Vo Tinh Dao Chuong 119

By Quyt Nho - tháng 12 04, 2024
Views

Chương 119: Tia hy vọng cuối cùng của tộc Giao Nhân  

Người dịch: Quýt

Ngu Chiêu mỉm cười, dùng linh lực đẩy chiếc Trảm Thiên Giáp đến trước mặt lão Giao Nhân.  

Đại đạo vô tình, chúng sinh bình đẳng, mỗi một chủng tộc đều có lý do để tồn tại. Nàng không muốn chứng kiến một tộc quần bị hủy diệt chỉ vì lòng tham của nhân loại.  

Chờ một lúc, thấy lão Giao Nhân vẫn nhìn chiếc Trảm Thiên Giáp mà không động tay, nàng tốt bụng nhắc nhở:  

“Lão tiền bối, ngài không biết cách dùng sao? Ngài chỉ cần cầm nó bằng hai tay, sau đó trong lòng...”  

“Ta biết!”  

Lão Giao Nhân ngắt lời, một tay chộp lấy Trảm Thiên Giáp, hít sâu một hơi, hai tay bắt đầu lay động, miệng lẩm bẩm không ngừng.  

Sau sáu lần lặp lại động tác, lão dừng lại, hé mắt liếc Ngu Chiêu một cái, rồi đẩy Trảm Thiên Giáp trở lại cho nàng.  

Ngu Chiêu nhận lại, đặt tay lên mai rùa, đôi mắt dần trở nên vô hồn, tập trung tiếp nhận thông tin.  

Lão Giao Nhân nắm chặt tay, mắt không rời Ngu Chiêu, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt nàng.  

Rắc!  

Một vết nứt lớn xuất hiện xuyên suốt mai rùa, những vết cháy sém trên bề mặt lại lan rộng ra, gần như bao phủ toàn bộ phần bụng của Trảm Thiên Giáp.  

Trong lòng lão Giao Nhân, tảng đá đè nặng cuối cùng cũng được dỡ xuống.  

Thành công rồi!  

Sau khi tiếp nhận xong những thông tin mà Trảm Thiên Giáp truyền lại, sắc mặt Ngu Chiêu có chút phức tạp. Nàng thu Trảm Thiên Giáp về không gian trữ vật, nhìn lão Giao Nhân với ánh mắt vừa ngập ngừng vừa khó nói.  

Lão Giao Nhân vốn là một tộc lão của Giao Nhân tộc, tính tình nóng nảy, nhưng vì muốn biết tương lai của tộc mình, lão cố nén giận, thậm chí còn nặn ra một nụ cười, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy:  

“Khụ, Trảm Thiên Giáp đã nói gì?”  

“À...” Ngu Chiêu lưỡng lự không đáp.  

Lão Giao Nhân sốt ruột đến mức suýt nhảy khỏi chiếc vỏ sò, trong lòng đã chửi rủa nàng không biết bao nhiêu lần.  

“Lão tiền bối, không phải ta cố ý không nói. Chỉ là... ta sợ ngài không tin thôi.”  

Ngu Chiêu cảm giác tai mình nóng bừng, dường như đoán được lão Giao Nhân đang thầm rủa nàng, đành bất đắc dĩ giải thích.  

“Ngươi cứ nói, ta tự có phán đoán.”  

Lão Giao Nhân giục.  

“Trảm Thiên Giáp cho thấy hiện tại Giao Nhân tộc đang ở vào vận suy bại, nhưng vẫn còn một tia sinh cơ. Chỉ cần nắm bắt được cơ hội ấy, tộc của ngài có thể từ bại chuyển thịnh, khôi phục lại thời kỳ huy hoàng.”  

Lời của Ngu Chiêu chẳng khác gì một viên đan dược kéo dài tuổi thọ, khiến lão Giao Nhân lập tức phấn chấn, xóa tan vẻ mệt mỏi ban nãy.  

“Vậy, hy vọng của Giao Nhân tộc ở đâu?”  

Ngu Chiêu trầm ngâm một lát, sau đó đưa tay chỉ vào chính mình.  

Lão Giao Nhân ngơ ngác một hồi, cuối cùng cũng nhận ra ý của nàng: hy vọng của Giao Nhân tộc chính là nàng.  

Lão suýt nữa bật cười vì tức giận.  

Lộng ngôn, nói bậy!  

Làm sao tương lai của Giao Nhân tộc lại có thể liên quan đến một tu sĩ nhân loại được chứ?  

Ngu Chiêu thở dài:  

“Nói thật, ngay cả ta cũng không ngờ đến kết quả này. Nhưng lão tiền bối, ta đã dùng đến Trảm Thiên Giáp thì làm gì có lý do lừa ngài? Về việc tại sao lại là ta, chính ta cũng không rõ.”  

Hai người nhìn nhau, không ai nói nên lời.  

Sau một hồi lâu, lão Giao Nhân bất chợt lên tiếng hỏi:  

“Ngươi tên là gì?”  

“Ngu Chiêu.”  

“Ta có thể tin ngươi không?”  

“Lão tiền bối, ta Ngu Chiêu không phải một người hoàn toàn tốt, nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ đại ác. Tin hay không, vẫn là tùy ngài tự phán đoán.”  

Ngu Chiêu không bao giờ dễ dàng hứa hẹn, trừ khi nàng chắc chắn bản thân có thể thực hiện.  

