Chương 431: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 52
Lời của Yến Điệp Nhi vừa dứt, đám đệ tử đến xem náo nhiệt liền xôn xao hẳn lên.
Từng người duỗi dài cổ hóng chuyện.
Bộ dạng của Yến Điệp Nhi quả thực rất thê thảm, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, trên mặt và cổ đều có vết thương.
Cả người toát lên vẻ tiều tụy, ai nhìn cũng thấy rõ.
Không ít người bắt đầu cảm thấy thương hại cô ta, lần lượt nhìn về phía Cố Kiều Kiều với ánh mắt không mấy tán đồng.
Tuy nhiên, sau chuyện xảy ra ở đại hội tỷ thí giữa các môn phái, họ cũng học được bài học là nên để sự việc rõ ràng rồi mới mở miệng.
Khác hẳn vẻ yếu đuối thường ngày, Cố Kiều Kiều lúc này lạnh lùng, khiến khí chất của cô càng thêm cao ngạo, xa cách.
"Yến Điệp Nhi, rốt cuộc là ai câu kết với ma tu? Bộ dạng như bây giờ của ngươi, chẳng qua là tự chuốc lấy mà thôi."
Sắc mặt Yến Điệp Nhi cứng lại trong chốc lát, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về bình thường.
Dù sao thì cũng không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra, đám ma tu kia cũng không hiểu sao đều chết sạch.
Cho nên, ai thảm hơn thì người đó sẽ được tin tưởng hơn.
Yến Điệp Nhi còn chưa mở miệng, nước mắt đã rơi. Dáng vẻ khóc lóc của cô ta lúc này khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh trước kia của Cố Kiều Kiều.
Cô ta run giọng khóc kể: "Sư muội, nếu là ta câu kết với ma tu, ta có trở nên thế này không? Bọn ma tu ấy sao không tìm muội, mà lại hại ta?"
Yến Điệp Nhi tiếp tục nói trong tiếng nức nở: "Sư muội, sao ngươi lại làm vậy? Từ lúc ngươi vào môn phái, ta đã cảm thấy mọi người đang dần dần thích ngươi hơn, ta đã nhường nhịn rất nhiều rồi, cớ gì cô vẫn không chịu buông tha cho ta?"
"Sao cô có thể làm chuyện độc ác như vậy chứ?"
Yến Điệp Nhi khóc đến đáng thương, nước mắt rơi tí tách không dứt.
Đám đệ tử vây quanh càng thêm đau lòng cho cô ta, phần lớn là vì trông cô ta quá thảm.
Không ít người còn kêu gọi Diệp Lương Cát và Tư Không Tẫn ra mặt chủ trì công đạo.
Diệp Lương Cát nhìn Tư Không Tẫn với vẻ khó xử, Tư Không Tẫn thì lại không chút biểu cảm, quay sang hỏi Yến Điệp Nhi: "Có chứng cứ không?"
Vừa khóc, Yến Điệp Nhi vừa cười khổ: "Sư tôn, bộ dạng của con như thế này chẳng lẽ không phải chứng cứ sao?"
Tư Không Tẫn quay sang nhìn Cố Kiều Kiều, thần sắc cô vẫn lạnh lùng như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Hắn vốn tin tưởng Cố Kiều Kiều, nhưng lúc này…
"Kiều Kiều, những gì Yến Điệp Nhi nói…"
Tư Không Tẫn còn chưa nói hết, thì Thiên Minh Dục đã đỡ Tống Cẩm Tranh bước ra phía trước.
Tống Cẩm Tranh còn thảm hại hơn cả Yến Điệp Nhi. Vị đại sư huynh vốn tiêu sái như tiên nay lại đầy thương tích, áo trắng dính đầy bụi đất và máu.
Sự xuất hiện của hắn ta lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đám sư huynh đệ của Thanh Nhạc Sơn lập tức xúm lại hỏi han: "Đại sư huynh, huynh làm sao thế? Gặp phải ma tu sao?"
Khóe môi Tống Cẩm Tranh hơi trễ xuống, liếc Tư Không Tẫn một cái đầy ẩn ý, rồi thản nhiên nói: "Vết thương nhỏ thôi, bị chó cắn ấy mà. Quan trọng hơn là chuyện của tiểu sư muội và Điệp Nhi sư muội."
Hắn ta nhanh chóng kéo sự chú ý của mọi người quay lại phía Yến Điệp Nhi.
Tống Cẩm Tranh không phải vì muốn giữ thể diện cho Tư Không Tẫn mà không nói ra mọi chuyện, mà là vì muốn bảo vệ Cố Kiều Kiều.
Chuyện riêng tư thế này, không cần thiết để cả thiên hạ đều biết.
Mặc dù cảm thấy câu "bị chó cắn" rất kỳ quặc, nhưng đám đệ tử cũng không hỏi thêm.
Yến Điệp Nhi mắt đỏ hoe, khóc lóc nói: "Sư tôn, xin người làm chủ cho con!"
Tư Không Tẫn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng lại hoàn toàn không động lòng trước vẻ đáng thương của cô ta.
Nhưng trước mặt bao nhiêu người, hắn không thể tỏ ra quá thiên vị Cố Kiều Kiều.
Lời vừa định nói tiếp, Tư Không Tẫn lại nhìn về phía Cố Kiều Kiều.
Nào ngờ, Cố Kiều Kiều hoàn toàn không thèm nhìn hắn, đôi mắt đẹp mang theo lo lắng chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Cẩm Tranh.
Tư Không Tẫn có phần bực tức, rốt cuộc hắn kém Tống Cẩm Tranh ở điểm nào?
Từ tu vi, khí chất đến dung mạo, Tống Cẩm Tranh chẳng qua chỉ là bản sao tầm thường bắt chước hắn mà thôi.
Tại sao lại đáng để Kiều Kiều quan tâm đến vậy?
Hắn cố nhịn xuống cơn giận. Trước mặt đông người như thế, hắn không thể bùng phát được.
Yến Điệp Nhi thấy sư tôn im lặng thì nghiến răng giận dữ. Đến nước này rồi mà sư tôn vẫn còn thiên vị Cố Kiều Kiều!
"Sư tôn, chưởng môn, các vị sư huynh, giờ đan điền của con đã bị tổn hại, linh mạch bị hủy, còn... còn bị đám ma tu kia làm nhục, con... con không còn mặt mũi sống nữa!"
Nói xong, Yến Điệp Nhi rút kiếm của nữ đệ tử bên cạnh, định tự vẫn.
Nhưng Tư Không Tẫn đã nhanh tay dùng linh lực đánh bay thanh kiếm.
Sắc mặt hắn lạnh băng, giọng cũng lạnh: "Chân tướng sự việc, ta sẽ tự điều tra rõ ràng."
Yến Điệp Nhi hoảng loạn: "Nhưng đám ma tu đó đều đã chết, chết không đối chứng…"
Lời còn chưa dứt thì giọng nói lạnh lẽo của Tống Cẩm Tranh vang lên: "Vậy thì soát hồn đi."
Khóe môi hắn ta nhếch lên một nụ cười đầy âm trầm, lớn tiếng nói: "Sư tôn, có thể soát hồn của Điệp Nhi sư muội, chẳng phải sẽ biết được sự thật sao?"
Cả đám đông náo loạn!
Soát hồn?!
Họ là tu sĩ chính đạo, từ trước tới nay chỉ dùng lục hồn khi cực kỳ cần thiết.
Hơn nữa, quá trình soát hồn vô cùng đau đớn, còn gây tổn hại nghiêm trọng đến thức hải.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng nữa.
Tất cả đều hướng ánh mắt về phía Tư Không Tẫn, chờ xem người sẽ xử trí thế nào.
Yến Điệp Nhi đã hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng nói: "Đại sư huynh! Không phải nên soát hồn của Cố Kiều Kiều sao? Soát một cái là biết cô ta có làm hay không!"
Cô ta tuyệt đối không thể để Tư Không Tẫn soát hồn mình, nếu không tất cả sẽ bại lộ…
Đến lúc đó, tiên nguyệt tông thật sự không còn chỗ dung thân cho cô ta nữa.
Tư Không Tẫn liếc nhìn Cố Kiều Kiều, cô vẫn giữ thái độ như không liên quan gì, khiến hắn thở dài, rơi vào tình thế khó xử.
Ánh mắt châm chọc của Tống Cẩm Tranh càng khiến Tư Không Tẫn tức giận hơn.
Những chuyện xảy ra hôm nay đã khiến đạo tâm của hắn bắt đầu dao động.
Đúng lúc mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Tư Không Tẫn, vài chiếc linh chu lộng lẫy từ xa bay tới, dần dần tiến vào tầm mắt của mọi người.
Diệp Lương Cát thầm kêu không ổn, sao năm nay các môn phái lại tới sớm thế?
Rõ ràng còn vài ngày nữa mới tới đại hội đạo pháp!
Gia sự không thể để lộ ra ngoài, Diệp Lương Cát nhìn đám đông đang chắn ngay cổng núi, đầu bắt đầu đau nhức.
Ông ta định lên tiếng giải tán mọi người, chuyện này chờ sau hãy nói, thì…
Cố Kiều Kiều từ đầu vẫn im lặng đột nhiên bước lên hai bước: "Ta có chứng cứ, không cần soát hồn."
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô, có người đã đoán ra được chứng cứ trong tay cô là gì —
Lưu ảnh thạch!
Ánh mắt Tống Cẩm Tranh tràn đầy ý cười, hắn biết ngay mà, Kiều Kiều thông minh như vậy, sao có thể để bản thân rơi vào thế bị động chứ?
Còn Yến Điệp Nhi, sắc mặt cô ta hoàn toàn tái nhợt, nghĩ đến chuyện ở đại hội môn phái lần trước, chẳng lẽ Cố Kiều Kiều vẫn luôn mang theo lưu ảnh thạch ghi lại mọi thứ?
Thần kinh à!
Làm gì có ai làm gì cũng quay lại bằng lưu ảnh thạch chứ?
Yến Điệp Nhi hoảng loạn, bất giác bóp chặt cánh tay nữ đệ tử đang đỡ mình, đến mức khiến cô gái kia đau điếng.
Vốn chẳng nghi ngờ gì cô ta, nhưng giờ nữ đệ tử kia cũng thấy không ổn. Cô ấy âm thầm rút tay lại, dứt khoát không đỡ Yến Điệp Nhi nữa.
Yến Điệp Nhi cảm nhận được lực đỡ biến mất, suýt nữa ngã quỵ, vội vàng gắng gượng đứng vững, cố tỏ ra bình tĩnh.
Cô ta cảm thấy cả dạ dày mình quặn thắt vì lo lắng, cơ thể run rẩy không kiểm soát được, vừa sợ vừa hận.
Câu nói của Tư Không Tẫn, đẩy cô ta rơi thẳng xuống đáy vực: "Nếu Kiều Kiều có chứng cứ, vậy lấy ra đi."
Diệp Lương Cát định ngăn cản, ông sốt ruột lắm nhưng đã bị Tư Không Tẫn hạ cấm ngôn chú, không thể mở miệng.
