Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Bịch bịch!
Một vài bọt nước óng ánh lóe trên mặt biển rồi biến mất.
Dưới biển.
Đám người của Ngu Chiêu thiết lập một vòng bảo hộ bằng linh lực, ngọn núi ở hòn đảo dần chìm xuống.
Tác động của cú rơi ban nãy đã khiến mặt biển bị chấn động, gây ra những đợt sóng lớn trên mặt biển.
Khi nó tiếp tục chìm xuống, tầm mắt để nhìn hải thú và rong biển ngày càng ít. Thay vào đó, nước biển dần dần tối và sự đè ép từ biển sâu ngày càng mãnh liệt.
Trong lòng mọi người không khỏi thấp thỏm không yên.
Bọn họ đã lặn sâu tới mấy trăm trượng vậy mà chưa đến đáy biển.
Những nỗi sợ không tên trong lòng đang yên lặng lan tràn.
Lúc này, một luồng linh lực dao động xuất hiện trong phạm vi thần thức của mọi người.
Rầm——
Phu thê Triệu Hiền phản ứng cực nhanh, giống như một tia sét, lao về phía trước với tốc độ cao và những vòng tròn sóng lan ra phía sau.
Quý Hàn Châu theo bản năng tiến lên một bước, nhưng thấy Ngu Chiêu, Hoa Nương Tử và Ô Lão Đại đều không có phản ứng thì liền dừng lại.
"Đừng nóng vội, trước hết cứ để bọn họ đi dò đường ." Ngu Chiêu truyền âm nói.
Quý Hàn Châu gật đầu.
Hắn tự dặn chính mình, nhìn nhiều, bớt làm, hạn chế ra mặt.
Tốc độ của Ngu Chiêu và những người khác không nhanh cũng không chậm. Không lâu sau khi phu thê Triệu Hiền dừng lại, họ cũng lần lượt đến.
"Có chuyện gì vậy?" Ô lão đại hỏi.
Triệu Hiền nhích nửa người sang một bên, vẻ mặt khó coi, "Đây hẳn là lối vào thông đạo dưới đáy biển, nhưng có cấm chế."
Cấm chế với trận pháp là cùng một loại, nhưng nó khác biệt với trận pháp. Trận pháp phần lớn phải mượn Thạch Trận Bàn làm trận, còn cấm chế được dẫn bởi thần thức và làm theo suy nghĩ của chủ nhân người thi triển để thiên biến vạn hóa, đạt được hiệu quả theo ý muốn.
Cho nên, phá bỏ cấm chế có độ khó cao hơn so với phá hủy trận pháp.
Có hai phương pháp để phá bỏ cấm chế: một là phá bỏ nó bằng vũ lực, và thứ hai là phá bỏ nó bằng cách hóa giải phương thức hoạt động của cấm chế.
Vừa hay, phu thê Triệu Hiền đối với hai phương pháp đều không làm được. Vì vậy, họ mới tại cửa hang đứng bất động.
Ô lão đại gãi đầu nói:” Ta đối với trận pháp cũng không có nghiên cứu, trong các ngươi thì ai có ai tinh thông trận pháp?”
Hoa Nương tử cùng Ngu Chiêu đều lắc đầu.
Quý hàn Châu do dự một lát nói:” Ta có thể thử một lần.”
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Trong mắt bọn họ, sự có mặt của Quý Hàn Châu là cực thấp. Chỉ có khuôn mặt kia là khiến người khác không thể xem nhẹ.
Cho dù vừa rồi có Ngu Chiêu ra mặt nói giúp khiến bọn họ bị bẽ mặt, bọn họ cũng không quá coi trọng hắn.
Lúc này hắn đứng ra nói lại ngoài ý muốn khiến họ kinh ngạc.
Ngu Chiêu cười, nói:” Quý sư đệ, đệ cứ đi đi, có tỷ ở đây, không ai dám quấy rầy đệ.”
Đám người ngượng ngùng cười một tiếng, tất cả nhường đường cho hắn đi.
Bước chân của Quý Hàn Châu nặng nề đứng trước cửa vào.
Đây là cơ hội để hắn chứng minh bản thân với Ngu sư tỷ. Nhất định không thể có sai lầm.
Quý Hàn Châu nghiên cứu không nhiều về cấm chế. Hắn là một kiếm tu. Lúc ở Thiên Kiếm Môn, hắn thường cùng đồng môn phối hợp luyện kiếm thuật, đối với pháp trận coi như có tinh thông.
Có những điểm tương đồng giữa trận pháp và cấm chế. Nếu hiểu được nguyên lý của nó thì cấm chế sẽ không quá khó giải.
Quý Hàn Châu hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra. Ánh mắt rơi vào những đường nét linh lực phức tạp và thần bí trên vách núi, trong đầu hắn nhanh chóng suy luận.
Trận này kéo dài suốt bảy ngày.
Ô lão đại và những người khác dần dần chuyển từ kỳ vọng sang nghi ngờ, cuối cùng là thất vọng.
Họ nói rằng tên tiểu tử này không đáng tin cậy, rằng hắn không thể làm được còn đi khoe khoang, thật lãng phí thời gian.
“Ngu đạo hữu.” Ô lão đại dò xét nói: “Hay là đạo hữu bảo Quý sư đệ đừng thử nữa, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác?”
Ngu Chiêu nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, “Không bằng nói thử biện pháp của ngươi trước?”
Ô lão đại nghẹn khuất.
Hắn không có ý kiến gì, hắn chỉ không muốn lãng phí thời gian chờ đợi vô ích mà thôi.
Ngu Chiêu thu hồi ánh mắt.
Đã tin tưởng người thì sẽ không nghi ngờ. Nghi ngờ rồi tất sẽ không tin tưởng dùng.
Quý Hàn Châu không phải là người tự tin mù quáng, hắn càng tập trung thì bản thân càng nắm chắc.
Ngu Chiêu sẽ không bao giờ từ chối những người bạn đồng hành của mình khi họ cần nàng.
Ô lão đại công cốc trở lại, những người khác không dám hó hé nửa lời.
Nhoáng một cái lại ba ngày nữa trôi qua.
Ô lão đại ngán ngẩm ngồi đợi bứt vài sợi tóc, sau đó dùng linh lực cắt chém từng khúc. Lúc hắn cắt đến đạo thứ bốn mươi tám thì Quý Hàn Châu cử động.
Hắn dùng hai tay ấn ấn, một vòng sáng màu vàng nhạt bay ra từ lòng bàn tay và nhanh chóng đáp xuống kết giới.
Ầm ầm.
Các dòng linh thức trên tường núi đang di chuyển nhanh chóng, và một thế lực sẽ hủy diệt mạnh mẽ đang dần hình thành.
Thất bại?
Ô lão đại và những người khác quá sợ hãi, thân hình khẽ lùi lại.
Ngu Chiêu trong tay bóp lấy pháp quyết phòng ngự, không lùi mà tiến tới.
Nàng đang muốn mang Quý Hàn Châu đi, ánh mắt nàng rơi vào cấm chế trên vách núi, vẻ mặt giật mình.
Chỉ nhìn thấy quầng sáng màu vàng do Quý Hàn Châu đánh ra đang nhanh chóng hòa nhập với cấm chế.
Sau vài hơi thở, cả hai luồng sáng đã hoàn toàn hòa nhập, sức mạnh to lớn ngừng sản sinh và một cánh cửa đá xuất hiện trước mặt Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu.
"Ngu sư tỷ, đệ đã làm được."
Quý Hàn Châu quay đầu lại và nở một nụ cười rạng rỡ với Ngu Chiêu.
Hắn đã tốn quá nhiều công sức, đôi mắt hơi xanh đen, vẻ mặt có chút hốc hác, nhưng không mất đi vẻ kiêu ngạo như xưa.
“Lợi hại.”
Ngu Chiêu không ngần ngại khen ngợi hắn.
Quý Hàn Châu có thể dựa vào sức mình giải được cấm chế, điều mà các đám tu sĩ Kim Đan còn chưa làm được. Thật sự đáng giá để khen ngợi.
Quý Hàn Châu cao hứng nhướng mày, sau đó tầm mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống.
Ngu Chiêu dở khóc dở cười đỡ hắn, nàng kiểm tra một chút. Quả nhiên hao phí tinh thần quá độ nê thân thể không chịu nổi, cơ thể rơi vào trạng thái hôn mê.
“Quý tiểu huynh đệ không có sao chứ?”
Thấy cấm chế được giải trừ, Ô lão đại và những người khác không ngần ngại xông tới.
Ngu Chiêu:”Còn chưa chết.”
Bọn họ:.....
Lời nói của Ngu Chiêu trước sau như một vẫn làm người bị nghẹn.
“Các người, ai sẽ đi vào trước?”
Ngu Chiêu đảo mắt nhìn bốn người.
Bốn người đều trầm mặc
Ngay cả phu thê Triệu Hiền hay xung phong đi đầu cũng khôn ngoan không dám ngoi lên.
“Các người chắc không cho rằng ta với sư đệ sẽ đi phía trước chứ nhỉ? Vậy ta không ngại trên dọc đường lưu lại cái gì thú vị đâu.”
Ngu Chiêu cười như không cười nói.
Đám người Ô lão đại bị Ngu Chiêu nói trúng tim đen, bọn họ liên tục phủ nhận. Cuối cùng, sau khi trao đổi ngắn ngủi đã quyết định Hoa Nương tử đi phía trước, Ô lão đại bọc hậu phía sau, phu thê Triệu Hiền được sắp xếp đứng phía trước nhóm Ngu Chiêu.
Đứng phía trước đội ngũ, thần sắc Hoa Nương tử đầy cảnh giác mở cửa đá.
Ngay lập tức, một vầng sáng chói mắt phát ra đem mọi thứ dưới đáy biển chiếu sáng.
Hoa Nương tử khẽ giật mình, ánh mắt quét qua một lượt bên trong rồi kinh ngạc há hốc mồm, ánh mắt lộ vẻ tham lam.
Chỉ thấy bên trong thông đạo được bày vô số trân châu sáng chói, san hô, các loại bảo thạch, thậm chí có cả nội đan của hải thú.
Từng ấy bảo vật trong thông đạo đây cũng đủ cho bọn họ phát tài rồi.
Ô lão đại khó khăn nuốt nước miếng một cái, trong lòng điên cuồng gào thét.
“Thánh địa tộc Giao Nhân, đây thật sự là thánh địa tốc Giao Nhân! Phát tài rồi! Ô lão đại ta phát tài rồi!”
Phu thê Triệu Hiền mắt dán chặt vào, không rời một khắc.
Tán tu mặc dù tự tại, nhưng có nhiều chỗ bất tiện. Điển hình như tu luyện cần tài nguyên, đây quả là vấn đề nhức nhối trong lòng họ bao lâu nay.
Ba huynh đệ Long gia vì phân chia tài nguyên mà lòng sinh bất mãn, mắt muốn tóe lửa.
Những nội đan bảo thạch này, đủ cho phu thê họ thư thả tu luyện mấy thập niên rồi.
0 comments