Nhưng với chuyện của tộc Giao Nhân, nàng thực sự không có chút manh mối nào, cũng không hiểu tại sao lại liên quan đến mình.  

Thậm chí, khi rời khỏi cung điện dưới đáy biển này, rất có thể nàng sẽ không quay lại Nam Minh trong một thời gian dài, vậy làm sao giúp tộc Giao Nhân khôi phục được?  

“Ta không dám tin ngươi, nhưng ta tin Trảm Thiên Giáp.”  

Lão Giao Nhân trầm tư hồi lâu, cuối cùng nói một câu như vậy.  

Thật ra, câu nói này cũng ngầm thừa nhận rằng lão sẵn sàng tin tưởng Ngu Chiêu.  

“Đi theo ta.”  

Lão Giao Nhân ngồi trên vỏ sò, chậm rãi dẫn đường. Tốc độ của lão vẫn chậm như trước, nhưng Ngu Chiêu không thúc giục, chỉ lặng lẽ theo sau, thỉnh thoảng nhìn ngắm những bức tường và đồ trang trí xa hoa trong cung điện.  

Sau một nén nhang, họ dừng lại trước một cánh cửa.  

Lão Giao Nhân rời khỏi vỏ sò, chậm rãi bơi đến trước cửa, dùng đuôi cá quét qua một cái.  

Cánh cửa lập tức mở ra, ánh sáng rực rỡ của vô số bảo vật từ bên trong tràn ra ngoài.  

Lão Giao Nhân nghiêng người qua một bên, nói:  

“Bên trong là bảo vật mà tộc Giao Nhân ta tích lũy qua nhiều thế hệ. Ngươi có thể vào chọn tùy ý, dù lấy hết cũng không thành vấn đề. Nhưng trước khi vào, ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”  

Đứng trước cửa, Ngu Chiêu đã cảm nhận được linh lực dày đặc phát ra từ căn phòng.  

“Lão tiền bối, thực lực của ta có hạn, xin đừng làm khó ta.” Nàng cười khổ.  

“Ta không cầu ngươi đi cứu tộc nhân bị giam cầm, cũng không yêu cầu ngươi ở lại cung điện đáy biển này. Chỉ cần sau này, nếu gặp phải giao nhân nào không may gặp nạn, hãy cứu giúp một lần, coi như ta cầu xin ngươi.”  

Nhìn vẻ mặt đầy chân thành của lão Giao Nhân, Ngu Chiêu hiểu rằng lão đã đặt toàn bộ hy vọng vào nàng.  

Sau một chút do dự, nàng gật đầu:  

“Ta đồng ý.”  

Lão Giao Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói:  

“Vào đi.”  

Khi vừa bước vào phòng, Ngu Chiêu bị những bảo vật lấp lánh làm chói cả mắt:  

Những viên hồng san hô đỏ như máu, các loại hải linh chi lớn bằng mặt người, đến cả yêu đan của hải thú cấp Vương… từng món bảo vật quý giá hiện ra trước mắt, nhiều không đếm xuể.  

Nàng ở trong đó gần nửa canh giờ, cuối cùng mới lưu luyến bước ra.  

Lão Giao Nhân thấy nàng tay không bước ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc:  

“Sao ngươi lại ra tay không như vậy?”  

“Vì ta cao cả và chính trực?” Ngu Chiêu hơi ngập ngừng trả lời.  

Lão Giao Nhân nghe vậy thì nghẹn lời, sau đó vội vàng hỏi tiếp:  

“Ngươi không phải lại định đổi ý đấy chứ?”  

“Ta không đổi ý, chỉ là ta không muốn lấy đồ bên trong. Thực ra, ta đã lấy trước một phần báo đáp rồi.”  

Nàng chỉ vào những viên bảo thạch và yêu đan mà mình đã thu trước đó trong hành lang.  

Lão Giao Nhân nghe vậy mặt lập tức sa sầm:  

“Những thứ đó có là gì! Không được, ngươi nhất định phải lấy thêm vài thứ!”  

Lão đẩy nàng quay lại phòng bảo vật, rồi dùng vỏ sò đựng đồ lấy ra một khối kim loại nhỏ bằng ngón tay cái nhét vào tay nàng.  

“Cầm lấy!”  

Đừng nhìn khối kim loại nhỏ bé, nhưng nó nặng đến mức khiến Ngu Chiêu suýt không giữ nổi.  

Huyền Từ Thạch – loại đá chứa từ tính, khắc tinh của pháp khí kim loại.  

Lão lại lấy ra một khối ngọc trong suốt, bên trong có một giọt chất lỏng màu trắng sữa.  

“Ngọc Tủy Vạn Năm – một giọt này có giá trị bằng vạn khối linh thạch!”  

Còn chưa kịp cảm ơn, Ngu Chiêu đã thấy một đoạn gỗ dài hơn cả đầu nàng xuất hiện trong tay.  

“Du Long Mộc – loại gỗ kỳ dị mọc dưới đáy biển, cứng chắc vô song, không mục rữa, không bị phá hủy.”  

Hết món này đến món khác lần lượt được nhét vào tay nàng. Nàng từ chối, lão Giao Nhân còn khó chịu hơn.  

Khi hai người rời khỏi phòng bảo vật, Ngu Chiêu bật cười còn lão Giao Nhân thì sắp khóc.  

“Ta rốt cuộc bị làm sao thế này, lại tự tay dâng hết bảo vật của mình cho người khác! A, đau lòng chết ta rồi!”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments