lục Thiên Triệt nhìn xuống Cố Kiều Kiều đang ngồi xổm. Từ góc độ của anh, gương mặt cô nhỏ nhắn, cằm nhọn, đôi mắt to tròn nổi bật.

Cổ cô mong manh, dài và trắng đến mức có thể thấy rõ mạch máu dưới ánh nắng.

Yếu đuối đến mức chỉ cần một bàn tay cũng đủ bóp gãy.

Lục Thiên Triệt không đáp, làm như không nghe thấy lời xin lỗi, chỉ nhấc lều lên rồi đi thẳng.

Không ai để ý, tay anh lần này dùng lực nhiều hơn vừa rồi đôi chút.

Cố Kiều Kiều lo lắng, môi hồng mím lại, gương mặt lộ rõ vẻ không vui.

Kiều Y Gia bỗng thấy ngứa tay, rất muốn xoa đầu cô.

Cậu đảo mắt mấy cái, rồi thân mật kéo tay Cố Kiều Kiều. Khi lòng bàn tay họ chạm vào nhau, Kiều Y Gia cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Ngứa ngáy, tê tê.

Tai cậu đỏ lên, cậu lúng túng sờ mũi.

Nhưng bàn tay nắm lấy Cố Kiều Kiều lại không rút ra, không rõ là vô tình hay cố ý.

Lục Thiên Triệt quay đầu lại, lạnh lùng liếc hai người một cái.

Cố Kiều Kiều thì hào hứng nhìn quanh, đôi mắt long lanh như đang đánh giá mọi thứ xung quanh.

Hòn đảo này khá lớn, bốn bề đều là biển. Nơi họ đổ bộ là một bãi cát trắng, gần đó có cây dừa cao vút, xa hơn nữa là rừng rậm, nhìn từ xa không thấy rõ.

Trước khi lên đảo, tất cả khách mời đều đã tắt màn hình bình luận.

Nên Cố Kiều Kiều không biết rằng, phần bình luận đang tranh cãi kịch liệt vì cô.

Khán giả lúc đầu bị vẻ ngoài của cô khi nhảy chân sáo trên cát làm cho choáng ngợp, lập tức có thêm hàng triệu fan vì nhan sắc.

Fan còn dẫn dắt dư luận: “Có khuôn mặt này thì yếu đuối chút thì sao? Trà xanh thì sao? Mau nước mắt thì sao?”

Xinh thế này thì làm gì cũng được!

Không thể phủ nhận, những khán giả này đúng là có tiêu chuẩn kép, họ dễ dàng bị sắc đẹp của Cố Kiều Kiều thu phục, rồi đổi giọng hoàn toàn.

Sau đó bình luận lại tranh cãi vì lời của Hà Nhã Nhã, rồi bắt đầu ghép đôi, cuối cùng đến chuyện Lục Thiên Triệt, khiến cả khu bình luận lại náo loạn.

Có người thậm chí dám mắng Lục Thiên Triệt quá độc đoán, sao lại đối xử với Kiều Kiều như vậy?

Tóm lại, tâm điểm của mọi cuộc thảo luận chỉ xoay quanh một cái tên: Cố Kiều Kiều.

Người đang đứng đầu hàng loạt top tìm kiếm này hoàn toàn không hay biết gì cả, bởi vì lúc này cô đang khổ sở nhìn đống lều trước mắt.

Cả nhóm không liều lĩnh tiến vào rừng, vì trong đó thiếu ánh sáng, trời lại sắp tối, rất dễ lạc đường.

Thế là họ đi vòng theo rìa rừng một đoạn, may mắn phát hiện một nơi thích hợp làm chỗ cắm trại.

Đó là một bãi đá, có mấy tảng đá lớn chắn gió biển, không xa còn có một con suối nhỏ.

Sau khi bàn bạc, cả nhóm quyết định dựng trại ở đây.

Họ mang theo những chiếc lều lớn chuyên dụng để cắm trại ngoài trời, mà Cố Kiều Kiều hoàn toàn không biết cách dựng.

Nhìn Hà Nhã Nhã và Kiều Y Gia đã sắp xong lều, còn cô thì vẫn ngồi trước đống phụ kiện hỗn độn.

Cố Kiều Kiều ủ rũ cúi đầu, cảm thấy tủi thân, mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.

Đúng lúc ấy, một giọng nam êm tai vang lên: “Để tôi giúp em nhé.”

Cố Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn — thì ra là…


  • Share:

You Might Also Like

0 comments