Chương 425: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 46
Vừa mở mắt còn ngái ngủ, ánh nhìn đầu tiên của Cố Kiều Kiều là thấy Sở Liên Trần đang chăm chú nhìn mình không rời.
...
Chắc thấy cô từng bỏ trốn một lần, lại tưởng lần này cô cũng muốn chạy mất?
Cố Kiều Kiều không quá để tâm. Cô đưa tay che miệng ngáp nhẹ, rồi lại nhắm mắt nằm xuống.
Mệt quá rồi.
Người đàn ông phát điên lên, đến mức cô - một tu sĩ nửa bước Đại Thừa kỳ cũng không chịu nổi.
Giọng cô khàn khàn: "Ta ngủ thêm chút nữa, buồn ngủ quá…"
Sở Liên Trần vốn đang căng thẳng, nghe vậy liền thả lỏng, tâm trạng cũng tốt hẳn lên, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Hăn còn cúi xuống giúp cô vén lại mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, động tác dịu dàng đến mức khiến người ta khó mà tin nổi đây là cùng một người với đêm qua.
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, cộng thêm dáng vẻ tin tưởng và ỷ lại của Cố Kiều Kiều lúc này, khiến Sở Liên Trần cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hắn cứ yên lặng ngắm nhìn cô như thế, đến mức cả việc tu vi của mình đột nhiên đột phá đến Hóa Thần kỳ cũng chẳng buồn để ý.
Lần đầu gặp Cố Kiều Kiều, hắn mới chỉ là Nguyên Anh kỳ.
Sau đó vì sinh tâm ma nên hắn tu lại Vô Tình đạo, tu vi lên đến Phân Thần hậu kỳ.
Không ngờ chỉ trong một đêm, tu vi của hắn lại giống như ngồi tên lửa, đột phá đến Hóa Thần kỳ.
Ánh mắt Sở Liên Trần khẽ trầm xuống, hắn siết lấy bàn tay trắng trẻo mềm mại của Cố Kiều Kiều.
Chắc là do cô rồi.
Về thân phận thật sự của Cố Kiều Kiều, trong lòng hắn cũng đã mơ hồ có suy đoán.
Từ lúc gặp lại cô ở lối vào bí cảnh, hắn đã nghe mấy đệ tử Thiên Âm Tông bàn tán về cô.
Người ta bảo cô tư chất khác người, là phàm nhân mà mới vào Tiên Nguyệt Tông chưa bao lâu đã đạt Trúc Cơ hậu kỳ.
Sở Liên Trần đâu phải kẻ ngốc. Cố Kiều Kiều khi gặp hắn đã có tu vi Trúc Cơ kỳ, vậy mà vẫn lấy danh phận phàm nhân để gia nhập Tiên Nguyệt Tông.
Nhưng hắn chưa bao giờ xác nhận hay định tội cô theo suy đoán đó.
Bởi vì cho dù Cố Kiều Kiều là ma tu từ Hợp Hoan Tông đi chăng nữa, Sở Liên Trần hắn cũng tuyệt đối không buông tay cô!
Cho dù phải nhập ma cũng chẳng sao!
Bởi vì so với việc mất đi Cố Kiều Kiều, nhập ma còn dễ chịu hơn. Vậy thì chi bằng đi theo cô.
Đúng lúc này, cấm chế hắn đặt ngoài cửa hang động bị ai đó chạm vào.
Bên ngoài còn có chút động tĩnh.
Sở Liên Trần cau mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Cố Kiều Kiều để cô ngủ yên hơn, rồi mới đứng dậy bước ra khỏi hang.
Trước cửa hang là một nam tử áo trắng, gương mặt lạnh lùng, khí chất thanh cao, phong thái bất phàm.
Cả hai chạm mắt nhau rồi lễ độ chào hỏi.
"Sở đạo hữu."
"Tống đạo hữu."
Cả hai từng gặp nhau đôi ba lần trong những buổi giao lưu giữa các tông môn, nên ít nhiều cũng biết tên nhau.
Gặp nhau giữa bí cảnh, cũng phải chào hỏi cho có lễ.
Vì không thân thiết, nên sau câu chào, Tống Cẩm Tranh định rời đi.
Hắn chỉ tình cờ đi ngang qua hang đá, chẳng hiểu sao lại dừng bước.
Tống Cẩm Tranh gật đầu nhàn nhạt với Sở Liên Trần rồi xoay người định đi, Sở Liên Trần cũng không ngăn cản.
"Có chuyện gì vậy?"
Một giọng nữ đột ngột vang lên khiến bước chân Tống Cẩm Tranh chững lại. Hắn vừa bất ngờ vừa vui mừng quay đầu lại.
Hắn không ngờ sẽ nghe thấy giọng của Cố Kiều Kiều!
Thế nhưng ngay giây tiếp theo khi quay đầu, cơ thể Tống Cẩm Tranh khựng lại, nụ cười vừa nở cũng cứng đờ.
Chỉ thấy Cố Kiều Kiều mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình, chân trần bước ra, trong bước đi thấp thoáng lộ ra làn da trắng như ngọc.
Sở Liên Trần thấy cô không đi giày thì lập tức tiến lên, tự nhiên giúp cô kéo lại áo che đi những vết đỏ trên cơ thể.
Sau đó như thói quen mà bế cô lên bằng tư thế công chúa.
Hắn còn dịu dàng nói nhỏ: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Biểu cảm trên mặt Tống Cẩm Tranh dần biến mất, chỉ còn lại ánh mắt trầm xuống để lộ sự chấn động trong lòng.
Hắn lảo đảo lùi lại một bước, nhắm mắt lại, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt quá chói mắt.
Giọng nói của Tống Cẩm Tranh khàn hẳn đi: "Hai người… quen nhau từ khi nào?"
Cố Kiều Kiều lúc này mới như chợt nhận ra sự hiện diện của hắn, ngạc nhiên kêu lên: "Sư huynh?"
Tay Sở Liên Trần bế cô bất giác siết chặt hơn, đường viền hàm cũng căng ra.
Nhìn thấy sắc mặt Tống Cẩm Tranh thay đổi rõ rệt, hắn bỗng có dự cảm chẳng lành.
Chương 426: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 47
Khi nhớ lại vết hằn đỏ trên chiếc cổ trắng ngần mà mình vô tình liếc thấy, tim Tống Cẩm Tranh bất chợt đập mạnh một cái, như bị một pháp khí nào đó nện trúng.
Cơn đau nhói âm ỉ lan ra khiến sắc mặt hắn tái hẳn đi.
Tống Cẩm Tranh cụp mắt, rồi lại nhanh chóng ngẩng lên, ánh nhìn khóa chặt vào gương mặt đầy kinh ngạc của Cố Kiều Kiều.
Chuyện trước đó giữa Thiên Minh Dục và Tiểu Cảnh khiến Tống Cẩm Tranh sớm lấy lại lý trí.
Dù tim rất đau, hắn vẫn có thể chấp nhận.
Chỉ là nghĩ như vậy, cảm giác nhói buốt nơi ngực hắn càng thêm rõ ràng.
Cũng đành đổ lỗi cho chất độc trên người Cố Kiều Kiều quá mạnh thôi, chứ bản thân cô chẳng có lỗi gì cả.
Cô chỉ là muốn sống sót.
Nhìn thấy ánh mắt của Tống Cẩm Tranh, cảm giác bất an trong lòng Sở Liên Trần càng dâng cao.
Là đàn ông, ánh mắt mà Tống Cẩm Tranh dành cho Cố Kiều Kiều hắn quá quen thuộc rồi.
Trấn tĩnh lại, Sở Liên Trần trầm giọng nói: "Không phải Tống sư huynh muốn rời đi sao?"
Lời nói rõ ràng là đang đuổi khách.
Chuyện quá khứ của Cố Kiều Kiều, hắn không muốn biết! Cũng chẳng muốn biết giữa cô và Tống Cẩm Tranh có mối quan hệ sư huynh muội "đơn thuần" hay không.
Cố Kiều Kiều nghiêng đầu, nằm gọn trong vòng tay của Sở Liên Trần, ngơ ngác hỏi: "Đại sư huynh, huynh muốn đi đâu vậy?"
Tống Cẩm Tranh bất ngờ mỉm cười dịu dàng: "Ta tới tìm Kiều Kiều sư muội thôi. Lo cho sự an toàn của muội nên từ khi bước vào bí cảnh đã luôn tìm kiếm."
Cố Kiều Kiều nở nụ cười ngọt ngào: "Ta có thể tự bảo vệ mình mà, đại sư huynh."
Sở Liên Trần mím môi, không muốn nghe họ tiếp tục nói chuyện nữa. Linh cảm mách bảo rằng hắn sắp phải đối mặt với điều mình không muốn chấp nhận.
Hắn lại mở miệng đuổi người: "Tống sư huynh, ta sẽ bảo vệ Kiều Kiều. Huynh có thể tiếp tục thăm dò bí cảnh rồi."
Tống Cẩm Tranh cuối cùng cũng hiểu rõ điều đang xảy ra, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khoái trá đầy méo mó.
Trong đầu hắn vang lên một ý nghĩ:
Kéo hắn ta xuống nước!
Kéo vào hồ nước đớn đau này!
Cùng rơi vào đau khổ!
Cùng đọa lạc!
Tống Cẩm Tranh lắc đầu, không trả lời Sở Liên Trần mà lại nhìn sang Cố Kiều Kiều, cười nhẹ: "Kiều Kiều, muội lại phát độc rồi à?"
Cả Sở Liên Trần và Cố Kiều Kiều đồng thời trợn to mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tất nhiên, Cố Kiều Kiều đang diễn kịch.
Sở Liên Trần nghiêm mặt: "Phát độc gì cơ?"
Hắn không hề phát hiện ra điều gì bất thường từ cơ thể Cố Kiều Kiều.
Tống Cẩm Tranh lại cười, bình thản đi vào trong hang động, chậm rãi đáp:
"Huynh không cần biết."
Sở Liên Trần nghiến răng, cơn giận bắt đầu bốc lên.
Chỉ có Cố Kiều Kiều mới khiến hắn dễ dàng bị cảm xúc chi phối đến vậy.
Hắn quay sang nhìn cô, thấy gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn lộ ra vẻ hoảng hốt. Cô lắp bắp: "Không… không có độc gì cả."
Cố Kiều Kiều cụp mắt, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Sở Liên Trần.
Kết quả là tạo nên cục diện như sau: Tống Cẩm Tranh đi phía trước, Sở Liên Trần ôm Cố Kiều Kiều theo sau.
Ba người, mỗi người một vẻ mặt.
Chỉ có Cố Kiều Kiều là trông thoải mái nhất, trên mặt còn mang vẻ thư thái như chẳng có chuyện gì.
Tống Cẩm Tranh ngoái đầu lại nhìn cô, ánh mắt tối đi.
Hắn bước vào trong hang, thấy chiếc giường đá và suối nước nóng thì hơi nhướng mày.
Dường như trong hang vẫn còn lưu lại một chút khí tức. Tống Cẩm Tranh siết chặt nắm đấm, lòng chẳng thể bình tĩnh.
Sở Liên Trần chẳng thèm quan tâm ánh mắt dò xét của hắn ta, đặt Cố Kiều Kiều ngồi xuống giường đá, còn giúp cô chỉnh lại quần áo.
Nếu biết búi tóc, có lẽ hắn đã làm luôn rồi.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Sở Liên Trần lạnh nhạt hỏi:
"Nói đi, rốt cuộc là độc gì?"
Cố Kiều Kiều hơi hoảng hốt, người khẽ ngả ra sau, liên tục lắc đầu.
Sở Liên Trần không nỡ ép cô, liền quay sang nhìn Tống Cẩm Tranh.
Người này trông có vẻ nho nhã, nhưng tâm cơ lại vừa nhiều vừa thâm hiểm.
Nên chắc chắn sẽ chịu nói ra. Dù bản thân hắn không muốn nghe.
Quả nhiên, Tống Cẩm Tranh mặt không biểu cảm, nói:
"Trên người Kiều Kiều có một loại độc rất lạ, không có đan dược hay linh dược nào giải được. Chỉ có một cách."
Ánh mắt hắn dừng lại trên Cố Kiều Kiều đang rúc đầu vào giữa đầu gối, cắn răng tiếp tục nói:
"Đó là mỗi tuần khi độc phát, phải... ‘tu luyện song tu’ với muội ấy."
"Gì cơ?" Sở Liên Trần kinh ngạc thốt lên.
Trên đời lại có loại độc như thế sao?
Vậy lần đầu tiên, lần thứ hai… đều là vì độc phát nên Kiều Kiều mới tìm đến hắn?
Không đúng!
Sở Liên Trần lập tức phản ứng - loại độc này phát mỗi tuần một lần.
Từ lần đầu tiên gặp Cố Kiều Kiều đến giờ… đã bao nhiêu tuần rồi?
Sở Liên Trần vô thức rùng mình, như bị sét đánh giữa trời quang.
Đây hoàn toàn không phải câu trả lời mà hắn mong muốn.
Hắn khẽ cười khổ, trong lòng tràn đầy chua xót. Đáng lẽ hắn không nên hỏi.
Nhìn vẻ đau khổ của Sở Liên Trần, Tống Cẩm Tranh thấy vui vẻ hơn một chút.
Hắn hất cằm, vô thức lộ ra vẻ khinh miệt.
Hắn đang chờ, chờ Sở Liên Trần không chấp nhận được sự thật này mà rời đi.
Nhưng hắn không hiểu được nội tâm của Sở Liên Trần.
Về mặt tình cảm, rõ ràng Sở Liên Trần sâu nặng hơn, vì giữa họ đã từng có một khoảng cách rất dài.
Sở Liên Trần từng giằng co, từng do dự, cuối cùng quyết tâm: hắn không đơn thuần chỉ là yêu khuôn mặt hay cơ thể của Cố Kiều Kiều.
Hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, nghiêm túc hỏi: "Vậy thì sao?"
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tống Cẩm Tranh, ánh mắt sắc bén, đầy kiên định.
Đừng tưởng hắn không hiểu Tống Cẩm Tranh đang có ý đồ gì.
Một khi đã quyết tâm, hắn tuyệt đối sẽ không vì chuyện quá khứ mà buông tay Cố Kiều Kiều.
Hơn nữa, với sự nhạy bén của mình, Sở Liên Trần còn linh cảm: có lẽ chẳng hề có chất độc nào cả.
Tuy vậy, ý nghĩ này nhanh chóng bị hắn gạt đi, hắn không dám nghĩ tiếp.
Chỉ biết tự lừa mình dối người thôi. Dù thế nào, chỉ cần ở bên cô là được.
Tống Cẩm Tranh vừa định mở miệng thì bỗng nghe thấy giọng Cố Kiều Kiều nghẹn ngào:
"Đi đi! Hai người đi hết đi!"
Cố Kiều Kiều ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa, khóc đến rơi rụng.
Càng khiến cô trông yếu đuối đáng thương hơn.
Cô cắn môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Sở Liên Trần và Tống Cẩm Tranh: "Đi mau đi! Ta ghét các ngươi!"
Tống Cẩm Tranh sững người, cơn đau nơi tim lại trào lên lần nữa.
Lần đầu tiên hắn thấy Cố Kiều Kiều nổi giận, lại là vì mình.
Hắn bỗng cảm thấy bản thân đã sai, sai quá rồi.
Chỉ vì ghen tuông nhất thời mà chọc vào… vết thương của Cố Kiều Kiều.
Một cô gái đơn thuần như vậy, hẳn không muốn phải gánh chịu chất độc này…
Tống Cẩm Tranh cúi người, khàn giọng xin lỗi: "Kiều Kiều, xin lỗi…"
"Ta… ta không cố ý nói ra…"
Cố Kiều Kiều đập tay lên giường đá, khóc thút thít hét lên: "Ta không muốn nghe!"
Tống Cẩm Tranh siết chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hắn nửa quỳ xuống trước mặt cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, không để cô làm điều gì tổn thương bản thân nữa.
Nhưng Cố Kiều Kiều lập tức rút tay lại, còn nép sâu vào trong giường đá.
Giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ chán ghét.
Tống Cẩm Tranh hoàn toàn hoảng loạn, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Sở Liên Trần người nãy giờ im lặng đã ra tay!
Một cú đấm không chút khách khí, không dùng linh lực, đấm thẳng vào người Tống Cẩm Tranh.
Tống Cẩm Tranh không kịp phòng bị, bị đánh bật ra mấy bước, ngã ngồi xuống đất một cách chật vật.
Tấm áo trắng dính đầy bụi đất.
Chương 427: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 48
Ánh mắt của Tống Cẩm Tranh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Sở Liên Trần. Hắn không nói lời nào, từ từ đứng dậy, khí thế quanh người lập tức thay đổi rõ rệt.
Hắn đang ở kỳ Nguyên Anh, mà Sở Liên Trần cũng vậy.
Cho nên... muốn đánh nhau?
Hắn không sợ.
Vừa rồi chẳng qua chỉ là chưa kịp phòng bị.
Tống Cẩm Tranh giơ tay vào thế tấn công, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn về phía Cố Kiều Kiều.
Hắn muốn biết, khi thấy mình bị thương, liệu trên mặt cô có hiện lên chút đau lòng nào không?
Nhưng Tống Cẩm Tranh thất vọng rồi. Gương mặt xinh đẹp của Cố Kiều Kiều vẫn lạnh tanh, không biểu lộ chút cảm xúc, cũng chẳng nhìn về phía hắn.
Cô như thể chẳng hề quan tâm đến cuộc đối đầu giữa hai người.
Tống Cẩm Tranh thấy nghẹn đến ngứa ngáy trong lòng, một cảm giác khó chịu lan khắp cơ thể, khiến hắn chỉ muốn tan biến tại chỗ.
Tại sao?
Trước kia mỗi lần đều mềm giọng gọi hắn là "đại sư huynh", còn nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo ngây thơ, đầy ngưỡng mộ.
Thế mà giờ hắn bị thương, cô lại chẳng mảy may đau lòng.
Tống Cẩm Tranh lạnh lùng nhìn Sở Liên Trần, tất cả là lỗi của người đàn ông này!
Sở Liên Trần đối mắt lại, khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói: "Ngươi tự đi, hay để ta tiễn ngươi?"
"Đừng nói nhảm, muốn đánh thì đánh đi."
Tống Cẩm Tranh lập tức ra đòn. Dưới cơn ghen và nỗi đau chồng chất, hắn hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh và lý trí.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: để Sở Liên Trần biến mất.
Nhưng linh lực của hắn lại bị Sở Liên Trần dễ dàng hóa giải.
Sở Liên Trần tung một chưởng phản đòn, Tống Cẩm Tranh muốn đỡ nhưng không kịp, ngực trúng đòn, lập tức phun ra một ngụm máu.
Hắn không thể tin nổi nhìn Sở Liên Trần: tại sao giờ hắn lại không nhìn thấu tu vi của đối phương nữa?
Năm ngoái tại hội giao lưu giữa các môn phái, hai người còn từng giao lưu công pháp, tuy không ra tay thật sự, nhưng cũng nắm được thực lực của nhau.
Sao chỉ trong một năm ngắn ngủi...
Thực lực của Sở Liên Trần đã tiến đến mức hắn hoàn toàn không thể đo lường được nữa?
Tống Cẩm Tranh mím môi, sắc mặt u ám. Cuối cùng không thể kìm nén được nữa, hắn tức giận gào lên:
"Hừ, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể ở bên Kiều Kiều sao? Độc trên người nàng ấy không cho phép bất kỳ ai có thể chiếm hữu nàng!"
Từng cú sốc khiến đầu óc Tống Cẩm Tranh hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn tiếp tục hét lên trong giận dữ: "Không chỉ ta! Các sư đệ của ta cũng đều có liên quan tới Kiều Kiều!"
Tống Cẩm Tranh vẫn nói những lời điên loạn, nhưng mục đích thật sự của hắn là ép Sở Liên Trần phải rút lui.
Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận những chuyện này.
Bản năng chiếm hữu của đàn ông không cho phép họ "chia sẻ".
Tống Cẩm Tranh đang đánh cược!
Nhưng điều đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao của Sở Liên Trần.
Sở Liên Trần vẫn giữ được sự bình tĩnh, dù trong lòng chẳng mấy yên ổn.
Hắn liếc nhìn Cố Kiều Kiều, cô vẫn luôn cúi đầu, im lặng.
Rồi lại nhìn Tống Cẩm Tranh, người đã mất hết phong độ. Sở Liên Trần không muốn nói thêm gì nữa.
"Đi đi... nguơi không xứng có được nàng ấy."
Tất nhiên hắn biết, những gì Tống Cẩm Tranh nói đều là thật.
Nhưng...
Tống Cẩm Tranh đỏ ngầu hai mắt, căm hận nhìn Sở Liên Trần:
"Ngươi thì biết cái gì! Ngươi đã từng gặp qua Kiều Kiều chưa? Cô ấy chẳng qua chỉ lợi dụng ngươi một lần mà thôi!"
Sở Liên Trần thất vọng lắc đầu. Hắn biết, cả đời này Tống Cẩm Tranh sẽ không bao giờ có được Kiều Kiều nữa.
Cố Kiều Kiều vẫn im lặng từ đầu, lúc này ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt, vành mắt ửng đỏ nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
"Các ngươi nói đủ chưa?"
Ánh mắt cô lướt qua gương mặt Tống Cẩm Tranh, mang theo vẻ thất vọng và khó hiểu.
Tống Cẩm Tranh đột nhiên hoảng hốt, há miệng định giải thích điều gì, nhưng Cố Kiều Kiều chỉ khẽ lắc đầu.
"Đúng, ta đúng là đang lợi dụng Sở Liên Trần." Giọng cô có phần phiêu lãng.
Tống Cẩm Tranh còn chưa kịp nở nụ cười thì nghe cô tiếp lời:
"Nhưng đại sư huynh, ta cũng đang lợi dụng huynh mà."
Ánh mắt to tròn của Cố Kiều Kiều ánh lên tia sáng vụn vỡ, những lời cô nói như dao đâm thẳng vào ngực Tống Cẩm Tranh.
Hắn theo bản năng khẽ nhếch môi, cố gắng cười, nhưng nụ cười ấy còn thê thảm hơn khóc.
"Không phải đâu, Kiều Kiều…" Tống Cẩm Tranh mở miệng khó nhọc: "Nàng làm sao có thể lợi dụng ta được…"
Cố Kiều Kiều cúi nhẹ đầu, sắc mặt trắng bệch: "Sao lại không?"
"Ngươi, Tiểu Cảnh, và cả Thiên Minh Dục… tất cả đều bị ta lợi dụng."
Tống Cẩm Tranh lùi lại một bước, lắc đầu không tin, miệng lẩm bẩm: "Không phải đâu… không phải đâu…"
Cố Kiều Kiều không muốn nói thêm nữa. Cô ném chiếc vòng tay truyền tống vào bí cảnh xuống đất.
"Cạch" một tiếng, vòng tay vỡ vụn.
Sở Liên Trần lập tức lao tới định giữ cô lại, nhưng đã muộn, chỉ kịp nắm lấy một vạt áo của cô.
Hắn nghiêm túc nói: "Kiều Kiều, nàng cứ lợi dụng ta đi, ta cam lòng bị nàng lợi dụng."
Nhưng Cố Kiều Kiều không đáp. Cô chỉ nhìn hắn đầy thương hại.
Rồi thân hình cô bị trận pháp cuốn đi, biến mất trên tảng đá.
Bàn tay Sở Liên Trần nắm trong không trung, trống rỗng như chính trái tim hắn.
Trống rỗng hoàn toàn.
Tống Cẩm Tranh cuối cùng cũng phản ứng lại, đầy hận ý nhìn Sở Liên Trần. Tất cả đều là lỗi của hắn ta!
Nếu không có sự xuất hiện của Sở Liên Trần, mọi thứ đã không thay đổi!
Hắn có thể chấp nhận việc Cố Kiều Kiều từng có liên quan với Thiên Minh Dục và Tiểu Cảnh!
Tống Cẩm Tranh nhân lúc Sở Liên Trần đang thất thần nhìn bàn tay, đấm một cú thẳng vào mặt hắn.
Sở Liên Trần không ngờ đối phương lại ra tay vào lúc này, bị đánh lệch cả mặt, khóe miệng rỉ máu.
Dù Tống Cẩm Tranh không dùng linh lực, nhưng đã dồn toàn bộ sức lực vào cú đấm.
Sở Liên Trần dùng tay lau đi vết máu, lạnh lùng nhìn đối phương.
Rồi hắn cũng tung một cú đấm không chút do dự, đánh trả vào mặt Tống Cẩm Tranh.
Miệng Tống Cẩm Tranh đầy mùi máu tanh, cơn giận càng thêm bùng lên, lập tức lao đến đánh nhau với Sở Liên Trần.
Hai người không dùng pháp thuật, chỉ dựa vào quyền cước, ra đòn như muốn lấy mạng nhau, toàn đánh vào chỗ đau nhất.
Trong lúc hỗn chiến, cả hang động đầy đá vụn bị hai người đập phá tan nát.
Ngoài cửa hang, một bóng người cô độc lặng lẽ đứng đó.
Không ai biết hắn đã đứng bao lâu.
Dạ Cảnh Diễn đến từ rất sớm. Hắn nghe thấy cuộc đối thoại của ba người, cũng nghe được câu nói của Cố Kiều Kiều:
"Ngay cả Tiểu Cảnh cũng là bị lợi dụng."
Đầu hắn đột nhiên đau nhức, mồ hôi lạnh túa ra.
Nhưng Dạ Cảnh Diễn cố chịu đựng, vẻ mặt không biểu lộ chút đau đớn nào.
Nghe tiếng ẩu đả trong hang, hắn bỗng thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
Vì một người phụ nữ, một Ma Tôn như hắn gần đây đã làm những chuyện gì chứ?
Sau khi hồi phục, lẽ ra việc đầu tiên là tìm lại bản thể, rồi tính sổ với đám tu sĩ đạo đức giả kia.
Dạ Cảnh Diễn thừa nhận, vì ký ức của Tiểu Cảnh nên hắn có phần rung động với Cố Kiều Kiều.
Thậm chí từng động lòng.
Nhưng vừa rồi, đầu óc hắn như bỗng bừng tỉnh và rồi tất cả trở nên vô vị.
Dạ Cảnh Diễn liếc nhìn hang động lần cuối, tiện tay bóp nát chiếc vòng tay truyền tống rồi biến mất tại chỗ.
Tiên Nguyệt Tông, từ nay sẽ không còn bóng dáng của hắn nữa.

0 comments