Vo Tinh Dao Chuong 121

By Quyt Nho - tháng 12 06, 2024
Views

CHƯƠNG 121: Ta là Thủy Thanh Nguyệt chuyển thế sao?

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

Cuồng phong ập tới, những sợi tóc của Ngu Chiêu bay lên không trung, làn da lộ bên ngoài truyền tới cảm giác đau đớn tựa kim đâm.

“Đi mau!” 

Lão Giao Nhân trừng lớn con mắt, định đưa ta ra túm lấy Ngu Chiêu, nhưng phát hiện cánh tay nặng như đeo chì, thật khó để cử động.

“Không còn kịp rồi.”

Như để khẳng định cho câu nói trên, một thân ảnh màu đen xuất hiện đứng cùng Ngu Chiêu, giáp mặt với Lão Giao Nhân.

Nam tử khí thế hiên ngang, bất phàm, đối lập với bề ngoài đó là đôi mắt đục ngầu. Hai mắt đang trong trạng thái mở hí, ẩn hiện sự hắc ám.

Lão Giao Nhân nhìn người vừa tới trước mặt, thân thể đột nhiên run rẩy dữ dội, hai mắt mở to tràn ngập hận ý.

Người này là một trong những Nguyên Anh lão quái năm đó đã săn giết tộc giao nhân.

Nam tử chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Lão Giao Nhân rồi đem ánh mắt khóa chặt lên người Ngu Chiêu. Trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét lẫn khinh miệt sâu sắc:  “Ngươi thật đúng là có gan chạy, suýt chút nữa để ngươi chạy thoát.”

Ngu Chiêu trầm mặc.

Nàng thực sự không nghĩ tới chấp niệm của Lão quái Nguyên Anh này đối với nàng lại sâu như thế, truy sát nàng tận cùng đến cùng trời cuối đất.

Lần này, nguy rồi.

Nam tử đột nhiên khẽ cười một tiếng, ánh mắt hắn dò xét Ngu Chiêu: ”Ta như thế nào cảm thấy dung mạo ngươi thật quen mắt, tựa như đã gặp ở đâu.”

Tu sĩ Trúc Cơ đều có bản lĩnh là đã gặp qua ai đều sẽ trong trí nhớ lưu lại vết tích.

Hắn không thể so sánh ký ức của Ngu Chiêu với hắn vì  hắn đã tìm kiếm quá nhiều thần hồn tu sĩ, nhưng hắn chắc chắn rằng đã gặp qua khuôn mặt này trước đây.

Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới không lâu trước đây là hắn đã đi ngang qua tông môn của nữ tu ở ngoại thành Nam Minh, hắn đồng thời gặp được nữ tu biết hắn.

Nhiều năm trước đây, nơi đó từng có tông môn cho nữ tử. Về sau, chính hắn tự mình dẫn người đi san bằng tông môn đó.

Tông môn đó gọi là cái gì nhỉ, hình như là…. Thủy Vân cung?

Tông chủ là… là…

Đòng tử của hắn co rụt lại, khuôn mặt trước mắt trùng khớp với khuôn mặt quật cường trong trí nhớ của hắn.

“Thủy Thanh Nguyệt! Là Thủy Thanh Nguyệt!”

Thần sắc hắn đột nhiên kích động hẳn lên, hai mắt lộ vẻ cuồng nhiệt.

Ngu Chiêu nghe được hắn hô Thủy Thanh Nguyệt, nàng sợ hãi cả kinh.

Hắn biết về Thủy Thanh Nguyệt, chẳng lẽ cái chết của Thủy Thanh Nguyệt có liên quan tới hắn?

“Hahaha! Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Trên đời thật sự tồn tại Vĩnh Sinh Chi pháp*! Mạng sống ta sẽ không tuyệt nữa rồi! Mạng sống của ta không tuyệt rồi!”

*Vĩnh Sinh Chi pháp: Có thể hiểu đơn giản là phép thuật kéo dài sinh mệnh.

Đằng Kiêu điên cuồng cười to, nhìn Ngu Chiêu như trông thấy trân bảo hiếm có.

Vĩnh Sinh Chi pháp!

Ngu Chiêu dù không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng nàng cảm nhận được cỗ khí lạnh đánh tới.

“Thủy Thanh Nguyệt, lúc trước ngươi trọng thương trốn thoát được, ta còn tưởng rằng ngươi sớm thăng thiên rồi. Không nghĩ tới, ngươi dùng Thủy Linh Ngọc để đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người. Hahaha! Chắc ngươi không nghĩ tới giờ phút này ngươi một lần nữa nằm gọn trong tay ta, bí mật của Thủy Linh Ngọc  cũng bại lộ, ngược lại ta lại có tạo hóa! Hahahaha! 

Đại não Ngu Chiêu oanh một tiếng, máu trong người như ngưng đọng lại.

Đầu thai chuyển thế!

Vậy ra nàng không phải là huyết mạch của Thủy Thanh Nguyệt, mà là Thủy Thanh Nguyệt đầu thai chuyển thế!

Cho nên dáng dấp của nàng với Thủy Thanh Nguyệt lại tương đồng đến vậy. Vì từ đầu đến cuối đều là cùng một người! 

Trong lúc Ngu Chiêu còn đang choáng váng thì Đằng Kiêu đã kịp chụp hư không một cái.

Ngu Chiêu liền bị một cỗ lực lượng  khổng lồ cưỡng ép túm ra ngoài. Một bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu nàng.

Đằng Kiêu kích động nói: “Chờ ta lục soát ký ức ngươi xong liền sẽ biết Thủy Linh Ngọc chuyển thế chi pháp.”

Ý thức choáng váng của nàng trong nháy mắt bừng tỉnh. 

Sưu Hồn chi thuật là một trong những thuật ác độc nhất trong tu chân giới. Người bị sưu hồn, nhẹ thì thần hồn bị khuyết thiếu, tinh thần bất thường mà nặng sẽ hồn phi phách tán, hương tiêu ngọc vẫn.

Bất kể rơi vào loại nào thì Ngu Chiêu cũng không thể tiếp nhận.

Dù biết rõ bản thân đánh không lại Đằng Kiêu, nàng vẫn liều chết cược một lần.

“Cực Huyễn chi cảnh.”

Một lực lượng vô hình của thần hồn lấy Ngu Chiêu khuếch tán ra tứ phía. Trời đất như có thêm một lớp sương mù bao quanh, cảnh vật xung quanh chìm trong mơ hồ.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Đằng Kiêu trong mắt lóe lên một tia chê cười, chân phải nâng nên rồi giẫm mạnh xuống.

Cảnh tượng hư ảo bỗng nhiên bị sụp đổ, Ngu Chiêu kêu lên một tiếng đầy đau đớn, thần sắc nàng uể oải đầy chán nản.

“Thủy Thanh Nguyệt, nể tình ngươi cung cấp cho ta thông tin của Vĩnh Sinh chi pháp. Vì thế, nếu sưu hồn ngươi xong mà chưa chết thì ta sẽ giúp ngươi ra đi một cách thống khoái.

Đằng Kiêu cười lớn một tiếng, hắn lập tức đem thần thức rót vào hải thức của Ngu Chiêu.

Thức hải của nàng vốn dĩ đang kiên cố liền bị một lực lượng khổng lồ phá hủy.

Nàng chỉ cảm thấy như có một thanh đao sắc bén đâm vào thức hải, tùy ý càn quấy trong đó. Đầu nàng kịch liệt đau đớn, nàng gắt gao cắn chặt môi dưới, nhưng tiếng nghẹn ngào thống khổ vẫn không nhịn được thốt ra.

“Buông nàng ra!”

Lão Giao Nhân không biết Thủy Thanh Nguyệt, cũng không biết Thủy Linh Ngọc. Ông chỉ biết Ngu Chiêu là hi vọng duy nhất của tộc Giao Nhân. Ngu Chiêu mà chết, tộc Giao Nhân sẽ không có khả năng phục hưng trở lại.

Ngu Chiêu không thể chết, tộc Giao Nhân không thể bị diệt!

Một ngọn lửa hư vô từ trái tim ông bùng ra, lan nhanh toàn thân.

 Làn da già nua và nhăn nheo của ông lấy lại độ đàn hồi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cả dáng người như trẻ ra hàng chục tuổi, trở lại tuổi thanh xuân.

Bốp!

Lão Giao Nhân tụ lực vào đuôi, nhảy ra khỏi vỏ và bắn ra như một mũi tên sắc nhọn đâm vào Đằng Kiêu. Quyết tâm đồng quy vu tận ẩn hiện trên ở đôi mắt xanh thẳm của lão. 

"Cút đi!"

Đăng Kiêu nhướng mày, một bàn tay đánh vào thân hình của Lão Giao Nhân. 

Một chưởng đánh ra tựa gió cuốn, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, Lão Giao Nhân lập tức bị đánh hất văng xuống biển, tạo ra bọt biển lớn ở mặt biển.

Đằng Kiêu hừ nhẹ một tiếng, thần hồn của hắn lại một lần nữa tiến vào thức hải của Ngu Chiêu ra sức lục soát tìm kiếm. 

Hắn không đụng vào ký ức của Ngu Chiêu, mà chỉ cố gắng tìm kiếm dấu vết của THủy LInh Ngọc trong thức hải.

Thủy Linh Ngọc hấp thụ thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa, là chí bảo Thủy hệ được sinh ra từ nơi nồng đậm Thủy linh lực chi địa.

Tương truyền, tu sĩ Thủy Linh căn khi đeo Thủy Linh Ngọc sẽ gia tăng tốc độ hấp thụ linh lực. Đạt được hiệu quả gấp đôi chỉ với một nửa công sức tu luyện. Không chỉ vậy, nó còn giúp người đeo nó ôn dưỡng kinh mạch, bình tâm dưỡng khí.  

Thủy Linh Ngọc có tác dụng thần kỳ và cực kỳ hiếm trong tu chân giới. Giao Nhân tộc sinh sống mấy ngàn năm ở Nam Minh cũng chưa bao giờ nhìn thấy một khối Thủy Linh Ngọc.  Lúc đó tin tức Thủy Thanh Nguyệt có Thủy Linh Ngọc trong tay vô tình bị truyền ra ngoài, Đằng Tiêu lập tức dẫn người bao vây Thủy Vân Cung. 

Do thực lực chênh lệch quá lớn, Đằng Tiêu tưởng rằng mình có cơ hội chiến thắng. Không ngờ, vào giây phút cuối cùng, Thủy Linh Ngọc đã đột phá hư không và cùng Thủy Thanh Nguyệt bị thương nặng trốn thoát. 

Vì lý do này, Đằng Tiêu đã nuối tiếc suốt trong khoảng thời gian vừa qua. 

Bây giờ đã biết Thủy Linh Ngọc có thể khiến người chuyển thế trùng sinh, Đằng Tiêu sẽ không bao giờ cho phép mình phạm phải sai lầm tương tự nữa, và phải tự tay mình có được Thủy Linh Ngọc. 

Nhưng mà, thần hồn hắn truy quét nhiều lần tại thức hải của Ngu Chiêu cũng không thấy dấu vết của Thủy Linh Ngọc để lại. Ngược lại phát hiện ra thần hồn của Ngu Chiêu giống như sắp đến Kim Đan hậu kỳ. Nếu để mặc nàng tu luyện thêm mấy năm nữa, rất khó để tưởng tượng được nàng sẽ phát triển đến mức nào.

Nhận thấy thiên phú Ngu Chiêu càng xuất sắc, dục vọng ham muốn của Đằng Kiêu càng mãnh liệt.

Kiếp này, hắn dừng bước ở Nguyên Anh trung kỳ.

Giờ cơ hội ngay đây, chẳng phải tại tu chân giới hắn sẽ là người lợi hại nhất. Dễ dàng đem Thanh Diễn chân nhân đạp ở dưới chấn!

  • Share:

You Might Also Like

0 comments