Thôi thì nhắm mắt, mặc kệ vậy!
Cố Kiều Kiều liếc nhìn vài chiếc linh chu sắp bay đến Tiên Nguyệt Tông rồi lấy lưu ảnh thạch ra từ túi trữ vật.
Cô liếc nhìn Yến Điệp Nhi một cái, ánh mắt ấy khiến tim Yến Điệp Nhi chìm hẳn xuống đáy vực sâu…
Chương 432: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 53
Lưu ảnh thạch bắt đầu phát lại ngay trước sơn môn của tiên môn Tiên Nguyệt Tông. Từ cảnh trong rừng, khi Yến Điệp Nhi gọi Cố Kiều Kiều lại, cho đến lúc cô ta lừa lấy túi trữ vật của Cố Kiều Kiều, mọi chi tiết đều được chiếu lại rõ ràng.
Cảnh cô ta dụ Cố Kiều Kiều đến nơi ẩn thân của đám ma tu, vẻ mặt hung ác và đầy độc địa, tất cả đều bị quay lại. Cả đoạn đối thoại giữa cô ta với bọn ma tu, những lời mắng nhiếc Cố Kiều Kiều, cùng cảnh tượng sau khi Cố Kiều Kiều bất tỉnh, đám ma tu làm gì với Yến Điệp Nhi, tất cả đều được chiếu hết trong khối đá.
Mọi người trong Tiên Nguyệt Tông đều bàng hoàng và chết lặng - hóa ra kẻ ác lại là người đi tố cáo trước?
"Thật không nhìn ra được, trước giờ cứ tưởng sư muội Điệp Nhi hoạt bát dễ thương, ai ngờ lại độc ác như vậy!"
"Hóa ra mọi thứ trước đây đều là giả? Nực cười thật, chúng ta bị lừa hết rồi!"
"Yến Điệp Nhi là vì ghen ghét tiểu sư muội, đến mức cấu kết với ma tu, bị phản phệ cũng đáng đời!"
"Đột nhiên nhớ tới sư tỷ Hoa Mộng Vân…"
"Ta cũng vậy… Haizz…"
Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, những lời ấy như từng con dao đâm vào tai Yến Điệp Nhi, khiến cả người cô ta run lên bần bật.
Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, giọng lạc đi: "Không phải vậy! Đây đều là giả! Là Cố Kiều Kiều bịa đặt! Ta chưa từng làm những chuyện đó!"
Nhưng mặc kệ cô gào khóc điên loạn thế nào, người của Tiên Nguyệt Tông chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét, từng người đều tỏ ra vô cùng thất vọng.
Chiếc linh chu không xa cũng đã dừng lại từ khi đá ghi hình bắt đầu phát, những người của các tông môn khác vốn không ưa gì Tiên Nguyệt Tông đều xuống xem náo nhiệt.
Họ chế giễu nhìn về phía Diệp Lương Cát: "Xem ra Tiên Nguyệt Tông cấu kết với ma tu thật rồi? Đại hội đạo pháp lần này chắc không nổ tung đấy chứ?"
Diệp Lương Cát nghiến răng, im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng đáp: "Chuyện này chỉ là hành vi cá nhân của đệ tử nữ này, Tiên Nguyệt Tông chúng ta không hề hay biết."
"Ngài nói không biết là không biết à? Ai biết lời ngài nói thật hay giả?"
"Các người…"
Diệp Lương Cát tức đến nghẹn họng, không muốn cãi vã nữa, mà quay sang nhìn Yến Điệp Nhi bằng ánh mắt lạnh băng:
"Yến Điệp Nhi, ngươi cấu kết với ma tu, hãm hại đồng môn, vu khống sư muội. Từ hôm nay, Tiên Nguyệt Tông không còn nhận ngươi là đệ tử. Hủy tu vi, đuổi xuống núi."
Nói xong, ông quay sang nhìn Tư Không Tẫn đang đứng cạnh với vẻ mặt lạnh lùng: "Sư thúc, xử lý như vậy… ổn chứ?"
Tư Không Tẫn gật đầu, ánh mắt hắn đã không còn chút thiện cảm nào với nữ đệ tử này.
Nhiều hơn, là ghê tởm.
Cô ta dám hại Kiều Kiều!
Nếu không phải hắn từng để lại pháp bảo phòng thân, e rằng Kiều Kiều đã gặp bất trắc…
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tư Không Tẫn thoáng hiện lên tia lạnh lẽo, giáng cú đòn cuối cùng:
"Để chứng minh sự trong sạch của Tiên Nguyệt Tông, các vị có thể thi triển thuật soát hồn với Yến Điệp Nhi. Chuyện có đúng như lời chúng ta nói không, tự khắc sẽ rõ."
Yến Điệp Nhi như bị sét đánh ngang tai, thân thể lảo đảo, không chống đỡ nổi mà ngã ngồi xuống đất.
Cô ta nhìn Tư Không Tẫn, ánh mắt hoang mang và đau đớn, không dám tin đây chính là vị sư tôn từng cưng chiều cô ta…
Ánh mắt cô ta dần dần chuyển từ Tư Không Tẫn sang Tống Cẩm Tranh rồi đến Thiên Minh Dục và các đệ tử khác. Không ai nhìn cô ta, trên mặt chỉ có lạnh nhạt và khinh ghét.
Cô ta bật khóc rồi bật cười, thần trí như phát cuồng!
Không phải như thế! Không nên như thế này!
Máu chảy ra từ mắt cô ta, ánh nhìn trở nên trống rỗng, ký ức về những ngày tháng trước ùa về.
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má cô ta.
Nhưng dù có thảm hại thế nào, cũng không ai thương xót cô ta.
Các tu sĩ tông môn khác chẳng hề bận tâm, trực tiếp dùng thuật soát hồn lên cô.
Thậm chí, cảnh ký ức được họ tìm thấy còn được truyền trực tiếp ra ngoài.
Yến Điệp Nhi vốn đã bị đứt kinh mạch, đan điền tổn thương, giờ còn bị cưỡng ép soát hồn khiến cả người đau đớn không chịu nổi, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Từ thức hải đến toàn thân, không nơi nào là không đau.
Sau đó cô ta ngất xỉu, vẻ mặt lúc ngất trông cực kỳ thống khổ.
Mà ký ức trong đầu cô vẫn tiếp tục hiện ra.
Toàn bộ người trong Tiên Nguyệt Tông và các tông môn khác đều thấy rõ: cô ta từng âm thầm ly gián Hoa Mộng Vân và các sư huynh sư tỷ như thế nào.
Thậm chí khi ở trong bí cảnh, cô ta còn đứng nhìn không cứu, ném luôn phù truyền âm mà Hoa Mộng Vân đưa cho.
Sau khi Hoa Mộng Vân quay về, những lời dối trá bóng gió vu oan cũng đều do Yến Điệp Nhi thêu dệt.
Tiên Nguyệt Tông dậy sóng, người thì phức tạp, người thì xấu hổ, cũng có người tức giận nhìn chằm chằm vào Yến Điệp Nhi.
Họ – những thiên chi kiêu tử lại bị một nữ nhân độc ác xoay như chong chóng?
Trước kia họ tin tưởng và cưng chiều Yến Điệp Nhi, khiến Hoa Mộng Vân bị tổn thương…
Không ít người bỗng nhớ lại sự dịu dàng, thiện lương và giúp đỡ nhiệt tình của Hoa Mộng Vân sư tỷ…
Xem được nửa chừng, Diệp Lương Cát chỉ biết lắc đầu… thể diện của Tiên Nguyệt Tông bị Yến Điệp Nhi vứt sạch!
Hơn nữa lại mất mặt ngay trước bao nhiêu tông môn khác!
"Đủ rồi! Nếu chuyện này không liên quan đến Tiên Nguyệt Tông mà chỉ là hành vi cá nhân của Yến Điệp Nhi, thì chấm dứt ở đây thôi."
Cấm ngôn được gỡ bỏ, Diệp Lương Cát lạnh mặt nói, cũng khiến các tông môn khác dừng tay.
Ông vung tay, hủy đan điền của Yến Điệp Nhi, đồng thời phế bỏ toàn bộ tu vi.
Bao năm tu hành của Yến Điệp Nhi bỗng chốc hóa thành tro bụi.
Khuôn mặt cô ta mất hết huyết sắc, chỉ trong chớp mắt như già đi mấy chục tuổi, mái tóc đen lấm tấm bạc trắng.
Hình ảnh thiếu nữ ngày nào giờ chỉ còn là dáng vẻ tàn úa của người phụ nữ trung niên.
Diệp Lương Cát lạnh nhạt liếc cô ta lần cuối, tùy tiện ném cô ta xuống chân núi, không ai ngăn cản, cũng không ai nói đỡ cho cô ta một lời.
Yến Điệp Nhi sau này là bị dã thú ăn hay bị người bắt, chẳng liên quan gì đến Tiên Nguyệt Tông nữa.
Không giết cô ta ngay tại chỗ đã là nhân nhượng lắm rồi.
Sau khi việc của Yến Điệp Nhi kết thúc, người của Tiên Nguyệt Tông lập tức dọn dẹp lại sơn môn, đón tiếp các tông môn đến dự đạo pháp đại hội.
Tống Cẩm Tranh từ chối sự đỡ đần của Thiên Minh Dục, lặng lẽ rời khỏi núi.
Lòng tự trọng của hắn không cho phép bản thân tiếp tục ở lại Tiên Nguyệt Tông.
Dù hắn vẫn không nỡ rời xa Kiều Kiều.
Nhưng rồi hắn sẽ tìm cách mang cô đi.
Tống Cẩm Tranh nhìn về nơi Yến Điệp Nhi bị ném xuống, ánh mắt lạnh lẽo, rồi bước về phía đó.
Cố Kiều Kiều lặng lẽ quay về tiểu viện, Tư Không Tẫn vẫn luôn quan sát, thấy vậy lập tức thi pháp, mang hai người biến mất tại chỗ.
Thiên Minh Dục mờ mịt nhìn Tống Cẩm Tranh, lại đau lòng nhìn theo bóng lưng Cố Kiều Kiều.
Cuối cùng, hắn chỉ biết cúi đầu lặng lẽ rời đi.
Hắn không thể tranh đoạt với Tư Không Tẫn, cũng không làm được như Tống Cẩm Tranh rời đi dứt khoát.
Chỉ có thể âm thầm rút lui.
Về đến tiểu viện, Tư Không Tẫn lập tức lo lắng hỏi: "Sao vậy Kiều Kiều?"
Gương mặt tái nhợt của Cố Kiều Kiều hiện lên vệt ửng đỏ quái dị, hơi thở dồn dập, giọng nói mang theo nét e thẹn:
"Độc… hình như lại phát tác rồi…"
Tư Không Tẫn sững người, mím môi, vội nói: "Để ta giúp nàng!"
Hắn thậm chí còn thấy hơi ngại ngùng, sống hơn ngàn năm, lần đầu biết thế nào là… xấu hổ.
Cố Kiều Kiều cụp mắt thật nhanh, thẹn thùng đáp một tiếng "Ừ", rồi nhanh chóng chạy vào phòng.
Khóe môi Tư Không Tẫn khẽ cong lên, bước chân nhẹ tênh đuổi theo.
Hắn không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy ẩn ý của Cố Kiều Kiều khi đi phía trước.
Hãy để Tư Không Tẫn… trở thành tảng đá cuối cùng trên con đường phi thăng của cô…
Chương 433: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 54
Ngày diễn ra Đại hội Đạo pháp, các môn phái lớn nhỏ trong giới tu tiên đều tề tựu về Tiên Nguyệt Tông, khiến nơi đây trở nên náo nhiệt chưa từng có.
Giữa tiếng người ồn ào, tiếng cười rộn ràng, một vị trưởng lão của môn phái khác vô tình hỏi: "Chưởng môn Diệp, sao không thấy Thần Huy Chân Quân? Ngài ấy không có mặt trong tông môn sao?"
Nụ cười của Diệp Lương Cát chợt khựng lại, gượng gạo đáp:
"Sư thúc bận việc trên thân, e rằng hôm nay sẽ không đến được."
Thực ra chính ông cũng không biết, mà cũng chẳng dám hỏi. Từ hôm đó đến nay, ông đã không liên lạc được với Tư Không Tẫn suốt ba ngày.
Ông từng đến tiểu viện của Cố Kiều Kiều tìm thử, nhưng nơi đó bị bố trí tầng tầng cấm chế, hoàn toàn không thể vào trong.
Mà đại hội đã cận kề, bản thân ông cũng bận đến quay cuồng, chỉ đành gửi thêm mấy đạo phù truyền âm cho Tư Không Tẫn.
Nhưng vẫn không có hồi âm.
Thấy mọi người còn định hỏi tiếp, Diệp Lương Cát vội chuyển sang đề tài khác.
Lúc này, Tư Không Tẫn – người đang bị nhắc đến chẳng dễ chịu gì cho cam.
Hắn khó tin khi cảm nhận lại tu vi của mình: Sơ kỳ Phân Thần?
Làm sao cảnh giới của hắn lại rớt thê thảm đến thế!
Tư Không Tẫn nghiêm mặt kiểm tra cơ thể, không có gì bất thường.
Ba ngày nay, hắn chỉ là cùng Kiều Kiều...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tư Không Tẫn lập tức đại biến!
Hắn nhớ tới thể chất "đỉnh lô" của Cố Kiều Kiều, chẳng lẽ… cô ấy đã tu luyện công pháp gì đó hút ngược lại tu vi của hắn?
Sống bao nhiêu năm, Tư Không Tẫn không phải người ngu, bằng không sao có thể tu luyện đến hậu kỳ Hóa Thần từ sớm?
Khi hắn còn đang biến sắc, người nằm cạnh là Cố Kiều Kiều bỗng mở mắt.
Ánh mắt cô không còn trong sáng thuần khiết như xưa, mà lộ ra vẻ quyến rũ mê hoặc.
Gương mặt xinh xắn yếu đuối ấy, vì ánh nhìn thay đổi mà trở nên yêu mị dị thường.
Tư Không Tẫn thoáng run trong lòng, linh cảm chẳng lành dâng lên.
Nhưng hắn vẫn tự lừa mình, an ủi bản thân rằng có lẽ chỉ là mình nghĩ quá nhiều, chắc chắn không phải như mình nghĩ...
Song, Cố Kiều Kiều lại khẽ cong môi, làn hương lững lờ tỏa ra, cô nghiêng người ghé vào tai hắn, cười khẽ: "Ngươi đoán ra rồi, đúng không?"
Đôi mắt cô long lanh, sóng nước dập dềnh, quyến rũ vô cùng.
Tư Không Tẫn cảm thấy bản thân như đang rơi vào biển lửa, lý trí lạnh lẽo, nhưng đầu óc lại chẳng thể kháng cự nổi trước Cố Kiều Kiều như vậy.
Hắn không nói nổi một lời.
Cũng không muốn đoán.
Cố Kiều Kiều nhẹ nhàng vén mái tóc dài vương trên người Tư Không Tẫn sang một bên, trêu chọc hỏi: "Không đoán được sao?"
Tư Không Tẫn vẫn im lặng, ánh mắt vẫn gắt gao dõi theo từng cử động của cô.
Thấy hắn không trả lời, Cố Kiều Kiều có vẻ chán nản nhún vai rồi bước xuống giường.
Dáng người yểu điệu, từng động tác đều quyến rũ đến khiến cổ họng Tư Không Tẫn khô khốc.
Một lúc lâu sau, hắn mới thốt ra được một câu: "Kiều Kiều, ta… chúng ta kết đạo lữ đi. Ta có thể không màng tất cả."
Khi thốt ra câu này, Tư Không Tẫn đã biết mình thua rồi.
Một kẻ từng là đại năng hậu kỳ Hóa Thần, lại có ngày phải hạ mình đến thế.
Tư Không Tẫn căng thẳng, nín thở chờ đợi câu trả lời từ Cố Kiều Kiều.
Tiếc thay, cô chẳng buồn ngoảnh lại, chỉ thản nhiên khoác lên người chiếc váy lụa đen thêu họa tiết phượng hoàng màu vàng kim ẩn hiện.
Tư Không Tẫn hoảng hốt, không kìm được kêu lên: "Kiều Kiều!"
Cố Kiều Kiều lúc này mới quay đầu lại như thể ban ơn, đôi mắt hạnh xếch, lả lướt mị hoặc.
"Giữa chúng ta chẳng có gì là nhân quả cả, ta là ma tu, ngươi là người của chính đạo. Mà đã là người trưởng thành, chẳng cần phải làm mọi chuyện rối rắm đến vậy."
Giọng cô vẫn dịu dàng như thường, nhưng những lời nói ra lại khiến tim Tư Không Tẫn rơi xuống đáy vực.
Chớp mắt hắn liền hiểu, không có độc gì hết…
Với cô, hắn từ đầu đến cuối chỉ là một công cụ mà thôi.
Ha.
Máu trong người Tư Không Tẫn như sôi trào, lồng ngực rung lên dữ dội.
Hắn cố nuốt dòng máu nghẹn trong cổ họng, cay đắng hỏi: "Kiều Kiều, ta có thể coi như chưa từng có gì xảy ra, được không?"
Vì yêu mà mất đi lòng tự tôn, hèn mọn đến tận cùng.
Không ai ngờ được, người họ từng biết lại có ngày thành ra thế.
Cố Kiều Kiều che miệng cười khẽ: "Bên cạnh ta không giữ lại phế vật đâu."
Nói rồi, cô uể oải vấn lại mái tóc đen dài, rồi bước ra ngoài.
Dòng máu tươi mà Tư Không Tẫn cố nén suốt bấy lâu rốt cuộc cũng phun trào ra.
Màu máu đỏ rực đối lập gay gắt với bộ y phục trắng tinh của hắn.
Tư Không Tẫn chẳng kịp thay đồ, vội vàng đuổi theo Cố Kiều Kiều.
Lúc này, Cố Kiều Kiều đã đến nơi tổ chức Đại hội Đạo pháp. Nơi này còn hai kẻ ma tu, cô có món nợ cần tính với chúng!
Sự xuất hiện của cô khiến toàn trường lặng đi trong giây lát.
Một mỹ nhân đỉnh cấp thế này, từ đâu tới vậy?
Giới tu tiên không thiếu người đẹp, nhưng đẹp đến mức này thì thật hiếm thấy.
"Nàng ấy là ai vậy? Người của Tiên Nguyệt Tông sao?"
"Tiên Nguyệt Tông lúc nào có mỹ nhân thế này mà không truyền ra ngoài vậy hả?"
"…"
Vẻ đẹp của Cố Kiều Kiều khiến không ít người xì xào, thi nhau hỏi đệ tử Tiên Nguyệt Tông.
Nhưng những đệ tử bị hỏi thì người nào cũng ngơ ngác! Đây… đây chẳng phải tiểu sư muội của họ sao?
Không chỉ là thay đổi quần áo, mà toàn bộ khí chất yêu mị quyến rũ này, hoàn toàn không giống chút nào với vẻ thuần khiết dịu dàng trước kia!
Đúng lúc mọi người còn đang sững sờ, Cố Kiều Kiều giơ tay chỉ về phía đám đông: "Ngươi, và ngươi nữa."
Hai người bị chỉ trúng chính là ma tu từng ra tay giết cha mẹ Hoa Mộng Vân năm xưa.
Chúng đã che giấu khí tức, cả gan trà trộn đến tham dự Đại hội Đạo pháp giới tu chân!
Thông tin này là hệ thống 888 tra được và nói cho Cố Kiều Kiều biết.
Hai tên kia bị chỉ trúng thì lòng mừng rỡ, nghĩ thầm mình được mỹ nhân để mắt đến?
Chúng lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt Cố Kiều Kiều.
"Tiên tử…"
"Tiên tử có gì sai bảo ạ?"
Cả hai tranh nhau nịnh nọt, vẻ mặt cực kỳ xu nịnh.
Cố Kiều Kiều khẽ nhếch môi, giây tiếp theo, đầu hai tên đó đã rơi xuống đất.
Ngay cả Nguyên Anh vừa thoát ra, cũng bị cô dùng linh khí bóp nát ngay giữa không trung, không chút do dự.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, tất cả đều chưa kịp phản ứng.
Hai tên kia chết không kịp hét lên, cho đến khi máu bắn tung tóe lên sàn ngọc trắng, đám đông mới bừng tỉnh.
Ai nấy theo phản xạ rút pháp khí ra, chĩa về phía Cố Kiều Kiều!
Người của Tiên Nguyệt Tông thì cuống quýt hỏi: "Sư muội, muội làm gì thế này?"
"Sao lại giết hai người đó?"
"Sư muội, mau nói gì đi, không thì lát nữa bọn huynh cũng chẳng bảo vệ được muội đâu!"
Cố Kiều Kiều nghịch nghịch lọn tóc bên tai, thấy biểu cảm mọi người đa dạng quá thì không khỏi che miệng cười khẽ: "Một lũ ngu."
Bị mắng thẳng mặt, ai nấy đều biến sắc. Dù cô có đẹp thật, nhưng thái độ thế này chẳng phải tát thẳng vào mặt họ sao?
"Yêu nữ! Tại sao lại giết người của môn phái chúng ta?"
"Hôm nay không nói rõ ràng, đừng hòng rời khỏi đây!"
Một vài đệ tử giả mạo cùng môn với hai tên ma tu kia đứng dậy, ai nấy cầm pháp khí chĩa vào Cố Kiều Kiều.
Cố Kiều Kiều chẳng buồn để tâm. Cô cảm nhận được thiên kiếp sắp đến nên cũng chẳng hơi đâu dây dưa với đám người này.
Cô vung tay, mọi người tưởng cô định ra tay, ai nấy cảnh giác cao độ.
Nhưng Cố Kiều Kiều chỉ xóa bỏ lớp che giấu khí tức trên thi thể hai tên kia, để lộ ra chân diện ma tu của chúng.
Toàn trường sững sờ!
Nhưng cô không ở lại nữa, quay người bay đi.
Thiên Minh Dục sững người đứng đó, bên tai toàn là tiếng ồn ào, truy vấn. Người ta nói sao lại có ma tu trà trộn vào Tiên Nguyệt Tông.
Người ta nói Tiên Nguyệt Tông cấu kết với Ma giới.
Người ta còn nói, biết đâu Cố Kiều Kiều chính là đại năng của Hợp Hoan Tông, đến Tiên Nguyệt Tông chỉ để hút lấy tu vi của đệ tử.
Nhưng Thiên Minh Dục như chẳng nghe thấy gì, trong đầu chỉ lặp lại hình bóng vừa rồi của Cố Kiều Kiều.
Hóa ra… đây mới là con người thật của cô sao...
Thiên Minh Dục cười khổ, tự giễu. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thật sự hiểu cô.
Nhưng… Bị lợi dụng một lần, cũng là vinh hạnh của hắn rồi.
Khóe môi Thiên Minh Dục khẽ cong, một giọt lệ lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt.
Tư Không Tẫn đến trễ, nhìn đại hội đạo pháp đang loạn như cái chợ, chẳng thấy bóng dáng Cố Kiều Kiều đâu, hắn lập tức định rời đi. Nhưng lại bị Diệp Lương Cát phát hiện rồi chặn lại.
"Sư thúc!"
Diệp Lương Cát vừa gọi xong thì phát hiện ra điều bất thường ở Tư Không Tẫn. Tu vi này… sao lại là Hậu kỳ Nguyên Anh?!
Vốn đã rầu rĩ, sắc mặt Diệp Lương Cát lại càng khó coi hơn, mày cau chặt, đầu như muốn nổ tung. Chẳng lẽ vận số Tiên Nguyệt Tông họ… đã tận rồi sao?
Tư Không Tẫn không để tâm mấy lời đó, chỉ hỏi: "Kiều Kiều đâu?"
Bao nhiêu lời trong lòng Diệp Lương Cát nghẹn lại, chỉ có thể lắc đầu, đưa tay chỉ về một hướng.
Ngay lập tức, Tư Không Tẫn đã biến mất.
Màn này lọt vào mắt những kẻ có dã tâm, không ít người cũng nhanh chóng rời đi theo.
Diệp Lương Cát thở dài, chỉ đành bảo các trưởng lão tiễn đám người ngoài rời đi.
Còn hắn cũng đuổi theo.
……
Cố Kiều Kiều trực tiếp đến Ma giới, bay thẳng lên không trung Hợp Hoan Tông, khẽ cong môi cười.
Chi bằng…độ kiếp ngay tại đây?
Tu vi của Tư Không Tẫn suy giảm vốn là do cô, nếu sau này thật sự xảy ra đại chiến tiên - ma, tu chân giới mất đi một chiến lực mạnh, biết đâu tội này lại đổ lên đầu cô.
Hơn nữa, cả Hợp Hoan Tông từ đầu đến cuối chưa từng xem nguyên chủ là con người, bao nhiêu đau khổ nhục nhã cô đã chịu đủ.
Vậy nên, hủy diệt Hợp Hoan Tông, coi như thay nguyên chủ báo thù.
Cố Kiều Kiều đứng giữa không trung Hợp Hoan Tông, không hề che giấu khí tức. Người Hợp Hoan Tông nhanh chóng phát hiện ra.
Đại trưởng lão dẫn theo vài trưởng lão bay lên, vừa thấy Cố Kiều Kiều mặc áo đen đứng sừng sững giữa không trung, ông đã thấy bất an.
Người này… ông có ấn tượng. Dường như từng là đỉnh lô của ông…
Chỉ là diện mạo giờ đã thay đổi ít nhiều.
Không nhìn ra tu vi của cô, đại trưởng lão định "tiên lễ hậu binh", bèn hỏi:
"Đạo hữu đến đây tìm ai?"
Cố Kiều Kiều bật cười, rút ra phi kiếm, không nói lời nào đâm thẳng vào đan điền đại trưởng lão.
Ông ta sững người nhìn xuống, mãi đến khi cơn đau lan khắp toàn thân mới kịp phản ứng. Linh lực trên thanh kiếm chấn đứt từng chút kinh mạch, đan điền bị phá, tu vi cũng tiêu tán.
Một kẻ kỳ Phân Thần lại bị một đỉnh lô năm xưa hủy đan điền chỉ bằng một kiếm?!
Đại trưởng lão phun máu, tay run rẩy chỉ vào Cố Kiều Kiều: "Ngươi… tu vi của ngươi…"
Chưa nói hết câu, thân thể đã rơi xuống.
May mà có người bên cạnh kịp giữ lấy, cả bọn lập tức trợn mắt nhìn Cố Kiều Kiều: "Ngươi là ai? Dám tổn thương người của Hợp Hoan Tông!"
Cố Kiều Kiều cười khẩy: "Kẻ thù."
"Các ngươi—" Ánh mắt cô lướt qua từng khuôn mặt: "Ta đến báo thù, không vấn đề gì chứ?"
Đám người Hợp Hoan Tông giận mà không dám nói, người có tu vi cao nhất giờ đã phế, không ai dám xông lên.
Cô cười nhạt, rồi buông thả toàn bộ khí tức.
Tu vi Đại Thừa vừa lộ ra, mọi người đều bị chấn đến mức thổ huyết quỳ rạp xuống đất.
Áp lực này…
Ai nấy hoảng sợ nhìn cô, kẻ thì quỳ lạy van xin, người thì sợ tới mức ướt quần.
Ngay cả Diệp Lương Cát, Tư Không Tẫn và những người khác vừa đến cũng chỉ dám đứng từ xa quan sát.
Mặt Tư Không Tẫn tái nhợt. Tu vi Đại Thừa này…
Hắn hiểu rồi, chính hắn và các đệ tử đã tạo ra cô như hôm nay.
Tư Không Tẫn mím môi, ánh mắt vốn lạnh lẽo giờ đây phủ đầy thất vọng.
Diệp Lương Cát nhìn hắn, sắc mặt phức tạp. Có lẽ… nên mừng vì Tiên Nguyệt Tông từng đối xử không tệ với Cố Kiều Kiều?
Nếu không…
Bầu trời chợt tối sầm, mây đen dày đặc, che khuất ánh mặt trời.
Tia sét tím dần hình thành nơi chân trời.
"Là lôi kiếp!!"
"Cô ấy định độ kiếp ư??"
"Bao nhiêu năm rồi mới có người độ kiếp…"
Hiện tượng kỳ dị lập tức thu hút sự chú ý của cả đại lục.
Trong một thung lũng yên tĩnh, một người lạnh lùng ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt kiên định.
Kiều Kiều, đợi ta! Ta sẽ nhanh chóng đến Thượng giới tìm nàng!
Sở Liên Trần từ khi rời bí cảnh vẫn chưa lộ diện, chỉ vì đang bế quan tu luyện. Bởi Cố Kiều Kiều từng nói, nếu không phải ở Thượng giới thì đừng gặp lại.
Khoảnh khắc ấy, Sở Liên Trần đã hiểu tất cả.
Hắn không đuổi theo cô nữa, mà đi khắp bí cảnh tìm cơ duyên, sau đó bế quan. Hắn phải đuổi theo bước chân của cô, lên Thượng giới tìm cô!
Ở một hang động u tối khác, một người run rẩy nhìn tia sét tím, trong mắt là nỗi đau và kỳ vọng.
Tống Cẩm Tranh chỉ trong vài ngày đã già đi nhiều, vết thương Tư Không Tẫn để lại còn lâu mới lành. Nhưng xử lý Yến Điệp Nhi thì vẫn thừa sức.
Hắn lạnh lùng nhìn Yến Điệp Nhi đang bị giòi ăn xác, miệng và mắt mở to, nhưng không có lưỡi nên chẳng thể kêu, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng nỗi đau bị gặm nhấm từng tấc da thịt và xương cốt.
Nghe tiếng sấm từ xa, Yến Điệp Nhi từ từ nhắm mắt.
Cô ta vẫn không tin, trực giác khi gặp Tiểu Cảnh là sai.
Một bước sai, bước nào cũng sai.
……
Sấm sét và tia chớp tím kéo dài không biết bao lâu, đến khi mây đen tan đi, trời sáng trở lại, u ám không còn.
Khi ấy, nơi Cố Kiều Kiều độ kiếp, ngoài cô ra, tất cả người của Hợp Hoan Tông đều hóa thành tro đen.
Cả tông môn và mấy ngọn núi gần đó cũng thành tro tàn.
Vài ma tu may mắn thoát khỏi, hoảng hồn không dứt. Lần này, Ma giới tổn thất nặng nề! Ai lại vô lương tâm đến độ chọn Ma giới để độ kiếp chứ!
Sau khi lôi kiếp qua đi, linh khí đặc quánh bao phủ trời đất, mây ngũ sắc trôi nổi, một cánh cửa trời dần xuất hiện giữa tầng mây.
"Là thiên môn!"
"Cô ấy sắp phi thăng rồi!"
"Tiểu sư muội… không, ma tu này… không, là tiểu sư muội phi thăng rồi!"
Mấy sư huynh ở Thanh Việt Sơn đều mừng rỡ vì Cố Kiều Kiều, gương mặt họ đầy xúc động và vui vẻ chân thành.
Chỉ có Tư Không Tẫn mặt trắng bệch, trong lòng khao khát cô ngoảnh lại nhìn hắn một lần… Để hắn còn giữ lại chút ký ức…
Nhưng cô không làm thế.
Cô không quay đầu nhìn bất cứ ai, dứt khoát bay vào thiên môn, rất nhanh đã biến mất khỏi thế giới này.
Người của Tiên Nguyệt Tông và các môn phái khác sau khi kinh ngạc thì cũng nhận ra nơi đây là địa phận Ma giới, nên vội vã rút đi.
Khi nơi đó chẳng còn ai, một người đàn ông mặc hắc bào xuất hiện đúng chỗ Cố Kiều Kiều vừa đứng.
Là Dạ Cảnh Diễn.
Hắn đã ẩn mình quan sát suốt từ nãy.
Dạ Cảnh Diễn đứng lặng rất lâu, rồi mới khẽ mỉm cười, thì thầm:
"Tỷ tỷ à, đúng là lừa người giỏi thật."
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt đầy ý chí không gì lay chuyển nổi.
~~~ Bạn Quýt ~~~
Tự nhiên thấy thương anh Sở quớ, ảnh có làm chi đâu :v Cơ mà thôi vì chị Kiều được ăn ngon mặc đẹp nên đành ấm ức ảnh vậy hehehe.
Truyện hoàn từ 20/09/2024 rồi cơ mà đột nhiên tác giả lại update thêm 3 phiên ngoại về vị diện tu tiên này. Có khi nào để anh Sở nối lại tình cũ với chị Kiều hay không~ hóng quá đi!!!

0 comments